-"Dậy đi Jenny không lẽ cháu muốn ngủ đến trưa chứ hả, mặt trời đã nhô cao đến đỉnh rồi đấy" Bà vỗ vỗ mông của cô, gương mặt tươi cười rất vui vẻ, công việc này bà lại có thể làm nữa rồi, đánh thức đứa cháu dâu dậy, làm bà nhớ lại kỉ niệm ấu thơ giữa bà và thằng cháu trời đánh Tư Kì Phong, đứa cháu dâu này cũng bướng như thằng nhóc hồi nhỏ, thật là đáng yêu mà, hô hô
-"Bà nội à! Cho cháu ngủ thêm đi, sáng nay khỏi đi làm cũng được mà" Cô mắt vẫn nhắm nghiền lại, lười nhác lấy mền chùm lên đầu, tiếp tục ngủ -"Jenny, dậy đi, ta muốn nghe chuyện của cháu, dậy đi, nếu không đừng trách ta sao độc ác" Bà tò mò chết đi được về thân phận của cháu dâu, vậy mà cô còn có thể ngủ ngon như vậy sao thật là..Bà sai thị nữ đem vào một cái chiệng thật to, trời đất ơi cháu dâu ạ, cái vật này có thể đánh thức cả hoàng cung đấy, nếu như kề sát vào tai chau thì sao nhỉ, bà bước lại gần lấy dùi gõ thật mạnh vào thành chiêng BENG Mọi thứ như rung chuyển, tất cả mọi người trong cung đều thót tim mà ngất xỉu, hoàng thái hậu lâu rồi mới xài lại chiêu này, màng nhĩ của cô hình như lủng rồi, cô giật nãy người ngã xuống giường, ôi cái chảo dầu đáng yêu chịu trận lần thứ hai, cô liếc mắt ngước nhìn người đang đứng kia với vẻ mặc ung dung, sảng khoái vô cùng
-"Lý Thái Hậu sao bà lại nỡ lòng nào đánh nát quả tim còn sống trong người cháu, cháu muốn chết một cách nhẹ nhàng, thà bà cho cháu một đao đi có phải tốt hơn không, thật là, sao bà y hệt như bà nội của cháu vậy" Cô đứng dậy xoa xoa cái mông nhức nhối của mình
-"Được rồi cháu yêu, từ nay cháu sẽ là cháu nuôi của ta, ta đã thỉnh hoàng thượng ban cho cháu danh vị công chúa rồi hô hô" Cô tròn xoe mắt nhìn bà già ma nữ đáng sợ trước mặt mình, bên ngoài như thế này mà sao bên trong nó khác một trời một vực vậy, có thể liên tưởng bà với ma nữ rồi đấy, à không phải là "ma nữ bà bà" mới đúng , ma nữ bà bà rốt cuộc là sao có thể tự ý như thế chứ ,tức chết đi được,nếu như có bọn gia nhân ở đây thì cô đã đem họ ra trút giận rồi, cô cũng biết được triều đình ngày xưa có bao nhiêu là quy tắc lễ nghĩa, đoan trang hiền thục cô thật làm không nổi, cô cũng sinh ra trong gia đình danh giá nhưng thật sự cái kiểu cách cổ xưa này cô sống không nổi. Như hiểu cô nghĩ gì bà mỉm cười đôn hậu nhìn cô
-"Cháu yên tâm hô hô cứ cư xử theo ý của cháu đi,ta không bắt cháu học ba cái nghi lễ phiền phức đâu, ta thích cháu như thế này hơn" Bà gật gù nói. Gương mặt lâu lâu lại hiện lên vẻ kì quái, cô không để ý cho lắm đứng dậy vươn vai vận động.
-"Được rồi Jenny, ta cho người chuẩn bị nước tắm và y phục rồi thay đồ đi, cháu ăn mặc thế này có khi làm người trong cung phát sinh ý nghĩ xấu" Bà vỗ tay, lập tức một đám cung nữ bước đến khiêng thẳng cô vào trong, lột sạch không còn một mảnh vải rồi quăng thẳng cô vào cái thùng đựng nước nóng ttor mùi hoa ngào ngạt nhưng dễ chịu vô cùng,không tệ, cô nhắm nghiền mắt lại, thư thả để bọn họ làm gì thì làm, thật là thoải mái hết sức, bà cười tươi nhìn đưa cháu dâu đang có gương mặt vô cùng thỏa mãn, cháu cứ như thế nhé cho đến khi gặp thằng nhóc con kia hô hô, hai đứa nhoe này chắc chắn sẽ có nhiều chuyện vui lắm đây.
1 canh giờ sau.Cô bước ra với bộ trang phục màu trắng phớt chút vàng nhạt với từng đường nét hoa văn trông rất tuyệt, gương mặt xoan xức của cô được điểm trang bằng một lớp hồng mỏng, đôi mắt màu tím cùng cặp lông mi dài khẽ chớp động, mí mắt được đánh một chút màu tím phù hợp với đôi mắt ngọc mà cô đang có. lông mày thanh mảnh dài quá đuôi mắt hơi nhíu lại, mái tóc vẫn thế xả đến ngang vai, nhưng được thắt một chiếc bím nhỏ đính cùng một viên ngọc màu hình một đôi điệp màu hồng đồng màu với bộ váy đang mặc. Bà há hốc mồm, đánh rớt ly trà trên tay, đứa cháu dâu này, thật là mĩ nhân khuynh thành mà
-"Khó chịu chết đi được, lòng thà lòng thòng cầu kì quá, bà ơi rốt cuộc bắt buộc phải ăn mặc thế này sao, không có váy ngắn hay áo hở vai sao" Mặt cô nàng nhăn nhúm lại, bà nhăn mặt cốc đầu nựng yêu cô
-"Con bé này, phải ăn mặc thế này thì mới hợp với hoàng tộc chứ" Bà đi vòng vòng xem xét kĩ cô, miệng cứ tặc tặc mấy tiếng hài lòng làm cô chóng hết cả mặt
-"Cháu soi gương đi" Bà đưa cô đi đến chiếc gương đồng, woa cũng được đấy chứ, nhìn rất thục nữ, tuy cô thích bộ dạng ngạo mạng, sắc sảo khi mặc những bộ đồ ôm sát, hay hở hang một chút với gương mặt chủ yếu là trang điểm đậm ở đuôi mắt nhưng như thế cũng được, thử làm con gái ngoan thử xem nào.
-"Cũng được đấy chứ" Cô thảnh than nói
-"Cũng được?Quá tuyệt đấy chứ, phải không mấy con" Bà ngạc nhiên rồi cao giọng hỏi các tì nữ đang ngơ nghệch nhìn cô với bộ mặt hâm mộ cuồng nhiệt, lòng tự hỏi lão bà này không biết tìm đâu ra mĩ nhân đặc biệt như thế này
-"Đúng thế thưa công chúa người rất tuyệt" Một tì nữ nói, gương mặt vô cùng chân thành
-"Đúng vậy, tụi nô tì không phải nịnh gì người nhưng Thái hậu thật có mắt nhìn người mới có thể tìm ra người như công chúa" Một tì nữ gương mặt khả ái, ngây thơ y hệt nhỏ nói, khiến Jenny bất chợt chạnh lòng, nhỏ đó, giờ sao rồi, té có đau không, có gặp tình cảnh gì xấu không
-"Con sao thê?" Bà lo lắng hỏi
-"dạ không có gì"
-"Được rồi ra hoa viên ngăm hoa thôi, vừa đi vừa kể chuyện của cháu cho bà nghe"
-"Vâng"
Hoa đỏ hoa vàng, hoa gì cũng có, cảnh sắc thật thơ mộng như lậc vào chốn thần tiên, bướm bay la đà, cỏ xanh mượt mà dưới bóng nắng, mây bồng bềnh, trời trong xanh, cành lá các cây xòa nhẹ xuống gần với mặt đất,ở đâu cũng có màu của lá, mùi hương tất cả quyện vào nhau làm cho lòng người cực thoải mái. Trong cảnh tiên thần này, trong cô như một tiên nữ xinh đẹp động lòng người,binh lính, người hầu ai ai cũng không kìm lìng được mà ngước nhìn. Cô thật thà kể hết cho bà nghe, lúc đầu bà chẳng hiểu gì, nhưng khi nhìn thấy gương mặt chanh thật và nghiêm túc của cô bà không cần biết đó là gì chỉ biết tin cô thôi, bà và cô rất hợp nhau, nói chuyện rất vui vẻ, cô là thiên kim tiểu thư của tập đoàn QCS- con gái độc nhất vô nhị của chủ tịch tập đoàn, là người thừa kế duy nhất, từ năm 7 tuổi đã cùng cha lãnh đạo tập đoàn, nên khi lớn đương nhiên thay cha quản lí tất cả, sự nghiệp đã phát triển càng phát triển thêm, từ nhỏ tới giờ học biết bao như là thứ khiêu vũ, kinh doanh, ca hát, ....nhưng nói đến cái thứ nữ công gia chánh thì ỉu ngay, mỗi lần mà vô bếp xong, lập tức đều xảy tra một vụ nổ động trời. Lý Thái Hậu có việc nên đã vào đại điện gặp hoàng thượng, cô cũng cho các tì nữ về trước một mình đi loanh quanh trong vườn, vừa đi vừa hát, yêu đời vô cùng, đột nhiên đụng trúng một người, ngước mặt lên nhìn thì
-"OH MY GOD, "NGHÈO KIẾT XÁC" Là hắn cái tên điên điên biến thái đó, gương mặt cô tái xanh, lúc đó đá hắn một cái có khi nào hắn trả thù không, chết tiệt thật, lúc còn ở hiện đại biết vậy đã đi học võ với nhỏ Lan rồi, cứ ỷ có người bảo vệ nên như thế, bây giờ, chết thật rồi. Hăn ngạc nhiên rồi trở lại với vẻ cười gian tà, nữ nhân này, không ngờ lại gặp ở đây, nàng bây giờ đẹp còn hơn lúc lần đâu gặp, cứ như tiên nữ hạ phàm ấy, nàng làm gì ở đây, ăn mặc như thế này chắc chắn là hoàn công tôn quý, không lẽ nàng là phi tử nào đó của lão già háo sắc đó, không thể nào hắn chưa có nghe nói trong cung có phi tử mới, hắn là đi thỉnh an thái hậu bà nội của hắn, đâu ngờ lại gặp nàng ở đây
-"Nàng làm gì ở đay?" Hắn bước gần đến cô, làm cô sợ đến nổi cả gia gà, kinh khủng quá, hic, không được sợ, mình là ai chứ, Jenny Trần lạnh lùng quyết đoán, không thể thua một tên như thế này được
-“Tôi không quen biết anh mắc gì phải trả lời anh” Nói một cách lạnh lung, rồi cô quay người bước đi. Hăn ngẩn người chập lát rồi mau chóng chạy đến giữ chặt lấy tay nàng, kéo nàng quay mặt đối diện với hắn. Hắn từ lúc nàng rời đi, hắn không một phút nào không nhớ tới nàng, nàng cứ lẩn quẩn trong tâm trí hắn, dù hắn không muốn, cứ tưởng không gặp được gặp được nàng làm tâm hắn thấp thỏm không yên, làm việc gì cũng chẳng ra hồn,hăn trở nên mệt mỏi, vừa nãy khi gặp được nàng hắn đã vui mừng đến thế nào tại sao nàng có thể như vậy, nàng tại sao lại lạnh lung như thế, hắn đâu có làm gì nàng
-“Nàng tại sao lại như vậy, hôm qua người bị đau là ta mà, tại sao nàng lại như thế chứ” Hắn hỏi nàng với vẻ mặt cực kì ôn nhu, cô bực mình nhìn hắn, cái tên này tại sao lại nhăc tới chuyện hôm qua chứ, cô muốn quên đi từ lâu rồi sao cứ thích nhăc lại vậy, cô gặp đủ thứ chuyện chưa đủ đau đầu sao, hết chuyện xuyên không chưa hết sốc, vậy mà còn cho cô gặp tên “nghèo kiết xác này”, cô nhay nhay thái dương đang đau nhức của mình
-“Nàng sao thế, có cần gọi thái y không” Hắn quan tâm hỏi, cô hươ hươ tay ý không sao, rồi lại giằng mạnh tay hắn ra bước đi càng nhanh hơn. Hắn bực tức, tại sao lại như thế chứ, hắn thích những cô gái đặc biệt như nàng, nhưng hắn đã làm gì mà đến nói chuyện với hắn nàng cũng không muốn, tại sao trong người hắn lại cảm thấy nhói nhói thế này, hắn nhíu mày phi thân đến trước mặt nàng
-“Mẹ ơi! Anh..tôi…anh ở kia…tôi mới đi..anh là quỷ à” Cô tỏ vẻ mặt khó hiểu nhìn hắn, hắn nhìn cô, nhưng một chút chú ý cô cũng không giành cho hắn, cô phải thừa nhận hắn bảnh trai nếu như đây là lần đầu gặp chắc chăn cô sẽ kết hắn, nhưng thật là kinh khủng ngược lại với cái ý tưởng gặp amwtj tốt đẹp kia, cô lại gặp hắn trong tình huống mà cô muốn chọt mù mắt mình. Cô lắc đầu, định bỏ chạy ai ngờ hắn nhanh tay lẹ chân, giữ chặt cô lại, hắn áp sát mặt mình vào gương mặt của cô
-“Ngươi sao…ư..m” Cô mở to hai mắt, hắn…hắn dám , cô cũng chẳng quan tâm đến nụ hôn đầu gì đó nhưng mà không ngờ lại dành cho hắn, cái tên gia khỏa này,thôi coi như tặng không cho hắn để yên chuyện, hắn bá đạo hôn cô, đem lưỡi tách hàm răng bạch ngọc của cô ra, mút lấy chiếc lưỡi nhỏ mê người. Hai người hôn nhau thật lâu, nụ hôn cuồng dã thiêu đốt cả không gian, cho đến khi cả hai như đứt hơi, hắn mới quyến luyến rời đi
-“Xong rồi nhé, tôi đi” Cô quay người lại một lần đi, hắn làm gì thế này, không lẽ nàng giận hắn, hận hắn, hắn sốt ruột nhìn bong dáng nàng, không kìm long chạy nhanh đến ôm nàng từ phía sau
-“Ta xin lỗi..ta..không cố ý, nàng muốn đánh muốn mắng gì cũng được đừng giận ta nhé” Hắn ôn nhu nói
-“Tôi không rảnh hơi đâu mà giận anh, nói thật cho anh biết tôi chẳng quan tâm đến cái gì mà nụ hôn đầu đâu, cho dù là anh hay người khác tôi cũng chẳng rảnh hơi đi tức giận chi cho sinh khí mà mọc mụn. Hắn sững người nụ hôn đầu của nàng, hắn là người đầu tiên hôn nàng, hắn bất nhiên nở một nụ cười nhẹ, nhưng lập tức guwong mặt trở nên u ám, nàng nói ai hôn nàng cũng được sao, nữ nhân này sao có thể…
-“Xem kìa, hai đứa thân thiết quá đấy” Bà vỗ tay bước đến, miệng cười đến nỗi mà muốn toet ra luôn thể, bên cạnh bà còn có một vị phu nhân trông rất cao quý, gương mặt hiền hậu, ăn mặc tuy không lộng lẫy nhưng lại phát ra vẻ tôn quý, trên đầu đội một mũ phượng bằng vàng
-“Hoàng nhi của ta, con bạo thật đấy” Vị phu nhân ấy cười gương mặt vô cùng tươi vui, cô giật mình ngọ nguậy người muốn thoát ra khỏi hắn, nhưng hắn vẫn ôm cứng ngắt không chịu buông mới chêt chứ
-“Thái hậu vị cô nương này” Hắn hỏi, trên mặt vẫn giữ ý cười
-“Là Jenny cháu nuôi của ta, cũng là vị cộng chúa mới được sắc phong, không lẽ cháu thích nàng rồi” Bà hỏi trên mặt vô cùng gian tà
-“Vâng đúng thế, con yêu cô ấy rồi” Cái tên này không những không phủ nhận mà còn
-“Anh nói lung tung gì thế..thật là..tôi không thích anh, bỏ ra” Cô đánh tới tấp vào hắn, nhưng hắn vẫn không hề tức giận, hai vị đứng đó nhìn mà không khỏi ngạc nhiên
-“Nhưng ta thích là được” Hắn cười nụ cười vô cùng là đểu, bực mình cô không nói gì hắn nữa, nhưng mà tim của cô sao lại đập nhanh như thế này.
-“Ha ha ha, con thấy thế nào Bích Tuyền” Bà quay sang hỏi
-“Thưa Thái Hậu chúng nó thật hợp nhau” Vị phu nhân đó cười tươi như hoa trả lời
-“Này này hai người nói bậy bạ gì thế, đừng có suy diễn lung tung”
-“Thôi được rồi, Kì Phong con ở lại ăn trưa với chúng ta chứ”Bà gật gù hỏi, không đồng ý mới lạ
-“Tất nhiên rồi ạ, đi thôi mĩ nhân” Hắn vẫn khư khư ôm nhỏ vào lòng, thật là cái tên này, biêt vậy hồi hỏ đã đi học võ với nhỏ rồi.
-"Bà nội à! Cho cháu ngủ thêm đi, sáng nay khỏi đi làm cũng được mà" Cô mắt vẫn nhắm nghiền lại, lười nhác lấy mền chùm lên đầu, tiếp tục ngủ -"Jenny, dậy đi, ta muốn nghe chuyện của cháu, dậy đi, nếu không đừng trách ta sao độc ác" Bà tò mò chết đi được về thân phận của cháu dâu, vậy mà cô còn có thể ngủ ngon như vậy sao thật là..Bà sai thị nữ đem vào một cái chiệng thật to, trời đất ơi cháu dâu ạ, cái vật này có thể đánh thức cả hoàng cung đấy, nếu như kề sát vào tai chau thì sao nhỉ, bà bước lại gần lấy dùi gõ thật mạnh vào thành chiêng BENG Mọi thứ như rung chuyển, tất cả mọi người trong cung đều thót tim mà ngất xỉu, hoàng thái hậu lâu rồi mới xài lại chiêu này, màng nhĩ của cô hình như lủng rồi, cô giật nãy người ngã xuống giường, ôi cái chảo dầu đáng yêu chịu trận lần thứ hai, cô liếc mắt ngước nhìn người đang đứng kia với vẻ mặc ung dung, sảng khoái vô cùng
-"Lý Thái Hậu sao bà lại nỡ lòng nào đánh nát quả tim còn sống trong người cháu, cháu muốn chết một cách nhẹ nhàng, thà bà cho cháu một đao đi có phải tốt hơn không, thật là, sao bà y hệt như bà nội của cháu vậy" Cô đứng dậy xoa xoa cái mông nhức nhối của mình
-"Được rồi cháu yêu, từ nay cháu sẽ là cháu nuôi của ta, ta đã thỉnh hoàng thượng ban cho cháu danh vị công chúa rồi hô hô" Cô tròn xoe mắt nhìn bà già ma nữ đáng sợ trước mặt mình, bên ngoài như thế này mà sao bên trong nó khác một trời một vực vậy, có thể liên tưởng bà với ma nữ rồi đấy, à không phải là "ma nữ bà bà" mới đúng , ma nữ bà bà rốt cuộc là sao có thể tự ý như thế chứ ,tức chết đi được,nếu như có bọn gia nhân ở đây thì cô đã đem họ ra trút giận rồi, cô cũng biết được triều đình ngày xưa có bao nhiêu là quy tắc lễ nghĩa, đoan trang hiền thục cô thật làm không nổi, cô cũng sinh ra trong gia đình danh giá nhưng thật sự cái kiểu cách cổ xưa này cô sống không nổi. Như hiểu cô nghĩ gì bà mỉm cười đôn hậu nhìn cô
-"Cháu yên tâm hô hô cứ cư xử theo ý của cháu đi,ta không bắt cháu học ba cái nghi lễ phiền phức đâu, ta thích cháu như thế này hơn" Bà gật gù nói. Gương mặt lâu lâu lại hiện lên vẻ kì quái, cô không để ý cho lắm đứng dậy vươn vai vận động.
-"Được rồi Jenny, ta cho người chuẩn bị nước tắm và y phục rồi thay đồ đi, cháu ăn mặc thế này có khi làm người trong cung phát sinh ý nghĩ xấu" Bà vỗ tay, lập tức một đám cung nữ bước đến khiêng thẳng cô vào trong, lột sạch không còn một mảnh vải rồi quăng thẳng cô vào cái thùng đựng nước nóng ttor mùi hoa ngào ngạt nhưng dễ chịu vô cùng,không tệ, cô nhắm nghiền mắt lại, thư thả để bọn họ làm gì thì làm, thật là thoải mái hết sức, bà cười tươi nhìn đưa cháu dâu đang có gương mặt vô cùng thỏa mãn, cháu cứ như thế nhé cho đến khi gặp thằng nhóc con kia hô hô, hai đứa nhoe này chắc chắn sẽ có nhiều chuyện vui lắm đây.
1 canh giờ sau.Cô bước ra với bộ trang phục màu trắng phớt chút vàng nhạt với từng đường nét hoa văn trông rất tuyệt, gương mặt xoan xức của cô được điểm trang bằng một lớp hồng mỏng, đôi mắt màu tím cùng cặp lông mi dài khẽ chớp động, mí mắt được đánh một chút màu tím phù hợp với đôi mắt ngọc mà cô đang có. lông mày thanh mảnh dài quá đuôi mắt hơi nhíu lại, mái tóc vẫn thế xả đến ngang vai, nhưng được thắt một chiếc bím nhỏ đính cùng một viên ngọc màu hình một đôi điệp màu hồng đồng màu với bộ váy đang mặc. Bà há hốc mồm, đánh rớt ly trà trên tay, đứa cháu dâu này, thật là mĩ nhân khuynh thành mà
-"Khó chịu chết đi được, lòng thà lòng thòng cầu kì quá, bà ơi rốt cuộc bắt buộc phải ăn mặc thế này sao, không có váy ngắn hay áo hở vai sao" Mặt cô nàng nhăn nhúm lại, bà nhăn mặt cốc đầu nựng yêu cô
-"Con bé này, phải ăn mặc thế này thì mới hợp với hoàng tộc chứ" Bà đi vòng vòng xem xét kĩ cô, miệng cứ tặc tặc mấy tiếng hài lòng làm cô chóng hết cả mặt
-"Cháu soi gương đi" Bà đưa cô đi đến chiếc gương đồng, woa cũng được đấy chứ, nhìn rất thục nữ, tuy cô thích bộ dạng ngạo mạng, sắc sảo khi mặc những bộ đồ ôm sát, hay hở hang một chút với gương mặt chủ yếu là trang điểm đậm ở đuôi mắt nhưng như thế cũng được, thử làm con gái ngoan thử xem nào.
-"Cũng được đấy chứ" Cô thảnh than nói
-"Cũng được?Quá tuyệt đấy chứ, phải không mấy con" Bà ngạc nhiên rồi cao giọng hỏi các tì nữ đang ngơ nghệch nhìn cô với bộ mặt hâm mộ cuồng nhiệt, lòng tự hỏi lão bà này không biết tìm đâu ra mĩ nhân đặc biệt như thế này
-"Đúng thế thưa công chúa người rất tuyệt" Một tì nữ nói, gương mặt vô cùng chân thành
-"Đúng vậy, tụi nô tì không phải nịnh gì người nhưng Thái hậu thật có mắt nhìn người mới có thể tìm ra người như công chúa" Một tì nữ gương mặt khả ái, ngây thơ y hệt nhỏ nói, khiến Jenny bất chợt chạnh lòng, nhỏ đó, giờ sao rồi, té có đau không, có gặp tình cảnh gì xấu không
-"Con sao thê?" Bà lo lắng hỏi
-"dạ không có gì"
-"Được rồi ra hoa viên ngăm hoa thôi, vừa đi vừa kể chuyện của cháu cho bà nghe"
-"Vâng"
Hoa đỏ hoa vàng, hoa gì cũng có, cảnh sắc thật thơ mộng như lậc vào chốn thần tiên, bướm bay la đà, cỏ xanh mượt mà dưới bóng nắng, mây bồng bềnh, trời trong xanh, cành lá các cây xòa nhẹ xuống gần với mặt đất,ở đâu cũng có màu của lá, mùi hương tất cả quyện vào nhau làm cho lòng người cực thoải mái. Trong cảnh tiên thần này, trong cô như một tiên nữ xinh đẹp động lòng người,binh lính, người hầu ai ai cũng không kìm lìng được mà ngước nhìn. Cô thật thà kể hết cho bà nghe, lúc đầu bà chẳng hiểu gì, nhưng khi nhìn thấy gương mặt chanh thật và nghiêm túc của cô bà không cần biết đó là gì chỉ biết tin cô thôi, bà và cô rất hợp nhau, nói chuyện rất vui vẻ, cô là thiên kim tiểu thư của tập đoàn QCS- con gái độc nhất vô nhị của chủ tịch tập đoàn, là người thừa kế duy nhất, từ năm 7 tuổi đã cùng cha lãnh đạo tập đoàn, nên khi lớn đương nhiên thay cha quản lí tất cả, sự nghiệp đã phát triển càng phát triển thêm, từ nhỏ tới giờ học biết bao như là thứ khiêu vũ, kinh doanh, ca hát, ....nhưng nói đến cái thứ nữ công gia chánh thì ỉu ngay, mỗi lần mà vô bếp xong, lập tức đều xảy tra một vụ nổ động trời. Lý Thái Hậu có việc nên đã vào đại điện gặp hoàng thượng, cô cũng cho các tì nữ về trước một mình đi loanh quanh trong vườn, vừa đi vừa hát, yêu đời vô cùng, đột nhiên đụng trúng một người, ngước mặt lên nhìn thì
-"OH MY GOD, "NGHÈO KIẾT XÁC" Là hắn cái tên điên điên biến thái đó, gương mặt cô tái xanh, lúc đó đá hắn một cái có khi nào hắn trả thù không, chết tiệt thật, lúc còn ở hiện đại biết vậy đã đi học võ với nhỏ Lan rồi, cứ ỷ có người bảo vệ nên như thế, bây giờ, chết thật rồi. Hăn ngạc nhiên rồi trở lại với vẻ cười gian tà, nữ nhân này, không ngờ lại gặp ở đây, nàng bây giờ đẹp còn hơn lúc lần đâu gặp, cứ như tiên nữ hạ phàm ấy, nàng làm gì ở đây, ăn mặc như thế này chắc chắn là hoàn công tôn quý, không lẽ nàng là phi tử nào đó của lão già háo sắc đó, không thể nào hắn chưa có nghe nói trong cung có phi tử mới, hắn là đi thỉnh an thái hậu bà nội của hắn, đâu ngờ lại gặp nàng ở đây
-"Nàng làm gì ở đay?" Hắn bước gần đến cô, làm cô sợ đến nổi cả gia gà, kinh khủng quá, hic, không được sợ, mình là ai chứ, Jenny Trần lạnh lùng quyết đoán, không thể thua một tên như thế này được
-“Tôi không quen biết anh mắc gì phải trả lời anh” Nói một cách lạnh lung, rồi cô quay người bước đi. Hăn ngẩn người chập lát rồi mau chóng chạy đến giữ chặt lấy tay nàng, kéo nàng quay mặt đối diện với hắn. Hắn từ lúc nàng rời đi, hắn không một phút nào không nhớ tới nàng, nàng cứ lẩn quẩn trong tâm trí hắn, dù hắn không muốn, cứ tưởng không gặp được gặp được nàng làm tâm hắn thấp thỏm không yên, làm việc gì cũng chẳng ra hồn,hăn trở nên mệt mỏi, vừa nãy khi gặp được nàng hắn đã vui mừng đến thế nào tại sao nàng có thể như vậy, nàng tại sao lại lạnh lung như thế, hắn đâu có làm gì nàng
-“Nàng tại sao lại như vậy, hôm qua người bị đau là ta mà, tại sao nàng lại như thế chứ” Hắn hỏi nàng với vẻ mặt cực kì ôn nhu, cô bực mình nhìn hắn, cái tên này tại sao lại nhăc tới chuyện hôm qua chứ, cô muốn quên đi từ lâu rồi sao cứ thích nhăc lại vậy, cô gặp đủ thứ chuyện chưa đủ đau đầu sao, hết chuyện xuyên không chưa hết sốc, vậy mà còn cho cô gặp tên “nghèo kiết xác này”, cô nhay nhay thái dương đang đau nhức của mình
-“Nàng sao thế, có cần gọi thái y không” Hắn quan tâm hỏi, cô hươ hươ tay ý không sao, rồi lại giằng mạnh tay hắn ra bước đi càng nhanh hơn. Hắn bực tức, tại sao lại như thế chứ, hắn thích những cô gái đặc biệt như nàng, nhưng hắn đã làm gì mà đến nói chuyện với hắn nàng cũng không muốn, tại sao trong người hắn lại cảm thấy nhói nhói thế này, hắn nhíu mày phi thân đến trước mặt nàng
-“Mẹ ơi! Anh..tôi…anh ở kia…tôi mới đi..anh là quỷ à” Cô tỏ vẻ mặt khó hiểu nhìn hắn, hắn nhìn cô, nhưng một chút chú ý cô cũng không giành cho hắn, cô phải thừa nhận hắn bảnh trai nếu như đây là lần đầu gặp chắc chăn cô sẽ kết hắn, nhưng thật là kinh khủng ngược lại với cái ý tưởng gặp amwtj tốt đẹp kia, cô lại gặp hắn trong tình huống mà cô muốn chọt mù mắt mình. Cô lắc đầu, định bỏ chạy ai ngờ hắn nhanh tay lẹ chân, giữ chặt cô lại, hắn áp sát mặt mình vào gương mặt của cô
-“Ngươi sao…ư..m” Cô mở to hai mắt, hắn…hắn dám , cô cũng chẳng quan tâm đến nụ hôn đầu gì đó nhưng mà không ngờ lại dành cho hắn, cái tên gia khỏa này,thôi coi như tặng không cho hắn để yên chuyện, hắn bá đạo hôn cô, đem lưỡi tách hàm răng bạch ngọc của cô ra, mút lấy chiếc lưỡi nhỏ mê người. Hai người hôn nhau thật lâu, nụ hôn cuồng dã thiêu đốt cả không gian, cho đến khi cả hai như đứt hơi, hắn mới quyến luyến rời đi
-“Xong rồi nhé, tôi đi” Cô quay người lại một lần đi, hắn làm gì thế này, không lẽ nàng giận hắn, hận hắn, hắn sốt ruột nhìn bong dáng nàng, không kìm long chạy nhanh đến ôm nàng từ phía sau
-“Ta xin lỗi..ta..không cố ý, nàng muốn đánh muốn mắng gì cũng được đừng giận ta nhé” Hắn ôn nhu nói
-“Tôi không rảnh hơi đâu mà giận anh, nói thật cho anh biết tôi chẳng quan tâm đến cái gì mà nụ hôn đầu đâu, cho dù là anh hay người khác tôi cũng chẳng rảnh hơi đi tức giận chi cho sinh khí mà mọc mụn. Hắn sững người nụ hôn đầu của nàng, hắn là người đầu tiên hôn nàng, hắn bất nhiên nở một nụ cười nhẹ, nhưng lập tức guwong mặt trở nên u ám, nàng nói ai hôn nàng cũng được sao, nữ nhân này sao có thể…
-“Xem kìa, hai đứa thân thiết quá đấy” Bà vỗ tay bước đến, miệng cười đến nỗi mà muốn toet ra luôn thể, bên cạnh bà còn có một vị phu nhân trông rất cao quý, gương mặt hiền hậu, ăn mặc tuy không lộng lẫy nhưng lại phát ra vẻ tôn quý, trên đầu đội một mũ phượng bằng vàng
-“Hoàng nhi của ta, con bạo thật đấy” Vị phu nhân ấy cười gương mặt vô cùng tươi vui, cô giật mình ngọ nguậy người muốn thoát ra khỏi hắn, nhưng hắn vẫn ôm cứng ngắt không chịu buông mới chêt chứ
-“Thái hậu vị cô nương này” Hắn hỏi, trên mặt vẫn giữ ý cười
-“Là Jenny cháu nuôi của ta, cũng là vị cộng chúa mới được sắc phong, không lẽ cháu thích nàng rồi” Bà hỏi trên mặt vô cùng gian tà
-“Vâng đúng thế, con yêu cô ấy rồi” Cái tên này không những không phủ nhận mà còn
-“Anh nói lung tung gì thế..thật là..tôi không thích anh, bỏ ra” Cô đánh tới tấp vào hắn, nhưng hắn vẫn không hề tức giận, hai vị đứng đó nhìn mà không khỏi ngạc nhiên
-“Nhưng ta thích là được” Hắn cười nụ cười vô cùng là đểu, bực mình cô không nói gì hắn nữa, nhưng mà tim của cô sao lại đập nhanh như thế này.
-“Ha ha ha, con thấy thế nào Bích Tuyền” Bà quay sang hỏi
-“Thưa Thái Hậu chúng nó thật hợp nhau” Vị phu nhân đó cười tươi như hoa trả lời
-“Này này hai người nói bậy bạ gì thế, đừng có suy diễn lung tung”
-“Thôi được rồi, Kì Phong con ở lại ăn trưa với chúng ta chứ”Bà gật gù hỏi, không đồng ý mới lạ
-“Tất nhiên rồi ạ, đi thôi mĩ nhân” Hắn vẫn khư khư ôm nhỏ vào lòng, thật là cái tên này, biêt vậy hồi hỏ đã đi học võ với nhỏ rồi.
/36
|