-Lăng Nhược Đình! Con còn không mau nhận tội!!! – Lăng Nhược Thanh nhìn nữ nhi mình còn đang thẫn thờ quỳ trên mặt đất, lên tiếng răn đe. Nàng nghe tiếng cha lúc này mới giật mình, giương đôi mắt tròn đen nhìn cha, đáy mắt vẫn còn lộ rõ thất thần
-Đứa con gái bất hiếu! Người còn không mau lên, nhanh chóng nhận tội đi!!! - Cha nàng tức giận quát lên
-Con….! Không….
CHÁT!!!
-Đình nhi!!!
-Tiểu thư!!!
Lăng Nhược Thanh vì quá tức giận, không kiềm chế được mà giơ tay giáng thẳng xuống gương mặt trắng nõn một cái tát nảy lửa. Lăng Nhược Đình nàng từ bé cũng chưa từng bị cha nương đánh qua, hai người và ca ca đều cưng chiều nàng hết mực; nay lại bị đánh như thế, sững sờ ôm lấy một bên má hằn đỏ năm ngón tay của cha, nửa ngày mới thốt lên được một câu. Hắn nhìn thấy một màn trước mặt, có hơi ngạc nhiên nhưng là vẫn im lặng, bộ dáng như đang thưởng thức kịch hay
-Cha….đánh con….?!
-Lăng Nhược Đình! Đứa con bất hiếu này! Ngươi có biết người ngươi vừa mạo phạm là ai không hả?! Là Hoàng thượng! Đương kim Hoàng thượng của Thiên Linh quốc đấy có biết không?! Một đấng Thiên tử, người đứng đầu muôn dân đáng để ngươi khi dễ, mạo phạm thế sao?!! Ngươi có còn để Thiên Linh quốc này vào trong mắt không?!! Nếu khi quân phạm thượng chỉ cần trả giá bằng mạng sống của ngươi, thì hai kẻ làm cha nương này dù có muốn cũng phải để ngươi đi! Nhưng chuyện này đâu phải chỉ có cái mạng nhỏ của ngươi là xong?! Tru di cửu tộc! Là tru di cửu tộc đấy ngươi có rõ chưa?! Hoàng thượng sẽ tru di cả họ nhà ngươi, giết sạch không còn một mống đấy có biết không hả?! Tẩu tẩu của ngươi còn đang mang thai cốt nhục của Phong nhi, cốt nhục của Lăng Nhược gia này, nhưng chỉ vì cái “tôi” của ngươi mà cả gia tộc này mất mạng chỉ trong tích tắc đấy, ngươi có biết không??!!! Lăng Nhược Đình! Coi như là kẻ làm cha này cầu xin con! Làm ơn hãy dập đầu tạ tội với Hoàng thượng. Như vậy, thì dù có chết đi, thanh danh của Lăng Nhược gia mới không bị bôi bẩn vì chết đi rồi mà vẫn không nhận tội đấy con có biết không hả??! – Lăng Nhược Thanh hết lời khuyên lơn nữ nhi mình, mong sẽ lay chuyển được tính tình ương ngạnh của con
-Đình nhi! Nương đây cũng là ngàn vạn lần cầu xin con! Xin con hãy nhận tội đi! Đình nhi…! Huhu… – Triệu Dung lúc này đã nức nở mà nói với con gái
-TIỂU THƯ…..!!!
Lăng Nhược Đình nàng lúc này nhờ cái tát của cha khi nãy cùng với những lời nói của cha mà dần dần lấy lại tinh thần, không còn bộ dáng sợ hãi đến tái xanh mặt mày như khi nãy nữa. Trong thâm tâm nàng, một cuộc đấu tranh nội tâm diễn ra gay gắt. Nàng là cắn răng không biết có nên cúi đầu cầu xin hắn hay không. Nàng đối với hắn, chính là uất hận vô cùng! Nhưng Lăng Nhược Đình nàng, dù tính khí ương ngạnh; nhưng là, chuyện nàng làm, tuyệt đối sẽ không để người khác bị liên luỵ! Lại nói, đây là cha nương của nàng, tẩu tẩu nàng lại đang mang cốt nhục của đại ca, đại ca đang rất mong chờ đứa nhỏ này…! Nàng không muốn dập tắt đi niềm mong mỏi của một người cha chờ mong hài nhi của mình chào đời! Nhất là, người cha ấy, lại chính là vị ca ca mà nàng yêu thương nhất! Còn nữa, sự nghiệp của hai ca ca nàng đang đi lên như diều gặp gió, không thể vì nàng mà bị mất trắng! Không chỉ có vậy, mấy trăm mạng người của Lăng gia, không thể chỉ vì cái tôi của nàng mà già trẻ, lớn bé đều bị giết sạch. Mang một cỗ uỷ khuất trong lòng, nàng không cam tâm mà cúi đầu dưới chân hắn, giọng nói run run. Chỉ thấy hắn đôi lông mày nhướn lên một chút, ánh mắt lạnh lùng quét ngang nữ nhân dưới chân. Nàng không cam tâm lên tiếng
-Hoàng thượng, tiểu nữ ngu muội, có mắt mà không thấy Thái Sơn mới có gan mạo phạm Đương kim Thánh thượng người. Mọi tội lỗi tiểu nữ xin đứng ra gánh chịu, Hoàng thượng có xử tử thì xin hãy xử tử một mình tiểu nữ. Mọi người Lăng Nhược gia hoàn toàn không có can hệ. Tiểu nữ ngàn vạn lần cầu xin người đừng động vào người nhà của tiểu nữ! Thần ngàn vạn lần cầu xin người rộng lòng khai ân! – Nói đến đây, Nhược Đình nàng uất ức mà bật khóc, kèm theo đó là vài tiếng nấc nghẹn ngào. Nhìn thấy chủ tử mình uỷ khuất như vậy, Khả Doanh và Biển Ngọc cũng đau lòng mà lên tiếng
-Hoàng thượng, chúng nô tì cũng có mắt như mù mới mạo phạm người và hai vị đây, tội đáng muôn chết!
Chu Thiên và Vũ Vọng nhìn bộ dạng của chủ tử Lăng Nhược Đình, trong lòng không ngừng vui vẻ. Hắn thì có hơi nhíu mày, trong lòng dù không muốn nhưng cũng không thể phủ nhận khí khái của cha con Lăng Nhược Thanh, thật là những con người trọng tình nghĩa, công tư phân minh, chuyện mình làm nhất định sẽ không để người khác bị liên luỵ. Lăng Nhược Đình nàng nếu như là một nam nhân, hắn hảo hảo sẽ bắt lấy làm bằng hữu…! Dẹp cái thứ cảm khái này sang một bên, trong lòng hắn như hai cận thần kia, cũng không ngừng đắc ý vì đã khiến nha đầu ương ngạnh này phục tùng dưới chân. Dù vậy, hắn cũng không có biểu lộ ra ngoài mà vẫn điềm tĩnh nhìn qua cha con nàng một hồi. Ngẫm lại, dù gì thì cũng là mình đụng phải người ta, cư xử như thế thật cũng không phải cho lắm. Nhưng hắn là Hoàng đế, là người đứng đầu muôn dân trăm họ, nắm quyền sinh sát trong tay, một lời xin lỗi không thể dễ dàng như thế phát ra. Liền lấy mấy lượng bạc xem thay cho lời xin lỗi. Nhưng Nhược Đình nàng lại không chấp nhận chuyện xin lỗi như thế nên mới tức giận mà buông lời hỗn xược. Hắn cũng chỉ là muốn đem nàng hù dọa, bắt nàng phục tùng dưới chân cho hả dạ, thật lòng cũng không muốn xử tử nàng. Vì dù sao, ngoài Thái Hậu, các phi tần cùng những vị quan hằng ngày lên thiết triều, những tên thái giám và các cung nữ ngày ngày hầu hạ hắn thì không phải ai cũng diện kiến được long nhan, không biết được mặt mũi hắn như thế nào cũng là chuyện thường tình. Cũng bởi vì thế mà hắn hôm nay cũng là vận thường phục giả trang thành một vị công tử nào đấy để vi hành xem xét cuộc sống của người dân rồi “chạm trán” Lăng Nhược Đình, gây thành cớ sự này. Nàng không biết hắn là Hoàng đế, cư xử như vậy cũng là lẽ đương nhiên. Sau một hồi ngẫm nghĩ, lúc này hắn mới hướng ánh nhìn về phía Phong Vũ Vọng. Hiểu ý, Phong Vũ Vọng liền tiến đến, kính cẩn cúi đầu. Hắn ngoắc tay ý bảo Phong Vũ Vọng cúi đầu xuống thấp hơn, sau đó thì thầm vào tai y một lúc. Nghe xong, Vũ Vọng sửng sốt
-Hoàng thượng…?!
-Đứa con gái bất hiếu! Người còn không mau lên, nhanh chóng nhận tội đi!!! - Cha nàng tức giận quát lên
-Con….! Không….
CHÁT!!!
-Đình nhi!!!
-Tiểu thư!!!
Lăng Nhược Thanh vì quá tức giận, không kiềm chế được mà giơ tay giáng thẳng xuống gương mặt trắng nõn một cái tát nảy lửa. Lăng Nhược Đình nàng từ bé cũng chưa từng bị cha nương đánh qua, hai người và ca ca đều cưng chiều nàng hết mực; nay lại bị đánh như thế, sững sờ ôm lấy một bên má hằn đỏ năm ngón tay của cha, nửa ngày mới thốt lên được một câu. Hắn nhìn thấy một màn trước mặt, có hơi ngạc nhiên nhưng là vẫn im lặng, bộ dáng như đang thưởng thức kịch hay
-Cha….đánh con….?!
-Lăng Nhược Đình! Đứa con bất hiếu này! Ngươi có biết người ngươi vừa mạo phạm là ai không hả?! Là Hoàng thượng! Đương kim Hoàng thượng của Thiên Linh quốc đấy có biết không?! Một đấng Thiên tử, người đứng đầu muôn dân đáng để ngươi khi dễ, mạo phạm thế sao?!! Ngươi có còn để Thiên Linh quốc này vào trong mắt không?!! Nếu khi quân phạm thượng chỉ cần trả giá bằng mạng sống của ngươi, thì hai kẻ làm cha nương này dù có muốn cũng phải để ngươi đi! Nhưng chuyện này đâu phải chỉ có cái mạng nhỏ của ngươi là xong?! Tru di cửu tộc! Là tru di cửu tộc đấy ngươi có rõ chưa?! Hoàng thượng sẽ tru di cả họ nhà ngươi, giết sạch không còn một mống đấy có biết không hả?! Tẩu tẩu của ngươi còn đang mang thai cốt nhục của Phong nhi, cốt nhục của Lăng Nhược gia này, nhưng chỉ vì cái “tôi” của ngươi mà cả gia tộc này mất mạng chỉ trong tích tắc đấy, ngươi có biết không??!!! Lăng Nhược Đình! Coi như là kẻ làm cha này cầu xin con! Làm ơn hãy dập đầu tạ tội với Hoàng thượng. Như vậy, thì dù có chết đi, thanh danh của Lăng Nhược gia mới không bị bôi bẩn vì chết đi rồi mà vẫn không nhận tội đấy con có biết không hả??! – Lăng Nhược Thanh hết lời khuyên lơn nữ nhi mình, mong sẽ lay chuyển được tính tình ương ngạnh của con
-Đình nhi! Nương đây cũng là ngàn vạn lần cầu xin con! Xin con hãy nhận tội đi! Đình nhi…! Huhu… – Triệu Dung lúc này đã nức nở mà nói với con gái
-TIỂU THƯ…..!!!
Lăng Nhược Đình nàng lúc này nhờ cái tát của cha khi nãy cùng với những lời nói của cha mà dần dần lấy lại tinh thần, không còn bộ dáng sợ hãi đến tái xanh mặt mày như khi nãy nữa. Trong thâm tâm nàng, một cuộc đấu tranh nội tâm diễn ra gay gắt. Nàng là cắn răng không biết có nên cúi đầu cầu xin hắn hay không. Nàng đối với hắn, chính là uất hận vô cùng! Nhưng Lăng Nhược Đình nàng, dù tính khí ương ngạnh; nhưng là, chuyện nàng làm, tuyệt đối sẽ không để người khác bị liên luỵ! Lại nói, đây là cha nương của nàng, tẩu tẩu nàng lại đang mang cốt nhục của đại ca, đại ca đang rất mong chờ đứa nhỏ này…! Nàng không muốn dập tắt đi niềm mong mỏi của một người cha chờ mong hài nhi của mình chào đời! Nhất là, người cha ấy, lại chính là vị ca ca mà nàng yêu thương nhất! Còn nữa, sự nghiệp của hai ca ca nàng đang đi lên như diều gặp gió, không thể vì nàng mà bị mất trắng! Không chỉ có vậy, mấy trăm mạng người của Lăng gia, không thể chỉ vì cái tôi của nàng mà già trẻ, lớn bé đều bị giết sạch. Mang một cỗ uỷ khuất trong lòng, nàng không cam tâm mà cúi đầu dưới chân hắn, giọng nói run run. Chỉ thấy hắn đôi lông mày nhướn lên một chút, ánh mắt lạnh lùng quét ngang nữ nhân dưới chân. Nàng không cam tâm lên tiếng
-Hoàng thượng, tiểu nữ ngu muội, có mắt mà không thấy Thái Sơn mới có gan mạo phạm Đương kim Thánh thượng người. Mọi tội lỗi tiểu nữ xin đứng ra gánh chịu, Hoàng thượng có xử tử thì xin hãy xử tử một mình tiểu nữ. Mọi người Lăng Nhược gia hoàn toàn không có can hệ. Tiểu nữ ngàn vạn lần cầu xin người đừng động vào người nhà của tiểu nữ! Thần ngàn vạn lần cầu xin người rộng lòng khai ân! – Nói đến đây, Nhược Đình nàng uất ức mà bật khóc, kèm theo đó là vài tiếng nấc nghẹn ngào. Nhìn thấy chủ tử mình uỷ khuất như vậy, Khả Doanh và Biển Ngọc cũng đau lòng mà lên tiếng
-Hoàng thượng, chúng nô tì cũng có mắt như mù mới mạo phạm người và hai vị đây, tội đáng muôn chết!
Chu Thiên và Vũ Vọng nhìn bộ dạng của chủ tử Lăng Nhược Đình, trong lòng không ngừng vui vẻ. Hắn thì có hơi nhíu mày, trong lòng dù không muốn nhưng cũng không thể phủ nhận khí khái của cha con Lăng Nhược Thanh, thật là những con người trọng tình nghĩa, công tư phân minh, chuyện mình làm nhất định sẽ không để người khác bị liên luỵ. Lăng Nhược Đình nàng nếu như là một nam nhân, hắn hảo hảo sẽ bắt lấy làm bằng hữu…! Dẹp cái thứ cảm khái này sang một bên, trong lòng hắn như hai cận thần kia, cũng không ngừng đắc ý vì đã khiến nha đầu ương ngạnh này phục tùng dưới chân. Dù vậy, hắn cũng không có biểu lộ ra ngoài mà vẫn điềm tĩnh nhìn qua cha con nàng một hồi. Ngẫm lại, dù gì thì cũng là mình đụng phải người ta, cư xử như thế thật cũng không phải cho lắm. Nhưng hắn là Hoàng đế, là người đứng đầu muôn dân trăm họ, nắm quyền sinh sát trong tay, một lời xin lỗi không thể dễ dàng như thế phát ra. Liền lấy mấy lượng bạc xem thay cho lời xin lỗi. Nhưng Nhược Đình nàng lại không chấp nhận chuyện xin lỗi như thế nên mới tức giận mà buông lời hỗn xược. Hắn cũng chỉ là muốn đem nàng hù dọa, bắt nàng phục tùng dưới chân cho hả dạ, thật lòng cũng không muốn xử tử nàng. Vì dù sao, ngoài Thái Hậu, các phi tần cùng những vị quan hằng ngày lên thiết triều, những tên thái giám và các cung nữ ngày ngày hầu hạ hắn thì không phải ai cũng diện kiến được long nhan, không biết được mặt mũi hắn như thế nào cũng là chuyện thường tình. Cũng bởi vì thế mà hắn hôm nay cũng là vận thường phục giả trang thành một vị công tử nào đấy để vi hành xem xét cuộc sống của người dân rồi “chạm trán” Lăng Nhược Đình, gây thành cớ sự này. Nàng không biết hắn là Hoàng đế, cư xử như vậy cũng là lẽ đương nhiên. Sau một hồi ngẫm nghĩ, lúc này hắn mới hướng ánh nhìn về phía Phong Vũ Vọng. Hiểu ý, Phong Vũ Vọng liền tiến đến, kính cẩn cúi đầu. Hắn ngoắc tay ý bảo Phong Vũ Vọng cúi đầu xuống thấp hơn, sau đó thì thầm vào tai y một lúc. Nghe xong, Vũ Vọng sửng sốt
-Hoàng thượng…?!
/14
|