EDIT: TỬ SA
Hắn không chỉ không chiếm được tiện nghi.
Còn phải trơ mắt nhìn Vương Tâm Doanh lõa lồ nhào đầu vào trong ngực của một tên nam nhân khác.
Trong lòng không khỏi tràn đầy tức giận, đối với cái tên nam nhân phá hư chuyện tốt của bản thân kia.
Hắn hận không thể mau chóng giết chết.
Đông Mộ Ngạn từ trong đôi mắt lộ ra trên khuôn mặt được che kín của hắn nhìn thấy Nam Kỳ Nghiệp là muốn giết chết mình.
Trong lòng cười lạnh, bản thân còn rất muốn giết chết hắn đây!
Từ sau khi bị đánh thành đầu heo, hắn ở trong phòng né tránh mấy ngày.
Đợi đến sau khi khôi phục được vẻ ngoài phong lưu, mới dám ra cửa.
Mấy ngày đó buồn bực ở trong nhà.
Trong đầu hắn cũng chỉ còn lại nữ nhân dám đánh hắn thành như vậy.
Ngày đầu tiên, hắn vừa nhớ tới khuôn mặt kia của nàng, lại nhớ tới từng quyền từng quyền nàng đánh vào trên mặt mình.
Đầu liền bốc khói, hận nàng thấu xương.
Không có chuyện gì để làm, hắn liền cầm lấy giấy vẽ, đem bộ dáng hung thần ác sát của nàng vẽ lên trên giấy Tuyên Thành.
Hết sức bôi nhọ bộ dạng của nàng.
Đem nàng hóa thành như một con sói mẹ, mới giải hận.
Ngày thứ hai vẫn không thể ra ngoài, nhưng là trải qua sự phát tiết ngày đầu.
Hận ý đã không còn nồng đậm nữa.
Bất quá vẫn là bực dọc ủy khúc.
Vì vậy viết văn chương ra sức châm chọc nàng, cơn giận trong lòng cũng mất đi một chút.
Ngày thứ ba vẫn còn buồn bực a, chỉ có thể lại nhớ tới nàng.
Lúc này đã bắt đầu nhớ tới lần đầu tiên gặp mặt, nàng nhận lầm mình, đem mình xem là vị hôn phu.
Lần đó đùa giỡn con rồng đen, vẫn là rất buồn cười.
Vì vậy khi nhàm chán, hắn từng chút một nhớ lại chuyện cùng nàng gặp mặt.
Cẩn thận xem xét từng lời từng câu, từng cái ánh mắt của nàng.
Kỳ thật nếu bỏ qua thành kiến, nữ tử đó tuy ác liệt, nhưng ác liệt đến thú vị.
Tuyệt đối không phải là cái loại nữ tử dã man khóc lóc om sòm không hề có đạo lý kia.
Nàng hung bạo, nhưng thập phần phong cách, cũng rất thông minh vì mình mà bày ra đường lui.
Sẽ không để cho người khác bắt được nhược điểm của nàng.
Hơn nữa nàng nói năng rất thú vị, cùng nàng đấu võ mồm cảm thấy mới mẻ vô cùng.
Không giống như đám khuê tú như thơ như họa nhàm chán kia.
Mấu chốt là nàng đủ hung hăng, có thở gợi lên hứng thú của hắn.
Nữ tử kiều diễm tức giận có thừa, nhưng tính khiêu chiến lại không đủ.
Nghe thấy ba câu hai lời ôn chu của mình thế công liền sẽ thuyên giảm, thật sự nhàm chán.
Bản thân ngày đó ở kỹ viện không có chiếm được tiện nghi của nàng, ngược lại còn bị nàng đùa bỡn trở lại.
Nữ nhân như vậy mới thú vị.
Hắn không chỉ không chiếm được tiện nghi.
Còn phải trơ mắt nhìn Vương Tâm Doanh lõa lồ nhào đầu vào trong ngực của một tên nam nhân khác.
Trong lòng không khỏi tràn đầy tức giận, đối với cái tên nam nhân phá hư chuyện tốt của bản thân kia.
Hắn hận không thể mau chóng giết chết.
Đông Mộ Ngạn từ trong đôi mắt lộ ra trên khuôn mặt được che kín của hắn nhìn thấy Nam Kỳ Nghiệp là muốn giết chết mình.
Trong lòng cười lạnh, bản thân còn rất muốn giết chết hắn đây!
Từ sau khi bị đánh thành đầu heo, hắn ở trong phòng né tránh mấy ngày.
Đợi đến sau khi khôi phục được vẻ ngoài phong lưu, mới dám ra cửa.
Mấy ngày đó buồn bực ở trong nhà.
Trong đầu hắn cũng chỉ còn lại nữ nhân dám đánh hắn thành như vậy.
Ngày đầu tiên, hắn vừa nhớ tới khuôn mặt kia của nàng, lại nhớ tới từng quyền từng quyền nàng đánh vào trên mặt mình.
Đầu liền bốc khói, hận nàng thấu xương.
Không có chuyện gì để làm, hắn liền cầm lấy giấy vẽ, đem bộ dáng hung thần ác sát của nàng vẽ lên trên giấy Tuyên Thành.
Hết sức bôi nhọ bộ dạng của nàng.
Đem nàng hóa thành như một con sói mẹ, mới giải hận.
Ngày thứ hai vẫn không thể ra ngoài, nhưng là trải qua sự phát tiết ngày đầu.
Hận ý đã không còn nồng đậm nữa.
Bất quá vẫn là bực dọc ủy khúc.
Vì vậy viết văn chương ra sức châm chọc nàng, cơn giận trong lòng cũng mất đi một chút.
Ngày thứ ba vẫn còn buồn bực a, chỉ có thể lại nhớ tới nàng.
Lúc này đã bắt đầu nhớ tới lần đầu tiên gặp mặt, nàng nhận lầm mình, đem mình xem là vị hôn phu.
Lần đó đùa giỡn con rồng đen, vẫn là rất buồn cười.
Vì vậy khi nhàm chán, hắn từng chút một nhớ lại chuyện cùng nàng gặp mặt.
Cẩn thận xem xét từng lời từng câu, từng cái ánh mắt của nàng.
Kỳ thật nếu bỏ qua thành kiến, nữ tử đó tuy ác liệt, nhưng ác liệt đến thú vị.
Tuyệt đối không phải là cái loại nữ tử dã man khóc lóc om sòm không hề có đạo lý kia.
Nàng hung bạo, nhưng thập phần phong cách, cũng rất thông minh vì mình mà bày ra đường lui.
Sẽ không để cho người khác bắt được nhược điểm của nàng.
Hơn nữa nàng nói năng rất thú vị, cùng nàng đấu võ mồm cảm thấy mới mẻ vô cùng.
Không giống như đám khuê tú như thơ như họa nhàm chán kia.
Mấu chốt là nàng đủ hung hăng, có thở gợi lên hứng thú của hắn.
Nữ tử kiều diễm tức giận có thừa, nhưng tính khiêu chiến lại không đủ.
Nghe thấy ba câu hai lời ôn chu của mình thế công liền sẽ thuyên giảm, thật sự nhàm chán.
Bản thân ngày đó ở kỹ viện không có chiếm được tiện nghi của nàng, ngược lại còn bị nàng đùa bỡn trở lại.
Nữ nhân như vậy mới thú vị.
/135
|