EDIT: TỬ SA
Hắn lên giọng, lười biếng trêu chọc: “Một câu xin lỗi là được sao? Nàng cư nhiên đánh ta đến mặt mũi biến dạng, tuy rằng ta đại nhân có đại lượng không muốn tính toán với nàng, chỉ là…”
Vương Tâm Doanh lộ ra vẻ mặt khổ não, thái độ rất thành khẩn.
Hơi hơi cúi đầu, e thẹn nhỏ giọng nói: “Vậy làm thế nào, đánh đều đã đánh rồi, không thì ngươi đánh lại đi cũng được!”
Đông Mộ Ngạn chưa từng thấy qua vẻ mặt dịu dàng như thế của nàng bao giờ.
Nàng cúi đầu rũ xuống hàng mi đen dày, khẽ run run, dĩ nhiên là động lòng người không thể nói hết.
“Đánh mỹ nhân, ta luyến tiếc, không bằng để ta âu yếm, bù lấp lại sai lầm của nàng đi!”
Đông Mộ Ngạn gương mặt tuấn tú ẩn xuân tình, bên môi nổi lên nụ cười tà mị phong lưu.
Nhấc tay lên, đầu ngón tay phía dưới tay áo dài luyến tiếc nâng lấy cằm nàng.
Chỉ thấy nàng đỏ mặt xấu hổ, cư nhiên còn mơ hồ ẩn chứa tư thái vừa muốn vừa không.
Đông Mộ Ngạn chỉ là muốn đùa giỡn nàng một phen.
Nhưng thời khắc nhìn thấy bộ dạng xinh đẹp động lòng người như vậy của nàng.
Không khỏi nheo lại đôi con ngươi hẹp dài, ma xui quỷ khiến ghé sát vào gương mặt nhỏ nhắn của nàng.
“Á, tên dâm tặc này muốn đùa giỡn ta.” Vương Tâm Doanh trở mặt còn nhanh hơn lật sách.
Một tiếng hét lên, lập tức thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.
Đông Mộ Ngạn cũng bị tiếng hét lên này của nàng dọa đến, chưa kịp hoàn hồn, đã bị nàng cướp đi thải lễ trên tay.
Vương Tâm Doanh lui về sau vài bước, chui vào trong đám hộ vệ của Vương gia, nhào vào trong lòng ca ca.
“Ca ca, cứu mạng a, tên dâm tặc kia vừa rồi mượn cơ hội đưa lễ, muốn khinh bạc muội, còn nắm chặt lấy tay muội không buông, may mà muội lẫn nhanh, nếu không… người ta đã… hu hu…”
Vương Tâm Doanh ở trong lòng Vương Lam Phong cười đến run rẩy.
Vai run bần bật, giống như là đang khóc rất dữ vậy.
Vương Lam Phong đâu phải là không biết đến sự giảo hoạt của nàng, đương nhiên là hiểu rõ nàng cố ý hãm hại gã công tử phong lưu kia.
Bất quá hắn vừa rồi vẫn ở phía sau nhìn thấy.
Thấy tên nam nhân kia cư nhiên dám bắt lấy Doanh Nhi, còn muốn thân mật nữa.
Trong lòng giận dữ đến cực điểm.
Nhưng hắn cũng biết muội muội của hắn tuyệt đối không có cá tính chịu thiệt.
Nàng nhu thuận như vậy, nhất định là điềm báo của âm mưu.
Hiện tại xem ra thật đung là như vậy, tiểu muội của hắn sao lại có thể dễ dàng buông tha cho nam nhân kia được.
Vương Lam Phong phi thường phối hợp vỗ vỗ lưng nàng an ủi, ra lệnh cho thị vệ: “Bắt cái tên dâm tặc kia lại, đem giao cho quan phủ.”
Hắn lên giọng, lười biếng trêu chọc: “Một câu xin lỗi là được sao? Nàng cư nhiên đánh ta đến mặt mũi biến dạng, tuy rằng ta đại nhân có đại lượng không muốn tính toán với nàng, chỉ là…”
Vương Tâm Doanh lộ ra vẻ mặt khổ não, thái độ rất thành khẩn.
Hơi hơi cúi đầu, e thẹn nhỏ giọng nói: “Vậy làm thế nào, đánh đều đã đánh rồi, không thì ngươi đánh lại đi cũng được!”
Đông Mộ Ngạn chưa từng thấy qua vẻ mặt dịu dàng như thế của nàng bao giờ.
Nàng cúi đầu rũ xuống hàng mi đen dày, khẽ run run, dĩ nhiên là động lòng người không thể nói hết.
“Đánh mỹ nhân, ta luyến tiếc, không bằng để ta âu yếm, bù lấp lại sai lầm của nàng đi!”
Đông Mộ Ngạn gương mặt tuấn tú ẩn xuân tình, bên môi nổi lên nụ cười tà mị phong lưu.
Nhấc tay lên, đầu ngón tay phía dưới tay áo dài luyến tiếc nâng lấy cằm nàng.
Chỉ thấy nàng đỏ mặt xấu hổ, cư nhiên còn mơ hồ ẩn chứa tư thái vừa muốn vừa không.
Đông Mộ Ngạn chỉ là muốn đùa giỡn nàng một phen.
Nhưng thời khắc nhìn thấy bộ dạng xinh đẹp động lòng người như vậy của nàng.
Không khỏi nheo lại đôi con ngươi hẹp dài, ma xui quỷ khiến ghé sát vào gương mặt nhỏ nhắn của nàng.
“Á, tên dâm tặc này muốn đùa giỡn ta.” Vương Tâm Doanh trở mặt còn nhanh hơn lật sách.
Một tiếng hét lên, lập tức thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.
Đông Mộ Ngạn cũng bị tiếng hét lên này của nàng dọa đến, chưa kịp hoàn hồn, đã bị nàng cướp đi thải lễ trên tay.
Vương Tâm Doanh lui về sau vài bước, chui vào trong đám hộ vệ của Vương gia, nhào vào trong lòng ca ca.
“Ca ca, cứu mạng a, tên dâm tặc kia vừa rồi mượn cơ hội đưa lễ, muốn khinh bạc muội, còn nắm chặt lấy tay muội không buông, may mà muội lẫn nhanh, nếu không… người ta đã… hu hu…”
Vương Tâm Doanh ở trong lòng Vương Lam Phong cười đến run rẩy.
Vai run bần bật, giống như là đang khóc rất dữ vậy.
Vương Lam Phong đâu phải là không biết đến sự giảo hoạt của nàng, đương nhiên là hiểu rõ nàng cố ý hãm hại gã công tử phong lưu kia.
Bất quá hắn vừa rồi vẫn ở phía sau nhìn thấy.
Thấy tên nam nhân kia cư nhiên dám bắt lấy Doanh Nhi, còn muốn thân mật nữa.
Trong lòng giận dữ đến cực điểm.
Nhưng hắn cũng biết muội muội của hắn tuyệt đối không có cá tính chịu thiệt.
Nàng nhu thuận như vậy, nhất định là điềm báo của âm mưu.
Hiện tại xem ra thật đung là như vậy, tiểu muội của hắn sao lại có thể dễ dàng buông tha cho nam nhân kia được.
Vương Lam Phong phi thường phối hợp vỗ vỗ lưng nàng an ủi, ra lệnh cho thị vệ: “Bắt cái tên dâm tặc kia lại, đem giao cho quan phủ.”
/135
|