Thanh, chờ ta! Ta muốn trở về nói rõ ràng với chàng. Ta giải thích với chàng. Tô Tiểu Tiểu ở trên ngã tư đường trống vắng càng không ngừng chạy vội. Nhưng mà. . . . . . Chuyện thế sự thường sẽ không làm cho người ta toại nguyện. Ngay khi Tô Tiểu Tiểu đã mơ hồ nhìn thấy bảng hiệu ở cửa vương phủ, bỗng nhiên ở chỗ ngoặt có người vươn một bàn tay, bịt kín miệng của nàng, tiếp theo Tô Tiểu Tiểu hoa lệ lệ không tiếng động mà té xỉu xuống. **********************đường ranh giới sai sai, ta là ai***************************** Mà giờ này khắc này, trong Huyền Thanh vương phủ. Mọi người nô bộc đến hô hấp cũng không dám thở gấp một chút. Bởi vì vị vương gia ngày thường ôn hòa như nước thế nhưng lại phá lệ cực kì tức giận ! ! ! ! Mà tức giận này thật đúng là không phải người bình thường có thể ngăn cản được a. Tất cả nô bộc đều nơm nớp lo sợ, trong lòng cũng không hẹn mà cùng la lên nói —— Vương phi, ngài mau trở lại đi. . . . . . Về phần nguyên nhân việc Thượng Quan Thanh thực tức giận. . . . . . Rất đơn giản cũng thực rõ ràng. Đương nhiên là vì không thấy Tô Tiểu Tiểu. Đương nhiên, Thượng Quan Thanh rất rõ ràng là, Tô Tiểu Tiểu là bỏ nhà ra đi a. Bởi vì sau khi Thượng Quan Thanh trở lại trong phòng, nhìn thấy trong tủ quần áo loạn thất bát tao (lộn xộn vô cùng), nơi Tô Tiểu Tiểu để tiền bạc ngày thường cũng ít đi một phần.Hơn nữa Tô Tiểu Tiểu cũng tỏ rõ là muốn để Thượng Quan Thanh biết nàng là bỏ nhà ra đi. Cho nên, Thượng Quan Thanh giận chính là đám nô bộc này ngay cả vương phi đi rồi cũng không biết, nhưng càng giận nhiều hơn chính bản thân mình. Nếu vừa rồi bản thân có thể tỉnh táo lại, cùng Tiểu Tiểu thảo luận ổn thỏa, Tiểu Tiểu sẽ không tức giận. Hắn không nên tức giận. Hắn không nên hung Tiểu Tiểu a. Tiểu Tiểu là thê tử của hắn, mặc kệ nàng làm sai cái gì, hắn đều có thể khoan dung hiểu được. Mà không nên mất đi lý trí, ở trên giường thô bạo hôn nàng. Thậm chí làm cho nàng rơi nước mắt làm cho hắn đau lòng. Là hắn không tốt. Là hắn sai, là lỗi của hắn. Là hắn không nên. Hắn lúc ấy nên gắt gao ôm lấy nàng, đến tận khi nàng hết giận. Chứ không nên vì công sự mà rời đi. Công sự dù trọng yếu, nhưng làm sao bằng được thê tử mà hắn thương hết tâm can chứ? Hối hận hối hận thật hối hận! Thượng Quan Thanh giờ này khắc này, chỉ có vẻ mặt hối hận, vẻ mặt tự trách.
/458
|