Hôm nay sáng sớm, An bá cứ theo lẽ thường ở tiền viện phủ đệ quét sân. Vào giờ này Vương gia và Si Ảnh thường cũng tỉnh lại rồi. Vương gia nếu không có công việc gì thì hẳn là đang dạy Si Ảnh đọc sách, sau đó cứ thể thẳng đến giờ dùng bữa buổi trưa, nhưng không ngờ lúc này lại có hai vị khách bất ngờ tới nhà bái phỏng.
“Bệ hạ, nương nương?!” An bá kinh ngạc nhìn hai người mới tới, thậm chí còn lùi lại phía sau mấy bước.
Trước mắt ông không phải ai khác, đúng là hoàng đế bệ hạ mới cùng Tễ Linh Nhạc hồi cung không lâu, mà bên người y chính là người được hoàng đế tự mình đỡ từ trên xe ngựa xuống…
Hoàng đế khi nhìn thấy ông vẻ mặt cũng tràn ngập ý cười, không hề giống như ngày trước, “A, ngươi khỏe chứ, cái kia… đại ca của ta có nhà không?”
Đúng rồi, nghe Vương gia nói hoàng đế bệ hạ đã bị mất trí nhớ, cho nên ngài không nhận ra mình cũng là bình thường… Ý thức được điều ấy, An bá liền vội vàng hô: “A! Có ạ có ạ, để thần đi thông cáo cho Vương gia! Xin mời bệ hạ cùng nương nương đến đại sảnh chờ ạ…” Nói xong liền nhanh như chớp đã không thấy tăm hơi.
——— Trong phòng ———-
“Được rồi, lấy đi!” Si Ảnh thô lỗ mà đem xấp chữ vừa chép lại nhét vào tay Tễ Linh Nhạc.
“Ừm… để ta xem xem…” Tẽ Linh Nhạc cầm xấp giấy lên, đang định sẽ xem xét kỹ càng thì An bá đột nhiên xông vào.
An bá thở không ra hơi vội vội vàng vàng nói: “Vương gia, bệ hạ cùng… cùng nương nương… đến… đây!”
“Gì?” Si Ảnh kinh ngạc kêu lên, nếu như hắn đoán không sai, bệ hạ cùng nương nương… kia hẳn là hai người nơi khách *** ngày ấy… Nhưng là… Hắn dùng ánh mắt hồ nghi phiêu về phía Tễ Linh Nhạc.
Tại sao Tễ Linh Nhạc không hề nói cho hắn biết, bọn họ vốn là cùng nhau trở về? Tại sao…
Mà Tễ Linh Nhạc khi nghe thấy An bá nói vậy thì sắc mặt thoáng trầm xuống, dường như có chút không vui, “Ừm, ta biết rồi, ta sẽ ra ngay, Si Ảnh ngươi…”
“Ta cũng muốn đi!” Si Ảnh lập tức cướp lời.
“… Ta không cho phép!” Sắc mặt y càng trở nên kém cỏi, “Ngươi phải ở yên chỗ này!”
“Ta không…” Nhưng Tễ Linh Nhạc đã không cho hắn cơ hội cự tuyệt nửa lời.
Y lập tức xoay người đi về phía cửa, cũng không quên phân phó: “An bá hãy trông chừng hắn, ta sẽ tới đại sảnh!”
“Này, ngươi chờ một chút… Ngươi… quay lại cho ta!” Nhưng vô luận Si Ảnh có la hét thế nào, Tễ Linh Nhạc cũng vẫn đem hắn nhốt ở trong phòng.
“Mẹ kiếp, lão xử nam!” Si Ảnh phẫn hận mà tặng cho cánh cửa một cước.
An bá bị động tác kịch liệt của hắn khiến cho trong lòng run sợ, đành phải bước lên một bước trấn an: “Cái kia… Si Ảnh công tử, Vương gia ngài…”
Bọn hạ nhân trong Vương phủ sau khi Vương gia đón Si Ảnh quay về, đối với Si Ảnh thường dùng hai loại thái độ, một vẫn dùng vẻ lạnh nhạt đối xử với hắn như trước, còn một số thì nhận ra Vương gia đối với Si Ảnh có một loại tình cảm hết sức kỳ lạ, có thể nói là thật sự đang chung sống cùng Si Ảnh, chú ý đến điểm này nên những hạ nhân đó đều đối với Si Ảnh tốt hơn rất nhiều…
“Này, An bá, chúng ta cùng đi xem một chút đi!” Si Ảnh đột nhiên có một ý tưởng hay!
“Ân… hả?” An bá thực hoài nghi có phải lão đã hồ đồ rồi không, “Công tử, nhưng Vương gia ngài…”
Si Ảnh mới mặc kệ chuyện của cái tên Vương gia vô lý đó, “Không cần để ý đến hắn, đi thôi! Ta rất muốn gặp lão bản… A, lão bản của ta chính là Hoàng hậu nương nương đó!”
“A? Ngươi quen nương nương sao?” Vị công tử này rốt cuộc có lai lịch như thế nào chứ?!
“Đương nhiên, đi thôi nào!”
Nửa lôi nửa kéo, Si Ảnh cùng An bá đã lặng lẽ đi tới đại sảnh nghe lén người bên trong nói chuyện với nhau, nhưng do thời gian chậm trễ, khi hai người tới thì câu chuyện đã đàm được một nửa…
“Nói bậy bạ gì đó! Ta sao có thể đem lòng yêu một nam kỹ đê tiện được! Hắn ngay cả làm một nam sủng cũng là đã trèo cao rồi!” Từ trong đại sảnh truyền ra tiếng gào to của Tễ Linh Nhạc.
“!” An bá cùng Si Ảnh đều bị dọa cho hoảng sợ.
Đây là cảm giác gì? Si Ảnh cố đưa tay lên xoa xoa ngực mình… Rất đau, loại cảm giác này… Quả nhiên là vậy, rõ ràng đã chuẩn bị tâm lý rất lâu rồi, nhưng sao những lời nói kia vẫn làm cho hắn đau đớn thế…
“Vậy cứ đem hắn đuổi ra khỏi Vương phủ, tránh cho ngứa mắt Vương gia, vậy không phải tốt hơn sao? Vương gia tại sao lại muốn cực lực phản đối chứ?” Phạm thản nhiên nói, nhưng ý chính là ở trên lời.
“Chuyện này…” Tễ Linh Nhạc không biết phải trả lời thế nào.
“Công tử, công tử…” An bá lo lắng bị phát hiện, đành cố hết sức kéo kéo ống tay áo Si Ảnh, ý bảo hắn lui lại, “Chúng ta đi thôi… Bị phát hiện sẽ không tốt đâu!”
“Hả? A… Đúng, cứ như vậy đi, lão bản nhất định cũng sẽ tới tìm ta… Chúng ta đi thôi!” Si Ảnh mạnh mẽ cố nở nụ cười, sau đó cuống quít rời khỏi cái nơi thị phi này.
An bá cảm giác được hắn có chỗ kỳ quái, nhưng là không biết phải nói kỳ quái ở chỗ nào, có điều nếu hắn đã tự nguyện trở về, như vậy hẳn là sẽ không có chuyện gì to tát, nghĩ như vậy, ông cũng không hề cố kỵ mà làm đúng phận sự của mình…
Lảo đảo chạy về sương phòng phía nam trong viện tử, vừa nhìn thấy chiếc xích đu, không rõ là do chân không chống đỡ nổi nữa hay là sao, thoáng cái định thần thì người đã an vị ở trên!
Thất tình vốn là chuyện vô cùng thống khổ, hắn biết, hơn nữa cũng từng nếm thử hai lần… Nhưng sao lão thiên gia vẫn không chịu buông tha cho hắn… Mỗi lần sau khi bị thất tình, Si Ảnh lại hận đến chết tính cách của mình! Có lẽ do kinh nghiệm tình ái của hắn không nhiều, nên mỗi khi hắn gặp khó khăn, nếu có người hảo tâm giúp đỡ một tay, hắn lại rất dễ dàng sinh lòng ái mộ… Tần Viễn cũng thế, Phạm lão bản cũng thế mà Tễ Linh Nhạc cũng là như thế, nhưng vô luận bọn họ có đối xử với mình thế nào đi chăng nữa, Si Ảnh cũng tự nhận đã đối với bọn họ hết lòng…
Cúi đầu ủ rũ mà đung đưa xích đu, đá đá hai chân mấy cái, Si Ảnh hoàn toàn không chú ý có người đang đi tới…
“Si Ảnh!”
Thanh âm này là… Si Ảnh ngẩng đầu lên, trong mắt không biết từ khi nào đã ngân ngấn lệ, “Lão bản?!”
Phạm mỉm cười đi tới bên cạnh hắn, nhưng lại phát hiện… “A? Ngươi khóc sao?”
“Hả?” Si Ảnh theo phản xạ đưa tay lên lau lau nước mắt, “A, không có gì… Là cát bay vào mắt thôi, lão bản… đã lâu không gặp!”
“Ừ…” Phạm cảm thấy kỳ quái, cũng có chút không biết nên làm thế nào cho phải, “Vậy… ngươi đã biết rồi, thân phận của ta…”
Si Ảnh gật đầu, nói có chút xấu hổ: “Trước kia cái người tên là Kỳ Oát Tuyền… chính là hoàng đế, người từng nói qua… sau đó ta liền đoán được… Ngươi chính là Hoàng hậu nương nương tiền nhiệm.”
Phạm cũng không hề phủ nhận, “Đúng vậy, cho nên ta lần này tới là vì muốn nói với ngươi một câu ‘xin lỗi’!”
“A, không cần đâu, lão bản cũng không hề làm gì có lỗi với ta cả… Không cần làm vậy!” Đúng thế, y cái gì cũng không hề làm, chỉ có mình đơn phương luyến ái mà thôi.
“Nhưng là…” Phạm có chút áy náy nói, “Ngươi đã vì ta làm rất nhiều việc, xử lý sự vụ trong ***, lại còn tiếp đãi khách nhân, vì ta mà nhảy múa… hết thảy trước kia ta đều làm như không thấy, nhưng hôm nay ta muốn nói lời cảm tạ ngươi!”
Si Ảnh có chút ngây dại, mất một lúc sau mới phản ứng lại, “À… Lão bản, ngươi không cần như vậy, hết thảy đều là chính ta muốn làm thôi… Những việc này…” Đúng vậy, đều là chính mình một sương tình nguyện.
Vì tiền đồ của Tần Viễn mà tình nguyện bị bán ra biên cảnh, vì lão bản mà không chối từ bất cứ công việc vất vả nào, vì Tễ Linh Nhạc mà cam nguyện đi làm một tên gian tế có kết cục nhất định là cái chết… Tất cả đều là do hắn tự nguyện mà thôi!
“Vậy ngươi có muốn rời đi nơi này không?” Phạm đột nhiên hỏi.
Rời đi? Rời đi nơi này? Vậy hắn phải đi đâu?
“Đúng vậy! Ta có thể nhờ Tuyền thả ngươi đi, đi làm những việc mà ngươi thích, hoặc là mở hiệu buôn bán, sau đó cưới vợ sinh con cũng được, ngươi có nguyện ý không?” Đây có lẽ là điều duy nhất để hắn trả ơn Si Ảnh, món nợ ân tình mà Si Ảnh đã vì hắn làm tất cả những việc trước đây.
Đúng vậy, rời đi nơi khiến cho người ta thương tâm này, sau đó làm những gì mình thích, như vậy cũng tốt lắm, nhưng mà… mình liệu còn có chuyện gì muốn làm đây?
“Ha ha… Lão bản, cám ơn hảo ý của ngươi, nhưng ta nghĩ mình vẫn là không nên làm hại bất kỳ cô nương nào hết… Thân thể này ngay cả chính bản thân ta còn thấy chán ghét, ta lại càng không kỳ vọng bất cứ ai có thể yêu!” Si Ảnh tự giễu, cự tuyệt lời đề nghị của Phạm.
“… Si Ảnh, ngươi thích Vương gia đúng không?” Phạm nhìn vẻ mặt của hắn, trong tiềm thức liền nảy ra một ý nghĩ.
“Cái gì?!” Si Ảnh lập tức từ trên xích đu nhảy dựng lên, kịch liệt phản bác, “Ai… Kẻ nào nói vậy, tên hỗn đản kia đâu có gì tốt, vừa lạnh như băng, ngang ngạnh lại thần kinh, ta sao có thể thích hắn chứ?!”
Phạm có chút bị dọa, “A… Là vậy sao?” Mình đã đoán sai ư? Nhưng ánh mắt của Si Ảnh lúc nãy rõ ràng là…
“Đúng là như thế!” Si Ảnh thở hổn hển mà nghiến chặt quai hàm, không biết tại sao mình lại tức giận đến vậy, “Ta ở lại đây, chỉ là vì hắn đối xử với ta không tệ, chỉ như thế mà thôi! Những thứ khác cái gì cũng không có…”
Nhìn bộ dáng hắn sinh long hoạt hổ (hùng hùng hổ hổ) như vậy, xem ra cũng có một chút sức thuyết phục, sự lo lắng trong lòng Phạm cũng giảm bớt ít nhiều, “Nếu vậy thì tốt rồi… Hôm nay ta đến chủ yếu là muốn gặp ngươi, một lát nữa ta còn phải đi gặp Diệu Quang nữa… Nếu có sự tình gì nhất định phải nói với ta đấy!”
Si Ảnh mỉm cười trả lời: “Được, lão bản, ta tiễn ngươi ra ngoài!” Vừa nói hai người vừa đi đến tiền thính.
Mặc dù chỉ nhìn bộ dáng cũng biết, Phạm giờ đây sống rất tốt, chứng tỏ hoàng đế kia nhất định rất thương hắn, nhưng trên đường Si Ảnh vẫn nhịn không được hỏi thăm: “Cái kia… Lão bản… Hắn đối với ngươi có tốt không?”
Hoàng thành này có ai là không biết, tiền nhiệm hoàng hậu là bị hoàng đế phế bỏ, mọi người đều cho rằng hoàng đế là bởi vì không thương hoàng hậu nên mới làm như vậy, Si Ảnh nghĩ nghĩ một chút, trong lòng liền có chút phát lạnh…
Nhắc tới Tuyền, trên mặt Phạm liền tự nhiên hiển lộ một nụ cười sáng lạn, “Hắn là một tên ngốc, nhưng đối với ta thật sự rất tốt!”
“… Thật sự…” Như vậy hắn cũng an tâm rồi, “Nếu như… Ta là nói nếu như… Vạn nhất hắn không sủng ngươi nữa… Ngươi nhất định phải tới tìm ta đấy?!”
“A?” Phạm dừng cước bộ, kinh ngạc nhìn hắn, “Tại sao? Đối phương chính là hoàng đế, Si Ảnh ngươi rốt cuộc muốn làm gì chứ?”
“Cái này ngươi không cần lo cho ta, tóm lại nhất định phải tới tìm ta! Ta sẽ giúp ngươi!” Si Ảnh kiên định trả lời.
Giúp? Si Ảnh có cách để chống lại hoàng đế sao? Nghi vấn trong lòng Phạm càng lúc càng nhiều…
“Bệ hạ, nương nương?!” An bá kinh ngạc nhìn hai người mới tới, thậm chí còn lùi lại phía sau mấy bước.
Trước mắt ông không phải ai khác, đúng là hoàng đế bệ hạ mới cùng Tễ Linh Nhạc hồi cung không lâu, mà bên người y chính là người được hoàng đế tự mình đỡ từ trên xe ngựa xuống…
Hoàng đế khi nhìn thấy ông vẻ mặt cũng tràn ngập ý cười, không hề giống như ngày trước, “A, ngươi khỏe chứ, cái kia… đại ca của ta có nhà không?”
Đúng rồi, nghe Vương gia nói hoàng đế bệ hạ đã bị mất trí nhớ, cho nên ngài không nhận ra mình cũng là bình thường… Ý thức được điều ấy, An bá liền vội vàng hô: “A! Có ạ có ạ, để thần đi thông cáo cho Vương gia! Xin mời bệ hạ cùng nương nương đến đại sảnh chờ ạ…” Nói xong liền nhanh như chớp đã không thấy tăm hơi.
——— Trong phòng ———-
“Được rồi, lấy đi!” Si Ảnh thô lỗ mà đem xấp chữ vừa chép lại nhét vào tay Tễ Linh Nhạc.
“Ừm… để ta xem xem…” Tẽ Linh Nhạc cầm xấp giấy lên, đang định sẽ xem xét kỹ càng thì An bá đột nhiên xông vào.
An bá thở không ra hơi vội vội vàng vàng nói: “Vương gia, bệ hạ cùng… cùng nương nương… đến… đây!”
“Gì?” Si Ảnh kinh ngạc kêu lên, nếu như hắn đoán không sai, bệ hạ cùng nương nương… kia hẳn là hai người nơi khách *** ngày ấy… Nhưng là… Hắn dùng ánh mắt hồ nghi phiêu về phía Tễ Linh Nhạc.
Tại sao Tễ Linh Nhạc không hề nói cho hắn biết, bọn họ vốn là cùng nhau trở về? Tại sao…
Mà Tễ Linh Nhạc khi nghe thấy An bá nói vậy thì sắc mặt thoáng trầm xuống, dường như có chút không vui, “Ừm, ta biết rồi, ta sẽ ra ngay, Si Ảnh ngươi…”
“Ta cũng muốn đi!” Si Ảnh lập tức cướp lời.
“… Ta không cho phép!” Sắc mặt y càng trở nên kém cỏi, “Ngươi phải ở yên chỗ này!”
“Ta không…” Nhưng Tễ Linh Nhạc đã không cho hắn cơ hội cự tuyệt nửa lời.
Y lập tức xoay người đi về phía cửa, cũng không quên phân phó: “An bá hãy trông chừng hắn, ta sẽ tới đại sảnh!”
“Này, ngươi chờ một chút… Ngươi… quay lại cho ta!” Nhưng vô luận Si Ảnh có la hét thế nào, Tễ Linh Nhạc cũng vẫn đem hắn nhốt ở trong phòng.
“Mẹ kiếp, lão xử nam!” Si Ảnh phẫn hận mà tặng cho cánh cửa một cước.
An bá bị động tác kịch liệt của hắn khiến cho trong lòng run sợ, đành phải bước lên một bước trấn an: “Cái kia… Si Ảnh công tử, Vương gia ngài…”
Bọn hạ nhân trong Vương phủ sau khi Vương gia đón Si Ảnh quay về, đối với Si Ảnh thường dùng hai loại thái độ, một vẫn dùng vẻ lạnh nhạt đối xử với hắn như trước, còn một số thì nhận ra Vương gia đối với Si Ảnh có một loại tình cảm hết sức kỳ lạ, có thể nói là thật sự đang chung sống cùng Si Ảnh, chú ý đến điểm này nên những hạ nhân đó đều đối với Si Ảnh tốt hơn rất nhiều…
“Này, An bá, chúng ta cùng đi xem một chút đi!” Si Ảnh đột nhiên có một ý tưởng hay!
“Ân… hả?” An bá thực hoài nghi có phải lão đã hồ đồ rồi không, “Công tử, nhưng Vương gia ngài…”
Si Ảnh mới mặc kệ chuyện của cái tên Vương gia vô lý đó, “Không cần để ý đến hắn, đi thôi! Ta rất muốn gặp lão bản… A, lão bản của ta chính là Hoàng hậu nương nương đó!”
“A? Ngươi quen nương nương sao?” Vị công tử này rốt cuộc có lai lịch như thế nào chứ?!
“Đương nhiên, đi thôi nào!”
Nửa lôi nửa kéo, Si Ảnh cùng An bá đã lặng lẽ đi tới đại sảnh nghe lén người bên trong nói chuyện với nhau, nhưng do thời gian chậm trễ, khi hai người tới thì câu chuyện đã đàm được một nửa…
“Nói bậy bạ gì đó! Ta sao có thể đem lòng yêu một nam kỹ đê tiện được! Hắn ngay cả làm một nam sủng cũng là đã trèo cao rồi!” Từ trong đại sảnh truyền ra tiếng gào to của Tễ Linh Nhạc.
“!” An bá cùng Si Ảnh đều bị dọa cho hoảng sợ.
Đây là cảm giác gì? Si Ảnh cố đưa tay lên xoa xoa ngực mình… Rất đau, loại cảm giác này… Quả nhiên là vậy, rõ ràng đã chuẩn bị tâm lý rất lâu rồi, nhưng sao những lời nói kia vẫn làm cho hắn đau đớn thế…
“Vậy cứ đem hắn đuổi ra khỏi Vương phủ, tránh cho ngứa mắt Vương gia, vậy không phải tốt hơn sao? Vương gia tại sao lại muốn cực lực phản đối chứ?” Phạm thản nhiên nói, nhưng ý chính là ở trên lời.
“Chuyện này…” Tễ Linh Nhạc không biết phải trả lời thế nào.
“Công tử, công tử…” An bá lo lắng bị phát hiện, đành cố hết sức kéo kéo ống tay áo Si Ảnh, ý bảo hắn lui lại, “Chúng ta đi thôi… Bị phát hiện sẽ không tốt đâu!”
“Hả? A… Đúng, cứ như vậy đi, lão bản nhất định cũng sẽ tới tìm ta… Chúng ta đi thôi!” Si Ảnh mạnh mẽ cố nở nụ cười, sau đó cuống quít rời khỏi cái nơi thị phi này.
An bá cảm giác được hắn có chỗ kỳ quái, nhưng là không biết phải nói kỳ quái ở chỗ nào, có điều nếu hắn đã tự nguyện trở về, như vậy hẳn là sẽ không có chuyện gì to tát, nghĩ như vậy, ông cũng không hề cố kỵ mà làm đúng phận sự của mình…
Lảo đảo chạy về sương phòng phía nam trong viện tử, vừa nhìn thấy chiếc xích đu, không rõ là do chân không chống đỡ nổi nữa hay là sao, thoáng cái định thần thì người đã an vị ở trên!
Thất tình vốn là chuyện vô cùng thống khổ, hắn biết, hơn nữa cũng từng nếm thử hai lần… Nhưng sao lão thiên gia vẫn không chịu buông tha cho hắn… Mỗi lần sau khi bị thất tình, Si Ảnh lại hận đến chết tính cách của mình! Có lẽ do kinh nghiệm tình ái của hắn không nhiều, nên mỗi khi hắn gặp khó khăn, nếu có người hảo tâm giúp đỡ một tay, hắn lại rất dễ dàng sinh lòng ái mộ… Tần Viễn cũng thế, Phạm lão bản cũng thế mà Tễ Linh Nhạc cũng là như thế, nhưng vô luận bọn họ có đối xử với mình thế nào đi chăng nữa, Si Ảnh cũng tự nhận đã đối với bọn họ hết lòng…
Cúi đầu ủ rũ mà đung đưa xích đu, đá đá hai chân mấy cái, Si Ảnh hoàn toàn không chú ý có người đang đi tới…
“Si Ảnh!”
Thanh âm này là… Si Ảnh ngẩng đầu lên, trong mắt không biết từ khi nào đã ngân ngấn lệ, “Lão bản?!”
Phạm mỉm cười đi tới bên cạnh hắn, nhưng lại phát hiện… “A? Ngươi khóc sao?”
“Hả?” Si Ảnh theo phản xạ đưa tay lên lau lau nước mắt, “A, không có gì… Là cát bay vào mắt thôi, lão bản… đã lâu không gặp!”
“Ừ…” Phạm cảm thấy kỳ quái, cũng có chút không biết nên làm thế nào cho phải, “Vậy… ngươi đã biết rồi, thân phận của ta…”
Si Ảnh gật đầu, nói có chút xấu hổ: “Trước kia cái người tên là Kỳ Oát Tuyền… chính là hoàng đế, người từng nói qua… sau đó ta liền đoán được… Ngươi chính là Hoàng hậu nương nương tiền nhiệm.”
Phạm cũng không hề phủ nhận, “Đúng vậy, cho nên ta lần này tới là vì muốn nói với ngươi một câu ‘xin lỗi’!”
“A, không cần đâu, lão bản cũng không hề làm gì có lỗi với ta cả… Không cần làm vậy!” Đúng thế, y cái gì cũng không hề làm, chỉ có mình đơn phương luyến ái mà thôi.
“Nhưng là…” Phạm có chút áy náy nói, “Ngươi đã vì ta làm rất nhiều việc, xử lý sự vụ trong ***, lại còn tiếp đãi khách nhân, vì ta mà nhảy múa… hết thảy trước kia ta đều làm như không thấy, nhưng hôm nay ta muốn nói lời cảm tạ ngươi!”
Si Ảnh có chút ngây dại, mất một lúc sau mới phản ứng lại, “À… Lão bản, ngươi không cần như vậy, hết thảy đều là chính ta muốn làm thôi… Những việc này…” Đúng vậy, đều là chính mình một sương tình nguyện.
Vì tiền đồ của Tần Viễn mà tình nguyện bị bán ra biên cảnh, vì lão bản mà không chối từ bất cứ công việc vất vả nào, vì Tễ Linh Nhạc mà cam nguyện đi làm một tên gian tế có kết cục nhất định là cái chết… Tất cả đều là do hắn tự nguyện mà thôi!
“Vậy ngươi có muốn rời đi nơi này không?” Phạm đột nhiên hỏi.
Rời đi? Rời đi nơi này? Vậy hắn phải đi đâu?
“Đúng vậy! Ta có thể nhờ Tuyền thả ngươi đi, đi làm những việc mà ngươi thích, hoặc là mở hiệu buôn bán, sau đó cưới vợ sinh con cũng được, ngươi có nguyện ý không?” Đây có lẽ là điều duy nhất để hắn trả ơn Si Ảnh, món nợ ân tình mà Si Ảnh đã vì hắn làm tất cả những việc trước đây.
Đúng vậy, rời đi nơi khiến cho người ta thương tâm này, sau đó làm những gì mình thích, như vậy cũng tốt lắm, nhưng mà… mình liệu còn có chuyện gì muốn làm đây?
“Ha ha… Lão bản, cám ơn hảo ý của ngươi, nhưng ta nghĩ mình vẫn là không nên làm hại bất kỳ cô nương nào hết… Thân thể này ngay cả chính bản thân ta còn thấy chán ghét, ta lại càng không kỳ vọng bất cứ ai có thể yêu!” Si Ảnh tự giễu, cự tuyệt lời đề nghị của Phạm.
“… Si Ảnh, ngươi thích Vương gia đúng không?” Phạm nhìn vẻ mặt của hắn, trong tiềm thức liền nảy ra một ý nghĩ.
“Cái gì?!” Si Ảnh lập tức từ trên xích đu nhảy dựng lên, kịch liệt phản bác, “Ai… Kẻ nào nói vậy, tên hỗn đản kia đâu có gì tốt, vừa lạnh như băng, ngang ngạnh lại thần kinh, ta sao có thể thích hắn chứ?!”
Phạm có chút bị dọa, “A… Là vậy sao?” Mình đã đoán sai ư? Nhưng ánh mắt của Si Ảnh lúc nãy rõ ràng là…
“Đúng là như thế!” Si Ảnh thở hổn hển mà nghiến chặt quai hàm, không biết tại sao mình lại tức giận đến vậy, “Ta ở lại đây, chỉ là vì hắn đối xử với ta không tệ, chỉ như thế mà thôi! Những thứ khác cái gì cũng không có…”
Nhìn bộ dáng hắn sinh long hoạt hổ (hùng hùng hổ hổ) như vậy, xem ra cũng có một chút sức thuyết phục, sự lo lắng trong lòng Phạm cũng giảm bớt ít nhiều, “Nếu vậy thì tốt rồi… Hôm nay ta đến chủ yếu là muốn gặp ngươi, một lát nữa ta còn phải đi gặp Diệu Quang nữa… Nếu có sự tình gì nhất định phải nói với ta đấy!”
Si Ảnh mỉm cười trả lời: “Được, lão bản, ta tiễn ngươi ra ngoài!” Vừa nói hai người vừa đi đến tiền thính.
Mặc dù chỉ nhìn bộ dáng cũng biết, Phạm giờ đây sống rất tốt, chứng tỏ hoàng đế kia nhất định rất thương hắn, nhưng trên đường Si Ảnh vẫn nhịn không được hỏi thăm: “Cái kia… Lão bản… Hắn đối với ngươi có tốt không?”
Hoàng thành này có ai là không biết, tiền nhiệm hoàng hậu là bị hoàng đế phế bỏ, mọi người đều cho rằng hoàng đế là bởi vì không thương hoàng hậu nên mới làm như vậy, Si Ảnh nghĩ nghĩ một chút, trong lòng liền có chút phát lạnh…
Nhắc tới Tuyền, trên mặt Phạm liền tự nhiên hiển lộ một nụ cười sáng lạn, “Hắn là một tên ngốc, nhưng đối với ta thật sự rất tốt!”
“… Thật sự…” Như vậy hắn cũng an tâm rồi, “Nếu như… Ta là nói nếu như… Vạn nhất hắn không sủng ngươi nữa… Ngươi nhất định phải tới tìm ta đấy?!”
“A?” Phạm dừng cước bộ, kinh ngạc nhìn hắn, “Tại sao? Đối phương chính là hoàng đế, Si Ảnh ngươi rốt cuộc muốn làm gì chứ?”
“Cái này ngươi không cần lo cho ta, tóm lại nhất định phải tới tìm ta! Ta sẽ giúp ngươi!” Si Ảnh kiên định trả lời.
Giúp? Si Ảnh có cách để chống lại hoàng đế sao? Nghi vấn trong lòng Phạm càng lúc càng nhiều…
/78
|