Lăng Nhược Phong cùng đệ đệ Lăng Nhược Khâm vốn còn đang ở trong cung, là nha hoàn Nguyệt Cầm vội vã chạy đến bẩm báo tình hình trong nhà lúc này đang rất nguy, cả hai liền tức tốc trở về nhà. Trên xe ngựa, Nguyệt Cầm đã nói lại toàn bộ mọi chuyện, khiến cho cả hai đứng ngồi không yên, cảm giác như đang ngồi trên đống lửa. Liệu Hoàng thượng có xử tử Đình nhi không? Có xử tử cả cửu tộc Lăng gia không? Cả hai đều biết, “khi quân phạm thượng” là tội lớn như thế nào. Mà khi vừa đến cổng gia trang, xe ngựa còn chưa dừng hẳn, cả hai liền tức tốc nhảy xuống xe, vội vã bước vào, cũng vừa lúc nhìn thấy hắn từ trong nhà bước ra. Nhìn thấy hắn, Lăng Nhược Phong lên tiếng
-Hàn?
-Vào xem tiểu muội của ngươi…! Trẫm hồi cung…! – Hắn chỉ nhàn nhạt phun ra ba chữ, không nhìn hai huynh đệ Lăng gia lấy một cái, rời khỏi Lăng gia
-Đại ca! Mau vào! – Lăng Nhược Khâm sốt ruột kéo Lăng Nhược Phong vào nhà. Chưa đến nhà chính, đã nghe thấy tiếng khóc thương tâm của Triệu Dung, tâm không khỏi nhảy dựng một cái, trực tiếp dùng khinh công nhảy vào. Vừa đến nhà chính, đập vào mắt Lăng Nhược Phong cùng Lăng Nhược Khâm là cha và nương bọn họ đang ôm tiểu muội đang nằm trên mặt đất. Còn Kiều Nhung Ngọc đang tức tốc chỉ huy đám gia nô trong nhà chuẩn bị nước nóng, khăn bông. Cả nhà lúc này rối ren không thể tả
-Cha!
-Nương! – Cả hai cùng đồng thanh gọi
-A…. – Triệu Dung còn đang ôm lấy nữ nhi khóc đến hoa lê đái vũ, nghe thấy tiếng nhi tử liền hướng ánh nhìn về phía cửa. Mà khi nhìn thấy con, bà lại càng khóc thương tâm hơn nữa
-Phong nhi! Khâm nhi! Các ngươi làm sao đến bây giờ mới trở về a? Ô..ô..ô
-Nương! Đình nhi là như thế nào??? – Lăng Nhược Phong vội phi ngay đến chỗ Lăng Nhược Đình. Nhìn thấy tiểu muội sắc mặt tái nhợt, máu trên lưng một mảnh ướt đẫm, lòng không khỏi cả kinh lên tiếng.
-Cha…Người là dùng….roi da sao?? – Lăng Nhược Khâm kinh ngạc nói, thần sắc cũng là lo lắng không kém. Hắn tuy là thường ngày đối đầu với Lăng Nhược Đình, nhưng nàng cũng là tiểu muội của hắn, là ruột thịt của hắn, lòng hắn còn có thể không xót xa sao?
-Roi da?! – Lăng Nhược Phong hỏi lại, ngữ khí cũng là sửng sốt. Liếc thấy roi da nằm lăn lóc trên mặt đất, trên đó cũng không khỏi dính máu, Lăng Nhược Phong liền hiểu ra. Chả trách, vết thương của Nhược Đình lại kinh khiếp đến vậy!
-Đúng. Là roi da…. – Lăng Nhược Thanh âm trầm lên tiếng. Nhìn kĩ vẫn còn thấy nơi khóe mắt ông vẫn còn vương chút nước mắt. Dùng đầu gối suy nghĩ cũng biết, ông đã khóc. Lăng Nhược Phong nhìn thấy, vẫn là đau lòng
-Cha…
-Phong, chàng trước tiên đưa Đình nhi về phòng đã! Đại phu rất nhanh sẽ đến. Mọi chuyện để sau hãy nói, có được không? Để Đình nhi nằm đất như thế, thật không tốt nha! – Vẫn là Kiều Nhung Ngọc suy nghĩ chu toàn lên tiếng
-A…Đúng đúng. Phong nhi, ngươi mau đưa Đình nhi về phòng…! – Triệu Dung lúc này mới ngộ ra, vội vã thúc giục. Lăng Nhược Phong “Ân” một tiếng, bế xốc Lăng Nhược Đình trên tay, hướng phòng nàng đi tới….
……………
……………….
Đại phu đã đến, nhìn những vết thương ghê người của Nhược Đình, một tia biểu cảm nghi hoặc cũng không có, vô cùng bình tĩnh bắt đầu xử lý vết thương. Cha nương, đại ca, tẩu tẩu nàng cùng nhị ca vẫn luôn canh giữ bên cạnh. Lăng Nhược Thanh nhìn vết thương của con, lòng ông vẫn là đau thắt lại. Những vết roi kia, thật sự vô cùng đáng sợ. Triệu Dung chỉ cần nhìn thấy thôi là đã thấy chân như nhũn ra, run rẩy trong lòng
-A…
Chợt một tiếng kêu lên. Mọi người nhìn về phía tiếng “a” phát ra, thấy Kiều Nhung Ngọc bụng lớn đang chống tay vào thành bàn, một tay bóp bóp trán, sắc mặt có hơi tái đi. Nàng là đang mang thai, nhìn máu me một chút, liền thấy tay chân đứng không vững, xây xẩm mặt mày cả rồi.
-Ngọc nhi, con là không khỏe sao? – Triệu Dung cùng Lăng Nhược Thanh cũng là lo lắng hỏi Lăng Nhược Phong từ lúc trở về đến giờ, một hai toàn nghĩ đến tiểu muội, suýt chút nữa là quên mất nương tử mình. Vội vã từ bên giường Lăng Nhược Đình chạy đến đỡ lấy Kiều Nhung Ngọc, tâm hoảng loạn, hỏi
-Ngọc nhi a, nàng là như thế nào? Khó chịu ở đâu, mau nói cho ta biết…?!
Mà lúc này, Kiều Nhung Ngọc được Lăng Nhược Phong đỡ lấy, dần dần lấy lại được thăng bằng, khó nhọc mỉm cười nói với Lăng Nhược Phong
-Thiếp không sao….Chỉ là nhìn thấy máu, đột nhiên choáng váng một chút…!
-Đại tẩu, người để đại ca đưa người về phòng, nghỉ ngơi đi. Ở đây đã có ta cùng cha nương rồi…! – Lăng Nhược Khâm nói với Kiều Nhung Ngọc
-Khâm nhi nói đúng! Phong nhi, ngươi đưa Ngọc nhi về phòng nghỉ ngơi đi. Ngọc nhi đang mang thai, nhìn máu me không tốt! – Lăng Nhược Thanh cũng bồi thêm
-Cha, Ngọc nhi không sao… - Nàng dịu dàng nói
-Không được! Con không nghĩ đến mình thì cũng phải nghĩ đến tôn nhi của ta một chút chứ. Con cứ để Phong nhi hắn đưa con về phòng, hảo hảo nghỉ ngơi cho thật tốt. Từ sáng đến giờ, con cũng vì Đình nhi mà mệt mỏi rồi…! – Triệu Dung cũng lên tiếng. Bà hiền từ nhìn tức tử nói, giọng nói lộ rõ quan tâm
-Con….
-Ngọc nhi…. – Lăng Nhược Phong lên tiếng nhìn thiên hạ trong lòng, đáy mắt lộ rõ lo lắng cùng bất an. Nhìn thấy ánh mặt khẩn khoản của Lăng Nhược Phong, Kiều Nhung Ngọc đành phải ngoan ngoãn chấp thuận
-Được a….
-Tốt lắm! Ta đưa nàng về phòng…
-Cha, nương, Đình nhi đành nhờ hai người vậy…!
-Được rồi.
Kiều Nhung Ngọc cũng không có nói gì nữa, im lặng để Lăng Nhược Phong dìu về phòng. Mà Lăng Nhược Phong lúc này sợ rằng hắn sơ sẩy một chút liền tổn thương nương tử cùng hài tử, động tác cũng thật ôn nhu, cẩn thận. Miệng không ngừng nhắc nhở
-Từ từ. Cẩn thận một chút…! Được rồi…
Lăng Nhược Khâm nhìn thấy một màn trước mắt, liền bội phục nói
-Nha, đại ca từ khi nào trở nên có trách nhiệm, thương vợ thương con đến vậy a?
-Làm cha, tự khắc sẽ như thế thôi…! – Triệu Dung mỉm cười nói
-Khâm nhi, ngươi cũng mau mau lấy vợ đi. Cha nương đang mong ngóng được bế cháu lắm rồi! – Lăng Nhược Thanh mắt không nhìn nhi tử, nhàn nhạt nói
-Đúng vậy a…
-Cha, nương…! Chẳng phải là đã có hài tử của đại ca rồi sao? – Lăng Nhược Khâm bĩu môi nói
-Một đứa thì có là gì! Ta còn muốn có nhiều cháu nữa cơ!
-Người thực tham lam!
-Hàn?
-Vào xem tiểu muội của ngươi…! Trẫm hồi cung…! – Hắn chỉ nhàn nhạt phun ra ba chữ, không nhìn hai huynh đệ Lăng gia lấy một cái, rời khỏi Lăng gia
-Đại ca! Mau vào! – Lăng Nhược Khâm sốt ruột kéo Lăng Nhược Phong vào nhà. Chưa đến nhà chính, đã nghe thấy tiếng khóc thương tâm của Triệu Dung, tâm không khỏi nhảy dựng một cái, trực tiếp dùng khinh công nhảy vào. Vừa đến nhà chính, đập vào mắt Lăng Nhược Phong cùng Lăng Nhược Khâm là cha và nương bọn họ đang ôm tiểu muội đang nằm trên mặt đất. Còn Kiều Nhung Ngọc đang tức tốc chỉ huy đám gia nô trong nhà chuẩn bị nước nóng, khăn bông. Cả nhà lúc này rối ren không thể tả
-Cha!
-Nương! – Cả hai cùng đồng thanh gọi
-A…. – Triệu Dung còn đang ôm lấy nữ nhi khóc đến hoa lê đái vũ, nghe thấy tiếng nhi tử liền hướng ánh nhìn về phía cửa. Mà khi nhìn thấy con, bà lại càng khóc thương tâm hơn nữa
-Phong nhi! Khâm nhi! Các ngươi làm sao đến bây giờ mới trở về a? Ô..ô..ô
-Nương! Đình nhi là như thế nào??? – Lăng Nhược Phong vội phi ngay đến chỗ Lăng Nhược Đình. Nhìn thấy tiểu muội sắc mặt tái nhợt, máu trên lưng một mảnh ướt đẫm, lòng không khỏi cả kinh lên tiếng.
-Cha…Người là dùng….roi da sao?? – Lăng Nhược Khâm kinh ngạc nói, thần sắc cũng là lo lắng không kém. Hắn tuy là thường ngày đối đầu với Lăng Nhược Đình, nhưng nàng cũng là tiểu muội của hắn, là ruột thịt của hắn, lòng hắn còn có thể không xót xa sao?
-Roi da?! – Lăng Nhược Phong hỏi lại, ngữ khí cũng là sửng sốt. Liếc thấy roi da nằm lăn lóc trên mặt đất, trên đó cũng không khỏi dính máu, Lăng Nhược Phong liền hiểu ra. Chả trách, vết thương của Nhược Đình lại kinh khiếp đến vậy!
-Đúng. Là roi da…. – Lăng Nhược Thanh âm trầm lên tiếng. Nhìn kĩ vẫn còn thấy nơi khóe mắt ông vẫn còn vương chút nước mắt. Dùng đầu gối suy nghĩ cũng biết, ông đã khóc. Lăng Nhược Phong nhìn thấy, vẫn là đau lòng
-Cha…
-Phong, chàng trước tiên đưa Đình nhi về phòng đã! Đại phu rất nhanh sẽ đến. Mọi chuyện để sau hãy nói, có được không? Để Đình nhi nằm đất như thế, thật không tốt nha! – Vẫn là Kiều Nhung Ngọc suy nghĩ chu toàn lên tiếng
-A…Đúng đúng. Phong nhi, ngươi mau đưa Đình nhi về phòng…! – Triệu Dung lúc này mới ngộ ra, vội vã thúc giục. Lăng Nhược Phong “Ân” một tiếng, bế xốc Lăng Nhược Đình trên tay, hướng phòng nàng đi tới….
……………
……………….
Đại phu đã đến, nhìn những vết thương ghê người của Nhược Đình, một tia biểu cảm nghi hoặc cũng không có, vô cùng bình tĩnh bắt đầu xử lý vết thương. Cha nương, đại ca, tẩu tẩu nàng cùng nhị ca vẫn luôn canh giữ bên cạnh. Lăng Nhược Thanh nhìn vết thương của con, lòng ông vẫn là đau thắt lại. Những vết roi kia, thật sự vô cùng đáng sợ. Triệu Dung chỉ cần nhìn thấy thôi là đã thấy chân như nhũn ra, run rẩy trong lòng
-A…
Chợt một tiếng kêu lên. Mọi người nhìn về phía tiếng “a” phát ra, thấy Kiều Nhung Ngọc bụng lớn đang chống tay vào thành bàn, một tay bóp bóp trán, sắc mặt có hơi tái đi. Nàng là đang mang thai, nhìn máu me một chút, liền thấy tay chân đứng không vững, xây xẩm mặt mày cả rồi.
-Ngọc nhi, con là không khỏe sao? – Triệu Dung cùng Lăng Nhược Thanh cũng là lo lắng hỏi Lăng Nhược Phong từ lúc trở về đến giờ, một hai toàn nghĩ đến tiểu muội, suýt chút nữa là quên mất nương tử mình. Vội vã từ bên giường Lăng Nhược Đình chạy đến đỡ lấy Kiều Nhung Ngọc, tâm hoảng loạn, hỏi
-Ngọc nhi a, nàng là như thế nào? Khó chịu ở đâu, mau nói cho ta biết…?!
Mà lúc này, Kiều Nhung Ngọc được Lăng Nhược Phong đỡ lấy, dần dần lấy lại được thăng bằng, khó nhọc mỉm cười nói với Lăng Nhược Phong
-Thiếp không sao….Chỉ là nhìn thấy máu, đột nhiên choáng váng một chút…!
-Đại tẩu, người để đại ca đưa người về phòng, nghỉ ngơi đi. Ở đây đã có ta cùng cha nương rồi…! – Lăng Nhược Khâm nói với Kiều Nhung Ngọc
-Khâm nhi nói đúng! Phong nhi, ngươi đưa Ngọc nhi về phòng nghỉ ngơi đi. Ngọc nhi đang mang thai, nhìn máu me không tốt! – Lăng Nhược Thanh cũng bồi thêm
-Cha, Ngọc nhi không sao… - Nàng dịu dàng nói
-Không được! Con không nghĩ đến mình thì cũng phải nghĩ đến tôn nhi của ta một chút chứ. Con cứ để Phong nhi hắn đưa con về phòng, hảo hảo nghỉ ngơi cho thật tốt. Từ sáng đến giờ, con cũng vì Đình nhi mà mệt mỏi rồi…! – Triệu Dung cũng lên tiếng. Bà hiền từ nhìn tức tử nói, giọng nói lộ rõ quan tâm
-Con….
-Ngọc nhi…. – Lăng Nhược Phong lên tiếng nhìn thiên hạ trong lòng, đáy mắt lộ rõ lo lắng cùng bất an. Nhìn thấy ánh mặt khẩn khoản của Lăng Nhược Phong, Kiều Nhung Ngọc đành phải ngoan ngoãn chấp thuận
-Được a….
-Tốt lắm! Ta đưa nàng về phòng…
-Cha, nương, Đình nhi đành nhờ hai người vậy…!
-Được rồi.
Kiều Nhung Ngọc cũng không có nói gì nữa, im lặng để Lăng Nhược Phong dìu về phòng. Mà Lăng Nhược Phong lúc này sợ rằng hắn sơ sẩy một chút liền tổn thương nương tử cùng hài tử, động tác cũng thật ôn nhu, cẩn thận. Miệng không ngừng nhắc nhở
-Từ từ. Cẩn thận một chút…! Được rồi…
Lăng Nhược Khâm nhìn thấy một màn trước mắt, liền bội phục nói
-Nha, đại ca từ khi nào trở nên có trách nhiệm, thương vợ thương con đến vậy a?
-Làm cha, tự khắc sẽ như thế thôi…! – Triệu Dung mỉm cười nói
-Khâm nhi, ngươi cũng mau mau lấy vợ đi. Cha nương đang mong ngóng được bế cháu lắm rồi! – Lăng Nhược Thanh mắt không nhìn nhi tử, nhàn nhạt nói
-Đúng vậy a…
-Cha, nương…! Chẳng phải là đã có hài tử của đại ca rồi sao? – Lăng Nhược Khâm bĩu môi nói
-Một đứa thì có là gì! Ta còn muốn có nhiều cháu nữa cơ!
-Người thực tham lam!
/14
|