Edit: fujiko
Beta: Bách Tử Liên
Từ lúc phát hiện Kỷ Vô Cữu rất có tài năng quân sự, đánh giá của Diệp Trăn Trăn đối với hắn có tốt hơn một ít, thỉnh thoảng cũng sẽ đến Dưỡng Tâm Điện dạo chơi, cùng hắn thảo luận vài vấn đề. Hoàng hậu nàng trong việc xử lý cung vụ thật sự nhàn nhã, sự vụ bình thường Tố Nguyệt, Tố Phong, Vương Hữu Tài có thể giúp nàng xử lý, những chuyện khác ngẫu nhiên sẽ có Trang Phi hỗ trợ, còn lại những việc chân chính cần nàng ra mặt làm chủ thật sự rất ít.
Cho nên nàng thường đến quấy rầy Kỷ Vô Cữu.
Kỷ Vô Cữu không cho đây là quấy rầy chút nào, thực tế, hắn cảm thấy suy nghĩ của Diệp Trăn Trăn thậtthần kỳ, có thể nghĩ đến những điều bình thường không ai nghĩ tới, thường đem lại cho hắn những kinh hỉ ngoài ý muốn.
Tỷ như lần này.
Trong hai bộ sách lược quân sự đối phó với Thổ Lỗ Phiên Hãn và Thát Đát, bên cạnh chủ trương làm tan rã nội bộ bọn họ, Kỷ Vô Cữu còn định ôm cây đợi thỏ.
“Nơi Thổ Lỗ Phiên Hãn có khả năng tấn công cao nhất là Đôn Hoàng, nơi này là cửa quan phía tây của Đại Tề, cho nên chúng ta chỉ cần canh giữ tại con đường bọn họ chắc chắn phải đi qua từ Cáp Mật đến Đôn Hoàng. Chờ quân địch mệt là có thể tấn công.” Kỷ Vô Cữu phân tích.
“Vậy còn Thát Đát? Bọn họ sẽ đánh Tuyên Phủ hay Đại Đồng?” Diệp Trăn Trăn hỏi.
“Đại Đồng.”
“Vì sao ngươi có thể khẳng định như thế?”
“Ngươi quên sao?”, Kỷ Vô Cữu nói, “Tổng binh Đại Đồng là Lý Húc, người này giỏi tấn công địch, khôngthạo thủ thành, lại hữu dũng vô mưu,” dừng một chút, hắn hơi nheo mắt, “Đây là lỗ hổng tốt cỡ nào.”
Người này quá giỏi tính kế, Diệp Trăn Trăn nghĩ. Trong đầu nàng linh quang chợt lóe, “Kỳ thật nếu biết con đường họ chắc chắn sẽ đi, chúng ta cũng không nhất định phái binh canh chừng. Chúng ta có thể vùi thuốc nổ trên đường, nổ chết bọn họ.”
Kỷ Vô Cữu nghe nàng nói, gật đầu, “Chủ ý này không tệ.”
“Hơn nữa, tốt nhất là thuốc nổ không cần hỏa dẫn, chỉ cần bọn họ đạp lên, có thể nổ tan tành từng mảnh.” Diệp Trăn Trăn bổ sung thêm.
Kỷ Vô Cữu càng nghĩ càng cảm thấy phương pháp này thật sự hữu ích, bèn truyền Giám quân Quân khí tư Trương Phong tiến cung thương thảo một phen, Diệp Trăn Trăn ở bên nghe, thường bổ sung vài câu.
Cùng lúc, Trương Phong còn đem tới một tin tức tốt, liên châu điểu súng đã được nâng cấp từ 6 phát lên 24 phát, hơn nữa cũng đã chế tạo thử thành công, vài ngày nữa, hắn ta sẽ chính thức dâng tấu chương thỉnh cầu Hoàng đế hạ phê chuẩn chế tạo hàng loạt điểu súng loại này.
Diệp Trăn Trăn vừa nghe ánh mắt liền sáng, giương mắt nhìn Kỷ Vô Cữu.
Thấy ánh mắt nóng cháy của nàng, không hiểu vì sao Kỷ Vô Cữu lại mềm lòng, liền giúp nàng lấy hai thanh, đương nhiên vẫn chỉ có thể chơi đạn giả.
***
Mấy ngày nay, Thái hậu có chút kín đáo phê bình Kỷ Vô Cữu, đứa con trai này của bà trước kia chưa bao giờ chuyên sủng quá mức đối với một nữ nhân nào, nhưng bây giờ, hắn liên tục trụ lại Khôn Ninh Cung gần một tháng. không biết tiểu yêu phụ kia rốt cuộc dùng thủ đoạn gì mê hoặc hắn đến mẹ ruột cũng sắp không nhận.
Vì thế Thái hậu bèn nói bóng nói gió với Kỷ Vô Cữu, muốn quân ân mưa móc chia đều.
Kết quả, Kỷ Vô Cữu thật không nể mặt mũi mà trả lời, “Mẫu hậu lo lắng nhiều rồi, Hoàng hậu là thê tử của Trẫm, phu thê nhi thần cầm sắt cùng minh, mẫu hậu hẳn nên cao hứng mới đúng.”
Những lời này vẫn dùng bịt miệng Thái hậu được, bởi vì trên danh nghĩa chỉ có Diệp Trăn Trăn là nữ nhân có địa vị ngang hàng với Kỷ Vô Cữu, cũng chỉ có nàng mới có tư cách chiếm hữu Kỷ Vô Cữu, ai bảo người ta là chính cung Hoàng hậu chứ.
Kỳ thật, đương nhiên Kỷ Vô Cữu biết cần quân ân phân đều, trước khi gặp Diệp Trăn Trăn, hắn luôn đảm bảo nguyên tắc này. Nhưng hiện tại tình huống có chút thay đổi, khi hắn cùng cô gái nào hoan hảo cũng dễ dàng tưởng tượng đối phương thành Diệp Trăn Trăn, điều này làm cho hắn cảm thấy mình có tâm bệnh.
Điên cuồng nhớ thương thân thể một nữ nhân như vậy quả đúng là có bệnh mà.
Bất luận thế nào, đối với chuyện này, Kỷ Vô Cữu định tùy tâm, muốn làm cái gì thì làm cái đó. hiện tại, việc hắn muốn làm nhất, chính là đoạt Diệp Trăn Trăn tới tay. Tuy tiến triển không quá thuận lợi, nhưng ít ra nàng đã không ghét bị hắn chạm vào như trước, thỉnh thoảng cử chỉ của hắn có chút lỗ mãng, nàng cũng có thể tiếp nhận. Hơn nữa, cảm giác ôm Diệp Trăn Trăn ngủ rất tốt, trong lòng thật kiên định, bình thản, chất lượng giấc ngủ cũng cao hơn. Chờ nàng ngủ say, hắn còn có thể thân thiết mộtchút, sờ sờ một ít, cọ cọ vài cái, làm mãi thành nghiện. thật sự chịu không nổi sự phản kháng của tiểu huynh đệ, hắn liền … Khụ, ngươi hiểu mà.
Tuy rằng cuộc sống về đêm như vậy thoạt nhìn có chút không ổn, nhưng Kỷ Vô Cữu vô cùng thích thú. hắn cảm thấy hiện tại hắn và Diệp Trăn Trăn rất giống một đôi vợ chồng già, đồng khởi đồng tọa, đồng thực đồng tẩm, dù hai người không nói nhiều lời, nhưng tâm tư tương thông, vô cùng ăn ý.
*đồng khởi đồng tọa, đồng thực đồng tẩm: ở chung một nhà, ngồi chung một chỗ, ăn chung một bàn, ngủ chung một giường >o< anh tưởng tượng quá đà rồi
Kỳ thật, đây cũng chỉ là suy nghĩ vẩn vơ, đơn phương của Kỷ Vô Cữu mà thôi.
Diệp Trăn Trăn cũng không quan tâm mấy suy nghĩ vớ vẩn này của hắn. Mấy ngày nay, nàng đang học ngôn ngữ tộc Nữ Chân, cả ngày ôm sách, khái khái bán bán kỷ lý cô lỗ. Kỷ Vô Cữu hỏi nàng vì sao học, nàng trả lời, “Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.”
*khái khái bán bán kỷ lý cô lỗ: mình nghĩ đó là tiếng phát âm của tiếng dân tộc Nữ Chân, kiểu như mình phát âm mấy từ tiếng trung ý
Kỷ Vô Cữu buồn cười, “Cũng không cần ngươi ra tiền tuyến đánh giặc, biết người biết ta cũng khôngđến lượt ngươi.”
Diệp Trăn Trăn không cho là đúng, “Tóm lại biết càng nhiều càng tốt, không chừng có lúc sẽ cần tới.”
Kỷ Vô Cữu cảm thấy điều nàng nói cũng có lý, liền xích lại gần cùng học. Bon họ tựa vào nhau, cùng xem chung một quyển sách, thỉnh thoảng ngẩng đầu nói với nhau vài câu điểu ngữ. Hai người, mộtngười hồng y, một người hoàng bào, nhét chung một chỗ giống như dĩa trứng sốt cà chua.
Tố Phong nhẹ tay nhẹ chân, rón rén tiến vào thêm hương đổi trà, lén nhìn hai người. Nam tuấn mỹ vô song, nữ diễm quang bốn phía, quả thật chính là Kim Đồng Ngọc Nữ trên tiên giới, ở nhân gian khôngthể tìm thấy đôi thứ hai. Ánh nến chiếu lên người họ, minh minh ám ám, sắc màu ấm áp, cực kỳ giống một bức tranh.
Đây mới thật sự là thần tiên quyến lữ, Tố Phong thầm nghĩ.
***
Thái hậu dùng lời không ép được Kỷ Vô Cữu lâm hạnh nữ nhân khác, liền tính toán đi đường vòng, xuống tay với người bên cạnh của nhi tử. Trước hết bà đi tìm Phùng Hữu Đức dò hỏi.
thật ra, đối với chuyện Hoàng đế chuyên sủng Hoàng hậu, Phùng Hữu Đức cũng có lý giải của chính mình: nếu Hoàng thượng phát hiện mình ở phương diện kia lực bất tòng tâm, để toàn bộ nữ nhân của mình đều biết, chi bằng chỉ để một mình Hoàng hậu biết…
Phùng Hữu Đức có chút do dự, không biết có nên đem chuyện này nói cho Thái hậu hay không, Hoàng thượng vốn sĩ diện, Hoàng hậu tuổi trẻ da mặt mỏng, chắc cũng sẽ không nói ra, nếu bọn họ đều như vậy, thân thể Hoàng thượng vĩnh viễn sẽ không tốt lên, không bằng để Thái hậu làm chủ một lần.
Vì thế, Phùng Hữu Đức tiết lộ cho Thái hậu bốn chữ: “Long tinh bất kế.”
*Long tinh bất kế: -- mọi người cứ hiểu theo nghĩa anh bất lực đi
Những lời này thành công dọa Thái hậu một trận không nhẹ, phải biết Hoàng thượng hiện đến một đứa nhỏ cũng không có. Mới tuổi còn trẻ mà đã … không, nhất định có thể chữa trị được!
Bất quá, nếu chỉ dựa vào lời nói một bên của Phùng Hữu Đức, Thái hậu cũng không quá tin tưởng, vì thế bà tuyên thái y, hỏi thăm về long thể của Hoàng thượng.
“Bẩm Thái hậu, long thể của Hoàng thượng gần đây an khang, thỉnh Thái hậu nương nương an tâm.” Y thuật cao minh nhất Thái y viện, Thiết Thái y trả lời.
Thái hậu cố ý lừa ông ta, “Còn tưởng ai gia không biết sao? Các ngươi nếu dám can đảm lừa gạt ai gia, làm chậm trễ bệnh tình của Hoàng thượng, ai gia nhất định không tha!”
Xem ra chuyện Hoàng thượng bị thương tiểu JJ đã bị Thái hậu phát hiện, Thiết Thái y thầm nghĩ, chớp mắt, đáp, “Hồi Thái hậu, Hoàng thượng trước đây quả thật bị tổn thương long căn, bất quá chỉ cần an tâm tĩnh dưỡng, nhất định có thể khỏi hẳn, sẽ không còn gì lo ngại.”
Tổn thương long căn!
Con mắt Thái hậu đảo một vòng, ngất đi.
Thiết Thái y thuận tay chuẩn bệnh cho Thái hậu, bà rất nhanh tỉnh lại. Thiết thái y biết bà vì lo lắng cho Hoàng thượng mới như thế, vì vậy kiên nhẫn giải thích tình hình của Kỷ Vô Cữu một lần nữa, Thái hậu chỉ nghĩ ông ta nói dối để an ủi bà, nên sau khi nghe xong càng thêm khó chịu.
Cho nên, Thái hậu đành tạm buông tha ý định để nhi tử quân ân mưa móc, muốn quân ân, cũng phải có mưa móc mới được.
trên đời này không có tường nào mà gió không lọt qua được, gần đây chủ tử hậu cung và các nô tài căn cứ vào một ít tin đồn và dấu vết để lại, rất nhanh xâu chuỗi thành một bí mật kinh thiên động địa: Hoàng thượng … không được…
Chỉ trong 3 ngày tin tức này lấy phương thức phi thường âm thầm lan truyền khắp toàn bộ hậu cung, người của Khôn Ninh Cung hiển nhiên cũng biết, Tố Nguyệt kín đáo tìm cách chứng thực việc này với Diệp Trăn Trăn, đổi lại là vẻ mặt mờ mịt của nàng.
Tố Nguyệt thật hết chỗ nói, vì vậy gọn gàng dứt khoát hỏi, “Nương nương, rốt cuộc Hoàng thượng là được hay không được?”
“không biết.”
“Nương nương! Người phải biết, người chắc chắn biết!”
“Được rồi, sau ta sẽ hỏi hắn.”
“…”
Tố Nguyệt cho là Diệp Trăn Trăn đang đùa. Nàng ta cẩn thận suy nghĩ, Hoàng hậu không biết Hoàng thượng được hay không, chứng tỏ Hoàng thượng không chạm vào nàng, nếu Hoàng thượng ngủ lại hàng đêm như thế lại không chạm vào nàng, vậy thì chứng minh lời đồn là sự thật.
Giữa trưa hôm nay, Kỷ Vô Cữu lại chạy tới Khôn Ninh cung ăn chực, ăn chực xong cơm lại quay sang uống chực trà. Tố Phong pha trà cực ngon, toàn bộ hậu cung không người địch nổi. Kỷ Vô Cữu phát hiện, vô luận đứng ở phương diện nào xem xét, tựa hồ Diệp Trăn Trăn so với Hoàng đế là hắn còn hưởng thụ hơn.
Diệp Trăn Trăn bình lui mọi người, nói, “Hoàng thượng, mọi người đều nói ngươi không được.”
“Phốc” Kỷ Vô Cữu phun hết ngum trà vừa uống ra. hắn rút khăn bình tĩnh lau miệng, mặt không đổi sắc nhìn Diệp Trăn Trăn.
Diệp Trăn Trăn bình tĩnh uống trà, chờ hắn trả lời.
Kỷ Vô Cữu thật sự không biết mình nên tức giận hay vui vẻ, hắn đứng lên đi đến trước mặt Diệp Trăn Trăn, “Nhắm mắt lại.”
Diệp Trăn Trăn nghe lời làm theo. Nàng cảm giác được Kỷ Vô Cữu kéo tay nàng, sờ sờ lên một thứ gì đó, sau đó vật kia trở nên vừa cứng vừa lớn, hơn nữa càng ngày càng …
“sự thật thắng hùng biện, ngươi tự mình cảm thụ, Trẫm được hay không được.” Thanh âm Kỷ Vô Cữu ẩn chứa nụ cười thản nhiên, lại như đang ẩn nhẫn điều gì.
Diệp Trăn Trăn tuy chưa trải qua chuyện nam nữ, nhưng vẫn biết rõ là cái gì, nàng vội rút tay về, hai mắt mở to, biểu tình chán ghét trên mặt thật rõ rệt.
Loại thái độ như thấy rắn rết này làm Kỷ Vô Cữu nội thương, trong lòng hắn dâng lên nỗi tức giận mơ hồ, cùng với khát vọng không thể ngăn chặn.
hắn cảm thấy mình sắp không nhịn được nữa rồi.
***
Nếu như nói toàn bộ hậu cung còn ai không biết chuyện Hoàng thượng không được, người này nhất định là kẻ có nhân duyên cực kém, Tô Tiệp dư. Mấy ngày nay nàng ta đóng cửa dưỡng thương, có thể nói là môn đình vắng vẻ, ngay cả Hứa Tài tử cũng không đến, sau này nghe ngóng mới biết, Hứa Tài tử đã bị giáng xuống làm Tuyển thị, cũng đang bị cấm túc.
Cho nên sau khi lành bệnh, Tô Tiệp dư phi thường trượng nghĩa đi thăm Hứa Tuyển thị. Hai tỷ muội xúm lại một phen ức điềm tư khổ*, nói xong liền ôm nhau khóc rống. Tô Tiệp dư vuốt vuốt da đầu Hứa Tuyển thị, cảm giác ram ráp dưới bàn tay, càng sờ càng nghiện.
*ức điềm tư khổ: hồi tưởng lại những chuyện vui vẻ và đau khổ
Tóc Hứa Tuyển thị đã mọc ra một ít, nhìn từ xa giống như một quả dưa lớn mọc đầy lông. Bởi vậy, dù Kỷ Vô Cữu không hạ lệnh cấm túc, nàng ta cũng không dám ra cửa.
Sau khi đến thăm Hứa Tuyển thị, Tô Tiệp dư tà tâm không chết bắt đầu một lòng một dạ tìm cách phục sủng. Nàng ta rốt cuộc hiểu rõ, báo thù có thể không đếm xỉa, hiện tại chuyện quan trọng nhất là bắt lấy tâm Hoàng thượng.
Sau đó, nàng ta làm ra một chuyện cực kỳ ngu xuẩn, ngu đến nỗi Diệp Trăn Trăn thập phần hối hận không sớm đập chết nàng ta.
Beta: Bách Tử Liên
Từ lúc phát hiện Kỷ Vô Cữu rất có tài năng quân sự, đánh giá của Diệp Trăn Trăn đối với hắn có tốt hơn một ít, thỉnh thoảng cũng sẽ đến Dưỡng Tâm Điện dạo chơi, cùng hắn thảo luận vài vấn đề. Hoàng hậu nàng trong việc xử lý cung vụ thật sự nhàn nhã, sự vụ bình thường Tố Nguyệt, Tố Phong, Vương Hữu Tài có thể giúp nàng xử lý, những chuyện khác ngẫu nhiên sẽ có Trang Phi hỗ trợ, còn lại những việc chân chính cần nàng ra mặt làm chủ thật sự rất ít.
Cho nên nàng thường đến quấy rầy Kỷ Vô Cữu.
Kỷ Vô Cữu không cho đây là quấy rầy chút nào, thực tế, hắn cảm thấy suy nghĩ của Diệp Trăn Trăn thậtthần kỳ, có thể nghĩ đến những điều bình thường không ai nghĩ tới, thường đem lại cho hắn những kinh hỉ ngoài ý muốn.
Tỷ như lần này.
Trong hai bộ sách lược quân sự đối phó với Thổ Lỗ Phiên Hãn và Thát Đát, bên cạnh chủ trương làm tan rã nội bộ bọn họ, Kỷ Vô Cữu còn định ôm cây đợi thỏ.
“Nơi Thổ Lỗ Phiên Hãn có khả năng tấn công cao nhất là Đôn Hoàng, nơi này là cửa quan phía tây của Đại Tề, cho nên chúng ta chỉ cần canh giữ tại con đường bọn họ chắc chắn phải đi qua từ Cáp Mật đến Đôn Hoàng. Chờ quân địch mệt là có thể tấn công.” Kỷ Vô Cữu phân tích.
“Vậy còn Thát Đát? Bọn họ sẽ đánh Tuyên Phủ hay Đại Đồng?” Diệp Trăn Trăn hỏi.
“Đại Đồng.”
“Vì sao ngươi có thể khẳng định như thế?”
“Ngươi quên sao?”, Kỷ Vô Cữu nói, “Tổng binh Đại Đồng là Lý Húc, người này giỏi tấn công địch, khôngthạo thủ thành, lại hữu dũng vô mưu,” dừng một chút, hắn hơi nheo mắt, “Đây là lỗ hổng tốt cỡ nào.”
Người này quá giỏi tính kế, Diệp Trăn Trăn nghĩ. Trong đầu nàng linh quang chợt lóe, “Kỳ thật nếu biết con đường họ chắc chắn sẽ đi, chúng ta cũng không nhất định phái binh canh chừng. Chúng ta có thể vùi thuốc nổ trên đường, nổ chết bọn họ.”
Kỷ Vô Cữu nghe nàng nói, gật đầu, “Chủ ý này không tệ.”
“Hơn nữa, tốt nhất là thuốc nổ không cần hỏa dẫn, chỉ cần bọn họ đạp lên, có thể nổ tan tành từng mảnh.” Diệp Trăn Trăn bổ sung thêm.
Kỷ Vô Cữu càng nghĩ càng cảm thấy phương pháp này thật sự hữu ích, bèn truyền Giám quân Quân khí tư Trương Phong tiến cung thương thảo một phen, Diệp Trăn Trăn ở bên nghe, thường bổ sung vài câu.
Cùng lúc, Trương Phong còn đem tới một tin tức tốt, liên châu điểu súng đã được nâng cấp từ 6 phát lên 24 phát, hơn nữa cũng đã chế tạo thử thành công, vài ngày nữa, hắn ta sẽ chính thức dâng tấu chương thỉnh cầu Hoàng đế hạ phê chuẩn chế tạo hàng loạt điểu súng loại này.
Diệp Trăn Trăn vừa nghe ánh mắt liền sáng, giương mắt nhìn Kỷ Vô Cữu.
Thấy ánh mắt nóng cháy của nàng, không hiểu vì sao Kỷ Vô Cữu lại mềm lòng, liền giúp nàng lấy hai thanh, đương nhiên vẫn chỉ có thể chơi đạn giả.
***
Mấy ngày nay, Thái hậu có chút kín đáo phê bình Kỷ Vô Cữu, đứa con trai này của bà trước kia chưa bao giờ chuyên sủng quá mức đối với một nữ nhân nào, nhưng bây giờ, hắn liên tục trụ lại Khôn Ninh Cung gần một tháng. không biết tiểu yêu phụ kia rốt cuộc dùng thủ đoạn gì mê hoặc hắn đến mẹ ruột cũng sắp không nhận.
Vì thế Thái hậu bèn nói bóng nói gió với Kỷ Vô Cữu, muốn quân ân mưa móc chia đều.
Kết quả, Kỷ Vô Cữu thật không nể mặt mũi mà trả lời, “Mẫu hậu lo lắng nhiều rồi, Hoàng hậu là thê tử của Trẫm, phu thê nhi thần cầm sắt cùng minh, mẫu hậu hẳn nên cao hứng mới đúng.”
Những lời này vẫn dùng bịt miệng Thái hậu được, bởi vì trên danh nghĩa chỉ có Diệp Trăn Trăn là nữ nhân có địa vị ngang hàng với Kỷ Vô Cữu, cũng chỉ có nàng mới có tư cách chiếm hữu Kỷ Vô Cữu, ai bảo người ta là chính cung Hoàng hậu chứ.
Kỳ thật, đương nhiên Kỷ Vô Cữu biết cần quân ân phân đều, trước khi gặp Diệp Trăn Trăn, hắn luôn đảm bảo nguyên tắc này. Nhưng hiện tại tình huống có chút thay đổi, khi hắn cùng cô gái nào hoan hảo cũng dễ dàng tưởng tượng đối phương thành Diệp Trăn Trăn, điều này làm cho hắn cảm thấy mình có tâm bệnh.
Điên cuồng nhớ thương thân thể một nữ nhân như vậy quả đúng là có bệnh mà.
Bất luận thế nào, đối với chuyện này, Kỷ Vô Cữu định tùy tâm, muốn làm cái gì thì làm cái đó. hiện tại, việc hắn muốn làm nhất, chính là đoạt Diệp Trăn Trăn tới tay. Tuy tiến triển không quá thuận lợi, nhưng ít ra nàng đã không ghét bị hắn chạm vào như trước, thỉnh thoảng cử chỉ của hắn có chút lỗ mãng, nàng cũng có thể tiếp nhận. Hơn nữa, cảm giác ôm Diệp Trăn Trăn ngủ rất tốt, trong lòng thật kiên định, bình thản, chất lượng giấc ngủ cũng cao hơn. Chờ nàng ngủ say, hắn còn có thể thân thiết mộtchút, sờ sờ một ít, cọ cọ vài cái, làm mãi thành nghiện. thật sự chịu không nổi sự phản kháng của tiểu huynh đệ, hắn liền … Khụ, ngươi hiểu mà.
Tuy rằng cuộc sống về đêm như vậy thoạt nhìn có chút không ổn, nhưng Kỷ Vô Cữu vô cùng thích thú. hắn cảm thấy hiện tại hắn và Diệp Trăn Trăn rất giống một đôi vợ chồng già, đồng khởi đồng tọa, đồng thực đồng tẩm, dù hai người không nói nhiều lời, nhưng tâm tư tương thông, vô cùng ăn ý.
*đồng khởi đồng tọa, đồng thực đồng tẩm: ở chung một nhà, ngồi chung một chỗ, ăn chung một bàn, ngủ chung một giường >o< anh tưởng tượng quá đà rồi
Kỳ thật, đây cũng chỉ là suy nghĩ vẩn vơ, đơn phương của Kỷ Vô Cữu mà thôi.
Diệp Trăn Trăn cũng không quan tâm mấy suy nghĩ vớ vẩn này của hắn. Mấy ngày nay, nàng đang học ngôn ngữ tộc Nữ Chân, cả ngày ôm sách, khái khái bán bán kỷ lý cô lỗ. Kỷ Vô Cữu hỏi nàng vì sao học, nàng trả lời, “Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.”
*khái khái bán bán kỷ lý cô lỗ: mình nghĩ đó là tiếng phát âm của tiếng dân tộc Nữ Chân, kiểu như mình phát âm mấy từ tiếng trung ý
Kỷ Vô Cữu buồn cười, “Cũng không cần ngươi ra tiền tuyến đánh giặc, biết người biết ta cũng khôngđến lượt ngươi.”
Diệp Trăn Trăn không cho là đúng, “Tóm lại biết càng nhiều càng tốt, không chừng có lúc sẽ cần tới.”
Kỷ Vô Cữu cảm thấy điều nàng nói cũng có lý, liền xích lại gần cùng học. Bon họ tựa vào nhau, cùng xem chung một quyển sách, thỉnh thoảng ngẩng đầu nói với nhau vài câu điểu ngữ. Hai người, mộtngười hồng y, một người hoàng bào, nhét chung một chỗ giống như dĩa trứng sốt cà chua.
Tố Phong nhẹ tay nhẹ chân, rón rén tiến vào thêm hương đổi trà, lén nhìn hai người. Nam tuấn mỹ vô song, nữ diễm quang bốn phía, quả thật chính là Kim Đồng Ngọc Nữ trên tiên giới, ở nhân gian khôngthể tìm thấy đôi thứ hai. Ánh nến chiếu lên người họ, minh minh ám ám, sắc màu ấm áp, cực kỳ giống một bức tranh.
Đây mới thật sự là thần tiên quyến lữ, Tố Phong thầm nghĩ.
***
Thái hậu dùng lời không ép được Kỷ Vô Cữu lâm hạnh nữ nhân khác, liền tính toán đi đường vòng, xuống tay với người bên cạnh của nhi tử. Trước hết bà đi tìm Phùng Hữu Đức dò hỏi.
thật ra, đối với chuyện Hoàng đế chuyên sủng Hoàng hậu, Phùng Hữu Đức cũng có lý giải của chính mình: nếu Hoàng thượng phát hiện mình ở phương diện kia lực bất tòng tâm, để toàn bộ nữ nhân của mình đều biết, chi bằng chỉ để một mình Hoàng hậu biết…
Phùng Hữu Đức có chút do dự, không biết có nên đem chuyện này nói cho Thái hậu hay không, Hoàng thượng vốn sĩ diện, Hoàng hậu tuổi trẻ da mặt mỏng, chắc cũng sẽ không nói ra, nếu bọn họ đều như vậy, thân thể Hoàng thượng vĩnh viễn sẽ không tốt lên, không bằng để Thái hậu làm chủ một lần.
Vì thế, Phùng Hữu Đức tiết lộ cho Thái hậu bốn chữ: “Long tinh bất kế.”
*Long tinh bất kế: -- mọi người cứ hiểu theo nghĩa anh bất lực đi
Những lời này thành công dọa Thái hậu một trận không nhẹ, phải biết Hoàng thượng hiện đến một đứa nhỏ cũng không có. Mới tuổi còn trẻ mà đã … không, nhất định có thể chữa trị được!
Bất quá, nếu chỉ dựa vào lời nói một bên của Phùng Hữu Đức, Thái hậu cũng không quá tin tưởng, vì thế bà tuyên thái y, hỏi thăm về long thể của Hoàng thượng.
“Bẩm Thái hậu, long thể của Hoàng thượng gần đây an khang, thỉnh Thái hậu nương nương an tâm.” Y thuật cao minh nhất Thái y viện, Thiết Thái y trả lời.
Thái hậu cố ý lừa ông ta, “Còn tưởng ai gia không biết sao? Các ngươi nếu dám can đảm lừa gạt ai gia, làm chậm trễ bệnh tình của Hoàng thượng, ai gia nhất định không tha!”
Xem ra chuyện Hoàng thượng bị thương tiểu JJ đã bị Thái hậu phát hiện, Thiết Thái y thầm nghĩ, chớp mắt, đáp, “Hồi Thái hậu, Hoàng thượng trước đây quả thật bị tổn thương long căn, bất quá chỉ cần an tâm tĩnh dưỡng, nhất định có thể khỏi hẳn, sẽ không còn gì lo ngại.”
Tổn thương long căn!
Con mắt Thái hậu đảo một vòng, ngất đi.
Thiết Thái y thuận tay chuẩn bệnh cho Thái hậu, bà rất nhanh tỉnh lại. Thiết thái y biết bà vì lo lắng cho Hoàng thượng mới như thế, vì vậy kiên nhẫn giải thích tình hình của Kỷ Vô Cữu một lần nữa, Thái hậu chỉ nghĩ ông ta nói dối để an ủi bà, nên sau khi nghe xong càng thêm khó chịu.
Cho nên, Thái hậu đành tạm buông tha ý định để nhi tử quân ân mưa móc, muốn quân ân, cũng phải có mưa móc mới được.
trên đời này không có tường nào mà gió không lọt qua được, gần đây chủ tử hậu cung và các nô tài căn cứ vào một ít tin đồn và dấu vết để lại, rất nhanh xâu chuỗi thành một bí mật kinh thiên động địa: Hoàng thượng … không được…
Chỉ trong 3 ngày tin tức này lấy phương thức phi thường âm thầm lan truyền khắp toàn bộ hậu cung, người của Khôn Ninh Cung hiển nhiên cũng biết, Tố Nguyệt kín đáo tìm cách chứng thực việc này với Diệp Trăn Trăn, đổi lại là vẻ mặt mờ mịt của nàng.
Tố Nguyệt thật hết chỗ nói, vì vậy gọn gàng dứt khoát hỏi, “Nương nương, rốt cuộc Hoàng thượng là được hay không được?”
“không biết.”
“Nương nương! Người phải biết, người chắc chắn biết!”
“Được rồi, sau ta sẽ hỏi hắn.”
“…”
Tố Nguyệt cho là Diệp Trăn Trăn đang đùa. Nàng ta cẩn thận suy nghĩ, Hoàng hậu không biết Hoàng thượng được hay không, chứng tỏ Hoàng thượng không chạm vào nàng, nếu Hoàng thượng ngủ lại hàng đêm như thế lại không chạm vào nàng, vậy thì chứng minh lời đồn là sự thật.
Giữa trưa hôm nay, Kỷ Vô Cữu lại chạy tới Khôn Ninh cung ăn chực, ăn chực xong cơm lại quay sang uống chực trà. Tố Phong pha trà cực ngon, toàn bộ hậu cung không người địch nổi. Kỷ Vô Cữu phát hiện, vô luận đứng ở phương diện nào xem xét, tựa hồ Diệp Trăn Trăn so với Hoàng đế là hắn còn hưởng thụ hơn.
Diệp Trăn Trăn bình lui mọi người, nói, “Hoàng thượng, mọi người đều nói ngươi không được.”
“Phốc” Kỷ Vô Cữu phun hết ngum trà vừa uống ra. hắn rút khăn bình tĩnh lau miệng, mặt không đổi sắc nhìn Diệp Trăn Trăn.
Diệp Trăn Trăn bình tĩnh uống trà, chờ hắn trả lời.
Kỷ Vô Cữu thật sự không biết mình nên tức giận hay vui vẻ, hắn đứng lên đi đến trước mặt Diệp Trăn Trăn, “Nhắm mắt lại.”
Diệp Trăn Trăn nghe lời làm theo. Nàng cảm giác được Kỷ Vô Cữu kéo tay nàng, sờ sờ lên một thứ gì đó, sau đó vật kia trở nên vừa cứng vừa lớn, hơn nữa càng ngày càng …
“sự thật thắng hùng biện, ngươi tự mình cảm thụ, Trẫm được hay không được.” Thanh âm Kỷ Vô Cữu ẩn chứa nụ cười thản nhiên, lại như đang ẩn nhẫn điều gì.
Diệp Trăn Trăn tuy chưa trải qua chuyện nam nữ, nhưng vẫn biết rõ là cái gì, nàng vội rút tay về, hai mắt mở to, biểu tình chán ghét trên mặt thật rõ rệt.
Loại thái độ như thấy rắn rết này làm Kỷ Vô Cữu nội thương, trong lòng hắn dâng lên nỗi tức giận mơ hồ, cùng với khát vọng không thể ngăn chặn.
hắn cảm thấy mình sắp không nhịn được nữa rồi.
***
Nếu như nói toàn bộ hậu cung còn ai không biết chuyện Hoàng thượng không được, người này nhất định là kẻ có nhân duyên cực kém, Tô Tiệp dư. Mấy ngày nay nàng ta đóng cửa dưỡng thương, có thể nói là môn đình vắng vẻ, ngay cả Hứa Tài tử cũng không đến, sau này nghe ngóng mới biết, Hứa Tài tử đã bị giáng xuống làm Tuyển thị, cũng đang bị cấm túc.
Cho nên sau khi lành bệnh, Tô Tiệp dư phi thường trượng nghĩa đi thăm Hứa Tuyển thị. Hai tỷ muội xúm lại một phen ức điềm tư khổ*, nói xong liền ôm nhau khóc rống. Tô Tiệp dư vuốt vuốt da đầu Hứa Tuyển thị, cảm giác ram ráp dưới bàn tay, càng sờ càng nghiện.
*ức điềm tư khổ: hồi tưởng lại những chuyện vui vẻ và đau khổ
Tóc Hứa Tuyển thị đã mọc ra một ít, nhìn từ xa giống như một quả dưa lớn mọc đầy lông. Bởi vậy, dù Kỷ Vô Cữu không hạ lệnh cấm túc, nàng ta cũng không dám ra cửa.
Sau khi đến thăm Hứa Tuyển thị, Tô Tiệp dư tà tâm không chết bắt đầu một lòng một dạ tìm cách phục sủng. Nàng ta rốt cuộc hiểu rõ, báo thù có thể không đếm xỉa, hiện tại chuyện quan trọng nhất là bắt lấy tâm Hoàng thượng.
Sau đó, nàng ta làm ra một chuyện cực kỳ ngu xuẩn, ngu đến nỗi Diệp Trăn Trăn thập phần hối hận không sớm đập chết nàng ta.
/100
|