EDIT: TỬ SA
“Tổ mẫu khỏe, thấy lão nhân gia người thân thể xương cốt vẫn khỏe mạnh như vậy, Phong Nhi liền an tâm rồi.”
Lão phu nhân vui tươi hớn hở cười: “Bà lão ta thân thể xương cốt vẫn rất không tệ, bởi vì còn phải đợi hai đứa cháu thành thân, sớm ngày cấp cho ta vài đứa chắt nhỏ nữa.”
Đám hạ nhân cười rộn một mảnh.
Vương Lam Phong nâng nhẹ tay áo khẽ ho một tiếng, thần sắc có chút hơi xấu hổ.
Mỗi lần về nhà, luôn tránh không khỏi vấn đề cá nhân.
Nãi nãi lần này càng trực tiếp hơn, ở ngay trước cửa liền nhắc tới chuyện này, thật là khiến hắn đau đầu.
Vương Tâm Doanh hi hi cười: “Nãi nãi, việc đó còn không dễ sao, mau mau cấp cho ca ca lấy vài mỹ thiếp, mỗi người sinh một đứa, đến lúc đó người mười tay cũng ôm không xuể.”
“Doanh Nhi, muội đừng xen vào.” Vương Lam Phong thấy nàng cao hứng phấn chấn đề ra chủ ý như thế.
Ánh mắt ảm lãnh, trong lòng có chút khó chịu.
“Ca ca, thẹn thùng rồi.” Vương Tâm Doanh hướng hắn làm cái mặt quỷ.
“Bà già ta kỳ thật đã nghĩ đến, bất quá ca ca con không muốn, ta cũng không thể trói nó đem vào động phòng. Aizz, mấy đứa trẻ tuổi các con, chỉ biết vùi đầu vào sự nghiệp, ta cũng không quản được các con.”
“Tổ mẫu, chuyện nhân duyên kia đều để tự nhiên đi, nước chảy thành sông.”
Vương Lam Phong rõ ràng lại tìm cớ cho có lệ.
“Ca ca, cách lấy cớ này của huynh thực quê.” Vương Tâm Doanh lại phá chân đài vừa xây của hắn.
Vương Lam Phong không làm gì với nàng, chỉ thản nhiên uy hiếp: “Doanh Nhi, đêm nay giúp ta viết công văn.”
Vương Tâm Doanh thống khổ kêu rên: “Ca ca, huynh thế nào mới về một lúc liền cưỡng bức lao động ta, huynh đây là công báo tư thù.”
“Giúp ca ca một chút muội cũng không tình nguyện, không tình nguyện cũng phải làm.”
“Ha ha, Phong Nhi cùng Doanh Nhi rốt cuộc cũng hòa hảo rồi, thấy các con như vậy nãi nãi thật vui vẻ, lần trước Phong Nhi trở về, Doanh Nhi luôn thích giận dỗi, cứ như bây giờ không phải rất tốt sao.” Lão phu nhân càng vui mừng hơn.
“Nãi nãi, con không có giẫn dỗi, đó là ta gần quê tình thẹn.”
“Dùng loạn thành ngữ.”
“Ha ha…”
…………………………………………………
Ăn cơm xong, cả nhà cùng nhau uống rượu ngon, bàn chuyện nhà.
Kỳ thực rất ăn ý không có nhắc đến những hành vi xằng bậy của Vương Tâm Doanh trong khoản thời gian gần đây.
Nói một trận, hạ nhân đến báo lại có trưởng lão trong tộc đến thăm.
Vương Tâm Doanh sợ nhất chính là nghi lễ phiền phức. Đánh ngáp một cái, liền chuồn êm ra ngoài.
“Tổ mẫu khỏe, thấy lão nhân gia người thân thể xương cốt vẫn khỏe mạnh như vậy, Phong Nhi liền an tâm rồi.”
Lão phu nhân vui tươi hớn hở cười: “Bà lão ta thân thể xương cốt vẫn rất không tệ, bởi vì còn phải đợi hai đứa cháu thành thân, sớm ngày cấp cho ta vài đứa chắt nhỏ nữa.”
Đám hạ nhân cười rộn một mảnh.
Vương Lam Phong nâng nhẹ tay áo khẽ ho một tiếng, thần sắc có chút hơi xấu hổ.
Mỗi lần về nhà, luôn tránh không khỏi vấn đề cá nhân.
Nãi nãi lần này càng trực tiếp hơn, ở ngay trước cửa liền nhắc tới chuyện này, thật là khiến hắn đau đầu.
Vương Tâm Doanh hi hi cười: “Nãi nãi, việc đó còn không dễ sao, mau mau cấp cho ca ca lấy vài mỹ thiếp, mỗi người sinh một đứa, đến lúc đó người mười tay cũng ôm không xuể.”
“Doanh Nhi, muội đừng xen vào.” Vương Lam Phong thấy nàng cao hứng phấn chấn đề ra chủ ý như thế.
Ánh mắt ảm lãnh, trong lòng có chút khó chịu.
“Ca ca, thẹn thùng rồi.” Vương Tâm Doanh hướng hắn làm cái mặt quỷ.
“Bà già ta kỳ thật đã nghĩ đến, bất quá ca ca con không muốn, ta cũng không thể trói nó đem vào động phòng. Aizz, mấy đứa trẻ tuổi các con, chỉ biết vùi đầu vào sự nghiệp, ta cũng không quản được các con.”
“Tổ mẫu, chuyện nhân duyên kia đều để tự nhiên đi, nước chảy thành sông.”
Vương Lam Phong rõ ràng lại tìm cớ cho có lệ.
“Ca ca, cách lấy cớ này của huynh thực quê.” Vương Tâm Doanh lại phá chân đài vừa xây của hắn.
Vương Lam Phong không làm gì với nàng, chỉ thản nhiên uy hiếp: “Doanh Nhi, đêm nay giúp ta viết công văn.”
Vương Tâm Doanh thống khổ kêu rên: “Ca ca, huynh thế nào mới về một lúc liền cưỡng bức lao động ta, huynh đây là công báo tư thù.”
“Giúp ca ca một chút muội cũng không tình nguyện, không tình nguyện cũng phải làm.”
“Ha ha, Phong Nhi cùng Doanh Nhi rốt cuộc cũng hòa hảo rồi, thấy các con như vậy nãi nãi thật vui vẻ, lần trước Phong Nhi trở về, Doanh Nhi luôn thích giận dỗi, cứ như bây giờ không phải rất tốt sao.” Lão phu nhân càng vui mừng hơn.
“Nãi nãi, con không có giẫn dỗi, đó là ta gần quê tình thẹn.”
“Dùng loạn thành ngữ.”
“Ha ha…”
…………………………………………………
Ăn cơm xong, cả nhà cùng nhau uống rượu ngon, bàn chuyện nhà.
Kỳ thực rất ăn ý không có nhắc đến những hành vi xằng bậy của Vương Tâm Doanh trong khoản thời gian gần đây.
Nói một trận, hạ nhân đến báo lại có trưởng lão trong tộc đến thăm.
Vương Tâm Doanh sợ nhất chính là nghi lễ phiền phức. Đánh ngáp một cái, liền chuồn êm ra ngoài.
/135
|