- Hắc, bạn hữu, ngài thật sự trâu bò. Đơn thương độc mã dám xông lênTuyết Sơn...
- Bạn hữu, đây là Tàng Ngao phải không? Sao trông giống như con sư tử vậy...
Sau khi nghe Trang Duệ giải thích xong, rốt cục mấy người này xác định Trang Duệ không phải là tuyết quái trong truyền thuyết, lập tức bao vây Trang Duệ, bảy miệng bát lưỡi hỏi. Trong mắt bọn họ, toàn thân Trang Duệ đều rất thần bí.
Trang Duệ mỉm cười. Chắn đầu gió nói chuyện. Chuyện như vậy không thể khiến người ta không cảm thấy khoái trá. Hắn lập tức đưa tay chỉ chỉ lên phía trên, nói:
- Đi thôi, phía trên có chỗ tránh gió, đi lên rồi nói sau...
- Mẹ nó, còn có người như vậy sao?
Nhìn Trang Duệ ngay cả gậy leo núi cũng không cầm, dẫn theo Bạch Sư liền chạy tới phía trước bọn họ, mấy người của đội leo núi lập tức nhìn vào mắt nhau. Bọn họ đã học được kiến thức leo núi ở câu lạc bộ. Xong, hiện tại tất cả đều bị lật úp.
Chờ tới khi bọn họ tới được nơi tránh gió như lời Trang Duệ đã nói, đã là hai mươi phút sau. Nhìn trước mặt có bếp gas màu bạc trước chế tạo tinh xảo. Phía trên đang đun nước sắp sôi. Trên mặt đất còn có miếng thịt xông khói, mấy người thiếu chút nữa thì ngã quỵ xuống dưới chân núi.
Đây là người thế nào vậy. Một người leo núi, nhưng ngay cả nồi chén muôi đều mang theo. Chẳng lẽ hắn không biết leo núi cần muốn giảm bớt trọng lượng không cần thiết hay sao?
Giống như dây thừng leo núi bốn mười năm trước, sức nặng bao nhiêu kg. Mà hiện tại có loại dây thừng leo núi có công hiệu tương tự, nhưng trọng lượng đã giảm hơn rất nhiều. Đây đều là vì muốn cải thiện, giảm bớt trọng lượng không cần thiết. Nhưng nhìn miệng ba lô của Trang Duệ đang khép hờ kia, ít nhất người bạn hữu này cũng mang trên lưng ước chừng bốn năm mươi cân.
Trang Duệ thịt dê đông cứng ném vào trong nồi, kêu lên:
- Nào, nào đến đây, đứng làm gì vậy. Ngồi xuống, đều ngồi xuống cả đi. Uống hớp nước nóng cho ấm người.
Mấy người giống như đang ở trong mộng hư hư thực thực, nghe Trang Duệ nói xong, mới tỉnh lại, vội vàng cởi bỏ ba lô, kéo cái mũ chùm kín trên đầu xuống.
Ngồi ở đối diện Trang Duệ chính là một thành viên leo núi khoảng ba mươi tuổi. Sau khi nhìn thấy mặt Trang Duệ, anh ta phát ra một tiếng thét kinh hãi:
- Anh... Anh là Trang Lão sư sao?
- Anh biết tôi sao?
Trang Duệ nghe vậy hơi sửng sốt. Hắn không ngờ được tại Tuyết Sơn cả năm không có dấu chân người, lại còn có người biết hắn.
- Hắc, Trang Lão sư, ngài nổi danh lâu như vậy, nghe nói người trong hiệp hội thế giới mạo hiểm đều phát thư mời ngài. Ngài chính là thần tượng của tôi...
Người bạn hữu này nói giọng vùng Đông Bắc vung cánh tay lên. Trông anh ta quả thực còn cuồng nhiệt hơn so với đuổi tinh tộc. Khi nhìn thấy người thần bí trước mặt là Trang Duệ, nghi hoặc trong lòng bọn họ cũng hoàn toàn biến mất.
Kỳ thật Trang Duệ không biết, ở trong nước thậm chí trong giới khoa học và thám hiểm trên thế giới, hắn dĩ nhiên đã trở thành một truyền thuyết.
Phát hiện đảo hải tặc, tìm ra bảo tàng cphủ đầy bụi chìm dưới đáy biển ngàn năm, cùng với lăng mộ của Thành Cát Tư Hãn. Những điều đó khiến cho danh tiếng của Trang Duệ nổi lên như cồn. Phải biết rằng bất kỳ một chuyện nào trong số đó đều có thể khiến người thường cả đời không thể hoàn thành.
Trong mắt những người mới bắt đầu bước vào thám hiểm, Trang Duệ kia quả thực chính là một người giống như nhân vật thần thoại mắt đỏ ngươi vàng, ba đầu sáu tay. Mấy vị trước mặt này tất nhiên cũng không ngoại lệ.
Mà chuyện Trang Duệ một mình mang theo nhiều đồ vật như vậy, mấy ngừoi này đều bị hưng phấn mà không để ý tới nữa. Bọn họ vây quanh Trang Duệ hỏi đông hỏi tây yêu cầu chụp ảnh chung. Còn thiếu chút nữa thì bảo hắn ký tên lên quần lót của mình.
Trang Duệ cũng dở khóc dở cười. Hắn không ngờ tránh ở Tuyết Sơn với độ cao mấy nghìn thước so với mặt nước biển, không ngờ cũng có thể gặp được bọn họ. Xem ra sau này thật sự phải đi "Huyên Duệ Đảo" ẩn cư mới được.
Thật sự không chịu nổi những ánh mắt nóng bỏng bên cạnh kia, tốc độ ăn cơm của Trang Duệ còn nhanh hơn trước kia rất nhiều. Sau khi ăn hai chén cơm nóng vào bụng, trên bầu trời bỗng nhiên truyền đến những tiếng chim ưng kêu.
- Tiểu Kim?
rang Duệ ngẩng đầu nhìn lại. Hình bóng Kim Điêu từ phía sau núi bay qua đỉnh núi đi ra.
Kim Điêu mở hai cánh liệng dưới ánh mặt trời, chiếu xuống kim quang lấp lánh. Đúng là chim đại bàng trên chín tầng mây, trên một nền tuyết trắng thật sự khiến người ta cảm thấy loá mắt.
- Các anh. Các anh cứ từ từ ăn. Ăn xong cứ để mọi thứ lại đây. Khi nào tôi xuống núi sẽ thu dọn sau. Bạch Sư, đi!
Nhìn thấy Tiểu Kim xuất hiện, Trang Duệ mừng rỡ. Có lẽ nó đã tìm được báo tuyết. Sau khi hắn đánh tiếng với Bạch Sư xong, cũng bất chấp nồi niêu, chén bán trên mặt đất, một tay cầm lấy ba lô, liền đi nhanh lên núi.
Trong lúc Trang Duệ leo lên trên, Kim Điêu vẫn xoay quanh trên bầu trời cách đỉnh đầu hắn khoảng mấy chục thước, trong miệng không ngừng phát ra những tiếng kêu lảnh lót.
Các thành viên của đội leo núi nhìn thấy cảnh tượng thần kỳ này đều kinh ngạc không nói lên lời. Trong lòng họ có suy nghĩ cả trăm lần cũng không giải thích được điều này. Vì sao Kim Điêu của Đại Tuyết Sơn lại không công kích Trang Duệ vậy?
Hai mươi năm sau, một thành viên trong bốn người này đã liên tục leo núi cùng với các vận động viên leo núi nổi tiếng trên thế giới, có thể nói là đã chinh phục vô số ngọn núi cao và hiểm trở nơi vùng cấm của loài người. Người đó đã giành được rất nhiều vinh dự lớn cho Trung Quốc, đồng thời trở thành hội trưởng hiệp hội leo núi ở Trung Quốc.
Khi hắn xuất bản một quyển 《nhật kí lên núi》, trong đó có một lá thư ghi chép tỉ mỉ về chuyến đi gặp Trang Duệ lần này.
Trong thư cuối cùng có viết như sau:
"Thể thao leo núi là thể hiện tinh thần tiến thủ của con người muốn tiến nhanh hơn, cao hơn, mạnh hơn. Nó còn biểu hiện tính tích cực của một dân tộc, một quốc gia.
Nhìn theo bóng dáng Trang tiên sinh đi xa, tôi càng thêm kiên định với lựa chọn của mình. Tôi muốn tinh thần không sợ này sẽ tiếp tục, bản thân công hiến một chút sự nghiệp cho Trung Quốc. Tôi tin tưởng, ngay của tổ quốc sẽ rất tốt!
...
Đương nhiên Trang Duệ không biết thành viên của đội leo núi mà mình tình cờ gặp mặt kia, sau này lại trở thành niềm kiêu ngạo của Trung Quốc. Giờ phút này hắn không dám có chút phân tâm nào. Bởi vì càng hướng lên trên, địa thế càng dốc. Chỉ cần có chút sơ ý, chính là kết cục tan xương nát thịt.
Chỉ có điều Trang Duệ đến tột cùng đã ngồi nghỉ trên Tuyết Sơn, hơn nữa ném xuống toàn bộ xong chậu trong ba lô, sử dụng khinh thân, đi hơn một giờ, liền trèo qua được đoạn lộ trình mà người thường cần phải tốn thời gian năm sáu giờ.
- A... A a...
Đứng ở đỉnh núi Tuyết Sơn, ngẩng đầu nhìn mây xanh mấy trắng giống như xúc tu trên bầu trời, trong lúc nhất thời Trang Duệ hào hứng, ngửa mặt lên trời thét dài.
Tới gần đỉnh núi cơ bản đều là sông băng. Ngược lại, Trang Duệ không sợ sẽ gây ra hiện tượng tuyết lở chôn vùi mấy người kia dưới tuyết. Tiếng vang rất lớn chấn động bốn phía. Tuyết đọng trên sườn núi ì ầm chảy xuống.
Sẽ khi lăng không tới đỉnh núi, vừa nhìn các ngọn núi nhỏ, cảm giác đứng phía trên hàng nghìn đỉnh núi khác, khiến Trang Duệ vô cùng khoan khoái. Đủ loại suy nghĩ lo toan của thế gian, giờ phút này đều rời khỏi hắn. Tâm linh hắn đều đặt tại đỉnh Tuyết Sơn, lại một lần được tinh lọc và gột rửa.
- Ô ô... Ngao ô!
Bạch Sư đứng ở bên cạnh Trang Duệ, cũng phát ra tiếng gầm trầm thấp. Hơn nữa Kim Điêu xoay quanh trên đỉnh đầu hắn phát ra những tiếng kêu lảnh lót. Đại Tuyết Sơn yên tĩnh hàng tỉ năm chợt trở nên ồn ào náo động.
- Oa ngô... Oa ngô!
Bỗng nhiên, một tiếng động chói tai có lực xuyên thấu, lẫn vào đại hợp xuống trong đỉnh Tuyết Sơn này. Tiếng động thình lình phát ra, khiến Trang Duệ thét dài, nhưng trên mặt lộ vẻ mừng như điên.
- Tiểu Tuyết, là ngươi phải không?
- Bạn hữu, đây là Tàng Ngao phải không? Sao trông giống như con sư tử vậy...
Sau khi nghe Trang Duệ giải thích xong, rốt cục mấy người này xác định Trang Duệ không phải là tuyết quái trong truyền thuyết, lập tức bao vây Trang Duệ, bảy miệng bát lưỡi hỏi. Trong mắt bọn họ, toàn thân Trang Duệ đều rất thần bí.
Trang Duệ mỉm cười. Chắn đầu gió nói chuyện. Chuyện như vậy không thể khiến người ta không cảm thấy khoái trá. Hắn lập tức đưa tay chỉ chỉ lên phía trên, nói:
- Đi thôi, phía trên có chỗ tránh gió, đi lên rồi nói sau...
- Mẹ nó, còn có người như vậy sao?
Nhìn Trang Duệ ngay cả gậy leo núi cũng không cầm, dẫn theo Bạch Sư liền chạy tới phía trước bọn họ, mấy người của đội leo núi lập tức nhìn vào mắt nhau. Bọn họ đã học được kiến thức leo núi ở câu lạc bộ. Xong, hiện tại tất cả đều bị lật úp.
Chờ tới khi bọn họ tới được nơi tránh gió như lời Trang Duệ đã nói, đã là hai mươi phút sau. Nhìn trước mặt có bếp gas màu bạc trước chế tạo tinh xảo. Phía trên đang đun nước sắp sôi. Trên mặt đất còn có miếng thịt xông khói, mấy người thiếu chút nữa thì ngã quỵ xuống dưới chân núi.
Đây là người thế nào vậy. Một người leo núi, nhưng ngay cả nồi chén muôi đều mang theo. Chẳng lẽ hắn không biết leo núi cần muốn giảm bớt trọng lượng không cần thiết hay sao?
Giống như dây thừng leo núi bốn mười năm trước, sức nặng bao nhiêu kg. Mà hiện tại có loại dây thừng leo núi có công hiệu tương tự, nhưng trọng lượng đã giảm hơn rất nhiều. Đây đều là vì muốn cải thiện, giảm bớt trọng lượng không cần thiết. Nhưng nhìn miệng ba lô của Trang Duệ đang khép hờ kia, ít nhất người bạn hữu này cũng mang trên lưng ước chừng bốn năm mươi cân.
Trang Duệ thịt dê đông cứng ném vào trong nồi, kêu lên:
- Nào, nào đến đây, đứng làm gì vậy. Ngồi xuống, đều ngồi xuống cả đi. Uống hớp nước nóng cho ấm người.
Mấy người giống như đang ở trong mộng hư hư thực thực, nghe Trang Duệ nói xong, mới tỉnh lại, vội vàng cởi bỏ ba lô, kéo cái mũ chùm kín trên đầu xuống.
Ngồi ở đối diện Trang Duệ chính là một thành viên leo núi khoảng ba mươi tuổi. Sau khi nhìn thấy mặt Trang Duệ, anh ta phát ra một tiếng thét kinh hãi:
- Anh... Anh là Trang Lão sư sao?
- Anh biết tôi sao?
Trang Duệ nghe vậy hơi sửng sốt. Hắn không ngờ được tại Tuyết Sơn cả năm không có dấu chân người, lại còn có người biết hắn.
- Hắc, Trang Lão sư, ngài nổi danh lâu như vậy, nghe nói người trong hiệp hội thế giới mạo hiểm đều phát thư mời ngài. Ngài chính là thần tượng của tôi...
Người bạn hữu này nói giọng vùng Đông Bắc vung cánh tay lên. Trông anh ta quả thực còn cuồng nhiệt hơn so với đuổi tinh tộc. Khi nhìn thấy người thần bí trước mặt là Trang Duệ, nghi hoặc trong lòng bọn họ cũng hoàn toàn biến mất.
Kỳ thật Trang Duệ không biết, ở trong nước thậm chí trong giới khoa học và thám hiểm trên thế giới, hắn dĩ nhiên đã trở thành một truyền thuyết.
Phát hiện đảo hải tặc, tìm ra bảo tàng cphủ đầy bụi chìm dưới đáy biển ngàn năm, cùng với lăng mộ của Thành Cát Tư Hãn. Những điều đó khiến cho danh tiếng của Trang Duệ nổi lên như cồn. Phải biết rằng bất kỳ một chuyện nào trong số đó đều có thể khiến người thường cả đời không thể hoàn thành.
Trong mắt những người mới bắt đầu bước vào thám hiểm, Trang Duệ kia quả thực chính là một người giống như nhân vật thần thoại mắt đỏ ngươi vàng, ba đầu sáu tay. Mấy vị trước mặt này tất nhiên cũng không ngoại lệ.
Mà chuyện Trang Duệ một mình mang theo nhiều đồ vật như vậy, mấy ngừoi này đều bị hưng phấn mà không để ý tới nữa. Bọn họ vây quanh Trang Duệ hỏi đông hỏi tây yêu cầu chụp ảnh chung. Còn thiếu chút nữa thì bảo hắn ký tên lên quần lót của mình.
Trang Duệ cũng dở khóc dở cười. Hắn không ngờ tránh ở Tuyết Sơn với độ cao mấy nghìn thước so với mặt nước biển, không ngờ cũng có thể gặp được bọn họ. Xem ra sau này thật sự phải đi "Huyên Duệ Đảo" ẩn cư mới được.
Thật sự không chịu nổi những ánh mắt nóng bỏng bên cạnh kia, tốc độ ăn cơm của Trang Duệ còn nhanh hơn trước kia rất nhiều. Sau khi ăn hai chén cơm nóng vào bụng, trên bầu trời bỗng nhiên truyền đến những tiếng chim ưng kêu.
- Tiểu Kim?
rang Duệ ngẩng đầu nhìn lại. Hình bóng Kim Điêu từ phía sau núi bay qua đỉnh núi đi ra.
Kim Điêu mở hai cánh liệng dưới ánh mặt trời, chiếu xuống kim quang lấp lánh. Đúng là chim đại bàng trên chín tầng mây, trên một nền tuyết trắng thật sự khiến người ta cảm thấy loá mắt.
- Các anh. Các anh cứ từ từ ăn. Ăn xong cứ để mọi thứ lại đây. Khi nào tôi xuống núi sẽ thu dọn sau. Bạch Sư, đi!
Nhìn thấy Tiểu Kim xuất hiện, Trang Duệ mừng rỡ. Có lẽ nó đã tìm được báo tuyết. Sau khi hắn đánh tiếng với Bạch Sư xong, cũng bất chấp nồi niêu, chén bán trên mặt đất, một tay cầm lấy ba lô, liền đi nhanh lên núi.
Trong lúc Trang Duệ leo lên trên, Kim Điêu vẫn xoay quanh trên bầu trời cách đỉnh đầu hắn khoảng mấy chục thước, trong miệng không ngừng phát ra những tiếng kêu lảnh lót.
Các thành viên của đội leo núi nhìn thấy cảnh tượng thần kỳ này đều kinh ngạc không nói lên lời. Trong lòng họ có suy nghĩ cả trăm lần cũng không giải thích được điều này. Vì sao Kim Điêu của Đại Tuyết Sơn lại không công kích Trang Duệ vậy?
Hai mươi năm sau, một thành viên trong bốn người này đã liên tục leo núi cùng với các vận động viên leo núi nổi tiếng trên thế giới, có thể nói là đã chinh phục vô số ngọn núi cao và hiểm trở nơi vùng cấm của loài người. Người đó đã giành được rất nhiều vinh dự lớn cho Trung Quốc, đồng thời trở thành hội trưởng hiệp hội leo núi ở Trung Quốc.
Khi hắn xuất bản một quyển 《nhật kí lên núi》, trong đó có một lá thư ghi chép tỉ mỉ về chuyến đi gặp Trang Duệ lần này.
Trong thư cuối cùng có viết như sau:
"Thể thao leo núi là thể hiện tinh thần tiến thủ của con người muốn tiến nhanh hơn, cao hơn, mạnh hơn. Nó còn biểu hiện tính tích cực của một dân tộc, một quốc gia.
Nhìn theo bóng dáng Trang tiên sinh đi xa, tôi càng thêm kiên định với lựa chọn của mình. Tôi muốn tinh thần không sợ này sẽ tiếp tục, bản thân công hiến một chút sự nghiệp cho Trung Quốc. Tôi tin tưởng, ngay của tổ quốc sẽ rất tốt!
...
Đương nhiên Trang Duệ không biết thành viên của đội leo núi mà mình tình cờ gặp mặt kia, sau này lại trở thành niềm kiêu ngạo của Trung Quốc. Giờ phút này hắn không dám có chút phân tâm nào. Bởi vì càng hướng lên trên, địa thế càng dốc. Chỉ cần có chút sơ ý, chính là kết cục tan xương nát thịt.
Chỉ có điều Trang Duệ đến tột cùng đã ngồi nghỉ trên Tuyết Sơn, hơn nữa ném xuống toàn bộ xong chậu trong ba lô, sử dụng khinh thân, đi hơn một giờ, liền trèo qua được đoạn lộ trình mà người thường cần phải tốn thời gian năm sáu giờ.
- A... A a...
Đứng ở đỉnh núi Tuyết Sơn, ngẩng đầu nhìn mây xanh mấy trắng giống như xúc tu trên bầu trời, trong lúc nhất thời Trang Duệ hào hứng, ngửa mặt lên trời thét dài.
Tới gần đỉnh núi cơ bản đều là sông băng. Ngược lại, Trang Duệ không sợ sẽ gây ra hiện tượng tuyết lở chôn vùi mấy người kia dưới tuyết. Tiếng vang rất lớn chấn động bốn phía. Tuyết đọng trên sườn núi ì ầm chảy xuống.
Sẽ khi lăng không tới đỉnh núi, vừa nhìn các ngọn núi nhỏ, cảm giác đứng phía trên hàng nghìn đỉnh núi khác, khiến Trang Duệ vô cùng khoan khoái. Đủ loại suy nghĩ lo toan của thế gian, giờ phút này đều rời khỏi hắn. Tâm linh hắn đều đặt tại đỉnh Tuyết Sơn, lại một lần được tinh lọc và gột rửa.
- Ô ô... Ngao ô!
Bạch Sư đứng ở bên cạnh Trang Duệ, cũng phát ra tiếng gầm trầm thấp. Hơn nữa Kim Điêu xoay quanh trên đỉnh đầu hắn phát ra những tiếng kêu lảnh lót. Đại Tuyết Sơn yên tĩnh hàng tỉ năm chợt trở nên ồn ào náo động.
- Oa ngô... Oa ngô!
Bỗng nhiên, một tiếng động chói tai có lực xuyên thấu, lẫn vào đại hợp xuống trong đỉnh Tuyết Sơn này. Tiếng động thình lình phát ra, khiến Trang Duệ thét dài, nhưng trên mặt lộ vẻ mừng như điên.
- Tiểu Tuyết, là ngươi phải không?
/1160
|