EDIT: TỬ SA
“Tiểu thư, ta đỡ người.” Hai nha hoàn vội vàng đi theo, vươn tay ra.
Váy dài hoa lệ lướt trên mặt đất như vậy, không có người đỡ, rất dễ ngã.
“Không cần, nếu mặc váy cũng cần người đỡ mới có thể đi được, cũng là quá phế vật đi.”
Vương Tâm Doanh không thèm nhìn các nàng, thướt tha mà lướt qua bên người bọn họ.
Bước đi phiêu dật như gió, bộ dáng không có lấy nửa điểm bị váy dài gò bó.
Chúng nha hoàn chỉ có thể há to miệng, mà nhìn cảnh nàng rời đi.
……………………………
Bởi vì mặc cái y phục rườm rà này tốn nhiều thời gian.
Cho nên toàn bộ nữ tử cũng đều vừa thay xong hoa phục, trở lại nghi thức trong sân.
Váy dài phết đất, kim trâm rực rỡ.
Mỹ nhân lã lướt, mỉm cười e thẹn, một số cúi đầu, một số lại dùng quạt che nửa mặt.
Đưa mắt nhìn lại, mỹ nữ như mây, giống như từng đóa từng đóa hoa tươi đang buông nở.
Khiến cho chúng nam nhân, thiếu niên vây xem tâm viên ý mã.
Có kẻ ngã ngớn, thậm chí còn lớn tiếng gọi to tên mỹ nhân.
Mỹ nhân được gọi tên, cúi đầu cười khúc khích càng thêm xinh đẹp.
“Đỗ tiểu thư, Đỗ tiểu thư, lát nữa ta sẽ tặng thải lễ cho nàng, xin nàng hãy vui lòng nhận lấy.”
Nam tử điên cuồng càng lúc càng càn rỡ ở bên ngoài rào chắn vươn đến nửa người, lớn tiếng kêu to.
Muốn thu hút sự chú ý của mỹ nhân.
Lời hắn vừa nói ra, những nam nhân khác cũng không cam chịu thế hạ phong.
Mị lực của đệ nhất mỹ nhân Thiên Phong thành chính là không tầm thường.
Nhất thời một đám lớn người trong quần chúng xông đến bên sân hò hét.
Thậm chí có một vài kẻ lấy cả lễ vật ném qua, châu bảo cứ từng đợt từng đợt mà rơi ở bên váy Đỗ Huệ Ngọc.
Đống châu bảo hoa lệ xếp chồng đầy cạnh váy lụa thiên hương của nàng.
Đám nữ tử bên cạnh đều hâm mộ mà rướn cổ lên nhìn.
Mắt lướt qua đống thải lễ của nàng, mà lộ ra vẻ ao ước.
Đỗ Huệ Ngọc cũng không tỏ vẻ gì, thậm chí ngay cả một chút hư vinh đắc ý của nữ tử cũng không có.
Lãnh đạm thản nhiên, hướng bốn phía cúi đầu một chút, xem như là đáp lễ.
Vinh quang lớn hơn nữa, kẻ tâng bốc theo đuổi nhiều hơn nữa, cũng đều không thể hồi lại sự thực là hôm nay nàng đã bị Vương Tâm Doanh đặt ở bên dưới.
Nàng ta cướp mất vị trí tiên phong của mình.
Lại không có biểu hiện ra cái bộ dạng vô lại lôi thôi thường ngày.
Ngược lại hết lần này tới lần khác lên sân làm kinh diễm, hoàn toàn thể hiện ra được cái phong phạm riêng biệt của tiểu thư thế gia.
“Tiểu thư, ta đỡ người.” Hai nha hoàn vội vàng đi theo, vươn tay ra.
Váy dài hoa lệ lướt trên mặt đất như vậy, không có người đỡ, rất dễ ngã.
“Không cần, nếu mặc váy cũng cần người đỡ mới có thể đi được, cũng là quá phế vật đi.”
Vương Tâm Doanh không thèm nhìn các nàng, thướt tha mà lướt qua bên người bọn họ.
Bước đi phiêu dật như gió, bộ dáng không có lấy nửa điểm bị váy dài gò bó.
Chúng nha hoàn chỉ có thể há to miệng, mà nhìn cảnh nàng rời đi.
……………………………
Bởi vì mặc cái y phục rườm rà này tốn nhiều thời gian.
Cho nên toàn bộ nữ tử cũng đều vừa thay xong hoa phục, trở lại nghi thức trong sân.
Váy dài phết đất, kim trâm rực rỡ.
Mỹ nhân lã lướt, mỉm cười e thẹn, một số cúi đầu, một số lại dùng quạt che nửa mặt.
Đưa mắt nhìn lại, mỹ nữ như mây, giống như từng đóa từng đóa hoa tươi đang buông nở.
Khiến cho chúng nam nhân, thiếu niên vây xem tâm viên ý mã.
Có kẻ ngã ngớn, thậm chí còn lớn tiếng gọi to tên mỹ nhân.
Mỹ nhân được gọi tên, cúi đầu cười khúc khích càng thêm xinh đẹp.
“Đỗ tiểu thư, Đỗ tiểu thư, lát nữa ta sẽ tặng thải lễ cho nàng, xin nàng hãy vui lòng nhận lấy.”
Nam tử điên cuồng càng lúc càng càn rỡ ở bên ngoài rào chắn vươn đến nửa người, lớn tiếng kêu to.
Muốn thu hút sự chú ý của mỹ nhân.
Lời hắn vừa nói ra, những nam nhân khác cũng không cam chịu thế hạ phong.
Mị lực của đệ nhất mỹ nhân Thiên Phong thành chính là không tầm thường.
Nhất thời một đám lớn người trong quần chúng xông đến bên sân hò hét.
Thậm chí có một vài kẻ lấy cả lễ vật ném qua, châu bảo cứ từng đợt từng đợt mà rơi ở bên váy Đỗ Huệ Ngọc.
Đống châu bảo hoa lệ xếp chồng đầy cạnh váy lụa thiên hương của nàng.
Đám nữ tử bên cạnh đều hâm mộ mà rướn cổ lên nhìn.
Mắt lướt qua đống thải lễ của nàng, mà lộ ra vẻ ao ước.
Đỗ Huệ Ngọc cũng không tỏ vẻ gì, thậm chí ngay cả một chút hư vinh đắc ý của nữ tử cũng không có.
Lãnh đạm thản nhiên, hướng bốn phía cúi đầu một chút, xem như là đáp lễ.
Vinh quang lớn hơn nữa, kẻ tâng bốc theo đuổi nhiều hơn nữa, cũng đều không thể hồi lại sự thực là hôm nay nàng đã bị Vương Tâm Doanh đặt ở bên dưới.
Nàng ta cướp mất vị trí tiên phong của mình.
Lại không có biểu hiện ra cái bộ dạng vô lại lôi thôi thường ngày.
Ngược lại hết lần này tới lần khác lên sân làm kinh diễm, hoàn toàn thể hiện ra được cái phong phạm riêng biệt của tiểu thư thế gia.
/135
|