Đại sảnh dù không nhỏ nhưng tốc độ truyền lời lại rất nhanh, chỉ sau vài phút mà trong chỗ này kẻ nào cũng biết ông ngoại Trang Duệ là Âu Dương lão tướng quân, mà ánh mắt ai nhìn về phía hắn cũng phức tạp hơn rất nhiều.
Từ sau năm 1997 thì người ở hai bên đi lại nhiều hơn xưa, hầu như tất cả những gia tộc lớn ở Hongkong đều đẩy mạnh phát triển và mở rộng kinh doanh vào nội địa, vì trong nội địa đất rộng người đông, bọn họ sẽ tìm được nguồn thu lớn, đồng thời hình thái xã hội trong nội địa cũng có sự khác biệt khá lớn.
Nội địa và Hongkong là khác biệt, dù là làm gì cũng chú ý đến vấn đề nhân tình và quan hệ, anh bỏ ra thật nhiều tiền cũng chưa chắc bằng một cuộc điện thoại của đối phương. Tất nhiên người gọi điện thoại phải có độ nặng, ví dụ như những quan viên chính quyền chẳng hạn.
Có tiền không bằng có quyền đây là một kinh nghiệm được tổng kết cực kỳ quan trọng khi người Hongkong vào nội địa buôn bán kinh doanh, có điều kiện tiên quyết này nên người nào cũng muốn kết giao với những nhân vật có thực quyền trong nội địa, nhưng những người kia là gia tộc lớn, tầm mắt cũng cao, căn bản cũng không chú ý đến vài người, một trong các gia tộc nổi tiếng có Âu Dương gia.
Chưa nói đến những thứ khác, nếu Âu Dương Quân đến Hongkong thì tuyệt đối sẽ có một nửa thanh niên nhà giàu có ở Hongkong đến đón chào, ví dụ như Trịnh công tử và Âu Dương Quân có quan hệ khá tốt, tất nhiên đây cũng là nguyên nhân mà Trịnh công tử cố gắng kết giao.
Nhưng lúc này Trịnh Hoa thật sự hối hận, vừa rồi mình cần gì phải lạnh mặt lạnh nhạt với người ta, một cơ hội tốt đã bị mình bỏ qua, phải biết rằng vài năm trước vì muốn có quan hệ với Âu Dương Quân mà hắn thật sự bỏ ra rất nhiều tâm tư.
Bây giờ Trịnh Hoa đang nghĩ ngày mai có nên mời Trang Duệ đi du ngoạn một phen để đền bù hay không? Thật ra hắn cũng không tính là thất lễ, chỉ là sau kh biết rõ thân phận của Trang Duệ thì sinh ra cảm giác như vậy mà thôi.
Còn Ngưu công tử bên cạnh Trịnh Hoa thì lại có một ý nghĩ khác, gia tộc mình không quá chú trọng vào nội địa, dù là sự kiện vừa rồi cũng không được Ngưu công tử đặt nặng trong lòng, không phải chỉ là dăm ba triệu sao?
- Chồng, chúng ta đã lâu rồi chưa vào nội địa nhỉ? Vài ngày nữa chúng ta đến Bắc Kinh, thế nào? Vừa vặn có thể được gặp bà thông gia, có thể được thấy nhà của Tiểu Trang.
Phương Di nói làm cho Tần Hạo Nhiên có chút dở khó dở cười, rõ ràng là vợ mình bây giờ quá chú trọng vào lợi ích và hiệu quả, mới tháng trước cả hai đã đến Tây An cắt băng khánh thành chi nhánh, bây giờ vợ lại nói đã lâu chưa vào đại lục. Nhưng ông cũng chỉ có thể gật đầu nói:
- Được, về sẽ thương lượng với con gái, sau đó để xem Tiểu Trang có ý gì không...
Tần Hạo Nhiên là người của công ty châu báu Tần Thị, hắn biết rõ chưa cần quan tâm đến bối cảnh của Trang Duệ, chỉ cần thân phận chủ tịch danh dự hiệp hội ngọc thạch của đối phương cũng có thể trợ giúp cho công ty đá quý của nhà mình. Bây giờ không phải chỉ có giá cả phỉ thúy tăng đột biến, đồng thời giá cả ngọc mềm cũng không thấp, nguyên liệu càng ngày càng ít đi.
- Chú Chu, Quách lão, hiệp sĩ Hà, các vị cứ trò chuyện trước, cháu sang bên kia chào hỏi bạn bè...
Trang Duệ là người có vai vế nhỏ nhất, dù người ta nể mặt vì ông ngoại nhưng hắn cũng sinh ra cảm giác gấp gáp, khi hắn thấy Bách Mộng An đang vẫy tay với mình thì vội vàng nói một tiếng cáo lỗi, sau đó đưa Tần Huyên Băng rời khỏi bàn tiệc này.
Lúc này đấu giá tiếp tục tiến hành, sau khi thân phận của Trang Duệ được công bố thì mọi người đều có chút khiếp sợ nhưng cũng nhanh chóng bình thường trở lại. Đừng nói là những vị bô lão bên kia, dù là những người trung niên ở đây, giống như Tần Hạo Nhiên cũng từng tiếp kiến nhiều thủ trưởng chính quyền, mí mắt cũng không quá mỏng.
Khi Trang Duệ và Tần Huyên Băng đi về phía Bách Mộng An thì có nhiều người nâng ly tỏ ý mời, cảm giác này hoàn toàn khác biệt so với trước đó. Trang Duệ không khỏi thầm than một tiếng, xuất thân địa vị và thân phận tuy không quyết định thành tựu cuối cùng của một người nhưng tuyệt đối có thể mang đến nhiều tiện lợi.
Nếu chính Trang Duệ không có tiền và cũng không có một ông ngoại như vậy, chỉ sợ bọn họ nhiều lắm cũng chỉ coi hắn là một kẻ nhà quê đến từ đại lục mà thôi, muốn được bọn họ tôn kính chỉ có hai biện pháp, một là anh phải giàu có hơn bọn họ, mặt khác anh cũng phải có được địa vị xã hội như bọn họ, như vậy mới được bọn họ tán thành.
- Anh Trang, anh đúng là chân nhân không lộ tướng, chúng ta xem như là những người cùng từng trải qua hoạn nạn, anh lại không bày tỏ chút nào, coi như ngày mai tôi mời khách, cần phải phạt anh vài ly mới được...
Bách Mộng An à Trang Duệ thật sự đã từng trải qua đêm kinh hồn trên thảo nguyên, tuy Bách Mộng An khi đó say không biết gì nhưng quan hệ giữa hai người thật ra vẫn gần hơn so với những người khác.
- Anh Bách cứ nói đến chuyện này, anh có được thành tựu vào lúc này cũng chẳng phải có được sự trợ giúp của người trong nhà sao? Đó chính là một cái bệ cho mọi người, nhưng chẳng qua muốn tạo ra thành tích cũng phải cần vào sự cố gắn của chính mình...
Trang Duệ nói ra những lời này thật sự là nghĩ một đằng làm một nẻo, hắn cũng biết đến ông lão Âu Dương Cương nhưng trước nay nào biết đó là ông ngoại của mình?
Nhưng Trang Duệ nói như vậy cũng làm cho người bên cạnh gật đầu tán thành, bọn họ đều có xuất thân con nhà giàu, từ sau khi sinh đã được quan tâm chăm sóc, là một cậu ấm của gia tộc, nếu thật sự làm không tốt tất nhiên sẽ bị chỉ trích là cậu ấm ăn chơi trác táng.
Vì vậy những cậu ấm phú hào này tuy có được nhiều thứ mà người khác thèm muốn nhưng vẫn phải chịu áp lực lớn, vượt xa người thường, thậm chí ngay cả chuyện hôn nhân cũng không được tự chủ. Lần này Trang Duệ vô tình nói ra những lời như thế, thật sự nói trúng tâm sự của bọn họ, vì vậy mà ánh mắt của bọn họ nhìn về phía hắn cũng xem như bình hòa hơn, xem như tiếp nhận hắn vào trong hàng ngũ của mình.
- Trang tiên sinh, tôi à Âu Dương Quân tiên sinh là bạn bè, cậu đến Hongkong mà tôi không chiêu đãi thì cũng coi như bị Âu Dương Quân tiên sinh chỉ trích. Thế này đi, ngày mai chúng ta đến vùng biển quốc tế chơi một chút, mọi người cùng đi, thế nào?
Trịnh Hoa nói lời mời với Trang Duệ, gia tộc của hắn hiện tại đang kinh doanh ở trong nội địa, thậm chí số lượng tiêu thụ ở nội địa đã vượt qua ở Hongkong, vì thế mà tâm tình kết giao với những nhân vật thực quyền trong nội địa là bức thiết hơn Bách Mộng An rất nhiều.
- Ngày mai...
Trang Duệ chần chừ một chút, sau đó hắn quay lại nhìn Tần Huyên Băng rồi đáp lời:
- Trịnh tiên sinh, ngày mai có lẽ là không được, tôi đến Hongkong còn chưa đến nhà Huyên Băng, điều này cũng không thích hợp. Anh Bách, Trịnh tiên sinh, thế này đi, chờ đến lúc tôi rời khỏi Hongkong sẽ mời các vị tụ tập tiệc tùng, mọi người thấy thế nào?
Từ sau năm 1997 thì người ở hai bên đi lại nhiều hơn xưa, hầu như tất cả những gia tộc lớn ở Hongkong đều đẩy mạnh phát triển và mở rộng kinh doanh vào nội địa, vì trong nội địa đất rộng người đông, bọn họ sẽ tìm được nguồn thu lớn, đồng thời hình thái xã hội trong nội địa cũng có sự khác biệt khá lớn.
Nội địa và Hongkong là khác biệt, dù là làm gì cũng chú ý đến vấn đề nhân tình và quan hệ, anh bỏ ra thật nhiều tiền cũng chưa chắc bằng một cuộc điện thoại của đối phương. Tất nhiên người gọi điện thoại phải có độ nặng, ví dụ như những quan viên chính quyền chẳng hạn.
Có tiền không bằng có quyền đây là một kinh nghiệm được tổng kết cực kỳ quan trọng khi người Hongkong vào nội địa buôn bán kinh doanh, có điều kiện tiên quyết này nên người nào cũng muốn kết giao với những nhân vật có thực quyền trong nội địa, nhưng những người kia là gia tộc lớn, tầm mắt cũng cao, căn bản cũng không chú ý đến vài người, một trong các gia tộc nổi tiếng có Âu Dương gia.
Chưa nói đến những thứ khác, nếu Âu Dương Quân đến Hongkong thì tuyệt đối sẽ có một nửa thanh niên nhà giàu có ở Hongkong đến đón chào, ví dụ như Trịnh công tử và Âu Dương Quân có quan hệ khá tốt, tất nhiên đây cũng là nguyên nhân mà Trịnh công tử cố gắng kết giao.
Nhưng lúc này Trịnh Hoa thật sự hối hận, vừa rồi mình cần gì phải lạnh mặt lạnh nhạt với người ta, một cơ hội tốt đã bị mình bỏ qua, phải biết rằng vài năm trước vì muốn có quan hệ với Âu Dương Quân mà hắn thật sự bỏ ra rất nhiều tâm tư.
Bây giờ Trịnh Hoa đang nghĩ ngày mai có nên mời Trang Duệ đi du ngoạn một phen để đền bù hay không? Thật ra hắn cũng không tính là thất lễ, chỉ là sau kh biết rõ thân phận của Trang Duệ thì sinh ra cảm giác như vậy mà thôi.
Còn Ngưu công tử bên cạnh Trịnh Hoa thì lại có một ý nghĩ khác, gia tộc mình không quá chú trọng vào nội địa, dù là sự kiện vừa rồi cũng không được Ngưu công tử đặt nặng trong lòng, không phải chỉ là dăm ba triệu sao?
- Chồng, chúng ta đã lâu rồi chưa vào nội địa nhỉ? Vài ngày nữa chúng ta đến Bắc Kinh, thế nào? Vừa vặn có thể được gặp bà thông gia, có thể được thấy nhà của Tiểu Trang.
Phương Di nói làm cho Tần Hạo Nhiên có chút dở khó dở cười, rõ ràng là vợ mình bây giờ quá chú trọng vào lợi ích và hiệu quả, mới tháng trước cả hai đã đến Tây An cắt băng khánh thành chi nhánh, bây giờ vợ lại nói đã lâu chưa vào đại lục. Nhưng ông cũng chỉ có thể gật đầu nói:
- Được, về sẽ thương lượng với con gái, sau đó để xem Tiểu Trang có ý gì không...
Tần Hạo Nhiên là người của công ty châu báu Tần Thị, hắn biết rõ chưa cần quan tâm đến bối cảnh của Trang Duệ, chỉ cần thân phận chủ tịch danh dự hiệp hội ngọc thạch của đối phương cũng có thể trợ giúp cho công ty đá quý của nhà mình. Bây giờ không phải chỉ có giá cả phỉ thúy tăng đột biến, đồng thời giá cả ngọc mềm cũng không thấp, nguyên liệu càng ngày càng ít đi.
- Chú Chu, Quách lão, hiệp sĩ Hà, các vị cứ trò chuyện trước, cháu sang bên kia chào hỏi bạn bè...
Trang Duệ là người có vai vế nhỏ nhất, dù người ta nể mặt vì ông ngoại nhưng hắn cũng sinh ra cảm giác gấp gáp, khi hắn thấy Bách Mộng An đang vẫy tay với mình thì vội vàng nói một tiếng cáo lỗi, sau đó đưa Tần Huyên Băng rời khỏi bàn tiệc này.
Lúc này đấu giá tiếp tục tiến hành, sau khi thân phận của Trang Duệ được công bố thì mọi người đều có chút khiếp sợ nhưng cũng nhanh chóng bình thường trở lại. Đừng nói là những vị bô lão bên kia, dù là những người trung niên ở đây, giống như Tần Hạo Nhiên cũng từng tiếp kiến nhiều thủ trưởng chính quyền, mí mắt cũng không quá mỏng.
Khi Trang Duệ và Tần Huyên Băng đi về phía Bách Mộng An thì có nhiều người nâng ly tỏ ý mời, cảm giác này hoàn toàn khác biệt so với trước đó. Trang Duệ không khỏi thầm than một tiếng, xuất thân địa vị và thân phận tuy không quyết định thành tựu cuối cùng của một người nhưng tuyệt đối có thể mang đến nhiều tiện lợi.
Nếu chính Trang Duệ không có tiền và cũng không có một ông ngoại như vậy, chỉ sợ bọn họ nhiều lắm cũng chỉ coi hắn là một kẻ nhà quê đến từ đại lục mà thôi, muốn được bọn họ tôn kính chỉ có hai biện pháp, một là anh phải giàu có hơn bọn họ, mặt khác anh cũng phải có được địa vị xã hội như bọn họ, như vậy mới được bọn họ tán thành.
- Anh Trang, anh đúng là chân nhân không lộ tướng, chúng ta xem như là những người cùng từng trải qua hoạn nạn, anh lại không bày tỏ chút nào, coi như ngày mai tôi mời khách, cần phải phạt anh vài ly mới được...
Bách Mộng An à Trang Duệ thật sự đã từng trải qua đêm kinh hồn trên thảo nguyên, tuy Bách Mộng An khi đó say không biết gì nhưng quan hệ giữa hai người thật ra vẫn gần hơn so với những người khác.
- Anh Bách cứ nói đến chuyện này, anh có được thành tựu vào lúc này cũng chẳng phải có được sự trợ giúp của người trong nhà sao? Đó chính là một cái bệ cho mọi người, nhưng chẳng qua muốn tạo ra thành tích cũng phải cần vào sự cố gắn của chính mình...
Trang Duệ nói ra những lời này thật sự là nghĩ một đằng làm một nẻo, hắn cũng biết đến ông lão Âu Dương Cương nhưng trước nay nào biết đó là ông ngoại của mình?
Nhưng Trang Duệ nói như vậy cũng làm cho người bên cạnh gật đầu tán thành, bọn họ đều có xuất thân con nhà giàu, từ sau khi sinh đã được quan tâm chăm sóc, là một cậu ấm của gia tộc, nếu thật sự làm không tốt tất nhiên sẽ bị chỉ trích là cậu ấm ăn chơi trác táng.
Vì vậy những cậu ấm phú hào này tuy có được nhiều thứ mà người khác thèm muốn nhưng vẫn phải chịu áp lực lớn, vượt xa người thường, thậm chí ngay cả chuyện hôn nhân cũng không được tự chủ. Lần này Trang Duệ vô tình nói ra những lời như thế, thật sự nói trúng tâm sự của bọn họ, vì vậy mà ánh mắt của bọn họ nhìn về phía hắn cũng xem như bình hòa hơn, xem như tiếp nhận hắn vào trong hàng ngũ của mình.
- Trang tiên sinh, tôi à Âu Dương Quân tiên sinh là bạn bè, cậu đến Hongkong mà tôi không chiêu đãi thì cũng coi như bị Âu Dương Quân tiên sinh chỉ trích. Thế này đi, ngày mai chúng ta đến vùng biển quốc tế chơi một chút, mọi người cùng đi, thế nào?
Trịnh Hoa nói lời mời với Trang Duệ, gia tộc của hắn hiện tại đang kinh doanh ở trong nội địa, thậm chí số lượng tiêu thụ ở nội địa đã vượt qua ở Hongkong, vì thế mà tâm tình kết giao với những nhân vật thực quyền trong nội địa là bức thiết hơn Bách Mộng An rất nhiều.
- Ngày mai...
Trang Duệ chần chừ một chút, sau đó hắn quay lại nhìn Tần Huyên Băng rồi đáp lời:
- Trịnh tiên sinh, ngày mai có lẽ là không được, tôi đến Hongkong còn chưa đến nhà Huyên Băng, điều này cũng không thích hợp. Anh Bách, Trịnh tiên sinh, thế này đi, chờ đến lúc tôi rời khỏi Hongkong sẽ mời các vị tụ tập tiệc tùng, mọi người thấy thế nào?
/1160
|