“Huynh đệ?” Hạ Lệnh Thù dừng động tác lật sách, đoán: “Chẳng lẽ Hoàng hậu và Thái y…”
“Không phải Thái y!” Vừa mới bị Tạ Sâm kích thích, Hoàng đế nhảy dựng lên đến ba thước, nhấn mạnh lần nữa: “Càng không phải là hoàng hậu.”
Hạ Lệnh Thù “A” một tiếng, tiếp tục đọc sách: “Vậy thì chắc là hoàng đế và cung nữ? Hay là y nữ? Hoặc là… công công? À, công công không thể sinh hoàng tử được.”
Hoàng đế tiến đến bên người nàng, than thở: “Đây là một bí sử máu chảy đầm đìa chốn cung đình. Nhớ năm đó, phụ hoàng là bậc thần võ anh minh vô cùng, là bậc quân tử dù bị người ngồi trong lòng cũng không loạn, thế mà lại bị cung nữ yếu đuối bày mưu. Hơn nữa cung nữ kia còn là nha hoàn hồi môn của Tĩnh An Thái hậu.”
Hạ Lệnh Thù không ngẩng đầu lên: “Tiếp tục đi.”
“Thật ra chuyện tiếp theo rất đơn giản. Phụ hoàng và mẫu hậu là vợ chồng hoạn nạn có nhau, đính hôn khi phụ hoàng vẫn còn là thái tử. Năm đó Thái thượng hoàng mất sớm, triều chính bị quyền thần khống chế đến ba phần, phụ hoàng chăm lo việc nước nhiều năm, giết quyền thần, nắm lại hoàng quyền, sau lưng mẫu hậu hỗ trợ không ít. Không lâu sau, mẫu hậu bệnh nặng, phụ hoàng tự mình ở bên giường bón thuốc, tình cảm hai người càng sâu đậm hơn. Nào ngờ, ba tháng sau, cung nữ bên người mẫu hậu lại to bụng, đến tháng thứ năm đã không giấu diếm được nữa, mẫu hậu hỏi người dưới mới biết lúc nàng bị bệnh triền miên, phụ hoàng và cung nữ kia có một đêm xuân, gieo xuống hạt giống hoàng gia.”
Cố Song Huyền nhớ lại. Khi đó hắn còn nhỏ, trẻ con mới ba bốn tuổi, lần đầu tiên thấy mẫu hậu trợn mắt với phụ hoàng. Mẫu hậu đoan trang hiền thục như thế, lại cầm ngọc Như Ý ném vào trán phụ hoàng, khiến khuôn mặt áy náy của phụ hoàng nhuộm màu đỏ của máu, rất ghê người.
Đó là lần đầu tiên hắn thấy mẫu hậu tức giận, cũng là lần cuối cùng. Từ đó về sau, mẫu hậu không bao giờ cười với phụ hoàng nữa, hơn nữa tú nữ lại được tuyển đầy cung, tùy ý phụ hoàng.
“Phụ hoàng không muốn thăng vị cho cung nữ kia, cũng không thừa nhận thân phận hoàng tử kia. Sau khi mẫu hậu giận xong, ngược lại trở nên bình tĩnh để cung nữ kia dưỡng thai cho tốt, mọi người đều nghĩ phụ hoàng không muốn gặp cung nữ kia nữa, hoàng hậu thì vì thanh danh nên rộng lượng bảo vệ cho mẹ con nàng ta cả đời bình an. Làm sao biết được, 10 tháng sau, khi hoàng tử sinh ra, mẫu hậu giấu đứa bé kia đi, nói với cung nữ rằng nàng sinh ra một con mèo nhỏ nửa chết nửa sống.”
Hắn ôm lấy Hạ Lệnh Thù, đặt cằm lên vai nàng, ánh mắt vô thần nhìn từng dãy chữ đen trên sách: “Cung nữ kia không ngờ mình hao tổn tâm cơ câu dẫn phụ hoàng, mang long thai lại là một con quái vật. Liền phát điên, bóp chết con mèo đó. Dùng sức rất mạnh, chờ đến khi con mèo gần chết lại buông ra, sau đó tức giận lại bóp nó, tiếng mèo con yếu ớt vẫn vang lên cả đêm. Ta nghỉ ở thiên điện, không lúc nào là không nghe thấy tiếng mèo kêu quanh quẩn trong điện trống trải, như là kêu cứu, hoặc là tuyệt vọng.” Hắn không tự giác nghiêng đầu, theo bản năng ôm chặt Hạ Lệnh Thù, hấp thụ ấm áp trên người nàng.
Hắn không nói ra, cái đêm hắn tự mình đưa Thái tử đi cho Đức phi, ở trong tẩm điện hắn lại hoảng hốt nghe được tiến mèo con. Meo meo, làm hắn cứng đờ trên giường, vài đêm không ngủ.
“Cung nữ ấy điên rồi. Vài năm sau ta mới biết, mẫu hậu đưa đứa bé kia cho một lão thái y không có con cái trong Thái Y viện, sống bình yên. Thái y họ Tạ, hắn đặt tên cho đứa bé một chữ Sâm. Lão thái y mang đứa bé còn nằm trong tã đi khắp dân gian, y thuật của Tạ Sâm cũng là từ lão thái y, học chút võ công, mười tuổi thì trở về hoàng cung, bởi vì lão thái y đã qua đời, hoàng hậu liền để hắn ở lại Thái y viện, cũng có thể học thêm nhiều thứ khác. Tính tình hắn quái đản, bệnh tầm thường sẽ không chữa, chỉ khi trúng độc, bệnh dịch nặng nề hắn mới hạ mình đi xem. Nhiều năm rồi, không biểu hiện dã tâm hay dục vọng gì, im lặng sống ở Thái y viện.”
Khi 10 tuổi, bất kể là Cố Song Huyền hay Hạ Lệnh Thù cũng đã hiểu được lợi hại của thân phận mình. Có đôi khi hiệp khách giang hồ nhìn như yên lặng, thật ra xoay người một cái vẫn là con cháu hoàng gia, là đệ tử quyền quý ngươi lừa ta gạt, là hoàng tử điện hạ nụ cười giấu đao.
Tạ Sâm và bọn họ khác nhau rất nhiều. Võ công của hắn không cần phải nói, hai người cũng đoán ra nhất định rất đặc biệt; y thuật được chỉ dạy, hơn nữa tính tình cực đoan, thường xuyên đưa ra được những ý tưởng nguy hiểm, làm những việc người bình thường không dám làm.
“Vậy hắn biết được thân phận của mình không?”
“Biết.”Cố Song Huyền thở nhẹ, “Ta đã thấy phụ hoàng tự mình chỉ bài cho hắn, dạy hắn đạo quân thần, đều cố ý tránh mẫu hậu. Đợi khi sức khỏe phụ hoàng yếu đi, hắn bắt đầu tự mình bắt mạch cho phụ hoàng. Nhiều lần ta thấy phụ hoàng và hắn chơi cờ, khi đó bọn họ nhìn rất giống người một nhà.” Nói xong liền nghiêng người, cọ lên cổ Hạ Lệnh Thù rồi lại hôn xuống, ôm eo nàng càng chặt hơn: “Nàng nói đi, có phải ta rất đáng ghét không, vì sao phụ hoàng mẫu hậu đều không thương ta. Rõ ràng ta luôn cung kính hiếu thuận, còn thường làm họ vui vẻ, vì sao không thích ta.”
Hạ Lệnh Thù nghĩ: “Có lẽ bởi vì ngươi là hoàng nhi ở trong tay họ. Người ta luôn thế, đối với thứ mà mình đã có sẵn thường sẽ không để ý.”
“Nhưng Hạ gia các nàng lại không thể. Ta thấy nàng trở về, trưởng bối thương yêu nàng, tiểu bối dính lấy nàng cũng không khách sáo. Hơn nữa, Thiên Nhi cũng là hoàng nhi của ta, nó cũng không thoát khỏi tay ta được, vì sao ta vẫn để ý nó như thế?”
Hạ Lệnh Thù cảm thấy đây là lý do tình cảm Thiên gia mỏng manh, khác với Hạ gia. Đệ tử thế gia, từ khi đi học lúc nhỏ đến lúc làm quan đều bao che cho nhau, giúp đỡ lẫn nhau, kết thành một khối, như thế mới không dễ dàng bị đổ xuống, khác hoàn toàn hoàng tộc đao kiếm lén lút tấn công nhau.
Cố Song Huyền ôm đầu nàng hỏi: “Nếu nàng là phụ hoàng, ta và Tạ Sâm, nàng sẽ yêu thương ai hơn?”
Hẳn là hắn muốn hỏi: làm hoàng hậu, nàng thương tiếc Tạ Sâm hay là Cố Song Huyền hắn hơn? Mỗ cọp thật giảo hoạt, nói chuyện quanh co lòng vòng, càng là vấn đề quan trọng lại càng muốn che giấu.
Hạ Lệnh Thù đương nhiên biết chút tâm tư này của hắn, vốn dĩ lười trả lời. Đối với nàng mà nói, thế này rất giống Hạ Lệnh Thù và Hạ Lệnh Ngọa đồng thời đứng trước mặt cha, hỏi: Cha à, cha thương tỷ tỷ hơn hay muội muội hơn?
Vấn đề này vốn không có đáp án. Hạ Lệnh Thù không phải tiên hoàng, cha nàng cũng sẽ không nặng bên này nhẹ bên kia với con gái.
Cố Song Huyền thấy nàng không trả lời, ngẩng đầu lên nói: “Ta hiểu rồi, chắc chắn nàng sẽ không thương ta.”
Ồ, mỗ cọp đã thông suốt rồi sao? Hạ Lệnh Thù suy nghĩ, chợt nghe thấy đối phương vênh váo, đắc ý bổ sung thêm: “Nàng chỉ yêu ta thôi.” Dứt lời, ôm nàng tỏ vẻ hả hê.
Ở trước mặt Hạ Lệnh Thù, Cố Song Huyền tỏ ra khoe khoang kiêu ngạo, thật ra trong lòng vẫn ôm suy đoán trước đây.
Hắn hiểu Hạ Lệnh Thù đề phòng mình, cũng hiểu ân oán trong quá khứ của hai người không thể tan biến nhanh như thế, có điều hắn sẽ dùng toàn tâm toàn ý để bù đắp, còn kết quả thế nào thì đúng là hắn không dám tưởng tượng.
Buổi trưa, sau khi về điện Biền Đằng, nhớ lại một phen những gì mình vừa làm, cảm thấy da mặt đã dày lên một bậc, vạn phần đắc ý.
Lập tức sai người đi mời Tạ Sâm. Người đến, hắn đang phê duyệt tấu chương. Tạ Sâm là người chưa từng chịu ấm ức, ít nhất trong hoàng cung hắn chưa từng chịu ấm ức, ra vào tự nhiên. Cố Song Huyền làm chủ nhân, tự cao tự đại, hắn làm khách liền lập tức vung tay áo bỏ đi.
Cố Song Huyền thở dài hai tiếng; “Bại tướng định chạy trối chết à?”
Tạ Sâm quay đầu: “Ta không bại, ngươi cũng không thắng.”
Cố Song Huyền cười lạnh: “Ngươi cho là kích động đám nữ tử không an phận trong hậu cung là có thể làm trẫm hiểu lầm hoàng hậu sao? Có phải ngươi đang chờ trẫm giận dữ, trợn mắt lớn tiếng nhục nhã hoàng hậu, sau đó ngươi thừa dịp chen vào, lừa nàng xa chạy cao bay cùng ngươi?”
Tạ Sâm nhíu mày.
Cố Song Huyền quăng bút son cầm trong tay ra, bước nhanh về phía hắn: “Ngươi nghĩ rằng những người như chúng ta và ngươi không có gì khác nhau à? Nói cho ngươi biết, có người sinh ra là hưởng thụ vinh hoa phú quý, có người khi còn ở trong bụng mẹ đã được định sẵn là phải lưu lạc thiên nhai. Từ nhỏ ngươi chưa từng trải qua gập ghềnh, cũng không hiểu lòng người hiểm ác, càng không hiểu được trách nhiệm mà chúng ta mang trên lưng. Hoàng hậu là ai chứ? Nàng lữ nữ nhi của Hạ gia, gia tộc của nàng ở đây, cho dù ngươi ái mộ nàng nhiều hơn nữa thì nàng cũng không theo ngươi lưu lạc thiên nhai; từ nhỏ hoàng hậu đã được dạy dỗ làm sao để sinh tồn trong hoàng tộc, trong thế gia chứ không phải là đi chơi ở chốn giang hồ, càng không thể theo một nam tử không quyền không thế sống cuộc đời bình thường. Đối với mấy lời đồn đãi nhảm nhí này, nàng có cách xử lý, sẽ không dễ dàng bị người ta châm ngòi lợi dụng. Không chỉ nàng, mà cả trẫm cũng vậy.”
Hắn đi vòng quanh Tạ Sâm, nhìn đối phương từ trên xuống dưới một lần: “Âm mưu của ngươi quá tầm thường. Vốn dĩ ngươi không hề quan tâm suy nghĩ của nàng, địa vị của nàng, chỉ một lòng muốn châm ngòi ly gián.”
Hai người đối diện nhau, Cố Song Huyền khẳng định: “Ngươi không thương nàng lại muốn có được nàng, vì sao?”
Vì sao? Tạ Sâm cười thầm.
Hoàng đế và con riêng, quyền thế, tình yêu. Hắn dựa vào đâu mà có được tất cả mọi thứ còn mình lại chỉ hai bàn tay trắng.
Hai người đang đối nghịch nhau thì có người ở ngoài vào bẩm báo: “Định Hưng vương cầu kiến.”
Định Hưng vương là hoàng tử thứ tám của tiên hoàng, còn chưa nhược quán đã lĩnh chỉ rời khỏi hoàng thành, trừ lúc tiên hoàng chầu trời thì trở về, còn hầu hết thời gian đều đi khắp núi sông đất nước. Sau khi Cố Song Huyền đăng cơ mới biết tiên hoàng đã cho Định Hưng vương một đạo phù, lệnh cho hắn trở thành Ám hành ngự sử, đi khắp thiên hạ, giám sát các quan viên, khi cần thiết có thể tiền trảm hậu tấu. Lần này Bát vương gia trở về thứ nhất là vì báo cáo công việc, thứ hai là đã có manh mối bí mật gì.
Cố Song Huyền còn chưa nói đã thấy Bát vương gia đi vào, giữ một đứa bé đang giãy dụa không ngừng, nhìn thấy hoàng đế liền đặt đứa bé xuống đất: “Đây là con trai thứ mấy của hoàng huynh? Chưa bao giờ gặp cả, rất nghịch ngợm, lại dám chỉ vào thần đệ nói là con nhím.”
Mọi người trong điện nhìn hắn, cả người Bát vương gia mặc áo dài đen thui, bên ngoài là áo giáp màu đen, phát quan là lụa đen khảm ngọc đen, râu dài thẳng che hết cằm, chẳng phải là giống một con nhím đen sao.
Cố Khâm Thiên ngồi dưới đất, tố cáo với phụ hoàng: “Con nhím ném con.”
Cố Song Huyền vẫy tay, Cố Khâm Thiên đá chân, Cố Song Huyền liền giống như chó săn chạy tới ôm nó, sờ cái mông lạnh như băng: “Sàn lạnh, ngồi lâu không tốt đâu.” Cố Khâm Thiên vô cùng khó chịu, từ trong lòng hắn còn muốn tóm lấy râu Bát vương gia: “Con nhím.”
Bát vương gia cảm thấy đứa bé này thật thú vị, liền chen vào, ôm lấy mặt nó cọ xát. Hàng năm hắn đều ở bên ngoài, râu cũng là một cách ngụy trang, giờ cọ lên mặt non mềm của thái tử, một người cười to một người kêu la, Cố Song Huyền đau lòng không thôi. Con mình chỉ có thể bị mình ức hiếp, cho dù là em trai cũng không được! Bế con trở về vị trí, xua tay với Tạ Sâm: “Ngươi đi xuống đi!”
Tạ Sâm không biểu lộ cảm xúc, nhìn mọi người cười đùa, cuối cùng ánh mắt dừng trên người Cố Khâm Thiên. Năm đó, khi hoàng đế và hoàng hậu đang trong thời kỳ chiến tranh lạnh, thái tử không có bạn chơi, Thái hậu cho người lén đưa đến cung Phượng Huyền để tạo cảm tình với Hoàng hậu, hắn cảm thấy thú vị, luôn chạy tới chơi đùa. Dần dần thái tử cũng thân thiết với hắn, thường lăn lộn làm nũng, nay đứa bé này đã lớn dần, hoàng đế yêu thương nó tận xương, hoàng hậu coi nó là tính mạng, trong cung từ trên xuống dưới đều biết vận mệnh của thái tử, so với trước đây thì Cố Song Huyền càng thêm đắc ý. Nhìn Cố Khâm Thiên bây giờ y như thấy Cố Song Huyền không ai bì nổi trước đây.
Cố Song Huyền cảm nhận được ánh mắt của đối phương, ôm thái tử vào trong lòng, trừng măt: “Còn không đi à!”
Tạ sâm im lặng, lưu luyến nhìn một cái rồi lập tức rời đi.
Bát vương gia cười nói: “Chẳng lẽ tiểu tử thối này là thái tử à?”
“Đúng thế.” Cố Song Huyền đặt hai tay dưới nách đứa bé, nâng con lên như khoe vật quý, a dua nói: “Thế nào, có giống trẫm lúc nhỏ không?”
Bất vương gia và Cố Khâm Thiên nhìn nhau, cảm thấy tiểu tử thối này muốn gây sự, không nhịn được dùng cái cằm đầy râu cọ tiếp lên mặt nó. Cố Khâm Thiên cũng không phải dễ chọc vào, một tay níu chặt tóc đối phương, một tay kéo râu hắn, chân nhỏ đá lên còn chưa đủ, dùng cả tay đánh.
Mấy người chơi đùa một lúc, Cố Khâm Thiên mệt mỏi, Cố Song Huyền cho nó uống mấy ngụm trà, lấy hai tờ giấy đặt lên bàn, đưa bút lông cho nó tập viết. Gần đây Thái phó từ từ dạy nó viết chữ, cũng không nhiều lắm, từ một đến mười, bàn tay béo mập của Cố Khâm Thiên cầm bút, viết một chữ liền đọc lên cho phụ hoàng nghe, đợi đối phương khen ngợi xong mới viết chữ tiếp theo.
Hai người lớn một hỏi một đáp, nói đến cuộc chến tranh gần đây, tình hình thiên tai trong dân gian, cả việc trừng trị tham quan. Cuối cùng, Bát vương gia đắn đo nói: “Dư nghiệt của Định Khang vương gần đây bắt đầu hoạt động, thừa dịp thiên tai khắp nơi tuyên truyền rằng ngôi vị hoàng đế của hoàng huynh là bất chính.”
Cố Song Huyền cười mỉa, châm biếm: “Vị trí của trẫm là phụ hoàng tự mình truyền lại, ngôi thái tử cũng đã ngồi nhiều năm, vì sao lại bất chính?”
Bát vương gia bình tĩnh nhìn ngọc tỷ màu xanh nằm trên bàn: “Vì có lời đồn rằng tiên hoàng bị Tĩnh An Thái hậu hạ độc chết.”
Cố Song Huyền chấn động: “Cái gì?”
“Không phải Thái y!” Vừa mới bị Tạ Sâm kích thích, Hoàng đế nhảy dựng lên đến ba thước, nhấn mạnh lần nữa: “Càng không phải là hoàng hậu.”
Hạ Lệnh Thù “A” một tiếng, tiếp tục đọc sách: “Vậy thì chắc là hoàng đế và cung nữ? Hay là y nữ? Hoặc là… công công? À, công công không thể sinh hoàng tử được.”
Hoàng đế tiến đến bên người nàng, than thở: “Đây là một bí sử máu chảy đầm đìa chốn cung đình. Nhớ năm đó, phụ hoàng là bậc thần võ anh minh vô cùng, là bậc quân tử dù bị người ngồi trong lòng cũng không loạn, thế mà lại bị cung nữ yếu đuối bày mưu. Hơn nữa cung nữ kia còn là nha hoàn hồi môn của Tĩnh An Thái hậu.”
Hạ Lệnh Thù không ngẩng đầu lên: “Tiếp tục đi.”
“Thật ra chuyện tiếp theo rất đơn giản. Phụ hoàng và mẫu hậu là vợ chồng hoạn nạn có nhau, đính hôn khi phụ hoàng vẫn còn là thái tử. Năm đó Thái thượng hoàng mất sớm, triều chính bị quyền thần khống chế đến ba phần, phụ hoàng chăm lo việc nước nhiều năm, giết quyền thần, nắm lại hoàng quyền, sau lưng mẫu hậu hỗ trợ không ít. Không lâu sau, mẫu hậu bệnh nặng, phụ hoàng tự mình ở bên giường bón thuốc, tình cảm hai người càng sâu đậm hơn. Nào ngờ, ba tháng sau, cung nữ bên người mẫu hậu lại to bụng, đến tháng thứ năm đã không giấu diếm được nữa, mẫu hậu hỏi người dưới mới biết lúc nàng bị bệnh triền miên, phụ hoàng và cung nữ kia có một đêm xuân, gieo xuống hạt giống hoàng gia.”
Cố Song Huyền nhớ lại. Khi đó hắn còn nhỏ, trẻ con mới ba bốn tuổi, lần đầu tiên thấy mẫu hậu trợn mắt với phụ hoàng. Mẫu hậu đoan trang hiền thục như thế, lại cầm ngọc Như Ý ném vào trán phụ hoàng, khiến khuôn mặt áy náy của phụ hoàng nhuộm màu đỏ của máu, rất ghê người.
Đó là lần đầu tiên hắn thấy mẫu hậu tức giận, cũng là lần cuối cùng. Từ đó về sau, mẫu hậu không bao giờ cười với phụ hoàng nữa, hơn nữa tú nữ lại được tuyển đầy cung, tùy ý phụ hoàng.
“Phụ hoàng không muốn thăng vị cho cung nữ kia, cũng không thừa nhận thân phận hoàng tử kia. Sau khi mẫu hậu giận xong, ngược lại trở nên bình tĩnh để cung nữ kia dưỡng thai cho tốt, mọi người đều nghĩ phụ hoàng không muốn gặp cung nữ kia nữa, hoàng hậu thì vì thanh danh nên rộng lượng bảo vệ cho mẹ con nàng ta cả đời bình an. Làm sao biết được, 10 tháng sau, khi hoàng tử sinh ra, mẫu hậu giấu đứa bé kia đi, nói với cung nữ rằng nàng sinh ra một con mèo nhỏ nửa chết nửa sống.”
Hắn ôm lấy Hạ Lệnh Thù, đặt cằm lên vai nàng, ánh mắt vô thần nhìn từng dãy chữ đen trên sách: “Cung nữ kia không ngờ mình hao tổn tâm cơ câu dẫn phụ hoàng, mang long thai lại là một con quái vật. Liền phát điên, bóp chết con mèo đó. Dùng sức rất mạnh, chờ đến khi con mèo gần chết lại buông ra, sau đó tức giận lại bóp nó, tiếng mèo con yếu ớt vẫn vang lên cả đêm. Ta nghỉ ở thiên điện, không lúc nào là không nghe thấy tiếng mèo kêu quanh quẩn trong điện trống trải, như là kêu cứu, hoặc là tuyệt vọng.” Hắn không tự giác nghiêng đầu, theo bản năng ôm chặt Hạ Lệnh Thù, hấp thụ ấm áp trên người nàng.
Hắn không nói ra, cái đêm hắn tự mình đưa Thái tử đi cho Đức phi, ở trong tẩm điện hắn lại hoảng hốt nghe được tiến mèo con. Meo meo, làm hắn cứng đờ trên giường, vài đêm không ngủ.
“Cung nữ ấy điên rồi. Vài năm sau ta mới biết, mẫu hậu đưa đứa bé kia cho một lão thái y không có con cái trong Thái Y viện, sống bình yên. Thái y họ Tạ, hắn đặt tên cho đứa bé một chữ Sâm. Lão thái y mang đứa bé còn nằm trong tã đi khắp dân gian, y thuật của Tạ Sâm cũng là từ lão thái y, học chút võ công, mười tuổi thì trở về hoàng cung, bởi vì lão thái y đã qua đời, hoàng hậu liền để hắn ở lại Thái y viện, cũng có thể học thêm nhiều thứ khác. Tính tình hắn quái đản, bệnh tầm thường sẽ không chữa, chỉ khi trúng độc, bệnh dịch nặng nề hắn mới hạ mình đi xem. Nhiều năm rồi, không biểu hiện dã tâm hay dục vọng gì, im lặng sống ở Thái y viện.”
Khi 10 tuổi, bất kể là Cố Song Huyền hay Hạ Lệnh Thù cũng đã hiểu được lợi hại của thân phận mình. Có đôi khi hiệp khách giang hồ nhìn như yên lặng, thật ra xoay người một cái vẫn là con cháu hoàng gia, là đệ tử quyền quý ngươi lừa ta gạt, là hoàng tử điện hạ nụ cười giấu đao.
Tạ Sâm và bọn họ khác nhau rất nhiều. Võ công của hắn không cần phải nói, hai người cũng đoán ra nhất định rất đặc biệt; y thuật được chỉ dạy, hơn nữa tính tình cực đoan, thường xuyên đưa ra được những ý tưởng nguy hiểm, làm những việc người bình thường không dám làm.
“Vậy hắn biết được thân phận của mình không?”
“Biết.”Cố Song Huyền thở nhẹ, “Ta đã thấy phụ hoàng tự mình chỉ bài cho hắn, dạy hắn đạo quân thần, đều cố ý tránh mẫu hậu. Đợi khi sức khỏe phụ hoàng yếu đi, hắn bắt đầu tự mình bắt mạch cho phụ hoàng. Nhiều lần ta thấy phụ hoàng và hắn chơi cờ, khi đó bọn họ nhìn rất giống người một nhà.” Nói xong liền nghiêng người, cọ lên cổ Hạ Lệnh Thù rồi lại hôn xuống, ôm eo nàng càng chặt hơn: “Nàng nói đi, có phải ta rất đáng ghét không, vì sao phụ hoàng mẫu hậu đều không thương ta. Rõ ràng ta luôn cung kính hiếu thuận, còn thường làm họ vui vẻ, vì sao không thích ta.”
Hạ Lệnh Thù nghĩ: “Có lẽ bởi vì ngươi là hoàng nhi ở trong tay họ. Người ta luôn thế, đối với thứ mà mình đã có sẵn thường sẽ không để ý.”
“Nhưng Hạ gia các nàng lại không thể. Ta thấy nàng trở về, trưởng bối thương yêu nàng, tiểu bối dính lấy nàng cũng không khách sáo. Hơn nữa, Thiên Nhi cũng là hoàng nhi của ta, nó cũng không thoát khỏi tay ta được, vì sao ta vẫn để ý nó như thế?”
Hạ Lệnh Thù cảm thấy đây là lý do tình cảm Thiên gia mỏng manh, khác với Hạ gia. Đệ tử thế gia, từ khi đi học lúc nhỏ đến lúc làm quan đều bao che cho nhau, giúp đỡ lẫn nhau, kết thành một khối, như thế mới không dễ dàng bị đổ xuống, khác hoàn toàn hoàng tộc đao kiếm lén lút tấn công nhau.
Cố Song Huyền ôm đầu nàng hỏi: “Nếu nàng là phụ hoàng, ta và Tạ Sâm, nàng sẽ yêu thương ai hơn?”
Hẳn là hắn muốn hỏi: làm hoàng hậu, nàng thương tiếc Tạ Sâm hay là Cố Song Huyền hắn hơn? Mỗ cọp thật giảo hoạt, nói chuyện quanh co lòng vòng, càng là vấn đề quan trọng lại càng muốn che giấu.
Hạ Lệnh Thù đương nhiên biết chút tâm tư này của hắn, vốn dĩ lười trả lời. Đối với nàng mà nói, thế này rất giống Hạ Lệnh Thù và Hạ Lệnh Ngọa đồng thời đứng trước mặt cha, hỏi: Cha à, cha thương tỷ tỷ hơn hay muội muội hơn?
Vấn đề này vốn không có đáp án. Hạ Lệnh Thù không phải tiên hoàng, cha nàng cũng sẽ không nặng bên này nhẹ bên kia với con gái.
Cố Song Huyền thấy nàng không trả lời, ngẩng đầu lên nói: “Ta hiểu rồi, chắc chắn nàng sẽ không thương ta.”
Ồ, mỗ cọp đã thông suốt rồi sao? Hạ Lệnh Thù suy nghĩ, chợt nghe thấy đối phương vênh váo, đắc ý bổ sung thêm: “Nàng chỉ yêu ta thôi.” Dứt lời, ôm nàng tỏ vẻ hả hê.
Ở trước mặt Hạ Lệnh Thù, Cố Song Huyền tỏ ra khoe khoang kiêu ngạo, thật ra trong lòng vẫn ôm suy đoán trước đây.
Hắn hiểu Hạ Lệnh Thù đề phòng mình, cũng hiểu ân oán trong quá khứ của hai người không thể tan biến nhanh như thế, có điều hắn sẽ dùng toàn tâm toàn ý để bù đắp, còn kết quả thế nào thì đúng là hắn không dám tưởng tượng.
Buổi trưa, sau khi về điện Biền Đằng, nhớ lại một phen những gì mình vừa làm, cảm thấy da mặt đã dày lên một bậc, vạn phần đắc ý.
Lập tức sai người đi mời Tạ Sâm. Người đến, hắn đang phê duyệt tấu chương. Tạ Sâm là người chưa từng chịu ấm ức, ít nhất trong hoàng cung hắn chưa từng chịu ấm ức, ra vào tự nhiên. Cố Song Huyền làm chủ nhân, tự cao tự đại, hắn làm khách liền lập tức vung tay áo bỏ đi.
Cố Song Huyền thở dài hai tiếng; “Bại tướng định chạy trối chết à?”
Tạ Sâm quay đầu: “Ta không bại, ngươi cũng không thắng.”
Cố Song Huyền cười lạnh: “Ngươi cho là kích động đám nữ tử không an phận trong hậu cung là có thể làm trẫm hiểu lầm hoàng hậu sao? Có phải ngươi đang chờ trẫm giận dữ, trợn mắt lớn tiếng nhục nhã hoàng hậu, sau đó ngươi thừa dịp chen vào, lừa nàng xa chạy cao bay cùng ngươi?”
Tạ Sâm nhíu mày.
Cố Song Huyền quăng bút son cầm trong tay ra, bước nhanh về phía hắn: “Ngươi nghĩ rằng những người như chúng ta và ngươi không có gì khác nhau à? Nói cho ngươi biết, có người sinh ra là hưởng thụ vinh hoa phú quý, có người khi còn ở trong bụng mẹ đã được định sẵn là phải lưu lạc thiên nhai. Từ nhỏ ngươi chưa từng trải qua gập ghềnh, cũng không hiểu lòng người hiểm ác, càng không hiểu được trách nhiệm mà chúng ta mang trên lưng. Hoàng hậu là ai chứ? Nàng lữ nữ nhi của Hạ gia, gia tộc của nàng ở đây, cho dù ngươi ái mộ nàng nhiều hơn nữa thì nàng cũng không theo ngươi lưu lạc thiên nhai; từ nhỏ hoàng hậu đã được dạy dỗ làm sao để sinh tồn trong hoàng tộc, trong thế gia chứ không phải là đi chơi ở chốn giang hồ, càng không thể theo một nam tử không quyền không thế sống cuộc đời bình thường. Đối với mấy lời đồn đãi nhảm nhí này, nàng có cách xử lý, sẽ không dễ dàng bị người ta châm ngòi lợi dụng. Không chỉ nàng, mà cả trẫm cũng vậy.”
Hắn đi vòng quanh Tạ Sâm, nhìn đối phương từ trên xuống dưới một lần: “Âm mưu của ngươi quá tầm thường. Vốn dĩ ngươi không hề quan tâm suy nghĩ của nàng, địa vị của nàng, chỉ một lòng muốn châm ngòi ly gián.”
Hai người đối diện nhau, Cố Song Huyền khẳng định: “Ngươi không thương nàng lại muốn có được nàng, vì sao?”
Vì sao? Tạ Sâm cười thầm.
Hoàng đế và con riêng, quyền thế, tình yêu. Hắn dựa vào đâu mà có được tất cả mọi thứ còn mình lại chỉ hai bàn tay trắng.
Hai người đang đối nghịch nhau thì có người ở ngoài vào bẩm báo: “Định Hưng vương cầu kiến.”
Định Hưng vương là hoàng tử thứ tám của tiên hoàng, còn chưa nhược quán đã lĩnh chỉ rời khỏi hoàng thành, trừ lúc tiên hoàng chầu trời thì trở về, còn hầu hết thời gian đều đi khắp núi sông đất nước. Sau khi Cố Song Huyền đăng cơ mới biết tiên hoàng đã cho Định Hưng vương một đạo phù, lệnh cho hắn trở thành Ám hành ngự sử, đi khắp thiên hạ, giám sát các quan viên, khi cần thiết có thể tiền trảm hậu tấu. Lần này Bát vương gia trở về thứ nhất là vì báo cáo công việc, thứ hai là đã có manh mối bí mật gì.
Cố Song Huyền còn chưa nói đã thấy Bát vương gia đi vào, giữ một đứa bé đang giãy dụa không ngừng, nhìn thấy hoàng đế liền đặt đứa bé xuống đất: “Đây là con trai thứ mấy của hoàng huynh? Chưa bao giờ gặp cả, rất nghịch ngợm, lại dám chỉ vào thần đệ nói là con nhím.”
Mọi người trong điện nhìn hắn, cả người Bát vương gia mặc áo dài đen thui, bên ngoài là áo giáp màu đen, phát quan là lụa đen khảm ngọc đen, râu dài thẳng che hết cằm, chẳng phải là giống một con nhím đen sao.
Cố Khâm Thiên ngồi dưới đất, tố cáo với phụ hoàng: “Con nhím ném con.”
Cố Song Huyền vẫy tay, Cố Khâm Thiên đá chân, Cố Song Huyền liền giống như chó săn chạy tới ôm nó, sờ cái mông lạnh như băng: “Sàn lạnh, ngồi lâu không tốt đâu.” Cố Khâm Thiên vô cùng khó chịu, từ trong lòng hắn còn muốn tóm lấy râu Bát vương gia: “Con nhím.”
Bát vương gia cảm thấy đứa bé này thật thú vị, liền chen vào, ôm lấy mặt nó cọ xát. Hàng năm hắn đều ở bên ngoài, râu cũng là một cách ngụy trang, giờ cọ lên mặt non mềm của thái tử, một người cười to một người kêu la, Cố Song Huyền đau lòng không thôi. Con mình chỉ có thể bị mình ức hiếp, cho dù là em trai cũng không được! Bế con trở về vị trí, xua tay với Tạ Sâm: “Ngươi đi xuống đi!”
Tạ Sâm không biểu lộ cảm xúc, nhìn mọi người cười đùa, cuối cùng ánh mắt dừng trên người Cố Khâm Thiên. Năm đó, khi hoàng đế và hoàng hậu đang trong thời kỳ chiến tranh lạnh, thái tử không có bạn chơi, Thái hậu cho người lén đưa đến cung Phượng Huyền để tạo cảm tình với Hoàng hậu, hắn cảm thấy thú vị, luôn chạy tới chơi đùa. Dần dần thái tử cũng thân thiết với hắn, thường lăn lộn làm nũng, nay đứa bé này đã lớn dần, hoàng đế yêu thương nó tận xương, hoàng hậu coi nó là tính mạng, trong cung từ trên xuống dưới đều biết vận mệnh của thái tử, so với trước đây thì Cố Song Huyền càng thêm đắc ý. Nhìn Cố Khâm Thiên bây giờ y như thấy Cố Song Huyền không ai bì nổi trước đây.
Cố Song Huyền cảm nhận được ánh mắt của đối phương, ôm thái tử vào trong lòng, trừng măt: “Còn không đi à!”
Tạ sâm im lặng, lưu luyến nhìn một cái rồi lập tức rời đi.
Bát vương gia cười nói: “Chẳng lẽ tiểu tử thối này là thái tử à?”
“Đúng thế.” Cố Song Huyền đặt hai tay dưới nách đứa bé, nâng con lên như khoe vật quý, a dua nói: “Thế nào, có giống trẫm lúc nhỏ không?”
Bất vương gia và Cố Khâm Thiên nhìn nhau, cảm thấy tiểu tử thối này muốn gây sự, không nhịn được dùng cái cằm đầy râu cọ tiếp lên mặt nó. Cố Khâm Thiên cũng không phải dễ chọc vào, một tay níu chặt tóc đối phương, một tay kéo râu hắn, chân nhỏ đá lên còn chưa đủ, dùng cả tay đánh.
Mấy người chơi đùa một lúc, Cố Khâm Thiên mệt mỏi, Cố Song Huyền cho nó uống mấy ngụm trà, lấy hai tờ giấy đặt lên bàn, đưa bút lông cho nó tập viết. Gần đây Thái phó từ từ dạy nó viết chữ, cũng không nhiều lắm, từ một đến mười, bàn tay béo mập của Cố Khâm Thiên cầm bút, viết một chữ liền đọc lên cho phụ hoàng nghe, đợi đối phương khen ngợi xong mới viết chữ tiếp theo.
Hai người lớn một hỏi một đáp, nói đến cuộc chến tranh gần đây, tình hình thiên tai trong dân gian, cả việc trừng trị tham quan. Cuối cùng, Bát vương gia đắn đo nói: “Dư nghiệt của Định Khang vương gần đây bắt đầu hoạt động, thừa dịp thiên tai khắp nơi tuyên truyền rằng ngôi vị hoàng đế của hoàng huynh là bất chính.”
Cố Song Huyền cười mỉa, châm biếm: “Vị trí của trẫm là phụ hoàng tự mình truyền lại, ngôi thái tử cũng đã ngồi nhiều năm, vì sao lại bất chính?”
Bát vương gia bình tĩnh nhìn ngọc tỷ màu xanh nằm trên bàn: “Vì có lời đồn rằng tiên hoàng bị Tĩnh An Thái hậu hạ độc chết.”
Cố Song Huyền chấn động: “Cái gì?”
/59
|