EDIT: TỬ SA
Đông Mộ Ngạn thu lại quạt xếp, ngoài cười nhưng trong không cười hừ lạnh: “Cảm tạ, bất quá ta có thể rói rõ cho ngài biết, sự dự đoán của ngài quyệt đối là sai lầm.”
Hai người đối đầu gay gắt, châm chọc lẫn nhau, không ai nhường ai.
Trong sân Vương Tâm Doanh ở dưới cường quang cao áp của những kẻ vây xem mà chậm rãi đi đến trước mặt Vương Lam Phong đang mỉm cười.
Trong tất cả mọi người ở đây, kẻ không ngạc nhiên đối với sự thay đổi lớn lao của Vương Tâm Doanh.
Đại khái chỉ có một mình hắn.
Bởi vì hắn trước giờ luôn tin rằng muội muội của mình là đẹp nhất tốt nhất.
Vô luận nàng trở nên xuất sắc thế nào, đều là chuyện đương nhiên.
Mà sự thật cũng đủ để chứng minh cho mắt nhìn người của hắn, muội muội hắn vốn chính là một chú phượng hoàng ngụy trang thành gà rừng.
Hôm nay, rốt cuộc phải bay cao vạn dặm rồi sao?
Trái tim trong ngực hắn bỗng nhiên co thắt mạnh, một loại cảm giác không muốn chợt nảy sinh.
Còn có một loại sợ hãi khó hiểu.
Có lẽ là hắn không nên đem nàng trang hoàng đến kinh diễm như thế, hấp dẫn hết ánh mắt của tất cả mọi người.
Bởi vì một khi nàng rực rỡ, đám ong bướm sẽ lại kéo đến.
Hắn không thích nàng bị mơ ước.
Hắn chỉ muốn đem nàng cưng chiều trong lòng bàn tay, không ai biết, không ai cướp nàng đi.
“Ca ca, làm gì mà nhìn ta như vậy, huynh cũng bị dọa đến sao? Huynh rõ ràng là đã thấy qua cách ăn mặc này của ta mà, aizz, mau mau hồi hồn.”
Vương Tâm Doanh khẽ mỉm cười, con ngươi linh động xoay chuyển vài vòng, liếc nhìn xung quanh, rất động lòng người.
Phượng quan tử y, khí độ vô song.
Ngay cả mũ phượng hoàng bảo thạch trên đầu nàng, cũng chỉ có thể điểm xuyết thêm cho nàng.
Nàng thay đổi rồi.
Trở nên mạnh mẽ chói mắt, hào quang vạn trượng.
Nhưng đối với hắn mà nói, vô luận nàng thay đổi thế nào, nàng vẫn là muội muội hắn.
Vương Lam Phong nhìn nàng thắm thiết, nhắm lại mắt một lát, khi mở ra lần nữa, đã đánh tan sự mê hoặc.
“Đến đây, theo ta đi hồi lễ.” Vương Lam Phong kéo tay nàng, gắt gao, dùng sức mà nắm lấy, cơ hồ nắm đau tay nàng.
Vương Tâm Doanh thoáng nhíu mày, cúi đầu nhìn hắn nắm lấy tay mình, gân cốt trên bàn tay rộng căng cứng.
Cho thấy cảm xúc trong nội tâm hắn đang kịch liệt dao động.
Ca ca cư nhiên có một mặt thô bạo như vậy.
Hắn… dường như không quá cao hứng, ai đã chọc giận hắn.
Tiếp đến là tiến hành nghi thức lễ cập kê.
Đông Mộ Ngạn thu lại quạt xếp, ngoài cười nhưng trong không cười hừ lạnh: “Cảm tạ, bất quá ta có thể rói rõ cho ngài biết, sự dự đoán của ngài quyệt đối là sai lầm.”
Hai người đối đầu gay gắt, châm chọc lẫn nhau, không ai nhường ai.
Trong sân Vương Tâm Doanh ở dưới cường quang cao áp của những kẻ vây xem mà chậm rãi đi đến trước mặt Vương Lam Phong đang mỉm cười.
Trong tất cả mọi người ở đây, kẻ không ngạc nhiên đối với sự thay đổi lớn lao của Vương Tâm Doanh.
Đại khái chỉ có một mình hắn.
Bởi vì hắn trước giờ luôn tin rằng muội muội của mình là đẹp nhất tốt nhất.
Vô luận nàng trở nên xuất sắc thế nào, đều là chuyện đương nhiên.
Mà sự thật cũng đủ để chứng minh cho mắt nhìn người của hắn, muội muội hắn vốn chính là một chú phượng hoàng ngụy trang thành gà rừng.
Hôm nay, rốt cuộc phải bay cao vạn dặm rồi sao?
Trái tim trong ngực hắn bỗng nhiên co thắt mạnh, một loại cảm giác không muốn chợt nảy sinh.
Còn có một loại sợ hãi khó hiểu.
Có lẽ là hắn không nên đem nàng trang hoàng đến kinh diễm như thế, hấp dẫn hết ánh mắt của tất cả mọi người.
Bởi vì một khi nàng rực rỡ, đám ong bướm sẽ lại kéo đến.
Hắn không thích nàng bị mơ ước.
Hắn chỉ muốn đem nàng cưng chiều trong lòng bàn tay, không ai biết, không ai cướp nàng đi.
“Ca ca, làm gì mà nhìn ta như vậy, huynh cũng bị dọa đến sao? Huynh rõ ràng là đã thấy qua cách ăn mặc này của ta mà, aizz, mau mau hồi hồn.”
Vương Tâm Doanh khẽ mỉm cười, con ngươi linh động xoay chuyển vài vòng, liếc nhìn xung quanh, rất động lòng người.
Phượng quan tử y, khí độ vô song.
Ngay cả mũ phượng hoàng bảo thạch trên đầu nàng, cũng chỉ có thể điểm xuyết thêm cho nàng.
Nàng thay đổi rồi.
Trở nên mạnh mẽ chói mắt, hào quang vạn trượng.
Nhưng đối với hắn mà nói, vô luận nàng thay đổi thế nào, nàng vẫn là muội muội hắn.
Vương Lam Phong nhìn nàng thắm thiết, nhắm lại mắt một lát, khi mở ra lần nữa, đã đánh tan sự mê hoặc.
“Đến đây, theo ta đi hồi lễ.” Vương Lam Phong kéo tay nàng, gắt gao, dùng sức mà nắm lấy, cơ hồ nắm đau tay nàng.
Vương Tâm Doanh thoáng nhíu mày, cúi đầu nhìn hắn nắm lấy tay mình, gân cốt trên bàn tay rộng căng cứng.
Cho thấy cảm xúc trong nội tâm hắn đang kịch liệt dao động.
Ca ca cư nhiên có một mặt thô bạo như vậy.
Hắn… dường như không quá cao hứng, ai đã chọc giận hắn.
Tiếp đến là tiến hành nghi thức lễ cập kê.
/135
|