EDIT: TỬ SA
Vương Tâm Doanh bình tĩnh quay đầu cười: “Ha ha, tiểu nha đầu Sơ Hạ, nãi nãi luôn giống ta, ngươi đi nói cho bà cũng vô dụng. Nãi nãi thật là một nhân tài, biết thanh xuân chính là dùng để tiêu xài, còn khuyên ta đừng lãng phí nhiều thời gian. Ngươi cũng học theo chút, thừa dịp tuổi còn trẻ, sống tùy ý một phen.”
Sơ Hạ uể oải, bản thân không có cái can đảm này.
Sống cho tiêu sái, sống cho đường hoàng, không phải mỗi người đều có cái bản lãnh kia.
Bất quá tiểu thư nhất định có là được.
Vô luận là công tử hay tiểu thư, nhất định đều không phải người thường.
Công tử đã phong mang trán phóng*, hiện tại nên đến phiên tiểu thư sơ lộ phong mang**.
*Phong mang trán phóng: câu nói thể hiện sự thành công, tài năng đã được mọi người biết đến và xem trọng…
**Sơ lộ phong mang: câu nói thể hiện sự bắt đầu trên con đường thể hiện tài năng của chính mình…
…………………………………………………………………………
“Chủ nhân, đây là kỹ viện Phượng Hoàng cư lớn nhất Thiên Phong thành, cũng là kỹ viện duy nhất kinh doanh đồng thời cả kỹ nữ cùng nam quan.”
Đông Lệnh Vũ nhíu mày, ngẩng đầu nhìn Phượng Hoàng cư hoa hồng liễu lục.
Vẻ ngoài rực rỡ xa hoa.
Một đám nữ tử lẳng lơ thân mặc sa mỏng ẻo lả dựa vào phía trên lan can.
Môi đỏ gợi dục, liên tục buông thả cười duyên, hướng người đi đường liếc mắt đưa tình.
Vẫy vẫy khăn tay, một cổ phấn hương cho dù cách xa, vẫn là bay vào trong mũi hắn.
Hắn không nhịn được hắt hơi một cái, che mũi biểu tình toát ra sự chán ghét.
Ảm Nguyệt thấy hắn rõ ràng chán ghét nơi này, lập tức quan tâm hỏi: “Chủ nhân, nơi này ô uế, không bằng để thuộc hạ đi vào tìm.”
Đông Lệnh Vũ buông tay: “Không cần, bất quá là kỹ viện mà thôi, thúc thúc vào được, ta còn vào không được sao?”
“…” Ảm Nguyệt vô ngữ.
Hoàng thượng cũng thật quật cường.
Thiếu niên thuần tình như hắn, thế nào có thể cùng với quỷ phong lưu Thái Thượng Hoàng kia đánh đồng.
Rõ ràng đều họ Đông.
Thế nào thúc cháu trong chuyện nam nữ lại kém xa như vậy.
Một phóng đãng nam nữ đều sát, một thuần tình vẫn là thân đồng tử*.
*Đồng tử: nam còn trong trắng…
Khác biệt trắng trợn a!
Đông Lệnh Vũ đang định đi vào bên trong Phượng Hoàng cư.
Một trận âm thanh nháo loạn thu hút ánh mắt của hắn.
Đường phố náo nhiệt nhất thời tách ra thành một đường.
Một đám nương tử quân chậm rãi nghênh ngang tiến đến.
Thanh thế to lớn, phi thường thu hút ánh mắt người khác.
Cầm đầu là một hắc y nữ tử, eo mang bảo kiếm dẫn theo vài cao thủ ngưu cao mã đại.
Vương Tâm Doanh bình tĩnh quay đầu cười: “Ha ha, tiểu nha đầu Sơ Hạ, nãi nãi luôn giống ta, ngươi đi nói cho bà cũng vô dụng. Nãi nãi thật là một nhân tài, biết thanh xuân chính là dùng để tiêu xài, còn khuyên ta đừng lãng phí nhiều thời gian. Ngươi cũng học theo chút, thừa dịp tuổi còn trẻ, sống tùy ý một phen.”
Sơ Hạ uể oải, bản thân không có cái can đảm này.
Sống cho tiêu sái, sống cho đường hoàng, không phải mỗi người đều có cái bản lãnh kia.
Bất quá tiểu thư nhất định có là được.
Vô luận là công tử hay tiểu thư, nhất định đều không phải người thường.
Công tử đã phong mang trán phóng*, hiện tại nên đến phiên tiểu thư sơ lộ phong mang**.
*Phong mang trán phóng: câu nói thể hiện sự thành công, tài năng đã được mọi người biết đến và xem trọng…
**Sơ lộ phong mang: câu nói thể hiện sự bắt đầu trên con đường thể hiện tài năng của chính mình…
…………………………………………………………………………
“Chủ nhân, đây là kỹ viện Phượng Hoàng cư lớn nhất Thiên Phong thành, cũng là kỹ viện duy nhất kinh doanh đồng thời cả kỹ nữ cùng nam quan.”
Đông Lệnh Vũ nhíu mày, ngẩng đầu nhìn Phượng Hoàng cư hoa hồng liễu lục.
Vẻ ngoài rực rỡ xa hoa.
Một đám nữ tử lẳng lơ thân mặc sa mỏng ẻo lả dựa vào phía trên lan can.
Môi đỏ gợi dục, liên tục buông thả cười duyên, hướng người đi đường liếc mắt đưa tình.
Vẫy vẫy khăn tay, một cổ phấn hương cho dù cách xa, vẫn là bay vào trong mũi hắn.
Hắn không nhịn được hắt hơi một cái, che mũi biểu tình toát ra sự chán ghét.
Ảm Nguyệt thấy hắn rõ ràng chán ghét nơi này, lập tức quan tâm hỏi: “Chủ nhân, nơi này ô uế, không bằng để thuộc hạ đi vào tìm.”
Đông Lệnh Vũ buông tay: “Không cần, bất quá là kỹ viện mà thôi, thúc thúc vào được, ta còn vào không được sao?”
“…” Ảm Nguyệt vô ngữ.
Hoàng thượng cũng thật quật cường.
Thiếu niên thuần tình như hắn, thế nào có thể cùng với quỷ phong lưu Thái Thượng Hoàng kia đánh đồng.
Rõ ràng đều họ Đông.
Thế nào thúc cháu trong chuyện nam nữ lại kém xa như vậy.
Một phóng đãng nam nữ đều sát, một thuần tình vẫn là thân đồng tử*.
*Đồng tử: nam còn trong trắng…
Khác biệt trắng trợn a!
Đông Lệnh Vũ đang định đi vào bên trong Phượng Hoàng cư.
Một trận âm thanh nháo loạn thu hút ánh mắt của hắn.
Đường phố náo nhiệt nhất thời tách ra thành một đường.
Một đám nương tử quân chậm rãi nghênh ngang tiến đến.
Thanh thế to lớn, phi thường thu hút ánh mắt người khác.
Cầm đầu là một hắc y nữ tử, eo mang bảo kiếm dẫn theo vài cao thủ ngưu cao mã đại.
/135
|