Đồ sứ phẩm chất này, không ngờ có thể bán ra giá bốn ngàn vạn, ngay cả Lý lão bản cũng nghi ngờ quyết định của mình, có chính xác hay không?
- Hai ngàn vạn, ta muốn đồ sứ này!
Âm thanh của Lý Đại Lực còn chưa dứt, Trang Duệ đã đứng dậy, bày ra cái giá đỡ bắt buộc phải có, giá thành phẩm và lợi nhuận cũng thu trở lại, vung tay chơi đám Nhật Bản này cũng tốt.
Cho dù là giá trị nghệ thuật hay giá trị của vật chất, thì cái Bạch Địa Hắc Hoa Ngư Phượng Văn Tứ Hệ Bình này, đã vượt xa món đồ sứ cung khí lúc trước.
Trước khi Trang Duệ ra giá, rất nhiều người có thực lực trong nước cũng mang theo thần sắc hưng phấn trên mặt, lộ ra thần sắc kích động.
Nhưng khi Trang Duệ hô ra cái giá hai ngàn vạn xong, trong tràng lập tức trở nên yên tĩnh.
Mà mấy lão bạn vốn định kêu giá một ngàn năm trăm vạn, lập tức hành quân lặng lẽ, trên mặt phát sốt, may mắn là không có hét giá ra, nếu không không gánh nổi mặt mũi bị tổn thất.
- Trang lão sư ra giá hai ngàn vạn, còn có vị bằng hữu nào cảm thấy hứng thú hay không? Bởi vì món đồ sứ này chính là một kiện gốm sứ quan diêu Từ Châu cuối cùng, bỏ qua thì không còn gặp nữa a.
Đứng trên bàn đấu giá, Lý lão bản lập tức kích động, sau khi Trang Duệ ra giá, bắt đầu tận hết sức lực thét to, nhưng trình độ chủ trì đấu giá của hắn đúng là không chuyên nghiệp, những lời này của hắn chẳng khác gì những người bán đồ ăn ở chợ.
- Sơn Mộc Quân ta, thêm một ngàn vạn, ba ngàn vạn!
Trong tràng yên tĩnh hai phút, Sơn Mộc Quân một lần nữa đứng dậy, đưa tay hô một cái giá.
Sơn Mộc Quân ưa thích nhất chính là cảm giác ôm đồ sứ, cảm giác lúc ấy tất cả ánh mắt của những người trong tràng sẽ nhìn vào hắn, đều trộn lẫn hâm mộ ghen ghét, mà cực kỳ ưa thích cảm giác này, loại cảm giác khống chế cả buổi đấu giá, phi thường tốt.
- Ba ngàn vạn, Sơn Mộc tiên sinh ra giá, còn có vị bằng hữu nào ra giá nữa không?
Lý Đại Lực cũng có loại cảm giác này, bởi vì đây là lần cuối cùng hắn chủ trì đấu giá trong kiếp sống đấu giá chợ đêm hơn mười năm nay, từ khi hắn nghe được cái giá trên trời này, đã làm cho Lý lão bản nhiệt huyết sôi trào, giống như cảm giác rong ruổi trên người của nữ nhân vậy.
- Lão đệ, không nên ra giá tiếp, hai món đồ vật này chưa được chứng minh là thật, ngươi mang về là đồ giả sẽ bị cười thối mặt.
Kim Bàn Tử nhìn thấy Trang Duệ muốn ra giá, vội vàng mở miệng khuyên bảo, hắn đã sống trong giới đồ cổ mấy chục năm, đồ vật hắn nhìn thấy quá nhiều, tuy trên người của hai món đồ sứ này không tìm được khiếm khuyết nhỏ nào, nhưng lần đấu giá này vẫn cho Kim Bàn Tử cảm giác quỷ dị.
Tuy Kim Bàn Tử cũng không có nói ra sơ hở ở đâu, nhưng hắn ngửi được mùi vị của âm mưu, nên lúc này giữ Trang Duệ lại, không cho hắn tiếp tục ra giá.
Kim Bàn Tử kéo một cái, làm cho trong tràng yên tĩnh lại, vốn tất cả mọi người trông cậy vào Trang Duệ tiếp tục cùng mấy tên Nhật Bản này đấu giá, không nghĩ tới Trang Duệ lại không lên tiếng.
Trên mặt của Sơn Mộc Quân xuất hiện nụ cười thẳng lợi, xem ra cái giá của món đồ sứ đầu tiên, đã làm cho tên Châu Á này sợ hãi, không dám cạnh tranh với mình nữa.
- Bốn ngàn vạn!
Nhưng nụ cười trên mặt của hắn còn chưa tắt đi, đã cứng ngắt trên mặt, báo giá bốn ngàn vạn, đã phá hủy phán đoán của hắn.
- Trang lão sư lại báo giá?
- Nhìn kìa, đó là Lục tổng, Lục tổng của tập đoàn Đông Sơn.
- Hắc, quả nhiên là công ty lớn nhất của tỉnh, tài đại khí thô a!
- Ngươi biết cái gì, tốn bốn ngàn vạn, chẳng những có thể đạt được lợi ích thực tế, còn có thể quảng cáo, sẽ có mặt mũi, ta mà có tiền, ta cũng làm vậy.
Hào khí trong tràng nghe được âm thanh báo giá, trở nên sôi trào, mà vị Lục tổng kia, đã đứng dậy, không ngừng ân cần chấp tay cảm ơn với mọi người xung quanh, giống như đang trong buổi biểu diễn thời trang vậy.
Kỳ thật với tâm tư của Lục tổng, người đoán ra không ít, hắn hô cái giá bốn ngàn vạn, đúng là có ý này.
Tuy buổi đấu giá chợ đêm này không thể đưa lên mặt bàn, nhưng trong những người ở đây, đều là những lão bản các xí nghiệp nổi tiếng trong nước, có thể lưu ấn tượng sâu sắc với bọn họ, đối với phát triển xí nghiệp của mình, đó là trăm lợi không một hại.
Mà cái tập đoàn Thai Tử này của hắn đã thành lập từ năm tám mươi thế kỷ trước, vốn là không có tiếng tăm gì, nhưng trong một lần đấu giá ở Hồng Kông, bỏ ra mấy tỷ, chụp được vài món quốc bảo trân quý.
Việc này qua đi, cộng thêm sự cổ động của truyền thông, cơ hồ chỉ trong một đêm, danh tiếng của tập đoàn Thái Tư được truyền bá ra, ở trong nước không người nào không biết, hiệu quả tuyệt đối còn mạnh hơn bỏ mấy tỷ ra thuê người đi quảng cáo rất nhiều lần.
Đương nhiên, tính chất của đấu giá chợ đêm và đấu giá Hồng Kông khác nhau, nhưng người trong nơi này toàn là người có danh tiếng, có thể được những lão bản ở đây nhớ rõ thì chẳng khác gì được quảng cáo trên truyền thông.
- Năm ngàn vạn!
Sơn Mộc Quân đứng dậy, mặt không biểu tình hô lên.
Cái giá năm ngàn vạn hô lên, trong tràng lập tức vang lên âm thanh nghị luận, ánh mắt tất cả mọi người, một lần nữa ngưng tụ trên người Sơn Mộc Quân, ngay cả Trang Duệ cũng ăn cả kinh.
Tuy năm nay trong thị trường đấu giá quốc tế, đồ sứ Trung Quốc được phóng đại, nhưng có giá cả năm ngàn vạn, có thể cũng đủ đạt tới giá cả thành giao của đồ sứ trong mười năm qua, đứng vào Top 5, hơn nữa còn trong một phiên đấu giá chợ đêm, đúng là hiếm thấy.
Phải biết rằng, nhiều đồ cổ có thể bán giá trên trời, kỳ thật đều có đánh thuế, cho nên kim ngạch giao dịch, trên cơ bản đều xuất hiện trong phòng đấu giá chính quy, mà đấu giá chợ đêm, ba ngàn năm trăm vạn là đại thủ bút, nhưng đây là chợ đêm, đã đánh vỡ nhận thức của tất cả mọi người.
Giá tiền này đã làm cho Lục tổng chột dạ, tuy hắn có thể móc nhiều tiền hơn nữa, nhưng chu quy lực lượng không đủ, cái giá bốn ngàn vạn, đã là cực hạn thừa nhận trong tâm lý của hắn.
Những người sưu tập trong nước nhìn nhau, bọn họ đã cảm giác được, món đồ sứ này sẽ bị người ta mang đi.
Có một ít người trong lòng cân nhắc, có nên mật báo hay không, gọi điện báo cho cảnh sát a? Dù sao cũng không thể để cho bọn Nhật Bản này mang đồ sứ đi về nước được!
- Sáu ngàn vạn!
Thời điểm tất cả mọi người cho rằng Bạch Địa Hắc Hoa Ngư Phượng Văn Tứ Hệ Bình cuối cùng có giá cuối cùng là năm ngàn vạn, Trang Duệ lại hô lên.
- Lão đệ, ngươi điên rồi sao? Đây không phải đồ sứ Nguyên Thanh Hoa, cho dù là gốm sứ của năm đại hầm lò quan diêu đi nữa, cũng không đáng giá này!
Kim Bàn Tử nhìn Trang Duệ mà tiếc rèn sắt không thành thép, sau khi hắn nói ra, Trang Duệ lại tiếp tục ra giá chính là hờn dỗi, không muốn cho bọn Nhật Bản mang đồ sứ đi.
- Trang lão sư nhân nghĩa!
- Quả nhiên là đại gia a, lực lượng quá mạnh, kêu sáu ngàn vạn mà mặt không đổi sắc.
- Hai ngàn vạn, ta muốn đồ sứ này!
Âm thanh của Lý Đại Lực còn chưa dứt, Trang Duệ đã đứng dậy, bày ra cái giá đỡ bắt buộc phải có, giá thành phẩm và lợi nhuận cũng thu trở lại, vung tay chơi đám Nhật Bản này cũng tốt.
Cho dù là giá trị nghệ thuật hay giá trị của vật chất, thì cái Bạch Địa Hắc Hoa Ngư Phượng Văn Tứ Hệ Bình này, đã vượt xa món đồ sứ cung khí lúc trước.
Trước khi Trang Duệ ra giá, rất nhiều người có thực lực trong nước cũng mang theo thần sắc hưng phấn trên mặt, lộ ra thần sắc kích động.
Nhưng khi Trang Duệ hô ra cái giá hai ngàn vạn xong, trong tràng lập tức trở nên yên tĩnh.
Mà mấy lão bạn vốn định kêu giá một ngàn năm trăm vạn, lập tức hành quân lặng lẽ, trên mặt phát sốt, may mắn là không có hét giá ra, nếu không không gánh nổi mặt mũi bị tổn thất.
- Trang lão sư ra giá hai ngàn vạn, còn có vị bằng hữu nào cảm thấy hứng thú hay không? Bởi vì món đồ sứ này chính là một kiện gốm sứ quan diêu Từ Châu cuối cùng, bỏ qua thì không còn gặp nữa a.
Đứng trên bàn đấu giá, Lý lão bản lập tức kích động, sau khi Trang Duệ ra giá, bắt đầu tận hết sức lực thét to, nhưng trình độ chủ trì đấu giá của hắn đúng là không chuyên nghiệp, những lời này của hắn chẳng khác gì những người bán đồ ăn ở chợ.
- Sơn Mộc Quân ta, thêm một ngàn vạn, ba ngàn vạn!
Trong tràng yên tĩnh hai phút, Sơn Mộc Quân một lần nữa đứng dậy, đưa tay hô một cái giá.
Sơn Mộc Quân ưa thích nhất chính là cảm giác ôm đồ sứ, cảm giác lúc ấy tất cả ánh mắt của những người trong tràng sẽ nhìn vào hắn, đều trộn lẫn hâm mộ ghen ghét, mà cực kỳ ưa thích cảm giác này, loại cảm giác khống chế cả buổi đấu giá, phi thường tốt.
- Ba ngàn vạn, Sơn Mộc tiên sinh ra giá, còn có vị bằng hữu nào ra giá nữa không?
Lý Đại Lực cũng có loại cảm giác này, bởi vì đây là lần cuối cùng hắn chủ trì đấu giá trong kiếp sống đấu giá chợ đêm hơn mười năm nay, từ khi hắn nghe được cái giá trên trời này, đã làm cho Lý lão bản nhiệt huyết sôi trào, giống như cảm giác rong ruổi trên người của nữ nhân vậy.
- Lão đệ, không nên ra giá tiếp, hai món đồ vật này chưa được chứng minh là thật, ngươi mang về là đồ giả sẽ bị cười thối mặt.
Kim Bàn Tử nhìn thấy Trang Duệ muốn ra giá, vội vàng mở miệng khuyên bảo, hắn đã sống trong giới đồ cổ mấy chục năm, đồ vật hắn nhìn thấy quá nhiều, tuy trên người của hai món đồ sứ này không tìm được khiếm khuyết nhỏ nào, nhưng lần đấu giá này vẫn cho Kim Bàn Tử cảm giác quỷ dị.
Tuy Kim Bàn Tử cũng không có nói ra sơ hở ở đâu, nhưng hắn ngửi được mùi vị của âm mưu, nên lúc này giữ Trang Duệ lại, không cho hắn tiếp tục ra giá.
Kim Bàn Tử kéo một cái, làm cho trong tràng yên tĩnh lại, vốn tất cả mọi người trông cậy vào Trang Duệ tiếp tục cùng mấy tên Nhật Bản này đấu giá, không nghĩ tới Trang Duệ lại không lên tiếng.
Trên mặt của Sơn Mộc Quân xuất hiện nụ cười thẳng lợi, xem ra cái giá của món đồ sứ đầu tiên, đã làm cho tên Châu Á này sợ hãi, không dám cạnh tranh với mình nữa.
- Bốn ngàn vạn!
Nhưng nụ cười trên mặt của hắn còn chưa tắt đi, đã cứng ngắt trên mặt, báo giá bốn ngàn vạn, đã phá hủy phán đoán của hắn.
- Trang lão sư lại báo giá?
- Nhìn kìa, đó là Lục tổng, Lục tổng của tập đoàn Đông Sơn.
- Hắc, quả nhiên là công ty lớn nhất của tỉnh, tài đại khí thô a!
- Ngươi biết cái gì, tốn bốn ngàn vạn, chẳng những có thể đạt được lợi ích thực tế, còn có thể quảng cáo, sẽ có mặt mũi, ta mà có tiền, ta cũng làm vậy.
Hào khí trong tràng nghe được âm thanh báo giá, trở nên sôi trào, mà vị Lục tổng kia, đã đứng dậy, không ngừng ân cần chấp tay cảm ơn với mọi người xung quanh, giống như đang trong buổi biểu diễn thời trang vậy.
Kỳ thật với tâm tư của Lục tổng, người đoán ra không ít, hắn hô cái giá bốn ngàn vạn, đúng là có ý này.
Tuy buổi đấu giá chợ đêm này không thể đưa lên mặt bàn, nhưng trong những người ở đây, đều là những lão bản các xí nghiệp nổi tiếng trong nước, có thể lưu ấn tượng sâu sắc với bọn họ, đối với phát triển xí nghiệp của mình, đó là trăm lợi không một hại.
Mà cái tập đoàn Thai Tử này của hắn đã thành lập từ năm tám mươi thế kỷ trước, vốn là không có tiếng tăm gì, nhưng trong một lần đấu giá ở Hồng Kông, bỏ ra mấy tỷ, chụp được vài món quốc bảo trân quý.
Việc này qua đi, cộng thêm sự cổ động của truyền thông, cơ hồ chỉ trong một đêm, danh tiếng của tập đoàn Thái Tư được truyền bá ra, ở trong nước không người nào không biết, hiệu quả tuyệt đối còn mạnh hơn bỏ mấy tỷ ra thuê người đi quảng cáo rất nhiều lần.
Đương nhiên, tính chất của đấu giá chợ đêm và đấu giá Hồng Kông khác nhau, nhưng người trong nơi này toàn là người có danh tiếng, có thể được những lão bản ở đây nhớ rõ thì chẳng khác gì được quảng cáo trên truyền thông.
- Năm ngàn vạn!
Sơn Mộc Quân đứng dậy, mặt không biểu tình hô lên.
Cái giá năm ngàn vạn hô lên, trong tràng lập tức vang lên âm thanh nghị luận, ánh mắt tất cả mọi người, một lần nữa ngưng tụ trên người Sơn Mộc Quân, ngay cả Trang Duệ cũng ăn cả kinh.
Tuy năm nay trong thị trường đấu giá quốc tế, đồ sứ Trung Quốc được phóng đại, nhưng có giá cả năm ngàn vạn, có thể cũng đủ đạt tới giá cả thành giao của đồ sứ trong mười năm qua, đứng vào Top 5, hơn nữa còn trong một phiên đấu giá chợ đêm, đúng là hiếm thấy.
Phải biết rằng, nhiều đồ cổ có thể bán giá trên trời, kỳ thật đều có đánh thuế, cho nên kim ngạch giao dịch, trên cơ bản đều xuất hiện trong phòng đấu giá chính quy, mà đấu giá chợ đêm, ba ngàn năm trăm vạn là đại thủ bút, nhưng đây là chợ đêm, đã đánh vỡ nhận thức của tất cả mọi người.
Giá tiền này đã làm cho Lục tổng chột dạ, tuy hắn có thể móc nhiều tiền hơn nữa, nhưng chu quy lực lượng không đủ, cái giá bốn ngàn vạn, đã là cực hạn thừa nhận trong tâm lý của hắn.
Những người sưu tập trong nước nhìn nhau, bọn họ đã cảm giác được, món đồ sứ này sẽ bị người ta mang đi.
Có một ít người trong lòng cân nhắc, có nên mật báo hay không, gọi điện báo cho cảnh sát a? Dù sao cũng không thể để cho bọn Nhật Bản này mang đồ sứ đi về nước được!
- Sáu ngàn vạn!
Thời điểm tất cả mọi người cho rằng Bạch Địa Hắc Hoa Ngư Phượng Văn Tứ Hệ Bình cuối cùng có giá cuối cùng là năm ngàn vạn, Trang Duệ lại hô lên.
- Lão đệ, ngươi điên rồi sao? Đây không phải đồ sứ Nguyên Thanh Hoa, cho dù là gốm sứ của năm đại hầm lò quan diêu đi nữa, cũng không đáng giá này!
Kim Bàn Tử nhìn Trang Duệ mà tiếc rèn sắt không thành thép, sau khi hắn nói ra, Trang Duệ lại tiếp tục ra giá chính là hờn dỗi, không muốn cho bọn Nhật Bản mang đồ sứ đi.
- Trang lão sư nhân nghĩa!
- Quả nhiên là đại gia a, lực lượng quá mạnh, kêu sáu ngàn vạn mà mặt không đổi sắc.
/1160
|