Sáng ngày hôm sau, khi trời còn chưa sáng hẳn, Hạ Nguyệt đã chuẩn bị quần áo tươm tất, tóc chải gọn gàng. Nàng đợi đến khi một cung nữ bước vào Lục viện dẫn nàng đến thỉnh an Thái hậu. Hôm nay là ngày đầu tiên nàng vào cung. Tuy đã từng ở trong cung nhưng cảm giác lạ lẫm vẫn bủa vây nàng...vì lúc trước là nàng bị nhốt trong lãnh cung, còn bây giờ, là nàng được tự do. Công việc của nàng khá là đơn giản, hàng ngày đều đến thỉnh an Thái hậu, bên cạnh chăm sóc, bảo vệ cho Người. Vốn nói là cung nữ nhưng nàng thấy công việc này giống y tá kiêm luôn vệ sĩ riêng cho Thái hậu lắm a ~ Thái hậu vốn từ trước rất yêu quý Hạ Nguyệt, khi biết nàng chết, đã buồn đến mức lâm bệnh nặng mấy tháng. Giờ đây, hắn tìm được một người có tướng mạo y hệt, biết y thuật, võ công lại phi phàm. Hắn làm sao có thể bỏ lỡ cơ hội này chứ ? Nàng đi theo cung nữ đó đến Lục Hoa cung. Vừa vào cung, nàng thấy Thái hậu ngồi uống trà, bên cạnh còn có hai tì nữ. Vừa thấy nàng, đáy mắt bà ấy không khỏi ngạc nhiên cùng vui mừng.
- Tham kiến Thái hậu nương nương! - Nàng hành lễ
- Miễn lễ. Mau! Ngươi mau đứng lên đi! Ta nghe Thần nhi kể hết rồi! Có phải ngươi là Lan Hoa không?
- Vâng, chính là tiểu nữ!
- Aiyo aiyo, ta nghe Thần nhi kể, cũng không ngờ ngươi lại giống Hạ Nguyệt đến vậy!- Thái hậu mỉm cười, ánh mắt lộ rõ vẻ phấn khích
Thì tôi chính là Hạ Nguyệt mà! Không giống sao được! Nàng thầm nghĩ, ánh mắt chua xót nhìn Thái hậu, có lẽ bà ấy không biết được rằng nàng đã chết như thế nào...Mà nàng vừa nghe Thái hậu nhắc tới Thần nhi...là tên Hoàng thượng đó ư? Nàng phải gặp mặt hắn một lần chứ! Về cổ đại hơn một năm rồi, ai nàng cũng nhớ mặt nhờ kí ức của Hạ Nguyệt, duy chỉ có tên này, haizzz...
- Ta còn nghe ngươi biết y thuật phải không?
- Vâng!
- Vậy ngươi xem, ta bị bệnh gì rất hay bị chảy máu cam, da hay bị bầm tím, đôi lúc nổi mẩn đỏ rất ngứa- Vừa nói, Thái hậu vừa đưa tay cho nàng xem những vết mẩn đỏ trên tay
- Nương nương, có phải ban đêm người rất hay khó ngủ không ạ?
- Phải! Làm sao ngươi biết?
- Tiểu nữ thấy nương nương chỉ bị nóng trong người. Vì mùa này khô nóng, nương nương uống ít nước, hơn nữa các món ăn trong cung quá nhiều đạm khiến gan của nương nương bị nhiệt.
- Vậy...bệnh này có chữa hết không?
- Nương nương yên tâm, người chỉ cần dùng đan bì, trạch tả, hoài sơn, phục linh, thục địa. Mỗi ngày sắc uống với nhau là được.
Thái hậu lập tức sai Thái y sắc thuốc, mỗi ngày đều uống. Mỗi bữa cơm của Thái hậu, cũng là do nàng đích thân chuẩn bị. Quả nhiên hơn hai tuần sau, bệnh bà khỏi hẳn. Thái hậu rất mến nàng, tặng nàng biết bao trang sức, y phục đẹp. Một buổi sáng, nàng đi dạo trong Ngự hoa viên cùng Thái hậu:
- Lan Hoa, ngươi xem, bệnh của ai gia đã khỏi hẳn rồi! Quả như lời đồn đại không sai, lần này ngươi lập công rất lớn!
- Tiểu nữ không dám...
Thái Hậu nhìn nàng mỉm cười, bỗng một toán thị vệ đi đến:
- Thỉnh an Thái hậu nương nương!- Kim Liên vừa nhìn Thái hậu.
- Miễn lễ! Hoàng hậu, con cũng dạo Ngự hoa viên à?
- Vâng!- Kim Liên vừa trả lời, vừa mỉm cười nhìn nàng.
Trong mắt mọi người, Kim Liên là một mỹ nhân, tài đức vẹn toàn, thông minh hiền dịu. Nhưng có ai biết được rằng, sau lớp mặt nạ giả tạo đó, là một con người mưu mô khó đoán cơ chứ! Nàng nhìn Kim Liên, trong lòng không khỏi căm thù, nhưng miệng vẫn nở nụ cười gượng gạo. Hạ Nguyệt chết như thế nào, bị ả ta hại thành ra thế nào, nàng đều biết rõ!
- Đây là Lan Hoa, người đã chữa bệnh cho ai gia. Hai ngươi cứ từ từ nói chuyện, ai gia đi trước.
Nói rồi, Thái hậu cùng toán thị vệ kia về Lục Hoa cung nghỉ ngơi. Bây giờ chỉ còn nàng và Kim Liên.
- Tiểu nữ tham kiến Hoàng hậu nương nương!- Nàng cúi đầu hành lễ
- Ngươi mau đứng lên đi! Không cần khách sáo như vậy! Ngẩng mặt lên ta xem nào!- Kim Liên mỉm cười, đích thân đưa tay đỡ nàng dậy.
Vừa thấy mặt nàng, mặt Kim Liên xanh lại, tái mét. Nhưng rất nhanh sau đó, cô ta khôi phục lại tinh thần:
- Nguyệt tỉ? Tỉ...còn sống sao?- Kim Liên ấp úng hỏi
- Nương nương nhận lầm người rồi ạ.
- Cũng phải! Hạ Nguyệt không biết y thuật...- Mi cô ta rũ xuống, bộ dạng đau thương khiến ai cũng đau lòng. Hạ Nguyệt nhìn bộ dáng đó, trong lòng không khỏi khinh bỉ. Kim Liên! Cô diễn xuất giỏi lắm!
- Bổn cung thấy Thái hậu sức khỏe không ổn, ngươi hãy mang thật nhiều thảo dược đến cho người!
- Vâng!
- Thôi ngươi lui xuống đi. Ta còn phải đến gặp Hoàng thượng.
Nói rồi, cô ta bước qua Hạ Nguyệt. Đột nhiên, Kim Liên dừng lại:
- Hạ Nguyệt! -Kim Liên khẽ gọi, quay đầu nhìn nàng, chân Hạ Nguyệt vô thức dừng lại.
- Hạ Nguyệt...làm sao có thể còn sống được! Là chính tay bổn cung đã giết chết cô ta mà!- Kim Liên cười lạnh, ánh mắt lóe lên tia cảnh cáo
Nói rồi, Kim Liên bỏ đi, Hạ Nguyệt tức giận bấu chặt váy, cô ta đang nói gì vậy? Định khiêu chiến với nàng sao? Được! Vậy để xem cuộc chiến này ai là người thắng. Thù này nàng không trả thì nàng không phải là con người! Ai đắc tội với nàng, phải trả cái giá rất đắt! Nàng về Lục Viện, trong lòng không khỏi căm hận
Sáng hôm sau, một ngày đẹp trời, cũng như hằng ngày, nàng đến Lục Hoa cung:
- Thỉnh an Thái hậu nương nương!
- Lan Hoa, hôm nay ai gia muốn ở một mình, ngươi hôm nay không cần bên cạnh ta nữa đâu!- Thái hậu mỉm cười nhìn nàng.
- Vâng- Dù khó hiểu nhưng nàng vẫn tuân theo. Xem ra hôm nay nàng có thể thảnh thơi đi chơi rồi.
Nàng đến Ngự hoa viên đi dạo, phát hiện một gốc anh đào cổ thụ rất đẹp. Hiện đang là mùa anh đào, từng đóa hoa nở rộ đẹp động lòng người. Hạ Nguyệt vô thức bước đến cây cổ thụ, nhìn lên đóa hoa. Nàng nghe trong sách y dược có bảo, tinh dầu hoa anh đào sẽ làm đẹp da. Vì thế, nàng xắn tay áo, trèo lên cây anh đào hái hoa. Nàng leo lên được tới cành cây, thấy một đóa hoa rất lớn, thế là đưa tay lên hái. Đóa hoa cách xa tầm với của Hạ Nguyệt, nàng vươn tay cố gắng hái, vô tình trượt chân rơi xuống. Rơi từ độ cao này nếu không gãy chân, gãy tay thì cũng bị thương cũng không nhẹ. Thôi xong! Kì này nàng tiêu đời! Hạ Nguyệt nhắm chặt mắt, mở mắt ra thấy mình đã mình ở dưới đất, dưới thân hình như còn có cái gì đó mềm mềm, âm ấm.
- A! Nặng chết ta rồi! Có phải nàng nên ăn ít lại không?
Hạ Nguyệt ngạc nhiên, hình như cục thịt kia phát ra tiếng nói thì phải, chỉ có điều, cái giọng này, sao nàng nghe quen quen.Nàng nhìn xuống, thấy khuôn mặt một tên nam nhân. Nàng vội vàng đứng dậy:
- Xin lỗi! Tôi vô cùng xin lỗi!- Nàng ngại ngùng xin lỗi
Hắn không trả lời nàng, khóe môi khẽ mỉm cười. Nàng nhìn hắn có chút quen thuộc, nhìn kĩ lại thì...không phải đó chứ, là...là hắn!
- A! Anh là tên biến thái lúc đó?- Nàng chỉ chỉ hắn
Mặt Hạo Thần đen thui, khóe môi giật giật. Nàng xem hắn là một tên biến thái sao? Rõ ràng là do hắn xúc động quá thôi mà!
- Khụ khụ! Xem ra nàng còn nhớ nhỉ?
- Xí! Mà sao anh vào đây được, đây là Hoàng cung đó! Không lẽ...anh là thính khách?- Hạ Nguyệt nhìn hắn bằng ánh mắt ngờ vực. Trời ơi, nàng coi hắn là loại người gì hả?
- Nàng! Thôi bỏ đi, nàng chỉ cần biết ta là người trong cung là được. Bây giờ ta phải đi đây!- Nói rồi hắn bỏ đi
Nàng bĩu môi nhìn hắn, nhìn quần áo trên người hắn, lại là người trong cung, xem ra là một chức quan nào đó trong triều đình. Nếu hắn ở trong cung, thì sớm hay muộn, chắc chắn nàng sẽ gặp lại hắn thôi.
---------------------------o0o----------------------------
- Tham kiến Thái hậu nương nương! - Nàng hành lễ
- Miễn lễ. Mau! Ngươi mau đứng lên đi! Ta nghe Thần nhi kể hết rồi! Có phải ngươi là Lan Hoa không?
- Vâng, chính là tiểu nữ!
- Aiyo aiyo, ta nghe Thần nhi kể, cũng không ngờ ngươi lại giống Hạ Nguyệt đến vậy!- Thái hậu mỉm cười, ánh mắt lộ rõ vẻ phấn khích
Thì tôi chính là Hạ Nguyệt mà! Không giống sao được! Nàng thầm nghĩ, ánh mắt chua xót nhìn Thái hậu, có lẽ bà ấy không biết được rằng nàng đã chết như thế nào...Mà nàng vừa nghe Thái hậu nhắc tới Thần nhi...là tên Hoàng thượng đó ư? Nàng phải gặp mặt hắn một lần chứ! Về cổ đại hơn một năm rồi, ai nàng cũng nhớ mặt nhờ kí ức của Hạ Nguyệt, duy chỉ có tên này, haizzz...
- Ta còn nghe ngươi biết y thuật phải không?
- Vâng!
- Vậy ngươi xem, ta bị bệnh gì rất hay bị chảy máu cam, da hay bị bầm tím, đôi lúc nổi mẩn đỏ rất ngứa- Vừa nói, Thái hậu vừa đưa tay cho nàng xem những vết mẩn đỏ trên tay
- Nương nương, có phải ban đêm người rất hay khó ngủ không ạ?
- Phải! Làm sao ngươi biết?
- Tiểu nữ thấy nương nương chỉ bị nóng trong người. Vì mùa này khô nóng, nương nương uống ít nước, hơn nữa các món ăn trong cung quá nhiều đạm khiến gan của nương nương bị nhiệt.
- Vậy...bệnh này có chữa hết không?
- Nương nương yên tâm, người chỉ cần dùng đan bì, trạch tả, hoài sơn, phục linh, thục địa. Mỗi ngày sắc uống với nhau là được.
Thái hậu lập tức sai Thái y sắc thuốc, mỗi ngày đều uống. Mỗi bữa cơm của Thái hậu, cũng là do nàng đích thân chuẩn bị. Quả nhiên hơn hai tuần sau, bệnh bà khỏi hẳn. Thái hậu rất mến nàng, tặng nàng biết bao trang sức, y phục đẹp. Một buổi sáng, nàng đi dạo trong Ngự hoa viên cùng Thái hậu:
- Lan Hoa, ngươi xem, bệnh của ai gia đã khỏi hẳn rồi! Quả như lời đồn đại không sai, lần này ngươi lập công rất lớn!
- Tiểu nữ không dám...
Thái Hậu nhìn nàng mỉm cười, bỗng một toán thị vệ đi đến:
- Thỉnh an Thái hậu nương nương!- Kim Liên vừa nhìn Thái hậu.
- Miễn lễ! Hoàng hậu, con cũng dạo Ngự hoa viên à?
- Vâng!- Kim Liên vừa trả lời, vừa mỉm cười nhìn nàng.
Trong mắt mọi người, Kim Liên là một mỹ nhân, tài đức vẹn toàn, thông minh hiền dịu. Nhưng có ai biết được rằng, sau lớp mặt nạ giả tạo đó, là một con người mưu mô khó đoán cơ chứ! Nàng nhìn Kim Liên, trong lòng không khỏi căm thù, nhưng miệng vẫn nở nụ cười gượng gạo. Hạ Nguyệt chết như thế nào, bị ả ta hại thành ra thế nào, nàng đều biết rõ!
- Đây là Lan Hoa, người đã chữa bệnh cho ai gia. Hai ngươi cứ từ từ nói chuyện, ai gia đi trước.
Nói rồi, Thái hậu cùng toán thị vệ kia về Lục Hoa cung nghỉ ngơi. Bây giờ chỉ còn nàng và Kim Liên.
- Tiểu nữ tham kiến Hoàng hậu nương nương!- Nàng cúi đầu hành lễ
- Ngươi mau đứng lên đi! Không cần khách sáo như vậy! Ngẩng mặt lên ta xem nào!- Kim Liên mỉm cười, đích thân đưa tay đỡ nàng dậy.
Vừa thấy mặt nàng, mặt Kim Liên xanh lại, tái mét. Nhưng rất nhanh sau đó, cô ta khôi phục lại tinh thần:
- Nguyệt tỉ? Tỉ...còn sống sao?- Kim Liên ấp úng hỏi
- Nương nương nhận lầm người rồi ạ.
- Cũng phải! Hạ Nguyệt không biết y thuật...- Mi cô ta rũ xuống, bộ dạng đau thương khiến ai cũng đau lòng. Hạ Nguyệt nhìn bộ dáng đó, trong lòng không khỏi khinh bỉ. Kim Liên! Cô diễn xuất giỏi lắm!
- Bổn cung thấy Thái hậu sức khỏe không ổn, ngươi hãy mang thật nhiều thảo dược đến cho người!
- Vâng!
- Thôi ngươi lui xuống đi. Ta còn phải đến gặp Hoàng thượng.
Nói rồi, cô ta bước qua Hạ Nguyệt. Đột nhiên, Kim Liên dừng lại:
- Hạ Nguyệt! -Kim Liên khẽ gọi, quay đầu nhìn nàng, chân Hạ Nguyệt vô thức dừng lại.
- Hạ Nguyệt...làm sao có thể còn sống được! Là chính tay bổn cung đã giết chết cô ta mà!- Kim Liên cười lạnh, ánh mắt lóe lên tia cảnh cáo
Nói rồi, Kim Liên bỏ đi, Hạ Nguyệt tức giận bấu chặt váy, cô ta đang nói gì vậy? Định khiêu chiến với nàng sao? Được! Vậy để xem cuộc chiến này ai là người thắng. Thù này nàng không trả thì nàng không phải là con người! Ai đắc tội với nàng, phải trả cái giá rất đắt! Nàng về Lục Viện, trong lòng không khỏi căm hận
Sáng hôm sau, một ngày đẹp trời, cũng như hằng ngày, nàng đến Lục Hoa cung:
- Thỉnh an Thái hậu nương nương!
- Lan Hoa, hôm nay ai gia muốn ở một mình, ngươi hôm nay không cần bên cạnh ta nữa đâu!- Thái hậu mỉm cười nhìn nàng.
- Vâng- Dù khó hiểu nhưng nàng vẫn tuân theo. Xem ra hôm nay nàng có thể thảnh thơi đi chơi rồi.
Nàng đến Ngự hoa viên đi dạo, phát hiện một gốc anh đào cổ thụ rất đẹp. Hiện đang là mùa anh đào, từng đóa hoa nở rộ đẹp động lòng người. Hạ Nguyệt vô thức bước đến cây cổ thụ, nhìn lên đóa hoa. Nàng nghe trong sách y dược có bảo, tinh dầu hoa anh đào sẽ làm đẹp da. Vì thế, nàng xắn tay áo, trèo lên cây anh đào hái hoa. Nàng leo lên được tới cành cây, thấy một đóa hoa rất lớn, thế là đưa tay lên hái. Đóa hoa cách xa tầm với của Hạ Nguyệt, nàng vươn tay cố gắng hái, vô tình trượt chân rơi xuống. Rơi từ độ cao này nếu không gãy chân, gãy tay thì cũng bị thương cũng không nhẹ. Thôi xong! Kì này nàng tiêu đời! Hạ Nguyệt nhắm chặt mắt, mở mắt ra thấy mình đã mình ở dưới đất, dưới thân hình như còn có cái gì đó mềm mềm, âm ấm.
- A! Nặng chết ta rồi! Có phải nàng nên ăn ít lại không?
Hạ Nguyệt ngạc nhiên, hình như cục thịt kia phát ra tiếng nói thì phải, chỉ có điều, cái giọng này, sao nàng nghe quen quen.Nàng nhìn xuống, thấy khuôn mặt một tên nam nhân. Nàng vội vàng đứng dậy:
- Xin lỗi! Tôi vô cùng xin lỗi!- Nàng ngại ngùng xin lỗi
Hắn không trả lời nàng, khóe môi khẽ mỉm cười. Nàng nhìn hắn có chút quen thuộc, nhìn kĩ lại thì...không phải đó chứ, là...là hắn!
- A! Anh là tên biến thái lúc đó?- Nàng chỉ chỉ hắn
Mặt Hạo Thần đen thui, khóe môi giật giật. Nàng xem hắn là một tên biến thái sao? Rõ ràng là do hắn xúc động quá thôi mà!
- Khụ khụ! Xem ra nàng còn nhớ nhỉ?
- Xí! Mà sao anh vào đây được, đây là Hoàng cung đó! Không lẽ...anh là thính khách?- Hạ Nguyệt nhìn hắn bằng ánh mắt ngờ vực. Trời ơi, nàng coi hắn là loại người gì hả?
- Nàng! Thôi bỏ đi, nàng chỉ cần biết ta là người trong cung là được. Bây giờ ta phải đi đây!- Nói rồi hắn bỏ đi
Nàng bĩu môi nhìn hắn, nhìn quần áo trên người hắn, lại là người trong cung, xem ra là một chức quan nào đó trong triều đình. Nếu hắn ở trong cung, thì sớm hay muộn, chắc chắn nàng sẽ gặp lại hắn thôi.
---------------------------o0o----------------------------
/27
|