Edit by Hạ Vi Lam
Chương 42 :
Tết nguyên tiêu thoáng qua một cái, mùi vị tết cuối cùng trong kinh thành cũng đã phai nhạt đi. Sinh kỳ sắp tới, bụng Lục thị càng lúc càng lớn, làm cho Từ Nhu Gia và Lục Nghi Lan cũng không dám dựa vào nàng quá gần. Mỗi lần nhìn thấy thì bộ dáng các nàng đều tỏ vẻ lo lắng, Lục thị đều sẽ cười:
"Nào có quý giá như vậy, chờ các ngươi mang thai liền biết, chỉ cần không dùng sức quá lớn, thì sẽ không xảy ra chuyện gì đâu."
Sau đó, nàng đặc biệt nhìn cháu gái ruột nhiều một chút. Mặt Lục Nghi Lan ửng hồng, không dám tưởng tượng mình cùng Từ Diệu động phòng. Từ Nhu Gia nhìn bụng của Lục thị, trong lòng lại có chút khổ sở. Đời trước nàng gả cho Tạ Tấn năm năm, hai vợ chồng rất ân ái, nhưng bụng của nàng không có động tĩnh gì, liền lén xem qua bao nhiêu lang trung hoặc Thần y, đều nói nàng và Tạ Tấn không có vấn đề. Càng là không có được liền càng muốn có được, lúc ấy, Từ Nhu Gia thật sự rất muốn có thai. Bây giờ nàng còn chưa có người vừa ý, quan tâm có con có phải là quá sớm không?
Xuân Phong ấm dần, đầu tháng ba, Lục Nghi Lan phải xuất giá rồi, mà bụng Lục thị còn vững vàng, một chút muốn dấu hiệu sinh đều không có. Lục Nghi Lan cảm thấy đáng tiếc, Lục thị rất vui, không có vất vả gì cả, nhưng mà nàng đang ở trong tháng cữ, nên không thể thay cháu gái đưa đi gả.
Tại Thuần Vương phủ, Lục Nghi Lan chỉ là cháu gái của di nương, nhưng theo lý nàng xuất giá Thuần Vương cho thêm phần đồ cưới liền coi như là cho nàng thể diện. Nhưng Lục Nghi Lan gả cao, vị hôn phu của nàng thế nhưng là Bình Tây Hầu tương lai, Thuần Vương nếu ngay cả mấy bàn tiệc rượu đều không thu xếp, đó chính là không cho Bình Tây Hầu phủ thể diện. Lục thị lớn bụng, Thuần Vương vốn là yêu thương nàng, lại thêm quan hệ với Bình Tây Hầu phủ, Lục Nghi Lan xuất giá, ngày hôm đó, Thuần Vương làm hai mươi bàn tiệc rượu, mời tất cả các gia đình quan quý có mặt mũi trong kinh thành.
Lục thị rất hài lòng. Nhưng những nữ nhân khác của Thuần Vương lại không vui. Thuần Vương phi lòng dạ coi như sâu chút, Diêu Trắc phi nhịn không được đến cùng Thuần Vương phi phàn nàn:
"Tỷ tỷ, Vương gia đến cùng nghĩ như thế nào vậy chứ, coi như muốn bận tâm đến thể diện của Bình Tây Hầu phủ, cũng không cần mời khách quý nhiều như vậy chứ? Vương gia lại như thế quan tâm một cháu gái của di nương, Lục thị đúng là mặt dày, chúng ta lại thành trò cười trong miệng của người khác."
Thuần Vương phi lạnh nhạt thưởng thức trà: "Nói nhiều như vậy để làm gì, nàng ta sắp sinh, Vương gia vì nàng vui cũng là chuyện thường tình."
Nói đến cái này thì Diêu Trắc phi càng khó chịu, từ khi Lục thị phục sủng, Vương gia thế mà một lần đều không có đi qua chỗ nàng!
Diêu Trắc phi giật nhẹ khăn, nhỏ giọng thầm thì nói: "Tỷ tỷ, Vương gia gần đây luôn nghỉ ở tiền viện, là đối với chúng ta có gì bất mãn sao?"
Thuần Vương phi: ...
Đối với các phu nhân quyền quý mà nói, Diêu Trắc phi rất là ngay thẳng rõ ràng. Nhưng Thuần Vương phi cũng không có trách cứ Diêu Trắc phi, mà là mang theo ý tự giễu nói:
"Cũng chẳng trách Vương gia được, ai bảo chúng ta đều già rồi."
Diêu Trắc phi lập tức nói: "Lục thị chỉ so với ta nhỏ hơn hai tuổi mà thôi!"
Thuần Vương phi cười nhưng không nói. Bên người nàng Lý ma ma uyển chuyển nói: "Trắc phi xác thực lớn tuổi hơn chút, nhưng da mặt của ngài mỏng."
Diêu Trắc phi sững sờ, cái này cùng da mặt có liên quan gì?
Bất quá, nghĩ đến những năm Lục thị mới vào Vương phủ kia, nha hoàn tâm phúc từ Tiểu Nguyệt cư nghe được một chút lời đồn đại, Diêu Trắc phi liền hiểu.
Hôm sau chạng vạng tối, Thuần Vương hồi phủ , đổi thân y phục, đang chuẩn bị đi Tiểu Nguyệt cư nhìn Lục thị - người lúc nào cũng có thể lâm bồn một cái, Tào công công tiến đến thông truyền, nói Diêu Trắc phi tới.
Thuần Vương liền đi gặp Diêu Trắc phi trước.
"Vương gia, gần đây trời giá rét, nghe nói ngài gần đây đi sớm về trễ, ta cố ý làm cho ngài một bát canh sâm, ngài nếm thử?"
Thuần Vương có tính không ăn mặn, mặc dù hắn không quá ưa thích tính cách điêu ngoa Diêu Trắc phi, nhưng nhìn lên nữ nhân xinh đẹp trước mặt, mỹ nhân chủ động đưa tới cửa, Thuần Vương đột nhiên liền vui vẻ.
"Có đúng không, bưng đến cho ta nếm thử." Thuần Vương cười nói.
Diêu Trắc phi xem xét nụ cười của nam nhân này liền rõ ràng mình đã thành công!
Nàng vui vẻ dọn hộp cơm, lại dùng một đôi tay thon dài như ngọc bưng chén canh đưa tới trước mặt Thuần Vương. Đến lúc này, Tào công công đã sớm thức thời lui đi ra ngoài. Nhưng mà hắn mới đứng bên ngoài không bao lâu, Tiểu Nguyệt cư đột nhiên người tới, hưng phấn vừa lo lắng nói Lục di nương sinh! Không phải muốn sinh, mà là sinh!
Tào công công nhiều năm như vậy lần đầu tiên thất thố: "Sinh?"
Thu Cúc liền liền gật đầu: "Vâng, sinh một tiểu thiếu gia!"
Tào công công nghe xong, tranh thủ thời gian chạy vào đi, đứng tại lần ở giữa cổng nói:
"Chúc mừng Vương gia! Người của Tiểu Nguyệt cư vừa mới tới, nói Lục di nương sinh một tiểu thiếu gia!"
Trong phòng, Thuần Vương một tay vừa kéo Diêu Trắc phi đến trong ngực, lại đẩy ra, khó có thể tin hỏi: "Sinh? Vì sao không sớm truyền tin tới!"
Một bên hỏi, Thuần Vương một bên tùy tiện xử lý vạt áo, bước đi như bay liền xông ra ngoài.
Trên giường ấm, Diêu Trắc phi hận hận đập giường một cái!
Tiểu Nguyệt cư, đừng nói bà đỡ, đám người Từ Nhu Gia, ngay cảLục thị cũng không ngờ tới mình sinh lão Nhị lúc lại là tình hình như thế này.
Cháu gái xuất giá, ở Hầu phủ không biết trôi qua như thế nào, hai đêm nay Lục thị lo lắng cháu gái, dẫn đến trằn trọc ngủ không yên, sau đó sau hôm nay nửa ngày đột nhiên đau đến kịch liệt, dù sao Lục thị cũng không có việc gì, vậy liền ngủ thôi, kết quả nàng ngủ luôn, cơm tối đều bỏ qua, một mực ngủ thẳng tới trời tối.
Tỉnh ngủ về sau, Lục thị đi tịnh phòng làm vệ sinh, vừa ngồi xuống, liền cảm giác ra không đúng. Dù sao sinh qua một lần, Lục thị coi như trấn định, lập tức để Thu Cúc đi hô bà đỡ. Bà đỡ sớm ở ngay tại Tiểu Nguyệt cư từ 3 tháng trước, ngay lập tức liền chạy tới, đem Lục thị đỡ đến trong phòng sinh nhìn lên, ôi, đầu tiểu gia hỏa đều đã lộ ra luôn rồi.
Tiểu Nguyệt cư nhất thời bận bịu thành một đống. Thuần Vương, Thuần Vương phi trước sau chạy tới, phòng sinh vừa thu dọn sạch sẽ, có thể cho người đi vào. Từ Nhu Gia đi theo sau lưng cữu cữu, cũng muốn vào xem. Thuần Vương phi nghe được tiếng bước chân, quay đầu nhìn một chút, sau đó ôn nhu nói:
"Phòng sinh đang rất bẩn, A Đào đi về trước đi, sáng mai trở lại nhìn cô mẫu ngươi."
Các cô nương hhưa xuất các xác thực không nên tiến phòng sinh. Thuần Vương tán thưởng nhìn thê tử một chút. Từ Nhu Gia thấy, đành phải cáo từ trước. Vợ chồng Thuần Vương thì tiến vào nội thất. Cùng bọn hắn tưởng tượng tình hình quả thức rất khác biệt, Lục thị cũng không có suy yếu nằm ở trên giường, mà là nửa dựa vào đầu giường, uống cháo ừng ực ừng ực, bà đỡ ở một bên dở khóc dở cười thuyết phục:
"Di nương uống chậm một chút, ngài mới sinh xong, chậm rãi uống thôi."
Lục thị nghĩ thầm, lão nương cơm tối cũng chưa ăn, đã sớm đói bụng, nếu bây giờ lại không ăn chỉ sợ cũng thật sự phải chết đói. Mãi đến khi trông thấy Thuần Vương, Thuần Vương phi, Lục thị mới hãm lại tốc độ. Thuần Vương bất đắc dĩ lắc đầu, Thuần Vương phi xem thường bộ dạng nông thôn này của Lục thị , lại cực kỳ ghen tị. Nhớ năm đó lúc nàng sinh con trai nữ nhi, đứa nào cùng như đi một chuyến đến Quỷ Môn quan, sinh xong đứa bé người cũng đi nửa cái mạng, nào giống Lục thị, khí sắc hồng nhuận khẩu vị siêu tốt, tinh thần phảng phất giống như người không có việc gì.
"Muội muội làm sao sinh nhanh như vậy?"
Thuần Vương đi xem đứa bé, Thuần Vương phi chậm rãi bước đi theo, cười hỏi Lục thị. Lục thị quá đói, chỉ muốn ăn cháo, ra hiệu bà đỡ giải thích. Bà đỡ liền cười ha hả nói vừa mới trải qua. Thuần Vương phi càng phát ra ghen tị, nàng cũng rất muốn ngủ một giấc liền bất cứ cơn đau gì đều không có cảm giác, thuận thuận lợi lợi liền sinh đứa bé.
Ngay cả Thuần Vương cơ hồ cái gì đều không có quan tâm, Vương gia tôn quý đều vì việc Lục thị sinh đẻ thuận lợi cảm thấy kinh ngạc. Sau đó, hắn đem công lao tính ở trên đầu con trai nhỏ vừa đến. Cười híp mắt nhìn đứa bé con trong tã lót, Thuần Vương cao hứng nói:
" Tiểu Ngũ của chúng ta hiểu chuyện, biết đau lòng di nương."
Lục thị nuốt cháo trong miệng, khẽ nói: "Hắn hiểu cái..."
Nói còn chưa dứt lời, Thuần Vương liếc nàng một cái. Lục thị ngậm miệng. Thấy nàng mới sinh xong đứa bé, Thuần Vương giải thích nhìn lướt qua Thuần Vương phi bên cạnh. Lục thị liền hiểu, lời thô tục nàng có thể nói với Vương gia, nhưng không thể nói với Vương phi. Đã không thể nói, Lục thị liền chuyên tâm húp cháo.
Thuần Vương phi trong lòng chua chua, cái gì màmặt mày đưa tình, vừa mới lúc nãy trượng phu của nàng liền cùng đậu hũ Tây Thi đưa tình. Thuần Vương phi nhẫn nại ngồi ở bên cạnh.
Kỳ thật đứa bé con vừa ra đời chỉ biết đi ngủ, không có gì đẹp mắt, nhưng Thuần Vương già vậy mà lại có con trai, làm sao lại không thích cơ chứ, ôm vào trong ngực yêu thích không buông tay. Thuần Vương phi lại khó kiềm chế trong lòng ghen tuông, nhìn chằm chằm Tiểu Ngũ cười với Lục thị, Thuần Vương phi quan tâm nhắc nhở nói:
"Vương gia, giờ không còn sớm, không bằng chúng ta để muội muội nghỉ ngơi thật tốt đã?"
Thuần Vương còn chưa có cùng Lục thị nói chút thân mật, cũng không ngẩng đầu lên mà nói:
"Ngươi về trước đi, đêm nay ta nghỉ ở chỗ này."
Thuần Vương phi nói: "Nếu như thế, vậy ta gọi người đi thông báo Trắc phi một tiếng, không để cho nàng ta đợi ngài."
Thuần Vương một mực cúi đầu nhìn đứa bé nghe được câu này, hai lông mi dài cực nhanh nhăn lại. Hắn trước nhìn về phía trên giường Lục thị. Kết quả là thấy Lục thị há to mồm, ngáp một cái.
Thuần Vương: ...
Trong đầu nữ nhân này có phải là chỉ có con trai cùng đậu hũ? Ý thức được điểm ấy, Thuần Vương đột nhiên rất không vui, nam nhân, đặc biệt là thân phận này của hắn , thê thiếp thành đàn là không thể bình thường hơn được, nhưng Lục thị là nữ nhân của hắn, trong mắt làm sao có thể không có hắn?
Vì thăm dò Lục thị đến cùng nghĩ như thế nào, Thuần Vương đột nhiên nói với Thuần Vương phi : "Chờ một chút, ta đi theo ngươi một tí thôi."
Thuần Vương phi mừng rỡ trong lòng! Xem ra Vương gia cũng không có sủng ái Lục thị nhiều như nàng nghĩ !
Thuần Vương yên lặng đem tã lót giao cho Lục thị, một đôi mắt đen quan sát kỹ lấy nàng. Lúc đầu Lục thị không có buồn ngủ, có thể Thuần Vương, Thuần Vương phi nói quá nhiều,khiến nàng nghe mà buồn ngủ, không có nghiêm túc nghe Thuần Vương phi nói cái gì hết.
Hiện tại hai vợ chồng muốn đi, Lục thị giữ vững tinh thần muốn đuổi người. Bờ môi Thuần Vương nhấp càng chặt hơn. Nhưng lúc hắn sắp bước ra phòng sinh, sau lưng đột nhiên truyền đến một tiếng tràn ngập ý lấy lòng "Vương gia"
Rốt cục muốn giữ lại hắn sao?
Thuần Vương nghiêm túc quay đầu, nhìn chằm chằm Lục thị hỏi: "Chuyện gì?"
Lục thị ngó ngó đứa bé trong ngực, thỉnh cầu nói: "Vương gia, ta cho Tứ Gia thêm đệ đệ, ngày mai có thể mời Tứ Gia tới nhìn đệ đệ một chút không?"
Thuần Vương: ...
Lại là con trai! Lục thị làm sao lại không suy nghĩ, không có hắn thì làm sao có Lão tử này, nàng lấy ở đâu ra đứa hai con trai? Tức ngực khó thở, Thuần Vương rất muốn lạnh giọng cự tuyệt, nhưng mà đối với con mắt Lục thị đang tràn ngập chờ mong, Thuần Vương không khỏi liền mềm nhũn nói.
"Ngươi an tâm tĩnh dưỡng đi, bình minh ta liền để hắn tới." Lục thị liền cảm giác, đây thật là lời nói tốt nhất mà Thuần Vương nói ra trong đêm nay.
"Đa tạ vương gia." Nàng cảm kích nói.
Nàng cười thỏa mãn như vậy, Thuần Vương lại không muốn đi.
"Gọi Diêu thị trở về đi." Thuần Vương nói khẽ với nữ nhân bên cạnh, chợt hướng Lục thị đi đến.
Đây là Vương phủ của hắn, hắn muốn sủng ai liền sủng người đó
Tác giả có lời muốn nói: Tốt rồi, đệ đệ ra đời, Tứ Gia về sau có cái cớ siêu to khổng lồ để tìm tiểu biểu muội rồi ~
/70
|