EDIT: TỬ SA
“Cái này gọi là Quỳ Dễ Dàng, ta học của Tiểu Yến Tử đồng học đó, nghe nói lễ cập kê rất vô nhân đạo, luôn muốn người khác quỳ a, quỳ cho đến khi kết thúc, đó không phải là rất thống khổ sao? Vẫn là cái phát minh nhỏ này của Tiểu Yến Tử không tệ, ta thử rồi, quỳ thật sự thoải mái hơn nhiều.”
Vương Lam Phong nhíu mày đem cặp đệm lót kia đặt xuống.
Sau đó cấm lấy áo váy của nàng không chút do dự mà ném ra ngoài cửa sổ.
“Cái đệm này lưu lại, những thứ khác toàn bộ ném ra ngoài hết cho ta. Muội đừng có nói nhảm, ta biết muội chính là sợ phiền phức. Nhưng hôm nay ca ca không thể để cho muội càn quấy, muội là muội muội của Vương Lam Phong ta, sao có thể ăn mặc thấp kém như thế. Hôm nay ta phải để cho tất cả mọi người dân của Thiên Phong thành này biết, muội muội ta tuyệt đối là mỹ nhân đệ nhất, ai cũng không thể khinh thường muội.”
Vương Tâm Doanh nhìn bộ áo váy đẹp đẽ của bản thân theo hình vòng cung bay ra ngoài cửa sổ.
Nhất thời nghẹn họng nhìn trân trối.
Phải biết rằng vị ca ca giả này bình thường rất sủng mình.
Cái gì cũng thuận theo ý nàng.
Khiến nàng cảm nhận được hắn đối với muội muội rất dịu dàng.
Hóa ra lúc nam nhân ôn nhu bạo phát, cũng hết sức giận dữ hung hăng.
Bất quá nhìn nhìn chín cái rương kia, Vương Tâm Doanh trong lòng sợ hãi, rốt cuộc là phải khoác bao nhiêu cân lên người a.
Lại còn phải quỳ lâu như vậy, đó không phải là đòi mạng người hay sao?
Đừng a, đã quá đau đớn rồi.
Vương Tâm Doanh không nói hai lời, hướng ngoài cửa tháo chạy.
Còn chưa bước được hai bước, đã bị Vương Lam Phong điểm huyệt khiến đứng yên tại chỗ.
Hắn lần nữa vỗ trán, một bộ thần sắc nhức đầu khôn nguôi.
“Doanh Nhi, muội thật là bướng bỉnh, chỉ có như vậy mới có thể chế trụ được muội.”
“Ca ca, huynh thật quá đáng.” Vương Tâm Doanh nghiến răng.
“Ai bảo muội kỹ nghệ không bằng người khác, các ngươi mau giúp tiểu thư mặc thử bộ y phục này, đợi đến khi thi lễ cuối cùng, phải nhanh chóng thay bộ hoa phục kia, trước hết hiện tại cứ làm quen một chút đi.”
Thế là nha hoàn đem Vương Tâm Doanh coi như búp bê, mà cởi áo thay đồ.
Vương Tâm Doanh nhìn thấy hai nha hoàn từ trong rương nhấc ra một bộ tử y hoa lệ thêu đầy kim liên.
Tử sắc là màu của quý tộc, thể hiện sự cao quý bất phàm.
Bộ y phục nặng trịch được khảm đông châu, bảo thạch, nhìn thôi đã khiến cho Vương Tâm Doanh hoa cả mắt.
Càng gay go hơn chính là, bộ y phục kia cứ tầng tầng lớp lớp.
Bên trong là váy dài đỏ tươi.
Ở giữa là lưới mỏng liễu sắc, phía ngoài mới là tử y.
Má ơi, nhìn thôi đã cảm thấy đè chết người rồi.
“Cái này gọi là Quỳ Dễ Dàng, ta học của Tiểu Yến Tử đồng học đó, nghe nói lễ cập kê rất vô nhân đạo, luôn muốn người khác quỳ a, quỳ cho đến khi kết thúc, đó không phải là rất thống khổ sao? Vẫn là cái phát minh nhỏ này của Tiểu Yến Tử không tệ, ta thử rồi, quỳ thật sự thoải mái hơn nhiều.”
Vương Lam Phong nhíu mày đem cặp đệm lót kia đặt xuống.
Sau đó cấm lấy áo váy của nàng không chút do dự mà ném ra ngoài cửa sổ.
“Cái đệm này lưu lại, những thứ khác toàn bộ ném ra ngoài hết cho ta. Muội đừng có nói nhảm, ta biết muội chính là sợ phiền phức. Nhưng hôm nay ca ca không thể để cho muội càn quấy, muội là muội muội của Vương Lam Phong ta, sao có thể ăn mặc thấp kém như thế. Hôm nay ta phải để cho tất cả mọi người dân của Thiên Phong thành này biết, muội muội ta tuyệt đối là mỹ nhân đệ nhất, ai cũng không thể khinh thường muội.”
Vương Tâm Doanh nhìn bộ áo váy đẹp đẽ của bản thân theo hình vòng cung bay ra ngoài cửa sổ.
Nhất thời nghẹn họng nhìn trân trối.
Phải biết rằng vị ca ca giả này bình thường rất sủng mình.
Cái gì cũng thuận theo ý nàng.
Khiến nàng cảm nhận được hắn đối với muội muội rất dịu dàng.
Hóa ra lúc nam nhân ôn nhu bạo phát, cũng hết sức giận dữ hung hăng.
Bất quá nhìn nhìn chín cái rương kia, Vương Tâm Doanh trong lòng sợ hãi, rốt cuộc là phải khoác bao nhiêu cân lên người a.
Lại còn phải quỳ lâu như vậy, đó không phải là đòi mạng người hay sao?
Đừng a, đã quá đau đớn rồi.
Vương Tâm Doanh không nói hai lời, hướng ngoài cửa tháo chạy.
Còn chưa bước được hai bước, đã bị Vương Lam Phong điểm huyệt khiến đứng yên tại chỗ.
Hắn lần nữa vỗ trán, một bộ thần sắc nhức đầu khôn nguôi.
“Doanh Nhi, muội thật là bướng bỉnh, chỉ có như vậy mới có thể chế trụ được muội.”
“Ca ca, huynh thật quá đáng.” Vương Tâm Doanh nghiến răng.
“Ai bảo muội kỹ nghệ không bằng người khác, các ngươi mau giúp tiểu thư mặc thử bộ y phục này, đợi đến khi thi lễ cuối cùng, phải nhanh chóng thay bộ hoa phục kia, trước hết hiện tại cứ làm quen một chút đi.”
Thế là nha hoàn đem Vương Tâm Doanh coi như búp bê, mà cởi áo thay đồ.
Vương Tâm Doanh nhìn thấy hai nha hoàn từ trong rương nhấc ra một bộ tử y hoa lệ thêu đầy kim liên.
Tử sắc là màu của quý tộc, thể hiện sự cao quý bất phàm.
Bộ y phục nặng trịch được khảm đông châu, bảo thạch, nhìn thôi đã khiến cho Vương Tâm Doanh hoa cả mắt.
Càng gay go hơn chính là, bộ y phục kia cứ tầng tầng lớp lớp.
Bên trong là váy dài đỏ tươi.
Ở giữa là lưới mỏng liễu sắc, phía ngoài mới là tử y.
Má ơi, nhìn thôi đã cảm thấy đè chết người rồi.
/135
|