Giới thiệu nhân vật:
-Tô Hạ Diệp : 25 tuổi, một bác sĩ y dược ở thế kỷ 21, tính cách mạnh mẽ, độc lập, võ công cao cường, là người có thù tất sẽ báo , có ký ức của Hạ Nguyệt ( đọc rồi sẽ hiểu)
-Lương Hạ Nguyệt : 25 tuổi, là con gái duy nhất của Lương thừa tướng, ông cũng bị chịu tội oan bị giam vào ngục tối, là người hắn yêu hơn ai hết vì thế nàng bị các phi tử hạ độc và chết trong lãnh cung mà không ai hay biết
- Vương Hạo Thần : 28 tuổi, là vị hoàng đế trẻ của Lưu Ly quốc, thông minh xuất chúng, ngũ quan hoàn mỹ, luôn lạnh lùng với các phi tử khác, rất sủng Nguyệt nhi, nhưng vì nghĩ nàng đã thân ngôn bất chính với Nhị Vương , hắn tức giận giam nàng vào lãnh cung và không hề hay biết nàng bị các phi tử khác làm hại.
- Đinh Kim Liên : 27 tuổi, là người nhiều mưu nhiều kế, hoàng hậu của Lưu Ly Quốc, con gái Đinh thừa tướng,xinh đẹp hơn người, chính cô ta đã hạ độc Hạ Nguyệt để lên ngôi Hoàng hậu
Còn một số nhân vật khác, đọc rồi sẽ biết
P/s: Đây là lần đầu tiên tớ viết truyện cổ đại, có gì sai sót mong mn nhân từ bỏ qua ^-^!!!
Ai muốn xem hình thì lên wattpad nhé ^^
-----------------------------o0o-------------------------------
- Alô, Hạ Diệp à , tối nay anh có cuộc họp đột xuất quan trọng nên không thể ăn tối cùng với em được, em sẽ không giận anh chứ?
- Vâng, em không sao, công việc quan trọng hơn mà anh!- Hạ Diệp trả lời, trong lòng cảm thấy trống rỗng, như có cái gì đó đâm vào tim cô vậy
- Thôi bây giờ anh phải vào họp rồi, tạm biệt em!- Anh nói rồi cúp máy, không chờ cô nói thêm một lời nào
Đi giữa bao nhiêu cặp tình nhân, cô cảm thấy mình thật lẻ loi, cô đơn. Hôm nay là ngày Lễ tình nhân, cũng chính là ngày anh và cô bắt đầu quen nhau. Ngôn Quyết hẹn cô cùng ăn tối, thế mà giờ đây đi không được. Anh từ nhỏ đã là thanh mai trúc mã của cô, lớn lên lại trở thành bạn trai cô, đối với cô còn còn điều gì hạnh phúc hơn thế nữa. Thế mà dạo gần đây, không biết do ngẫu nhiên hay trùng hợp mà mỗi lần có hẹn cùng cô là anh lại bận không đi được.
Vừa về đến nhà, cô nằm phịch xuống giường, dạo gần đây anh lạ lắm, luôn đối xử lạnh nhạt với cô, không còn quan tâm cô như trước nữa...hay là anh ấy đã yêu người khác?. Chắc tại anh ấy bận nhiều việc thôi mà, Hạ Diệp, mày đừng nghĩ lung tung! . Cô khẽ gõ vào đầu mình, vứt bỏ cái suy nghĩ kia ra khỏi tâm trí.
Sáng hôm sau là Chủ Nhật, Hạ Diệp được nghỉ, cô quyết định đến nhà anh mà không báo trước để tạo cho anh sự bất ngờ. Anh sống trong một căn hộ cao cấp. Đến trước cửa nhà anh, cô bấm mật khẩu, đó là ngày sinh nhật của cô. Vừa vào đến nhà, cô không thấy ai cả, vì cô đến nhà anh rất sớm nên cô nghĩ anh vẫn còn ngủ, dù sao hôm nay cũng là Chủ Nhật mà. Cô bước đến khẽ mở cánh cửa phòng. Nhưng...trước mắt cô giờ là gì đây! Một nam một nữ ngủ cùng nhau trên cùng một chiếc giường, quần áo vất lung tung trên mặt đất. Anh ôm một cô gái khác ngủ mà không phải là cô, tim cô như ngàn vạn mũi dao xuyên qua, mà cô gái kia không ai khác chính là người bạn suốt 10 năm trời của cô-Tĩnh Dao , tay cầm khóa cửa của cô run run, cô chôn nghẹn nước mắt vào trong ,kìm không cho những giọt pha lê rơi xuống, cố gắng không phát ra tiếng động khiến họ tỉnh...vì cô sợ rằng, khi họ tỉnh, tất cả sẽ như bong bóng xà phòng, vỡ tan...
Cô lái xe chạy nhanh về nhà, đầu óc trống rỗng, cô tin rằng đây chỉ là mơ, là cô đang gặp một cơn ác mộng mà thôi. Cô vẫn luôn rất tin tưởng anh, chắc chắn có lí do gì anh mới làm như vậy. Chi bằng cô đi hỏi rõ ràng chuyện của anh với Tĩnh Dao thử xem như thế nào, Cô cầm điện thoại định gọi cho Tĩnh Dao nhưng khi chuẩn bị bấm nút gọi thì cô hạ điện thoại xuống. Đúng! Là cô không muốn đối diện với sự thật, nếu như đó là sự thật...
Tối đó, sau khi lấy hết can đảm, Hạ Diệp quyết định đến nhà anh hỏi rõ mọi chuyện, vẫn như thói quen cũ, cô bấm mật mã và vào nhà. Đập vào mắt cô là anh đang hôn một người con gái, là Tĩnh Dao. Thấy cô, Ngôn Quyết vội vàng buông Tĩnh Dao ra
- Hạ Diệp, anh...
Chân cô chôn tại chỗ, bất cứ lời nào của anh cô cũng đều không muốn nghe, nước mắt không biết khi nào đã rơi
- Phải! Như cậu đã thấy, anh Ngôn Quyết và tôi yêu nhau, tôi sẽ không buông tay đâu! - Tĩnh Dao nhìn cô bằng ánh mắt tuyệt tình
- Tĩnh Dao, cậu điên rồi! Chúng ta là bạn tốt của nhau suốt mười năm, đã xem như chị em, cậu là người tôi tin tưởng nhất, vậy mà...Các người! Rốt cuộc có lương tâm hay không hả!?- Cô hét lên, nói trong màn nước mắt
- Hạ Diệp, chúng tôi ở bên cậu đã mệt mỏi lắm rồi! Tôi cũng không muốn phải yêu Ngôn Quyết trong sự lén lút nữa, hơn nữa, người anh ấy yêu là tôi chứ không phải là cậu- đến lúc này, Tĩnh Dao cũng hét lên
- Đây là tất cả những gì mà mấy người muốn nói với tôi hay sao?- Cô khóc, nhìn thẳng vào mắt anh , anh ta thậm chí còn không dám nhìn mặt cô, tay còn đang nắm tay Tĩnh Dao
Cô hiểu rồi, hiểu rằng tất cả chỉ là dối trá, anh không hề yêu cô, mà là yêu người bạn thân Tĩnh Dao của cô. Hạ Diệp không muốn ở lại chỗ này thêm giây phút nào nữa, cô quay đầu chạy ra khỏi nhà anh
Cô lấy chiếc ô tô ra khởi động, chạy về phía đường cao tốc, đêm nay cô không muốn về nhà. Tay Hạ Diệp cầm vô lăng, nước mắt còn đọng trên khóe mắt. Chiếc xe ô tô lao vun vút trong màn đêm đen kịt, không cần biết phía trước có vật cản. Bất ngờ, Hạ Diệp bị lệch tay lái, vô tình đâm vào cột điện ven đường, cô bất tỉnh...
----------o0o----------
-Nương nương, nương nương...
Cô tỉnh dậy, cơ thể đau nhức, đầu đau như búa bổ, vừa mở mắt, do chưa thích nghi được với ánh sáng, mắt hơi nhíu lại, Hạ Diệp ngồi dậy, cô nhìn thấy một cô bé khoảng 16 tuổi đang quỳ xuống bên giường , mặt đầy nước mắt
- Nương nương, cuối cùng người cũng tỉnh lại rồi
Cô nhìn trang phục trang trên người của mình, nghe cách cô bé kia xưng hô, lại nhìn cảnh vật xung quanh, CPU của cô hoạt động. Cuối cùng Hạ Diệp phát hiện, mình đã xuyên không
~~~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~~~~~
End chương 1
-Tô Hạ Diệp : 25 tuổi, một bác sĩ y dược ở thế kỷ 21, tính cách mạnh mẽ, độc lập, võ công cao cường, là người có thù tất sẽ báo , có ký ức của Hạ Nguyệt ( đọc rồi sẽ hiểu)
-Lương Hạ Nguyệt : 25 tuổi, là con gái duy nhất của Lương thừa tướng, ông cũng bị chịu tội oan bị giam vào ngục tối, là người hắn yêu hơn ai hết vì thế nàng bị các phi tử hạ độc và chết trong lãnh cung mà không ai hay biết
- Vương Hạo Thần : 28 tuổi, là vị hoàng đế trẻ của Lưu Ly quốc, thông minh xuất chúng, ngũ quan hoàn mỹ, luôn lạnh lùng với các phi tử khác, rất sủng Nguyệt nhi, nhưng vì nghĩ nàng đã thân ngôn bất chính với Nhị Vương , hắn tức giận giam nàng vào lãnh cung và không hề hay biết nàng bị các phi tử khác làm hại.
- Đinh Kim Liên : 27 tuổi, là người nhiều mưu nhiều kế, hoàng hậu của Lưu Ly Quốc, con gái Đinh thừa tướng,xinh đẹp hơn người, chính cô ta đã hạ độc Hạ Nguyệt để lên ngôi Hoàng hậu
Còn một số nhân vật khác, đọc rồi sẽ biết
P/s: Đây là lần đầu tiên tớ viết truyện cổ đại, có gì sai sót mong mn nhân từ bỏ qua ^-^!!!
Ai muốn xem hình thì lên wattpad nhé ^^
-----------------------------o0o-------------------------------
- Alô, Hạ Diệp à , tối nay anh có cuộc họp đột xuất quan trọng nên không thể ăn tối cùng với em được, em sẽ không giận anh chứ?
- Vâng, em không sao, công việc quan trọng hơn mà anh!- Hạ Diệp trả lời, trong lòng cảm thấy trống rỗng, như có cái gì đó đâm vào tim cô vậy
- Thôi bây giờ anh phải vào họp rồi, tạm biệt em!- Anh nói rồi cúp máy, không chờ cô nói thêm một lời nào
Đi giữa bao nhiêu cặp tình nhân, cô cảm thấy mình thật lẻ loi, cô đơn. Hôm nay là ngày Lễ tình nhân, cũng chính là ngày anh và cô bắt đầu quen nhau. Ngôn Quyết hẹn cô cùng ăn tối, thế mà giờ đây đi không được. Anh từ nhỏ đã là thanh mai trúc mã của cô, lớn lên lại trở thành bạn trai cô, đối với cô còn còn điều gì hạnh phúc hơn thế nữa. Thế mà dạo gần đây, không biết do ngẫu nhiên hay trùng hợp mà mỗi lần có hẹn cùng cô là anh lại bận không đi được.
Vừa về đến nhà, cô nằm phịch xuống giường, dạo gần đây anh lạ lắm, luôn đối xử lạnh nhạt với cô, không còn quan tâm cô như trước nữa...hay là anh ấy đã yêu người khác?. Chắc tại anh ấy bận nhiều việc thôi mà, Hạ Diệp, mày đừng nghĩ lung tung! . Cô khẽ gõ vào đầu mình, vứt bỏ cái suy nghĩ kia ra khỏi tâm trí.
Sáng hôm sau là Chủ Nhật, Hạ Diệp được nghỉ, cô quyết định đến nhà anh mà không báo trước để tạo cho anh sự bất ngờ. Anh sống trong một căn hộ cao cấp. Đến trước cửa nhà anh, cô bấm mật khẩu, đó là ngày sinh nhật của cô. Vừa vào đến nhà, cô không thấy ai cả, vì cô đến nhà anh rất sớm nên cô nghĩ anh vẫn còn ngủ, dù sao hôm nay cũng là Chủ Nhật mà. Cô bước đến khẽ mở cánh cửa phòng. Nhưng...trước mắt cô giờ là gì đây! Một nam một nữ ngủ cùng nhau trên cùng một chiếc giường, quần áo vất lung tung trên mặt đất. Anh ôm một cô gái khác ngủ mà không phải là cô, tim cô như ngàn vạn mũi dao xuyên qua, mà cô gái kia không ai khác chính là người bạn suốt 10 năm trời của cô-Tĩnh Dao , tay cầm khóa cửa của cô run run, cô chôn nghẹn nước mắt vào trong ,kìm không cho những giọt pha lê rơi xuống, cố gắng không phát ra tiếng động khiến họ tỉnh...vì cô sợ rằng, khi họ tỉnh, tất cả sẽ như bong bóng xà phòng, vỡ tan...
Cô lái xe chạy nhanh về nhà, đầu óc trống rỗng, cô tin rằng đây chỉ là mơ, là cô đang gặp một cơn ác mộng mà thôi. Cô vẫn luôn rất tin tưởng anh, chắc chắn có lí do gì anh mới làm như vậy. Chi bằng cô đi hỏi rõ ràng chuyện của anh với Tĩnh Dao thử xem như thế nào, Cô cầm điện thoại định gọi cho Tĩnh Dao nhưng khi chuẩn bị bấm nút gọi thì cô hạ điện thoại xuống. Đúng! Là cô không muốn đối diện với sự thật, nếu như đó là sự thật...
Tối đó, sau khi lấy hết can đảm, Hạ Diệp quyết định đến nhà anh hỏi rõ mọi chuyện, vẫn như thói quen cũ, cô bấm mật mã và vào nhà. Đập vào mắt cô là anh đang hôn một người con gái, là Tĩnh Dao. Thấy cô, Ngôn Quyết vội vàng buông Tĩnh Dao ra
- Hạ Diệp, anh...
Chân cô chôn tại chỗ, bất cứ lời nào của anh cô cũng đều không muốn nghe, nước mắt không biết khi nào đã rơi
- Phải! Như cậu đã thấy, anh Ngôn Quyết và tôi yêu nhau, tôi sẽ không buông tay đâu! - Tĩnh Dao nhìn cô bằng ánh mắt tuyệt tình
- Tĩnh Dao, cậu điên rồi! Chúng ta là bạn tốt của nhau suốt mười năm, đã xem như chị em, cậu là người tôi tin tưởng nhất, vậy mà...Các người! Rốt cuộc có lương tâm hay không hả!?- Cô hét lên, nói trong màn nước mắt
- Hạ Diệp, chúng tôi ở bên cậu đã mệt mỏi lắm rồi! Tôi cũng không muốn phải yêu Ngôn Quyết trong sự lén lút nữa, hơn nữa, người anh ấy yêu là tôi chứ không phải là cậu- đến lúc này, Tĩnh Dao cũng hét lên
- Đây là tất cả những gì mà mấy người muốn nói với tôi hay sao?- Cô khóc, nhìn thẳng vào mắt anh , anh ta thậm chí còn không dám nhìn mặt cô, tay còn đang nắm tay Tĩnh Dao
Cô hiểu rồi, hiểu rằng tất cả chỉ là dối trá, anh không hề yêu cô, mà là yêu người bạn thân Tĩnh Dao của cô. Hạ Diệp không muốn ở lại chỗ này thêm giây phút nào nữa, cô quay đầu chạy ra khỏi nhà anh
Cô lấy chiếc ô tô ra khởi động, chạy về phía đường cao tốc, đêm nay cô không muốn về nhà. Tay Hạ Diệp cầm vô lăng, nước mắt còn đọng trên khóe mắt. Chiếc xe ô tô lao vun vút trong màn đêm đen kịt, không cần biết phía trước có vật cản. Bất ngờ, Hạ Diệp bị lệch tay lái, vô tình đâm vào cột điện ven đường, cô bất tỉnh...
----------o0o----------
-Nương nương, nương nương...
Cô tỉnh dậy, cơ thể đau nhức, đầu đau như búa bổ, vừa mở mắt, do chưa thích nghi được với ánh sáng, mắt hơi nhíu lại, Hạ Diệp ngồi dậy, cô nhìn thấy một cô bé khoảng 16 tuổi đang quỳ xuống bên giường , mặt đầy nước mắt
- Nương nương, cuối cùng người cũng tỉnh lại rồi
Cô nhìn trang phục trang trên người của mình, nghe cách cô bé kia xưng hô, lại nhìn cảnh vật xung quanh, CPU của cô hoạt động. Cuối cùng Hạ Diệp phát hiện, mình đã xuyên không
~~~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~~~~~
End chương 1
/27
|