Đang trên đường, Đàm Dĩnh quyết định gọi cho Thẩm Lương Thần. Khi trước anh thường cảnh cáo cô nhiều lần rằng không được đến công ti tìm anh, nhưng lần này là vì công chuyện, là tình huống đặc biệt, chắc anh không trách đâu?
Xe đi nhanh trên đường, điện thoại kêu một hồi vẫn không có người nhấc máy, cô chuẩn bị tắt điện thoại, cuối cùng nghe được âm thanh quen thuộc:“Chuyện gì?”
Anh đột nhiên lạnh lùng, hình như là tâm trạng rất tệ. Câu nói Đàm Dĩnh đã chuẩn bị sẵn trong lòng cuối cùng bị nuốt xuống, cô dừng lại một hồi mới bảo:“À, em muốn đến Thịnh Thế một chuyến”
“...”
“Là vì công việc, phỏng vấn Thẩm tiểu thư” Bởi vì có người ở đây nên cô không nói trực tiếp, dù sao Thẩm Lương Thần nghe cũng hiểu được
“...”
Bên kia anh im lặng một hồi lâu, Đàm Dĩnh có thể nghe tiếng hít thở nhẹ nhẹ, cô nhất thời tò mò, chắc là anh đang tức giận, khẽ nhỏ giọng nói thêm:“Em sẽ không nói lung tung, anh yên tâm”
“Yên tâm cái gì? Em có bao giờ nghe lời anh đâu, em nói vậy chỉ là để thông báo cho anh là em đến đây thôi không phải sao?” Thẩm Lương Thần châm chọc, thanh âm truyền lại mang một cỗ hàn khí khó hiểu
Đàm Dĩnh cắn môi một cái, thực không hiểu anh khó chịu chuyện gì, cô đã hứa là sẽ không nói lung tung trước mặt Thẩm Bảo Ý, cũng không để cho ai biết mối quan hệ của bọn họ, nhưng anh vẫn tức giận
“Nếu như em gặp, gặp người khác...” Đàm Dĩnh cắn mạnh môi dưới, nhỏ giọng nói;'Em cũng sẽ không nói lung tung”
“Người khác? Là ai?” Thẩm Lương Thần nói ra 4 chữ này, qua điện thoại, Đàm Dĩnh cũng có thể nghe tiếng nghiến răng
Chắc là anh không ngờ cô đã thấy Lê An Ni nhỉ? Đàm Dĩnh nhịn không được cười khổ, làm anh khẩn trương như vậy, đương nhiên cũng chỉ có người đó. Ngẫm lại, Lê An Ni cùng Thẩm Bảo Ý là bạn tốt, tới Thịnh Thế chắc có thể sẽ chạm mặt cô ta, mà Thẩm Lương Thần chắc chắn không muốn Lê An Ni biết mối quan hệ của bọn họ (Editor: haiz khổ hai anh chị...)
Cuộc nói chuyện bỗng nhiên trở nên im lặng, ai cũng không mở miệng, nhưng lòng nhau đã sớm biết rõ. Thẩm Lương Thần bận rộn nhiều việc, không muốn nói nhiều với cô, vài giây sau lạnh lùng nói:“Ngoan ngoãn về nhà, anh không muốn nghe em nói chuyện này lần thứ hai''
Bình thường cô luôn thuận theo anh, Thẩm Lương Thần nghĩ là cô sẽ không dám phản kháng anh, rất nhanh cúp điện thoạiĐàm Dĩnh ngồi im nhìn màn hình tối thui, trong lòng phiền muộn, từ lúc xảy ra sự việc kia anh rất ít khi nổi nóng với cô, chuyện gì cũng là chăm sóc cô một cách ôn nhu, nhưng đụng chuyện Lê An Ni thì anh sẽ như vậy. Gía như không có việc ấy....
Tài xế đang lái xe quan sát cô qua gương chiếu hậu, thấy sắc mặt cô không tốt, khẽ giọng dò hỏi:“có chuyện gì không tiểu thư?”
“Không có gì” Cô gượng cười, cũng không biết là đang an ủi ai, nhìn ngoài cửa xe thấp giọng bổ sung:“Có thể có chuyện gì được sao”
Cô quyết định sẽ không theo lời hắn về nhà, đây là công việc quan trọng, bất kể có việc gì cũng phải hoàn thành tốt, huống chi Lâm Đông đang chờ nhìn cô bị bẽ mặt, nàng không thể để hắn toại nguyện
.....................Edited by Khuynh Lâu...................
Đây không phải là lần đầu Đàm Dĩnh đến Thịnh Thế, khi ba cô còn sống cô có đến vài lần, đây là chuyện vài năm trước đây. Giờ đứng trước sân công ti, cô ngửa đầu lên ngắm nhìn những toà nhà cao thẳng chạm đến những đám mây, hùng vĩ đầy khí phách...Chỉ qua một thời gian ngắn, cô không nghĩ Thẩm Bảo Ý và Thẩm Lương Thần gây dựng công ti tốt vậy
Cô lại cảm thấy cô cùng Thẩm Lương Thần quá khác xa nhau, giống như cô và nóc toà nhà này, là khoảng cách xa như vậy
“Sao vậy?” Đồng sự thấy cô đang sững sờ, cho rằng cô đang khẩn trương, cười an ủi vài câu:“Không có chuyện gì đâu, cô chỉ cần phụ trách chụp ảnh, tôi sẽ phỏng vấn. Nói chung vấn đề giao tiếp cứ để tôi lo”
Đàm Dĩnh nghiêm túc nhìn người bên cạnh, lần này đi chung với một đồng nghiệp khác tổ phụ trách phỏng vấn, cô trước đây không nói chuyện với người này, nhìn qua là một nam tử nhẹ nhàng khoan khoái. Đối phương cười ngại ngùng, mặt mày ôn hoà trầm tĩnh, làm cho người nhìn cũng dễ chịu hơn
Cô ngượng ngùng trả lời:“Tôi chỉ là cảm thấy công ti này rất đẹp, nhất thời hơi sững sốt một tí”
“Đương nhiên rồi, toàn Bắc Bộ không tìm ra toà nhà thứ 2 đâu” Thanh niên trẻ ánh mắt hâm mộ nói xong, thở dài một hơi:“Được, chúng ta mới xem phần ngoài thôi, vào trong nào”
Hai người cùng nhau bước vào công ti, trợ lí của Thẩm Bảo Ý đã chờ ở cửa từ sớm, nói với hai người vài câu chú ý rồi mới gõ cửa
Trong văn phòng ánh nắng chan hoà, Thẩm Bảo Ý ngồi ở bàn làm việc cũng đang gấp, vẫn cúi đầu không biết đang làm gì, hồi lâu mới ngẩng đầu nhìn hai người
Không thể không nói cô ấy thật tinh mặt, liếc một cái là nhận ra Đàm Dĩnh, đem toàn bộ kinh ngạc ngoài ý muốn giấu xuống, tự nhiên bắt tay cả hai:“Tôi chỉ có nửa tiếng cho các vị, mau chóng bắt đầu đi”
Lời nói đầy ý tứ, ánh mắt cô ấy khí thế toả ra bức người
Đồng sự nhìn Đàm Dĩnh, ý bảo bắt đầu phỏng vấn, Đàm Dĩnh thấy anh ta nhìn mình, ánh mắt dừng trên người cô một chút. Cô liền hiểu ý, thoải mái nhanh chóng vùi đầu vào công việc
“Thẩm tiểu thư gây dựng Thịnh Thế năm 22 tuổi, là một độ tuổi vô cùng trẻ, xin hỏi lúc ấy tâm trạng cô như thế nào?”Vấn đề này Thẩm Bảo Ý đã chuẩn bị sẵn, cho nên cô trả lời cực kì lưu loát:“Lúc còn trẻ như vậy đã lập nghiệp, đương nhiên có rất nhiều áp lực, lúc ấy rất nhiều cổ đông nghi ngờ công ti chúng tôi, hơn nữa lúc ấy ba tôi bệnh nặng, không thể nào giúp đỡ tôi được. Nhưng lúc ấy, nếu không có áp lực như vậy thì sẽ không có Thẩm Bảo Ý như bây giờ, cho nên mới nói, đôi khi áp lực cũng không phải chuyện xấu”
Cô nói xong bỗng nhiên nhìn Đàm Dĩnh, cười tà mị, đáy mắt loé lên vài tia sáng, Đàm Dĩnh tinh ý thấy được, nhịn không được hơi giương khoé môi, nhìn lại Thẩm Bảo Ý thì cô ta đã quay mặt đi
Người đồng nghiệp phỏng vấn rất lưu loát, nói tiếp:“Nếu như không có Thẩm tiểu thư, đương nhiên sẽ khôn có Thịnh Thế hôm nay”
“Ồ, thật quá khen, tôi còn một em trai. Hắn cũng giỏi lắm”
Nghe Thẩm Bảo Ý chủ động nhắc về Thẩm Lương Thần, Đàm Dĩnh nhịn không được nhìn cô ta một cái,rõ ràng là chị em yêu thương nhau
Đồng sự là người ngoài cuộc, đương nhiên không hiểu mối quan hệ này, vì thế nói tiếp:“Thẩm tiên sinh lúc ấy...”
“À, nó lúc ấy học ở nước ngoài, lại có bạn gái, định là sẽ kết hôn, tôi thì có thể một mình chống đỡ công ti nên không muốn làm phiền hắn”
Thẩm Bảo Ý đúng là vi diệu, biến mình trở thành một người chị tốt bụng săn sóc em trai, thành công xoá tan chuyện xấu của Thẩm Lương Thần, biến anh thành hình tượng một công tử soái ca
Sớm biết Thẩm Báo Ý cố ý nhắm vào Thẩm Lương Thần, nhưng không nghĩ tới mâu thuẫn của họ kịch liệt như vậy
Ánh mắt Đàm Dĩnh phức tạp nhìn Thẩm Bảo Ý, đối phương cũng hơi nhướn mày, ánh mắt kia rất độc, đầy tàn nhẫn
Cánh cửa bị mở ra, cuộc phỏng vấn gián đoạn, Đàm Dĩnh theo bản năng nhìn về phía cửa
Là...một người đàn ông kì quái
.........Edited by Khuynh Lâu.............
Mặc dù nói anh ta kì quái, nhưng Đàm Dĩnh nhìn anh ta rất quen mặt, nhưng tại sao lại thấy quen, cô rõ ràng là chưa gặp anh ta bao giờ. Đối phương thoạt nhìn trạc tuổi Thẩm Bảo Ý, ngũ quan thâm thuý, đặc biệt ánh mắt kia vừa trầm ấm vừa thần bí
“Xin lỗi, anh không biết em có khách” Anh thấp giọng nói, chuẩn bị lui ra ngoài, ánh mắt nhìn đến Đàm Dĩnh bỗng dừng lại
Đàm Dĩnh nhìn anh, trong đầu có cái gì đó mơ hồ muốn nói, nhưng lại không biết nói gì. Vẫn là Thẩm Bảo Ý đánh vỡ không khí trầm mặt, cô ta chủ động đi về phía anh, động tác thân mật:“Sẽ xong nhanh thôi, anh chờ em một chút”
Hình như là bạn trai của Thẩm Bảo Ý, có lẽ hồi nhỏ cô cũng đã từng gặp qua, Đàm Dĩnh giải thích xong liền trở lại, nhìn hình mình trong máy ảnh
Nam nhân kia lại nhìn Đàm Dĩnh một lần, rồi mới đóng cửa ra ngoài
Phỏng vấn hoàn thành sớm, thuận lợi hơn so với tưởng tượng, Thẩm Bảo Ý khách sáo nói hẹn gặp lại
Đàm Dĩnh đi ra khỏi văn phòng, nhẹ nhàng thở ra, ngoài ý muốn thấy được nam nhân kia
Thẩm Bảo Ý đi qua nói chuyện với anh, “Quý Thanh”
Quý Thanh? Tên cũng không quen mấy. Đàm Dĩnh định đi, lúc này có hai người đi ra khỏi thang máy, cô đứng lại, ánh mắt hai người nọ và cô chạm vào nhau
................Edited by Khuynh Lâu................
Vừa mới nói chuyện điện thoại xong, giờ bắt gặp Thẩm Lương Thần, Đàm Dinh cảm thấy thật xa lạ. Anh nhìn biểu tình hơi phấn khích của cô, ánh mắt hơi cứng lại, môi mím thành một đường thẳng tắp
“A, em đấy à?” Thẩm Bảo Ý cười nhạo lên tiếng, vẻ mặt như là đang xem một vở kịch vui. Trình Quý Thanh nhíu mày, ánh mặt lần nữa dừng lại trên người Đàm Dĩnh
“Đàm Dĩnh? Em sao lại ở đây?” Lê An Ni mừng rỡ chào hỏi cô, cánh tay kéo kéo Thẩm Lương Thần
“Em....”Đầu óc Đàm Dĩnh hơi loạn, lòng bàn tay đầy mồ hôi,tầm mặt cô dán chặt lên cánh tay hai người nọ không dời mắt được. Cô cố gắn trấn tĩnh, lâu sau mới cười nói:“Em đang đi làm cho Vi Toa”
Lê An Ni ngây thơ gật đầu, dường như thật không biết mối quan hệ của Đàm Dĩnh và Thẩm Lương Thần, đẩy đẩy anh:“Anh sao vậy?”
Thầm Lương Thần không nói lời nào, hung hăng nhìn chằm chằm Đàm Dĩnh
Đàm Dĩnh thấy thật buồn cười, rõ rầng anh mới là người vụng trộm, tại sao anh lại nhìn cô như cô đang làm chuyện có lỗi với anh vậy? Cô bỗng nhiên phát hiện, mình thật ngu ngốc, giống như một con hề vậy
Cô không muốn ở đây một giây phút nào nữa, kéo cánh tay đồng nghiệp đi ra:“Chúng tôi đang vội, xin phép đi trước”
“Ai...'' Lê An Ni vội nhìn vào thang máy Đàm Dĩnh, hơi hơi nhíu mày, không rõ ràng quay đầu nhìn Thẩm Lương Thần:“Anh với cô ấy cãi nhau?”
Xe đi nhanh trên đường, điện thoại kêu một hồi vẫn không có người nhấc máy, cô chuẩn bị tắt điện thoại, cuối cùng nghe được âm thanh quen thuộc:“Chuyện gì?”
Anh đột nhiên lạnh lùng, hình như là tâm trạng rất tệ. Câu nói Đàm Dĩnh đã chuẩn bị sẵn trong lòng cuối cùng bị nuốt xuống, cô dừng lại một hồi mới bảo:“À, em muốn đến Thịnh Thế một chuyến”
“...”
“Là vì công việc, phỏng vấn Thẩm tiểu thư” Bởi vì có người ở đây nên cô không nói trực tiếp, dù sao Thẩm Lương Thần nghe cũng hiểu được
“...”
Bên kia anh im lặng một hồi lâu, Đàm Dĩnh có thể nghe tiếng hít thở nhẹ nhẹ, cô nhất thời tò mò, chắc là anh đang tức giận, khẽ nhỏ giọng nói thêm:“Em sẽ không nói lung tung, anh yên tâm”
“Yên tâm cái gì? Em có bao giờ nghe lời anh đâu, em nói vậy chỉ là để thông báo cho anh là em đến đây thôi không phải sao?” Thẩm Lương Thần châm chọc, thanh âm truyền lại mang một cỗ hàn khí khó hiểu
Đàm Dĩnh cắn môi một cái, thực không hiểu anh khó chịu chuyện gì, cô đã hứa là sẽ không nói lung tung trước mặt Thẩm Bảo Ý, cũng không để cho ai biết mối quan hệ của bọn họ, nhưng anh vẫn tức giận
“Nếu như em gặp, gặp người khác...” Đàm Dĩnh cắn mạnh môi dưới, nhỏ giọng nói;'Em cũng sẽ không nói lung tung”
“Người khác? Là ai?” Thẩm Lương Thần nói ra 4 chữ này, qua điện thoại, Đàm Dĩnh cũng có thể nghe tiếng nghiến răng
Chắc là anh không ngờ cô đã thấy Lê An Ni nhỉ? Đàm Dĩnh nhịn không được cười khổ, làm anh khẩn trương như vậy, đương nhiên cũng chỉ có người đó. Ngẫm lại, Lê An Ni cùng Thẩm Bảo Ý là bạn tốt, tới Thịnh Thế chắc có thể sẽ chạm mặt cô ta, mà Thẩm Lương Thần chắc chắn không muốn Lê An Ni biết mối quan hệ của bọn họ (Editor: haiz khổ hai anh chị...)
Cuộc nói chuyện bỗng nhiên trở nên im lặng, ai cũng không mở miệng, nhưng lòng nhau đã sớm biết rõ. Thẩm Lương Thần bận rộn nhiều việc, không muốn nói nhiều với cô, vài giây sau lạnh lùng nói:“Ngoan ngoãn về nhà, anh không muốn nghe em nói chuyện này lần thứ hai''
Bình thường cô luôn thuận theo anh, Thẩm Lương Thần nghĩ là cô sẽ không dám phản kháng anh, rất nhanh cúp điện thoạiĐàm Dĩnh ngồi im nhìn màn hình tối thui, trong lòng phiền muộn, từ lúc xảy ra sự việc kia anh rất ít khi nổi nóng với cô, chuyện gì cũng là chăm sóc cô một cách ôn nhu, nhưng đụng chuyện Lê An Ni thì anh sẽ như vậy. Gía như không có việc ấy....
Tài xế đang lái xe quan sát cô qua gương chiếu hậu, thấy sắc mặt cô không tốt, khẽ giọng dò hỏi:“có chuyện gì không tiểu thư?”
“Không có gì” Cô gượng cười, cũng không biết là đang an ủi ai, nhìn ngoài cửa xe thấp giọng bổ sung:“Có thể có chuyện gì được sao”
Cô quyết định sẽ không theo lời hắn về nhà, đây là công việc quan trọng, bất kể có việc gì cũng phải hoàn thành tốt, huống chi Lâm Đông đang chờ nhìn cô bị bẽ mặt, nàng không thể để hắn toại nguyện
.....................Edited by Khuynh Lâu...................
Đây không phải là lần đầu Đàm Dĩnh đến Thịnh Thế, khi ba cô còn sống cô có đến vài lần, đây là chuyện vài năm trước đây. Giờ đứng trước sân công ti, cô ngửa đầu lên ngắm nhìn những toà nhà cao thẳng chạm đến những đám mây, hùng vĩ đầy khí phách...Chỉ qua một thời gian ngắn, cô không nghĩ Thẩm Bảo Ý và Thẩm Lương Thần gây dựng công ti tốt vậy
Cô lại cảm thấy cô cùng Thẩm Lương Thần quá khác xa nhau, giống như cô và nóc toà nhà này, là khoảng cách xa như vậy
“Sao vậy?” Đồng sự thấy cô đang sững sờ, cho rằng cô đang khẩn trương, cười an ủi vài câu:“Không có chuyện gì đâu, cô chỉ cần phụ trách chụp ảnh, tôi sẽ phỏng vấn. Nói chung vấn đề giao tiếp cứ để tôi lo”
Đàm Dĩnh nghiêm túc nhìn người bên cạnh, lần này đi chung với một đồng nghiệp khác tổ phụ trách phỏng vấn, cô trước đây không nói chuyện với người này, nhìn qua là một nam tử nhẹ nhàng khoan khoái. Đối phương cười ngại ngùng, mặt mày ôn hoà trầm tĩnh, làm cho người nhìn cũng dễ chịu hơn
Cô ngượng ngùng trả lời:“Tôi chỉ là cảm thấy công ti này rất đẹp, nhất thời hơi sững sốt một tí”
“Đương nhiên rồi, toàn Bắc Bộ không tìm ra toà nhà thứ 2 đâu” Thanh niên trẻ ánh mắt hâm mộ nói xong, thở dài một hơi:“Được, chúng ta mới xem phần ngoài thôi, vào trong nào”
Hai người cùng nhau bước vào công ti, trợ lí của Thẩm Bảo Ý đã chờ ở cửa từ sớm, nói với hai người vài câu chú ý rồi mới gõ cửa
Trong văn phòng ánh nắng chan hoà, Thẩm Bảo Ý ngồi ở bàn làm việc cũng đang gấp, vẫn cúi đầu không biết đang làm gì, hồi lâu mới ngẩng đầu nhìn hai người
Không thể không nói cô ấy thật tinh mặt, liếc một cái là nhận ra Đàm Dĩnh, đem toàn bộ kinh ngạc ngoài ý muốn giấu xuống, tự nhiên bắt tay cả hai:“Tôi chỉ có nửa tiếng cho các vị, mau chóng bắt đầu đi”
Lời nói đầy ý tứ, ánh mắt cô ấy khí thế toả ra bức người
Đồng sự nhìn Đàm Dĩnh, ý bảo bắt đầu phỏng vấn, Đàm Dĩnh thấy anh ta nhìn mình, ánh mắt dừng trên người cô một chút. Cô liền hiểu ý, thoải mái nhanh chóng vùi đầu vào công việc
“Thẩm tiểu thư gây dựng Thịnh Thế năm 22 tuổi, là một độ tuổi vô cùng trẻ, xin hỏi lúc ấy tâm trạng cô như thế nào?”Vấn đề này Thẩm Bảo Ý đã chuẩn bị sẵn, cho nên cô trả lời cực kì lưu loát:“Lúc còn trẻ như vậy đã lập nghiệp, đương nhiên có rất nhiều áp lực, lúc ấy rất nhiều cổ đông nghi ngờ công ti chúng tôi, hơn nữa lúc ấy ba tôi bệnh nặng, không thể nào giúp đỡ tôi được. Nhưng lúc ấy, nếu không có áp lực như vậy thì sẽ không có Thẩm Bảo Ý như bây giờ, cho nên mới nói, đôi khi áp lực cũng không phải chuyện xấu”
Cô nói xong bỗng nhiên nhìn Đàm Dĩnh, cười tà mị, đáy mắt loé lên vài tia sáng, Đàm Dĩnh tinh ý thấy được, nhịn không được hơi giương khoé môi, nhìn lại Thẩm Bảo Ý thì cô ta đã quay mặt đi
Người đồng nghiệp phỏng vấn rất lưu loát, nói tiếp:“Nếu như không có Thẩm tiểu thư, đương nhiên sẽ khôn có Thịnh Thế hôm nay”
“Ồ, thật quá khen, tôi còn một em trai. Hắn cũng giỏi lắm”
Nghe Thẩm Bảo Ý chủ động nhắc về Thẩm Lương Thần, Đàm Dĩnh nhịn không được nhìn cô ta một cái,rõ ràng là chị em yêu thương nhau
Đồng sự là người ngoài cuộc, đương nhiên không hiểu mối quan hệ này, vì thế nói tiếp:“Thẩm tiên sinh lúc ấy...”
“À, nó lúc ấy học ở nước ngoài, lại có bạn gái, định là sẽ kết hôn, tôi thì có thể một mình chống đỡ công ti nên không muốn làm phiền hắn”
Thẩm Bảo Ý đúng là vi diệu, biến mình trở thành một người chị tốt bụng săn sóc em trai, thành công xoá tan chuyện xấu của Thẩm Lương Thần, biến anh thành hình tượng một công tử soái ca
Sớm biết Thẩm Báo Ý cố ý nhắm vào Thẩm Lương Thần, nhưng không nghĩ tới mâu thuẫn của họ kịch liệt như vậy
Ánh mắt Đàm Dĩnh phức tạp nhìn Thẩm Bảo Ý, đối phương cũng hơi nhướn mày, ánh mắt kia rất độc, đầy tàn nhẫn
Cánh cửa bị mở ra, cuộc phỏng vấn gián đoạn, Đàm Dĩnh theo bản năng nhìn về phía cửa
Là...một người đàn ông kì quái
.........Edited by Khuynh Lâu.............
Mặc dù nói anh ta kì quái, nhưng Đàm Dĩnh nhìn anh ta rất quen mặt, nhưng tại sao lại thấy quen, cô rõ ràng là chưa gặp anh ta bao giờ. Đối phương thoạt nhìn trạc tuổi Thẩm Bảo Ý, ngũ quan thâm thuý, đặc biệt ánh mắt kia vừa trầm ấm vừa thần bí
“Xin lỗi, anh không biết em có khách” Anh thấp giọng nói, chuẩn bị lui ra ngoài, ánh mắt nhìn đến Đàm Dĩnh bỗng dừng lại
Đàm Dĩnh nhìn anh, trong đầu có cái gì đó mơ hồ muốn nói, nhưng lại không biết nói gì. Vẫn là Thẩm Bảo Ý đánh vỡ không khí trầm mặt, cô ta chủ động đi về phía anh, động tác thân mật:“Sẽ xong nhanh thôi, anh chờ em một chút”
Hình như là bạn trai của Thẩm Bảo Ý, có lẽ hồi nhỏ cô cũng đã từng gặp qua, Đàm Dĩnh giải thích xong liền trở lại, nhìn hình mình trong máy ảnh
Nam nhân kia lại nhìn Đàm Dĩnh một lần, rồi mới đóng cửa ra ngoài
Phỏng vấn hoàn thành sớm, thuận lợi hơn so với tưởng tượng, Thẩm Bảo Ý khách sáo nói hẹn gặp lại
Đàm Dĩnh đi ra khỏi văn phòng, nhẹ nhàng thở ra, ngoài ý muốn thấy được nam nhân kia
Thẩm Bảo Ý đi qua nói chuyện với anh, “Quý Thanh”
Quý Thanh? Tên cũng không quen mấy. Đàm Dĩnh định đi, lúc này có hai người đi ra khỏi thang máy, cô đứng lại, ánh mắt hai người nọ và cô chạm vào nhau
................Edited by Khuynh Lâu................
Vừa mới nói chuyện điện thoại xong, giờ bắt gặp Thẩm Lương Thần, Đàm Dinh cảm thấy thật xa lạ. Anh nhìn biểu tình hơi phấn khích của cô, ánh mắt hơi cứng lại, môi mím thành một đường thẳng tắp
“A, em đấy à?” Thẩm Bảo Ý cười nhạo lên tiếng, vẻ mặt như là đang xem một vở kịch vui. Trình Quý Thanh nhíu mày, ánh mặt lần nữa dừng lại trên người Đàm Dĩnh
“Đàm Dĩnh? Em sao lại ở đây?” Lê An Ni mừng rỡ chào hỏi cô, cánh tay kéo kéo Thẩm Lương Thần
“Em....”Đầu óc Đàm Dĩnh hơi loạn, lòng bàn tay đầy mồ hôi,tầm mặt cô dán chặt lên cánh tay hai người nọ không dời mắt được. Cô cố gắn trấn tĩnh, lâu sau mới cười nói:“Em đang đi làm cho Vi Toa”
Lê An Ni ngây thơ gật đầu, dường như thật không biết mối quan hệ của Đàm Dĩnh và Thẩm Lương Thần, đẩy đẩy anh:“Anh sao vậy?”
Thầm Lương Thần không nói lời nào, hung hăng nhìn chằm chằm Đàm Dĩnh
Đàm Dĩnh thấy thật buồn cười, rõ rầng anh mới là người vụng trộm, tại sao anh lại nhìn cô như cô đang làm chuyện có lỗi với anh vậy? Cô bỗng nhiên phát hiện, mình thật ngu ngốc, giống như một con hề vậy
Cô không muốn ở đây một giây phút nào nữa, kéo cánh tay đồng nghiệp đi ra:“Chúng tôi đang vội, xin phép đi trước”
“Ai...'' Lê An Ni vội nhìn vào thang máy Đàm Dĩnh, hơi hơi nhíu mày, không rõ ràng quay đầu nhìn Thẩm Lương Thần:“Anh với cô ấy cãi nhau?”
/54
|