EDIT: TỬ SA
Cho dù không muốn, cũng không thể không khắc sâu ấn tượng với nàng, đem nàng nhớ sâu tại đáy lòng.
Vương Tâm Doanh cứ như một nữ hoàng cao ngạo mà tiến bước.
Từng bước từng bước tiến gần đến giữa sân.
Nàng đi thực bình tĩnh, giống như là đang đi tuần tra lãnh thổ vậy.
Ánh mắt không có chút tia dao động nào, cũng không vì sự kinh diễm mình mang đến cho mọi người khi bước ra mà động dung.
Phảng phất như những ánh mắt xung quanh bất quá chỉ là không khí trong suốt.
Nàng ngay cả ánh mắt cũng lười bố thí.
Đông Mộ Ngạn đang phe phẩy quạt xếp.
Ngay tại lúc Vương Tâm Doanh bước ra, liền bởi vì tâm thần chấn động mà dừng lại.
Toàn bộ tinh thần của hắn đều bị vẻ kinh diễm vô cùng kia của Vương Tâm Doanh lúc bước ra câu dẫn hết.
Vẫn luôn chăm chú vào nhất cử nhất động của nàng, sau đó trong lòng lại dâng lên một cổ sóng trào mãnh liệt.
Hắn bị rung động hồi lâu mới khôi phục lại tinh thần.
Phát giác bản thân cũng thất thố giống như đám người vây xem.
Không khỏi bĩu môi tự giễu, tiếp tục lay quạt:
“Nữ nhân này tựa hồ như cất giấu rất nhiều bí mật, tưởng rằng chỉ có một mặt đầy sức sống lừa gạt chúng sinh, ai ngờ đến nàng lại có một mặt kinh diễm như thế, quả thực giống như ảo thuật, khiến cho người khác mê hoặc, bất quá nữ nhân có bí mật… là mê người nhất.”
Hiện tại phát hiện thêm được một mặt tiềm ẩn này của nàng.
Cảm giác liền giống như bắt được một chú mèo Ba Tư vô định, ẩn chứa sự thần bí vô hạn.
Càng làm gợi lên dục vọng muốn thách thức của hắn.
Nam Kỳ Nghiệp con ngươi âm trầm: “Mê người? Có một số nữ nhân là hoa có độc, nữ nhân này chính là cao thủ ngụy trang, có lẽ nàng cảm thấy đem mọi người lừa gạt được, là rất giỏi rất thú vị, nhưng nàng sẽ phải bởi vậy mà phải trả giá lớn.”
Hắn nhìn thấy Vương Tâm Doanh mỹ lệ như vậy cảm thấy hết sức chướng mắt.
Không khỏi nhớ đến lúc Vương Tâm Doanh ở kỹ viện, khinh miệt mình mà chế nhạo: “Ngươi rất thông minh, nhưng ánh mắt không đủ.”
Chết tiệt, nữ nhân kia thật sự đã nói trúng rồi.
Bản thân cũng bị nàng lừa gạt, còn là bị gạt không nhẹ.
Cái loại cảm giác bị nữ nhân lừa gạt này, khiến hắn vừa tức giận vừa nghẹn uất.
Nhưng trong lòng đồng thời có sự tiếc hận âm thầm.
Nữ tử thông minh như vậy nếu trở thành nữ nhân của hắn, sẽ thành một trợ thủ đắc lực.
Nhất định mang đến cho mình không ít kinh hỉ.
Nàng không phải là nữ nhân bình thường, chỉ là che dấu thực lực, dùng vui cười hờn giận ra mê hoặc thế nhân.
Đương nhiên thuần phục được con ngựa hoang như nàng cũng không dễ dàng gì.
Cho dù không muốn, cũng không thể không khắc sâu ấn tượng với nàng, đem nàng nhớ sâu tại đáy lòng.
Vương Tâm Doanh cứ như một nữ hoàng cao ngạo mà tiến bước.
Từng bước từng bước tiến gần đến giữa sân.
Nàng đi thực bình tĩnh, giống như là đang đi tuần tra lãnh thổ vậy.
Ánh mắt không có chút tia dao động nào, cũng không vì sự kinh diễm mình mang đến cho mọi người khi bước ra mà động dung.
Phảng phất như những ánh mắt xung quanh bất quá chỉ là không khí trong suốt.
Nàng ngay cả ánh mắt cũng lười bố thí.
Đông Mộ Ngạn đang phe phẩy quạt xếp.
Ngay tại lúc Vương Tâm Doanh bước ra, liền bởi vì tâm thần chấn động mà dừng lại.
Toàn bộ tinh thần của hắn đều bị vẻ kinh diễm vô cùng kia của Vương Tâm Doanh lúc bước ra câu dẫn hết.
Vẫn luôn chăm chú vào nhất cử nhất động của nàng, sau đó trong lòng lại dâng lên một cổ sóng trào mãnh liệt.
Hắn bị rung động hồi lâu mới khôi phục lại tinh thần.
Phát giác bản thân cũng thất thố giống như đám người vây xem.
Không khỏi bĩu môi tự giễu, tiếp tục lay quạt:
“Nữ nhân này tựa hồ như cất giấu rất nhiều bí mật, tưởng rằng chỉ có một mặt đầy sức sống lừa gạt chúng sinh, ai ngờ đến nàng lại có một mặt kinh diễm như thế, quả thực giống như ảo thuật, khiến cho người khác mê hoặc, bất quá nữ nhân có bí mật… là mê người nhất.”
Hiện tại phát hiện thêm được một mặt tiềm ẩn này của nàng.
Cảm giác liền giống như bắt được một chú mèo Ba Tư vô định, ẩn chứa sự thần bí vô hạn.
Càng làm gợi lên dục vọng muốn thách thức của hắn.
Nam Kỳ Nghiệp con ngươi âm trầm: “Mê người? Có một số nữ nhân là hoa có độc, nữ nhân này chính là cao thủ ngụy trang, có lẽ nàng cảm thấy đem mọi người lừa gạt được, là rất giỏi rất thú vị, nhưng nàng sẽ phải bởi vậy mà phải trả giá lớn.”
Hắn nhìn thấy Vương Tâm Doanh mỹ lệ như vậy cảm thấy hết sức chướng mắt.
Không khỏi nhớ đến lúc Vương Tâm Doanh ở kỹ viện, khinh miệt mình mà chế nhạo: “Ngươi rất thông minh, nhưng ánh mắt không đủ.”
Chết tiệt, nữ nhân kia thật sự đã nói trúng rồi.
Bản thân cũng bị nàng lừa gạt, còn là bị gạt không nhẹ.
Cái loại cảm giác bị nữ nhân lừa gạt này, khiến hắn vừa tức giận vừa nghẹn uất.
Nhưng trong lòng đồng thời có sự tiếc hận âm thầm.
Nữ tử thông minh như vậy nếu trở thành nữ nhân của hắn, sẽ thành một trợ thủ đắc lực.
Nhất định mang đến cho mình không ít kinh hỉ.
Nàng không phải là nữ nhân bình thường, chỉ là che dấu thực lực, dùng vui cười hờn giận ra mê hoặc thế nhân.
Đương nhiên thuần phục được con ngựa hoang như nàng cũng không dễ dàng gì.
/135
|