Chương 1: Biệt Ly, Ly Biệt
Trong một phòng làm việc xa hoa, Hàn Khanh- Tổng giám đốc của tập đoàn Hàn thị đang nhíu mày chăm chú xem tài liệu chuẩn bị cho chuyến đi công tác ở Pháp.
“Tổng giám đốc, hết giờ làm việc rồi, ngài nên về thôi, sáng mai còn một chuyến bay dài đó” Cô gái với làn da trắng, ánh mắt sáng ngời như ánh sao, nụ cười ngọt ngào đi đến bên bàn, dịu dàng nhắc nhỡ.
“Em về đi” Hàn Khanh không ngẩng đầu nhìn cô, giọng điệu lạnh nhạt.
“Em…muốn chờ anh” An Nhiên nhẹ giọng, người đàn ông này, cô vừa yêu vừa sợ.
“Lời tôi nói không muốn lặp lại lần thứ hai” Hàn Khanh không kiên nhẫn.
“Em đi pha cho anh ly cà phê nhé” Cô vẫn dịu dàng nói.
“Ra ngoài, lập tức ra ngoài” Lời nói lạnh lùng không chút tình cảm.
An Nhiên vẫn đứng đó nhìn hắn, cắn chặt môi, nước mắt rơi lả chả.
Hàn Khanh ngẩng đầu lạnh lùng nhìn cô. Hắn âm độc, vô tình , tà mị và bạo ngược, nhưng đáng giận là rất nhiều phụ nữ đều cam tâm tình nguyện dâng trái tim cho hắn chà đạp và cô là một trong số rất nhiều đó.
“Xem ra tôi đã quá nuông chiều nhân viên đến nổi chỉ là một thư ký nhỏ nhoi cũng không nghe lời nữa rồi” Hắn nhếch môi cười lạnh.
An Nhiên hận bản thân mình tại sao lúc này chỉ có thể mềm yếu rơi nước mắt. ‘Chỉ là một thư ký nhỏ nhoi’ thôi sao? Phải, bọn họ đã từng vui vẻ bên nhau, nhưng anh chưa bao giờ nói yêu cô, anh thà chạm vào những người phụ nữ khác chứ chưa bao giờ chạm vào cô, lúc đó cô còn cho là anh thật sự có tình cảm với cô nên anh tôn trọng cô, bây giờ xem ra anh thật sự chỉ xem cô là thư ký. Vậy thì đối tốt với cô làm gì để cô sa vào chứ?
Bất chợt An Nhiên đưa tay, mạnh mẽ lau nước mắt, sau đó cúi người, lạnh nhạt nói:
“Vậy tôi về trước, tạm biệt tổng giám đốc”
“Khoan đã” Hắn gọi cô lại, nhưng cô không có can đảm quay lại nhìn hắn, cô chỉ đứng lại, chờ đợi, một lát sau, hắn nói:
“Ngày mai cô không cần theo tôi”
Nghe xong cô bật cửa chạy ra ngoài như đang chạy trốn một con thú dữ.
Hắn nhìn theo bóng lưng chạy trốn của cô, tim đau nhói, An Nhiên, thế giới đầy tranh đấu và đen tối của anh không hợp với em, anh rồi sẽ phải theo sắp xếp của gia tộc mà cưới một người anh chưa từng gặp mặt, không có anh họ gia tộc sẽ sụp đổ, còn em, không có anh em vẫn còn nhiều sự lựa chọn khác tốt hơn anh rất nhiều. Xin lỗi em!
Hàn Khanh và cả An Nhiên đều không biết rằng, sau buổi gặp mặt hôm đó hai người sẽ mãi mãi không còn gặp lại nữa.
……………………………………………………………………
Hy Thiên quốc,
Lý Na từ nhỏ đã nghe mọi người đồn đãi về con trai duy nhất của Hàn gia tài mạo hơn người, năm mười hai tuổi nàng vào cung dự yến. Vì yến tiệc quá nhàm chán, nàng trốn ra ngoài, men theo đường đá đến ngự hoa viên cho mát mẻ, ở đây lần đâu tiên nàng gặp chiến thần trong truyền thuyết, thiếu niên tầm mười sáu, mười bảy tuổi, nhưng khí chất trầm ổn, khuôn mặt đẹp trai tràn đầy anh khí, môi mỏng bạc, ánh mắt sắc bén câu hồn người, tiếc là hắn quá lạnh nhạt, toàn bộ mang theo áp lực cảnh cáo chớ đến gần.
Lý Na tuy mới mười hai nhưng đã ra dáng thiếu nữ xinh đẹp, nam nhân luôn nhìn nàng với ánh mắt si mê, hôm nay hắn nhìn nàng thờ ơ lạnh nhạt, rồi cứ như nàng quấy rầy sự yên tĩnh của hắn nên lập tức hắn quay lưng bỏ đi, nàng vô cùng không cam tâm:
“Này”
Hắn quay lại, nhưng không có ý định trả lời, nàng nói tiếp:
“Ngươi là coi thường ta sao?”
Hắn nhếch môi bạc, cười nhạt, cũng không trả lời nàng. Thẹn quá hóa giận, nàng vung đoản đao về phía hắn, hắn lách người tránh né, nàng theo quán tính ngã nhào xuống đất, hắn cũng không quan tâm dứt khoát bỏ đi, lại nghe nàng thống khổ rên lên một tiếng:
“Máu, đứt…đứt ngón tay rồi”
Hắn nhíu mày quay lại, ngồi xổm xuống, đưa tay muốn xem vết thương, thì ‘roẹt’ một cái, đoản đao rạch một đường từ cổ tay dài đến tận ngón giữa của hắn, nàng đứng bật lên, cười đắc ý:
“Chiến thần lần sau không nên thiếu cảnh giác như thế” Sau đó nghênh ngang rời đi.
Hắn đứng lên, cũng không nhìn vết thương trên bàn tay, mà nhìn theo hướng nàng rời đi, khóe môi chậm rãi nhếch lên, ý cười trong mắt càng nồng đậm.
Coi như lần đánh nhau là chào hỏi, Lý Na bắt đầu nhân lúc Hàn Khanh còn chưa về biên ải, ngày nào nàng cũng quấn lấy hắn muốn học thêm võ công và tài quân sự để sau này làm nữ tướng.
Cứ như vậy, hai người nảy sinh tình cảm. Nhưng Hàn Khanh là tướng, nên rồi cũng phải trở về với chiến trường, xa cách là điều khó mà tránh khỏi.
Năm nàng sắp mười lăm, sắp làm lễ trưởng thành chính thức trở thành thiếu nữ, dù đang trong chiến sự căng thẳng Hàn Khanh vẫn ngày đêm phi ngựa trở về, chỉ có thể bên nàng chưa đến ba canh giờ hắn cũng cố gắng về để tặng nàng một chiếc lược gỗ mà hắn tự mình điêu khắc, xa cách đã lâu, tuổi trẻ bồng bột, nỗi nhớ nhung làm con người đang yêu trở nên gan dạ đến mất đi lý trí, nàng tình nguyện dâng mình chân chính trở thành nữ nhân của hắn.
………………………..
Khi Lý Na vui mừng biết nàng đã mang giọt máu của Hàn Khanh, cũng là khi nàng đau khổ nghe tin chiến thần tử trận.
“Tiểu thư, người làm sao vậy?” Nha hoàn Xảo Nhi ngó thấy tiểu thư nhà mình vô hồn rơi nước mắt, liền lo lắng tiến đến lay tỉnh nàng.
Lý Na ôm chầm lấy Xảo Nhi nghẹn khóc, khóc đến đôi mắt sưng đỏ cả lên, giọng nói khàn đi không còn rõ tiếng.
“Biểu tỷ” Một thiếu niên tầm mười lăm mười sáu tuổi, khuôn mặt xinh đẹp đến yêu nghiệt, giọng nói trong trẻo tiến vào.
Xảo Nhi đỏ mặt hành lễ:
“Thái tử điện hạ vạn phúc kim an”
“Miễn lễ, biểu tỷ, tỷ…” Đã biết rồi sao? Mấy chữ này hắn nuốt xuống không nói. Hắn tiến đến, ngồi xuống đối diện nàng, Xảo Nhi nhanh nhẹn tiến lên dâng trà, sau đó lui ra ngoài đóng kín cửa.
“Biểu đệ, tin này không phải thật đúng không? Chàng vẫn bình an có đúng hay không?” Lý Na khẩn trương, túm lấy tay áo của thiếu niên kia.
Vũ Văn Triệt nhìn nàng, sau đó nhẹ giọng:
“Tin là thật, có điều vẫn chưa tìm thấy thi thể”
“Ta biết mà, chắc chắn chàng vẫn bình an, chàng còn phải cùng ta đón hài tử ra đời nữa mà” Lý Na thấp giọng lẩm bẩm. Nhưng Vũ Văn Triệt nghe thấy liền bất động, mắt hồ ly nhìn chằm chằm vào biểu tỷ, hắn có nghe lầm không, biểu tỷ nói ‘hài tử’?
“Tỷ có hài tử?” Hắn bình tĩnh hỏi.
Lý Na cúi đầu nhìn xuống bụng, cười hạnh phúc, rồi ngẩng lên, kiên định gật đầu.
“Tỷ có dự định gì?”
“Sinh hài tử, chờ chàng trở về” Nàng nói như điều đương nhiên.
Vũ Văn Triệt cảm thấy huyệt thái dương giật lợi hại, gia gia mà biết khẳng định sẽ giết chết tỷ ấy. Rồi như nhớ ra chuyện gì, Lý Na ‘bùm’ một cái quỳ xuống:
“Biểu đệ, đệ giúp tỷ đi”
Vũ Văn Triệt lo nhất câu này, hắn cùng biểu tỷ này tuổi tác tương đương, lại có chung niềm đam mê võ nghệ và quân sự, hai tỷ đệ thân thiết vô cùng, chuyện gì Lý Na cũng kể cho hắn nghe, người ngoài đều nói hai người là thanh mai trúc mã, nhưng trời mới biết Lý Na xem hắn không khác nào tỷ muội tình thân. ><
Hắn đỡ nàng lên, trầm mặc suy nghĩ một lát:
“Đã có ai biết chuyện này chưa?”
“Đệ là người đầu tiên”
“Tỷ mang thai bao lâu rồi?” Hắn nhàn nhạt hỏi.
Lý Na đỏ mặt: “Hơn hai tháng rồi”
“Mang thai mấy tháng thì sẽ lộ bụng?”
“Ta…ta không biết”
Vũ Văn Triệt ôm trán, một trận đau đầu ập đến. Không biết vậy phải làm sao? Hắn là nam nhân chả lẽ lại di tìm hiểu mấy chuyện này.
“Thôi cứ vậy đi, tháng sau ta và tam đệ có chuyến đến Mộc Châu chuyên tâm rèn luyện đến tận sang năm mới quay lại, tỷ nghỉ cách đòi theo đi”
“Được, cảm ơn đệ”
“Ta phải hồi cung rồi” Nói xong hắn chắp tay ra sau, thong thả rảo bước ra ngoài.
……………………………………………………………………
/5
|