Vương Tâm Doanh nhanh chạy đến cúi mình xuống, bắt lấy tay Nam Kỳ Nghiệp.
Đặt lên ấn hồng nê, nhưng không thể điểm chỉ lên tờ đơn thối hôn.
“Sâu hại, mau điểm chỉ đi.”
Nam Kỳ Nghiệp ngàn vạn lần không nghĩ tới nàng lại có thể vô lại như vậy, hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Sống chết nắm chặt tay không chịu điểm.
Vương Tâm Doanh căm tức, cúi đầu hung hăng ngoạm lấy tay hắn, thừa dịp hắn đau đến thất thần, thật nhanh lấy tay hắn điểm chỉ lên thối hôn thư.
“Hi, đại công cáo thành, đại sâu hại hẹn gặp lại.” Vương Tâm Doanh vui mừng cầm tờ thối hôn thư lên.
Nam Kỳ Nghiệp tức đến thiếu chút nữa nghẹt thở nơi yết hầu.
Ba đại nam nhân kia cơ hồ đem hắn ép thành bánh thịt.
Hắn bất chấp mọi thứ gầm lên giận dữ: “Ngăn nàng ta lại, không được để nàng ta bước ra khỏi cửa, đoạt lấy tờ thối hôn thư kia.”
Lập tức một đám lớn viện hộ canh giữ tại cửa lớn đối với Vương Tâm Doanh như hổ rình mồi, đề phòng nghiêm ngặt.
Vương Tâm Doanh một chút cũng không sợ, ngoắc ngoắc ngón tay với Linh Linh Khấp, Linh Linh Ba.
Thở dài nói: “Vốn ta là người yêu hòa bình, xem ra lúc này đành phải đấu tranh một phen vậy. Linh Linh Go mở đường, Linh Linh Khấp, Linh Linh Ba đây là thời điểm để các ngươi biểu diễn Phi Diêm Tẩu Bích công đó, tiến lên nào!”
Vừa dứt lời, ba vị cao thủ trên người Nam Kỳ Nghiệp đã nhảy lên.
Linh Linh Go rút đao nhằm về phía viện hộ.
Linh Linh Khấp, Linh Linh Ba một trái một phải dẫn theo Vương Tâm Doanh.
Mọi người mắt còn chưa rõ, thì ba người đã nhảy lên phía trên tường.
“(^_^)/~~ Bye.” Vương Tâm Doanh quay đầu cười sáng lạn.
Ba người biến mất ở phía đầu tường, lưu lại đám tân khách mắt còn đang choáng váng.
“Chủ nhân, người không sao chứ?” Viện hộ chạy đến chỗ Nam Kỳ Nghiệp hiện tại sắc mặt đen tựa Bao Công.
Nam Kỳ Nghiệp nhìn dấu răng rỉ máu trên tay kia.
Hai mắt như hàn băng, lại phảng phất qua chút hưng phấn kỳ dị.
“Vương Tâm Doanh, ta sẽ nhớ kỹ ngươi, đừng mơ thoát khỏi lòng bàn tay ta.”
Hắn xoay người khôi phục thần sắc: “Tiếp tục tiến hành yến tiệc.”
Khách nhân xem xong phen nháo loạn đặc sắc này, tâm mãn ý túc mà tản ra.
Đào hoa mỹ nam ở một bên góc kia bị khung cảnh của vở kịch vừa rồi khiến cho cười đến cong cả người.
Vương Tâm Doanh này quả nhiên thú vị.
Mồm miệng độc địa, hành động cương quyết, thủ đoạn lợi hại, v.v.. tất cả đều khác hẳn với nữ tử bình thường.
Đặc biệt là tính cách nàng, kiêu ngạo, khôi hài, rõ ràng là mang theo tâm tính thích đùa dai, thật thú vị.
Đặt lên ấn hồng nê, nhưng không thể điểm chỉ lên tờ đơn thối hôn.
“Sâu hại, mau điểm chỉ đi.”
Nam Kỳ Nghiệp ngàn vạn lần không nghĩ tới nàng lại có thể vô lại như vậy, hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Sống chết nắm chặt tay không chịu điểm.
Vương Tâm Doanh căm tức, cúi đầu hung hăng ngoạm lấy tay hắn, thừa dịp hắn đau đến thất thần, thật nhanh lấy tay hắn điểm chỉ lên thối hôn thư.
“Hi, đại công cáo thành, đại sâu hại hẹn gặp lại.” Vương Tâm Doanh vui mừng cầm tờ thối hôn thư lên.
Nam Kỳ Nghiệp tức đến thiếu chút nữa nghẹt thở nơi yết hầu.
Ba đại nam nhân kia cơ hồ đem hắn ép thành bánh thịt.
Hắn bất chấp mọi thứ gầm lên giận dữ: “Ngăn nàng ta lại, không được để nàng ta bước ra khỏi cửa, đoạt lấy tờ thối hôn thư kia.”
Lập tức một đám lớn viện hộ canh giữ tại cửa lớn đối với Vương Tâm Doanh như hổ rình mồi, đề phòng nghiêm ngặt.
Vương Tâm Doanh một chút cũng không sợ, ngoắc ngoắc ngón tay với Linh Linh Khấp, Linh Linh Ba.
Thở dài nói: “Vốn ta là người yêu hòa bình, xem ra lúc này đành phải đấu tranh một phen vậy. Linh Linh Go mở đường, Linh Linh Khấp, Linh Linh Ba đây là thời điểm để các ngươi biểu diễn Phi Diêm Tẩu Bích công đó, tiến lên nào!”
Vừa dứt lời, ba vị cao thủ trên người Nam Kỳ Nghiệp đã nhảy lên.
Linh Linh Go rút đao nhằm về phía viện hộ.
Linh Linh Khấp, Linh Linh Ba một trái một phải dẫn theo Vương Tâm Doanh.
Mọi người mắt còn chưa rõ, thì ba người đã nhảy lên phía trên tường.
“(^_^)/~~ Bye.” Vương Tâm Doanh quay đầu cười sáng lạn.
Ba người biến mất ở phía đầu tường, lưu lại đám tân khách mắt còn đang choáng váng.
“Chủ nhân, người không sao chứ?” Viện hộ chạy đến chỗ Nam Kỳ Nghiệp hiện tại sắc mặt đen tựa Bao Công.
Nam Kỳ Nghiệp nhìn dấu răng rỉ máu trên tay kia.
Hai mắt như hàn băng, lại phảng phất qua chút hưng phấn kỳ dị.
“Vương Tâm Doanh, ta sẽ nhớ kỹ ngươi, đừng mơ thoát khỏi lòng bàn tay ta.”
Hắn xoay người khôi phục thần sắc: “Tiếp tục tiến hành yến tiệc.”
Khách nhân xem xong phen nháo loạn đặc sắc này, tâm mãn ý túc mà tản ra.
Đào hoa mỹ nam ở một bên góc kia bị khung cảnh của vở kịch vừa rồi khiến cho cười đến cong cả người.
Vương Tâm Doanh này quả nhiên thú vị.
Mồm miệng độc địa, hành động cương quyết, thủ đoạn lợi hại, v.v.. tất cả đều khác hẳn với nữ tử bình thường.
Đặc biệt là tính cách nàng, kiêu ngạo, khôi hài, rõ ràng là mang theo tâm tính thích đùa dai, thật thú vị.
/135
|