Trời ạ. Ai tới nói cho nàng biết những cái này đều là giả đi? ? ? ? Lúc này hô hấp của Tô Tiểu Tiểu ngừng lại rồi. Nàng dựng thẳng lỗ tai lên, sợ chính mình nghe sót cái gì. Đáng tiếc chính là, lúc này thanh âm bên trong cũng đè thấp xuống, Tô TiểuTiểu một câu cũng không nghe được. Nàng tức giận đến nghiến răng ken két. Nén xuống giận dữ, Tô Tiểu Tiểu liền đẩy cửa mà vào. Mà cảnh tượng nhìn thấy khiến cho Tô Tiểu Tiểu vô cùng giật mình. Thượng Quan Thanh cùng sư phụ ngồi bên nhau phi thường gần, phi thườnggần, gần đến độ khoảng cách của đôi môi đã gần đến zero ! ! ! ! Mà Thượng Quan Thanh lại một bộ dáng bình bình thản thản. “Tiểu Tiểu, nàng đã đến rồi.” Sư phụ cũng là cười dài gọi nàng một tiếng: “Tiểu Tiểu.” Vào lúc đó, Tô Tiểu Tiểu đã đem cái mác “Tiểu Tam” dán oạch vào giữamặt sư phụ. Nàng rất muốn dùng ánh mắt giết người trừng chết hắn. Nhưng mà … Nàng làm không được. Mặc kệ nói như thế nào, hắn thủy chung là sư phụ của Thanh. Nói không chừng còn có thể sẽ ở trong này thật lâu, không thể đem quan hệtrở nên xấu hổ như vậy. Hơn nữa vừa rồi nàng ở bên ngoài cũng không phải nghe được thật rõ ràng,nói không chừng là nàng nghe lầm. Bời vì lúc này, khoảng cách giữa hai người tuy rằng có chút gần, nhưng màtrên mặt đều là bình bình thản thản. Vì thế, Tô Tiểu Tiểu quyết định trước tiên quan sát thêm một chút đã. Vì thế, nàng cũng rất cố gắng nặn ra một nụ cười. “Thanh, chàng đã về rồi.” Thượng Quan Thanh đứng dậy, tiến đến cầm tay Tô Tiểu Tiểu: “Sao lại mặcít quần áo như vậy? Không lạnh sao? Cẩn thận bị cảm.” Nghe được lời nói quan tâm này, lòng Tô Tiểu Tiểu trở nên tốt hơn. Nàng cười nói: “Ân, bởi vì buổi trưa có chút nóng, liền thay đổi xiêm y, đợikhi trở về phòng, ta sẽ bảo Phỉ nhimang tấm áo choàng kia cho ta là được.” Nàng vẻ mặt ngọt ngọt ngào ngào kéo cánh tay của Thượng Quan Thanh,sau đó nhìn lướt qua sư phụ còn ngồi ở trên ghế. Tiếp theo, nàng ngọt ngào cất tiếng. “Sư phụ.” Sư phụ đáp lại tiếng nói, tầm mắt liền lại rơi xuống trên người Thượng QuanThanh. “Thanh nhi, mới vừa rồi chúng ta nói đến đâu rồi?” Thượng Quan Thanh nói: “Sư phụ, chúng ta trễ một chút lại nói tiếp đi. TiểuTiểu cũng đói bụng rồi, nên dùng bữa.” Sư phụ kéo môi cười một cái. “Vậy dùng bữa đi.”
/458
|