Chương 9 : Biển Đẹp Lắm Phải Không Anh ?
- Alo ?
[[[ Xin chào , cô là Thiên Như ]]]
- Dạ , xin hỏi ai ở đầu dây ?
[[[ Có phải cô đang tìm việc ? ]]]
- Vâng .
[[[ Tôi có một người muốn thuê giúp việc , tôi gặp cô được chứ .]]]
- Dạ vâng , 14h tại cafe Đông Hải .
[[[ Ok ]]]
.
<<< Cốc ..... Cốc >>>
cạch
- Thiên Như , em làm gì vậy ?
- Dạ , em đọc truyện .
- Ừm , anh đi chơi với Hải Băng em có đi đâu thì hãy khoá cửa cẩn thận nhé .
- Ok , anh Thiên Nam đâu rồi ?
- Nó đi với bồ nó rồi
- Dạ .
- Bye em
- Bye hai .
Thiên Nam đi chơi với bồ rồi sao ? Thiên Kỳ cũng đi với Hải Băng thế là còn mỗi cô ở nhà . Còn 2 tiếng mới đến thời gian hẹn . Bây giờ phải làm gì ?
" Đi chơi " là hai từ vang lên trong đầu Thiên Như .
Nghĩ là làm ...........
Thiên Như thay đồ rồi chuẩn bị lên đường .
Cứ như là một công chúa hay một tiểu thư vậy , nhìn cô rất đẹp .
Bước từ trong hẻm đi ra biết bao nhiêu ánh mắt mê mẩn say đắm nhìn cô .
- Thiên Như
- Là anh Thanh Duy sao ?
- Ừm , chào em
- Anh đến đây có việc gì sao ?
- Anh rãnh 2 tiếng , em đi với anh được chứ ?
Có cần trùng hợp vậy không ? Cô cũng rảnh 2 tiếng .
Thôi thì đi với anh vậy , cũng đâu mất gì .
- Ok
- Lên xe thôi cô bé , làm người tình của anh 2 tiếng nha
- What ? _ Bước gần đến xe bị câu nói của anh nên phải dừng lại .
Nói gì ? Người tình ? Xem cô là người tình dễ vậy sao ? Thiên Như cảm thấy không thích tên Thanh Duy này luôn rồi nghen nhưng chỉ là cảm thấy chứ thật ra không hiểu sao khi gặp anh , Thiên Như cảm thấy như quen biết đã lâu vậy .
Có lẽ quen biết từ kiếp trước chăng ?
Yêu quý .
- Thiên Như , đi đâu nè ?
- Em muốn đến nơi nào thanh tĩnh , em muốn được yên một lúc .
- Ok , anh sẽ làm tài xế cho em 2 tiếng .
- Cám ơn anh .
Thanh Duy lái xe đi , quãng đường đi dài quá , yên lặng quá , mỗi ánh nhìn mỗi suy nghĩ đều riêng tư nhưng ai cũng nghĩ cùng chủ đề đó là những chuyện mà từng xảy ra . Thiên Như cảm thấy nhớ .
Chưa chắc yên tĩnh một lúc đã làm cô vơi nỗi nhớ , nên đi đâu đó sẽ làm cô thư giản hơn .
Bờ biển là điểm mà Thanh Duy cho xe dừng chân .
Sóng biển mặn mà xô tạt nhau vào bãi cát vàng cam mịn cuốn trôi một lớp cát góp phần làm nên vị mặn của biển . Cuốn trôi , liệu sóng biển một khi tạt vào người cô có cuốn trôi dòng suy nghĩ đó không ? Dòng suy nghĩ làm Thiên Như phải phiền lòng nhiều ngày nay . Đó chính là hai chữ Gia Đình .
Buồn vui có , kỉ niệm lại rất nhiều , nhất thời Thiên Như không biết ứng phó thế nào . Ông trời thật thương cô khi cho cô có hai người anh tốt như Thiên Kỳ , Thiên Nam . Có được bố mẹ thương yêu mình nữa . Hạnh phúc còn gì bằng .
Mái tóc nâu đen tung bay khi có đợt gió thổi tới , thời tiết cũng không đến nỗi nắng , mát mẻ lắm . Bầu không khí này , Thiên Như rất thích .
- Thiên Như _ Thanh Duy đột nhiên gọi
- Sao ???
- Em sống trong gia đình của Thiên Kỳ tốt chứ ?
- Ý anh là sao ?
- Trong căn nhà nhỏ như vậy , liệu em sống được không ?
- Thà là ở đó còn hơn sống trong côi nhi viện _ Giọng buồn buồn vang lên
- Côi .... Côi Nhi Viện ?_ Thanh Duy giật mình khi nghe đến ba chữ này . Có vẻ như là sự quen thuộc và né tránh
- Phải , em là kẻ ăn nhờ ở đậu trong nhà anh Thiên Kỳ . Những người tạo ra em đã bỏ em một cách vô tâm và tàn nhẫn nhưng họ đã giữ lấy em và nuôi em đến tận bây giờ . Với họ em chỉ có hai chữ " Biết Ơn "
- Anh .... Anh xin lỗi , anh không cố ý
- Không sao , em cũng muốn nói ra hết mà .
.
Một giọt nước mặn của biển
Một giọt nước chát từ mắt
.
Sống trong gia đình từ nhỏ nhận được biết bao tình thương yêu nhưng chưa bao giờ Thiên Như cảm thấy được tình ruột thịt . Chen chân vào căn nhà nhỏ của người ta , ăn bát cơm do người ta làm ra , sử dụng đồng tiền mồ hôi nước mắt của người ta , chiếm lấy một phần tình cảm gia đình họ . Như thế chính là Mắc Nợ .
Với Thiên Như thế là đủ lắm rồi . Cô không cần giàu sang , chỉ cần bình yên , hạnh phúc là đủ !!!
Hai tiếng trôi qua một cách nhanh chóng , sự yên tĩnh đã làm cho Thiên Như giải bớt một phần tâm sự của bản thân để tránh ngày đêm phiền muộn . Thiên Như từ chối lên xe để Thanh Duy chở cô đến nơi hẹn , cô viện cớ để đuổi khéo Thanh Duy về . Một mình cô lang thang để đến đúng nơi hẹn .
Bước đến nơi , Thiên Như nhận được một cuộc điện thoại từ người lúc nãy , họ chỉ cho cô đúng chỗ để cô vào . Tới bàn cô gặp một người đàn bà , nhan sắc đã phai dần theo năm tháng nhưng có vẻ nghiêm nghị và khó gần .
- Xin chào cô Thiên Như_Bà lịch sự .
- Vâng , xin chào bác
- Nghe nói cô muốn xin vào giúp việc ?_ Đi thẳng vào vấn đề chính .
- Dạ vâng , không biết cháu giúp gì được cho bác ?
- Nhà ta rộng lớn osin thì chỉ có 5 người để lo cho nhà cửa , ta muốn cô vào phụ giúp ta , và làm trợ lí cho hai con ta . Cô làm được chứ ?
- Dạ vâng , cháu sẽ cố gắng , nhưng khi nào cháu sẽ được đi làm thưa bác ?
- Ta sẽ đưa cho cô hợp đồng , lương sẽ nhận theo mỗi tháng , trước tiên ta sẽ cho cô một suất lương đầu xem như là tiền thưởng , ngày mai bắt đầu đi làm .
- Thưa bác , cháu có việc học của cháu , nên cháu sẽ xếp lịch khi nhận thông báo của nhà trường , tạm thời thì vài ngày đầu cháu sẽ làm việc theo ca sáng , trưa cháu bận việc học thêm ạ . Chiều cháu sẽ đến sớm ạ .
- Được thôi , nếu cô không làm tốt hoặc bị ai đó phàn nàn bất kể ai tôi sẽ đuổi cô và bắt cô bồi thường gấp đôi số tiền thưởng lúc đầu của cô .
- Dạ vâng cháu hiểu .
- Cô đến nhà lúc sáng , và chiều sau khi đi học về vậy tối cô về nhà mình hả ?
- Dạ vâng thưa bác .
- Ừm lễ phép lắm , ráng làm việc cho tốt mà bố mẹ cô đâu ?
- Dạ mẹ cháu mất lâu rồi còn bố cháu vừa qua đời ạ _ Đôi mắt lẫn giọng nói có vị buồn và sự thương nhớ .
- Ừm , ta đi trước mai nhớ đến đúng giờ
- Dạ vâng , cháu cám ơn bác rất nhiều
Bà chủ của cô vừa rời khỏi , cô ngồi lại suy nghĩ . Số tiền này cô sẽ phải cất giữ , tạm thời sẽ lấy lương bù để dự trữ đủ gấp đôi tránh bị đuổi lại không có tiền bồi thường. Thiên Như rời khỏi quán cafe và về nhà . Vừa đầu hẻm lại thấy cảnh tượng " chia tay " .
Anh Duy và một cô gái khác đang nói đến chuyện chia tay chia chân gì đó .
Sao lại đến gần nhà cô mà làm phiền chứ ?
Thật là không ra gì mà .
Thiên Như xem như không thấy cô định bước vào hẻm đi vào nhà thì lại bị lôi ngược lại.
- Đây là bạn gái của tôi
Câu nói chầm chậm rõ một mạch vang lên khiến Thiên Như há hốc mồm kèm theo cái nhíu mày khó chịu .
Cô gái kia nhìn Thiên Như lộ sẵn vẻ khinh bỉ , thật ra là anh muốn gì đây ?
Muốn khoe nhà cô thế nào hay muốn giúp cô thêm " bạn " .
- Cô đi khỏi đi , từ nay chấm dứt ._ Lời nói đắng mà Anh Duy vẫn thốt nên được .
Cô gái kia vì không thể chịu được nên đã vừa khóc vừa rời khỏi . Cô gái kia vừa bước đi khỏi , thì tay Thiên Như rút khỏi tay Anh Duy và nhân tiện cô tặng cho anh một cái tát .
Trợn mắt nhìn cô nhưng đáp lại vẫn là ánh nhìn ngây thơ đó nhưng xen lẫn sự khó đoán .
- Thiên Như , cô dám tát tôi ? _ Sôi máu thật , Anh Duy sắp phát hoả với tình cảnh này .
- Sao không ? Anh không chỉ là kẻ đáng ghét mà còn là kẻ nói dối . Anh dám nói tôi là bạn gái anh sao ? Đang ảo tưởng sức mạnh à , anh tôi mà nghe lại hiểu lầm nữa .
Anh Duy bỏ mặc lời nói của Thiên Như , anh bước ra xe và cho xe rời khỏi . Nhưng anh vẫn không quên : " Món kimbap 4 ngày nữa tôi sẽ đến lấy "
" Cứ như osin không bằng,hứ không thèm làm xem anh ta làm gì được mình "
Thật là chẳng ra gì .....
Thiên Như ngắt quãng dòng suy nghĩ về tên đáng ghét đó ,cô bước vào nhà và lên phòng nằm nghỉ ngơi , cô ngủ thiếp đi lúc nào không hay ......
Ngày dài trôi qua với nhiều chuyện , nhưng nay là này cô cảm nhận được sự yên tĩnh nhất .
Cám ơn anh Thanh Duy
Cám ơn anh đã đưa em tới biển .
Đó là nơi thanh tịnh và cũng là nơi em thích nhất ........
" Hải Phong , anh nhớ em chứ ? "
" Nay em lại được đến biển đấy , từng mơ ước đến biển cùng với anh nhưng hình như vẫn chưa được lần nào anh nhỉ ? "
" Biển đẹp lắm , gió thổi mát , cảnh sóng biển xô đổ vào bờ thích lắm anh ạ "
" Anh nơi đó có thấy em chứ ? Anh thấy biển chứ ? "
" Biển đẹp lắm phải không anh ? "
- Alo ?
[[[ Xin chào , cô là Thiên Như ]]]
- Dạ , xin hỏi ai ở đầu dây ?
[[[ Có phải cô đang tìm việc ? ]]]
- Vâng .
[[[ Tôi có một người muốn thuê giúp việc , tôi gặp cô được chứ .]]]
- Dạ vâng , 14h tại cafe Đông Hải .
[[[ Ok ]]]
.
<<< Cốc ..... Cốc >>>
cạch
- Thiên Như , em làm gì vậy ?
- Dạ , em đọc truyện .
- Ừm , anh đi chơi với Hải Băng em có đi đâu thì hãy khoá cửa cẩn thận nhé .
- Ok , anh Thiên Nam đâu rồi ?
- Nó đi với bồ nó rồi
- Dạ .
- Bye em
- Bye hai .
Thiên Nam đi chơi với bồ rồi sao ? Thiên Kỳ cũng đi với Hải Băng thế là còn mỗi cô ở nhà . Còn 2 tiếng mới đến thời gian hẹn . Bây giờ phải làm gì ?
" Đi chơi " là hai từ vang lên trong đầu Thiên Như .
Nghĩ là làm ...........
Thiên Như thay đồ rồi chuẩn bị lên đường .
Cứ như là một công chúa hay một tiểu thư vậy , nhìn cô rất đẹp .
Bước từ trong hẻm đi ra biết bao nhiêu ánh mắt mê mẩn say đắm nhìn cô .
- Thiên Như
- Là anh Thanh Duy sao ?
- Ừm , chào em
- Anh đến đây có việc gì sao ?
- Anh rãnh 2 tiếng , em đi với anh được chứ ?
Có cần trùng hợp vậy không ? Cô cũng rảnh 2 tiếng .
Thôi thì đi với anh vậy , cũng đâu mất gì .
- Ok
- Lên xe thôi cô bé , làm người tình của anh 2 tiếng nha
- What ? _ Bước gần đến xe bị câu nói của anh nên phải dừng lại .
Nói gì ? Người tình ? Xem cô là người tình dễ vậy sao ? Thiên Như cảm thấy không thích tên Thanh Duy này luôn rồi nghen nhưng chỉ là cảm thấy chứ thật ra không hiểu sao khi gặp anh , Thiên Như cảm thấy như quen biết đã lâu vậy .
Có lẽ quen biết từ kiếp trước chăng ?
Yêu quý .
- Thiên Như , đi đâu nè ?
- Em muốn đến nơi nào thanh tĩnh , em muốn được yên một lúc .
- Ok , anh sẽ làm tài xế cho em 2 tiếng .
- Cám ơn anh .
Thanh Duy lái xe đi , quãng đường đi dài quá , yên lặng quá , mỗi ánh nhìn mỗi suy nghĩ đều riêng tư nhưng ai cũng nghĩ cùng chủ đề đó là những chuyện mà từng xảy ra . Thiên Như cảm thấy nhớ .
Chưa chắc yên tĩnh một lúc đã làm cô vơi nỗi nhớ , nên đi đâu đó sẽ làm cô thư giản hơn .
Bờ biển là điểm mà Thanh Duy cho xe dừng chân .
Sóng biển mặn mà xô tạt nhau vào bãi cát vàng cam mịn cuốn trôi một lớp cát góp phần làm nên vị mặn của biển . Cuốn trôi , liệu sóng biển một khi tạt vào người cô có cuốn trôi dòng suy nghĩ đó không ? Dòng suy nghĩ làm Thiên Như phải phiền lòng nhiều ngày nay . Đó chính là hai chữ Gia Đình .
Buồn vui có , kỉ niệm lại rất nhiều , nhất thời Thiên Như không biết ứng phó thế nào . Ông trời thật thương cô khi cho cô có hai người anh tốt như Thiên Kỳ , Thiên Nam . Có được bố mẹ thương yêu mình nữa . Hạnh phúc còn gì bằng .
Mái tóc nâu đen tung bay khi có đợt gió thổi tới , thời tiết cũng không đến nỗi nắng , mát mẻ lắm . Bầu không khí này , Thiên Như rất thích .
- Thiên Như _ Thanh Duy đột nhiên gọi
- Sao ???
- Em sống trong gia đình của Thiên Kỳ tốt chứ ?
- Ý anh là sao ?
- Trong căn nhà nhỏ như vậy , liệu em sống được không ?
- Thà là ở đó còn hơn sống trong côi nhi viện _ Giọng buồn buồn vang lên
- Côi .... Côi Nhi Viện ?_ Thanh Duy giật mình khi nghe đến ba chữ này . Có vẻ như là sự quen thuộc và né tránh
- Phải , em là kẻ ăn nhờ ở đậu trong nhà anh Thiên Kỳ . Những người tạo ra em đã bỏ em một cách vô tâm và tàn nhẫn nhưng họ đã giữ lấy em và nuôi em đến tận bây giờ . Với họ em chỉ có hai chữ " Biết Ơn "
- Anh .... Anh xin lỗi , anh không cố ý
- Không sao , em cũng muốn nói ra hết mà .
.
Một giọt nước mặn của biển
Một giọt nước chát từ mắt
.
Sống trong gia đình từ nhỏ nhận được biết bao tình thương yêu nhưng chưa bao giờ Thiên Như cảm thấy được tình ruột thịt . Chen chân vào căn nhà nhỏ của người ta , ăn bát cơm do người ta làm ra , sử dụng đồng tiền mồ hôi nước mắt của người ta , chiếm lấy một phần tình cảm gia đình họ . Như thế chính là Mắc Nợ .
Với Thiên Như thế là đủ lắm rồi . Cô không cần giàu sang , chỉ cần bình yên , hạnh phúc là đủ !!!
Hai tiếng trôi qua một cách nhanh chóng , sự yên tĩnh đã làm cho Thiên Như giải bớt một phần tâm sự của bản thân để tránh ngày đêm phiền muộn . Thiên Như từ chối lên xe để Thanh Duy chở cô đến nơi hẹn , cô viện cớ để đuổi khéo Thanh Duy về . Một mình cô lang thang để đến đúng nơi hẹn .
Bước đến nơi , Thiên Như nhận được một cuộc điện thoại từ người lúc nãy , họ chỉ cho cô đúng chỗ để cô vào . Tới bàn cô gặp một người đàn bà , nhan sắc đã phai dần theo năm tháng nhưng có vẻ nghiêm nghị và khó gần .
- Xin chào cô Thiên Như_Bà lịch sự .
- Vâng , xin chào bác
- Nghe nói cô muốn xin vào giúp việc ?_ Đi thẳng vào vấn đề chính .
- Dạ vâng , không biết cháu giúp gì được cho bác ?
- Nhà ta rộng lớn osin thì chỉ có 5 người để lo cho nhà cửa , ta muốn cô vào phụ giúp ta , và làm trợ lí cho hai con ta . Cô làm được chứ ?
- Dạ vâng , cháu sẽ cố gắng , nhưng khi nào cháu sẽ được đi làm thưa bác ?
- Ta sẽ đưa cho cô hợp đồng , lương sẽ nhận theo mỗi tháng , trước tiên ta sẽ cho cô một suất lương đầu xem như là tiền thưởng , ngày mai bắt đầu đi làm .
- Thưa bác , cháu có việc học của cháu , nên cháu sẽ xếp lịch khi nhận thông báo của nhà trường , tạm thời thì vài ngày đầu cháu sẽ làm việc theo ca sáng , trưa cháu bận việc học thêm ạ . Chiều cháu sẽ đến sớm ạ .
- Được thôi , nếu cô không làm tốt hoặc bị ai đó phàn nàn bất kể ai tôi sẽ đuổi cô và bắt cô bồi thường gấp đôi số tiền thưởng lúc đầu của cô .
- Dạ vâng cháu hiểu .
- Cô đến nhà lúc sáng , và chiều sau khi đi học về vậy tối cô về nhà mình hả ?
- Dạ vâng thưa bác .
- Ừm lễ phép lắm , ráng làm việc cho tốt mà bố mẹ cô đâu ?
- Dạ mẹ cháu mất lâu rồi còn bố cháu vừa qua đời ạ _ Đôi mắt lẫn giọng nói có vị buồn và sự thương nhớ .
- Ừm , ta đi trước mai nhớ đến đúng giờ
- Dạ vâng , cháu cám ơn bác rất nhiều
Bà chủ của cô vừa rời khỏi , cô ngồi lại suy nghĩ . Số tiền này cô sẽ phải cất giữ , tạm thời sẽ lấy lương bù để dự trữ đủ gấp đôi tránh bị đuổi lại không có tiền bồi thường. Thiên Như rời khỏi quán cafe và về nhà . Vừa đầu hẻm lại thấy cảnh tượng " chia tay " .
Anh Duy và một cô gái khác đang nói đến chuyện chia tay chia chân gì đó .
Sao lại đến gần nhà cô mà làm phiền chứ ?
Thật là không ra gì mà .
Thiên Như xem như không thấy cô định bước vào hẻm đi vào nhà thì lại bị lôi ngược lại.
- Đây là bạn gái của tôi
Câu nói chầm chậm rõ một mạch vang lên khiến Thiên Như há hốc mồm kèm theo cái nhíu mày khó chịu .
Cô gái kia nhìn Thiên Như lộ sẵn vẻ khinh bỉ , thật ra là anh muốn gì đây ?
Muốn khoe nhà cô thế nào hay muốn giúp cô thêm " bạn " .
- Cô đi khỏi đi , từ nay chấm dứt ._ Lời nói đắng mà Anh Duy vẫn thốt nên được .
Cô gái kia vì không thể chịu được nên đã vừa khóc vừa rời khỏi . Cô gái kia vừa bước đi khỏi , thì tay Thiên Như rút khỏi tay Anh Duy và nhân tiện cô tặng cho anh một cái tát .
Trợn mắt nhìn cô nhưng đáp lại vẫn là ánh nhìn ngây thơ đó nhưng xen lẫn sự khó đoán .
- Thiên Như , cô dám tát tôi ? _ Sôi máu thật , Anh Duy sắp phát hoả với tình cảnh này .
- Sao không ? Anh không chỉ là kẻ đáng ghét mà còn là kẻ nói dối . Anh dám nói tôi là bạn gái anh sao ? Đang ảo tưởng sức mạnh à , anh tôi mà nghe lại hiểu lầm nữa .
Anh Duy bỏ mặc lời nói của Thiên Như , anh bước ra xe và cho xe rời khỏi . Nhưng anh vẫn không quên : " Món kimbap 4 ngày nữa tôi sẽ đến lấy "
" Cứ như osin không bằng,hứ không thèm làm xem anh ta làm gì được mình "
Thật là chẳng ra gì .....
Thiên Như ngắt quãng dòng suy nghĩ về tên đáng ghét đó ,cô bước vào nhà và lên phòng nằm nghỉ ngơi , cô ngủ thiếp đi lúc nào không hay ......
Ngày dài trôi qua với nhiều chuyện , nhưng nay là này cô cảm nhận được sự yên tĩnh nhất .
Cám ơn anh Thanh Duy
Cám ơn anh đã đưa em tới biển .
Đó là nơi thanh tịnh và cũng là nơi em thích nhất ........
" Hải Phong , anh nhớ em chứ ? "
" Nay em lại được đến biển đấy , từng mơ ước đến biển cùng với anh nhưng hình như vẫn chưa được lần nào anh nhỉ ? "
" Biển đẹp lắm , gió thổi mát , cảnh sóng biển xô đổ vào bờ thích lắm anh ạ "
" Anh nơi đó có thấy em chứ ? Anh thấy biển chứ ? "
" Biển đẹp lắm phải không anh ? "
/30
|