Hoàng Hậu Bảy Sắc

Chương 14: Hắn...không phải là hoàng tử sao?

/15


Mùa hè oi bức. Với cái tiết trời khó chịu như thế này, sướng nhất là được ngồi trong căn phòng có máy điều hòa, thưởng thức những loại thức uống mát lạnh, và còn có bọt khí bay xung quanh nữa chứ.

Hoặc cũng có thể đọc sách, lên mạng, đến khi nào mệt thì đánh một giấc thật là đã. Hoặc là nghe nhạc, xem chương trình tivi yêu thích.

Cứ như là đang hưởng lạc một cuộc sống nhàn hạ thần tiên vậy.

Tịnh Hiếu dường như cũng đang trải qua một mùa hè như vậy đấy. Cho dù không biết bao nhiêu lần bị mẹ nó mắng nhiếc dữ dội lắm, nhưng nó cũng chẳng thay đổi được cái tính lười biếng và cái tính hưởng thụ đó của mình.

Chiều nay, nó nhận được điện thoại của Ân Từ, giữa tháng 8 là chị ấy bắt đầu nhập học, vì chỉ còn 1 năm nữa là chị ấy thi đại học rồi, cà Ân Từ và Đằng Ảnh đều đang rất bận rộn cho kì thi tốt nghiệp năm nay.

Sau ngày khai giảng, Cảnh Thần đã là chủ nhiệm của câu lạc bộ "Theo đuổi Ước mơ" rồi. Tịnh Hiếu cũng chẳng lấy làm ngạc nhiên lắm về điều này, vì thực sự hắn rất có khả năng. Chỉ có điều...ai sẽ là người có khả năng tiếp tục kế nhiệm hắn đây?

Nó gọi điện hỏi thăm Thất Quỳ, nhưng cái con bé này lại đang đi cùng Ảnh Hy, nhỏ còn nói cái gì mà tối nay sẽ đi ăn cùng Ảnh Hy và các bạn của hắn nữa? Tịnh Hiếu cũng cảm thấy vui lây cho nhỏ, vì thật sự Thất Quỳ đã trở nên tốt hơn trước, nó mong sao Thất Quỳ sẽ khỏi bệnh, hòa nhập cùng với thế giới xung quanh.

Vậy mà nó mới ngồi vào máy tính chơi trò chơi điện tử được có một chút, điện thoại lại reo.

"Tịnh Hiếu? Đến nhà Đằng Ảnh ngay!" Giọng Cảnh Thần đang căng thẳng.

"Hả? Bây giờ? Có chuyện gì vậy?" Nó vẫn đang đánh lá bài quan trọng trong vãn bài nó đang chơi, nó không muốn ván bài bị gián đoạn, "Phải rồi, chân cậu sao rồi?"

"Khoan nói chuyện đó đã, mình rất lo cho Thất Quỳ...Nói tóm lại, cậu đến đây đi rồi mình giải thích sau." Không đợi nó trả lời, Cảnh Thần đã cúp máy. Tình hình như vậy nó đành phải đứng dậy và chuẩn bị đến nhà Đằng Ảnh.

"Chuyện gì vậy không biết...Trời nóng nực như vậy mà phải ra ngoài vào lúc này sao? Thất Quỳ đang có hẹn với Ảnh Hy mà." Nó càng nghĩ càng cảm thấy kì lạ.

Đến nhà Đằng Ảnh, nó lễ phép chào.

"Chào anh! Chị Tiểu Từ cũng đến rồi à."

"Đã nói là chuyện quan trọng mà, sao cậu đến trễ vậy?" Cảnh Thần hằn học trách nó. Nó hiểu tính khí của cái tên này, nên cũng không thèm đôi co với hắn, "Rốt cục là xảy ra chuyện gì vậy?"

"Sáng nay mình nhận được 1 thông tin từ trường Thần Viên, bạn mình đã điều tra ra được một manh mối...Ảnh Hy, hắn chính là kẻ thứ hai trong băng nhóm đó, như vậy có nghĩa là hắn ta tiếp cận Thất Quỳ là có mục đích cả." Khỏi phải nói Cảnh Thần phẫn nộ đến mức nào.

Nghe những lời này, tim của Tịnh Hiếu như muốn vỡ ra.

"Vậy...hôm nay...bọn họ vẫn đi ăn với nhau à?"

"Thất Quỳ có nói là đi đâu không? Theo mình nghĩ, tụi mình đứng ở xa quan sát nó là được rồi, mình thấy tội nghiệp cho con bé quá!" Càng nghĩ, Ân Từ càng cảm thấy buồn hơn. Cứ ngỡ rằng Ảnh Hy đúng là chàng hoàng tử bạch mã trong mơ của nhỏ, hóa ra sự việc là thế này đây.

"Chúng ta đi nhanh thôi." Đằng Ảnh nóng lòng. Cảnh Thần có vẻ áy náy nhìn mọi người.

"Nếu ngay từ đầu chúng ta đề phòng trước được chuyện này, chức đã không xảy ra sự việc như hôm nay."

"Tụi mình cũng chỉ mong Thất Quỳ được vui vẻ và hạnh phúc thôi mà." Tịnh Hiếu biết trong chuyện này chẳng phải lỗi tại ai cả.

Bây giờ, điều quan trọng là nên giải quyết sự việc này thế nào đây? Bốn người bọn họ lập tức chạy đến chỗ Thất Quỳ và Ảnh Hy, chỉ thấy hai đứa đang ngồi tán gẫu với mấy đứa bạn của Ảnh Hy nữa, trông bọn họ ăn mặc thật sành điệu. Thất Quỳ hơi e dè, nó ngồi sát vào ảnh Hy và nở một nụ cười tẻ nhạt.

"Mình ngồi ở đây từ từ quan sát được rồi." Ân Từ đề nghị. Nụ cười của Cảnh Thần lúc này tuy có vẻ bình tĩnh, nhưng nụ cười ấy hình như không có chút hồn gì cả, đơn thuần chỉ là một nụ cười phát ra từ khóe môi thôi.

Nhân lúc Ân Từ và Đằng Ảnh không để ý, Tịnh Hiếu nói với Cảnh Thần: "Cậu đừng buồn, tinh thần căng thẳng như vậy là không tốt đâu, hậu quả chuyện này dù có thế nào cũng đâu phải là lỗi của cậu, mọi người đều có trách nhiệm cả."

"Mình đâu có căng thẳng, không có đâu." Cảnh Thần xác nhận lại với nó.

Tịnh Hiếu một mặt vừa nói "mọi chuyện rồi cũng ổn thôi", một mặt lại đang suy nghĩ tìm cách nào đó để phá vỡ cái không khí căng thẳng ngột ngạt này.

Bọn Tịnh Hiếu ngồi được một lúc, cuộc trò chuyện của bàn bên kia vẫn diễn ra suôn sẻ. Nhưng, những thay đổi thưởng chỉ trong nháy mắt. Cũng có thể, chỉ một chút nữa thôi.

"Chắc các cậu không biết? Thất Quỳ đây, đã từng chứng kiến cảnh ba mẹ mình bị xe đụng chết đó." Vẻ mặt Ảnh Hy bỗng chốc trở nên lạnh lùng.

"Ảnh Hy...Cậu đang nói gì vậy?" Thất Quỳ hơi sợ hãi, nó muốn ngăn lời nói của Ảnh Hy lại.

"Có chuyện này sao? Oa!...Dễ sợ thật!" Mấy đứa kia cười khiêu khích nó, có mấy đứa con gái còn đứng lên đẩy nó ra xa khỏi Ảnh Hy.

"Thất Quỳ này, lúc đó sao nữa hả? Có phải là có nhiều máu lắm không?"

"Số mày cũng còn may đấy!"

"Đừng nói nữa! Đừng nói nữa!"

Thất Quỳ la lên thảm thiết, nó bịt hai tai lại, toàn thân bất lực và ngã gục xuống đất, nó khóc.

Đằng Ảnh vội vàng đến bên nó, anh ấy ôm chầm nó vào lòng.

"Thất Quỳ..."

"Ảnh Hy! Ảnh Hy!" Hình như nhỏ không biết Thất Quỳ đang ngồi bên cạnh và gọi mình, nhỏ cứ gọi tên Ảnh Hy, mà chẳng nói gì.

Đằng Ảnh và Ân Từ cùng ôm nó vào lòng, hy vọng nó sẽ bình tĩnh lại.

"Thất Quỳ à, là chị không tốt, chị đã không chăm sóc em tốt, Ảnh Hy là người xấu, em hãy quên nó đi. ĐỪng mong gì ở nó nữa."

Chưa bao giờ Ân Từ lại xúc động như ngày hôm nay, một người vốn rất mạnh mẽ, cứng rắng như chị mà hôm nay cũng phải rơi nước mắt. Chị ôm nhỏ vào lòng, nhỏ tựa vào chị, hai người cùng khóc. Làm sao nhỏ có thể đối mặt với một xâu chuỗi những chuyện đau lòng như thế này đây?!

Sức chịu đựng của Cảnh Thần đã đến cực hạn, hắn đứng dậy trên đôi chân vừa mới khỏi của mình và bước về phía Ảnh Hy, nhìn chằm chằm vào mặt hắn với ánh mắt giận dữ.

Còn Tịnh Hiếu, nó đang ngồi cạnh Thất Quỳ, cũng xúc động lắm, nó chùi nước mắt đang đọng lại trên khóe mắt mình, đứng dậy, đấm vào mặt Ảnh Hy một cú thật đau. "Cậu có còn là người không hả?"

"Tôi biết các người cũng ở đây." Ảnh Hy chẳng tỏ vẻ gì trước sự có mặt đông đủ của bọn họ, hắn còn cao ngạo nói rằng: "Sở dĩ các người có mặt ở đây, là do đã có ai đó báo cho các người biết, cho nên tôi đã cố ý làm như vậy để cho các người được tận mắt chứng kiến.

"Là cái kẻ đó đã sai khiến mày à? Là vì mục đích *** hại câu lạc bộ Theo đuổi Ước mơ à?" Vì cái lý do nực cười ấy, ,mà hắn lại làm một chuyện tàn nhẫn như vậy sao? Cảnh Thần giận lắm, nó quay người qua Ảnh Hy, tính cho hắn thêm một quả đấm nữa.

Vậy mà Ảnh Hy lại không phản ứng gì cả.

"thôi đi! Cảnh Thần!"

Thất Quỳ rất đáng thương, nhỏ trong trắng và đáng yêu như một đứa trẻ vậy.

"Thất Quỳ, cậu..." Cảnh Thần không ngờ Thất Quỳ vẫn còn đang rất tỉnh táo.

"Mình...mình thích cậu như vậy." Nó quay qua nhìn Ảnh Hy, những giọt nước mắt trên khuôn mặt bé nhỏ của nó khiến người ta cảm thấy thương xót. "Trên đời này, ngoài anh mình ra, người mà mình rất yêu quý, chính là cậu."

Ân Từ ngẹn ngào rơi nước mắt.

Tịnh Hiếu giận đến nỗi cũng không nói được lời nào.

"Ngốc ạ..." Ảnh Hy đứng dậy, chùi vệt máu trên khóe môi hắn, rồi vặn vặn chiếc cằm, "tôi muốn hại các cậu, nên việc tôi đến với cậu chỉ như một trò đùa thôi."

Thất Quỳ cũng không tỏ ra giận hờn hay óan trách hắn, con bé vẫn nhìn hắn với ánh mắt rất dịu dàng, nước mắt nó rơi xuống, đọng lại trên tray Ảnh Hy.

"Sao không mắng **** tôi đi? Cho rằng tôi không phải là một thằng xấu xa như vậy à? Vậy để tôi nói cho cậu biết." Ánh mắt Ảnh Hy căm hờn nhìn nó: "Hại Cảnh Thần ngã xuống hố là tôi làm, cho hắn ta và Tịnh Hiếu cùng đi con đường đó là do tôi sắp đặt, mấy biển báo nguy hiểm cũng là do tôi giấu đi." Hắn như mất đi chính mình, hắn đã đánh mất bản thân mình.

Ảnh Hy cho họ một sự thật, sự thật này đến nỗi khó có thể chấp nhận được.

"Cậu không thích mình sao? Tại sao...mọi người không ai thích tôi hết vậy? Be mẹ không thích tôi, các bạn cũng rời xa tôi. Thất Quỳ không tốt sao? Thất Quỳ có lõi gì sao?" Thất Quỳ níu tay hắn, trông con bé đáng thương như nó đã từng chịu đựng nỗi đau và mất mát trước đây vậy.

Ảnh Hy giật mình, hắn lùi lại, rồi xô con bé ra. Thất Quỳ đứng không vững nữa, con bé lảo đảo mấy vòng rồi ngã ra đất, trong lòng cảm thấy đau nhói.

"Mặc kệ con điên đó đi, chúng ta đi thôi. Ảnh Hy à, tối nay đi đâu chơi đây?" Mấy đứa bạn của Ảnh Hy ném vào mặt nhỏ những cái nhìn bỉ ổi, rồi cười hỉ hả và kéo hắn đi theo mình. Ảnh Hy chỉ còn biết đi theo bọn nó, rồi hắn ngoái đầu lại nhìn Thất Quỳ, cái vẻ trong sáng từng có trong con người hắn đã mất.

"Thất Quỳ, đi về với anh." Đằng Ảnh ấm ức dìu nó đứng dậy.

"Đằng Ảnh..." Ân Từ biết anh ấy đang phải chịu đựng một nỗi đau rất lớn.

"Nếu không phải...không phải mình đã từng nói...sẽ không bao giờ đánh bất cứ ai, mình tuyệt đối, tuyệt đối phải cho cái thằng Ảnh Hy này..." Đằng Ảnh không nói nữa, anh ấy dìu đứa em gái đáng thương của mình về.

Tịnh Hiếu đi bên cạnh nhỏ, nó vuốt lại cho nhỏ mái tóc đang rối bời.

"tịnh Hiếu...mình qua nhà bồ được không? Bồ đưa mình về nhà bồ...được không?"

Tịnh hiếu hiểu tâm trạng của nhỏ lúc này, "Bất cứ lúc nào cậu muốn."

Làm gió đêm thổi nhẹ nhàng, nhẹ nhàng, như đang xoa dịu vết thương trong lòng họ.

***

Tịnh Hiếu vốn không thích cái cảnh ở nhà trống không buồn tẻ, cái cảm giác đó nó cô độc và trống vắng biết bao. Nó gọi điện báo cho ba mẹ, hôm nay có bạn nó tới chơi.

Kết quả là bà mẹ phóng khoáng thoải mái của nó đã mời cả đám cùng ở lại, vậy là hôm nay cả bọn đều ở lại nhà nó. Như vậy cũng không sao, chuyện này cũng đã khiến nó đã đau đầu lắm rồi, nếu bọn họ đều ở đây cùng với nó cả thì càng tốt.

Bước vào phòng khách, nó bắt gặp 3 khuôn mặt ỉu xìu nhìn nó.

"Có phải là xem phim kinh dị đâu chứ! Mọi người thôi đi,."

"tịnh Hiếu, giao Thất Quỳ cho em đó nhé!" Ân Từ hiểu rõ, trong cả bọn, chỉ có Tịnh Hiếu mới có thể là chỗ dựa tinh thần cho Thất Quỳ lúc này. Giờ nhỏ đang nằm trong phòng Tịnh Hiếu, chắc là ngủ rồi.

"Em sẽ cố gắng." Nó chắc chắn: "Nhưng, mọi người ăn gì đã chứ?"

"Vậy...Nhà cậu có gì ăn không?" Cảnh Thần đến bên cạnh hỏi nó. Nó chỉ vào đống đồ bên cạnh tivi: "Không phải là vật trang trí đâu."

Cảnh Thần thở phào. Hắn nhìn đống mì gói than thở: "Mình thấy để mấy thứ này ở đây để trang trí cũng không tệ đâu."

"Khi cậu thấy đói mà lại lười nấu ăn, thì mì gói chính là loại thức ăn tiện lợi nhất." Nó cảm thấy như vậy vừa tiết kiệm thời gian và công sức cho việc nấu nướng, vừa lấp đầy được cái bụn đang đói của mình.

"Ừ. Nhưng bình thường những lúc đói bụng thì cậu cũng có tự lực cánh sinh đi nấu cơm cho mình ăn đâu." Cảnh Thần xăn hai ống tay áo lên: "Ăn uống như cậu sẽ không có đủ chất dinh dưỡng đâu."

"hình như Cảnh Thần muốn vào bếp à?" Đôi mắt Ân Từ đang tràn ngập niềm tin: "Chà...xem ra Tịnh Hiếu sướng thật!"

"Thất Quỳ chắc cũng đói rồi, lát nữa em làm một miếng cho nó ăn dùm anh với nha!" Đằng Ảnh nhờ Cảnh Thần.

"Tới giúp mình với chứ, Tịnh Hiếu!" Vậy là hai đứa cùng nhau vào bếp.

Trời bắt đầu nổi gió rồi, cơn gió nhè nhẹ mang đến cho người ta cái cảm giác của mùa hè. Hình như Tịnh Hiếu đang có điều gì đó muốn nói, nhưng nó không biết nên mở lời thế nào để có thể làm vơi đi cái nỗi buồn này. "Cậu không sao chứ?" Nó quan tâm hỏi Cảnh Thần.

"Mình cũng không biết, cái cảm giác nghiệp chướng nó từ đâu đến nữa." Cảnh THần vừa tìm kiếm gì đó, vừa nói với nó. Một người ít để tâm như hắn mà lại có những suy nghĩ như vậy à?

"Thất Quỳ rồi sẽ đẩy lùi được quá khứ." Cảnh Thần tự tin nói với nó, hắn mong nhỏ cũng sẽ có niềm tin vào Thất Quỳ như mình.

"Có cậu bên cạnh, mình tin Thất quỳ sẽ không sao."

"Ồ...Tay cậu đẹp quá!" Tịnh Hiếu khen ngợi đôi bàn tay trời cho sinh ra là để đàn của hắn, "Bàn tay này mà xuống bếp thì uổng quá!"

"Như vậy mới gọi là bù trừ chứ!" Cảnh Thần không có ý chê cười nó không biết nấu nướng: "Bây giờ cậu mới học cấp 3, nếu muốn học vẫn còn kịp đó.:"

Tịnh Hiếu cầm theo một trái táo đi ra chỗ khác: "Đâu phải ai cũng có những bản năng thiên phú như cậu đâu."

Ngay đến cả cách thái đồ ăn của hắn mà cũng rất đẹp nữa, quả là một kỳ tài hiếm thấy.

"Mình lúc đầu chỉ là nấu cho mẹ ăn thôi." Nhắc đến mẹ là hắn vuj sướng như vậy đó. Đây cũng là vì làm cho mẹ hắn nở mặt nở mày với thằng quý tử này mà thôi.

Cảnh Thần bắt đầu tập trung cho bữa tối của cà bọn, tịnh Hiếu chỉ ngồi làm việc riêng của nó.

"tịnh Hiếu...cậu ngược đãi với thực vật vậy?" Cảnh Thần nhìn trái táo đỏ tội nghiệp trên tay nhỏ đang bị tra tấn.

"Không thấy mình đang tỉa nó sao?" Nó trả lời mà không thèm ngẩng đầu lên nhìn hắn nữa. Cảnh Thần nhìn nó một hồi "Cậu tỉa ra yêu quái à?"

"Không, là cậu."

"Cậu...định làm cái gì vậy này?" Nhìn cách nhỏ chiến đấu với trái táo đó, thật là khó coi. "Không để ăn chứ để chơi à?" Nó trả lời một cách lưu loát như vậy, giống như là đã chuẩn bị từ trước rối ấy.

"Mình nói...cậu đừng có làm người ta phát sợ nữa."

Tịnh Hiếu giận dỗi ném một mớ vỏ táo vào hắn. Nó làm vậy tất nhiên là có lý do chứ, nó muốn tặng cái tác phẩm này của nó cho Thất Quỳ.

Khi nó và Cảnh Thần mở cửa phòng nó ra, đã thấy Thất Quỳ thức dậy. Con bé đang buồn bã ngồi trên giường.

"Đói chưa? Mình làm cơm cho cậu ăn đây." Cảnh Thần rất tự tin vào tài nấu nướng của mình. Thất Quỳ lắc đầu, xem ra tinh thần nó vẫn chưa được ổn lắm.

Tịnh Hiếu ngồi xuống cạnh nhỏ, nó đưa cho nhỏ trái táo do mình "thiết kế" : "Đây là hình Cảnh Thần đó, cậu ăn đi." Thất Quỳ tuy đã cầm trái táo trên tay, nhưng nó cũng không buồn ăn nữa.

"Mình biết...lúc này bồ đang rất buồn, nhưng nếu bồ có thể khóc được, bồ hãy khóc đi cho nhẹ nhõm, như vậy mình cũng cảm thấy an tâm hơn." Tịnh Hiếu rất vui vẻ và sẵn sàng cho nhỏ một điểm tựa. Thất Quỳ đưa trái táo vào miệng, không ngăn nổi dòng nước mắt rơi. Tịnh Hiếu thấy thương xót cho nhỏ, nó dùng đôi vai gầy yếu của mình cho nhỏ vùi đầu vào đó mà khóc, nhỏ cảm động khóc nức nở.

"Tịnh Hiếu, mình đang bị trừng phạt đúng không? Tại sao lại xảy ra nhiều chuyện hỗn loạn trong cuộc đời mình như thế này?"

"Mình biết." Tịnh Hiếu biết nó là một đứa con gái hiền lành, đáng thương. "Tất cả những điều này chỉ là một nỗi dằn vặt thôi, cậu đừng lo nghĩ nữa."

"Mình thật sự không thể...không thể quên được Ảnh Hy, mỗi khi nhắm mắt lại, hình ảnh cậu ấy lại hiện ra trong trí nhớ mình." Thất Quỳ nức nở, nó khóc nhiều lắm.

"Không sao cả, chuyện này có khi mất cả đời cũng không quên được. Hãy nhớ rằng cậu đã từng rát thích hắn, và những kỷ niệm đẹp đẽ của hai người trước đây, chỉ cần đó là những kỷ niệm đáng nhớ, cậu hãy giữ nó lại bên mình." Cảnh Thần hiểu, để quên được 1 người thật không dễ dàng chút nào.

Vết thương nào rồi cũng sẽ lành, có những chuyện ta không thể nào quên được, nhưng như vậy cũng không sao cả.

"tịnh Hiếu có biết không? Trước đây mình sợ bóng tối như thế nào...nhưng kỳ đi biển vừa rồi, mình nhớ lại những lời Ảnh Hy nói lúc ở trong khu vườn ấy, mình không còn sợ nữa, thật đó! Một chút cũng không." Thất Quỳ có thể vì những lời động viên của Ảnh Hy, mà trở nên một đứa con gái dũng cảm như thế này sao?

"Dù có chuyện gì đi nữa, tụi mình vẫn luôn ở bên cạnh bồ, yêu thương bồ." Tịnh Hiếu nắm chặt tay nhỏ, truyền cho nhỏ sự ấm áp trong nó. Chỉ cần vẫn còn tình yêu, hãy biết quý trọng nó.

"Dù sau này không còn Ảnh Hy bên cạnh nữa, bồ cũng phải biết tự chăm soc tốt cho bản thân, mất đi tình yêu đau có nghĩa là mất đi tất cả, bồ phải tiếp tục sống cho thật tốt. Hơn nữa...Thất Quỳ à, cậu còn phải tìm cho mình một người khác xứng đáng hơn, và còn yêu cậu hơn Ảnh Hy nữa chứ."

Cõ lẽ sẽ mệt mỏi lắm, nhưng nó tin, nó cùng với Cảnh Thần, Đằng Ảnh, và Ân TỪ nữa, sẽ giúp nhỏ vượt qua được nỗi đau này.

"Nhưng...chẳng có cách nào cả, mình không thể...mình không làm được." Thất Quỳ đau khổ khóc. Tịnh Hiếu thở dài, nó ôm nhỏ vào lòng để nhỏ khóc nhẹ nhõm hơn.

Còn Cảnh Thần vẫn đứng một bên nhìn hai đứa nó, hắn đang thầm cổ vũ cho Thất Quỳ, mong cho nhỏ sẽ sớm bình phục trở lại. Nhìn nhỏ khóc thảm thiết như vậy, không biết là trong những giọt nước mắt ấy có mang theo những điều đau buồn kia đi không?

Đợi đến khi nhỏ mệt mỏi rồi, Tịnh Hiếu dìu nhỏ nằm xuống giường mình. "Thất Quỳ này, bồ có biết không? Ngù là một phần đẹp nhất của cuộc sống đấy."

"Đừng có truyền bá mấy tư tưởng kỳ lạ đó cho người khác chứ." Cảnh Thần ngắt lời nó: "Thất Quỳ nghỉ ngơi đi nha, ngủ một giấc xong cậu sẽ thấy đỡ hơn."

"Mình có nói bậy đâu." Đây chính là cái "đạo lý" mà nó đã đúc kết được mười mấy năm nay đó chứ.

"Tịnh Hiếu, Cảnh Thần à..." Thất Quỳ cười buồn: "Cám ơn các cậu đã luôn ở bên cạnh mình."

Tịnh Hiếu nhìn nhỏ nở một nụ cười ấm áp và hiền từ.

Thất Quỳ suy nghĩ một hồi rồi nói: "Mình muốn nhờ các cậu một việc này. Mình muốn gặp Ảnh Hy một lần, có lẽ sẽ là lần cuối cùng. Mình muốn...tạm biệt cậu ấy."

Cảnh Thần lạnh lùng nhìn nhỏ.

"Vậy bây giờ có thể gặp hắn ở đâu?" Tịnh Hiếu hiểu rõ tâm tình của nhỏ. "Tịnh Hiếu!" Cảnh Thần không tán thành việc làm này của nó.

"Thất Quỳ...chắc là vẫn còn điều gì muốn nói với hắn." Nó cố chấp nhìn Cảnh Thần.

"Nhưng nếu cái thằng đó lại nói những lời khiêu khích Thất Quỳ thì làm sao đây?" Cảnh Thần lo sợ hai đứa lại chuốc họa vào thân.

Thất Quỳ vội nói: "Không sao đâu! Mình đã chuẩn bị tinh thần rồi."

"Nếu là cậu thì sao? Cậu có mong được gặp đối phương một lần cuối không? Ít ra...cũng phải chào tạm biệt nhau một lần chứ." Tịnh Hiếu chất vấn hắn.

Một kết thúc không đi đến đâu, với một lời chào đau thương cho lần gặp nhau cuối cùng, cả Tịnh Hiếu và nhỏ điều chọn cái thứ hai.

"Nói thật...mình không tin Ảnh Hy." Cảnh Thần cũng đang tiếp thu suy nghĩ của nó: "Nhưng, mình tin cậu."

"chiều ngày mốt có ngày thi đấu bóng rổ, Ảnh Hy chắc cũng tham gia thi đấu cho trường Thần Hoa, nếu mình đến đó, chắc sẽ gặp được cậu ấy." Thất Quỳ lại năn nỉ nó. Cảnh Thần đành gật đầu đồng ý.

"Đừng nói chuyện này cho anh mình và Tiểu TỪ biết nhé!" Thất Quỳ không muốn họ lo lắng, vả lại nó sợ họ sẽ không cho phép nó làm chuyện này.

"Ừ được rồi. Thất Quỳ, cậu cứ an tâm mà nghỉ đi."

"Mình để thức ăn ở đây, khi nào đói thì cậu ăn đi nhá." Vừa nói, Cảnh Thần vừa đẩy Tịnh Hiếu ra cửa. thất Quỳ gật đầu, nó dần dần nhắm mắt lại, và đi vào giấc ngủ.

"Ngủ ngon, Tịnh Hiếu. Ngủ ngon, Cảnh Thần."

"Ngủ ngon."

Tịnh Hiếu thầm cầu nguyện trong lòng: Mong sao Thất Quỳ sẽ sớm vượt qua được chuyện này, bạn ấy sẽ vui trở lại, sẽ không đau buồn nữa, con sẽ dùng tất cả để đánh đổi niềm vui cho bạn ấy.

Vì Thất Quỳ là một đứa em, một người bạn luôn dễ thương và hiền hòa trong mắt mọi người.

***

Lá trên cây đã vàng úa hết, vậy mà thời tiết vẫn còn nóng bức như vậy.

Mùa hè này đã có nhiều chuyện xảy ra với Tịnh Hiếu, khiến nó cahwrng còn thời gian nào để hưởng thụ nữa.

Đây là lần thứ 3 tụi nó đến trường Thần Hoa, mối một lần đến, đều mang theo những tâm trạng không giống nhau. Cảm giác hồi hộp., nôn nao trong cuộc thi âm nhạc, rồi tâm trạng căng thẳng trong trận đấu bóng rổ...và cả tâm trạng bồi hồi, hoảng loạn trong lần gặp Ảnh Hy hôm nay.

Tụi nó nói đối Đằng Ảnh và Ân TỪ rằng đưa Thất Quỳ đi hóng gió cho khuây khỏa.

"Trận đấu sắp kết thúc rồi, Thât Quỳ này, cậu muốn đợi hắn ở đâu?" Cảnh Thần hỏi nó. "Đứng ở cái cây kia đi, dằng nào phải đi qua nó mới ra cổng trường được." Thần sắc nó lạnh như băng.

Lát sau, một toán người từ nhà thi đấu nườm nượp đi ra, ba đứa tập trung quan sát, tìm kiếm Ảnh Hy.

Đội bóng rổ của hắn đang đi ra. Cuối cùng Thất quỳ cũng đã nhìn thấy Ảnh Hy. Đi bên cạnh hắn còn có một con nhỏ nào đó rất dế thương, ăn mặc cũng rất sành điệu nữa, hai đứa khoác tay nhau đi nói cười rất thân mật.

Nước mắt nhỏ đột nhiên rơi "độp" xuống, Tịnh Hiếu vội vàng lấy khăn giấy đưa cho nhỏ.

"Đã nói là không như vậy mà, nên...cậu đừng khóc nữa" Thất Quỳ gật đầu, ba đứa nó tiến về phía Ảnh Hy.

Vừa trông thấy, Ảnh Hy khựng người lại, hắn bỏ tay khỏi nhỏ đang đi bên cạnh, toan bỏ đi.

"Gặp mình một chút được không?" Thất Quỳ cầu xin hắn: "Mình chì nói vài lời thôi."

"Chảng có gì để nói cả." Ảnh Hy đưa mắt nhìn lướt qua khuôn mặt nó, rồi hắn nhìn thẳng về phía trước.

"Ủa? Ở đâu ra con nhỏ này đây? Chặn đường tụi này làm gì vậy?" Nhỏ kia ỏng ẹo nói với Ảnh Hy: "Mình đi thôi Ảnh Hy."

Trong lúc này, chỉ có Cảnh Thần, "sát thủ của mọi đối tượng phu nữ" , là có thể ra mặt. Thế là, hắn đi tới trước mặt nhỏ bạn gái của Ảnh hy, nhìn nhỏ nở một nụ cười đẹp chưa từng thấy, "Mong là bạn sẽ không ngại để họ nói chuyện với nhau một chút, chỉ một chút thôi."

Nhỏ đó vừa vui vừa lo nhìn Cảnh Thần trả lời: "Ưm...được rồi, vậy mình ra cổng đợi trước." Tim nhỏ đó còn như đập mạnh hơn, hơi thở gấp gáp, tịnh Hiếu toan chắc nhỏ đó đang muốn hỏi điện thoại của Cảnh Thần nữa. Ảnh Hy chưa kịp gọi, nhỏ đó đã chạy đi rồi.

"Nếu còn làm tổn thương đến bạn tôi, tôi sẽ không để yên đâu." Nói rồi Cảnh Thần dắt Tịnh Hiếu đi.

"Cậu muốn nói gì?" ẢNh Hy bình tĩnh hỏi Thất Quỳ.

"Mình đã... hiểu được nhiều chuyện hơn trước rồi." Thất Quỳ cố gắng kiềm nén những giọt nước mắt không cho chúng rơi, "Vì vậy mình đã không phát bệnh, nhưng...cứ mỗi lần nhớ đến sự quan tâm và yêu thương mà trước đây cậu đã dành cho mình, mình không thể nào chịu đựng nổi sự việc như ngày hôm nay."

"Vậy thì sao?" Hắn nhìn nhỏ hỏi với một thái độ ngang ngược xấc xược: "Đây là nơi chúng ta gặp nhau đúng không, từ đầu cũng chỉ là lừa dối cậu mà thôi, tất cả mọi chuyện đều nằm trong kế hoạch của tôi, cả chai nước có thuốc ngủ nữa, và thậm chí cho Đằng Ảnh phải thua cuộc trong trận đấu lầnt rước, đều là do tôi sắp đặt cả."

Tại sao Tịnh Hiếu lại bị hôn mê trong khi đang xem thi đấu bóng, rồi cả trạng thái tinh thần của những người còn lại đều sa sút mà dẫn đến trận bóng hôm đó bị thất bại, tất cả đã có câu trả lời.

"Mọi chuyện đều đã qua rồi." Thất Quỳ cúi đầu, nó bình tình nói tiếp: "Tất cả đều...không sao cả, vì...mình thích được ở bên cậu, nhưng những đứa trẻ vậy."

"Cậu nói những lời này làm gì?" Ảnh Hy đột nhiên nổi nóng, hắn đẩy Thất Quỳ vào thân cây cạnh đó, tay trái gì chặt thân cây, "Chẳng lẽ tôi đối với cậu như vậy, mà cậu vẫn thấy vui à?"

"Có lẽ cậu không tin, nhưng...mình đã cảm nhận được. từ ngày đầu tiên gặp cậu, mình đã có cảm giác...rồi sẽ có một ngày cậu bỏ rơi mình, cậu đến với mình hoàn toàn không phải vì thích mình." Thất Quỳ khóc nức nở, nhưng giọng nói của nó, khóa môi của nó mới làm chó người ta thấy xúc động: "thế nhưng mình vẫn thích được ở bên cậu, mình sẽ giữ mãi trong lòng những điều tốt đẹp chúng ta đã có với nhau những ngày qua, bởi vì trong lòng mình, đó điều là những kỷ niệm đẹp hồn nhiên trong sáng nhất cuộc đời mình.

Bất cứ người con gái nào cũng đều mong muốn sẽ có được một mối tình đẹp, cả Thất Quỳ cũng vậy.

Ảnh Hy thở dài, tay trái hắn vịn chặt thân cây hơn. "Sau này...đừng đến tìm tôi nữa, đây là lần cuối."

"Mình không làm phiền cậu nữa đâu."

"Tránh xa tôi ra đi, những chuyện kia cũng quên đi, đừng nhớ nữa."

Thất Quỳ chậm lắc đầu: "Mình sẽ nhớ, có được không?"

"Tùy cậu, nhưng...chắc chắn mình sẽ xóa sạch cậu trong trí nhớ mình!" Ảnh Hy bỏ tay ra khỏi cái thân cây sau lưng nhỏ, rồi hắn bỏ đi một mạch mà không ngoảnh đầu lại.

Tịnh Hiếu thấy hình như bọn họ đã nói chuyện xong, nó vội đuổi theo Ảnh Hy, và quay lại nói với Cảnh Thần: "Cậu lo cho Thất Quỳ đi nhé!"

"chờ đã..."

Ảnh Hy quay đầu lại, hắn thấy ngạc nhiên vì Tịnh Hiếu. Với giọng nói nhẹ nhàng, trầm ấm như ánh nắng của nhỏ, bất kể là Ảnh Hy hay là người nào khác, cũng không nỡquay lại quát vào mặt nhỏ vì sự làm phiền này.

"Gì nữa?" Hắn ngừng lại.

"Mình không hiểu, dù rằng cậu tiếp cận Thất Quỳ với mục đích không tốt, nhưng chẳng lẽ trong thời gian qua cậu thật sự chưa từng thích nhỏ?" Tịnh Hiếu muốn xác nhận chuyện này, nên mới hụt hơi đuổitheo hắn như vậy, "Ảnh Hy à, rốt cuộc cậu thấy kết bạn với bọn mình vui hơn, hay là giao thiệp với cái đám bạn mà cậu gọi là huynh đệ vui hơn? Nụ cười tươi rói trên khuôn mặt cậu, khong phải là cái hình ảnh mà cậumong muốn cho bản thân mình hay sao?"

"Những chuyện này là do tôi tự nguyên, nên tôi chẳng có gì để hối hận cả." ảNh hy dang rất hiểu con người mình lúc này.

"Tôi không biết cái mối quan hệ phức tạp cảu cậu vơi mấy người kia là thế nào, nhưng tôi biết, Thất Quỳ thật sự rất thích cậu, còn...cái ôm mà cậu đã trao cho nhỏ tối hôm ấy, chẳng lẽ cũng có ngầm ý gì sao?" Những chuyện xảy ra trong cái đêm chơi trò "Xem ai gan hơn" của Ảnh Hy, thất Quỳ đều kể cho nó nghe cả.

"Cái cậu này sao kỳ vậy? Tôi hại các người như vậy...vậy mà còn mong tôi và Thất Quỳ vui vẻ bên nhau à?" Ảnh Hy không biết phải trả lời câu hỏi của nhỏ ra sao nữa.

"Không phải chỉ mỗi cậu nói vậy thôi đâu. Tại sao...cứ phải chứng tỏ thân phận mình hả? Sao cậu lại không thể từ bỏ đám bạn đó chứ? Nếu được vậy...cậu hãy quay lại với Thất Quỳ đi."

"sao cứ cho là tôi thích con nhỏ đó vây?"

"tôi biết, là vì, nhỏ rất thích cậu, nhỏ còn nói...giữa cậu với nhỏ không thể nào nói tha thứ được, nhưng điều duy nhất có thể nói với cậu là: Mình đã tha thứ cho cậu."

Đúng là, điều duy nhất có thể nói lúc này, chì còn là: "Mình đã tha thứ cho cậu." mà thôi.

Ảnh Hy ngẩng mặt lên trời, hắn tự hỏi, nếu như hắn không phải là hắn, nhỏ cũng không phải là nhỏ, rồi hai đứa sẽ có kết cục như thế nào đây?

/15

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status