Nói về Dạ Diễm Hương thì sau khi Hoàng Phủ Ngạo Thiên rời khỏi thì nàng liền ngồi thẫn thờ tại đó. Nàng nhớ lại nụ hôn của hắn. Nó bá đạo nhưng nồng cháy. Nó dịu dàng và thật ngọt ngào. Nó cho nàng thấy hắn thật sự yêu nàng. Và hắn đã thật sự nói hắn yêu nàng. Hắn còn nói không muốn nàng rời đi. Lúc nghe hắn nói những điều đó, chỉ riêng nàng biết nàng có bao nhiêu vui sướng. Nàng chỉ muốn nói ngay với hắn nàng cũng yêu hắn. Nãng sẽ không rời hắn đi. Nhưng dường như ngay lập tức lý trí đã nhắc nhở nàng. Đây là đâu chứ? Hắn là ai chứ? Và nàng là ai? Đây là hoàng cung. Hắn là hoàng đế với 3000 phi tần mỹ nữ. Nếu nàng yêu hắn và ở lại đây thì cả đời nàng sẽ phải tranh sủng mà sống. Mà hắn có thể sủng ái nàng được bao lâu kia chứ? Hắn liệu có đáng giá cho nàng từ bỏ nguyện sống cả đời không tranh đấu? Hơn nữa là nàng là người mang trong mình những bí mật không phải ai cũng chấp nhận được nhất là người làm đế vương như hắn. Khi biết đến những bí mật ấy hắn liệu còn có thể yêu nàng? Hay cũng chỉ như Hiên Viên Lãnh muốn lợi dụng nàng thống nhất thiên hạ rồi sẽ trừ bỏ nàng? Đế vương xưa nay có mấy ai đặt tình cảm nữ nhi thường tình lên trên quyền lực chứ. Có chăng cũng chỉ là trong tiểu thuyết mà thôi. Mà ở thời này tiểu thuyết còn chưa có xuất hiện đâu. Nàng mông lung suy nghĩ rồi nàng nhìn sâu vào mắt hắn. Nàng thấy chân tình của hắn ở đó. Trái tim nàng xao xuyến. Nàng quyết định nói hết tất cả với hắn để xem hắn phản ứng như thế nào rồi tính. Tình huống xấu nhất là nàng phải rời đi. À, đó cũng chưa hẳn là tình huống xấu vì giờ nàng biết là Phong nhi muốn đi cùng nàng rồi. Nói đến chuyện này thì cũng phải xử lý một chút. Nàng lên tiếng gọi:
-“Tiểu Lan, hôm nay Phong nhi không phải học cùng các sư phó đúng không?”.
-“Thưa tiểu thư, vâng”.
-“Vậy chắc Phong nhi đến thư viện đọc sách rồi. Muội đến đó mời đại hoàng tử đến đây. Nói ta muốn gặp bé ngay bây giờ nhé”.
-“Vâng, thưa tiểu thư”.
Tiểu Lan đi rồi nàng lại tiếp tục ngẩn người. Nàng thật tiếc vì đã không thể nói hết với Hoàng Phủ Ngạo Thiên khi nãy. An Nam vương thật là không thức thời. Hắn sao có thể chọn thời khắc đó mà xuất hiện và lôi Hoàng Phủ Ngạo Thiên đi mất chứ. Dạ Diễm Hương nàng từ khi nào nói ra chuyện gì đó mà lại cần dũng khí thế này chứ?Aiz…
………………….Ta là phân cách tuyến tiếp tục ngẩn người…………….
Hoàng Phủ Phong nhanh chóng đến Phượng cung. Vừa nhìn thấy Dạ Diễm Hương là bé nhào vào lòng nàng như một cơn gió. Bé vừa cọ cọ trong lòng nàng vừa mềm mại gọi:
-“Mẫu hậu, mẫu hậu”.
Bé thích nhất là ở bên cạnh mẫu hậu. Bé cũng thích phụ hoàng nhưng bé thích ở bên mẫu hậu mà không có phụ hoàng hơn vì khi không có phụ hoàng ở bên bé sẽ không phải câu nệ tiểu tiết. Như bây giờ nè. Mẫu hậu không cần bé phải quỳ thỉnh an mà cho phép bé gần gũi với nàng luôn. Cảm giác thật tốt. Như thế này mẫu hậu và bé thật thân thiết giống như những mẫu tử bình thường trong nhân gian vậy. Thật thích. Nhưng không biết mẫu hậu có chuyện gì mà gọi bé đến gấp như vậy nhỉ? Thường thì khi bé đi thư viện mẫu hậu sẽ không làm phiền bé. Cọ đủ rồi bé liền rời khỏi lòng nàng đứng dạy mà hỏi:
-“Mẫu hậu gọi Phong nhi đến là có chuyện gì sao?”.
Dạ Diễm Hương xoa đầu bé nói:
-“Là mẫu hậu nhớ con nhưng cũng có chuyện muốn nói với con một chút”.
-“Là chuyện gì vậy ạ?”.
-“Gần đây Phong nhi đang cố hết sức để rèn luyện sao? ”.
Hoàng Phủ Phong nghe hỏi liền giật mình. Sao cả mẫu hậu cũng hỏi bé chuyện này vậy? Bé chưa bao giờ và cũng không muốn lừa dối mẫu hậu nên thành thật gật đầu.
-“Là vì con muốn mạnh mẽ để có thể đưa mẫu hậu rời khỏi đây ư?”
Bé lại gật đầu.
Dạ Diễm Hương cười dịu dàng rồi ôm bé vào lòng nói:
-“Tiểu hài tử ngốc. Con cần rèn luyện để có khả năng làm một nam nhân đỉnh thiên lập địa trong tương lai. Con cần rèn luyện để sau này không một ai có thể khống chế được con. Nhưng con không cần rèn luyện vì mẫu hậu vì bất cứ lý do gì. Vì sao ư? Vì mẫu hậu của con rất mạnh, rất mạnh đấy. Khi nào đó ta sẽ cho con thấy. Giờ con chỉ cần biết mẫu hậu của con rất mạnh. Chỉ cần ta muốn thì rời đi lúc nào cũng được nên con không cần cố hết sức như vậy nữa biết không. Con rèn luyện vừa đủ thôi là được. Rèn luyện vẫn phải đảm bảo sức khỏe. Con hứa với mẫu hậu điều đó được chứ? Hơn nữa con hết học văn lại đi luyện võ chẳng bớt chút thời gian nào bồi mẫu hậu, mẫu hậu nhớ con cũng sẽ buồn a”.
Mẫu hậu đang nói gì vậy chứ. Mẫu hậu mà mạnh gì chứ? Là mẫu hậu muốn nói đến các vị cữu cữu sao? Các vị cữu cữu đúng là rất mạnh. Ừ, nếu bé chưa đủ mạnh có thể nhờ các vị cữu cữu giúp đỡ. Giờ mẫu hậu đang lo cho bé nên bé sẽ hứa vừa rèn luyện thật tốt vừa giữ gìn sức khỏe lại có thể dành thời gian ở cùng mẫu hậu. Bé thích cùng mẫu hậu chơi đùa lắm. Bé đáp lời:
-“Con sẽ giữ gìn sức khỏe mà thường xuyên đến bồi mẫu hậu chơi đùa”.
-“Vậy mới ngoan. Yêu quá, thưởng cái thơm nào”.
Nói xong Dạ Diễm Hương liền hôn lên má Hoàng Phủ Phong làm bé cười rạng rỡ.
Hôn Hoàng Phủ Phong xong Dạ Diễm Hương thấy quầng đen quanh mắt bé liền thấy xót xa. Bé là không nghỉ ngơi đủ đây mà. Nàng biết bé gần đây rất cố gắng nhưng nàng cho là Hoàng Phủ Ngạo Thiên đã nói gì đó với bé, bé không muốn làm phụ hoàng thất vọng nên mới cố gắng vậy. Tâm lý muốn chứng tỏ mình trước mặt phụ thân nàng có thể hiểu nên nàng chỉ âm thầm tẩm bổ cho bé. Thật không ngờ bé lại là vì nàng. Đưa tay vuốt nhẹ quầng mắt bé nàng nói:
-“Giờ Phong nhi bồi mẫu hậu ngủ một lát nhé. Mẫu hậu thấy hơi mệt nhưng lại muốn ở gần con, muốn ôm con ngủ”.
-“Vậy mẫu hậu mâu ngủ đi. Phong nhi bồi người”.
………………Ta là phân cách tuyến cùng nhau ngủ……………………
Hôm nay trời trong, nắng rất nhẹ nên Dạ Diễm Hương không cùng Hoàng Phủ Phong ngủ trong phòng mà cho người phủ rèm che trên đỉnh đầu để che bớt ánh sáng để hai người nằm trên thảm cỏ dưới gốc đào. Hương cỏ cùng hoa đào quyện vào nhau lượn lờ trong không khí làm người ta rất thoải mái. Cỏ này là cỏ nàng mang từ Dạ thôn tới đây có tác dụng làm thư giãn tinh thần, phục hồi năng lượng. Nàng muốn Phong nhi ngủ ở đây cũng là vì lý đó.
Khi nàng và Hoàng Phủ Phong cùng chìm vào giấc ngủ. Vẫn như mọi khi quanh hai người sẽ không có ai bên cạnh. Tất cả người hầu ở Phượng cung vẫn luôn không hiểu nổi tại sao Hoàng hậu của họ lại luôn không thích có người khác bên cạnh như vậy. Họ là người hầu ngoài việc hầu hạ chủ nhân thì còn có một tác dụng khác chính là khi nguy cấp thì phải lấy thân hộ chủ. Nhưng vị Hoàng hậu này từ khi vào cung dù rất hay ngủ ngoài trời nhưng lại không cho bọn họ lại gần, ngay cả Tiểu Lan và Tiểu Trúc cũng chỉ đứng xa xa chứ không lại quá gần. Vậy thì hộ muốn lấy thân chắn nguy hiểm cho nàng cũng không được a? Mà nàng gặp chuyện thì chắc chắn Hoàng thượng cũng sẽ trách phạt, họ không chết cũng bị lột da a. Đúng thật là lo nơm nớp. Dù là lo như vậy nhưng Hoàng hậu kiên trì không cho họ lại gần thì họ cũng chỉ có thể ở xa mà nhìn lại thôi. Vì mọi người ở xa không thể nhìn rõ bên này và họ cũng có chút lơ đễnh nên không hề thấy một bóng dáng nhỏ bé đang tiến lại gần nơi Dạ Diễm Hương và Hoàng Phủ Phong ngủ.
-“Tiểu Lan, hôm nay Phong nhi không phải học cùng các sư phó đúng không?”.
-“Thưa tiểu thư, vâng”.
-“Vậy chắc Phong nhi đến thư viện đọc sách rồi. Muội đến đó mời đại hoàng tử đến đây. Nói ta muốn gặp bé ngay bây giờ nhé”.
-“Vâng, thưa tiểu thư”.
Tiểu Lan đi rồi nàng lại tiếp tục ngẩn người. Nàng thật tiếc vì đã không thể nói hết với Hoàng Phủ Ngạo Thiên khi nãy. An Nam vương thật là không thức thời. Hắn sao có thể chọn thời khắc đó mà xuất hiện và lôi Hoàng Phủ Ngạo Thiên đi mất chứ. Dạ Diễm Hương nàng từ khi nào nói ra chuyện gì đó mà lại cần dũng khí thế này chứ?Aiz…
………………….Ta là phân cách tuyến tiếp tục ngẩn người…………….
Hoàng Phủ Phong nhanh chóng đến Phượng cung. Vừa nhìn thấy Dạ Diễm Hương là bé nhào vào lòng nàng như một cơn gió. Bé vừa cọ cọ trong lòng nàng vừa mềm mại gọi:
-“Mẫu hậu, mẫu hậu”.
Bé thích nhất là ở bên cạnh mẫu hậu. Bé cũng thích phụ hoàng nhưng bé thích ở bên mẫu hậu mà không có phụ hoàng hơn vì khi không có phụ hoàng ở bên bé sẽ không phải câu nệ tiểu tiết. Như bây giờ nè. Mẫu hậu không cần bé phải quỳ thỉnh an mà cho phép bé gần gũi với nàng luôn. Cảm giác thật tốt. Như thế này mẫu hậu và bé thật thân thiết giống như những mẫu tử bình thường trong nhân gian vậy. Thật thích. Nhưng không biết mẫu hậu có chuyện gì mà gọi bé đến gấp như vậy nhỉ? Thường thì khi bé đi thư viện mẫu hậu sẽ không làm phiền bé. Cọ đủ rồi bé liền rời khỏi lòng nàng đứng dạy mà hỏi:
-“Mẫu hậu gọi Phong nhi đến là có chuyện gì sao?”.
Dạ Diễm Hương xoa đầu bé nói:
-“Là mẫu hậu nhớ con nhưng cũng có chuyện muốn nói với con một chút”.
-“Là chuyện gì vậy ạ?”.
-“Gần đây Phong nhi đang cố hết sức để rèn luyện sao? ”.
Hoàng Phủ Phong nghe hỏi liền giật mình. Sao cả mẫu hậu cũng hỏi bé chuyện này vậy? Bé chưa bao giờ và cũng không muốn lừa dối mẫu hậu nên thành thật gật đầu.
-“Là vì con muốn mạnh mẽ để có thể đưa mẫu hậu rời khỏi đây ư?”
Bé lại gật đầu.
Dạ Diễm Hương cười dịu dàng rồi ôm bé vào lòng nói:
-“Tiểu hài tử ngốc. Con cần rèn luyện để có khả năng làm một nam nhân đỉnh thiên lập địa trong tương lai. Con cần rèn luyện để sau này không một ai có thể khống chế được con. Nhưng con không cần rèn luyện vì mẫu hậu vì bất cứ lý do gì. Vì sao ư? Vì mẫu hậu của con rất mạnh, rất mạnh đấy. Khi nào đó ta sẽ cho con thấy. Giờ con chỉ cần biết mẫu hậu của con rất mạnh. Chỉ cần ta muốn thì rời đi lúc nào cũng được nên con không cần cố hết sức như vậy nữa biết không. Con rèn luyện vừa đủ thôi là được. Rèn luyện vẫn phải đảm bảo sức khỏe. Con hứa với mẫu hậu điều đó được chứ? Hơn nữa con hết học văn lại đi luyện võ chẳng bớt chút thời gian nào bồi mẫu hậu, mẫu hậu nhớ con cũng sẽ buồn a”.
Mẫu hậu đang nói gì vậy chứ. Mẫu hậu mà mạnh gì chứ? Là mẫu hậu muốn nói đến các vị cữu cữu sao? Các vị cữu cữu đúng là rất mạnh. Ừ, nếu bé chưa đủ mạnh có thể nhờ các vị cữu cữu giúp đỡ. Giờ mẫu hậu đang lo cho bé nên bé sẽ hứa vừa rèn luyện thật tốt vừa giữ gìn sức khỏe lại có thể dành thời gian ở cùng mẫu hậu. Bé thích cùng mẫu hậu chơi đùa lắm. Bé đáp lời:
-“Con sẽ giữ gìn sức khỏe mà thường xuyên đến bồi mẫu hậu chơi đùa”.
-“Vậy mới ngoan. Yêu quá, thưởng cái thơm nào”.
Nói xong Dạ Diễm Hương liền hôn lên má Hoàng Phủ Phong làm bé cười rạng rỡ.
Hôn Hoàng Phủ Phong xong Dạ Diễm Hương thấy quầng đen quanh mắt bé liền thấy xót xa. Bé là không nghỉ ngơi đủ đây mà. Nàng biết bé gần đây rất cố gắng nhưng nàng cho là Hoàng Phủ Ngạo Thiên đã nói gì đó với bé, bé không muốn làm phụ hoàng thất vọng nên mới cố gắng vậy. Tâm lý muốn chứng tỏ mình trước mặt phụ thân nàng có thể hiểu nên nàng chỉ âm thầm tẩm bổ cho bé. Thật không ngờ bé lại là vì nàng. Đưa tay vuốt nhẹ quầng mắt bé nàng nói:
-“Giờ Phong nhi bồi mẫu hậu ngủ một lát nhé. Mẫu hậu thấy hơi mệt nhưng lại muốn ở gần con, muốn ôm con ngủ”.
-“Vậy mẫu hậu mâu ngủ đi. Phong nhi bồi người”.
………………Ta là phân cách tuyến cùng nhau ngủ……………………
Hôm nay trời trong, nắng rất nhẹ nên Dạ Diễm Hương không cùng Hoàng Phủ Phong ngủ trong phòng mà cho người phủ rèm che trên đỉnh đầu để che bớt ánh sáng để hai người nằm trên thảm cỏ dưới gốc đào. Hương cỏ cùng hoa đào quyện vào nhau lượn lờ trong không khí làm người ta rất thoải mái. Cỏ này là cỏ nàng mang từ Dạ thôn tới đây có tác dụng làm thư giãn tinh thần, phục hồi năng lượng. Nàng muốn Phong nhi ngủ ở đây cũng là vì lý đó.
Khi nàng và Hoàng Phủ Phong cùng chìm vào giấc ngủ. Vẫn như mọi khi quanh hai người sẽ không có ai bên cạnh. Tất cả người hầu ở Phượng cung vẫn luôn không hiểu nổi tại sao Hoàng hậu của họ lại luôn không thích có người khác bên cạnh như vậy. Họ là người hầu ngoài việc hầu hạ chủ nhân thì còn có một tác dụng khác chính là khi nguy cấp thì phải lấy thân hộ chủ. Nhưng vị Hoàng hậu này từ khi vào cung dù rất hay ngủ ngoài trời nhưng lại không cho bọn họ lại gần, ngay cả Tiểu Lan và Tiểu Trúc cũng chỉ đứng xa xa chứ không lại quá gần. Vậy thì hộ muốn lấy thân chắn nguy hiểm cho nàng cũng không được a? Mà nàng gặp chuyện thì chắc chắn Hoàng thượng cũng sẽ trách phạt, họ không chết cũng bị lột da a. Đúng thật là lo nơm nớp. Dù là lo như vậy nhưng Hoàng hậu kiên trì không cho họ lại gần thì họ cũng chỉ có thể ở xa mà nhìn lại thôi. Vì mọi người ở xa không thể nhìn rõ bên này và họ cũng có chút lơ đễnh nên không hề thấy một bóng dáng nhỏ bé đang tiến lại gần nơi Dạ Diễm Hương và Hoàng Phủ Phong ngủ.
/66
|