Hoàng Hậu Trẫm Muốn Thị Tẩm

Chương 50

/59


Hạ Lệnh Thù nhìn nam tử hôn mê bất tỉnh trên giường, chỉ cảm thấy có thứ gì đó nổ tung trên đầu, trời đất sáng ngời nháy mắt đã bị khoét thủng, khiến nàng suýt nữa rơi vào bóng tối.

Tiểu công chúa đang được ôm trong lòng bỗng nhiên khóc ‘òa’ một tiếng thật to, Thái tử ở thư viện Bạch Lộ, toàn bộ hoàng cung bất ngờ trở nên trống trải, dường như chỉ có một mình nàng lẳng lặng đứng ở đó. Nàng mê mang nhìn xung quanh, không có ai cả.

Phút chốc, nàng hiểu ra. Cố Song Huyền chính là trời của nàng.

Hắn gục ngã, trời của nàng cũng bị khoét thủng.

“Nương nương, xin người hãy cố chịu đựng!” Lương công công đỡ khuỷu tay của nàng, vội vàng nói.

Hạ Lệnh Thù hít sâu vài hơi, giao tiểu công chúa cho Trúc Đào: “Đi gọi thêm một trăm thị vệ để bảo vệ thái tử hồi cung, đóng chặt cửa cung, không được triệu thì bất kể ai cũng không được vào cung, gặp Thái hậu cũng không được.” Lòng bàn tay nàng toát đầy mồ hôi, cả cơ thể đều hơi run rẩy, nàng ép buộc mình phải đứng thẳng người ở đại điện để điều hành mọi việc.

Vua của một nước đột nhiên ngất xỉu, nhẹ thì sẽ khiến cung đình xuất hiện phong ba, nặng thì cả Đại Nhạn sẽ bị diệt hoàn toàn.

Đây là vương triều của hắn, khi hắn gục ngã, nàng phải che chở.

Lương công công hỏi: “Có cần báo tin tới cung Đỉnh Hành không?” Nhưng Thái hậu là mẹ ruột của Triệu vương, hoàng thượng gặp bất trắc, liệu Triệu vương… Nhưng hoàng hậu và Triệu vương phi là chị em cùng mẹ, tình cảm không phải tầm thường.

Chỉ một câu ngắn ngủi nhưng Hạ Lệnh Thù lại nghe ra ý tứ khác.

Lương công công không phải thái giám tổng quản tầm thường, hắn là tâm phúc của hoàng đế. Nghe văn hoa thì là hầu hạ bên cạnh Hạ Lệnh Thù, thật ra cũng là có phần giám thị, lời nói của người như vậy có thể dễ dàng coi nhẹ sao? Không thể. Hạ Lệnh Thù giật mình một cái, quát Lương công công: “Thái hậu đang bị bệnh, ai dám quấy nhiễu! Phái hai Thái y tới bắt mạch cho Thái hậu, sau đó tới báo cáo rõ ràng cho bản cung.” Thái y vào hậu cung đương nhiên sẽ có thị vệ đi cùng, lời này của hoàng hậu có ý là để Thái y kéo dài ở chỗ Thái hậu, thị vệ sẽ canh giữ cung Đỉnh Hành.

Hạ Lệnh Thù là nữ nhi của Hạ gia, nhưng cũng là hoàng hậu của Đại Nhạn, họ của chồng nàng – là Cố.

Bất kể Cố Song Huyền đã làm gì, hắn cũng là chồng của nàng, là hoàng đế danh chính ngôn thuận của Đại Nhạn. Giữa Triệu vương và Cố Song Huyền, không nghi ngờ gì là Hạ Lệnh Thù sẽ lựa chọn chồng mình, kể cả vì thế mà phải nhốt Thái hậu lại.

Lương công công lập tức sai người đi làm việc, sau đó Hạ Lệnh Thù mới nhanh chóng đi tới chỗ hoàng đế ở điện Tốn Vĩ. Hạ Lệnh Thù càng tới gần thì lòng càng sợ hãi, bước chân cũng không ổn định, Lương công công ba phen bốn bận muốn đỡ tay nàng, Phượng Lê lại đi theo sau không rời nửa bước.

Hình ảnh đầu tiên rơi vào mắt nàng không phải là gương mặt hôn mê của Cố Song Huyền, mà là đầu đầy tóc bạc. Nàng ngẩn ra, đi tới gần quan sát, nhìn gương mặt hôn mê mà vẫn có vẻ bất đắc dĩ của đối phương, trước tiên đặt tay lên trán hắn: “Lão thái y còn chưa tới sao?”

Đang nói thì lão thái y đã bị người ta đưa vào, trong tay ông ta ôm một hộp gỗ lê, giọng nói già nua run rẩy vang lên: “Một viên, trước tiên là một viên đã, rồi châm cứu.” Dược đồng nhanh chóng mở bọc ngân châm ra sắp xếp, hàn quang bắn ra bốn phía, khiến người ta không nhịn được mà cách xa ba bước.

Từ sau khi lão thái y được Hạ Lệnh Thù cứu, nàng đã dặn ông ta nghiên cứu thuốc để kiềm chế tác dụng của Đại hoàn đan. Mỗi ngày, thái y bắt mạch cho hoàng đế đều phải ghi lại từng triệu chứng dù nhỏ nhất, lão thái y sẽ dựa vào đó để cân nhắc nghiên cứu thuốc, Hạ Lệnh Thù sẽ lén lút trộn lẫn thuốc đó vào trong trà để Cố Song Huyền uống. Nhưng nàng thật không thể ngờ mới vài ngày trước còn khỏe mạnh, vậy mà chỉ trong một đêm đã bạc tóc, hơn nữa còn bất ngờ ngất xỉu, chẳng lẽ loại thuốc kiềm chế này sai mất rồi?

Nếu vậy… Cố Song Huyền sẽ thế nào? Thái tử sẽ thế nào? Đại Nhạn sẽ thế nào?

Hạ Lệnh Thù không dám nghĩ nữa, nàng chỉ có thể nắm chặt tay của đối phương, cố gắng đè nén cơn khủng hoảng, đau đớn, hối hận càng lúc càng lan rộng trong lòng.

Nếu Cố Song Huyền thật sự xảy ra chuyện không hay…

Nàng cắn môi dưới, chăm chú nhìn đôi mắt hắn, huyết châu chảy từ cánh môi xuống dưới, tới quai hàm rồi rơi xuống, đối phương dùng mu bàn tay hứng lấy. Cố Song Huyền mơ mơ màng màng, đau đớn tỉnh lại, nhìn thấy dáng vẻ cố kìm nén, hai mắt đẫm lệ của nàng, hắn khàn giọng gọi nàng: “Thù Nhi.”

Hạ Lệnh Thù vùi đầu thật sâu vào bên cổ hắn, không ngừng hít hà, yếu ớt sắp vỡ đê, sợ hãi đang lan tràn, nàng cố cắn răng không nói gì.

Cố Song Huyền đau lòng vô cùng, mệt mỏi nhắm hai mắt, nói khẽ bên tai nàng: “Di chỉ ở trong cái hốc đằng sau sơn hà đồ ở thiên điện…”

Hạ Lệnh Thù đột nhiên hét lớn: “Không cần nói!” Cả người nàng run rẩy, “Chàng phải mau chóng khỏe lại, đừng vọng tưởng khiến Thiên Nhi còn nhỏ như vậy đã phải biết cảnh huynh đệ phản bội, cũng đừng khiến Linh Nhi chưa gọi được một tiếng ‘cha’ đã không còn gặp được chàng, chàng đừng nghĩ tới … Đừng nghĩ rằng ta sẽ nhớ chàng một đời một kiếp. Ta sẽ không tạ ơn, cũng không cảm kích, ta sẽ chỉ oán hận chàng tháng tháng năm năm, hận chàng…” Bỏ lại cô nhi quả phụ chúng ta đối mặt với mưa máu gió tanh bên ngoài.

Nàng gả cho hắn không phải chỉ để làm vợ chồng mười năm, mà là cả đời!

Nàng kêu lên một cách buồn bã: “Thật ra chàng có biết thế nào là cùng sống cùng chết không!”

Trái tim Cố Song Huyền rung lên rất mạnh, bàn tay bị nàng nắm lại lật lên giữ lấy tay nàng: “Ta không muốn nàng chôn cùng!”

Hạ Lệnh Thù rưng rưng, nghiêng người bên cạnh hắn, ánh mắt hai người đối diện nhau. Có rất nhiều thời gian trôi qua, cũng đã có quá nhiều hỉ nộ ái ố trong hồi ức, lưu luyến vô tận làm hắn ngốc nghếch ở bên nàng, không muốn buông tay. Lúc sống không buông nàng ra, nhưng chết đi rồi lại không nỡ để nàng theo mình.

Hạ Lệnh Thù đột nhiên cười lạnh một tiếng: “Vậy thì sống không cùng áo, chết không cùng huyệt cũng rất tốt.” Dứt lời liền giãy khỏi tay hắn, nói với Tiểu Quái Tử đang đứng một bên: “Đại hoàn đan đâu?”

Tiểu Quái Tử sợ tới lạnh run cả người, nhìn hoàng đế sống chết không rõ, lại nhìn hoàng hậu đang lửa giận công tâm, cuối cùng dâng lên một bình ngọc nhỏ cỡ bàn tay. Hạ Lệnh Thù mở ra, ngửi một lúc, lại hỏi lão thái y, đợi tới khi đối phương gật đầu, Hạ Lệnh Thù mới quay về phía hoàng đế: “Dù sao chàng cũng sắp chầu trời, ta không cần lo sẽ bị tội lừa gạt nữa…”

Cố Song Huyền kinh hãi, cơ thể nặng nề muốn giãy dụa. Hạ Lệnh Thù giống như sư tử cái đang tức giận, đi đến chỗ lư hương, đổ tất cả thuốc trong bình vào đó. Dược tính của thuốc rất nặng, nháy mắt đã bị lửa hun ra đầy mùi thuốc đông y, tràn ngập trong cung điện, giống như sự sợ hãi của hoàng hậu, bay đến khắp nơi.

Không lâu sau, lại có thị vệ đưa một vị thái y mập mạp, tuổi trung niên, đi vào, Hạ Lệnh Thù đi hai vòng quanh vị thái y đang cố hết sức bình tĩnh kia, hỏi hắn: “Những năm gần đây là ngươi chế Đại hoàn đan cho hoàng thượng sao?”

Thái y trung niên này đã phát hiện hoàng cung hôm nay khác với mọi khi, lo lắng không dám nói gì.

Hạ Lệnh Thù bóp tay Cố Song Huyền: “Hoàng thượng, người cũng nhận ra hắn chứ?”

Cố Song Huyền kinh hồn táng đảm: “Lệnh Thù, những gì tổ tông truyền xuống không thể tùy tiện phủ quyết.”

Mũi Hạ Lệnh Thù cay cay, nghẹn ngào nói: “Chàng vẫn còn cố chấp như thế! Chàng không cần mạng của mình, ta cần!” Dứt lời, tự mình rút bảo kiếm treo trên tường, bước nhanh tới trước thái y trung niên kia. Đối phương dường như đã phát hiện ra vấn đề, kêu to: “Thần có di chiếu của Thái tổ hoàng đế, gia tộc thần có thể được miễn tội chết…” Tay nàng vung lên, máu nóng vẩy ra, ngực vị thái y kia đã bị xuyên thủng.

Nàng ném trường kiếm xuống: “Thái tổ hoàng đế cũng từng quyết định sai lầm, người sai rồi thì bậc hậu bối sẽ thay người sửa lại là được, các sử quan nếu muốn lấy ngòi bút làm vũ khí, tập trung vào ta cũng chẳng sao. Ta không sợ!”

Ván đã đóng thuyền, Cố Song Huyền biết phương thuốc kia đều chỉ truyền lại cho một người, người này đã chết, người thừa kế còn chưa kịp diện thánh, vậy thì phương thuốc này đã hoàn toàn biến mất trên cõi đời. Hắn buồn bã vì tâm huyết của tổ tiên bị hủy hoại chỉ trong chốc lát, lại đau lòng vì sự kiên quyết của Hạ Lệnh Thù khi xảy ra biến cố, cuối cùng, hắn chỉ có thể nằm trên giường để người ta sắp xếp, không thể phản kháng.

Trong thời gian ngắn, Hạ Lệnh Thù đã khống chế toàn bộ hoàng cung, không cho bất kì kẻ nào được diện thánh, cũng không thỉnh cầu Hạ gia hỗ trợ. Trong lòng nàng hiểu rõ, nếu người Hạ gia dính vào chuyện này, hoặc là lưng sẽ đeo tội hành thích vua, ép vua thoái vị, vậy thì người phạm tội sẽ bị giết, cả nhà bị tịch thu gia sản, hoặc là có thể giành được vinh quang tột đỉnh một thời gian, sau đó sẽ bị tân hoàng ghi hận, khiến gia tộc rơi vào cảnh nước sôi lửa bỏng. Đây là thiên hạ của họ Cố, nàng không muốn người họ Hạ tham dự vào.

Nàng bảo người tuyên vài vị cựu thần đức cao vọng trọng tới, giúp Cố Song Huyền ở trong mành dặn dò mọi người, nhắc đi nhắc lại rằng ‘thiên hạ là trọng quân là nhẹ’, không nên dễ dàng cho các nước xung quanh thừa cơ lấn tới. Tuy các lão thần kinh sợ nhưng cũng lờ mờ đoán ra được chuyện gì đã xảy ra, đều lĩnh mệnh rồi đi.

Hạ Lệnh Thù đưa công chúa và thái tử cùng tới, có con trai con gái, lửa giận của Cố Song Huyền đã tắt bớt không ít. Lão thái y nuôi binh ngàn ngày dùng một lúc, ở thời điểm quan trọng đã cứu hoàng đế một mạng, không dám lơ là, vẫn cứ hai canh giờ lại châm cứu một lần, Hạ Lệnh Thù tự mình bón thuốc cho hắn, ở sát bên cạnh.

Từ lúc ấy về sau, hai người rất ít khi nói chuyện, Hạ Lệnh Thù tức giận hắn ngoan cố mà xảy ra chuyện, lại sợ hãi nên ngày ngày phải nhìn thấy hắn, sợ chỉ cần không cẩn thận một chút, đối phương sẽ nhắm mắt lại, không bao giờ tỉnh dậy nữa. Cố Song Huyền bị thuốc thang tra tấn, mỗi ngày lại ăn không biết bao nhiêu châm, uống bao nhiêu thuốc, còn đau lòng vì phương thuốc thái tổ lưu truyền đã bị đối phương hủy hoại, lại vui vẻ vì Hạ Lệnh Thù bộc bạch nỗi lòng trong cơn nguy biến, trong ngực có một nửa phẫn nộ, một nửa vui vẻ, đúng là đứng giữa hai tầng băng hỏa.

Mùng một đầu năm trôi qua trong sự kích động và đau đớn, buổi tối, Hạ Lệnh Thù tự mình xuống bếp làm một bàn thức ăn. Tay chân Cố Song Huyền vẫn không có sức, dựa vào trên giường, nhìn nàng bận bịu cả trong lẫn ngoài, bên tay trái mình là con gái đã ba tháng, bên tay phải là con trai không chịu ngồi yên đang bò đi bò lại, lại nghĩ tới mọi chuyện đã sắp xếp lúc trước, cuối cùng chỉ có thể thở dài một tiếng.

Buổi chiều, một mình Cố Song Huyền nằm trên long sàng, thỉnh thoảng lại nhìn vợ con ở cách mình một tấm mành, có lúc trợn mắt chằm chằm nhìn tấm màn, lão thái y cố tỉnh táo, hỏi: “Những ngày vừa rồi có phải hoàng thượng đã tăng lượng thuốc lên không?”

Cố Song Huyền mệt mỏi hỏi: “Đại hoàn đan à?”

Lão thái y gật đầu, Cố Song Huyền đắn đo, nói: “Trước đó ít ngày trẫm cảm thấy sức lực không như trước, cho nên tăng lượng thuốc mỗi tháng lên một viên. Hôm ấy làm việc quá nhiều, lúc nửa đêm lại uống thêm một viên nữa.”

Lão thái y hít một hơi lạnh: “Hoàng thượng, Đại hoàn đan kia có chứa thành phần gây nghiện, uống càng nhiều sẽ càng ỷ lại vào nó, cuối cùng chỉ hại chính mình thôi.”

Cố Song Huyền hỏi: “Vậy vì sao Quảng tiệp dư không làm sao?”

Lão thái y cả kinh: “Nàng ta cũng uống sao?”

Cố Song Huyền không trả lời. Hắn cho Quảng tiệp dư uống thuốc không có nguyên nhân gì khác, chẳng qua là muốn xem loại thuốc này có hại gì với nữ tử không, nếu có tác dụng giống với nam, hắn sẽ bảo Hạ Lệnh Thù cùng uống, cả nhà họ có thể sống lâu trăm tuổi, thế thật là tốt.

Lão thái y cân nhắc một lúc lâu: “Có lẽ vì thời gian uống thuốc còn chưa lâu, độc tính chưa xâm nhập vào nội tạng.” Cố Song Huyền ngẫm nghĩ trong chốc lát, “Thật sự là độc dược sao?”

Lão thái y lắc đầu thở dài: “Hoàng thượng, thân thể của người đã cho đáp án rồi đấy.”

Đến nửa đêm, thái tử và công chúa đều đã ngủ say, Hạ Lệnh Thù lặng lẽ đứng trước giường Cố Song Huyền, nhìn sắc mặt hắn lúc thì đỏ như lửa, lúc thì trắng như băng, hắn híp mắt, nói khẽ: “Thù Nhi, lại đây cùng với ta.”

Hạ Lệnh Thù lạnh nhạt nói: “Cùng chàng làm gì, chàng đã muốn đi vào đường tới suối vàng rồi, tự đi một mình đi.”

Cố Song Huyền ra vẻ đáng thương, nói: “Ta chưa từng nghĩ sẽ bỏ lại mẹ con nàng.”

Hạ Lệnh Thù đau xót, trên mặt vẫn không tỏ thái độ gì.

Hắn tiếp tục nói: “Thần dân luôn tung hô trẫm vạn tuế vạn vạn tuế, nhưng hoàng đế Đại Nhạn muốn sống tới trăm tuổi cũng quá khó, càng khó lại càng muốn sống lâu, vì thế tìm rất nhiều cách. Thái tổ hoàng đế cũng vì quan tâm đến con cháu, vốn không có gì sai cả.”

Hạ Lệnh Thù nói: “Đúng, đây là lỗi của ta, ta không nên ngăn cản, không nên nghi ngờ Thái tổ hoàng đế anh minh thần võ, thậm chí ta nên khuyên chàng đừng có ngừng uống thuốc, dùng đến khi chàng đột nhiên…” Nàng quay mặt đi, ép nước mắt không được rơi xuống.

Cố Song Huyền cố sức sờ lên bàn tay mềm mại của nàng, tỏ ra nhún nhường: “Ta sai rồi.”

Hạ Lệnh Thù nghẹn ngào, úp mặt lên vai hắn: “Chàng không biết ta đã lo lắng bao lâu nay đâu, nếu chàng thực sự gặp chuyện không hay, chàng bảo ta phải sống trong hoàng cung này như thế nào.” Từ khi nàng năm tuổi liền đi theo nam tử trốn chạy, khi nàng mười tuổi bắt đầu truy đuổi hắn, mười lăm tuổi, cõi lòng tràn đầy vui sướng khi được gả cho hắn, một năm yêu nhau, hai năm ngăn cách, ba năm hòa thuận, bốn năm chia lìa, hắn đã chiếm cứ rất nhiều trong nửa đời trước của nàng, một khi mất đi, nàng phải đối mặt với sự cô tịch nửa đời sau như thế nào? Đợi tới khi thái tử nắm được thiên hạ, công chúa xuất giá theo chồng, nàng cũng chỉ có thể lẳng lặng ở trong Bảo Thư Hiên chờ đợi cái chết, đợi tới lúc tìm bóng dáng người kia trên đường xuống suối vàng sao?

Trong cung điện trống trải, lần đầu tiên vang lên tiếng khóc của nữ tử, quanh quẩn trong lòng nam tử.

Hai má Cố Song Huyền cọ lên đỉnh đầu nàng, hắn lưu luyến sự ấm áp của nàng, lưu luyến sự kiên cường không lộ chút yếu ớt của nàng, cũng lưu luyển ánh mắt lặng lẽ vẫn chăm chú theo hắn từ nhỏ tới lớn của nàng, hắn biết, cho nên mới cố chấp không muốn buông tay.

Thù Nhi của hắn, hắn không muốn nàng phải chôn cùng, nhưng càng không nỡ để nàng phải sống một mình.

Tin tức hoàng đế đột nhiên bị bệnh vẫn bị người ta truyền ra ngoài, đến đầu tháng ba, Thái Hậu cũng đi từ cung Đỉnh Hành tới, tự mình thăm hoàng đế. Cố Song Huyền nghe thấy thế liền lập tức bảo Hạ Lệnh Thù nâng mình dậy, tự véo lên mặt để nhìn có vẻ hồng hào, lúc này mới mời thái hậu vào. Hai mẫu tử tôn quý nhất trên đời bắt đầu lúc sáng lúc tối khẩu chiến, cuối cùng cũng gạt đi sự nghi ngờ của Thái hậu, tin là hoàng đế chỉ vì làm việc quá nhiều nên ngã bệnh. Trước khi thái hậu đi còn tỏ vẻ thâm ý tán thưởng hoàng hậu, nói rằng Hạ gia là thần tử trung thành liêm khiết, Cố Song Huyền chỉ cười mà không nói.

Buổi chiều đáng tháng ba, lại có một tin mới truyền vào cung: Định Đường vương phi sinh ra quái thai, vì thế mà tự sát, hương tiêu ngọc vẫn.


/59

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status