EDIT: TỬ SA
Kỳ thật ba bức xuân cung họa của hắn chỉ đáng giá một lượng bạc, bất quá vị tiểu thư phú gia này thế nào biết được giá cả thị trường.
Hừ, để hắn lừa lấy chút ít nhuận bút là được rồi.
Vương Tâm Doanh vẫn là miễn cưỡng nhấp một ngụm trà, chỉ là trên người có loại khí tức quỷ dị.
Sơ Hạ lập tức lánh ra xa hơn.
Xong rồi, tên họa sư này xong đời rồi, những lời này của hắn lại đắc tội với tiểu thư rồi.
Lúc này hắn tuyệt đối chết không toàn thây.
“Ngươi cảm thấy ta trông giống ngốc tử sao?” Vương Tâm Doanh đột nhiên nghiêng đầu vô cùng sắc xảo hỏi.
“A???”
Lý họa sư đầu đầy chấm hỏi.
Tiểu thư này thế nào đột nhiên lại hỏi cái loại vần đề kỳ quái này.
“Ha ha, tiểu thư người xinh đẹp hào phóng như vậy thế nào lại trông giống ngốc tử.”
Vương Tâm Doanh dương môi cười khẽ, đặc biệt hảo tâm nói cho hắn: “Ngươi biết ngày giỗ của ngươi đến rồi chứ?”
“Cái, cái gì…” Lý họa sư lắp ba lắp bắp.
Đột nhiên cảm thấy vẻ cười ngọt ngào của vị tiểu thư kia rất đáng sợ.
Vương Tâm Doanh mắt phượng nhíu lại.
Một chưởng làm cái bàn trước mặt lật ngửa văng ra xa, nắm chặt lấy cổ áo của Lý họa sư kia.
Đối với hắn bùng nổ tức khí: “Cái tên hỗn đản nhà ngươi cho ta là loại tiểu thư chân không bước khỏi cửa, không biết giá thị trường nên muốn lừa ta à. Mười lượng bạc một bức? Cái rắm, ngươi sao không đi cướp luôn đi. Xem ra ngươi là cẩu đội lốt người, nguyên lai là cái đồ tư văn bại hoại, ngươi nói ngươi sinh ra để làm cái gì, quả thực là cái loại làm người khác mất mặt, khiến cho đất nước hổ thẹn, là tường thành cản gió trời.”
“Ta, là do nương ta sinh… ta cũng không còn biện pháp.” Lý họa sư thanh âm run rẩy.
Vương Tâm Doanh chỉ vào một bức xuân cung đồ, một bộ trí thương tức giận vì bị vũ nhục.
“Đây là xuân cung sao? Ngươi rốt cuộc có trình độ chuyên nghiệp hay không, đây căn bản là hai con cầm thú đang đánh nhau, ngươi tưởng rằng ngươi đang vẽ thế giới động vật a! Cho dù vẽ thế giới động vật, ngươi cũng cấp cho ta chút điểm thật chứ. Xem xem động tác này, ngươi tưởng hắn là hàm đản siêu nhân à, còn đu ở trên cây ngoạn sm*. Ngươi là muốn trong lúc vẫn còn sống làm tức chết ta sao? Ta phải khiến cho tên lừa đảo đáng chết nhà ngươi lộ nguyên hình.”
*SM: Có thể là Sadist & Masochist (Người bạo dâm (hay ác dâm) và người khổ dâm (hay thống dâm)), hoặc là Servant & Master (Người hầu & chủ nhân), Thể hiện mối liên hệ giữa một cặp người trong đó một người thích thú được hành hạ người khác và người kia lại thích bị người khác hành hạ, có thể ám chỉ mối quan hệ liên quan tới tình dục hoặc không. SM là cách viết ngắn gọn hơn cho 2 từ trên vì nó gộp luôn thành một từ: Sadomasochism (hiện tượng ác-thống dâm lẫn lộn).
Vương Tâm Doanh khủng bố đem Lý họa sư lắc đến đầu óc choáng váng tối đen.
Lý họa sư kia vạn vạn không nghĩ tới lại gặp phải nữ tử đáng sợ như vậy, chẳng những nhìn thấu trò lừa đảo của hắn.
Còn đem họa công của hắn ra bỡn cợt không còn gì.
Hắn run rẩy cầu xin tha thứ: “Tiểu thư, tha mạng a, tiểu nhân biết sai rồi, tiểu nhân sau này không dám gạt người nữa, người buông tiểu nhân ra đi, tiểu nhân đem tất cả họa tặng cho người, một xu cũng không cần.”
Kỳ thật ba bức xuân cung họa của hắn chỉ đáng giá một lượng bạc, bất quá vị tiểu thư phú gia này thế nào biết được giá cả thị trường.
Hừ, để hắn lừa lấy chút ít nhuận bút là được rồi.
Vương Tâm Doanh vẫn là miễn cưỡng nhấp một ngụm trà, chỉ là trên người có loại khí tức quỷ dị.
Sơ Hạ lập tức lánh ra xa hơn.
Xong rồi, tên họa sư này xong đời rồi, những lời này của hắn lại đắc tội với tiểu thư rồi.
Lúc này hắn tuyệt đối chết không toàn thây.
“Ngươi cảm thấy ta trông giống ngốc tử sao?” Vương Tâm Doanh đột nhiên nghiêng đầu vô cùng sắc xảo hỏi.
“A???”
Lý họa sư đầu đầy chấm hỏi.
Tiểu thư này thế nào đột nhiên lại hỏi cái loại vần đề kỳ quái này.
“Ha ha, tiểu thư người xinh đẹp hào phóng như vậy thế nào lại trông giống ngốc tử.”
Vương Tâm Doanh dương môi cười khẽ, đặc biệt hảo tâm nói cho hắn: “Ngươi biết ngày giỗ của ngươi đến rồi chứ?”
“Cái, cái gì…” Lý họa sư lắp ba lắp bắp.
Đột nhiên cảm thấy vẻ cười ngọt ngào của vị tiểu thư kia rất đáng sợ.
Vương Tâm Doanh mắt phượng nhíu lại.
Một chưởng làm cái bàn trước mặt lật ngửa văng ra xa, nắm chặt lấy cổ áo của Lý họa sư kia.
Đối với hắn bùng nổ tức khí: “Cái tên hỗn đản nhà ngươi cho ta là loại tiểu thư chân không bước khỏi cửa, không biết giá thị trường nên muốn lừa ta à. Mười lượng bạc một bức? Cái rắm, ngươi sao không đi cướp luôn đi. Xem ra ngươi là cẩu đội lốt người, nguyên lai là cái đồ tư văn bại hoại, ngươi nói ngươi sinh ra để làm cái gì, quả thực là cái loại làm người khác mất mặt, khiến cho đất nước hổ thẹn, là tường thành cản gió trời.”
“Ta, là do nương ta sinh… ta cũng không còn biện pháp.” Lý họa sư thanh âm run rẩy.
Vương Tâm Doanh chỉ vào một bức xuân cung đồ, một bộ trí thương tức giận vì bị vũ nhục.
“Đây là xuân cung sao? Ngươi rốt cuộc có trình độ chuyên nghiệp hay không, đây căn bản là hai con cầm thú đang đánh nhau, ngươi tưởng rằng ngươi đang vẽ thế giới động vật a! Cho dù vẽ thế giới động vật, ngươi cũng cấp cho ta chút điểm thật chứ. Xem xem động tác này, ngươi tưởng hắn là hàm đản siêu nhân à, còn đu ở trên cây ngoạn sm*. Ngươi là muốn trong lúc vẫn còn sống làm tức chết ta sao? Ta phải khiến cho tên lừa đảo đáng chết nhà ngươi lộ nguyên hình.”
*SM: Có thể là Sadist & Masochist (Người bạo dâm (hay ác dâm) và người khổ dâm (hay thống dâm)), hoặc là Servant & Master (Người hầu & chủ nhân), Thể hiện mối liên hệ giữa một cặp người trong đó một người thích thú được hành hạ người khác và người kia lại thích bị người khác hành hạ, có thể ám chỉ mối quan hệ liên quan tới tình dục hoặc không. SM là cách viết ngắn gọn hơn cho 2 từ trên vì nó gộp luôn thành một từ: Sadomasochism (hiện tượng ác-thống dâm lẫn lộn).
Vương Tâm Doanh khủng bố đem Lý họa sư lắc đến đầu óc choáng váng tối đen.
Lý họa sư kia vạn vạn không nghĩ tới lại gặp phải nữ tử đáng sợ như vậy, chẳng những nhìn thấu trò lừa đảo của hắn.
Còn đem họa công của hắn ra bỡn cợt không còn gì.
Hắn run rẩy cầu xin tha thứ: “Tiểu thư, tha mạng a, tiểu nhân biết sai rồi, tiểu nhân sau này không dám gạt người nữa, người buông tiểu nhân ra đi, tiểu nhân đem tất cả họa tặng cho người, một xu cũng không cần.”
/135
|