Thuyền chạy hướng ngược lên trên kênh đào, lung la lung lay, màn cửa đóng chặt, không phân rõ ban ngày hay đêm tối.
Từ Nhu Gia tỉnh ngủ, không nghĩ tới mà mở to mắt.
Nàng chưa có chết, Chu Kỳ một giây cuối cùng đã cứu được nàng, Tạ Tấn thế nhưng đêm đó tự sát mà chết.
Từ Nhu Gia không biết Chu Kỳ xử lý như thế nào thi thể của Tạ Tấn, hoặc là tùy tiện ném đi, hoặc là làm chiến lợi phẩm đặt ở một chiếc thuyền khác chuyển trở lại kinh thành. Như thế nào nàng đều không để ý, cũng mặc kệ Chu Kỳ xử trí nàng như thế nào.
Nàng bị nhốt trên thuyền, Từ Nhu Gia vô hồn chịu đựng một khoảng thời gian. Chu Kỳ không hề xuất hiện , sau đó nàng sinh một cơn bệnh nặng, bên người luôn có Lục Định an bài nha hoàn hầu hạ.
Có người đẩy cửa tiến vào, Từ Nhu Gia tiếp tục co lại ở trong chăn bên trong.
Người kia bước nhanh đi đến bên người nàng, đưa tay đến kéo chăn mền của nàng, Từ Nhu Gia nhíu mày, hôm nay nha hoàn này tại sao dám lộn xộn với nàng?
"Đừng giả bộ chết, mau dậy đi ăn cơm, đừng hi vọng để ta phải hầu hạ ngươi!"
Vang lên bên tai là tiếng thiếu nữ ngang ngược thúc giục vô lý, Từ Nhu Gia ngẩn người, thanh âm này không phải kia nha hoàn thường ngày !
Từ Nhu Gia cả kinh nghi hoặc hướng bên cạnh nhìn lại, nhìn thấy một cô nương mười bốn mười lăm tuổi, nàng mặc cái áo màu đỏ quả hạnh, khuôn mặt trắng nõn, mày liễu đứng đấy, phẫn hận trừng mắt nhìn nàng.
Từ Nhu Gia có cảm giác như nằm mơ, mờ mịt hỏi:
"Ngươi là?"
Lục Nghi Lan nhíu mày, trong mắt tràn ngập tia bất mãn:
"Đừng nói với ta nhà ngươi bệnh hồ đồ rồi, ngay cả ta cũng không nhận ra."
Từ Nhu Gia: ''...''
Đầy băn khoăn, ánh mắt Từ Nhu Gia đảo quanh, hậu tri hậu giác phát hiện, chiếc thuyền này cũng không phải là Lục Định an bài cho nàng.
Có lẽ là cố kỵ thân phận trước kia của nàng, Lục Định giam giữ nàng trên con thuyền trang trí như là khuê phòng tiểu thư nhà giàu , mà trước mắt này đây toa thuyền này dùng đều là vật đã cũ .
Đảo mắt một vòng, thấy cô nương áo đỏ nhìn chằm chằm vào nàng, Từ Nhu Gia nhịn không được cúi đầu, hơi đánh giá, Từ Nhu Gia không khỏi trực tiếp há miệng ra.
Thế này sao lại là nàng, rõ ràng chỉ là một thân thể thiếu niên gầy yếu, mặc áo vải màu xám, lỏng lỏng lỏng lẻo lẻo!
!!!
Như thể gặp quỷ, Từ Nhu Gia bỗng nhiên sờ hướng mặt mình, khô cằn gầy gò không có nổi hai lạng thịt, sờ vào tóc, dĩ nhiên cũng là búi tóc của nam tử !
Cái này, đến cùng là chuyện gì xảy ra?
"A Đào?"
Lục Nghi Lan dần dần ý thức được không đúng, trên mặt vốn điêu ngoa hiện lên vẻ bối rối.
Hôm qua nàng cùng A Đào cãi lộn, không cẩn thận đem A Đào đẩy rơi dưới thuyền, may mắn người chèo thuyền thuyền tốt tính kịp thời phát hiện mà đem A Đào cứu lên, nhưng A Đào cảm lạnh nhiễm bệnh, bệnh đến nỗi ca ca mấy ngày nay liền mặt lạnh với nàng.
Vạn nhất bệnh tình A Đào tăng thêm, ca ca sợ là muốn đánh nàng luôn ?
Mặc dù nàng mới là ca ca muội muội ruột thịt, A Đào chỉ là cha mẹ nhặt về nhà thu dưỡng bé gái mồ côi, nhưng mà ca ca từ trước đến nay đều chưa từng đối xử bất công với A Đào!
Bởi vì e ngại huynh trưởng, Lục Nghi Lan thu hồi sắc mặt giận dữ, khẩn trương hỏi:
"A Đào, ngươi thật sự không biết ta rồi?"
Từ Nhu Gia chưa mở miệng, cửa khoang thuyền đột nhiên bị người ta đẩy ra, đi vào bên trong nói: "Nghi Lan, A Đào tỉnh rồi sao?"
Từ Nhu Gia theo tiếng kêu nhìn lại, đối mặt là khuôn mặt thon gầy hơi đen của thiếu niên, hắn có một đôi lông mày vừa dài vừa đen, con mắt rất sáng, bốn mắt nhìn nhau, nam nhân hướng nàng cười cười.
Lần đầu tiên, Từ Nhu Gia chỉ cảm thấy khiếp sợ, lại nhìn kỹ, Từ Nhu Gia đột nhiên cảm giác được thiếu niên này thật hiền hòa!
Từ Nhu Gia lần nữa quan sát đối phương, hắn ước chừng mới mười bảy mười tám tuổi tuổi, mặc một thân vải mòng làm thường phục, không phải loại bách tính đặc biệt nghèo, nhưng cũng tuyệt đối không giàu có, nhất làm cho Từ Nhu Gia kỳ quái chính là, thiếu niên cho nàng cảm giác quen thuộc rất mạnh, giống như trước đây không lâu đã từng thấy qua, nhất thời cũng không nhớ ra được tên của hắn.
Nhưng ngay lúc này, bên ngoài thuyền bỗng nhiên có người hô:
"Lục Định, phía trước chính là bến đò, các ngươi huynh muội mau mau thu dọn , đợi lát nữa thì xuống thuyền!"
Thiếu niên ứng tiếng. Lục Định?
Chính là tâm phúc thủ hạ của nhà mẹ ca ca Chu Kỳ?
Từ Nhu Gia trong lòng giật mình một cái, nàng nhìn lại thiếu niên, hình như là nhỏ hơn vài tuổi so với Lục Định?
Chỉ là thân hình còn không có tương lai tráng kiện khôi ngô, mặt mày cũng không có sự lạnh lùng của mấy năm sau.
Cho nên, nàng vốn đang bị Lục Định áp giải đến kinh thành, bất ngờ ngủ một giấc, sau khi tỉnh lại liền biến thành Lục Định đệ đệ - gọi là A Đào?
Sự tình hoang đường như thế, Từ Nhu Gia thực sự khó mà tin được, liền không nghĩ tới Lục gia muốn gọi một nam hài là A Đào có nghĩa là sao.
Nàng rất hoài nghi đây chính là một giấc mộng,nhưng hết lần này tới lần khác hết thảy trước mắt đều phá lệ chân thực, liền ngay cả mùi tanh nước sông ngoài cửa sổ bay vào đều rõ ràng.
"Ca ca, ngươi nhìn A Đào đi, có chút không được đúng lắm." Lục Nghi Lan nhỏ giọng mở miệng, đánh gãy suy nghĩ của Từ Nhu Gia.
"Thế nào?"
Lục Định bước nhanh đi đến trước giường, lo lắng hướng Từ Nhu Gia nhìn tới.
Từ Nhu Gia còn chưa từ trong đả kích thoát ra ngoài, tay vô thức nắm chặt y phục. Cái áo vải này vừa rộng vừa lớn, Từ Nhu Gia mảng lớn cổ đều lộ ra, cùng nàng lúc này cổ hơi rám đen thì đặc biệt tương phàn , bờ vai của nàng trắng nõn như ngọc.
Lục Định nhìn thấy , kịp thời nhanh chóng di chuyển ánh mắt, lúng túng giải thích:
"A Đào, ca ca chỉ chuẩn bị cho ngươi một bộ nam trang, ngươi trước mặc đồ của ca ca , chờ đến kinh thành đổi lại về nữ trang."
Dáng dấp A Đào thật xinh đẹp, lần này đi ngàn dặm xa xôi, vì để tránh cho xuất hiện tai vạ, Lục Định mới nghĩ đến biện pháp để A Đào nữ giả nam trang.
Nữ trang...
Từ Nhu Gia theo bản năng nắm lên cổ áo cúi xuống nhìn. Lục Định bỗng nhiên nhìn tới. Lục Nghi Lan trợn mắt hốc mồm!
Từ Nhu Gia tâm tình phức tạp, thân thể này tuyệt không phải nàng, ngực của nàng mới không có nhỏ như vậy.
Nhưng, ngực nhỏ dù sao biến thành nam cũng tốt hơn . Buông xuống cổ áo, Từ Nhu Gia mới chú ý tới Lục Định phản ứng.
Từ Nhu Gia cắn môi, mặc dù vừa mới làm ra động tác rất không ra thể thống gì,có thể bị bại lộ, nhưng mà Từ Nhu Gia thực sự không lo được nhiều như vậy. Nhớ lại lời Lục Định vừa mới nói, Từ Nhu Gia nhìn bóng lưng cứng ngắc của thiếu niên hỏi:
"Ca ca, chúng ta muốn đi kinh thành?"
Lục Định lỗ tai đỏ hết lên , đối nàng nói:
"Phải, cô mẫu là Thuần Vương gia di nương, hiện ở kinh thành, ngươi đã quên rồi sao ?"
Từ Nhu Gia đương nhiên chưa quên.
Lục Định, Thuần Vương phủ, cữu cữu di nương, đến lúc này, Từ Nhu Gia vô cùng xác định, nàng thật sự biến thành biểu muội A Đào nhà mẹ bên kia của Chu Kỳ, hiện còn ở cùng Lục Định , chính là người lúc trước tự tay bắt nàng mà kết thành huynh muội!
Qua ba ngày, Từ Nhu Gia triệt để tiếp nhận hiện thực việc nàng biến thành A Đào, sau đó, Từ Nhu Gia liền lâm vào mê mang .
Tiếp sau đây, nàng phải làm như thế nào?
Làm cháu gái ngoại của Thuần Vương, Từ Nhu Gia đối với đám người Thuần Vương phủ nhiều ít đều có chút hiểu rõ, nhưng trong đó không hề bao gồm mẹ đẻ Chu Kỳ- Lục thị, nàng chỉ từ chuyện phiếm mà đám cung nữ trong cùng mà biết Lục thị là cô gái nhà nghèo ở tiểu trấn bán đậu hũ, nhập phủ không lâu liền thất sủng.
Về phần ba huynh muội Lục Định, đại khái thân phận quá thấp nên liền bị các cung nữ đều khinh thường, mãi đến khi Tạ Tấn tạo phản, Lục Định phụng mệnh đuổi bắt bọn họ, Từ Nhu Gia mới cùng thủ hạ Tạ Tấn nói chuyện và biết được nhân vật Lục Định này.
Lục Định tốt xấu gì thì cũng đã quen biết, Lục Nghi Lan, A Đào... vân vân, Từ Nhu Gia chợt nhớ tới!
Nàng vào mười ba tuổi trải qua một cơn bệnh nặng, khỏi bệnh rồi, Thuần Vương phi tiến cung thăm hỏi nàng, khen nàng lành bệnh nhất định có hậu phúc, còn kể với ngoại tổ mẫu tiếc hận trong phủ có một vị cô nương không có phúc khí, ngàn dặm xa xôi tìm nơi nương tựa Vương phủ, kết quả không tới Vương phủ mà chết giữa đường. Bởi vì Thuần Vương phi nói vị cô nương đáng thương ấy với nàng cùng tuổi, Từ Nhu Gia mới có chút ấn tượng.
Nhớ lại việc này, Từ Nhu Gia như bừng tỉnh, trách không được nàng đi Thuần Vương phủ làm khách từ trước tới nay chưa từng gặp qua Lục Nghi Lan hoặc A Đào.
Lục Nghi Lan vào kinh năm đó, chắc hẳn sớm gả cho người khác, mà A Đào số khổ, kinh thành còn chưa có nhìn thấy, có lẽ, A Đào chính là chết vì lúc trên đường vào kinh nhiễm trận bệnh này?
Hiện nàng khỏe mạnh, có phải sẽ không lại bệnh chết nữa ?
Nhưng mà, nếu như nàng đã thay thế A Đào còn sống, vậy nàng trong cung hiện giờ ra sao ?
Các loại vấn đề chồng chất đè lên nhau này, Từ Nhu Gia nghĩ tới liền thật đau đầu. Nàng thống khổ vuốt vuốt cái trán. Lục Định gặp, lo lắng hỏi:
"A Đào, không thoải mái sao?"
Từ Nhu Gia không yên lòng nói láo:
"Không có, trời trưa nắng gắt, ta nóng quá."
Trung tuần tháng năm, gần buổi trưa, xác thực rất nóng. Lục Định nghe vậy, quan tâm đi đến bên cạnh Từ Nhu Gia, dùng thân thể của hắn che chắn ánh nắng thay tiểu cô nương.
Lục Nghi Lan rất không bằng lòng, chất vấn huynh trưởng:
"Ta cũng nóng, ngươi làm sao không thay ta cản nắng cho ta ?"
/~ Haizz chị hỏi thế chịu r chị Lan ạ ~/
Lục Định cau mày nói:
"Chớ gây thêm phiền phức, A Đào nhỏ hơn ngươi."
Lục Nghi Lan thở phì phò nghiêng đầu sang chỗ khác. Lục Định thu tầm mắt lại, gặp Từ Nhu Gia ngơ ngác nhìn qua hắn, Lục Định cười, trấn an sờ lên đầu tiểu cô nương.
Đối mặt Lục Định cười ôn hòa, Từ Nhu Gia đã có chút ghen tị tình cảm huynh muội này, lại có chút chột dạ. Nếu như Lục Định biết rằng muội muội của hắn đã bị nàng Quốc công phu nhân chiếm lấy thân thể, hắn có hay không lập tức bóp chết nàng?
Kiếp trước Lục Định ra tay độc ác , hiện tại chỉ sợ cũng không phải là người lương thiện . Đây cũng là nguyên nhân Từ Nhu Gia rất cẩn thận từng li từng tí mà giả trang A Đào, nàng thật không muốn bị Lục Định xem như ác quỷ mà đánh chết.
"Kỳ thật cũng còn tốt, không có nóng đến nỗi như vậy." Có tật giật mình, Từ Nhu Gia không có cách nào yên tâm thoải mái hưởng thụ sự yêu mến của huynh trưởng Lục Định, nhanh chóng chạy mấy bước về phía trước.
Tiểu cô nương vẫn là giống như trước như vậy, rất hiểu chuyện, Lục Định càng thương tiếc, tăng tốc bước chân, một lần nữa che bóng thay Từ Nhu Gia.
Lục Định vốn quê ở Dương Châu, cha mẹ lần lượt ốm chết, hắn cùng hai tiểu muội muội toàn bộ đều nhờ cậy vào đường thúc trông nom, về sau đường thúc lấy thím dâu, thím dâu chanh chua đanh đá, đối với Lục Định, Lục Nghi Lan khá lịch sự, lại coi A Đào là nha hoàn mà sai sử, áo mặc kệ , cơm không cho no bụng, năm nay càng suy nghĩ tham lam muốn bán A Đào đi.
Lục Định không thể chịu đựng được, rốt cục quyết định đến kinh thành tìm nơi cô mẫu nương tựa. Cô mẫu chỉ là Thuần Vương di nương, Lục Định không có nắm chắc Thuần Vương nhất định sẽ thu lưu huynh muội bọn họ, nhưng hắn hiện tại không còn biện pháp nào khác.
Đi bộ, đại khái được nửa canh giờ, huynh muội ba người mới đến được Thuần Vương phủ. Vương phủ thị vệ rất uy nghiêm, ông cụ non Lục Định xem xét những thị vệ kia, mặt lộ rõ vẻ do dự.
Từ Nhu Gia vốn không sợ, nhưng nàng hiện tại lấy thân phận là A Đào, không thể biểu hiện quá khác thường, liền ngoan ngoãn trốn sau lưng Lục Định, Lục Nghi Lan, an tĩnh chờ lấy.
"Đây là vương phủ, người không phận sự miễn vào, đi nhanh lên."
Thị vệ dẫn đầu thần sắc nghiêm túc nhìn bọn họ vài lần, bắt đầu đuổi người. Từ Nhu Gia học Lục Nghi Lan, sợ hãi rụt hạ đầu.
Hai muội muội chỉ có thể ỷ lại hắn, Lục Định bỗng nhiên không sợ nữa , tiến lên mấy bước, hướng thị vệ hành lễ nói:
"Vị quân gia này, chúng ta là huynh muội đến từ Dương Châu, là nhà mẹ đẻ cháu trai cháu gái của Lục di nương phủ thượng, bởi vì cha mẹ ốm chết không thể không tới nhờ vả, xin quân gia hỗ trợ thông truyền một tiếng."
'' Người nhà mẹ đẻ Lục di nương? ''
Thị vệ trong lòng cả kinh, trong phủ có mấy vị di nương, Lục di nương hiện tại không được sủng ái nhất, nhưng lại sinh được Tứ Gia, nữ nhân một khi có con trai, địa vị liền không giống trước nữa.
Trước mắt huynh muội ba người này, mặc dù chỉ mặc váy vải thô, dáng dấp lại đều rất xuất chúng, thiếu niên lông mày rậm long lanh, hai thiếu nữ duyên dáng yêu kiều, nhất là tiểu cô nương chỉ mới còn nhỏ, tuyệt không phải mấy tên ăn mày lưu lạc đầu đường xó chợ.
"Trước qua bên kia chờ lấy."
Suy tư ngắn ngủi qua đi, thị vệ chỉ vào bên cạnh chân tường mà nói. Lục Định vội vàng nói cảm ơn, cùng Lục Nghi Lan, Từ Nhu Gia đi sang bên cạnh.
Nhìn lấy bọn hắn thành thành thật thật đứng ở đó , thị vệ lúc này mới bước vào Vương phủ, an bài phụ trách truyền lời mấy tên hạ nhân đi thông bẩm các chủ tử.
Ánh nắng sáng tỏ đến mức chướng mắt, Từ Nhu Gia nhìn qua tấm biển uy nghiêm của Vương phủ, hơi nheo mắt.
Lúc này cữu cữu còn chưa có ngồi lên long ỷ, cữu mẫu Thuần Vương phi cũng còn chưa phải hoàng hậu. Nghĩ đến một hồi gặp được Thuần Vương phi, có lẽ còn gặp được Tạ Tấn đến Vương phủ làm khách, tâm Từ Nhu Gia liền giống như bị kim đâm, một chút một chút đau.
Đời trước, Thuần Vương phi cũng không phải là đặc biệt thích cô cháu ngoại này, Từ Nhu Gia tự mình suy đoán, có thể là ngoại tổ mẫu, cữu cữu đối nàng quá tốt, tốt hơn cả đối với Chu Huyên- con gái ruột củaThuần Vương phi.
Hai người vốn là không ghét nhau, về sau Thuần Vương phi xin ngoại tổ mẫu đem Chu Huyên gả cho Tạ Tấn, ngoại tổ mẫu nói thẳng Tạ Tấn là người nàng nhìn trúng gả cháu ngoại cho, Thuần Vương phi lại càng không chào đón nàng.
Từ Nhu Gia cùng Thuần Vương phi cũng không có tình cảm gì, nàng chỉ thích văn võ song toàn, rồng chương phượng tư - Tạ Tấn, nhưng mà Từ Nhu Gia không ngờ tới nhất, nàng và Tạ tấn lại cùng chết, không ngờ Tạ Tấn lại bởi vì Chu Kỳ an bài một trận âm mưu đó , nhẫn tâm đến mức muốn tự tay giết nàng.
Một màn kia thoáng như mới hôm qua, trên cổ giống như còn lưu lại dấu tay của Tạ Tấn . Từ Nhu Gia chua xót, có chút ngẩng đầu lên. Nếu như phu quân đem sự trong sạch của thê tử so với tính mạng còn quan trọng hơn, vậy vị phu quân này, nàng không cần nữa ...
/ ~ ôi nghĩ giống em chị ơi ~/
/70
|