Kỉ Khuynh Nhan cực kỳ tức giận, nàng từ nhỏ đến lớn được người cưng chiều, coi như là bị hắn bắt vào hoàng cung, cũng tuyệt đối được che chở như bảo bối.
Hôm nay nàng lại bị tên khốn này cho một cái tát, mặc dù không đau lắm, hơn nữa nàng cũng rất nhanh đánh lại báo thù cho mình, nhưng nàng trời sanh nóng tính lại chịu không nổi nửa điểm uất ức, khiến cho nàng không cách nào dễ dàng nuốt xuống cục tức này.
Bạt tay nếu là người khác đánh, đánh một trận mắng cho một trận phát tiết một lần là được.
Nhưng bạt tai này là nam nhân nàng yêu đánh, uất ức tức giận đã không đủ để hình dung tâm tình của nàng giờ khắc này, đâu còn quản hắn là hoàng đế tôn sư khỉ gió gì, cái gì mà khí chất thục nữ, đánh trước nói sau.
Hắn ôm lấy đôi tay nhỏ bé không ngừng quơ múa của nàng, hét lớn: "Đủ rồi, nàng đừng được voi đòi tiên, trẫm liền đánh nàng. . . . . ."
"Ngươi đánh ta? Cái tên khốn kiếp này lại dám đánh ta. . . . . ."
Nàng lại vẫn vừa khóc lại náo, hận không thể đem ủy khuất của mình phát tiết trên người của hắn gấp mười gấp trăm lần .
Triệu Nguyên thừa biết nàng không chịu thua thiệt, vừa rồi mình tức giận vô cùng tát nàng một cái, thật ra thì có chút áy náy, liền để tùy nàng náo, nhưng lực đạo của hắn cũng không lớn, coi như nàng muốn báo thù, mình cũng đã bị nàng lại túm lại cắn trả thù lại rồi.
Hết lần này đến lần khác buông tha người không hiểu đạo lý này, chọc cho hắn lại có chút nổi giận, hơn nữa trong lòng hắn vốn có mấy phần oán khí, lúc này cũng không kịp thương hương tiếc ngọc, một tay chặn ngang ôm lấy nàng, hừ lạnh nói: "Nàng đã không biết tốt xấu như thế, trẫm không ngại giáo huấn nàng dừng lại."
Hắn đi thẳng tới giường lớn, không khách khí ném nàng lên.
Kỉ Khuynh Nhan bị đau, vừa định đứng dậy phản kháng, chỉ thấy hắn lấy một dây lụa ở trên mành, đem tay nàng không ngừng vung vững vàng trói chặt.
Nàng la to, khóc lớn đại náo, vẫn không ngăn cản được nam nhân sắp dạy dỗ nàng.
Lần này, Triệu Nguyên Thừa không có chút thương tiếc nàng, từ đầu tới đuôi đem nàng ăn sạch sẽ, ngay cả nàng cầu xin tha thứ, hắn cũng không như bình thường dễ dàng bỏ qua.
Hắn rời đi Vong Ưu cung thì Kỉ Khuynh Nhan xuất ra sức lực cuối cùng, vừa đập đồ vừa tức miệng mắng to, nàng dùng hết toàn bộ hơi sức, cả người hỗn loạn , tiến vào mộng đẹp.
Cũng không biết ngủ bao lâu, khi Kỉ Khuynh Nhan tỉnh lại, phát hiện mình không hề ở Vong Ưu cung, nàng mơ mơ màng màng quan sát bốn phía, trong tai nghe thấy tiếng sóng biển, mới phát hiện ra mình ở một khoang thuyền bài biện hết sức đơn sơ.
Trong bụng nàng cả kinh, vội vàng đứng dậy kiểm tra trên người mình, áo trong còn mặc, áo khoác là một chiếc áo khoác, không lâu trước Triệu Nguyên Thừa phái người làm cho nàng.
Nhưng vì sao nàng lại ở trên thuyền?
Chẳng lẽ hắn tự biết đuối lý, muốn dỗ nàng vui vẻ lần nữa, cho nên thừa dịp nàng ngủ say lại đem nàng ra khỏi hoàng cung?
Nghĩ như vậy, trong lòng nàng ngòn ngọt, lảo đảo đứng dậy muốn đi tìm hắn, nhưng cảm giác giữa hai chân bị giày vò còn có chút khó chịu.
Nàng vừa tức rất muốn đập đồ, nhưng khoang thuyền này thật sự vô cùng đơn sơ, coi như nàng muốn đập, cũng không có đồ gì cho nàng đập.
Nàng thử thăm dò đi tới bên ngoài khoang thuyền, lúc này sắc trời bên ngoài đã gần đến lúc hoàng hôn. Nàng quan sát cẩn thận, phát hiện đây là một chiếc thuyền cá nhỏ, trên thuyền trừ một người chèo thuyền ở ngoài, còn có một người nàng không ngờ được, nàng kinh ngạc kêu to ra tiếng, "Thượng Quan Sâm?"
Đang nói chuyện cùng người chèo thuyền, hắn nghe tiếng, trên mặt vui mừng, vội vàng đón, "Nhan muội, nàng tỉnh rồi?"
"Tại sao ta lại ở chỗ này? Đã xảy ra chuyện gì? Đây là đâu?"
Hắn cười đắc ý, "Nàng chắc không ngờ được, ta đã trốn ra được từ trong thiên lao của cẩu Hoàng đế. Ngay từ lúc vào cung hành thích, ta đã an bài xong đường chạy trốn, lần này ở trong thiên lao nghỉ ngơi mấy ngày, chính là lên kế hoạch làm thế nào đem nàng mang ra khỏi hoàng cung."
Hắn rất vui vẻ bắt lấy cổ tay của nàng, xoa nói: "Nhan muội, từ nay về sau để ta tới bảo vệ nàng, mặc dù ta mất đi ngôi vị Hoàng đế, mất đi Thương Việt, nhưng không sao, bởi vì trước đây thật lâu ta đã cất dấu một khoản vàng bạc tài bảo, những tiền tài kia đủ cho chúng ta thoải mái qua hết nửa đời sau ."
Kỉ Khuynh Nhan không khỏi trợn tròn cặp mắt, hất bàn tay to của hắn, cả giận nói: "Nói cách khác, ngươi căn bản không cần biết ta có nguyện ý hay không, liền đem ta từ trong hoàng cung bắt ra ngoài?"
Thượng Quan Sâm không hiểu cau mày, "Cái gì mà bắt? Nàng vốn chính là nương tử chưa cưới hỏi của ta, năm đó là kế hoạch không hoàn hảo, thời điểm chạy trốn không đem nàng cùng đi, lần này ta vào cung hành thích, vốn là nghĩ nếu như không thành công, cũng nhất định phải dẫn nàng ra khỏi đó, giải cứu nàng từ trong địa ngục ra."
Nàng tức giận kinh khủng, giận không kềm được quát: "Giải cứu? Ngươi điên ư? Thế lực Triệu Nguyên Thừa lớn như vậy, một khi hắn phát hiện ta rời khỏi hoàng cung, nhất định sẽ phái người tìm kiếm khắp thiên hạ, huống chi, ta căn bản chưa từng nói ta muốn rời khỏi nơi đó, chớ nói chi là rời khỏi Triệu Nguyên Thừa!"
Hắn sợ run thật lâu, mới thử thăm dò hỏi: "Nàng. . . . . . chẳng lẽ nàng thích tên cẩu hoàng đế kia?"
Kỷ Khuynh Nhan không lên tiếng, bộ dáng lúng túng như bị nói trúng tâm sự.
Thượng Quan Sâm tức giận đến sắc mặt trắng bệch, bắt được cổ tay của nàng rống giận, "Nàng quên cẩu hoàng đế kia là kẻ thù của chúng ta sao? Hắn chẳng những cướp đi Thương Việt, còn làm hại ta nàng có nhà không thể về, cha nàng không phải cũng chết ở trong tay của hắn sao?"
"Thì sao nào? Ta đã là nữ nhân của hắn."
"Không quan trọng, ta sẽ không để ý, coi như nàng đã không phải là thân thanh bạch, ta cũng sẽ không ghét bỏ nàng."
Những lời này quả thật khiến Kỉ Khuynh Nhan giận đến sắp nổ tung. Nàng đá một cước vào trên đùi hắn, quát: "Ngươi không quan tâm nhưng ta quan tâm, từ đầu tới đuôi ta căn bản không thích ngươi, nếu tính ta có hôn ước, mà trong cuộc đời ta người đàn ông đầu tiên là Triệu Nguyên Thừa."
"Cho nên nàng muốn nói với ta, nàng thật yêu tên cẩu hoàng đế kia rồi hả?"
"Hắn không phải cẩu Hoàng Đế, hắn là trượng phu của ta, là nam nhân ta muốn dựa vào cả đời!"
Mặc dù đáy lòng vẫn rất giận Triệu Nguyên Thừa, nhưng yêu chính là yêu, không thương chính là không thương, nàng còn không có hồ đồ đến ngay cả đạo lý này đều không rõ ràng.
Triệu Nguyên Thừa đối với nàng thật tốt, coi như trước có chút luống cuống, đó cũng là bởi vì quá quan tâm nàng, quá sợ mất đi nàng mới làm chuyện ngu xuẩn.
Hai người nếu là vợ chồng, vợ chồng đầu giường ầm ĩ cuối giường hợp, có ân oán gì, đó cũng là chuyện vợ chồng bọn họ, không liên quan đến Thượng Quan Sâm!
Cho nên nàng rất giận, Thượng quan Sâmkhông hỏi ý kiến của nàng liền đem nàng ra khỏi hoàng cung, tự cho là đúng, chuyên quyền độc đoán.
Hai người tranh chấp không nghỉ, cách đó không xa truyền đến tiếng kèn, cẩn thận nhìn lên, một chiếc thuyền quan khổng lồ từ xa lái tới.
Thuyền cá nhỏ, người chèo thuyền thấy thế sợ hết hồn, hắn chỉ là một tiểu dân chúng, vạn vạn không nghĩ tới sẽ chọc đến thuyền quan, sợ tới mức chân như nhũn ra, lập tức bỏ lại mái chèo, phịch một tiếng quỳ rạp xuống boong thuyền.
Thuyền quan kia càng ngày càng gần, khi Kỉ Khuynh Nhan thấy rõ ràng đứng ở phía trước thuyền quan chính là một người nam nhân khoác áo khoác màu trắng thì ánh mắt hơi ngạc nhiên.
Không nghĩ tới Triệu Nguyên Thừa đuổi tới quá mau.
Phía sau hắn đứng mười Đại Nội Thị Vệ, còn có một bầy Cung Tiễn Thủ đang kéo căng dây cung, nhắm thẳng về phía chiếc thuyền câu nho nhỏ này.
Triệu Nguyên Thừa đứng chắp tay, ánh mắt lạnh như băng, nhìn không ra bất kỳ biểu hiện nào trên mặt.
Hắn hung hăng nhìn chằm chằm Kỉ Khuynh Nhan, khi hai chiếc thuyền rốt cuộc áp vào nhau, hắn cả giận nói: "Lá gan của nàng quả nhiên khá lớn, bị dạy dỗ như vậy, lại còn dám phản bội trẫm."
Kỉ Khuynh Nhan cảm thấy cái án này thật là thiên đại oan uổng, nhưng hôm nay giải thích cũng không hết chuyện, bởi vì Triệu Nguyên Thừa nhất định giận không nhẹ, nghĩ tới nghĩ lui, đột nhiên nghĩ đến một phương pháp có thể nói rõ tâm ý.
Nàng đưa tay sờ vào vạt áo, mà động tác này không có tránh được mắt của Triệu Nguyên Thừa.
Lúc trước hắn mang nàng lén lút xuất cung, du ngoạn đến Pháp Nguyên tự, lúc bị người đuổi giết, nếu không phải nàng tung ra Đoạn hồn phấn, những người áo đen kia cũng không sẽ chết nhanh như vậy.
Lúc đó Kỉ Khuynh Nhan cũng làm động tác này.
Triệu Nguyên Thừa mắt một mị, đáy lòng trong nháy mắt đóng băng. Chẳng lẽ nàng hận mình hận đến muốn bị giết chết sao?
Nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, không đợi tay của nàng lấy từ trong vạt áo ra, hắn trở tay đoạt lấy mũi tên một Cung Tiễn Thủ bên cạnh, trong nháy mắt một mũi tên tay vừa ngoan vừa chuẩn bắn thẳng ngay giữa vai trái nàng.
Kỉ Khuynh Nhan chỉ cảm thấy đầu vai đau xót, một cỗ lực lượng khổng lồ khiến cho hai chân nàng không tự chủ được lùi về phía sau hai bước.
Thân thể lay động một hồi, nàng nhìn thấy máu tươi đỏ thẫm gần như là trong nháy mắt nhiễm đỏ áo khoác trắng noãn, nàng theo bản năng đưa tay đậy vết thương, đau đớn buông lỏng ngón tay cầm một chuỗi vòng ngọc màu đỏ tím.
Triệu Nguyên Thừa nhìn kỹ, suy nghĩ nhất thời mất sạch.
Là vòng ngọc Thánh linh, ban đầu hắn tự mình tặng cho nàng.
Tại trong sơn động, hắn từng cầu xin nàng nhận lấy quà tặng này, hắn nói, ngọc Thánh Linh này đại biểu một cam kết của đế vương đối với nữ nhân hắn yêu mến.
Nếu như nàng chịu giữ tốt phần quà tặng này, một ngày kia, hắn có thể hoàn thành bất kỳ tâm nguyện nào của nàng. . . . . .
Lúc này trời chiều trầm xuống, trong ngày mùa đông, gió thổi bên tai lạnh đến thấu xương.
Kỉ Khuynh Nhan khó có thể tin gắt gao nhìn chằm chằm cái người bắn nàng một mũi tên, nước mắt theo khóe mắt chảy xuống, làm mơ hồ toàn bộ tầm mắt nàng.
Nàng che vết thương, chậm rãi giơ chuỗi vòng ngọc Thánh Linh nhuộm máu lên, thanh âm run rẩy nói: "Ngươi. . . . . . Ngươi đã đáp ứng ta, chỉ cần ta giữ nó tốt, ngươi sẽ thỏa mãn tâm nguyện của ta. . . . . ."
Triệu Nguyên Thừa đã chấn kinh không nói ra lời, cánh môi run rẩy vô số lần mới đứt quãng giải thích, "Nhan Nhi. . . . . . Nhan Nhi nàng nghe trẫm giải thích, trẫm cho là. . . . . . Nàng muốn. . . . . . Đoạn Phách phấn kia. . . . . ."
Gần tối, gió lạnh tùy ý gào thét, khoảng cách của hai người rõ ràng gần trong gang tấc, lại giống như cách xa ngàn dặm.
Triệu Nguyên Thừa thấy sắc mặt của nàng càng ngày càng trắng bệch, máu tươi từ vết thương không ngừng chảy xuống, toàn bộ cánh tay cũng bị máu tươi nhuộm đỏ, lòng hắn sợ hãi muốn tiến lên lôi nàng trở về, lại đến không kịp.
"Thì ra ngươi không tín nhiệm ta như vậy. . . . . ."
Chỉ thấy nàng thê lương cười lên, quăng cho hắn một ánh mắt tuyệt vọng, nhẹ nhàng đặt chuỗi vòng ngọc Thánh Linh bị nhiễm hồng kia trên ván thuyền, mắt nhắm lại, ngã về sau.
Một khắc kia, toàn bộ thế giới đột nhiên an tĩnh lại, tất cả mọi người sững sờ nhìn chằm chằm vào mặt biển văng lên bọt sóng, chấn kinh đứng yên tại chỗ.
Triệu Nguyên Thừa nghe được thanh âm nức nở của mình, trong tiếng kêu sợ hãi của mọi người, chợt nhảy vào trong biển, khắp nơi tìm kiếm tiểu bóng dáng kia.
Hôm nay nàng lại bị tên khốn này cho một cái tát, mặc dù không đau lắm, hơn nữa nàng cũng rất nhanh đánh lại báo thù cho mình, nhưng nàng trời sanh nóng tính lại chịu không nổi nửa điểm uất ức, khiến cho nàng không cách nào dễ dàng nuốt xuống cục tức này.
Bạt tay nếu là người khác đánh, đánh một trận mắng cho một trận phát tiết một lần là được.
Nhưng bạt tai này là nam nhân nàng yêu đánh, uất ức tức giận đã không đủ để hình dung tâm tình của nàng giờ khắc này, đâu còn quản hắn là hoàng đế tôn sư khỉ gió gì, cái gì mà khí chất thục nữ, đánh trước nói sau.
Hắn ôm lấy đôi tay nhỏ bé không ngừng quơ múa của nàng, hét lớn: "Đủ rồi, nàng đừng được voi đòi tiên, trẫm liền đánh nàng. . . . . ."
"Ngươi đánh ta? Cái tên khốn kiếp này lại dám đánh ta. . . . . ."
Nàng lại vẫn vừa khóc lại náo, hận không thể đem ủy khuất của mình phát tiết trên người của hắn gấp mười gấp trăm lần .
Triệu Nguyên thừa biết nàng không chịu thua thiệt, vừa rồi mình tức giận vô cùng tát nàng một cái, thật ra thì có chút áy náy, liền để tùy nàng náo, nhưng lực đạo của hắn cũng không lớn, coi như nàng muốn báo thù, mình cũng đã bị nàng lại túm lại cắn trả thù lại rồi.
Hết lần này đến lần khác buông tha người không hiểu đạo lý này, chọc cho hắn lại có chút nổi giận, hơn nữa trong lòng hắn vốn có mấy phần oán khí, lúc này cũng không kịp thương hương tiếc ngọc, một tay chặn ngang ôm lấy nàng, hừ lạnh nói: "Nàng đã không biết tốt xấu như thế, trẫm không ngại giáo huấn nàng dừng lại."
Hắn đi thẳng tới giường lớn, không khách khí ném nàng lên.
Kỉ Khuynh Nhan bị đau, vừa định đứng dậy phản kháng, chỉ thấy hắn lấy một dây lụa ở trên mành, đem tay nàng không ngừng vung vững vàng trói chặt.
Nàng la to, khóc lớn đại náo, vẫn không ngăn cản được nam nhân sắp dạy dỗ nàng.
Lần này, Triệu Nguyên Thừa không có chút thương tiếc nàng, từ đầu tới đuôi đem nàng ăn sạch sẽ, ngay cả nàng cầu xin tha thứ, hắn cũng không như bình thường dễ dàng bỏ qua.
Hắn rời đi Vong Ưu cung thì Kỉ Khuynh Nhan xuất ra sức lực cuối cùng, vừa đập đồ vừa tức miệng mắng to, nàng dùng hết toàn bộ hơi sức, cả người hỗn loạn , tiến vào mộng đẹp.
Cũng không biết ngủ bao lâu, khi Kỉ Khuynh Nhan tỉnh lại, phát hiện mình không hề ở Vong Ưu cung, nàng mơ mơ màng màng quan sát bốn phía, trong tai nghe thấy tiếng sóng biển, mới phát hiện ra mình ở một khoang thuyền bài biện hết sức đơn sơ.
Trong bụng nàng cả kinh, vội vàng đứng dậy kiểm tra trên người mình, áo trong còn mặc, áo khoác là một chiếc áo khoác, không lâu trước Triệu Nguyên Thừa phái người làm cho nàng.
Nhưng vì sao nàng lại ở trên thuyền?
Chẳng lẽ hắn tự biết đuối lý, muốn dỗ nàng vui vẻ lần nữa, cho nên thừa dịp nàng ngủ say lại đem nàng ra khỏi hoàng cung?
Nghĩ như vậy, trong lòng nàng ngòn ngọt, lảo đảo đứng dậy muốn đi tìm hắn, nhưng cảm giác giữa hai chân bị giày vò còn có chút khó chịu.
Nàng vừa tức rất muốn đập đồ, nhưng khoang thuyền này thật sự vô cùng đơn sơ, coi như nàng muốn đập, cũng không có đồ gì cho nàng đập.
Nàng thử thăm dò đi tới bên ngoài khoang thuyền, lúc này sắc trời bên ngoài đã gần đến lúc hoàng hôn. Nàng quan sát cẩn thận, phát hiện đây là một chiếc thuyền cá nhỏ, trên thuyền trừ một người chèo thuyền ở ngoài, còn có một người nàng không ngờ được, nàng kinh ngạc kêu to ra tiếng, "Thượng Quan Sâm?"
Đang nói chuyện cùng người chèo thuyền, hắn nghe tiếng, trên mặt vui mừng, vội vàng đón, "Nhan muội, nàng tỉnh rồi?"
"Tại sao ta lại ở chỗ này? Đã xảy ra chuyện gì? Đây là đâu?"
Hắn cười đắc ý, "Nàng chắc không ngờ được, ta đã trốn ra được từ trong thiên lao của cẩu Hoàng đế. Ngay từ lúc vào cung hành thích, ta đã an bài xong đường chạy trốn, lần này ở trong thiên lao nghỉ ngơi mấy ngày, chính là lên kế hoạch làm thế nào đem nàng mang ra khỏi hoàng cung."
Hắn rất vui vẻ bắt lấy cổ tay của nàng, xoa nói: "Nhan muội, từ nay về sau để ta tới bảo vệ nàng, mặc dù ta mất đi ngôi vị Hoàng đế, mất đi Thương Việt, nhưng không sao, bởi vì trước đây thật lâu ta đã cất dấu một khoản vàng bạc tài bảo, những tiền tài kia đủ cho chúng ta thoải mái qua hết nửa đời sau ."
Kỉ Khuynh Nhan không khỏi trợn tròn cặp mắt, hất bàn tay to của hắn, cả giận nói: "Nói cách khác, ngươi căn bản không cần biết ta có nguyện ý hay không, liền đem ta từ trong hoàng cung bắt ra ngoài?"
Thượng Quan Sâm không hiểu cau mày, "Cái gì mà bắt? Nàng vốn chính là nương tử chưa cưới hỏi của ta, năm đó là kế hoạch không hoàn hảo, thời điểm chạy trốn không đem nàng cùng đi, lần này ta vào cung hành thích, vốn là nghĩ nếu như không thành công, cũng nhất định phải dẫn nàng ra khỏi đó, giải cứu nàng từ trong địa ngục ra."
Nàng tức giận kinh khủng, giận không kềm được quát: "Giải cứu? Ngươi điên ư? Thế lực Triệu Nguyên Thừa lớn như vậy, một khi hắn phát hiện ta rời khỏi hoàng cung, nhất định sẽ phái người tìm kiếm khắp thiên hạ, huống chi, ta căn bản chưa từng nói ta muốn rời khỏi nơi đó, chớ nói chi là rời khỏi Triệu Nguyên Thừa!"
Hắn sợ run thật lâu, mới thử thăm dò hỏi: "Nàng. . . . . . chẳng lẽ nàng thích tên cẩu hoàng đế kia?"
Kỷ Khuynh Nhan không lên tiếng, bộ dáng lúng túng như bị nói trúng tâm sự.
Thượng Quan Sâm tức giận đến sắc mặt trắng bệch, bắt được cổ tay của nàng rống giận, "Nàng quên cẩu hoàng đế kia là kẻ thù của chúng ta sao? Hắn chẳng những cướp đi Thương Việt, còn làm hại ta nàng có nhà không thể về, cha nàng không phải cũng chết ở trong tay của hắn sao?"
"Thì sao nào? Ta đã là nữ nhân của hắn."
"Không quan trọng, ta sẽ không để ý, coi như nàng đã không phải là thân thanh bạch, ta cũng sẽ không ghét bỏ nàng."
Những lời này quả thật khiến Kỉ Khuynh Nhan giận đến sắp nổ tung. Nàng đá một cước vào trên đùi hắn, quát: "Ngươi không quan tâm nhưng ta quan tâm, từ đầu tới đuôi ta căn bản không thích ngươi, nếu tính ta có hôn ước, mà trong cuộc đời ta người đàn ông đầu tiên là Triệu Nguyên Thừa."
"Cho nên nàng muốn nói với ta, nàng thật yêu tên cẩu hoàng đế kia rồi hả?"
"Hắn không phải cẩu Hoàng Đế, hắn là trượng phu của ta, là nam nhân ta muốn dựa vào cả đời!"
Mặc dù đáy lòng vẫn rất giận Triệu Nguyên Thừa, nhưng yêu chính là yêu, không thương chính là không thương, nàng còn không có hồ đồ đến ngay cả đạo lý này đều không rõ ràng.
Triệu Nguyên Thừa đối với nàng thật tốt, coi như trước có chút luống cuống, đó cũng là bởi vì quá quan tâm nàng, quá sợ mất đi nàng mới làm chuyện ngu xuẩn.
Hai người nếu là vợ chồng, vợ chồng đầu giường ầm ĩ cuối giường hợp, có ân oán gì, đó cũng là chuyện vợ chồng bọn họ, không liên quan đến Thượng Quan Sâm!
Cho nên nàng rất giận, Thượng quan Sâmkhông hỏi ý kiến của nàng liền đem nàng ra khỏi hoàng cung, tự cho là đúng, chuyên quyền độc đoán.
Hai người tranh chấp không nghỉ, cách đó không xa truyền đến tiếng kèn, cẩn thận nhìn lên, một chiếc thuyền quan khổng lồ từ xa lái tới.
Thuyền cá nhỏ, người chèo thuyền thấy thế sợ hết hồn, hắn chỉ là một tiểu dân chúng, vạn vạn không nghĩ tới sẽ chọc đến thuyền quan, sợ tới mức chân như nhũn ra, lập tức bỏ lại mái chèo, phịch một tiếng quỳ rạp xuống boong thuyền.
Thuyền quan kia càng ngày càng gần, khi Kỉ Khuynh Nhan thấy rõ ràng đứng ở phía trước thuyền quan chính là một người nam nhân khoác áo khoác màu trắng thì ánh mắt hơi ngạc nhiên.
Không nghĩ tới Triệu Nguyên Thừa đuổi tới quá mau.
Phía sau hắn đứng mười Đại Nội Thị Vệ, còn có một bầy Cung Tiễn Thủ đang kéo căng dây cung, nhắm thẳng về phía chiếc thuyền câu nho nhỏ này.
Triệu Nguyên Thừa đứng chắp tay, ánh mắt lạnh như băng, nhìn không ra bất kỳ biểu hiện nào trên mặt.
Hắn hung hăng nhìn chằm chằm Kỉ Khuynh Nhan, khi hai chiếc thuyền rốt cuộc áp vào nhau, hắn cả giận nói: "Lá gan của nàng quả nhiên khá lớn, bị dạy dỗ như vậy, lại còn dám phản bội trẫm."
Kỉ Khuynh Nhan cảm thấy cái án này thật là thiên đại oan uổng, nhưng hôm nay giải thích cũng không hết chuyện, bởi vì Triệu Nguyên Thừa nhất định giận không nhẹ, nghĩ tới nghĩ lui, đột nhiên nghĩ đến một phương pháp có thể nói rõ tâm ý.
Nàng đưa tay sờ vào vạt áo, mà động tác này không có tránh được mắt của Triệu Nguyên Thừa.
Lúc trước hắn mang nàng lén lút xuất cung, du ngoạn đến Pháp Nguyên tự, lúc bị người đuổi giết, nếu không phải nàng tung ra Đoạn hồn phấn, những người áo đen kia cũng không sẽ chết nhanh như vậy.
Lúc đó Kỉ Khuynh Nhan cũng làm động tác này.
Triệu Nguyên Thừa mắt một mị, đáy lòng trong nháy mắt đóng băng. Chẳng lẽ nàng hận mình hận đến muốn bị giết chết sao?
Nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, không đợi tay của nàng lấy từ trong vạt áo ra, hắn trở tay đoạt lấy mũi tên một Cung Tiễn Thủ bên cạnh, trong nháy mắt một mũi tên tay vừa ngoan vừa chuẩn bắn thẳng ngay giữa vai trái nàng.
Kỉ Khuynh Nhan chỉ cảm thấy đầu vai đau xót, một cỗ lực lượng khổng lồ khiến cho hai chân nàng không tự chủ được lùi về phía sau hai bước.
Thân thể lay động một hồi, nàng nhìn thấy máu tươi đỏ thẫm gần như là trong nháy mắt nhiễm đỏ áo khoác trắng noãn, nàng theo bản năng đưa tay đậy vết thương, đau đớn buông lỏng ngón tay cầm một chuỗi vòng ngọc màu đỏ tím.
Triệu Nguyên Thừa nhìn kỹ, suy nghĩ nhất thời mất sạch.
Là vòng ngọc Thánh linh, ban đầu hắn tự mình tặng cho nàng.
Tại trong sơn động, hắn từng cầu xin nàng nhận lấy quà tặng này, hắn nói, ngọc Thánh Linh này đại biểu một cam kết của đế vương đối với nữ nhân hắn yêu mến.
Nếu như nàng chịu giữ tốt phần quà tặng này, một ngày kia, hắn có thể hoàn thành bất kỳ tâm nguyện nào của nàng. . . . . .
Lúc này trời chiều trầm xuống, trong ngày mùa đông, gió thổi bên tai lạnh đến thấu xương.
Kỉ Khuynh Nhan khó có thể tin gắt gao nhìn chằm chằm cái người bắn nàng một mũi tên, nước mắt theo khóe mắt chảy xuống, làm mơ hồ toàn bộ tầm mắt nàng.
Nàng che vết thương, chậm rãi giơ chuỗi vòng ngọc Thánh Linh nhuộm máu lên, thanh âm run rẩy nói: "Ngươi. . . . . . Ngươi đã đáp ứng ta, chỉ cần ta giữ nó tốt, ngươi sẽ thỏa mãn tâm nguyện của ta. . . . . ."
Triệu Nguyên Thừa đã chấn kinh không nói ra lời, cánh môi run rẩy vô số lần mới đứt quãng giải thích, "Nhan Nhi. . . . . . Nhan Nhi nàng nghe trẫm giải thích, trẫm cho là. . . . . . Nàng muốn. . . . . . Đoạn Phách phấn kia. . . . . ."
Gần tối, gió lạnh tùy ý gào thét, khoảng cách của hai người rõ ràng gần trong gang tấc, lại giống như cách xa ngàn dặm.
Triệu Nguyên Thừa thấy sắc mặt của nàng càng ngày càng trắng bệch, máu tươi từ vết thương không ngừng chảy xuống, toàn bộ cánh tay cũng bị máu tươi nhuộm đỏ, lòng hắn sợ hãi muốn tiến lên lôi nàng trở về, lại đến không kịp.
"Thì ra ngươi không tín nhiệm ta như vậy. . . . . ."
Chỉ thấy nàng thê lương cười lên, quăng cho hắn một ánh mắt tuyệt vọng, nhẹ nhàng đặt chuỗi vòng ngọc Thánh Linh bị nhiễm hồng kia trên ván thuyền, mắt nhắm lại, ngã về sau.
Một khắc kia, toàn bộ thế giới đột nhiên an tĩnh lại, tất cả mọi người sững sờ nhìn chằm chằm vào mặt biển văng lên bọt sóng, chấn kinh đứng yên tại chỗ.
Triệu Nguyên Thừa nghe được thanh âm nức nở của mình, trong tiếng kêu sợ hãi của mọi người, chợt nhảy vào trong biển, khắp nơi tìm kiếm tiểu bóng dáng kia.
/30
|