Trầm Sát nhếch môi, tìm lấy một cái hộp, đặt những mảnh vỡ vào trong, sau đó cầm lấy cái hộp bước ra khỏi sảnh Nghị Sự, tới bên Tuyết Vệ đang nằm trên đất, nhìn cô ta từ cao xuống, lạnh lùng thốt ra, "Nói đi, ngươi muốn chết thế nào?"
Chết ư?
Sắc mặt Tuyết Vệ lại tái thêm vài phần.
"Chủ tử, người, người muốn giết thuộc hạ sao?" Giọng của cô ta còn đang run lên, sao có thể, sao có thể, cô ta đã bị hắn làm thương mà không hề oán hận, dù sao mấy người bọn họ đều biết, con thuyền đó là thứ mà hắn quý trọng nhất. Thậm chí, hắn còn coi nó hơn cả tính mạng của mình! Cô làm vỡ con thuyền đã là phạm vào một tội lớn, nếu như hắn giận giữ cô ta cũng hiểu, thế nhưng lại không hề ngờ rằng, hắn vậy mà lại vì một đồ vật vỡ vụn mà muốn giết cô!
Mắt thất thần sắc của hắn lạnh lùng không chút gợn, Tuyết Vệ ý thức được rằng những điều hắn nói là thực, nhất thời liền hoảng cả lên, dư quang nơi khóe mắt vừa khéo nhìn thấy Lâu Thất đang bước ra cùng đám Ưng, cô ta liền ra sức bò lên, quỳ trên đất, chống một tay, tay kia chỉ vào Lâu Thất nói, "Chủ tử, mạng của Tuyết đều là của ngài, bất cứ lúc nào ngài cũng có thể lấy mạng, nhưng lần này, tất cả đều do cô ta mà thôi, nếu như người muốn giết ta mà không giết cô ta thì ta không phục, không phục!"
Ưng vừa nghe thấy những lời này liền nhíu mày lại, hắn vốn định che chở cho Tuyết Vệ, thế nhưng khi nghe nàng đang cố hết sức để kéo Lâu Thất xuống nước, muốn nàng mất mạng cùng mình, lòng hắn quả thật không hề thoải mái, "Tuyết, ngươi nói gì vậy? Chuyện này không liên quan tới Lâu Thất."
"Sao lại không liên quan chứ? Chủ tử, hôm qua chắc chắn là do cô ta hạ độc ta, tối qua cả người ta bị nổi lên những vết màu xanh lục rất lạ, ngứa ngáy vô cùng, gãi cả một đêm không ngủ nổi. Hôm nay cũng chẳng biết là có chuyện gì, ta không kìm chế nổi tâm tình của mình!" Tuyết Vệ mang sự thù hận trừng Lâu Thất, mắng lớn, "Là cô ta, chính cô ta đã hại ta! Nếu như không phải cô ta, ta đã không mất kiềm chế, cũng sẽ không ra tay với Tằng Lưu Vân, con thuyền bị vỡ kia, nói cho cùng cô ta mới là kẻ đầu sỏ gây ra! Chủ tử, người không giết cô ta ta không phục!"
Tất cả mọi người ở đây đều nhìn về phía Lâu Thất.
Cô mặc đồ thị nữ của Tam Trùng điện, vạt áo bay bay, thế nhưng lại không hề búi kiểu tóc quy định của thị nữ, cả mái tóc dài chr dùng một chiếc dây cùng màu buộc lên, suối tóc màu đen điểm xuyết sắc hồng trắng, nhìn lại nhẹ nhàng khoan khoái lạ kì, hơn nữa còn mang theo một sự xinh đẹp đặc biệt."
Lâu Thất biểu thị khá vô tội với kiểu tóc của mình. Nàng vốn không thể búi tóc được như nữ tử cổ đại, hơn nữa sáng nay mới sớm ra đã bị người nào đó kéo dậy, cũng không có thời gian kêu người tới giúp, chỉ đành buộc tạm lên như vậy.
Đôi mắt hạnh nàng sáng rực, vẻ mặt sinh động, khóe miệng luôn mang theo ý cười xinh đẹp, mới nhìn thật sự không giống người đi hạ độc, hơn nữa, trong ánh mắt nàng cũng chẳng có chút chột dạ nào.
Rất nhiều người, bao gồm cả Ưng, đều cảm thấy đây là điều không thể.
Trầm Sát quay người qua, tuấn mâu u ám, nhìn nàng, đôi môi mỏng khẽ mở, "Ngươi thì sao?"
Lâu Thất nhún vai một cái nói, "Ngươi thấy giờ cô ta có tỉnh táo không?"
Hiện giờ tất nhiên ý thức của Tuyết Vệ rất tỉnh táo, hơn nữa tư duy còn rất rõ ràng, điều này nói rõ lên điều gì? Nói rõ là chẳng ai hạ độc cô ta cả. Một câu nói của Lâu Thất đã gột sạch cho bản thân rồi.
"Lâu Thất! Ngươi dám làm mà không dám nhận!" Tuyết Vệ giận dữ quát lên.
"Ta sợ quá đi mất, sao ta phải nhận chứ?" Lâu Thất nhướn mày nói: "Tiểu nữ tử tay trói gà cũng khong chặt, còn vừa mới tới đây, hạ độc ở chỗ nào? Mấy ngày nay ta đêu đi theo chủ tử của các ngươi hoặc Ưng Vệ đại nhân, ngươi có thể hỏi xem, có từng phát hiện ra độc ở trên người ta chưa?"
Ưng Vệ trầm giọng nói: "Tuyết, chuyện này không liên quan đến nàng ấy."
Ừm, tuy rằng nàng và Ưng Vệ hai bên đều ghét nhau, thế nhưng Lâu Thất vẫn muốn like một cái cho sự công minh của Ưng Vệ. Chỉ tiếc là tên ngốc này ánh mắt không được sắc bén lắm.
"Chủ tử, tuy rằng Tuyết đã phạm tội lớn, thế nhưng tội này không tới mức phải chết, đại điển tuyển phi tiếp theo cũng cần đến nàng, mong chủ tử tha mạng." Nguyệt Vệ lại nhìn Lâu Thất thật sâu, sau đó lại quay qua lần nữa quỳ một chân với Trầm Sát.
Quần chúng lại đồng loạt quỳ xuống.
Tuyết Vệ ngóng nhìn Trầm Sát, nước mắt không ngừng tuôn rơi.
Trầm Sát siết chặt nắm tay, cuối cùng thấp giọng nói, "Tội chết có thể miễn, nhưng tội sống khó tha. Nhốt cô ta vào thủy ngục mười ngày!"
Ở thủy ngục mười ngày, tuy rằng khác nhau một trời một vực với tội chết, thế nhưng đối với Tuyết Vệ luôn tự nhận mình có một vị trí đặc biệt trong lòng Trầm Sát, luôn cảm thấy mình rất tốt mà nói, đã là một đả kích rất lớn rồi. Người nàng khẽ lung lay, cắn chặt môi, nước mắt rơi lại càng nhiều hơn.
Có hai thị vệ từ góc tối bước ra một trái một phải giải Tuyết Vệ đi.
Đột nhiên Trầm Sát lại nói, "Giải Lâu Thất xuống, cùng một tội!"
Cái gì?
Khi Lâu Thất bị hai thị vệ khác cũng một phải một trái kèm chặt vai vẫn không cách nào hồi thần lại từ cơn tức giận. Trầm Sát đã quay người rời đi, bóng lưng đó thật sự rất lạnh lùng vô tình.
"Trầm Sát, ta XXOO ngươi! Ngươi có bệnh sao?"
Sau khi hồi thần lại Lâu Thất mắng to một tiếng. Những người khác đều nhìn cô như gặp quỷ, hoàn toàn không ngờ cô vậy mà lại dám mắng chửi Đế quân lớn tiếng như vậy!
"Ngươi, cô gái này, cái miệng rách này của ngươi chắc chắn sẽ bị khâu lại vào ngày nào đó!" Ưng tức giận nhìn cô, "Dám mắng chủ tử, có phải muốn chết rồi không?"
"Làm sao? Hắn vô duyên vô cớ nhốt ta vào thủy ngục mười ngày, ta còn không được mắng hắn hay sao?" Lâu Thất ra sức muốn giãy người ra khỏi sự kìm kẹp của hai thị vệ kia, cũng tức giận mắng.
Quả thật là không thể hiểu nổi, quả đúng là mừng vui khó đoán! Nói trắng ra là biến thái!
Tối qua còn nói nàng có công, Mê Hồn hoa là do nàng hái, độc trên Mê Hồn hoa cũng do nàng mang nước về rửa sạch, nàng vừa mới làm đại thị nữ của Tam Trùng điện đấy, hôm nay vừa vô số ánh mắt hâm mộ của thị nữ Nhất Nhị Trùng điện làm lễ rửa tội cho, vậy mà vẫn chưa hết một ngày liền nhốt nàng vào đại lao, mẹ nó, có phải bẫy người ta đến vậy không? Lên voi xuống chó gì đó là điều mà nàng ghét nhất, có thể để nàng sống một cuộc sống bình yên thuận lợi mỗi ngày ăn uống đầy đủ rồi chờ chết không?
Bà ngươi!
"Chúng ta sẽ đưa bọn họ vào thủy ngục." Ưng và Nguyệt Vệ cũng đưa mắt nhìn nhau, chia làm hai hướng. Với thân phận của bọn họ, thị vệ cũng không dám trái lời, liền giao người lại cho họ.
Nguyệt Vệ đỡ lấy Tuyết Vệ đi trước, Tuyết Vệ đi được một đoạn liền quay ngoắt lại, ánh mắt hận thù đỏ quạch trừng lấy Lâu Thất.
"Ta còn tưởng đối với chủ tử ngươi đặc biệt thế nào, hóa ra cũng chỉ vậy mà thôi."
Lâu Thất cũng không khách khí trừng lại một cái, "Ta cũng tưởng là thanh mai trúc mã tình cảm phải sâu đậm lắm cơ, hóa ra cũng chỉ vậy mà thôi."
Tuyết Vệ nắm chặt tay, Nguyệt Vệ thở dài một hơi, "Được rồi, sao tính ngươi bao năm rồi vẫn không chịu đổi vậy chứ?"
"Ta không can tâm, tại sao lại vậy chứ?"
Bóng lưng của họ càng lúc càng xa, cũng không nghe thấy tiếng Nguyệt Vệ trả lời Tuyết Vệ nữa.
Ưng nhìn về Lâu Thất, "Ngươi tự đi hay ta giải ngươi đi?"
"Ta tự đi được." Lâu Thất hừ một tiếng.
Thủy ngục ở trong một góc vắng vẻ của Nhất Trọng điện, không ai lại gần.
"Ngươi đi với ta, nơi đây có trận pháp, không cẩn thận là mất mạng như chơi đấy." Ưng nói xong liền nắm lấy tay nàng.
"Không cần ngươi phải dắt, ta là trẻ con chắc?" Lâu Thất gắt một tiếng, để hắn đi đằng trước.
Ưng đi được hai nước đều quay lại dặn dò nàng phải đi theo từng bước của hắn, càm ràm như một ông lão khiến Lâu Thất không thể kiên nhẫn nổi, thiếu chút nữa lướt qua người hắn, cướp đường đi trước mặt hắn qua cái trận pháp này trước.
"Đây là trận pháp mà sư tỷ của chủ tử làm, gọi là trận Thất Sát, uy lực vô cùng mạnh, chỉ cần ngươi bước sai một bước thôi sẽ bị xoắn đến trọng thương, xương tan thịt nát."
Trận Thất Sát, nói như là đáng sợ lắm vậy, được thôi, đúng là cái trận pháp này cũng không tệ, thế nhưng đối với nàng mà nói chỉ là trò dọa trẻ con thôi được không hả?
"Sư tỷ của Trầm Sát sao?"
"Ừm, cũng là một trong những người được chọn làm Đế hậu."
"Một trong những? Nói như vậy thì hậu vị vẫn chưa được quyết định, có rất nhiều người được chọn sao?"
"Cũng chẳng nhiều, có ba người mà thôi."
"Trong đó có phải có một người liên quan tới chiếc thuyền bị vỡ nát kia phải không?"
Ưng bước nốt bước cuối cùng, quay người ném nàng qua, lại nhìn thấy nàng hờ hững vô cùng, dường như lững thững đi một đoạn hoàn toàn chẳng có chút hoảng sợ nào, dường như uy lực của trận Thất Sát mà hắn vừa nói như một trò đùa vậy, người ta vốn chẳng để tâm chút nào hết.
Hắn đang muốn hỏi liền bị Lâu Thất chuyển đề tài.
"Chiếc thuyền đó. Ưng nhíu mày nói, "Không sai, thế nhưng người đó đã giờ không xuất hiện nữa rồi, nếu như nàng ta xuất hiện, có lẽ ngôi hậu sẽ thuộc về sư tỷ của chủ tử."
Thấy nàng lại muốn hỏi, Ưng không kiên nhẫn nói, "Thôi được rồi, ngươi hỏi nhiều thế làm gì? Sắp bị nhốt mười ngày đấy, ngươi nên lo lắng cho chính mình đi, ta đoán ngày nào ngươi cũng khóc nhè ở trong đó đó."
"Phì."
Lâu Thất há hốc mồm, cuối cùng cũng chẳng nói gì nữa. Khóc nhè sao? Dường như rất nhiều năm rồi nàng chẳng biết khóc nhè là cảm giác gì rồi. Nếu như nơi đây thật sư có thể khiến nàng khóc nhè, vậy thì quả thật là một trải nghiệm mới mẻ.
"Thị vệ của thủy ngục chỉ nghe lệnh của chủ tử, vì vậy ta cũng chẳng có cách nào để họ đối tốt với ngươi, ngươi tự lo lấy đi!"
Ưng đen mặt, nhìn thấy có thị vệ bước qua, nói với hắn hai câu, đột nhiên lại liếc Lâu Thất một cái rồi xoay người rời đi.
Một khi đã có người bị lệnh áp vào thủy ngục, ngay lập tức sẽ có người tới báo với thị vệ ở đây, cho biết thân phận của người bị giam, nếu như có chút đặc thù còn phải trình bày tại sao lại bị nhốt, Đế quân đã hạ lệnh gì.
Tuyết Vệ, một trong bốn thị vệ thiếp thân của Phá Vực Đế quân, trong Phá Vực ai mà không biết chứ? Nghe đồn rằng Đế quân rất tốt với cô ta, đại điển tuyển phi lần này đều do một tay cô ta lo lieuj, hơn nữa cô ta cũng rất có thể chiếm một ngôi phi, mọi người nhìn thấy cô ta đều hết mục cung kính. Lần này lại bị nhốt vào thủy lao, quả thực khiến người ta kinh ngạc vô cùng, đến cả vẻ mặt quan tài mười năm không đổi của thị vệ thủy ngục cũng có chút biến rồi.
Vừa đem Tuyết Vệ rõ ràng đã bị nội thương vào ngục, lại một người nữa tới, vị này là người mới, thế nhưng trong một đêm đã được truyền khắp Phá Vực rồi. Mọi người đồn rằng, nàng ta là người Đế quân mang về trong lúc làm việc ở ngoài, trở thành đại thị nữ thiếp thân của Đế quân, là nữ nhân duy nhất từ trước tới nay được tiến vào Tam Trùng điện. Nghe đồn Đế quân rất sủng nàng ta, nàng ta gọi thẳng tên húy của ngài cũng được.
Thế nhưng đại thị nữ thiếp thân này vừa mới làm được một ngày đã bị tống vào thủy lao rồi!
Trong Cửu Tiêu điện có một đống người đang bàn luận rồi.
Lâu Thất không quan tâm được xem người của Cửu Tiêu điện nói gì về mình, sau khi nàng vào thủy ngục liền bị tình hình ở đây làm nổi giận lớn một trận.
Chết ư?
Sắc mặt Tuyết Vệ lại tái thêm vài phần.
"Chủ tử, người, người muốn giết thuộc hạ sao?" Giọng của cô ta còn đang run lên, sao có thể, sao có thể, cô ta đã bị hắn làm thương mà không hề oán hận, dù sao mấy người bọn họ đều biết, con thuyền đó là thứ mà hắn quý trọng nhất. Thậm chí, hắn còn coi nó hơn cả tính mạng của mình! Cô làm vỡ con thuyền đã là phạm vào một tội lớn, nếu như hắn giận giữ cô ta cũng hiểu, thế nhưng lại không hề ngờ rằng, hắn vậy mà lại vì một đồ vật vỡ vụn mà muốn giết cô!
Mắt thất thần sắc của hắn lạnh lùng không chút gợn, Tuyết Vệ ý thức được rằng những điều hắn nói là thực, nhất thời liền hoảng cả lên, dư quang nơi khóe mắt vừa khéo nhìn thấy Lâu Thất đang bước ra cùng đám Ưng, cô ta liền ra sức bò lên, quỳ trên đất, chống một tay, tay kia chỉ vào Lâu Thất nói, "Chủ tử, mạng của Tuyết đều là của ngài, bất cứ lúc nào ngài cũng có thể lấy mạng, nhưng lần này, tất cả đều do cô ta mà thôi, nếu như người muốn giết ta mà không giết cô ta thì ta không phục, không phục!"
Ưng vừa nghe thấy những lời này liền nhíu mày lại, hắn vốn định che chở cho Tuyết Vệ, thế nhưng khi nghe nàng đang cố hết sức để kéo Lâu Thất xuống nước, muốn nàng mất mạng cùng mình, lòng hắn quả thật không hề thoải mái, "Tuyết, ngươi nói gì vậy? Chuyện này không liên quan tới Lâu Thất."
"Sao lại không liên quan chứ? Chủ tử, hôm qua chắc chắn là do cô ta hạ độc ta, tối qua cả người ta bị nổi lên những vết màu xanh lục rất lạ, ngứa ngáy vô cùng, gãi cả một đêm không ngủ nổi. Hôm nay cũng chẳng biết là có chuyện gì, ta không kìm chế nổi tâm tình của mình!" Tuyết Vệ mang sự thù hận trừng Lâu Thất, mắng lớn, "Là cô ta, chính cô ta đã hại ta! Nếu như không phải cô ta, ta đã không mất kiềm chế, cũng sẽ không ra tay với Tằng Lưu Vân, con thuyền bị vỡ kia, nói cho cùng cô ta mới là kẻ đầu sỏ gây ra! Chủ tử, người không giết cô ta ta không phục!"
Tất cả mọi người ở đây đều nhìn về phía Lâu Thất.
Cô mặc đồ thị nữ của Tam Trùng điện, vạt áo bay bay, thế nhưng lại không hề búi kiểu tóc quy định của thị nữ, cả mái tóc dài chr dùng một chiếc dây cùng màu buộc lên, suối tóc màu đen điểm xuyết sắc hồng trắng, nhìn lại nhẹ nhàng khoan khoái lạ kì, hơn nữa còn mang theo một sự xinh đẹp đặc biệt."
Lâu Thất biểu thị khá vô tội với kiểu tóc của mình. Nàng vốn không thể búi tóc được như nữ tử cổ đại, hơn nữa sáng nay mới sớm ra đã bị người nào đó kéo dậy, cũng không có thời gian kêu người tới giúp, chỉ đành buộc tạm lên như vậy.
Đôi mắt hạnh nàng sáng rực, vẻ mặt sinh động, khóe miệng luôn mang theo ý cười xinh đẹp, mới nhìn thật sự không giống người đi hạ độc, hơn nữa, trong ánh mắt nàng cũng chẳng có chút chột dạ nào.
Rất nhiều người, bao gồm cả Ưng, đều cảm thấy đây là điều không thể.
Trầm Sát quay người qua, tuấn mâu u ám, nhìn nàng, đôi môi mỏng khẽ mở, "Ngươi thì sao?"
Lâu Thất nhún vai một cái nói, "Ngươi thấy giờ cô ta có tỉnh táo không?"
Hiện giờ tất nhiên ý thức của Tuyết Vệ rất tỉnh táo, hơn nữa tư duy còn rất rõ ràng, điều này nói rõ lên điều gì? Nói rõ là chẳng ai hạ độc cô ta cả. Một câu nói của Lâu Thất đã gột sạch cho bản thân rồi.
"Lâu Thất! Ngươi dám làm mà không dám nhận!" Tuyết Vệ giận dữ quát lên.
"Ta sợ quá đi mất, sao ta phải nhận chứ?" Lâu Thất nhướn mày nói: "Tiểu nữ tử tay trói gà cũng khong chặt, còn vừa mới tới đây, hạ độc ở chỗ nào? Mấy ngày nay ta đêu đi theo chủ tử của các ngươi hoặc Ưng Vệ đại nhân, ngươi có thể hỏi xem, có từng phát hiện ra độc ở trên người ta chưa?"
Ưng Vệ trầm giọng nói: "Tuyết, chuyện này không liên quan đến nàng ấy."
Ừm, tuy rằng nàng và Ưng Vệ hai bên đều ghét nhau, thế nhưng Lâu Thất vẫn muốn like một cái cho sự công minh của Ưng Vệ. Chỉ tiếc là tên ngốc này ánh mắt không được sắc bén lắm.
"Chủ tử, tuy rằng Tuyết đã phạm tội lớn, thế nhưng tội này không tới mức phải chết, đại điển tuyển phi tiếp theo cũng cần đến nàng, mong chủ tử tha mạng." Nguyệt Vệ lại nhìn Lâu Thất thật sâu, sau đó lại quay qua lần nữa quỳ một chân với Trầm Sát.
Quần chúng lại đồng loạt quỳ xuống.
Tuyết Vệ ngóng nhìn Trầm Sát, nước mắt không ngừng tuôn rơi.
Trầm Sát siết chặt nắm tay, cuối cùng thấp giọng nói, "Tội chết có thể miễn, nhưng tội sống khó tha. Nhốt cô ta vào thủy ngục mười ngày!"
Ở thủy ngục mười ngày, tuy rằng khác nhau một trời một vực với tội chết, thế nhưng đối với Tuyết Vệ luôn tự nhận mình có một vị trí đặc biệt trong lòng Trầm Sát, luôn cảm thấy mình rất tốt mà nói, đã là một đả kích rất lớn rồi. Người nàng khẽ lung lay, cắn chặt môi, nước mắt rơi lại càng nhiều hơn.
Có hai thị vệ từ góc tối bước ra một trái một phải giải Tuyết Vệ đi.
Đột nhiên Trầm Sát lại nói, "Giải Lâu Thất xuống, cùng một tội!"
Cái gì?
Khi Lâu Thất bị hai thị vệ khác cũng một phải một trái kèm chặt vai vẫn không cách nào hồi thần lại từ cơn tức giận. Trầm Sát đã quay người rời đi, bóng lưng đó thật sự rất lạnh lùng vô tình.
"Trầm Sát, ta XXOO ngươi! Ngươi có bệnh sao?"
Sau khi hồi thần lại Lâu Thất mắng to một tiếng. Những người khác đều nhìn cô như gặp quỷ, hoàn toàn không ngờ cô vậy mà lại dám mắng chửi Đế quân lớn tiếng như vậy!
"Ngươi, cô gái này, cái miệng rách này của ngươi chắc chắn sẽ bị khâu lại vào ngày nào đó!" Ưng tức giận nhìn cô, "Dám mắng chủ tử, có phải muốn chết rồi không?"
"Làm sao? Hắn vô duyên vô cớ nhốt ta vào thủy ngục mười ngày, ta còn không được mắng hắn hay sao?" Lâu Thất ra sức muốn giãy người ra khỏi sự kìm kẹp của hai thị vệ kia, cũng tức giận mắng.
Quả thật là không thể hiểu nổi, quả đúng là mừng vui khó đoán! Nói trắng ra là biến thái!
Tối qua còn nói nàng có công, Mê Hồn hoa là do nàng hái, độc trên Mê Hồn hoa cũng do nàng mang nước về rửa sạch, nàng vừa mới làm đại thị nữ của Tam Trùng điện đấy, hôm nay vừa vô số ánh mắt hâm mộ của thị nữ Nhất Nhị Trùng điện làm lễ rửa tội cho, vậy mà vẫn chưa hết một ngày liền nhốt nàng vào đại lao, mẹ nó, có phải bẫy người ta đến vậy không? Lên voi xuống chó gì đó là điều mà nàng ghét nhất, có thể để nàng sống một cuộc sống bình yên thuận lợi mỗi ngày ăn uống đầy đủ rồi chờ chết không?
Bà ngươi!
"Chúng ta sẽ đưa bọn họ vào thủy ngục." Ưng và Nguyệt Vệ cũng đưa mắt nhìn nhau, chia làm hai hướng. Với thân phận của bọn họ, thị vệ cũng không dám trái lời, liền giao người lại cho họ.
Nguyệt Vệ đỡ lấy Tuyết Vệ đi trước, Tuyết Vệ đi được một đoạn liền quay ngoắt lại, ánh mắt hận thù đỏ quạch trừng lấy Lâu Thất.
"Ta còn tưởng đối với chủ tử ngươi đặc biệt thế nào, hóa ra cũng chỉ vậy mà thôi."
Lâu Thất cũng không khách khí trừng lại một cái, "Ta cũng tưởng là thanh mai trúc mã tình cảm phải sâu đậm lắm cơ, hóa ra cũng chỉ vậy mà thôi."
Tuyết Vệ nắm chặt tay, Nguyệt Vệ thở dài một hơi, "Được rồi, sao tính ngươi bao năm rồi vẫn không chịu đổi vậy chứ?"
"Ta không can tâm, tại sao lại vậy chứ?"
Bóng lưng của họ càng lúc càng xa, cũng không nghe thấy tiếng Nguyệt Vệ trả lời Tuyết Vệ nữa.
Ưng nhìn về Lâu Thất, "Ngươi tự đi hay ta giải ngươi đi?"
"Ta tự đi được." Lâu Thất hừ một tiếng.
Thủy ngục ở trong một góc vắng vẻ của Nhất Trọng điện, không ai lại gần.
"Ngươi đi với ta, nơi đây có trận pháp, không cẩn thận là mất mạng như chơi đấy." Ưng nói xong liền nắm lấy tay nàng.
"Không cần ngươi phải dắt, ta là trẻ con chắc?" Lâu Thất gắt một tiếng, để hắn đi đằng trước.
Ưng đi được hai nước đều quay lại dặn dò nàng phải đi theo từng bước của hắn, càm ràm như một ông lão khiến Lâu Thất không thể kiên nhẫn nổi, thiếu chút nữa lướt qua người hắn, cướp đường đi trước mặt hắn qua cái trận pháp này trước.
"Đây là trận pháp mà sư tỷ của chủ tử làm, gọi là trận Thất Sát, uy lực vô cùng mạnh, chỉ cần ngươi bước sai một bước thôi sẽ bị xoắn đến trọng thương, xương tan thịt nát."
Trận Thất Sát, nói như là đáng sợ lắm vậy, được thôi, đúng là cái trận pháp này cũng không tệ, thế nhưng đối với nàng mà nói chỉ là trò dọa trẻ con thôi được không hả?
"Sư tỷ của Trầm Sát sao?"
"Ừm, cũng là một trong những người được chọn làm Đế hậu."
"Một trong những? Nói như vậy thì hậu vị vẫn chưa được quyết định, có rất nhiều người được chọn sao?"
"Cũng chẳng nhiều, có ba người mà thôi."
"Trong đó có phải có một người liên quan tới chiếc thuyền bị vỡ nát kia phải không?"
Ưng bước nốt bước cuối cùng, quay người ném nàng qua, lại nhìn thấy nàng hờ hững vô cùng, dường như lững thững đi một đoạn hoàn toàn chẳng có chút hoảng sợ nào, dường như uy lực của trận Thất Sát mà hắn vừa nói như một trò đùa vậy, người ta vốn chẳng để tâm chút nào hết.
Hắn đang muốn hỏi liền bị Lâu Thất chuyển đề tài.
"Chiếc thuyền đó. Ưng nhíu mày nói, "Không sai, thế nhưng người đó đã giờ không xuất hiện nữa rồi, nếu như nàng ta xuất hiện, có lẽ ngôi hậu sẽ thuộc về sư tỷ của chủ tử."
Thấy nàng lại muốn hỏi, Ưng không kiên nhẫn nói, "Thôi được rồi, ngươi hỏi nhiều thế làm gì? Sắp bị nhốt mười ngày đấy, ngươi nên lo lắng cho chính mình đi, ta đoán ngày nào ngươi cũng khóc nhè ở trong đó đó."
"Phì."
Lâu Thất há hốc mồm, cuối cùng cũng chẳng nói gì nữa. Khóc nhè sao? Dường như rất nhiều năm rồi nàng chẳng biết khóc nhè là cảm giác gì rồi. Nếu như nơi đây thật sư có thể khiến nàng khóc nhè, vậy thì quả thật là một trải nghiệm mới mẻ.
"Thị vệ của thủy ngục chỉ nghe lệnh của chủ tử, vì vậy ta cũng chẳng có cách nào để họ đối tốt với ngươi, ngươi tự lo lấy đi!"
Ưng đen mặt, nhìn thấy có thị vệ bước qua, nói với hắn hai câu, đột nhiên lại liếc Lâu Thất một cái rồi xoay người rời đi.
Một khi đã có người bị lệnh áp vào thủy ngục, ngay lập tức sẽ có người tới báo với thị vệ ở đây, cho biết thân phận của người bị giam, nếu như có chút đặc thù còn phải trình bày tại sao lại bị nhốt, Đế quân đã hạ lệnh gì.
Tuyết Vệ, một trong bốn thị vệ thiếp thân của Phá Vực Đế quân, trong Phá Vực ai mà không biết chứ? Nghe đồn rằng Đế quân rất tốt với cô ta, đại điển tuyển phi lần này đều do một tay cô ta lo lieuj, hơn nữa cô ta cũng rất có thể chiếm một ngôi phi, mọi người nhìn thấy cô ta đều hết mục cung kính. Lần này lại bị nhốt vào thủy lao, quả thực khiến người ta kinh ngạc vô cùng, đến cả vẻ mặt quan tài mười năm không đổi của thị vệ thủy ngục cũng có chút biến rồi.
Vừa đem Tuyết Vệ rõ ràng đã bị nội thương vào ngục, lại một người nữa tới, vị này là người mới, thế nhưng trong một đêm đã được truyền khắp Phá Vực rồi. Mọi người đồn rằng, nàng ta là người Đế quân mang về trong lúc làm việc ở ngoài, trở thành đại thị nữ thiếp thân của Đế quân, là nữ nhân duy nhất từ trước tới nay được tiến vào Tam Trùng điện. Nghe đồn Đế quân rất sủng nàng ta, nàng ta gọi thẳng tên húy của ngài cũng được.
Thế nhưng đại thị nữ thiếp thân này vừa mới làm được một ngày đã bị tống vào thủy lao rồi!
Trong Cửu Tiêu điện có một đống người đang bàn luận rồi.
Lâu Thất không quan tâm được xem người của Cửu Tiêu điện nói gì về mình, sau khi nàng vào thủy ngục liền bị tình hình ở đây làm nổi giận lớn một trận.
/659
|
VUI LÒNG MÔ TẢ LỖI
Cám ơn bạn đã báo nha
THICHDOCTRUYEN
Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.