Trong đêm khuya, bóng nữ nhân nhỏ nhắn run rẩy bước đi, thỉnh thoảng có ngó lại đằng sau mấy cái, phong thái coi qua thật giống kẻ trộm. Uy Vân nắm chặt gói lạt hoa độc trong tay, dõ dẫm bước đi trong bóng tối. A Đề Mi Hương đã bắt ép nàng làm đến nước này, chọn đúng nơi Ân Tiểu Tiểu hay một mình đứng luyện võ mà hạ thủ, nàng ta khẳng định không còn nhân tính nữa rồi.
Sắp được rồi, chỉ còn năm ngày nữa là đến hội tú nữ biểu diễn, Uy Vân cũng không mong mỏi gì ở vị trí thái tử phi kia nữa, vì thật sự nàng không đấu lại Ân Tiểu Tiểu, hơn thế còn có A Đề Mi Hương muốn bắt ép nàng ở lại vì nàng ta mà phục vụ,Uy Vân thật sự tiến thoái lưỡng nan.
'' Dừng lại!''
Giọng nói lãnh khốc truyền tới, Uy Vân giật bắn mình, hóa đá tại chỗ.
'' Ngươi là ai?''
Bóng nam nhân một thân hắc trường bào tung bay trong gió đêm tỏa ra khí khái vương giả, khuôn mặt phi thường tuấn tú,đôi mắt màu hổ phách lạnh nhạt, lông mi hắn cao vút, sống mũi thẳng, bạc môi mỏng mím chặt cương nghị.
Uy Vân sớm đã bị vẻ đẹp của hắn quyến rũ. Nàng, là lần đầu tiên thấy có nam nhân tuấn tú như vậy, hơn nữa, trên người còn mặc trường bào thêu rồng, Uy Vân kinh diễm, lập tức quỳ xuống
'' Tiểu nữ bái kiến điện hạ!''
Triệu Khuông Dẫn ánh mắt dò xét nhìn người quỳ dưới đất, từ khi nào trong đông cung điện lại cho phép người ra vào tự do như vậy
'' Ngươi là ai?''
Uy Vân run rẩy, rõ ràng A Đề Mi Hương đã bảo là canh này là canh đổi phiên trực, thừa cơ lẻn vào phía sau đông cung điện có thể dễ dàng thực hiện được, tại sao bây giờ lại giáp mặt điện hạ thế này, khác nào vào chỗ chết.
'' Tiểu nữ.. tiểu nữ..là..''
'' Dẫn! Ngươi đâu rồi!'' Giọng nói êm ái nhưng vì bực tức mà cao lên của nữ nhân từ xa truyền tới.
Triệu Khuông Dẫn cơ mặt giãn ra, ánh mắt khôi phục vẻ hiền lành hiếm có, khóe miệng cong cong. Ân Tiểu Tiểu từ xa chạy lại, lấy chân để lên vai hắn, thở hổn hển '' Ngươi láo thật, bổn tiểu thư chỉ vào điện lấy đai, ngươi lại đi lung tung hại ta chạy khắp nơi tìm ngươi, sợ ngươi lại trật chân xuống hồ thì..''
Triệu Khuông Dẫn cười ôn nhu, lấy trong ống tay ra một chiếc khăn thấm mồ hôi, nhẹ nhàng lau đi những giọt mồ hôi lấm tấm trên má nàng. Ân Tiểu Tiểu thấy hắn có điểm lạ, đặt chân xuống, ngó qua. Người ngồi trên đất nãy giờ bị một màn kia thiêu đốt hết tâm can, không phát hiện ánh mắt ngạc nhiên của Ân Tiểu Tiểu đã chiếu thẳng đến nàng ta từ lúc nào.
'' Uy.. Uy tiểu thư?''
Triệu Khuông Dẫn nhếch miệng cười nhạt, khốn kiếp, trò này mà cũng nghĩ ra, bao nhiêu kế không tính, tính đến kế giáp mặt tương tình này, cái mạng nhỏ kia phải chăng không muốn giữ nữa. Hắn cảnh giác kéo nàng sát vào người mình, hai bàn tay đan vào nhau.
Uy Vân sợ đến toát mồ hôi hột, miệng lắp ba lắp bắp '' Tiểu nữ bái kiến Ngự nữ nương nương!''
Ân Tiểu Tiểu thoáng nhìn qua bộ dạng sợ hãi kia, nếu nói nàng ta vô tình lạc đến đây cũng có điểm không đúng, đêm khuya như vậy, chắc chắn là có mục đích, dù xấu hay là tốt. Nàng lại nhìn lên nam nhân đứng cạnh mình, đẹp trai a đẹp trai, còn là thái tử điện hạ cao ngạo, cô nương nào mà không muốn leo lên giường hắn chứ? Nhưng mà bộ dạng lạnh nhạt của hắn là thế nào, nàng hiểu rõ, trong tâm Ân Tiểu Tiểu bỗng nhảy lên tưng bừng.
Uy Vân sợ hãi tới mức run rẩy cả tấm thân, đương nhiên cả màn này cũng lọt luôn vào mắt Ân Tiểu Tiểu, nhưng biết làm sao được, nàng là con nhà võ, sẽ không làm tổn hại đến những kẻ yếu ớt.
'' Điện hạ, thiếp mệt quá, có thể nào đưa thiếp về điện nghỉ ngơi được không?'' Ân Tiểu Tiểu nháy mắt với nữ nhân đang quỳ dưới đất, rồi khẽ dựa vào người Triệu Khuông Dẫn.
Uy Vân tuy là có chút ngốc nghếch nhưng hành động của Ân Tiểu Tiểu nàng ta hiểu rõ, muốn sống thì ngay lập tức cút khỏi tầm mắt của điện hạ, nếu không nàng cũng không giúp gì được thêm. Uy Vân thừa cơ cúi đầu thi lễ rồi quay người bước nhanh ra khỏi đông cung điện.
'' Nàng không có mệt!''
Triệu Khuông Dẫn không vui véo má nữ nhân, âu yếm cùng ôn nhu.
'' Ngươi biết rồi, cố gắng phối hợp một chút không phải tốt hơn sao?'' Ân Tiểu Tiểu nhảy phóc lên trên lưng hắn, thì thầm bên tai hắn đầy ủy khuất.
'' Được thôi, vi phu cũng muốn tối nay cùng nàng phối hợp một chút, thân thủ nàng nhanh lẹ như vậy, chắc chắn sẽ không mệt đâu nhỉ?'' Triệu Khuông Dẫn cười tươi, cõng tiểu cô nương về điện, mà nữ nhân dãy giụa cật lực, cũng không thoát khỏi lưng của hắn, tức giận gặm nhấm tai của hắn. Nàng không biết hắn vốn dĩ muốn để nàng thoải mái tắm một lát, nhưng bây giờ xem ra không đợi được nữa rồi.
Ninh Vân điện
Ba! Nữ nhân bị tát mạnh một phát ngã xuống nệm cỏ bớt đi chút đau đớn, nếu không khẳng định thương tật là rất lớn.
'' Khốn kiếp! Ngươi là con ngu, tại sao chút chuyện này cũng làm không được!'' A Đề Mi Hương tức giận, hai mắt long lên sòng sọc nhìn nữ nhân đang nằm dưới đất, hai tay vươn ra định lôi Uy Vân lên đánh tiếp.
Uy Vân không có chút kháng cự bị đánh đến thảm thương, hai má đỏ rực, khóe môi chảy ra dòng máu tanh nồng, thân thể xụi lơ sợ hãi lùi dần về phía tường lớn. Sao nữ nhân này có thể ác độc được như vậy, đau quá, nàng sợ mình không thể gượng dậy được nữa rồi. Đầu óc Uy Vân ong lên, tai chỉ nghe được những âm thanh chửi rủa ghê rợn của A Đề Mi Hương.
Bỗng nhiên đánh đập ngưng lại, à mà không, hình như nàng ta vẫn tiếp tục đánh, chỉ là có ai đó đã đến ôm lấy nàng vào lòng, nhưng trực giác mách bảo, tư vị quen thuộc này, Uy Vân sợ hãi giãy dụa. Tiếng A Đề Mi Hương vẫn vang lên sang sảng
'' Ồ, tên mã tư này, cả gan dám bảo vệ con tiện tỳ kia, để ta cho các ngươi chết chung một huyệt!''
Uy Vân mệt mỏi mấp máy mắt nhìn người đang ôm lấy nàng, tên khốn này, hắn còn muốn làm gì nữa, hành hạ nàng, chà đạp nàng như vậy còn chưa đủ sao, bây giờ còn xuất hiện ở đây đổ thêm dầu vào lửa.
'' Vân Vân, thân thể của nàng vốn dĩ là của ta, không ai có thể đụng tới ngoài ta, hiểu chưa?'' Phất Phong như cũ đau lòng ôm lấy cô nương trong lòng, tại sao bao năm qua nàng một chút vẫn chưa thay đổi, vẫn yếu ớt như vậy, nhưng hắn cũng chỉ là một tên mã tư của hoàng cung, không thể bao bọc được nàng. Giá như có thể dịu dàng với nàng hơn một chút, hắn lại không làm được, cư nhiên dày vò thân thể nàng, khiến nàng sợ hãi hắn, chỉ cần trông thấy hắn liền chạy mất. Chuyện này kẻ đáng chết nhất là hắn, Vân Vân vốn dĩ không có tội.
'' Dừng tay!'' Tiếng nam nhân từ xa truyền lại, trong bóng tối vốn dĩ không thể thấy kẻ nào, A Đề Mi Hương vội cúi xuống '' Tiện nhân, dám hé răng nửa lời, hai kẻ các người sẽ không yên với ta đâu!''
rồi quay người biến mất.
Bạch Mạn Trân hốt hoảng chạy đến, đỡ lấy Uy Vân, Triệu Khuông Tú vùng lên đằng trước kiếm người, rốt cuộc vẫn là để ả chạy mất.
'' Uy tiểu thư, ngươi làm sao thế này, đi, chúng ta đi về! Còn ngươi nữa, không mau bế nàng lên!'' Bạch Mạn Trân chỉ tay vào kẻ lạ mặt đang ôm khư khư lấy Uy Vân, đáy mắt hắn hiện lên sự đau xót vô cùng. Nam nhân này, tại sao trên người hắn lại phát ra hoàng khí, không đúng, còn có vầng sáng tỏa ra từ người hắn, chói mắt quá, Triệu Khuông Tú vội chạy lại đỡ nàng.
'' Trân nhi, không được nhìn nữa, nàng sắp ngất rồi!'' Triệu Khuông Tú lo lắng úp mặt nàng vào ngực hắn, có chuyện gì đó rồi, hắn cảm thấy thế, lần nào nhìn thấy điều gì xấu sắp xảy ra, nàng cũng sẽ trở nên cực kì hoảng loạn.
'' Ta không sao, mau cho người đưa Uy tiểu thư về, chuyện còn lại hãy giữ bí mật, huynh nhớ chưa?'' Rốt cuộc khi tất cả đã đi khỏi, Bạch Mạn Trân mới lấy lại được bình tĩnh, nàng khẽ cầm lấy tay nam nhân, áp vào ngực hắn
'' Tú Tú, huynh có huynh đệ thất lạc nào không?''
Triệu Khuông Tú có chút ngẩn người, huynh đệ ư? Hình như là có, đó là vị biểu đệ con đại tỷ của hoàng thượng, người năm đó vì một mực lấy thường dân nên bị biếm làm nô lệ, thời hạn đã hết từ lâu, chỉ biết hoàng thượng cho người đi tìm mấy năm qua, một chút dấu vết cũng không xuất hiện, nói vậy..
'' Chẳng lẽ hắn là..?''
Bạch Mạn Trân khẽ gật đầu '' Đúng! Hắn chính là dòng dõi hoàng tộc, hơn nữa, kẻ có số mệnh cạnh tranh ngai vàng với hoàng huynh, cũng sẽ chính là hắn!''
Ngai vàng?
Biểu huynh?
Đáng tiếc, chỉ là một con phượng hoàng không có móng vuốt, cho nên mặc dù phượng hoàng có thể bay cao đến chín vạn dặm, nhưng không có móng vuốt thì sao có thể đậu được chứ? Không có quý nhân phò trợ, hắn sẽ nhanh chóng rơi xuống mà thôi. Thế nhưng, sự hiện diện của hắn sẽ là điềm rủi đối với toàn thể đất nước, một kẻ từng bị đẩy xuống tột cùng đau khổ, ai biết hắn sẽ làm được những gì ?
~Nếu biết trước gặp chàng sẽ không đến, nếu biết yêu rồi mà đau khổ thì thà quyên sinh~
Au: so rì các nàng nhé, dạo này nhà ta có nhiều việc đại sự, nên ta dừng viết, bây giờ thì xong rồi nên ta viết tiếp phục vụ các nàng đây rồi. Chỉ mong nhận được phản hồi từ các nàng thôi, Cô Cô Mạn Vân cảm ơn các nàng đã ủng hộ truyện nhé
Nếu có thời gian ghé truyện mới của au nha : Nương tử cường hãn! Được! Vi phu chạy theo nàng!
Sắp được rồi, chỉ còn năm ngày nữa là đến hội tú nữ biểu diễn, Uy Vân cũng không mong mỏi gì ở vị trí thái tử phi kia nữa, vì thật sự nàng không đấu lại Ân Tiểu Tiểu, hơn thế còn có A Đề Mi Hương muốn bắt ép nàng ở lại vì nàng ta mà phục vụ,Uy Vân thật sự tiến thoái lưỡng nan.
'' Dừng lại!''
Giọng nói lãnh khốc truyền tới, Uy Vân giật bắn mình, hóa đá tại chỗ.
'' Ngươi là ai?''
Bóng nam nhân một thân hắc trường bào tung bay trong gió đêm tỏa ra khí khái vương giả, khuôn mặt phi thường tuấn tú,đôi mắt màu hổ phách lạnh nhạt, lông mi hắn cao vút, sống mũi thẳng, bạc môi mỏng mím chặt cương nghị.
Uy Vân sớm đã bị vẻ đẹp của hắn quyến rũ. Nàng, là lần đầu tiên thấy có nam nhân tuấn tú như vậy, hơn nữa, trên người còn mặc trường bào thêu rồng, Uy Vân kinh diễm, lập tức quỳ xuống
'' Tiểu nữ bái kiến điện hạ!''
Triệu Khuông Dẫn ánh mắt dò xét nhìn người quỳ dưới đất, từ khi nào trong đông cung điện lại cho phép người ra vào tự do như vậy
'' Ngươi là ai?''
Uy Vân run rẩy, rõ ràng A Đề Mi Hương đã bảo là canh này là canh đổi phiên trực, thừa cơ lẻn vào phía sau đông cung điện có thể dễ dàng thực hiện được, tại sao bây giờ lại giáp mặt điện hạ thế này, khác nào vào chỗ chết.
'' Tiểu nữ.. tiểu nữ..là..''
'' Dẫn! Ngươi đâu rồi!'' Giọng nói êm ái nhưng vì bực tức mà cao lên của nữ nhân từ xa truyền tới.
Triệu Khuông Dẫn cơ mặt giãn ra, ánh mắt khôi phục vẻ hiền lành hiếm có, khóe miệng cong cong. Ân Tiểu Tiểu từ xa chạy lại, lấy chân để lên vai hắn, thở hổn hển '' Ngươi láo thật, bổn tiểu thư chỉ vào điện lấy đai, ngươi lại đi lung tung hại ta chạy khắp nơi tìm ngươi, sợ ngươi lại trật chân xuống hồ thì..''
Triệu Khuông Dẫn cười ôn nhu, lấy trong ống tay ra một chiếc khăn thấm mồ hôi, nhẹ nhàng lau đi những giọt mồ hôi lấm tấm trên má nàng. Ân Tiểu Tiểu thấy hắn có điểm lạ, đặt chân xuống, ngó qua. Người ngồi trên đất nãy giờ bị một màn kia thiêu đốt hết tâm can, không phát hiện ánh mắt ngạc nhiên của Ân Tiểu Tiểu đã chiếu thẳng đến nàng ta từ lúc nào.
'' Uy.. Uy tiểu thư?''
Triệu Khuông Dẫn nhếch miệng cười nhạt, khốn kiếp, trò này mà cũng nghĩ ra, bao nhiêu kế không tính, tính đến kế giáp mặt tương tình này, cái mạng nhỏ kia phải chăng không muốn giữ nữa. Hắn cảnh giác kéo nàng sát vào người mình, hai bàn tay đan vào nhau.
Uy Vân sợ đến toát mồ hôi hột, miệng lắp ba lắp bắp '' Tiểu nữ bái kiến Ngự nữ nương nương!''
Ân Tiểu Tiểu thoáng nhìn qua bộ dạng sợ hãi kia, nếu nói nàng ta vô tình lạc đến đây cũng có điểm không đúng, đêm khuya như vậy, chắc chắn là có mục đích, dù xấu hay là tốt. Nàng lại nhìn lên nam nhân đứng cạnh mình, đẹp trai a đẹp trai, còn là thái tử điện hạ cao ngạo, cô nương nào mà không muốn leo lên giường hắn chứ? Nhưng mà bộ dạng lạnh nhạt của hắn là thế nào, nàng hiểu rõ, trong tâm Ân Tiểu Tiểu bỗng nhảy lên tưng bừng.
Uy Vân sợ hãi tới mức run rẩy cả tấm thân, đương nhiên cả màn này cũng lọt luôn vào mắt Ân Tiểu Tiểu, nhưng biết làm sao được, nàng là con nhà võ, sẽ không làm tổn hại đến những kẻ yếu ớt.
'' Điện hạ, thiếp mệt quá, có thể nào đưa thiếp về điện nghỉ ngơi được không?'' Ân Tiểu Tiểu nháy mắt với nữ nhân đang quỳ dưới đất, rồi khẽ dựa vào người Triệu Khuông Dẫn.
Uy Vân tuy là có chút ngốc nghếch nhưng hành động của Ân Tiểu Tiểu nàng ta hiểu rõ, muốn sống thì ngay lập tức cút khỏi tầm mắt của điện hạ, nếu không nàng cũng không giúp gì được thêm. Uy Vân thừa cơ cúi đầu thi lễ rồi quay người bước nhanh ra khỏi đông cung điện.
'' Nàng không có mệt!''
Triệu Khuông Dẫn không vui véo má nữ nhân, âu yếm cùng ôn nhu.
'' Ngươi biết rồi, cố gắng phối hợp một chút không phải tốt hơn sao?'' Ân Tiểu Tiểu nhảy phóc lên trên lưng hắn, thì thầm bên tai hắn đầy ủy khuất.
'' Được thôi, vi phu cũng muốn tối nay cùng nàng phối hợp một chút, thân thủ nàng nhanh lẹ như vậy, chắc chắn sẽ không mệt đâu nhỉ?'' Triệu Khuông Dẫn cười tươi, cõng tiểu cô nương về điện, mà nữ nhân dãy giụa cật lực, cũng không thoát khỏi lưng của hắn, tức giận gặm nhấm tai của hắn. Nàng không biết hắn vốn dĩ muốn để nàng thoải mái tắm một lát, nhưng bây giờ xem ra không đợi được nữa rồi.
Ninh Vân điện
Ba! Nữ nhân bị tát mạnh một phát ngã xuống nệm cỏ bớt đi chút đau đớn, nếu không khẳng định thương tật là rất lớn.
'' Khốn kiếp! Ngươi là con ngu, tại sao chút chuyện này cũng làm không được!'' A Đề Mi Hương tức giận, hai mắt long lên sòng sọc nhìn nữ nhân đang nằm dưới đất, hai tay vươn ra định lôi Uy Vân lên đánh tiếp.
Uy Vân không có chút kháng cự bị đánh đến thảm thương, hai má đỏ rực, khóe môi chảy ra dòng máu tanh nồng, thân thể xụi lơ sợ hãi lùi dần về phía tường lớn. Sao nữ nhân này có thể ác độc được như vậy, đau quá, nàng sợ mình không thể gượng dậy được nữa rồi. Đầu óc Uy Vân ong lên, tai chỉ nghe được những âm thanh chửi rủa ghê rợn của A Đề Mi Hương.
Bỗng nhiên đánh đập ngưng lại, à mà không, hình như nàng ta vẫn tiếp tục đánh, chỉ là có ai đó đã đến ôm lấy nàng vào lòng, nhưng trực giác mách bảo, tư vị quen thuộc này, Uy Vân sợ hãi giãy dụa. Tiếng A Đề Mi Hương vẫn vang lên sang sảng
'' Ồ, tên mã tư này, cả gan dám bảo vệ con tiện tỳ kia, để ta cho các ngươi chết chung một huyệt!''
Uy Vân mệt mỏi mấp máy mắt nhìn người đang ôm lấy nàng, tên khốn này, hắn còn muốn làm gì nữa, hành hạ nàng, chà đạp nàng như vậy còn chưa đủ sao, bây giờ còn xuất hiện ở đây đổ thêm dầu vào lửa.
'' Vân Vân, thân thể của nàng vốn dĩ là của ta, không ai có thể đụng tới ngoài ta, hiểu chưa?'' Phất Phong như cũ đau lòng ôm lấy cô nương trong lòng, tại sao bao năm qua nàng một chút vẫn chưa thay đổi, vẫn yếu ớt như vậy, nhưng hắn cũng chỉ là một tên mã tư của hoàng cung, không thể bao bọc được nàng. Giá như có thể dịu dàng với nàng hơn một chút, hắn lại không làm được, cư nhiên dày vò thân thể nàng, khiến nàng sợ hãi hắn, chỉ cần trông thấy hắn liền chạy mất. Chuyện này kẻ đáng chết nhất là hắn, Vân Vân vốn dĩ không có tội.
'' Dừng tay!'' Tiếng nam nhân từ xa truyền lại, trong bóng tối vốn dĩ không thể thấy kẻ nào, A Đề Mi Hương vội cúi xuống '' Tiện nhân, dám hé răng nửa lời, hai kẻ các người sẽ không yên với ta đâu!''
rồi quay người biến mất.
Bạch Mạn Trân hốt hoảng chạy đến, đỡ lấy Uy Vân, Triệu Khuông Tú vùng lên đằng trước kiếm người, rốt cuộc vẫn là để ả chạy mất.
'' Uy tiểu thư, ngươi làm sao thế này, đi, chúng ta đi về! Còn ngươi nữa, không mau bế nàng lên!'' Bạch Mạn Trân chỉ tay vào kẻ lạ mặt đang ôm khư khư lấy Uy Vân, đáy mắt hắn hiện lên sự đau xót vô cùng. Nam nhân này, tại sao trên người hắn lại phát ra hoàng khí, không đúng, còn có vầng sáng tỏa ra từ người hắn, chói mắt quá, Triệu Khuông Tú vội chạy lại đỡ nàng.
'' Trân nhi, không được nhìn nữa, nàng sắp ngất rồi!'' Triệu Khuông Tú lo lắng úp mặt nàng vào ngực hắn, có chuyện gì đó rồi, hắn cảm thấy thế, lần nào nhìn thấy điều gì xấu sắp xảy ra, nàng cũng sẽ trở nên cực kì hoảng loạn.
'' Ta không sao, mau cho người đưa Uy tiểu thư về, chuyện còn lại hãy giữ bí mật, huynh nhớ chưa?'' Rốt cuộc khi tất cả đã đi khỏi, Bạch Mạn Trân mới lấy lại được bình tĩnh, nàng khẽ cầm lấy tay nam nhân, áp vào ngực hắn
'' Tú Tú, huynh có huynh đệ thất lạc nào không?''
Triệu Khuông Tú có chút ngẩn người, huynh đệ ư? Hình như là có, đó là vị biểu đệ con đại tỷ của hoàng thượng, người năm đó vì một mực lấy thường dân nên bị biếm làm nô lệ, thời hạn đã hết từ lâu, chỉ biết hoàng thượng cho người đi tìm mấy năm qua, một chút dấu vết cũng không xuất hiện, nói vậy..
'' Chẳng lẽ hắn là..?''
Bạch Mạn Trân khẽ gật đầu '' Đúng! Hắn chính là dòng dõi hoàng tộc, hơn nữa, kẻ có số mệnh cạnh tranh ngai vàng với hoàng huynh, cũng sẽ chính là hắn!''
Ngai vàng?
Biểu huynh?
Đáng tiếc, chỉ là một con phượng hoàng không có móng vuốt, cho nên mặc dù phượng hoàng có thể bay cao đến chín vạn dặm, nhưng không có móng vuốt thì sao có thể đậu được chứ? Không có quý nhân phò trợ, hắn sẽ nhanh chóng rơi xuống mà thôi. Thế nhưng, sự hiện diện của hắn sẽ là điềm rủi đối với toàn thể đất nước, một kẻ từng bị đẩy xuống tột cùng đau khổ, ai biết hắn sẽ làm được những gì ?
~Nếu biết trước gặp chàng sẽ không đến, nếu biết yêu rồi mà đau khổ thì thà quyên sinh~
Au: so rì các nàng nhé, dạo này nhà ta có nhiều việc đại sự, nên ta dừng viết, bây giờ thì xong rồi nên ta viết tiếp phục vụ các nàng đây rồi. Chỉ mong nhận được phản hồi từ các nàng thôi, Cô Cô Mạn Vân cảm ơn các nàng đã ủng hộ truyện nhé
Nếu có thời gian ghé truyện mới của au nha : Nương tử cường hãn! Được! Vi phu chạy theo nàng!
/41
|