Hoàng Hậu Nương Nương Đích Năm Xu Đặc Hiệu Hoàng Hậu Nương Nương Đích Năm Xu Đặc Hiệu
Chương 58: CHƯƠNG 58: CON RỐI ĐƯỢC THÍCH RỒI!
/328
|
CHƯƠNG 58: CON RỐI ĐƯỢC THÍCH RỒI!
Editor: Luna Huang
Vu Xá Nguyệt cẩn thận di chuyển cước bộđến trước cửa sổ, lớn tiếng hỏi hắn: “Ngươi đến cùng là ai, tiểu thư của chúng ta là ngươi nói gặp là gặp?”
Mỹ nhân bạch y kia thoạt nhìn so với Vu Lưu Vân lãnh kiêu ngạo hơn, hắn hoàn toàn không thèm đểý mờám của Vu Xá Nguyệt, chỉ là lẳng lặng nâng đầu quỷ xanh tím kia, hờ hững hỏi nàng: “Ngươi thật không Vu Xá Nguyệt?”
Vu Xá Nguyệt lập tức lắc đầu, “Ta không phải!”
Người lãnh đạm kia đại khái là thầm muốn gặp Vu Xá Nguyệt, thấy nàng nói mình không phải, liền cất bước đi tới, ýđồ muốn trực tiếp từ cửa sổđi vào tìm người.
Vu Xá Nguyệt kiêng kỵ công phu người này, bị cửđộng của hắn sợđến phía sau lưng mát lạnh, nhanh lên vỗ vào khung cửa sổ.
Mỹ nhân bạch y thấy cửđộng không rõ của nàng, quả nhiên cẩn thận dừng bước lại.
Lúc này chợt nghe sưu sưu vài tiếng, bỗng nhiên từ trên nóc nhà bay xuống ba bóng đen!
Mấy bóng đen kia bọc hắc sa, song chưởng mở, phiêu đãng trong như phô thiên cái địa. Hơn nữa hắc sa khinh bạc, có thể nhìn ra được thân hình dưới hắc sa đều là trường thủ trường chân, thập phần quái dị.
Nếu là người bình thường ở ban đêm thấy thứ kinh khủng như vậy, tuyệt đối cũng sẽ tóc gáy dựng ngược hách gần chết.
Nhưng mà, vị bạch y mỹ nhân này chỉ là ngẩng đầu lên nhìn, đường cong ở cổ hắn ưu mỹ, Vu Xá Nguyệt cũng nhìn thấy hầu kết của hắn.
Mâu quang của mỹ nhân lăng lệ, hắn cau mày, đối mặt với ba bóng đen, hắn bỗng nhiên cầm đầu quỷ trong tay ném đi.
Cái đầu mang theo nội lực, ầm ầm đập trên người bóng đen ở giữa, bóng đen ở giữ bịđập xuống.
“Ai ——” Vu Xá Nguyệt đang ở phía dưới, không kịp đề phòng tác phẩm của mình bịđập.
Hai bóng đen khác vẫn như cũ một trái một phải bay đi, bạch y mỹ nhân này đoán không ra là cái gì, không muốn mạo muội đưa tay. Nắm lan can bên cạnh nhảy xuống vườn hoa hải đường phía dưới.
Sau khi hắn rơi xuống đất, lại phát hiện hai quỷảnh vẫn không truy đến. Chúng nó từđỉnh phòng bay xuống, quét một vòng cái gì chưa đụng tới, lại theo lực đạo đóng sầm đỉnh phòng bên kia.
Vốn cóđối với những đồ quái dị này, bạch y nam tử vốn là có chút kinh nghi bất định, thế nhưng nhìn thấy bóng đen bay đi, hắn tựa hồ là suy nghĩ minh bạch cái gì, khóe mắt lộ ra một chút tiếu ý.
Vu Xá Nguyệt rốt cục cố sức đẩy “Con rối to” Đè nặng trên người ra, thân thể của tam tiểu thư này vẫn là không cóđiều dưỡng được, vẫn như cũ có chút không làm gìđược.
Trong lòng nàng phẫn hận vạn phần, cũng không biết người tìm việc này là cứu binh do vị tỷ tỷ muội muội hiền lành nào mời tới! Nghĩđiều này, nàng cũng đứng lên theo nhảy vào vườn hoa hải đường.
Bạch y nam tử thấy nàng cũng nhảy xuống, liền lui về phía sau một bước miễn cho bị nhào đến.
Nhưng ngay Vu Xá Nguyệt hạ xuống vườn hoa, trong nháy mắt nàng khom lưng chạm đất, xung quanh trong đất bùn bỗng nhiên vọt lên bốn bóng đen.
Nam tử kia ngắm nhìn bốn phía, chỉ thấy mấy bóng đen dưới ánh trăng thập phần quỷ dị, trên người chúng nó bùn đất cánh hoa đều rơi xuống, nhìn kỹ lại, dĩ nhiên là vẫn là bốn cổ thi thể hư thối nghiêm trọng mang theo bùn đất!
Mặt mày của bạch y nam tử dính vào một tia kinh dị và hiếu kỳ.
Những thi thể này dưới ánh trăng, quanh thân tản ra môi lục, dưới da thịt thúi hư um tùm bạch cốt, giun cùng con kiến qua lại ở phía trên, vịđạo bùn đất phô diện nhi lai.
Tràng diện kinh khủng ác tâm như vậy, trên mặt bạch y nam tử rốt cục có chút biến hóa “Ngươi người này ——”
Hắn đã nhìn ra, những thứ kỳ quái không biết là vật gì này, kỳ thực lực sát thương chưa chắc sẽ cao, thế nhưng một so với một ác tâm đó là thật!
Tay của Vu Xá Nguyệt len lén sờ soạng một cái trong vườn hoa, cương thi bỗng nhiên cũng bắt đầu hoạt động, bọn họ vẫy tay cứng ngắc, cốt cách hoạt động phá lệ sấm nhân.
Nam tử tựa hồ tạm thời nhận nguyên do những thứ thi thể này biết động, trong lúc nhất thời không có vọng động. Thoạt nhìn hắn tựa hồ làở trong lòng hỏi mình: Vì sao qua đây một chuyến đến vũ khí cũng không mang.
Vu Xá Nguyệt âm trắc trắc nói: “Tiểu mỹ nhân nhân huynh muốn tiếp tục không? Thứ trong viện này của ta, đủ chơi với ngươi đến hừng đông ~”
Kỳ thực nói lời này trong lòng nàng cũng là trực đả cổ, việc nàng làm gần đây không nhiều lắm, lại đang nghiên cứu hạ lễ của lão thái thái, cho nên nàng hiện tại đều móc hết tất cảđều gốc gác trong viện ra. Nếu như người này thật là không cố kỵ chút nào, nàng kia cũng là không có biện pháp, phản chính nàng cũng đánh không lại.
Vu Xá Nguyệt chính là muốn cược một chút, lại không biết nguyên lý cược của người cổđại, cược thế giới này chưa xuất hiện qua hàng giả chân thật như vậy! Cho dù làở hiện đại, nàng cũng không tin không ai có thể trong hoàn cảnh bóng tối một mắt nhận được đạo cụ cùng chân vật khác nhau.
Những thi thể này sống nhờ dây giật cũng không động đậy nữa, nhưng đầu toàn bộđều chuyển hướng nam tử kia, viền mắt trống rỗng tựa hồ làđang ngó chừng hắn, tùy thời chuẩn bị xuất kích một dạng.
Nam tử nhìn những cương thi kia, tựa hồ làđang suy tư tại sao phải có loại tràng diện này. Suy tư một lát sau, hắn bỗng nhiên khinh cười ra tiếng.
Tiếng nói của hắn như ngọc dịu dàng nhu lượng, người cũng dường như chỉ có tiên tử. Nhưng hắn cười như vậy, Vu Xá Nguyệt trái lại cảm thấy hắn so với cương thi càng sấm nhân.
“Tuy rằng thi thể ta không muốn chạm, bất quá mấy con rối biết bay của ngươi thật thú vị.” Hắn toát ra một câu như vậy.
Bị vạch trần để sắc mặt Vu Xá Nguyệt càng thêm âm trầm, chặt chẽ nhìn hắn chằm chằm không nói lời nào.
Nam tử liếc nhìn phía sau của Vu Xá Nguyệt, bỗng nhiên xoay người đi ra ngoài. Đi ngang qua hai cỗ cương thi hắn cũng không thả chậm hoặc nhanh cước bộ, thoạt nhìn cũng không phải là bị Vu Xá Nguyệt dọa màđi, mà là tản bộđi ngang qua.
Mặc kệđối phương thái độ làm sao, tối thiểu bản thân không gặp nguy hiểm, Vu Xá Nguyệt thoáng thở phào nhẹ nhõm, hầu như muốn đặt mông ngồi dưới đất. Hoàn hảo hoàn hảo, chíít mấy mô hình cương thi cuối cùng nàng làm hùđược người…
Trong lòng Vu Xá Nguyệt sợ, người nam nhân kia thực sự thật quá khóđối phó rồi! Không chỉ là chênh lệch vũ lực, Tân Chỉ cùng Vu Hàn Thiên cũng là người võ công cao cường, nàng cũng vẫn chưa vẫn chưa cảm thấy rất khó. Quan trọng là… Trong khoảng thời gian giao phong này, Vu Xá Nguyệt trên mặt người nam nhân kia tìm không được bất luận cái gì tương tự với: Kinh hoảng, kinh khủng, sợ.
Thậm chí còn, nam nhân kia trực tiếp xưng hô tác phẩm của nàng là “con rối lớn”, nếu như không thể lừa dối ánh mắt của đối phương, đạo cụđạo cụ của nàng kia hầu như chính là hoàn bại.
Vu Xá Nguyệt chậm rãi ngồi xổm xuống trong vườn hoa, nàng dùng hai tay che mặt nửa ngày, mới chậm rãi ngẩng đầu nhìn một mảnh hỗn độn trong viện.
Một lát sau, nàng âm thầm mắng một câu: “Mẹ nó…”
Vu Xá Nguyệt thống khổ, thật làác tâm, đấu không lại nàng còn đi tìm viện trợ, kiếm thành như vậy là muốn thu thập đến hừng đông sao?
Trong lòng nàng phát thệ, sau này nhất định phải dạy dỗ Ngưng nhi! Không nói nàng ngày hôm nay chưa từng dám gọi người, chủ yếu là sau này đánh lén tuyệt đối sẽ không thiếu, mỗi một lần đều tự mình đối thu thập chẳng phải là muốn chết sao?
Vu Xá Nguyệt tức giận, kéo một con cương thi gần mình nhất cho vào trong hố, trong miệng nổi giận mắng “Lại để cho ta nhìn thấy, nhất định tươi sống lăng trì ngươi!”
/328
|