Thôn của Lão Tam Lưu Trường Phát gọi là Lưu Gia Trang, nghe nói từ thời Đường đã có người cư ngụ, tuy trải qua cả ngàn năm nhưng người trong nà phần lớn đều họ Lưu, chỉ có hai họ khác mà thôi.
Có một họ Trương, nghe lớp người già nói thì thời đầu nhà Thanh thì binh tướng của Lý Tự Thành sau khi bại lui thì mai danh ẩn tích vào thôn. Trong các thế gia vọng tộc trong thôn, có một phần năm là người họ Trương.
Còn có một họ Dư, dòng dõi này cũng như họ Trương, cũng là từ bên ngoài đến, hơn nữa những người tuổi tác cao còn nhớ rõ, đó là những năm sáu mươ có một cặp vợ chồng trẻ chạy nạn đến Lưu Gia Trang.
Vào những năm sáu mươi, vì Lưu Gia Trang địa lý vắng vẻ nên không bị đánh vào, vì vậy mà cặp vợ chồng kia định cư ở đây. Vì hai vợ chồng kia đều biết chữ, những khi nhàn hạ sẽ dạy cho trẻ con đọc sách viết chữ, mà nông dân lại rất chân thật, vì vậy dần tôn kính, thời gian dài cũng coi nhà này thành một phần của thôn.
Hai vợ chồng này giống như cũng có số mệnh, sau này sinh ra hai đứa con trai, ngoài những năm cuối thế kỷ thì người chồng đưa con trai lớn ra tìm kế sinh nhai, thì bọn họ vẫn ở lại dạy học, đến thập niên 90 thì giáo viên dạy vỡ lòng cho Lưu Trường Phát cũng là hai vợ chồng nhà này.
Nhưng sau khi hai vợ chồng lấy được thân phận giáo viên để về hưu vào giữa những năm chín mươi thì đều gặp bệnh nặng qua đời, điều này làm cho người trong thôn rất thổn thức, lúc đó người trong thôn đều xuất lực để lo cho chuyện hậu sự của cặp vợ chồng này.
Cặp vợ chồng này có hai đứa con trai, đứa con lớn gọi là Dư Khốc, thứ hai gọi là Dư Hạo, hai anh em đã cưới những cô gái trong thôn, coi như là con rể của Lưu Gia Trang, hơn nữa với quan hệ của cha mẹ bọn họ, Lưu Gia Trang ai cũng không coi hai anh em bọn họ là người ngoài, còn có quan hệ thân mật với vài nhà khác.
Con trai lớn của Dư gia sau khi kết hôn được vài tháng thì đi ra bên ngoài làm công những bảy năm, nghe nói cũng không kiếm được tiền, sau khi trở về thì thành thật làm nông, người rất tốt, nhưng đáng tiếc là sau này sinh con, bây giờ đã chín tuổi nhưng gặp người chỉ biết cười ngây ngô.
Dư Khốc tính cách trầm ổn, bình thường biểu hiện cũng rất an phận, sau khi làm công không kiếm được tiền thì quay về cũng thành thật làm việc nuôi gia đình, nhưng cứ mỗi cách một thời gian ngắn lại chạy ra ngoài một chuyến, thời gian không ngắn, có đôi khi ở lại vài tháng. Người trong thôn nghe nói hắn tìm được thân thích của cha mẹ ở Hà Nam, vì vậy mà thường đi lại.
Tuy cuộc sống của gia đình Dư Khốc không có thể nói là quá tốt nhưng vấn đề cơm nước lại không có gì đáng lo, còn cậu thứ hai thì tính cách ngã ngớn, tuy cũng đã kết hôn nhưng cả ngày chỉ biết nghĩ không làm mà hưởng, thường xuyên chạy vào huyện thành kết giao một đám bạn bè không đứng đắn.
Lần này vụ án cướp dầu ở kho lương thực trên huyện có liên quan đến cậu thứ hai của Dư gia là Dư Hạo, bây giờ hắn đang bị nhốt ở trại tạm giam huyện, vợ của Dư Hạo có thân thich với nhà Nhị Mao, vì vậy mà đêm qua tìm được Lưu Trường Phát. Nàng vốn cho rằng Lưu Trường Phát đi làm trong huyện thành, có thể giúp đỡ được mình, nào biết Lão Tam chỉ là một nhân viên nhà nước nhỏ hạt vừng, căn bản không thể nào làm được gì.
- Đại ca, anh cần phải nghĩ biện pháp cứu...Cứu lão Nhị ra, nếu như anh ấy bị phán quyết thì hai mẹ con chúng em sống thế nào đây...
Khác biệt với tình huống nhà Lưu Trường Phát đang vui vẻ, bây giờ trong nhà Dư Khốc lại rất thê lương, vợ của Lão Nhị đang lên tiếng khóc rống.
- Em gái, em cứ về trước, anh còn phải nghĩ biện pháp, khóc cũng không làm gì được. Còn em, em đưa em gái về nhà, cũng mang cả con gái theo, tối ở lại với cô ấy, đừng về.
Dư Khốc nở nụ cười tiễn chân vợ cửa Dư Hạo ra ngoài cửa.
- Vậy tối nay ai nấu cơm cho anh?
Vợ Dư Khốc trước khi đi còn hỏi.
- Không đói chết đâu, em đừng lo.
Trong mắt Dư Khốc lóe lên hàn quang, điều này làm vợ hắn chợt run lên, vội vàng kéo con đi ra ngoài, con gái xuất giá thì coi như một đi không trở lại.
Người khác không biết nhưng vợ của Dư Khốc lại biết rất rõ, chồng mình có vẻ là người thành thật nhưng thật ra là người lòng dạ độc ác, con của mình sở dĩ ngây ngốc như vậy cũng là vì khi có mang bị đánh, thiếu chút nữa thì sinh non, chỉ là con sau khi sinh ra lại ngây ngốc thế này.
Vợ của Dư Khốc cũng không phải không muốn ly hôn, nhưng Dư Khốc cugnx đã nói rõ, nếu nàng có tâm tư như vậy thì hắn sẽ giết sạch cả nhà, điều này làm nàng sợ đến mức không bao giờ dám nhắc lại. Nhưng chỉ cần không chọc đến hắn, bình thường cuộc sống của hai mẹ con nàng cũng rất tốt, thỉnh thoảng hắn còn đưa ra vài trăm đồng không biết từ nơi nào có được cho nàng tiêu dùng.
- Huynh đệ Dư gia, lão Nhị đã bị bắt, anh không suy tính biện pháp, còn đi mua thịt ăn sao?
Sau khi tiễn chân đứa con ngốc và cô vợ ra khỏi nhà, Dư Khốc đến quầy mua vài món thức ăn.
- Lưu Nhị ca, chuyện của lão Nhị thật sự làm tôi phát sầu, nhưng lúc này thân thích bên Hà Nam đến, tôi cũng không thể không nhận, nếu không bọn họ sẽ nói Lưu Gia Trang không có quy củ, anh xem có phải không?
Dư Khốc nói với vẻ mặt khổ sở, người ta nhìn vào đều có vài phần đồng tình.
- Được rồi.
Ông chủ quầy hàng gói kỹ thức ăn rồi đưa cho Dư Khốc.
- Nhị ca, tôi về trước, nếu không thì đến nhà uống vài ly nhé?
Khi Dư Khốc xoay người thì nói một tiếng với Lưu Nhị ca, nhưng khi thấy đối phương khoát tay liên tục thì hắn đi về nhà mình.
Dư Khốc về đến nhà, hắn nhìn chung quanh, đóng cổng lại, sau đó cởi khóa cho con chó săn, lúc này mới đi vào phòng.
- Đại ca, chuyện của Lão Nhị chúng ta không thể không quản, nếu không tôi tìm người bỏ ra chút tiền cho cậu ấy ra khỏi nhà lao?
Trong nhà nhìn có vẻ không có người chợt có một âm thanh vang lên, thì ra trên mặt ghế trong góc phòng có một người đang ngồi, nhưng người này dáng người nhỏ gầy, nói chung chỉ khoảng một mét năm, nếu không chú ý sẽ tưởng là một thiếu niên.
Dư Khốc không lên tiếng mà kéo bức màn cửa sổ duy nhất trong nhà ra, sau đó đặt thức ăn lên bàn nói:
- Quản sao? Quản thế nào? Muốn chúng ta cùng vào nhà lao ngồi luôn à? Tôi đã nói Lão Nhị nhiều lần, cố gắng ở lại đây thêm vài ba năm, tôi sẽ đảm bảo nửa đời sau không lo đến chuyện ăn uống. Nhưng nó không nghe lời tôi, tôi lấy thứ gì để đi quản chuyện của nó?
Người đàn ông nhỏ thó kia có chút do dự, sau đó hắn đứng lên mở gói thức ăn nói:
- Nhưng chuyện của chúng ta...
Người kia vừa mở miệng đã bị Dư Khốc vung tay cắt ngang:
- Không có gì cả, hắn cũng không biết gì, như vậy cũng tốt, có thể giúp chúng ta di dời lực chú ý. Khoảng thời gian trước tôi có cảm giác bị theo dõi, nhưng sự việc này vừa xuất hiện, lực chú ý sẽ đổ dồn lên đám người kia.
- Chỉ cần chúng ta có thể nhanh chóng thành công, ai cũng không thể nào điều tra được sự việc trên đầu chúng ta, đến lúc đó đi hay ở tiến hay lùi đều rất tự nhiên, các huynh đệ làm xong phi vụ này thì muốn ra ngoại quốc sống cũng không là vấn đề.
Lúc này ánh mắt Dư Khốc cực kỳ độc ác, nếu như người trong Lưu Gia Trang thấy được sẽ cho rằng đây là một người khác, đây mà là Dư Khốc trước nay luôn cười tủm tỉm, cực kỳ an phận sao?
- Đại ca, việc này nên sớm sắp xếp, có nên đưa cháu ra ngoài trước không?
Tên đàn ông nhỏ gầy móc ra một bình rượu phượng tường rồi rót đầy hai ly.
- Hừ, khi nào thì cậu lề mề như vậy? Chúng mình đã làm thì còn chú ý nhiều như vậy sao?
Dư Khốc nghe thấy đối phương nhắc đến tiểu tử ngốc nhà mình thì nhíu mày, cặp mắt dựng lên, bất mãn nhìn đối phương.
- Đại ca, tôi cũng chỉ nói vậy mà thôi, không phải đều nghe theo lời anh sao?
Khi thấy Dư Khốc trừng mắt thì tiểu tử kia sợ đến mức toàn thân run rẩy, rượu cũng rớt ra ngoài khá nhiều, vì vậy mà vội vàng giải thích.
- À, cậu chờ một lát rồi di, thông báo cho người phía dưới, đều thành thật ở nhà cho tôi, không được ai gây chuyện, nếu không tôi sẽ lột da bọn họ. Đợi đến khi đám người khảo cổ kia rút đi, chúng ta sẽ lấy những thứ kia ra, đến lúc đó cũng không cần phải ở lại chỗ này.
Dư Khốc nâng ly rượu lên cụng với tiểu tử kia, sau đó rót cạn vào bụng, cũng không cần dùng đũa mà dùng tay bốc một miếng thức ăn.
Sau khi uống no say thì tên đàn ông nhỏ người kia bỏ đi, người này giống như có tật đi đường thích đi sát bên, hơn nữa bước chân rất khẽ, bộ dạng lại quá nhỏ, vì vậy từ trong nhà Dư Khốc đi ra, dù là ban ngày cũng không ai chú ý đến hắn.
- Vợ con sao?
Tiểu tử kia đi rồi, Dư Khốc ngồi trong nhà uống rượu một mình, vẻ mặt chốc chốc lại lộ ra nụ cười âm tàn, nếu có người đi qua và nhìn thấy sẽ đảm bảo sởn gai ốc.
Từ nhỏ được bố dắt đi khỏi Lưu Gia Trang đến Hà Nam và Lạc Dương, Dư Khốc mới biết xuất thân của mình, thì ra ông bố thường giúp người ta làm việc thiện cũng không phải tốt đẹp gì.
Bảy năm đó Dư Khốc tiếp xúc với một thế giới nằm mơ cũng không ngờ được, mà hắn dựa vào tính nhẫn nại, đầu óc nhạy bén và ra tay tàn nhẫn để xử lý những thứ có hại, tiếp nhận nghề tổ truyền của gia tộc.
Phụ nữ sao? Dư Khốc có rất nhiều ở khắp nơi, đều là những cô khuê nữ xinh đẹp trẻ tuổi, cũng có hai đứa con, như thế nào đặt vợ và đứa con ngốc ở đây vào trong lòng?
Nếu nói đến gái, cô gái ở trong đội khảo cổ là rất tốt, Dư Khốc rót vào bụng một ly rượu, ánh mắt có vẻ mê ly.
Cô gái mà Dư Khốc nhắc đến chính là thiếu nữ xinh đẹp đang dùng hai tay chống eo làm khó dễ Trang Duệ ở khu vực khảo cổ.
Có một họ Trương, nghe lớp người già nói thì thời đầu nhà Thanh thì binh tướng của Lý Tự Thành sau khi bại lui thì mai danh ẩn tích vào thôn. Trong các thế gia vọng tộc trong thôn, có một phần năm là người họ Trương.
Còn có một họ Dư, dòng dõi này cũng như họ Trương, cũng là từ bên ngoài đến, hơn nữa những người tuổi tác cao còn nhớ rõ, đó là những năm sáu mươ có một cặp vợ chồng trẻ chạy nạn đến Lưu Gia Trang.
Vào những năm sáu mươi, vì Lưu Gia Trang địa lý vắng vẻ nên không bị đánh vào, vì vậy mà cặp vợ chồng kia định cư ở đây. Vì hai vợ chồng kia đều biết chữ, những khi nhàn hạ sẽ dạy cho trẻ con đọc sách viết chữ, mà nông dân lại rất chân thật, vì vậy dần tôn kính, thời gian dài cũng coi nhà này thành một phần của thôn.
Hai vợ chồng này giống như cũng có số mệnh, sau này sinh ra hai đứa con trai, ngoài những năm cuối thế kỷ thì người chồng đưa con trai lớn ra tìm kế sinh nhai, thì bọn họ vẫn ở lại dạy học, đến thập niên 90 thì giáo viên dạy vỡ lòng cho Lưu Trường Phát cũng là hai vợ chồng nhà này.
Nhưng sau khi hai vợ chồng lấy được thân phận giáo viên để về hưu vào giữa những năm chín mươi thì đều gặp bệnh nặng qua đời, điều này làm cho người trong thôn rất thổn thức, lúc đó người trong thôn đều xuất lực để lo cho chuyện hậu sự của cặp vợ chồng này.
Cặp vợ chồng này có hai đứa con trai, đứa con lớn gọi là Dư Khốc, thứ hai gọi là Dư Hạo, hai anh em đã cưới những cô gái trong thôn, coi như là con rể của Lưu Gia Trang, hơn nữa với quan hệ của cha mẹ bọn họ, Lưu Gia Trang ai cũng không coi hai anh em bọn họ là người ngoài, còn có quan hệ thân mật với vài nhà khác.
Con trai lớn của Dư gia sau khi kết hôn được vài tháng thì đi ra bên ngoài làm công những bảy năm, nghe nói cũng không kiếm được tiền, sau khi trở về thì thành thật làm nông, người rất tốt, nhưng đáng tiếc là sau này sinh con, bây giờ đã chín tuổi nhưng gặp người chỉ biết cười ngây ngô.
Dư Khốc tính cách trầm ổn, bình thường biểu hiện cũng rất an phận, sau khi làm công không kiếm được tiền thì quay về cũng thành thật làm việc nuôi gia đình, nhưng cứ mỗi cách một thời gian ngắn lại chạy ra ngoài một chuyến, thời gian không ngắn, có đôi khi ở lại vài tháng. Người trong thôn nghe nói hắn tìm được thân thích của cha mẹ ở Hà Nam, vì vậy mà thường đi lại.
Tuy cuộc sống của gia đình Dư Khốc không có thể nói là quá tốt nhưng vấn đề cơm nước lại không có gì đáng lo, còn cậu thứ hai thì tính cách ngã ngớn, tuy cũng đã kết hôn nhưng cả ngày chỉ biết nghĩ không làm mà hưởng, thường xuyên chạy vào huyện thành kết giao một đám bạn bè không đứng đắn.
Lần này vụ án cướp dầu ở kho lương thực trên huyện có liên quan đến cậu thứ hai của Dư gia là Dư Hạo, bây giờ hắn đang bị nhốt ở trại tạm giam huyện, vợ của Dư Hạo có thân thich với nhà Nhị Mao, vì vậy mà đêm qua tìm được Lưu Trường Phát. Nàng vốn cho rằng Lưu Trường Phát đi làm trong huyện thành, có thể giúp đỡ được mình, nào biết Lão Tam chỉ là một nhân viên nhà nước nhỏ hạt vừng, căn bản không thể nào làm được gì.
- Đại ca, anh cần phải nghĩ biện pháp cứu...Cứu lão Nhị ra, nếu như anh ấy bị phán quyết thì hai mẹ con chúng em sống thế nào đây...
Khác biệt với tình huống nhà Lưu Trường Phát đang vui vẻ, bây giờ trong nhà Dư Khốc lại rất thê lương, vợ của Lão Nhị đang lên tiếng khóc rống.
- Em gái, em cứ về trước, anh còn phải nghĩ biện pháp, khóc cũng không làm gì được. Còn em, em đưa em gái về nhà, cũng mang cả con gái theo, tối ở lại với cô ấy, đừng về.
Dư Khốc nở nụ cười tiễn chân vợ cửa Dư Hạo ra ngoài cửa.
- Vậy tối nay ai nấu cơm cho anh?
Vợ Dư Khốc trước khi đi còn hỏi.
- Không đói chết đâu, em đừng lo.
Trong mắt Dư Khốc lóe lên hàn quang, điều này làm vợ hắn chợt run lên, vội vàng kéo con đi ra ngoài, con gái xuất giá thì coi như một đi không trở lại.
Người khác không biết nhưng vợ của Dư Khốc lại biết rất rõ, chồng mình có vẻ là người thành thật nhưng thật ra là người lòng dạ độc ác, con của mình sở dĩ ngây ngốc như vậy cũng là vì khi có mang bị đánh, thiếu chút nữa thì sinh non, chỉ là con sau khi sinh ra lại ngây ngốc thế này.
Vợ của Dư Khốc cũng không phải không muốn ly hôn, nhưng Dư Khốc cugnx đã nói rõ, nếu nàng có tâm tư như vậy thì hắn sẽ giết sạch cả nhà, điều này làm nàng sợ đến mức không bao giờ dám nhắc lại. Nhưng chỉ cần không chọc đến hắn, bình thường cuộc sống của hai mẹ con nàng cũng rất tốt, thỉnh thoảng hắn còn đưa ra vài trăm đồng không biết từ nơi nào có được cho nàng tiêu dùng.
- Huynh đệ Dư gia, lão Nhị đã bị bắt, anh không suy tính biện pháp, còn đi mua thịt ăn sao?
Sau khi tiễn chân đứa con ngốc và cô vợ ra khỏi nhà, Dư Khốc đến quầy mua vài món thức ăn.
- Lưu Nhị ca, chuyện của lão Nhị thật sự làm tôi phát sầu, nhưng lúc này thân thích bên Hà Nam đến, tôi cũng không thể không nhận, nếu không bọn họ sẽ nói Lưu Gia Trang không có quy củ, anh xem có phải không?
Dư Khốc nói với vẻ mặt khổ sở, người ta nhìn vào đều có vài phần đồng tình.
- Được rồi.
Ông chủ quầy hàng gói kỹ thức ăn rồi đưa cho Dư Khốc.
- Nhị ca, tôi về trước, nếu không thì đến nhà uống vài ly nhé?
Khi Dư Khốc xoay người thì nói một tiếng với Lưu Nhị ca, nhưng khi thấy đối phương khoát tay liên tục thì hắn đi về nhà mình.
Dư Khốc về đến nhà, hắn nhìn chung quanh, đóng cổng lại, sau đó cởi khóa cho con chó săn, lúc này mới đi vào phòng.
- Đại ca, chuyện của Lão Nhị chúng ta không thể không quản, nếu không tôi tìm người bỏ ra chút tiền cho cậu ấy ra khỏi nhà lao?
Trong nhà nhìn có vẻ không có người chợt có một âm thanh vang lên, thì ra trên mặt ghế trong góc phòng có một người đang ngồi, nhưng người này dáng người nhỏ gầy, nói chung chỉ khoảng một mét năm, nếu không chú ý sẽ tưởng là một thiếu niên.
Dư Khốc không lên tiếng mà kéo bức màn cửa sổ duy nhất trong nhà ra, sau đó đặt thức ăn lên bàn nói:
- Quản sao? Quản thế nào? Muốn chúng ta cùng vào nhà lao ngồi luôn à? Tôi đã nói Lão Nhị nhiều lần, cố gắng ở lại đây thêm vài ba năm, tôi sẽ đảm bảo nửa đời sau không lo đến chuyện ăn uống. Nhưng nó không nghe lời tôi, tôi lấy thứ gì để đi quản chuyện của nó?
Người đàn ông nhỏ thó kia có chút do dự, sau đó hắn đứng lên mở gói thức ăn nói:
- Nhưng chuyện của chúng ta...
Người kia vừa mở miệng đã bị Dư Khốc vung tay cắt ngang:
- Không có gì cả, hắn cũng không biết gì, như vậy cũng tốt, có thể giúp chúng ta di dời lực chú ý. Khoảng thời gian trước tôi có cảm giác bị theo dõi, nhưng sự việc này vừa xuất hiện, lực chú ý sẽ đổ dồn lên đám người kia.
- Chỉ cần chúng ta có thể nhanh chóng thành công, ai cũng không thể nào điều tra được sự việc trên đầu chúng ta, đến lúc đó đi hay ở tiến hay lùi đều rất tự nhiên, các huynh đệ làm xong phi vụ này thì muốn ra ngoại quốc sống cũng không là vấn đề.
Lúc này ánh mắt Dư Khốc cực kỳ độc ác, nếu như người trong Lưu Gia Trang thấy được sẽ cho rằng đây là một người khác, đây mà là Dư Khốc trước nay luôn cười tủm tỉm, cực kỳ an phận sao?
- Đại ca, việc này nên sớm sắp xếp, có nên đưa cháu ra ngoài trước không?
Tên đàn ông nhỏ gầy móc ra một bình rượu phượng tường rồi rót đầy hai ly.
- Hừ, khi nào thì cậu lề mề như vậy? Chúng mình đã làm thì còn chú ý nhiều như vậy sao?
Dư Khốc nghe thấy đối phương nhắc đến tiểu tử ngốc nhà mình thì nhíu mày, cặp mắt dựng lên, bất mãn nhìn đối phương.
- Đại ca, tôi cũng chỉ nói vậy mà thôi, không phải đều nghe theo lời anh sao?
Khi thấy Dư Khốc trừng mắt thì tiểu tử kia sợ đến mức toàn thân run rẩy, rượu cũng rớt ra ngoài khá nhiều, vì vậy mà vội vàng giải thích.
- À, cậu chờ một lát rồi di, thông báo cho người phía dưới, đều thành thật ở nhà cho tôi, không được ai gây chuyện, nếu không tôi sẽ lột da bọn họ. Đợi đến khi đám người khảo cổ kia rút đi, chúng ta sẽ lấy những thứ kia ra, đến lúc đó cũng không cần phải ở lại chỗ này.
Dư Khốc nâng ly rượu lên cụng với tiểu tử kia, sau đó rót cạn vào bụng, cũng không cần dùng đũa mà dùng tay bốc một miếng thức ăn.
Sau khi uống no say thì tên đàn ông nhỏ người kia bỏ đi, người này giống như có tật đi đường thích đi sát bên, hơn nữa bước chân rất khẽ, bộ dạng lại quá nhỏ, vì vậy từ trong nhà Dư Khốc đi ra, dù là ban ngày cũng không ai chú ý đến hắn.
- Vợ con sao?
Tiểu tử kia đi rồi, Dư Khốc ngồi trong nhà uống rượu một mình, vẻ mặt chốc chốc lại lộ ra nụ cười âm tàn, nếu có người đi qua và nhìn thấy sẽ đảm bảo sởn gai ốc.
Từ nhỏ được bố dắt đi khỏi Lưu Gia Trang đến Hà Nam và Lạc Dương, Dư Khốc mới biết xuất thân của mình, thì ra ông bố thường giúp người ta làm việc thiện cũng không phải tốt đẹp gì.
Bảy năm đó Dư Khốc tiếp xúc với một thế giới nằm mơ cũng không ngờ được, mà hắn dựa vào tính nhẫn nại, đầu óc nhạy bén và ra tay tàn nhẫn để xử lý những thứ có hại, tiếp nhận nghề tổ truyền của gia tộc.
Phụ nữ sao? Dư Khốc có rất nhiều ở khắp nơi, đều là những cô khuê nữ xinh đẹp trẻ tuổi, cũng có hai đứa con, như thế nào đặt vợ và đứa con ngốc ở đây vào trong lòng?
Nếu nói đến gái, cô gái ở trong đội khảo cổ là rất tốt, Dư Khốc rót vào bụng một ly rượu, ánh mắt có vẻ mê ly.
Cô gái mà Dư Khốc nhắc đến chính là thiếu nữ xinh đẹp đang dùng hai tay chống eo làm khó dễ Trang Duệ ở khu vực khảo cổ.
/1160
|