Edit by Hạ Vi Lam
Chương 23:
Được Lục Định giúp đỡ , Từ Nhu Gia thở hồng hộc đi tới bậc thang cao nhất, quay đầu nhìn xuống, tựa hồ cũng không có cao lắm.
"Đi thôi." Chu Kỳ không kiên nhẫn, ba người Từ Nhu Gia đều ngoan ngoãn nghe theo hắn.
Có lẽ là hôm nay trời nóng, khách hành hương ở Hoa Nghiêm tự không nhiều, bảo điện Đại Hùng lộ ra vẻ thanh u uy nghiêm.
"Bốn vị thí chủ đều muốn dâng hương sao?" Tiểu tăng phụ trách cung cấp hương tao nhã lễ phép hỏi.
Từ Nhu Gia gật đầu, mắt Lục Nghi Lan len lén liếc xung quanh, cũng gật đầu, Chu Kỳ, Lục Định đều không hứng thú. Hai tỷ muội sóng vai quỳ đến bồ đoàn ở trên. Đang ở miếu thờ, không phải người tin phật cũng sẽ mang trong lòng kính sợ. Từ Nhu Gia chắp tay trước ngực, ngưỡng vọng trước mặt Phật tổ toàn thân sơn vàng đồng trang nghiêm.
Đời trước nàng mặc dù mất đi cha mẹ, ở cùng ngoại tổ mẫu lại chưa bao giờ nếm trải qua khổ cực gì nhiều, chỉ có nửa năm theo Tạ Tấn lang bạt khắp nơi,cuối cùng còn suýt nữa mất mạng dưới tay Tạ Tấn. Bây giờ trùng sinh trở về, ngoại tổ mẫu, cữu cữu vẫn yêu thương nàng y nguyên, nàng còn có thêm một trưởng bối coi nàng như cháu gái ruột là Lục thị, càng có cơ hội một lần nữa tuyển vị hôn phu khác, an toàn sống cả đời. Cho nên, đây là Phật tổ từ bi.
Nhắm mắt lại, Từ Nhu Gia dập đầu thành kính. Nguyện Phật tổ phù hộ ngoại tổ mẫu sống lâu trăm tuổi, phù hộ cữu cữu tránh thoát được tai nạn ở kiếp trước, nguyện nàng có thể thuận lợi hoàn thành tâm nguyện ngoại tổ mẫu, nguyện Phật tổ ban thưởng nàng một người tốt kết duyên.
Từ vị trí Chu Kỳ, vừa lúc có thể trông thấy bên mặt của tiểu cô nương, trán dán vào mu bàn tay, lông mi nàng rủ xuống thật dài và an tĩnh, trên gương mặt trắng nõn bỗng có chút không hợp tuổi hoặc cũng có thể đó là sự dối trá của nàng ta.
Đại khái là nàng khẩn cầu Phật tổ ban cho nàng một mối hôn sự tốt, có thể giúp nàng an nhàn cả đời hưởng lạc sao ?
Lúc Từ Nhu Gia đứng lên đi dâng hương, Chu Kỳ dời ánh mắt đi. Dâng hương xong, bốn người bắt đầu tham quan chùa. Trong chùa, cây lớn đến mức che trời, che cả mùa hè chói chang, chính là nơi tránh nóng rất tốt. Trừ phong cảnh lịch sự tao nhã, bên trong Hoa Nghiêm tự còn có một Vân đường, bên trong có bán một vài đồ vật như là kinh Phật, cây lược gỗ hoặc túi thơm hay vòng tay Đào Mộc Phật châu, cung cấp cho các khách hành hương mua mang về nhà. Trừ vật, tầng hai tế Vân đường còn cung cấp cơm chay, Lục thị cho Chu Kỳ tiền, chính là muốn dùng ở đây.
"Ca ca, hay chúng ta đi bên trong dạo chơi đi."
Lục Nghi Lan nhỏ giọng hỏi Lục Định. Lục Định vô thức nhìn về phía Chu Kỳ. Chu Kỳ từ chối cho ý kiến. Từ Nhu Gia trực tiếp đi vào trong. Huynh muội Lục Định mọi chuyện đều muốn mời Chu Kỳ làm chủ, một khi Chu Kỳ không rõ tỏ thái độ bọn họ cũng không dám tự tiện hành động rồi lại thành ra lề mề. Có nàng dẫn đầu, Lục Nghi Lan liếc trộm Chu Kỳ, thấy Chu Kỳ không phản đối, nàng mừng thầm đi theo.
Cả hai tiểu cô nương đều thích đi dạo cửa hàng, trước khi Từ Nhu Gia biến thành A Đào cũng mới chừng hai mươi, lại hiếm có cơ hội xuất cung, lúc này đi vào chỗ bán đồ này, kể cả chỉ bán mấy cái đồ bình thường này, Từ Nhu Gia cũng cảm thấy rất thích thú.
Thời điểm Ba người vừa mới tiến kinh, Lục thị cho bọn hắn một chút tiền riêng, Thuần Vương phi cũng phái người đưa tới mỗi tháng hai lượng bạc.
Lục Nghi Lan lần đầu tiên có trong mình tiền bạc nhiều như vậy, nàng không nỡ tiêu nhiều, đi dạo hai ba vòng mới chỉ chọn lấy một hộp phấn hồng và túi thơm vải mịn, giá trị không lớn. Từ Nhu Gia vung tay quá trán, phàm là đồ vật nàng cảm thấy thú vị đều muốn mua, cái gì mà Đào Mộc Tiểu Kiếm, kinh Phật, Phật châu màu đen, gương đồng nhỏ đặt ở góc giường có thể trừ tà...
"A Đào, hình như hơi nhiều rồi ?"
Lục Định thấp giọng nhắc nhở em gái nuôi, tiền bạc trong tay hắn không nhiều, mà tiểu cô nương coi trọng đồ vật giá cả đều rất cao. Từ Nhu Gia nhìn đồ vật trong ngực Lục Định, thực sự có chút nhiều. Ngay khi nàng chuẩn bị dừng tay, Từ Nhu Gia trông thấy một tiểu hòa thượng từ dưới đáy quầy hàng cầm mấy cái hộp mang lên.
"Những cái này là gì vậy?"
Từ Nhu Gia hiếu kì hỏi. Tiểu hòa thượng cười tủm tỉm:
"Là chút ngọc kiện, bình thường ít có người mua, chỉ có khách quý đến nhà mới lấy ra."
Nói bóng gió, bốn người Từ Nhu Gia chính là quý khách của hắn. Khóe miệng Lục Định giật giật, trách không được tiểu hòa thượng phụ trách nơi này, miệng lưỡi thật là gian xảo. Từ Nhu Gia để tiểu hòa thượng mở hộp ra. Trong hộp có vòng ngọc, vòng ngọc Phật, vòng ngọc Bồ Tát, vòng ngọc ve, vòng ngọc Như Ý hay các loại ngọc kiện phổ biến, những món này Từ Nhu Gia thấy rất nhiều, nàng chỉ chú ý một cây sáo ngọc. Tiểu hòa thượng lập tức giới thiệu:
"Đây là cây sáo do sư thầy trong chùa tự mình làm ra, tiếng sáo của nó thanh thoát, trừ tà làm tâm hồn ..."
Hắn chưa nói xong, Lục Định nghe không nổi nữa, châm chọc hỏi:
" Nơi này của các ngươi đồ vật nào không do đại sư tự làm ra không?"
Tiểu hòa thượng tính tình rất tốt, mỉm cười nói: "Cũng có, nếu thí chủ cần, tiểu tăng liền đi lấy."
Lục Định: ...
Từ Nhu Gia cúi đầu cười. Nàng đương nhiên biết cây sáo này khẳng định không có linh như tiểu hòa thượng nói vậy, nhưng nàng thích không chịu nổi.
"Cái này bao nhiêu tiền?"
Từ Nhu Gia nhẹ nhàng vuốt vuốt cây sáo hỏi. Con mắt tiểu hòa thượng cười đến cong hơn:
" Mười lăm lượng bạc ròng."
Lục Định, Lục Nghi Lan đều hít vào một hơi, họ thậm chí còn bắt lấy cánh tay của Từ Nhu Gia. Trong lòng Từ Nhu Gia hơi động, nghiêng người, đôi mắt hạnh ba ba nhìn về phía Chu Kỳ, muốn cái gì không cần nói cũng biết.
Chu Kỳ mặt không biểu tình, giống như cũng không rõ ý tứ của nàng. Chính vì hắn có tiền, mẫu thân cũng cho hắn tiền, nhưng tiền của hắn không dùng để trả cho biểu muội tham lam này. Nếu như lần này hắn thay nàng tính tiền, biểu muội này về sau nhất định sẽ được một tấc lại muốn tiến thêm một thước. Từ Nhu Gia chỉ muốn thăm dò trình độ thân cận nàng với Chu Kỳ mà thôi. Sự thật chứng minh, Chu Kỳ đồng ý lúc nàng sợ thì dỗ dành nàng, nhưng vẫn còn không nỡ tiêu tiền vì nàng đâu.
Không sao, nàng có tiền!
Thời điểm xuất cung, ngoại tổ mẫu cho nàng một chồng ngân phiếu, đủ để nàng mấy đời không lo ăn lo mặc. Nhưng Từ Nhu Gia cũng không lo ăn lo mặc, coi như không có trợ cấp của ngoại tổ mẫu, mẫu thân cho nàng đồ cưới cũng đủ nàng tùy tâm sở dục. Ngay lúc Lục Định chuẩn bị khuyên em gái nuôi đừng mua cây sáo, Từ Nhu Gia mở hà bao bên hông ra, cầm ba tấm lá vàng đưa cho tiểu hòa thượng.
Một tấm lá vàng tương đương với năm lượng bạc ròng. Hai con mắt tiểu hòa thượng lập tức đều sáng lên. Lục Định, Lục Nghi Lan ngạc nhiên. Chu Kỳ giương mắt lạnh lẽo nhìn đến chỗ Từ Nhu Gia. Lá vàng nhất định là tổ mẫu cho nàng, nàng rõ ràng có tiền riêng, vậy mà muốn hắn mua hộ cây sáo ngọc, keo kiệt tham lam quả thực không có người nào địch được.
"Cái này ta cũng muốn, mua về tặng cô mẫu."
Từ Nhu Gia lại lấy ra ba tấm lá vàng. Tiểu hòa thượng kích động nói:
"Nữ thí chủ còn coi trọng khác sao ?"
Từ Nhu Gia lắc đầu, hỏi ba người sau lưng : "Các ngươi cũng thích sao? Ta tặng các ngươi."
Lục Định xin miễn. Lục Nghi Lan có hơi thích, nhưng bị ca ca trừng mắt, nàng liền ngậm miệng. Chu Kỳ càng không muốn, hắn tin rằng, Từ Nhu Gia chỉ là dối trá mà thôi. Mua đồ xong, cũng đến trưa, bốn người lên tầng hai ăn cơm chay. Bọn họ chọn lấy vị trí bên cửa sổ. Gió mát chầm chậm, nếu như không ồn ào thì sẽ tốt hơn. Gắp lên một miếng thịt gà, Từ Nhu Gia tùy ý nhìn về phía ngoài cửa sổ, nhìn thấy bóng rừng Vân đường ở chỗ ngoặt nhỏ, chẳng biết lúc nào lại nhiều thêm hai thân ảnh.
Hai người chủ tớ, dẫn đầu là công tử một thân mặc trường bào màu trắng cổ tròn, hắn có chút ngửa đầu, lộ ra một khuôn mặt tuấn mỹ hơn người, như hoa như ngọc. Đối đầu cặp mắt tràn đấy khiếp sợ kia, toàn thân Từ Nhu Gia cứng đờ. Chuyện cũ trước kia không hề báo trước ùa về.
Tạ Tấn ôn nhu cười, Tạ Tấn nhiệt tình hôn, Tạ Tấn đi chân trần ôm nàng vào trong sông chơi đùa... Khó quên nhất, là Tạ Tấn bóp cổ nàng bằng hai bàn tay to lớn kia, hắn bóp chặt như vậy... Yết hầu giống như bị kẹt lại, Từ Nhu Gia ném đũa đi, dùng tốc độ nhanh nhất lấy khăn tay ra, trốn dưới mặt bàn nôn.
"A Đào?"
Lục Định đứng dậy trước, thăm dò nhìn nàng. Lục Nghi Lan kịp phản ứng, giúp Từ Nhu Gia đấm lưng. Chỉ có Chu Kỳ không nhúc nhích. Từ Nhu Gia không có nôn, nàng một bên dùng khăn che miệng đè xuống chút khó chịu còn sót lại, một bên hướng huynh muội Lục Định khoát khoát tay, miễn cưỡng cười giải thích:
"Ta không sao, ăn gấp quá thôi."
Nói xong, nàng chậm rãi ngồi trở lại trên ghế, người khỏe mạnh, chỉ là hai mắt đỏ lên một vòng. Lục Nghi Lan sẽ không quá chăm sóc nàng, Lục Định đau lòng muội muội, để Từ Nhu Gia nhanh uống một ngụm trà. Từ Nhu Gia gật đầu, nâng bát trà lên uống, ánh mắt lại vụng trộm liếc qua chỗ vừa mới phát hiện Tạ Tấn. Nhưng nơi đó đã sớm không có thân ảnh của Tạ Tấn.
Từ Nhu Gia quét mắt đầu cầu thang tầng hai, tỉnh táo một lát, nàng làm như không có việc gì uống trà. Đối với nàng mà nói, Tạ Tấn là đời trước là người chồng muốn lấy mạng nàng, đời này nàng không muốn tái giá cũng không muốn lại cùng hắn có bất kỳ quan hệ gì, nhưng ở trong mắt Tạ Tấn, nàng lúc này lại là một cô nương cực kỳ giống hắn biểu muội thanh mai trúc mã vừa qua đời nửa năm kia .
Coi như tình cảm của Tạ Tấn đối với sự trong sạch của nàng đánh không lại, nhưng thanh mai trúc mã từ nhỏ, vô tư như vậy, chắc chắn sẽ có mấy phần chân tình, cho nên ngẫu nhiên gặp "Người đã chết" trong chùa, Tạ Tấn mới có thể khiếp sợ như vậy.
Điều Từ Nhu Gia phải làm, chính là triệt để đóng tốt vai A Đào, coi chưa từng thấy Tạ Tấn. Tầng hai khách hành hương không nhiều, chốc lát, tất cả mọi người nghe được từ phía thang lên lầu truyền đến tiếng bước chân dồn dập. Lục Nghi Lan nghi hoặc ngẩng đầu. Từ Nhu Gia học nàng, cũng nhìn qua.
Thân ảnh màu trắng lóe lên, Tạ Tấn đi lên, dáng người thẳng tắp của thiếu niên còn chưa có đứng vững, ánh mắt liền hướng Từ Nhu Gia mà quăng tới. Từ Nhu Gia vốn là thông minh cơ linh, đối đầu với đôi mắt đen buồn vui đan xen lại không thể tin được của Tạ Tấn, Từ Nhu Gia nhìn hai bên một chút, dường như đang tìm xem Tạ Tấn rốt cục đang nhìn ai.
Tạ Tấn hướng nàng đi tới, bước chân chậm chạp, rõ ràng đang chần chờ cái gì. Từ Nhu Gia ngơ ngác, Lục Nghi Lan cũng ngây ngẩn cả người, Lục Định lớn tuổi nhất, đứng lên trước, chuẩn bị ngăn cản công tử cử chỉ cổ quái này tiếp cận muội muội. Mãi đến lúc này, Chu Kỳ thần sắc lãnh đạm mới quay về sau nhìn. Huynh muội Lục gia không nhận ra Tạ Tấn, Chu Kỳ nhận ra. Chỉ một chút, hắn liền một lần nữa ngồi thẳng, tiếp tục ăn cơm chay.
Tạ Tấn cũng nhận ra Chu Kỳ. Hắn dừng bước, lại nhìn cô nương đối diện Chu Kỳ, Tạ Tấn chợt nhớ tới một chuyện.
Nghe nói Thuần Vương phủ có một vị gọi là A Đào cô nương, bởi vì bộ dáng cực giống Nhu Gia quận chúa nên Huệ phi nương nương nhận nàng làm cháu gái ngoại, còn cầu xin Hoàng Thượng cho thân phận quận chúa.
Vừa biết được sự tình này, trong lòng Tạ Tấn chỉ có oán, oán trách Thuần Vương, Huệ phi không nên tùy tiện tìm người thay thế Nhu Gia, Tạ Tấn thậm chí giận cá chém thớt đối với người chưa từng gặp mặt là A Đào, hận nàng đoạt những thứ vốn nên thuộc về Nhu Gia.
Cho nên, cô nương bên cửa sổ kia chính là A Đào?
Nhìn mặt đối phương cùng Nhu Gia biểu muội giống nhau như đúc, Tạ Tấn đột nhiên hiện sắc mặt giận dữ, quay người rời đi. Thiếu niên so lúc đến càng nhanh, giống như nơi này có cái gì bẩn thỉu ô uế hắn mắt.
Từ Nhu Gia nhẹ cắn nhẹ miếng thịt gà. Lúc đầu cơm chay ăn rất ngon, lúc này lại không hương vị, trong lòng ngũ vị tạp trần.
Nếu như Tạ Tấn đem "A Đào" xem như thế thân của nàng, liền chứng minh kiếp trước Từ Nhu Gia trong lòng hắn cũng có thể bị những nữ nhân khác thay thế. Bây giờ Tạ Tấn vẻ mặt giận dữ rời đi, ngược lại chứng minh...
Đầu lưỡi bỗng nhiên đau xót, Từ Nhu Gia hít vào một hơi, lại là không cẩn thận cắn chính mình.
Sự đau xót này, cũng làm cho Từ Nhu Gia tỉnh táo lại.
Có thay thế hay không thì đã làm sao ?
Nàng đã quyết định không cần hắn nữa rồi.
/ Yah, chuyện đã đi được 2/7 hành trình rùi á, hi vọng edit bộ này nhanh nhanh nhanh /
/70
|