Chương 2 : Lại Chạm Mặt
- Làm gì mà lâu thế ?_ Hải Băng nhăn nhó vì sự chậm chạp của Thiên Như .
- Không có gì , đi vào băng đăng thôi _ Thiên Như né tránh câu hỏi nửa vờ nửa thật của Hải Băng . Cô kéo Hải Băng đi
- Thiên Nam và Thiên Kỳ đã mua vé sẵn rồi kìa _ Hải Băng chỉ tay về hướng họ đang đứng .......
Bốn vé đã nằm trên tay của Thiên Kỳ ..........
- Đi thôi , kì này ai ra trước là một chầu kem ........_ Thiên Kỳ giao luật .
- Chơi luôn _Mọi người cười vang .........
Mọi người vào trong sau khi trang bị đủ đồ giữ ấm. Lòng Thiên Như háo hức vô cùng , cô quyết phải tham quan hết khung cảnh ở đây trong thời gian lâu nhất có thể . Lần trước vào cô chưa thể đi hết được cô tiếc vô cùng . Còn nữa nếu không đi lâu thì phải khao một chầu kem nữa . Nghĩ đến là cô biết ai là người thua rồi .
- Một chầu kem .......một chầu kem ......_ Thiên Kỳ , Thiên Nam , Hải Băng đi quanh Thiên Như cứ nhắc mãi đến " chầu kem " cứ như họ biết chắc cô sẽ thua vậy . Mà thôi họ nghĩ đúng rồi , cô là người thua chắc luôn . Sức cô chịu đựng ít lắm , ở lâu sẽ không thể chịu nỗi . Nhưng mà phải cố , cô dặn lòng mình phải cố gắng ....... Thế nào cũng không được thua ........mất mặt lắm .......
Đông đông lắm nhưng vẫn lạnh cực kì Thiên Như đi dạo xem xung quanh , đi chưa được bao nhiêu , Thiên Như cảm thấy ngày một lạnh hơn , đến mức khó thở luôn , mũi của cô như muốn đông cứng luôn rồi . Nhưng vẫn một mực muốn tham quan cho xong khung cảnh bị ướp đá này . Có cơ hội đâu thể bỏ lỡ Thiên Nam , Thiên Kỳ , Hải Băng tản nhau ra , hẹn gặp tại cổng thoát hiểm . Thiên Như đi phía sau nên không biết , cô cứ đi hoài đi hoài , đến một chỗ cô dừng lại vì sức chịu đựng của cô có giới hạn. Đôi chân cô như bị tê cứng , không đủ sức để bước đi được nữa . Đã 30 phút trôi qua cô đã đi vào tủ lạnh lớn này . Muốn ra ngoài lắm nhưng cánh cửa thoát hiểm cách cô quá xa .
Cố ........ cố gắng ..............
Chậm chạp , bước đi chậm chạp của cô đã làm ai đó siêu lòng ........
Một chiếc áo rồi hai chiếc áo được khoác hờ lên cơ thể đang run lên của Thiên Như . Rồi lại là hai cánh tay dang ra ôm lấy hai cánh tay của cô từ phía sau dẫn cô đi ra ngoài .
Ấm áp , chính là sự ấm áp đó . Một lần nữa cô được cảm nhận sự ấm áp đó .
.
Thoát ra ngoài , Thiên Như dần cảm thấy trở nên ấm hơn . Cởi hết áo khoác ra , cô quay sang định xem là ai để cảm ơn thì lại có người cướp lời trước :
- Anh Hai à , sao cứ rắc rối với con bé này hoài vậy ._ Sự tức giận trong câu nói , Thiên Như cảm nhận được . Và nghe giọng có chút quen hình như vừa nghe ở đâu đó .
Nhìn lên khuôn mặt thì chỉ muốn đấm cho hắn một cái , thù cũ chưa trả , thù mới lại tới .... Oan gia thật lại là hai tên con trai lúc nãy ở cổng thoát hiểm " Lâu Đài Ma "
- Xin lỗi và cám ơn hai anh _ Đó là câu Thiên Như có thể nói được lúc bấy giờ .
- Mệt thật , đi chơi cũng không yên nữa , về thôi ,mất hứng _ Cậu con trai lên tiếng
- Cô bé có muốn về cùng bọn anh không ?_ Giọng nói nhẹ nhàng ấm áp vang lên ....... Gọi " cô bé " nghe không quen lắm nhưng cô không dám nói , họ đã giúp cô nhiều cô không nên ý kiến .
- Nếu tiện đường _ Đáp lại lời gọn .
Thiên Như định là không về mà đợi ba người kia về cùng nhưng cô cảm thấy hơi mệt cũng nên về nghỉ sơm để cho ba người kia đi chơi thoải mái cho yên lành ......và kết cục là thế nào cô cũng phải khao kem ........
- Duy à , đi thôi _ Một cậu con trai bảo , cả ba cùng sải bước .
Đến chiếc Lamborgini màu đen bóng loáng đang đậu kia thì lòng Thiên Như trở nên rối bời ..........
Sang trọng quá ... Làm sao cô dám ?
- Lên xe thôi _ Một cậu con trai lên tiếng .
- Xin chào cậu Anh Duy và cậu Thanh Duy _ Một tên mặc vest đen đứng trước cửa xe gọi và cúi đầu với hai tên con trai
- Sao thế Thiên Như ?
" Thiên Như " sao biết tên nhanh vậy ? Chắc là khi nãy Hải Băng gọi họ đã nghe .
- Dạ , không sao nhưng em đi cùng có bất tiện lắm không ?
- Không sao , em cứ lên xe đi _ Một cậu con trai nào đó ấm áp lên tiếng đẩy cô lên xe .
- Xin mời mọi người lên xe ._ Tên mặc vest đen
- Vâng
Cả ba vào xe thì có một ánh mắt nhìn theo Thiên Như .
Người đàn ông đeo kính râm nên khó để nhìn mặt .......
Thiên Như ngồi yên vị trên xe , cô ngồi giữa hai anh em tên Duy kia .
Hình như một người là Anh Duy và một người là Thanh Duy thì phải .
Chắc người mà giúp đỡ cô là Thanh Duy vì anh ấy nói chuyện rất thanh tao , nhã nhặn lại còn đầy sự ấm áp nữa. Còn cái tên kia thì thôi miễn bàn tới đi .
- Xin hỏi tiểu thư nhà ở đâu ạ ?_Người lái xe hỏi
Thiên Như im lặng , cô phải nói làm sao ? Nhà cô nằm trong một cái xóm nhỏ làm sao chiếc xe này đi vào được nhỉ ? Nói ra thì mọi người có xem thường gia đình nhà cô không ? Thấy cô suy nghĩ lâu quá một người tên Duy lên tiếng:
- Nhà em ở đâu ?
- Xin bác đừng gọi cháu là tiểu thư, nhà cháu ở trong con hẻm nhỏ lắm , xe không vào được đâu ạ , cứ cho cháu xuống ở đầu hẻm là được rồi ạ _ Thiên Như nói cả hai người tên Duy và bác lái xe cũng nhìn ánh mắt của cô .
Có chút gì đó nghẹn khi nhắc đến gia đình ...
Chẳng lẽ gia đình cô có chuyện gì sao ???
Cố quên đi một hình bóng
Dẫu đôi tay vẫn không thể buông
- Alo ?
[[[ - Nhóc đang ở đâu ? ]]] Đầu dây bên kia lo lắng
- Dạ , em không sao , em đang trên đường về nhà , mọi người đi chơi vui đi , em hơi mệt nên về trước _ Thiên Như cười
[[[ - Ừ , về rồi anh sẽ xử nhóc, chuẩn bị kem đi .......haahaha..... ]]]
- Em xin lỗi , rồi ok , chào anh .
[[[ - Bye em ]]]
Thiên Như cất điện thoại vào trong túi , ánh mắt hướng thẳng về phía kính trước xe . Đôi mắt đầy sự lo âu , phiền muộn .
Thương cho đôi mắt của cô quá
- Ai gọi cho em vậy ?_ Một cậu tên Duy hỏi
- Bồ hả ?_Người còn lại tò mò
- Không là Thiên Nam anh ba của em.
- Ừm . Khi nào rảnh chúng ta nói chuyện . Đưa điện thoại em đây .
- Chi vậy ?
- Cứ đưa đi , đừng hỏi nhiều
Thiên Như nghe lời đưa điện thoại cho người con trai mà cô nói là " hoàng tử ấm áp " đó .
Anh cầm điện thoại bấm bấm rồi gọi qua số máy của anh . Nhìn kĩ thì mới biết đó chính là cách xin số điện thoại của anh . Anh lấy điện thoại của Thiên Như để cho số anh rồi lấy điện thoại đó nhá máy qua điện thoại anh để anh biết số của cô .
Đây là cách xin số điện thoại không cần lời nói .
Thiên Như bật cười mỉm với hành động của người con trai tên Duy đấy .
Một quãng đường dài , trên chiếc xe có bốn con người đều đi vào khoảng không yên lặng , mỗi người một dòng suy nghĩ khác nhau .
Thả cô xuống ở đầu hẻm , đợi xe đi Thiên Như mới bước vào trong con hẻm kia . Nhưng hình ảnh của Thiên Như vẫn được quan sát cho đến khi Thiên Như bước thẳng vào trong hẻm .
Buổi tối , con hẻm quá nhỏ lại tối nữa đầy sự nguy hiểm với một cô gái như Thiên Như . Một mình cô vào trong đúng là không yên tâm được . Phải tìm cách giúp cô thôi . Chiếc Lamborgini dời đi trong màn đêm gió lạnh chứa chất cảm xúc của buổi gặp gỡ đầu tiên đó ..............
- Làm gì mà lâu thế ?_ Hải Băng nhăn nhó vì sự chậm chạp của Thiên Như .
- Không có gì , đi vào băng đăng thôi _ Thiên Như né tránh câu hỏi nửa vờ nửa thật của Hải Băng . Cô kéo Hải Băng đi
- Thiên Nam và Thiên Kỳ đã mua vé sẵn rồi kìa _ Hải Băng chỉ tay về hướng họ đang đứng .......
Bốn vé đã nằm trên tay của Thiên Kỳ ..........
- Đi thôi , kì này ai ra trước là một chầu kem ........_ Thiên Kỳ giao luật .
- Chơi luôn _Mọi người cười vang .........
Mọi người vào trong sau khi trang bị đủ đồ giữ ấm. Lòng Thiên Như háo hức vô cùng , cô quyết phải tham quan hết khung cảnh ở đây trong thời gian lâu nhất có thể . Lần trước vào cô chưa thể đi hết được cô tiếc vô cùng . Còn nữa nếu không đi lâu thì phải khao một chầu kem nữa . Nghĩ đến là cô biết ai là người thua rồi .
- Một chầu kem .......một chầu kem ......_ Thiên Kỳ , Thiên Nam , Hải Băng đi quanh Thiên Như cứ nhắc mãi đến " chầu kem " cứ như họ biết chắc cô sẽ thua vậy . Mà thôi họ nghĩ đúng rồi , cô là người thua chắc luôn . Sức cô chịu đựng ít lắm , ở lâu sẽ không thể chịu nỗi . Nhưng mà phải cố , cô dặn lòng mình phải cố gắng ....... Thế nào cũng không được thua ........mất mặt lắm .......
Đông đông lắm nhưng vẫn lạnh cực kì Thiên Như đi dạo xem xung quanh , đi chưa được bao nhiêu , Thiên Như cảm thấy ngày một lạnh hơn , đến mức khó thở luôn , mũi của cô như muốn đông cứng luôn rồi . Nhưng vẫn một mực muốn tham quan cho xong khung cảnh bị ướp đá này . Có cơ hội đâu thể bỏ lỡ Thiên Nam , Thiên Kỳ , Hải Băng tản nhau ra , hẹn gặp tại cổng thoát hiểm . Thiên Như đi phía sau nên không biết , cô cứ đi hoài đi hoài , đến một chỗ cô dừng lại vì sức chịu đựng của cô có giới hạn. Đôi chân cô như bị tê cứng , không đủ sức để bước đi được nữa . Đã 30 phút trôi qua cô đã đi vào tủ lạnh lớn này . Muốn ra ngoài lắm nhưng cánh cửa thoát hiểm cách cô quá xa .
Cố ........ cố gắng ..............
Chậm chạp , bước đi chậm chạp của cô đã làm ai đó siêu lòng ........
Một chiếc áo rồi hai chiếc áo được khoác hờ lên cơ thể đang run lên của Thiên Như . Rồi lại là hai cánh tay dang ra ôm lấy hai cánh tay của cô từ phía sau dẫn cô đi ra ngoài .
Ấm áp , chính là sự ấm áp đó . Một lần nữa cô được cảm nhận sự ấm áp đó .
.
Thoát ra ngoài , Thiên Như dần cảm thấy trở nên ấm hơn . Cởi hết áo khoác ra , cô quay sang định xem là ai để cảm ơn thì lại có người cướp lời trước :
- Anh Hai à , sao cứ rắc rối với con bé này hoài vậy ._ Sự tức giận trong câu nói , Thiên Như cảm nhận được . Và nghe giọng có chút quen hình như vừa nghe ở đâu đó .
Nhìn lên khuôn mặt thì chỉ muốn đấm cho hắn một cái , thù cũ chưa trả , thù mới lại tới .... Oan gia thật lại là hai tên con trai lúc nãy ở cổng thoát hiểm " Lâu Đài Ma "
- Xin lỗi và cám ơn hai anh _ Đó là câu Thiên Như có thể nói được lúc bấy giờ .
- Mệt thật , đi chơi cũng không yên nữa , về thôi ,mất hứng _ Cậu con trai lên tiếng
- Cô bé có muốn về cùng bọn anh không ?_ Giọng nói nhẹ nhàng ấm áp vang lên ....... Gọi " cô bé " nghe không quen lắm nhưng cô không dám nói , họ đã giúp cô nhiều cô không nên ý kiến .
- Nếu tiện đường _ Đáp lại lời gọn .
Thiên Như định là không về mà đợi ba người kia về cùng nhưng cô cảm thấy hơi mệt cũng nên về nghỉ sơm để cho ba người kia đi chơi thoải mái cho yên lành ......và kết cục là thế nào cô cũng phải khao kem ........
- Duy à , đi thôi _ Một cậu con trai bảo , cả ba cùng sải bước .
Đến chiếc Lamborgini màu đen bóng loáng đang đậu kia thì lòng Thiên Như trở nên rối bời ..........
Sang trọng quá ... Làm sao cô dám ?
- Lên xe thôi _ Một cậu con trai lên tiếng .
- Xin chào cậu Anh Duy và cậu Thanh Duy _ Một tên mặc vest đen đứng trước cửa xe gọi và cúi đầu với hai tên con trai
- Sao thế Thiên Như ?
" Thiên Như " sao biết tên nhanh vậy ? Chắc là khi nãy Hải Băng gọi họ đã nghe .
- Dạ , không sao nhưng em đi cùng có bất tiện lắm không ?
- Không sao , em cứ lên xe đi _ Một cậu con trai nào đó ấm áp lên tiếng đẩy cô lên xe .
- Xin mời mọi người lên xe ._ Tên mặc vest đen
- Vâng
Cả ba vào xe thì có một ánh mắt nhìn theo Thiên Như .
Người đàn ông đeo kính râm nên khó để nhìn mặt .......
Thiên Như ngồi yên vị trên xe , cô ngồi giữa hai anh em tên Duy kia .
Hình như một người là Anh Duy và một người là Thanh Duy thì phải .
Chắc người mà giúp đỡ cô là Thanh Duy vì anh ấy nói chuyện rất thanh tao , nhã nhặn lại còn đầy sự ấm áp nữa. Còn cái tên kia thì thôi miễn bàn tới đi .
- Xin hỏi tiểu thư nhà ở đâu ạ ?_Người lái xe hỏi
Thiên Như im lặng , cô phải nói làm sao ? Nhà cô nằm trong một cái xóm nhỏ làm sao chiếc xe này đi vào được nhỉ ? Nói ra thì mọi người có xem thường gia đình nhà cô không ? Thấy cô suy nghĩ lâu quá một người tên Duy lên tiếng:
- Nhà em ở đâu ?
- Xin bác đừng gọi cháu là tiểu thư, nhà cháu ở trong con hẻm nhỏ lắm , xe không vào được đâu ạ , cứ cho cháu xuống ở đầu hẻm là được rồi ạ _ Thiên Như nói cả hai người tên Duy và bác lái xe cũng nhìn ánh mắt của cô .
Có chút gì đó nghẹn khi nhắc đến gia đình ...
Chẳng lẽ gia đình cô có chuyện gì sao ???
Cố quên đi một hình bóng
Dẫu đôi tay vẫn không thể buông
- Alo ?
[[[ - Nhóc đang ở đâu ? ]]] Đầu dây bên kia lo lắng
- Dạ , em không sao , em đang trên đường về nhà , mọi người đi chơi vui đi , em hơi mệt nên về trước _ Thiên Như cười
[[[ - Ừ , về rồi anh sẽ xử nhóc, chuẩn bị kem đi .......haahaha..... ]]]
- Em xin lỗi , rồi ok , chào anh .
[[[ - Bye em ]]]
Thiên Như cất điện thoại vào trong túi , ánh mắt hướng thẳng về phía kính trước xe . Đôi mắt đầy sự lo âu , phiền muộn .
Thương cho đôi mắt của cô quá
- Ai gọi cho em vậy ?_ Một cậu tên Duy hỏi
- Bồ hả ?_Người còn lại tò mò
- Không là Thiên Nam anh ba của em.
- Ừm . Khi nào rảnh chúng ta nói chuyện . Đưa điện thoại em đây .
- Chi vậy ?
- Cứ đưa đi , đừng hỏi nhiều
Thiên Như nghe lời đưa điện thoại cho người con trai mà cô nói là " hoàng tử ấm áp " đó .
Anh cầm điện thoại bấm bấm rồi gọi qua số máy của anh . Nhìn kĩ thì mới biết đó chính là cách xin số điện thoại của anh . Anh lấy điện thoại của Thiên Như để cho số anh rồi lấy điện thoại đó nhá máy qua điện thoại anh để anh biết số của cô .
Đây là cách xin số điện thoại không cần lời nói .
Thiên Như bật cười mỉm với hành động của người con trai tên Duy đấy .
Một quãng đường dài , trên chiếc xe có bốn con người đều đi vào khoảng không yên lặng , mỗi người một dòng suy nghĩ khác nhau .
Thả cô xuống ở đầu hẻm , đợi xe đi Thiên Như mới bước vào trong con hẻm kia . Nhưng hình ảnh của Thiên Như vẫn được quan sát cho đến khi Thiên Như bước thẳng vào trong hẻm .
Buổi tối , con hẻm quá nhỏ lại tối nữa đầy sự nguy hiểm với một cô gái như Thiên Như . Một mình cô vào trong đúng là không yên tâm được . Phải tìm cách giúp cô thôi . Chiếc Lamborgini dời đi trong màn đêm gió lạnh chứa chất cảm xúc của buổi gặp gỡ đầu tiên đó ..............
/30
|