- Mẹ, tìm con có việc gì ạ? Đúng rồi, để con kể mẹ nghe, lần này con đến Tân Cương, vào núi gặp một cái Tử Vong Cốc, chỗ này rất khủng bố, trong ngoài sơn cốc đều là sương trắng, còn có...
Trang Duệ thật sự khó nắm chính xác tâm tư của mẹ mình, hơn nữa hắn lại có chút chột dạ, hắn đi vào trong phòng và nói ra những gì mình trải qua khi vào núi Côn Lôn tìm ngọc, Trang Mẫu chỉ lẳng lặng nghe, trên mặt lộ ra nụ cười vui vẻ.
- Nói nhiều cũng mệt, này, con uống miếng nước đi, nói xem có chuyện gì gạt mẹ nữa?
Trang Mẫu rót nước cho Trang Duệ, sau đó cười tủm tỉm nói. Tuy đứa bé này trước nay không gây chuyện, từ nhỏ đã có lắm trò, nhưng hắn cũng có một căn bệnh chính là khi làm sai một chuyện gì đó, nói chuyện sẽ không dám nhìn thẳng vào hai mắt mình, căn cứ vào điều đó mà Trang Mẫu mới hỏi một câu như vậy.
- Mẹ, nào có chuyện gì? Con cũng không ở lại Bắc Kinh bao lâu...
Trang Duệ vừa nói ra khỏi miệng thì cảm thấy có chút không đúng, cặp mắt né tránh không dám nhìn vào mẹ.
- Hừ, đứa nhỏ này, con có thể lừa gạt được người khác, có thể gạt được mẹ sao? Có phải đã gặp người của Âu Dương gia rồi không?
Trang Mẫu đã đồng ý cho Trang Duệ đến ở Bắc Kinh, trong lòng cũng có chút dự đoán, nhưng bà cũng không ngờ mới lần đầu đến Bắc Kinh mà Trang Duệ đã có thể gặp được người thân bên ngoại rồi.
- Mẹ, con gặp...gặp được bác Âu Dương Chấn Vũ, ngài cũng đừng nổi giận, là bọn họ tìm được con.
Trang Duệ cố gắng lấy dũng khí rồi ngẩng đầu lên nói, hắn phát hiện hai mắt mẹ ẩn lệ, vẻ mặt cũng có chút hoảng hốt, vì vậy mà chợt sợ hãi, vội vàng chuẩn bị dùng linh khí giúp đỡ mẹ ổn định lại một chút.
- Không có gì, không có gì, con trai ngốc, ngồi xuống đi, mẹ không có gì.
Trang Mẫu đẩy bàn tay muốn giúp vỗ lưng của Trang Duệ xuống, sau đó chỉ xuống cái ghế trước mặt, muốn Trang Duệ ngồi xuống.
- Mẹ, mẹ thật sự không sao đấy chứ? Cũng đừng làm con sợ, nhiều nhất thì sau này con sẽ không hề để ý đến bọn họ nữa.
Trang Duệ từ nhỏ đã không bao giờ muốn thấy mẹ đau lòng, khi còn bé tinh nghịch gây sự, nhưng chỉ cần mẹ khóc là hắn sẽ tự động thành thật đến làm kiểm điểm.
- Mẹ thật sự không có gì, anh ấy bây giờ có khỏe không?
Trang Mẫu vỗ bàn tay của con trai, sau đó hầu như lầm bầm nói một câu, trong mắt đầu hồi ức.
Âu Dương Cương có bốn người con, ba người con đầu đều là co trai, vì vậy sau khi sinh ra con gái rốt thì cực kỳ sủng ái, đồng thời có ba người anh lớn nên từ nhỏ Âu Dương Uyển đã sống như công chúa, nâng trong tay sợ ngã, ngậm trong miệng sợ biến mất, thuở nhỏ có thể nói là không buồn không lo.
Nhưng sau đợt vận động cải tạo cán bộ thì tất cả đều thay đổi, mẹ bị đưa đến Phúc Kiến, vài người anh cũng mỗi người một nơi, chỉ có bố ở bên cạnh. Lúc đó Âu Dương Uyển cũng không có thái độ hoài nghi với hoạt động kia của nhà nước, thâm chí có thái độ rất tích cực.
Lúc đó bố của Trang Duệ là Trang Thiên Vũ xuất hiện, hắn là một người bề ngoài gầy yếu nhưng trong lòng rất kiên cường, thời đó có câu "Cha anh hùng con hảo hán, cha phản động con khốn nạn", Trang Thiên Vũ là con của một ông bố phản động, ban ngày phải lao động nặng nhọc vài chục giờ, đến tối còn phải đi bộ hơn mười dặm đường đến thăm cha bị giam trong chuồng bò.
Khi đó Âu Dương Uyển quen biết Trang Thiên Vũ, nàng bị vẻ kiên cường hoàn thuận và vui vẻ củae đối phương cuốn hút, sau này nàng vào trong thành phố và hai người tiếp xúc ngày càng nhiều, mà năm sáu năm cũng đủ để cho hai người hiểu nhau đến với nhau.
Âu Dương Uyển biết rõ bố đã định hôn cho mình, nhưng nàng cho rằng đó là chuyện vui đùa giữa bố mình và người chiến hữu lúc say rượu mà thôi. Đồng thời Âu Dương Uyển trước kia thường tiếp xúc đến nhiều tác phẩm nổi tiếng, trong lòng sinh ra chấp niệm về tư tưởng tự theo đuổi hạnh phúc riêng của mình.
Âu Dương Uyển thật sự không ngờ cha sẽ nổi giận như vậy, bố trước nay luôn yêu thương nàng, sao bây giờ lại trở nên như vậy? Không nói lý lẽ. Mà nguyên nhân làm cho nàng và bố trở mặt với nhau, cũng chính là những lời mắng mỏ của bố với Trang Thiên Vũ.
Sau khi Âu Dương Cương can thiệp không hiệu quả với con gái thì lại tìm được bố của Trang Duệ, khi đó ông chất vấn:
- Anh có năng lực gì nuôi sống con gái tôi? Anh có thể cho cô ấy cuộc sống tốt sao? Nếu như anh là một người đàn ông thật sự, cũng đừng cản con gái tôi về Bắc Kinh.
Âu Dương Cương cũng không biết những lời của mình bị con gái lén đứng ngoài cửa nghe được, vì vậy mà sau này Âu Dương Cương hỏi nàng quyết định về thủ đô hay ở lại Bành Thành, nàng trực tiếp chọn ở lại Bành Thành, hơn nữa còn nói ra những lời tuyệt tình làm cho Âu Dương Cương nổi giận, làm cho mâu thuẫn giữa cha con càng thêm dữ dội.
Thật ra khi đó Âu Dương Uyển cũng thật sự hối hận vì những lời nói tuyệt tình của mình với bố, vào lần đầu tiên đại ca đến tìm thì nàng đã muốn nhân cơ hội để nhận lỗi với bố, nhưng sau này lại có một sự việc phát sinh làm cho nàng ghi hận với Âu Dương Cương hơn mười năm.
Bố của Trang Duệ vốn là một người mạnh mẽ, trước kia vốn là giáo viên nhưng sau thời điểm trong nước náo động cũng không được an bình. Vì một câu nói kia của Âu Dương Cương mà Trang Thiên Vũ không muốn để cho vợ mình chịu khổ, chính mình liều mạng làm việc, bốc than dỡ hàng, thứ gì cũng làm.
Nhưng thể chất của Trang Thiên Vũ vốn không được tốt, vào thời điểm đất nước náo động còn bị đánh trọng thương, vì thế sau một thời gian lao động mệt nhọc thì bệnh liệt giường, hai năm sau đó, khi Trang Duệ bốn năm tuổi thì rời khỏi nhân gian. Điều này làm cho Âu Dương Uyển cực kỳ đau lòng, ngay sau đó lại ghi hận với người dùng lời lẽ kích thích Trang Thiên Vũ, đây cũng chính là nguyên nhân mà nàng từ chối sự trợ giúp khi đại ca đến tìm mình lần thứ hai.
Thật ra ở chuyện này thì hai bên đều có hiểu lầm, Âu Dương Cương vốn cảm thấy con gái có vẻ biết nhận sai, như vậy mình cũng sẽ coi như cúi mình thừa nhận chuyện hôn nhân kia, dù sao thì bố của Trang Thiên Vũ cũng là người từng trải qua hoạn nạn với mình.
Nào ngờ người được Âu Dương Cương phái đi chẳng những không nhận được lời xin lỗi, thậm chí Âu Dương Uyển còn nói lời tuyệt tình hơn, điều này làm cho lão thật sự giận dữ, rõ ràng là yêu sâu hận sắc. Mà lão cũng không ngờ vài lời nói nhảm của mình năm xưa đã kích thích con rể làm việc đến chết, cũng làm cho con gái sinh ra ý nghĩ không muốn tha thứ cho mình.
Tất nhiên trong chuyện này cũng có hiểu lầm, người trong cuộc không thể nào biết được, nhưng vài chục năm trôi qua, mối căm hận của Âu Dương Uyển với bố mình dần biến thành nổi tưởng niệm với mẹ và các anh. Bọn họ không làm gì sai, chính mình lại từ chối sự trợ giúp của bọn họ, thật ra nàng chỉ mốn thị uy với bố, nói rằng nàng không cần trợ giúp thì vẫn sống tốt.
Nhưng những ngày lễ tết Âu Dương Uyển nhớ đến thân nhân của mình mà, lại không có người nào thổ lộ, đặc biệt là vài năm trước, ngẫu nhiên nàng có thể gặp được gương mặt già nua của bố trên tivi, trong lòng càng thêm tưởng niệm, thật sự hận ý đã dần tiêu tán.
- Mẹ, bác Chấn Vũ rất khỏe nhưng lại đặc biệt nhớ mẹ, mẹ, có nghe thấy con nói gì không?
Âm thanh của Trang Duệ làm cho Âu Dương Uyển chợt thanh tỉnh, trên mặt đầy nước mắt.
- Mẹ đang nghe, Tiểu Duệ, con...Ông ngoại bà ngoại có khỏe không?
Âu Dương Uyển phải cố gắng lấy dũng khí mới dám hỏi Trang Duệ những lời này, vì nhiều năm qua nàng chưa được nghe tin tức về cha mẹ, tất nhiên cũng sợ người thân đã mất, vì thế mới dùng ánh mắt không yên nhìn Trang Duệ.
- Ông ngoại bà ngoại vẫn khỏe, chỉ là sức khỏe không quá tốt, năm nay là lễ mừng thọ chín mươi tuổi, nhưng nghe chú nói thì sức khỏe của bà cũng hơi kém.
Âu Dương Uyển nghe vậy thì vẻ mặt càng trắng bệch, nàng hầu như già đi vài tuổi, ngồi trên ghế cũng có chút lay động, điều này làm cho Trang Duệ sợ đến mức vội vàng đỡ mẹ nói:
- Mẹ, mẹ đừng gấp, ngày mai chúng ta về thủ đô, đảm bảo hai ông bà thấy mẹ thì sẽ hết bệnh ngay.
Trang Duệ nói làm cho ánh mắt Âu Dương Uyển sáng rực lên, nhưng sau đó lại nhạt phai xuống:
- Ông ngoại con tính tình quật cường, cho đến bây giờ vẫn là nói một không hai, mẹ đi thì sợ rằng bố cũng không gặp.
Trang Duệ nghe vậy thì cười khổ, vì vậy nhanh chóng an ủi mẹ:
- Mẹ, ông ngoại đã rất hối hận, thường xuyên nhắc đến mẹ, chủ yếu là mẹ không chịu tiếp nhận sự trợ giúp của các bác, vì thế nên ông còn tức giận.
Trang Duệ nói ra những lời này thuần túy chỉ là bịa đặt, trước tiên phải đưa mẹ mình đến Bắc Kinh cái đã, chỉ là hắn không ngờ ý nghĩ của mình cũng chẳng thua kém gì ý nghĩ của Âu Dương Cương.
- Được, được, chúng ta đi Bắc Kinh...
Sau khi nghe được tin sức khỏe của cha mẹ không tốt thì những tình cảnh cha mẹ yêu thương năm xưa chợ hiện lên trước mắt, lúc này tâm tình của Âu Dương Uyển đã rối loạn, vì vậy mà bà đứng lên giữ tay Trang Duệ, không chờ đợi được mà muốn đi ngay.
- Mẹ, không vội một ngày hai ngày, chờ con sắp xếp một chút, nếu không ông bà ngoại gặp mẹ mà tâm tình kích động, xuất hiện tình huống xấu, như thế sẽ không tốt.
Sau khi nghe được lời của Trang Duệ thì Âu Dương Uyển cũng bình tĩnh trở lại, nàng nói:
- Được, tuần sau chúng ta đến Bắc Kinh, cũng đưa cả Tiểu Mẫn và Niếp Niếp, cho cả Quốc Đống đi nữa.
- Vâng, mẹ yên tâm, trước tiên con đi Bắc Kinh sắp xếp một chút, sau đó mọi người hãy đi.
Trang Duệ thật ra nghĩ rằng mình nên đi gặp ông ngoại bà ngoại trước, sau đó dùng linh khí để giúp đỡ cả hai, nếu không thì mọi chuyện sẽ có chuyển biến xấu.
- Được rồi, Tiểu Duệ, con đi nghỉ ngơi trước đi, hôm nay đi máy bay cũng đã mệt mỏi, mẹ cần an tĩnh một chút.
Âu Dương Uyển khôi phục lại bộ dạng dĩ vãng, chắc chắn khúc mắc trong lòng đã được cởi bỏ, điều này cũng làm cho Trang Duệ yên tâm hơn, sau khi đưa mẹ về phòng thì gọi chị gái đến.
- Em nói là sự thật sao?
Trang Mẫn mở to mắt, bộ dạng thật sự khó thể tin, vì trước nay nàng xem không ít phim điện ảnh, không ngờ những tình tiết chỉ có trên phim lại thật sự phát sinh với gia đình mình.
- Em lừa chị thì có ích gì? Ngày mai...Không, ngày mốt em sẽ đến Bắc Kinh sắp xếp mọi thứ, sau đó chị và mẹ đến Bắc Kinh.
Trang Duệ định nói ngày mai sẽ đi, nhưng hắn nhớ mình còn phải đưa phỉ thúy đến cho Ổ lão gia tử, vì vậy mới dời sang ngày mốt.
Trang Duệ thật sự khó nắm chính xác tâm tư của mẹ mình, hơn nữa hắn lại có chút chột dạ, hắn đi vào trong phòng và nói ra những gì mình trải qua khi vào núi Côn Lôn tìm ngọc, Trang Mẫu chỉ lẳng lặng nghe, trên mặt lộ ra nụ cười vui vẻ.
- Nói nhiều cũng mệt, này, con uống miếng nước đi, nói xem có chuyện gì gạt mẹ nữa?
Trang Mẫu rót nước cho Trang Duệ, sau đó cười tủm tỉm nói. Tuy đứa bé này trước nay không gây chuyện, từ nhỏ đã có lắm trò, nhưng hắn cũng có một căn bệnh chính là khi làm sai một chuyện gì đó, nói chuyện sẽ không dám nhìn thẳng vào hai mắt mình, căn cứ vào điều đó mà Trang Mẫu mới hỏi một câu như vậy.
- Mẹ, nào có chuyện gì? Con cũng không ở lại Bắc Kinh bao lâu...
Trang Duệ vừa nói ra khỏi miệng thì cảm thấy có chút không đúng, cặp mắt né tránh không dám nhìn vào mẹ.
- Hừ, đứa nhỏ này, con có thể lừa gạt được người khác, có thể gạt được mẹ sao? Có phải đã gặp người của Âu Dương gia rồi không?
Trang Mẫu đã đồng ý cho Trang Duệ đến ở Bắc Kinh, trong lòng cũng có chút dự đoán, nhưng bà cũng không ngờ mới lần đầu đến Bắc Kinh mà Trang Duệ đã có thể gặp được người thân bên ngoại rồi.
- Mẹ, con gặp...gặp được bác Âu Dương Chấn Vũ, ngài cũng đừng nổi giận, là bọn họ tìm được con.
Trang Duệ cố gắng lấy dũng khí rồi ngẩng đầu lên nói, hắn phát hiện hai mắt mẹ ẩn lệ, vẻ mặt cũng có chút hoảng hốt, vì vậy mà chợt sợ hãi, vội vàng chuẩn bị dùng linh khí giúp đỡ mẹ ổn định lại một chút.
- Không có gì, không có gì, con trai ngốc, ngồi xuống đi, mẹ không có gì.
Trang Mẫu đẩy bàn tay muốn giúp vỗ lưng của Trang Duệ xuống, sau đó chỉ xuống cái ghế trước mặt, muốn Trang Duệ ngồi xuống.
- Mẹ, mẹ thật sự không sao đấy chứ? Cũng đừng làm con sợ, nhiều nhất thì sau này con sẽ không hề để ý đến bọn họ nữa.
Trang Duệ từ nhỏ đã không bao giờ muốn thấy mẹ đau lòng, khi còn bé tinh nghịch gây sự, nhưng chỉ cần mẹ khóc là hắn sẽ tự động thành thật đến làm kiểm điểm.
- Mẹ thật sự không có gì, anh ấy bây giờ có khỏe không?
Trang Mẫu vỗ bàn tay của con trai, sau đó hầu như lầm bầm nói một câu, trong mắt đầu hồi ức.
Âu Dương Cương có bốn người con, ba người con đầu đều là co trai, vì vậy sau khi sinh ra con gái rốt thì cực kỳ sủng ái, đồng thời có ba người anh lớn nên từ nhỏ Âu Dương Uyển đã sống như công chúa, nâng trong tay sợ ngã, ngậm trong miệng sợ biến mất, thuở nhỏ có thể nói là không buồn không lo.
Nhưng sau đợt vận động cải tạo cán bộ thì tất cả đều thay đổi, mẹ bị đưa đến Phúc Kiến, vài người anh cũng mỗi người một nơi, chỉ có bố ở bên cạnh. Lúc đó Âu Dương Uyển cũng không có thái độ hoài nghi với hoạt động kia của nhà nước, thâm chí có thái độ rất tích cực.
Lúc đó bố của Trang Duệ là Trang Thiên Vũ xuất hiện, hắn là một người bề ngoài gầy yếu nhưng trong lòng rất kiên cường, thời đó có câu "Cha anh hùng con hảo hán, cha phản động con khốn nạn", Trang Thiên Vũ là con của một ông bố phản động, ban ngày phải lao động nặng nhọc vài chục giờ, đến tối còn phải đi bộ hơn mười dặm đường đến thăm cha bị giam trong chuồng bò.
Khi đó Âu Dương Uyển quen biết Trang Thiên Vũ, nàng bị vẻ kiên cường hoàn thuận và vui vẻ củae đối phương cuốn hút, sau này nàng vào trong thành phố và hai người tiếp xúc ngày càng nhiều, mà năm sáu năm cũng đủ để cho hai người hiểu nhau đến với nhau.
Âu Dương Uyển biết rõ bố đã định hôn cho mình, nhưng nàng cho rằng đó là chuyện vui đùa giữa bố mình và người chiến hữu lúc say rượu mà thôi. Đồng thời Âu Dương Uyển trước kia thường tiếp xúc đến nhiều tác phẩm nổi tiếng, trong lòng sinh ra chấp niệm về tư tưởng tự theo đuổi hạnh phúc riêng của mình.
Âu Dương Uyển thật sự không ngờ cha sẽ nổi giận như vậy, bố trước nay luôn yêu thương nàng, sao bây giờ lại trở nên như vậy? Không nói lý lẽ. Mà nguyên nhân làm cho nàng và bố trở mặt với nhau, cũng chính là những lời mắng mỏ của bố với Trang Thiên Vũ.
Sau khi Âu Dương Cương can thiệp không hiệu quả với con gái thì lại tìm được bố của Trang Duệ, khi đó ông chất vấn:
- Anh có năng lực gì nuôi sống con gái tôi? Anh có thể cho cô ấy cuộc sống tốt sao? Nếu như anh là một người đàn ông thật sự, cũng đừng cản con gái tôi về Bắc Kinh.
Âu Dương Cương cũng không biết những lời của mình bị con gái lén đứng ngoài cửa nghe được, vì vậy mà sau này Âu Dương Cương hỏi nàng quyết định về thủ đô hay ở lại Bành Thành, nàng trực tiếp chọn ở lại Bành Thành, hơn nữa còn nói ra những lời tuyệt tình làm cho Âu Dương Cương nổi giận, làm cho mâu thuẫn giữa cha con càng thêm dữ dội.
Thật ra khi đó Âu Dương Uyển cũng thật sự hối hận vì những lời nói tuyệt tình của mình với bố, vào lần đầu tiên đại ca đến tìm thì nàng đã muốn nhân cơ hội để nhận lỗi với bố, nhưng sau này lại có một sự việc phát sinh làm cho nàng ghi hận với Âu Dương Cương hơn mười năm.
Bố của Trang Duệ vốn là một người mạnh mẽ, trước kia vốn là giáo viên nhưng sau thời điểm trong nước náo động cũng không được an bình. Vì một câu nói kia của Âu Dương Cương mà Trang Thiên Vũ không muốn để cho vợ mình chịu khổ, chính mình liều mạng làm việc, bốc than dỡ hàng, thứ gì cũng làm.
Nhưng thể chất của Trang Thiên Vũ vốn không được tốt, vào thời điểm đất nước náo động còn bị đánh trọng thương, vì thế sau một thời gian lao động mệt nhọc thì bệnh liệt giường, hai năm sau đó, khi Trang Duệ bốn năm tuổi thì rời khỏi nhân gian. Điều này làm cho Âu Dương Uyển cực kỳ đau lòng, ngay sau đó lại ghi hận với người dùng lời lẽ kích thích Trang Thiên Vũ, đây cũng chính là nguyên nhân mà nàng từ chối sự trợ giúp khi đại ca đến tìm mình lần thứ hai.
Thật ra ở chuyện này thì hai bên đều có hiểu lầm, Âu Dương Cương vốn cảm thấy con gái có vẻ biết nhận sai, như vậy mình cũng sẽ coi như cúi mình thừa nhận chuyện hôn nhân kia, dù sao thì bố của Trang Thiên Vũ cũng là người từng trải qua hoạn nạn với mình.
Nào ngờ người được Âu Dương Cương phái đi chẳng những không nhận được lời xin lỗi, thậm chí Âu Dương Uyển còn nói lời tuyệt tình hơn, điều này làm cho lão thật sự giận dữ, rõ ràng là yêu sâu hận sắc. Mà lão cũng không ngờ vài lời nói nhảm của mình năm xưa đã kích thích con rể làm việc đến chết, cũng làm cho con gái sinh ra ý nghĩ không muốn tha thứ cho mình.
Tất nhiên trong chuyện này cũng có hiểu lầm, người trong cuộc không thể nào biết được, nhưng vài chục năm trôi qua, mối căm hận của Âu Dương Uyển với bố mình dần biến thành nổi tưởng niệm với mẹ và các anh. Bọn họ không làm gì sai, chính mình lại từ chối sự trợ giúp của bọn họ, thật ra nàng chỉ mốn thị uy với bố, nói rằng nàng không cần trợ giúp thì vẫn sống tốt.
Nhưng những ngày lễ tết Âu Dương Uyển nhớ đến thân nhân của mình mà, lại không có người nào thổ lộ, đặc biệt là vài năm trước, ngẫu nhiên nàng có thể gặp được gương mặt già nua của bố trên tivi, trong lòng càng thêm tưởng niệm, thật sự hận ý đã dần tiêu tán.
- Mẹ, bác Chấn Vũ rất khỏe nhưng lại đặc biệt nhớ mẹ, mẹ, có nghe thấy con nói gì không?
Âm thanh của Trang Duệ làm cho Âu Dương Uyển chợt thanh tỉnh, trên mặt đầy nước mắt.
- Mẹ đang nghe, Tiểu Duệ, con...Ông ngoại bà ngoại có khỏe không?
Âu Dương Uyển phải cố gắng lấy dũng khí mới dám hỏi Trang Duệ những lời này, vì nhiều năm qua nàng chưa được nghe tin tức về cha mẹ, tất nhiên cũng sợ người thân đã mất, vì thế mới dùng ánh mắt không yên nhìn Trang Duệ.
- Ông ngoại bà ngoại vẫn khỏe, chỉ là sức khỏe không quá tốt, năm nay là lễ mừng thọ chín mươi tuổi, nhưng nghe chú nói thì sức khỏe của bà cũng hơi kém.
Âu Dương Uyển nghe vậy thì vẻ mặt càng trắng bệch, nàng hầu như già đi vài tuổi, ngồi trên ghế cũng có chút lay động, điều này làm cho Trang Duệ sợ đến mức vội vàng đỡ mẹ nói:
- Mẹ, mẹ đừng gấp, ngày mai chúng ta về thủ đô, đảm bảo hai ông bà thấy mẹ thì sẽ hết bệnh ngay.
Trang Duệ nói làm cho ánh mắt Âu Dương Uyển sáng rực lên, nhưng sau đó lại nhạt phai xuống:
- Ông ngoại con tính tình quật cường, cho đến bây giờ vẫn là nói một không hai, mẹ đi thì sợ rằng bố cũng không gặp.
Trang Duệ nghe vậy thì cười khổ, vì vậy nhanh chóng an ủi mẹ:
- Mẹ, ông ngoại đã rất hối hận, thường xuyên nhắc đến mẹ, chủ yếu là mẹ không chịu tiếp nhận sự trợ giúp của các bác, vì thế nên ông còn tức giận.
Trang Duệ nói ra những lời này thuần túy chỉ là bịa đặt, trước tiên phải đưa mẹ mình đến Bắc Kinh cái đã, chỉ là hắn không ngờ ý nghĩ của mình cũng chẳng thua kém gì ý nghĩ của Âu Dương Cương.
- Được, được, chúng ta đi Bắc Kinh...
Sau khi nghe được tin sức khỏe của cha mẹ không tốt thì những tình cảnh cha mẹ yêu thương năm xưa chợ hiện lên trước mắt, lúc này tâm tình của Âu Dương Uyển đã rối loạn, vì vậy mà bà đứng lên giữ tay Trang Duệ, không chờ đợi được mà muốn đi ngay.
- Mẹ, không vội một ngày hai ngày, chờ con sắp xếp một chút, nếu không ông bà ngoại gặp mẹ mà tâm tình kích động, xuất hiện tình huống xấu, như thế sẽ không tốt.
Sau khi nghe được lời của Trang Duệ thì Âu Dương Uyển cũng bình tĩnh trở lại, nàng nói:
- Được, tuần sau chúng ta đến Bắc Kinh, cũng đưa cả Tiểu Mẫn và Niếp Niếp, cho cả Quốc Đống đi nữa.
- Vâng, mẹ yên tâm, trước tiên con đi Bắc Kinh sắp xếp một chút, sau đó mọi người hãy đi.
Trang Duệ thật ra nghĩ rằng mình nên đi gặp ông ngoại bà ngoại trước, sau đó dùng linh khí để giúp đỡ cả hai, nếu không thì mọi chuyện sẽ có chuyển biến xấu.
- Được rồi, Tiểu Duệ, con đi nghỉ ngơi trước đi, hôm nay đi máy bay cũng đã mệt mỏi, mẹ cần an tĩnh một chút.
Âu Dương Uyển khôi phục lại bộ dạng dĩ vãng, chắc chắn khúc mắc trong lòng đã được cởi bỏ, điều này cũng làm cho Trang Duệ yên tâm hơn, sau khi đưa mẹ về phòng thì gọi chị gái đến.
- Em nói là sự thật sao?
Trang Mẫn mở to mắt, bộ dạng thật sự khó thể tin, vì trước nay nàng xem không ít phim điện ảnh, không ngờ những tình tiết chỉ có trên phim lại thật sự phát sinh với gia đình mình.
- Em lừa chị thì có ích gì? Ngày mai...Không, ngày mốt em sẽ đến Bắc Kinh sắp xếp mọi thứ, sau đó chị và mẹ đến Bắc Kinh.
Trang Duệ định nói ngày mai sẽ đi, nhưng hắn nhớ mình còn phải đưa phỉ thúy đến cho Ổ lão gia tử, vì vậy mới dời sang ngày mốt.
/1160
|