EDIT: TỬ SA
Hữu ti bê hộp lễ qua, hắn từ từ mở hộp ra.
Vài đạo ánh sáng rực rỡ đẹp mắt từ trong hộp bắn ra, giống như rương kho báu được hé mở khiến cho người khác kinh thán.
Ánh hào quang dần qua đi, mới có thể thấy rõ trân bảo nằm trong hộp.
Kẻ vây xem đếu rướn cổ lên, tranh nhau nhìn thử trong hộp kia là thứ gì.
“Trời ạ, là Ngũ Bảo Phượng Hoàng, là phượng hoàng do năm loại bảo thạch khảm lên mà thành.”
“Thật đẹp, sớm đã nghe nói đồ trang sức xinh đẹp nhất trên đời chính là phượng quan trong truyền thuyết này, bất quá không phải là đã thất truyền từ lâu rồi sao, không ngờ đến còn có ngày hiện thế.”
“Vương thừa tướng thật lợi hại, loại trân phẩm tuyệt thế như vậy cũng bị ngài tìm thấy.”
“Không nghĩ rằng vị thừa tướng đại nhân kia lại yêu thương muội muội như thế, cư nhiên đem cả trân bảo đẹp nhất trên đời tặng cho nàng.”
“Đáng tiếc đáng tiếc, tình yêu thương của thừa tướng thật không tệ, nhưng phượng quan này muội muội ngài sao có thể nhận được.”
“Đúng a, lãng phí bảo vật vô ích.”
Tất cả mọi người đều bị Ngũ Bảo Phượng Quan kích động đến.
Trời ạ, loại dân thường bách tính như bọn họ cư nhiên cũng có cơ hội nhận thức được phong thái của trân bảo.
Bất quá nếu để cho mỹ nhân khác đội chiếc mũ phượng hoa lệ kia thì sẽ không có gì đáng nói.
Bảo vật xinh đẹp như vậy.
Cư nhiên lại rơi vào trong tay ác nữ.
Nàng sao có thể xứng được với thứ đồ đó.
Cuối cùng nàng khẳng định sẽ bị mũ phượng kia đè đến ảm đạm thất sắc.
“Sớm nghe nói Vương Lam Phong thương yêu muội muội, nhưng không ngờ lại thương yêu đến mức độ này.”
Nam Kỳ Nghiệp khép hờ nửa mắt, như có điều suy tư mà xoay xoay chén rượu.
Ngay cả Đông Mộ Ngạn bộ dáng uể oải cũng thu liễm lại thần sắc tùy tiện.
Chăm chú nhìn vào giữa sân, thấp giọng lẩm bẩm: “Muội muội là nhược điểm của hắn sao?”
Trong sân.
Vương Tâm Doanh kinh ngạc dạn mắt vào phượng quan, trong lòng bốn bề dậy sóng.
Ca ca cư nhiên đem phượng quan trân quý kia tặng cho mình ư.
Điều này khiến nàng cảm thấy hơi áp lực.
Vương Lam Phong đi đến trước mặt nàng, cao giọng ngâm chúc lời nguyện cầu.
“Dĩ tuế chi chính, dĩ nguyệt chi lệnh, hàm gia nhĩ phục. Huynh đệ cụ tại, dĩ thành quyết đức. Hoàng cẩu vô cương, thụ thiên chi khánh.”
Tán giả đi tới, đưa tay nhẹ rút đi mười hai trâm cài trên búi tóc của Vương Tâm Doanh.
Sau đó lùi về một bên.
Vương Lam Phong ở trong cổ nhạc thanh quỳ xuống, trên môi lướt qua ý cười thanh nhã như gió.
Buông hạ tầm mắt nhỏ giọng hỏi: “Doanh Nhi thích không?”
Hữu ti bê hộp lễ qua, hắn từ từ mở hộp ra.
Vài đạo ánh sáng rực rỡ đẹp mắt từ trong hộp bắn ra, giống như rương kho báu được hé mở khiến cho người khác kinh thán.
Ánh hào quang dần qua đi, mới có thể thấy rõ trân bảo nằm trong hộp.
Kẻ vây xem đếu rướn cổ lên, tranh nhau nhìn thử trong hộp kia là thứ gì.
“Trời ạ, là Ngũ Bảo Phượng Hoàng, là phượng hoàng do năm loại bảo thạch khảm lên mà thành.”
“Thật đẹp, sớm đã nghe nói đồ trang sức xinh đẹp nhất trên đời chính là phượng quan trong truyền thuyết này, bất quá không phải là đã thất truyền từ lâu rồi sao, không ngờ đến còn có ngày hiện thế.”
“Vương thừa tướng thật lợi hại, loại trân phẩm tuyệt thế như vậy cũng bị ngài tìm thấy.”
“Không nghĩ rằng vị thừa tướng đại nhân kia lại yêu thương muội muội như thế, cư nhiên đem cả trân bảo đẹp nhất trên đời tặng cho nàng.”
“Đáng tiếc đáng tiếc, tình yêu thương của thừa tướng thật không tệ, nhưng phượng quan này muội muội ngài sao có thể nhận được.”
“Đúng a, lãng phí bảo vật vô ích.”
Tất cả mọi người đều bị Ngũ Bảo Phượng Quan kích động đến.
Trời ạ, loại dân thường bách tính như bọn họ cư nhiên cũng có cơ hội nhận thức được phong thái của trân bảo.
Bất quá nếu để cho mỹ nhân khác đội chiếc mũ phượng hoa lệ kia thì sẽ không có gì đáng nói.
Bảo vật xinh đẹp như vậy.
Cư nhiên lại rơi vào trong tay ác nữ.
Nàng sao có thể xứng được với thứ đồ đó.
Cuối cùng nàng khẳng định sẽ bị mũ phượng kia đè đến ảm đạm thất sắc.
“Sớm nghe nói Vương Lam Phong thương yêu muội muội, nhưng không ngờ lại thương yêu đến mức độ này.”
Nam Kỳ Nghiệp khép hờ nửa mắt, như có điều suy tư mà xoay xoay chén rượu.
Ngay cả Đông Mộ Ngạn bộ dáng uể oải cũng thu liễm lại thần sắc tùy tiện.
Chăm chú nhìn vào giữa sân, thấp giọng lẩm bẩm: “Muội muội là nhược điểm của hắn sao?”
Trong sân.
Vương Tâm Doanh kinh ngạc dạn mắt vào phượng quan, trong lòng bốn bề dậy sóng.
Ca ca cư nhiên đem phượng quan trân quý kia tặng cho mình ư.
Điều này khiến nàng cảm thấy hơi áp lực.
Vương Lam Phong đi đến trước mặt nàng, cao giọng ngâm chúc lời nguyện cầu.
“Dĩ tuế chi chính, dĩ nguyệt chi lệnh, hàm gia nhĩ phục. Huynh đệ cụ tại, dĩ thành quyết đức. Hoàng cẩu vô cương, thụ thiên chi khánh.”
Tán giả đi tới, đưa tay nhẹ rút đi mười hai trâm cài trên búi tóc của Vương Tâm Doanh.
Sau đó lùi về một bên.
Vương Lam Phong ở trong cổ nhạc thanh quỳ xuống, trên môi lướt qua ý cười thanh nhã như gió.
Buông hạ tầm mắt nhỏ giọng hỏi: “Doanh Nhi thích không?”
/135
|