Lăng Lăng : 16t, là tì nữ bên cạnh Hạ Nguyệt, rất quý mến nàng, cha mẹ mất sớm, được lão gia đưa về phủ để chăm sóc Hạ Nguyệt, tính tình hiền lành, dễ khóc, luôn cố gắng bảo vệ Hạ Nguyệt.
Lạc Tâm: 20t, một phi tần trẻ, sắc đẹp mê người, vì không được sủng ái nên ganh ghét với Hạ Nguyệt, luôn xem nàng là một cái gai trong mắt, cùng thông đồng với Kim Liên để giết chết Hạ Nguyệt
Từ bây giờ, vai xưng hô cô sẽ là Lương Hạ Nguyệt nha mọi người ^-^
---------------o0o---------------
Một tháng sau, quả đúng như dự đoán của cô, Kim Liên đã đưa Tâm phi đến đem đồ ăn cho cô, nhưng mục đích thực sự là để mật báo cho cô ta xem cô đã chết chưa, vừa thấy Lạc Tâm, Lăng Lăng bắt đầu diễn vở kịch do cô tạo nên
- Nương nương...nương nương! sao người lại ra đi sớm như vậy...hic...để nô tì lại một mình, nô tì chỉ còn lại mỗi nương nương thôi mà...hic...hic...- Lăng Lăng ngồi quỳ xuống bên bàn thờ của Hạ Nguyệt, nước mắt đầy mặt, nói về khóc thì không ai khóc lại Lăng Lăng đâu, Hạ Nguyệt cô từng nghĩ, nếu ở hiện đại, không để Lăng Lăng làm diễn viên thì đã bỏ phí một nhân tài nha!
Lạc Tâm đến bên bàn thờ của Hạ Nguyệt, nhìn lên di ảnh của cô, mắt bắt đầu rơm rớm nước mắt, khóc đến thương tâm ( chị này diễn sâu nhể =.=)
- Sao lại thế này? Tỉ tỉ ! sao tỉ nỡ bỏ muội mà đi, chúng ta đã từng có những giây phút rất vui vẻ bên nhau mà...Tại sao...Tỉ nói đi ! Đây không phải là sự thật đúng không? Nha đầu kia, có phải ngươi mưu sát nương nương không hả, nói mau nếu không Hoàng thượng sẽ chém đầu ngươi! - Tâm phi vừa nói, vừa chỉ tay thẳng vào mặt Lăng Lăng
- Nô...nô... tì không dám, một tháng trước, nương nương bị trúng độc mà chết, xác nương nương đã phân hủy, chỉ còn lại tro cốt...hic...- Lăng lăng vừa khóc vừa nói
- Làm sao ta có thể tin được ngươi?
- Có trời cao chứng giám, có cho nô tì cả nghìn lượng vàng, nô tì cũng sẽ không dám giết nương nương đâu ạ! Nếu người không tin thì cứ sai người của Hình Bộ đến điều tra xem ai là hung thủ- Lăng Lăng nói, cô bé biết ai là người đã hại Hạ Nguyệt, chỉ là đang đóng cho xong vở kịch này mà thôi
Quan Hình Bộ? Không được! Không thể để cho bọn người đó điều tra ra được mình đã tráo đồ ăn mà Hoàng thượng đã ban cho con tiện nhân Hạ Nguyệt! Mặt Lạc Tâm biến sắc, suy nghĩ cách để bịt miệng Lăng Lăng, không thể để cho nó báo với Hoàng thượng được, Hoàng thượng rất sủng cô ta, biết cô ta chết thế nào cũng điều tra đến cùng.
- Xem như ta tin ngươi, ngươi hãy đem tro cốt nương nương đến đây cho ta, ta đi báo với hoàng thượng. - Cô ta ra lệnh cho Lăng Lăng
Lăng Lăng đem tro cốt đến cho Lạc Tâm, cô ta đem hũ tro cốt đến Thái Đông Điện, nơi Hạo Thần đang phê duyệt tấu chương. Trước khi đi, cô ta nói với Lăng Lăng
- Ngươi hãy rời khỏi Lãnh cung ngay lập tức, về quê mà sinh sống, đừng nói cho ai biết về cái chết của nương nương, ta không muốn gây cho ngươi và tỉ tỉ phiền phức, cũng không muốn hủy hoại thanh danh của tỉ tỉ, ta ban cho ngươi một ân sủng trước khi đi, có điều gì thì cứ nói
- Tạ ơn nương nương đã ban ân sủng, nô tì muốn trước khi xuất cung muốn đưa theo một tì nữ, tên Lan Hoa, em ấy là em gái của nô tì. Ngày trước, nô tì làm việc trong cung nên chăm sóc được cho em ấy, bây giờ nô tì đi rồi, chỉ sợ...em ấy một mình trong cung sẽ gặp nguy hiểm, nô tì...nô tì muốn xuất cung cùng em ấy!
- Được, ta sẽ khai ân cho ngươi! Giờ thì mau dọn hành lí ra khỏi cung đi, càng sớm càng tốt. Ta cũng sẽ ban cho ngươi một số ngân lượng để sinh sống, nếu ngươi mở miệng nói cho ai biết nương nương bị trúng độc mà chết thì coi chừng cái mạng cẩu nhà ngươi, nghe rõ chưa?- Lạc Tâm đem hũ cốt bỏ đi, không một chút nghi ngờ
Khi Lạc Tâm vừa rời khỏi Lãnh cung, Lăng Lăng dọn hành lí, cầm túi ngân lượng, cùng tì nữ da đen, tóc ngắn kia rời khỏi cung. Vừa ra bên ngoài cổng thành, họ thuê một phòng ở một quán trọ qua đêm.
Lúc vào phòng, Lăng Lăng đóng hết tất cả cửa sổ rồi lấy cho tì nữ kia một chậu nước. Nô tì kia lấy nước bôi đi lớp mực đen trên mặt. Tì nữ đó...là Hạ Nguyệt! Phải! Việc xuất cung của Lăng Lăng đã nằm trong kế hoạch của cô. Sở dĩ Hạ Nguyệt không bôi lớp mực đen trên mặt khi vừa bước ra khỏi cổng thành là vì cô rất đề phòng, cô biết rằng, người của Kim Liên và Lạc Tâm vẫn luôn theo dõi Lăng Lăng. Cô đã từng nghĩ đến phương án trèo trường để trốn ra ngoài, nhưng vệ binh canh gác rất nhiều, nếu đánh chúng sẽ đánh động đến Kim Liên và cô ta sẽ biết cô còn sống, vì thế cô đã sử dụng cách này. Bước đầu đã thành công mỹ mãn, cô sẽ tiếp tục kế hoạch của mình, cô sẽ đem tất cả về đúng vị trí của nó... cả ngôi vị Hoàng hậu và thanh danh của Hạ Nguyệt. Nhưng có một thứ cô không muốn lấy lại...đó là tình yêu của hắn- Vương Hạo Thần, người mà Hạ Nguyệt đã từng rất yêu...rất yêu...
---------------o0o---------------
Do không quen viết truyện cổ đại nên có đôi lúc ngôn từ lộn xộn, mong mn đừng để ý a >-
Lạc Tâm: 20t, một phi tần trẻ, sắc đẹp mê người, vì không được sủng ái nên ganh ghét với Hạ Nguyệt, luôn xem nàng là một cái gai trong mắt, cùng thông đồng với Kim Liên để giết chết Hạ Nguyệt
Từ bây giờ, vai xưng hô cô sẽ là Lương Hạ Nguyệt nha mọi người ^-^
---------------o0o---------------
Một tháng sau, quả đúng như dự đoán của cô, Kim Liên đã đưa Tâm phi đến đem đồ ăn cho cô, nhưng mục đích thực sự là để mật báo cho cô ta xem cô đã chết chưa, vừa thấy Lạc Tâm, Lăng Lăng bắt đầu diễn vở kịch do cô tạo nên
- Nương nương...nương nương! sao người lại ra đi sớm như vậy...hic...để nô tì lại một mình, nô tì chỉ còn lại mỗi nương nương thôi mà...hic...hic...- Lăng Lăng ngồi quỳ xuống bên bàn thờ của Hạ Nguyệt, nước mắt đầy mặt, nói về khóc thì không ai khóc lại Lăng Lăng đâu, Hạ Nguyệt cô từng nghĩ, nếu ở hiện đại, không để Lăng Lăng làm diễn viên thì đã bỏ phí một nhân tài nha!
Lạc Tâm đến bên bàn thờ của Hạ Nguyệt, nhìn lên di ảnh của cô, mắt bắt đầu rơm rớm nước mắt, khóc đến thương tâm ( chị này diễn sâu nhể =.=)
- Sao lại thế này? Tỉ tỉ ! sao tỉ nỡ bỏ muội mà đi, chúng ta đã từng có những giây phút rất vui vẻ bên nhau mà...Tại sao...Tỉ nói đi ! Đây không phải là sự thật đúng không? Nha đầu kia, có phải ngươi mưu sát nương nương không hả, nói mau nếu không Hoàng thượng sẽ chém đầu ngươi! - Tâm phi vừa nói, vừa chỉ tay thẳng vào mặt Lăng Lăng
- Nô...nô... tì không dám, một tháng trước, nương nương bị trúng độc mà chết, xác nương nương đã phân hủy, chỉ còn lại tro cốt...hic...- Lăng lăng vừa khóc vừa nói
- Làm sao ta có thể tin được ngươi?
- Có trời cao chứng giám, có cho nô tì cả nghìn lượng vàng, nô tì cũng sẽ không dám giết nương nương đâu ạ! Nếu người không tin thì cứ sai người của Hình Bộ đến điều tra xem ai là hung thủ- Lăng Lăng nói, cô bé biết ai là người đã hại Hạ Nguyệt, chỉ là đang đóng cho xong vở kịch này mà thôi
Quan Hình Bộ? Không được! Không thể để cho bọn người đó điều tra ra được mình đã tráo đồ ăn mà Hoàng thượng đã ban cho con tiện nhân Hạ Nguyệt! Mặt Lạc Tâm biến sắc, suy nghĩ cách để bịt miệng Lăng Lăng, không thể để cho nó báo với Hoàng thượng được, Hoàng thượng rất sủng cô ta, biết cô ta chết thế nào cũng điều tra đến cùng.
- Xem như ta tin ngươi, ngươi hãy đem tro cốt nương nương đến đây cho ta, ta đi báo với hoàng thượng. - Cô ta ra lệnh cho Lăng Lăng
Lăng Lăng đem tro cốt đến cho Lạc Tâm, cô ta đem hũ tro cốt đến Thái Đông Điện, nơi Hạo Thần đang phê duyệt tấu chương. Trước khi đi, cô ta nói với Lăng Lăng
- Ngươi hãy rời khỏi Lãnh cung ngay lập tức, về quê mà sinh sống, đừng nói cho ai biết về cái chết của nương nương, ta không muốn gây cho ngươi và tỉ tỉ phiền phức, cũng không muốn hủy hoại thanh danh của tỉ tỉ, ta ban cho ngươi một ân sủng trước khi đi, có điều gì thì cứ nói
- Tạ ơn nương nương đã ban ân sủng, nô tì muốn trước khi xuất cung muốn đưa theo một tì nữ, tên Lan Hoa, em ấy là em gái của nô tì. Ngày trước, nô tì làm việc trong cung nên chăm sóc được cho em ấy, bây giờ nô tì đi rồi, chỉ sợ...em ấy một mình trong cung sẽ gặp nguy hiểm, nô tì...nô tì muốn xuất cung cùng em ấy!
- Được, ta sẽ khai ân cho ngươi! Giờ thì mau dọn hành lí ra khỏi cung đi, càng sớm càng tốt. Ta cũng sẽ ban cho ngươi một số ngân lượng để sinh sống, nếu ngươi mở miệng nói cho ai biết nương nương bị trúng độc mà chết thì coi chừng cái mạng cẩu nhà ngươi, nghe rõ chưa?- Lạc Tâm đem hũ cốt bỏ đi, không một chút nghi ngờ
Khi Lạc Tâm vừa rời khỏi Lãnh cung, Lăng Lăng dọn hành lí, cầm túi ngân lượng, cùng tì nữ da đen, tóc ngắn kia rời khỏi cung. Vừa ra bên ngoài cổng thành, họ thuê một phòng ở một quán trọ qua đêm.
Lúc vào phòng, Lăng Lăng đóng hết tất cả cửa sổ rồi lấy cho tì nữ kia một chậu nước. Nô tì kia lấy nước bôi đi lớp mực đen trên mặt. Tì nữ đó...là Hạ Nguyệt! Phải! Việc xuất cung của Lăng Lăng đã nằm trong kế hoạch của cô. Sở dĩ Hạ Nguyệt không bôi lớp mực đen trên mặt khi vừa bước ra khỏi cổng thành là vì cô rất đề phòng, cô biết rằng, người của Kim Liên và Lạc Tâm vẫn luôn theo dõi Lăng Lăng. Cô đã từng nghĩ đến phương án trèo trường để trốn ra ngoài, nhưng vệ binh canh gác rất nhiều, nếu đánh chúng sẽ đánh động đến Kim Liên và cô ta sẽ biết cô còn sống, vì thế cô đã sử dụng cách này. Bước đầu đã thành công mỹ mãn, cô sẽ tiếp tục kế hoạch của mình, cô sẽ đem tất cả về đúng vị trí của nó... cả ngôi vị Hoàng hậu và thanh danh của Hạ Nguyệt. Nhưng có một thứ cô không muốn lấy lại...đó là tình yêu của hắn- Vương Hạo Thần, người mà Hạ Nguyệt đã từng rất yêu...rất yêu...
---------------o0o---------------
Do không quen viết truyện cổ đại nên có đôi lúc ngôn từ lộn xộn, mong mn đừng để ý a >-
/27
|