Cũng giống như những lần trước, Ngưu Hồng thắng liên tiếp vài ván rồi sau đó chậm rãi chuyển biến, xèng của hắn dần giảm bớt, nụ cười trên mặt ngày càng đông cứng.
Không phải Trang Duệ không muốn chừa đường sống cho Ngưu Hồng, thật sự là tên này quá bực mình, thật sự dai như da trâu, dính vào khó thể dứt ra. Nếu không lấy sạch tiền của đối phương, chỉ sợ canh bạc này còn lâu mới xong.
Hơn mười triệu mất sạch chỉ sau nửa giờ, trước mặt Ngưu thiếu gia đã không còn gì, sự đả kích này thật sự làm cho hắn ngây người, ngồi ngơ ngác, hai mắt đăm đăm.
Phải biết rằng hôm nay Ngưu Hồng coi như thua lớn, cả trăm triệu đô la Hongkong, nếu số tiền kia dùng để bao các ngôi sao ở Hongkong, một đêm cũng chỉ mất vài ba triệu, mà một trăm triệu cũng đủ cho hắn bao vài chục cô ngôi sao. Trước nay tiền tài luôn được Ngưu thiếu gia liên hệ với gái.
Đừng nói là Ngưu Hồng, những người xem đánh cuộc hôm nay cũng ngây người, đã hơn một năm qua có không ít những vị khách sộp đến đánh bạc, thường xuyên vào phòng chơi, thắng thua vài trăm triệu cũng có vài lượt. Nhưng những người kia thường chơi xì tố, một canh bạc hơn chục giờ và thậm chí là vài ngày, thật sự chưa từng có trường hợp nào chơi theo phong cách của Trang Duệ và Ngưu Hồng.
- Được rồi, Huyên Băng, chúng ta đi dùng cơm.
Trang Duệ ném một xèng cho Kế Dịch rồi nói:
- Giám đốc Kế, xèng này phân chia cho mọi người, vất vả mọi người...
Tiền boa một triệu đối với canh bạc vừa qua rõ ràng là không cao, phải biết rằng tiền boa ở trên đổ thuyền thường là rất lớn, nhưng đây là hai người đánh cuộc, không liên quan đến sòng bạc, tiền boa một triệu cũng thật sự không là con số nhỏ.
- Cám ơn, cám ơn Trang tiên sinh...
Kế Dịch không ngờ một người nội địa như Trang Duệ lại biết quy củ như thế, vô tình ai ở chỗ này cũng tỏ ra vui mừng, chỉ sau một buổi trưa mà mỗi người được hơn trăm ngàn, bọn họ rất thỏa mãn.
- Không có gì, gọi người thu dọn những thứ này về phòng cho tôi, còn số xèng này, chuyển hết thành chi phiếu ngân hàng Thụy Sĩ không ký danh...
Trang Duệ cười khoát tay áo, hôm nay hắn thu hoạch lớn nhất không phải là tiền, chính là vài món đồ cổ gồm bốn món sứ Quan Diêu và bức tranh của Lang Thế Ninh, đó là những thứ tốt mà có tiền chưa chắc đã mua được. Lúc này căn hầm ngầm của hắn ở tứ hợp viện Bắc Kinh chắc chắc sẽ có thêm vài vật phẩm trưng bày.
- Chờ chút, mày làm bừa, chắc chắn là làm bừa, nếu không sao lại thắng mãi được?
Đung lúc Trang Duệ ôm Tần Huyên Băng đứng lên chuẩn bị ra ngoài thì Ngưu Hồng chợt nhảy dựng lên, hắn la lớn. Lúc này mặt hắn đầy mồ hôi lạnh, tót tết lên trán, không còn bộ dạng của một cậu công tử phú quý, không khác gì một con bạc thua sạch tiền ở bên dưới.
- Thắng mãi?
Những người trong đại sảnh nghe được lời của Ngưu Hồng thì đều cảm thấy buồn cười, Trang Duệ không phải là thắng mãi, rõ ràng là thắng nhiều thua ít, tất nhiên sẽ là người thắng cuối cùng, Ngưu Hồng nói như vậy rõ ràng là không có lực tin.
Nếu nói làm bừa hay chơi xấu thì người ta càng không tin, súc sắc được chế tạo để lừa gạt thì chỉ có thể nghe và đoán, nhưng Trang Duệ căn bản không thèm nge khi lắc súc sắc, trừ khi hắn nhìn thấu bên trong. Tất nhiên ai cũng mong có được cặp mắt như vậy, nhưng đó chí là giấc mơ mà thôi.
- Ngưu tiên sinh, anh có chứng cứ gì để chứng minh Trang Duệ chơi bịp?
Kế Dịch nói làm cho Ngưu Hồng ngây cả người, thật sự không có gì để nói, nếu muốn nói người ta chơi bịp thì phải có chứng cớ rõ ràng.
- Tôi mặc kệ chuyện của các người, dù sao hắn cũng chơi bịp, chắc chắn đám phục vụ này là người của hắn.
Ngưu Hồng không có chứng cứ, hắn dứt khoát bộc lộ bản tính vô lại, muốn dùng gia thế để ép người.
- Đủ rồi, còn chưa náo loạn đủ sao?
Đột nhiên cửa bị người ta đẩy ra, bốn năm người từ bên ngoài đi vào.
Điều làm cho người ta kinh ngạc chính là Ngưu công tử vốn rất kiêu ngạo nhưng bây giờ vừa nghe âm thanh thì vội rụt đầu rụt cổ ngồi xuống ghế.
Trang Duệ ngồi đưa lưng về phía cửa phòng, hắn cũng không hiểu lời vừa rồi có ý nghĩa gì, hắn cũng không nhìn bộ dạng của Ngưu Hồng, chỉ nghiêng đầu nhìn ra phía sau.
- Người nước ngoài?
Đi ở phía trước là một người nước ngoài mũi cao mắt xanh, mái tóc trắng, mặc một bộ tây trang màu xanh da trời. Tuy gương mặt lão rất hồng nhưng Trang Duệ cũng thấy phải hơn sáu mươi rồi.
- Vị này là Trang tiên sinh sao? Xin lỗi cậu, cháu trai của tôi không hiểu chuyện, mong Trang tiên sinh đừng chê cười...
Lúc này có bốn năm người nước ngoài đi đến trước mặt Trang Duệ, bọn họ dùng tiếng phổ thông lưu loát làm cho Trang Duệ ngây cả người, hơn nữa hắn cũng nghe và hiểu người vừa lên tiếng quát Ngưu Hồng chính là những người này.
Nhóm Trịnh Hoa thấy những người kia đến thì thở dài một hơi, nếu cứ tiếp tục để Ngưu Hồng làm loạn thì không biết bao giờ mới xong việc.
- Ngài là?
Trang Duệ vươn tay bắt chặt tay ông lão người nước ngoài, trong lòng mơ hồ, cháu trai? Quan hệ thế nào vậy? Ngưu Hồng tuy không nên thân nhưng tướng mạo là của người Trung Quốc, sao lại có người thân là người nước ngoài?
- Trang Duệ, đây là tiến sĩ Thư, đang giữ chức chủ tịch tập đoàn vận tải đường biển Hoàn Cầu, cũng là chủ tịch hội thương mại ở Hongkong, là con rể của Thuyền Vương...
Trang Duệ không biết ông lão kia nhưng Tần Huyên Băng thì biết, nàng khẽ giới thiệu cho hắn.
- Hì, chẳng lẽ đánh thua và gọi người đến?
Trang Duệ khẽ nháy mắt, vị tiến sĩ Thư kia hắn có biết nhưng lại cho rằng đối phương là người nước ngoài, không ngờ kế thừa sản nghiệp của Thuyền Vương lại là một người nước ngoài.
Trang Duệ cũng không biết tiến sĩ Thư là người Áo, sau khi tốt nghiệp đại học luật ở Vienna thì sang Chicago học hành pháp, công pháp quốc tế và pháp luật công ty, lấy được bằng tiến sĩ thì làm luật sư, chịu trách nhiệm cho ngân hàng hoàng gia Canada.
Năm 1970 tiến sĩ Thư gia nhập tập đoàn Hoàn Cầu, trước đó khi làm luật sư ở Canada thì kết hôn với con gái của Thuyền Vương, sau đó Thuyền Vương liên tục lên tiếng, hắn phải gia nhập tập đoàn Hoàn Cầu. Năm 1996 khi Thuyền Vương về hưu thì hắn tiếp nhận chức vụ chủ quản, thời đó vận tải đường biển cực kỳ kém phát triển.
Khi tiến sĩ Thư tiếp nhận tập đoàn thì mở rộng kinh doanh sang dầu thô, khí hóa lỏng, phát triển tập đoàn theo hướng thăm dò khai thác dầu hỏa.
Sau khi cải tổ thì nghiệp vụ vận tải bắt đầu sống lại, đến năm 2000 thì mua được thuyền chở dầu của Thụy Điển, đến năm 2003 thì mua hàng của công ty Gerson, dần thể hiện phong thái năm xưa.
Có thể nói nếu không có sự cố gắng của tiến sĩ Thư thì sự nghiệp của Thuyền Vương đã sụp đổ, vì vậy Ngưu Hồng không sợ ai nhưng sợ người cậu kia, những năm gần đây trán lên thuyền đánh bạc chỉ vì muốn đứng xa gia trưởng ra một chút.
- Cậu, hắn chơi bịp, thắng cháu gần trăm triệu, chúng ta không thể tha cho hắn...
Ngưu Hồng ngồi trên ghế đảo mắt nhìn khắp chung quanh, tỏ ra bộ dạng đáng thương, dứt khoát lên tiếng tố cáo.
Ngưu Hồng muốn có chút tiền quay về, nếu không sẽ phải sống một thời gian không tiền, không gái, tất nhiên những người phụ nữ kia sẽ không vì hắn đẹp trai mà lên giường, đây là điều khó khăn nhất với Ngưu Hồng.
- Câm mồm, còn chưa cảm thấy xấu hổ sao? Mau lên trực thăng quay về, cô cô đang chờ ở nhà...
Tiến sĩ Thư dùng tiếng phổ thông rõ ràng để cắt đứt lời Ngưu Hồng, sau khi lão nhận được điện thoại của Trịnh Hoa thì bỏ một hội nghị quan trọng để bay trực thăng đến đây. Lão cũng hiểu sự việc thông qua điện thoại, thật sự không tin lời đứa cháu phá phách của mình.
Mà tiến sĩ Thư cũng không quan tâm Trang Duệ thắng một trăm triệu, đối với mộ người lãnh đạo cấp cao như hắn thì số tiền kia cũng không quá chấn động.
Ngưu Hồng tuy cuồng vọng nhưng không dám không nghe lời cầu quyền lớn trong gia tộc, hắn trừng mắt nhìn Trang Duệ rồi nổi giận bỏ đi, có hai người sau lưng tiến sĩ Thư đi theo.
- Vãn bối không nên thân đã làm cho Trang tiên sinh phải chê cười, nhưng vận may của Trang tiên sinh thật sự là rất tốt...
Tuy tiến sĩ Thư trách cháu mình nhưng cũng không có ấn tượng tốt với Trang Duệ, phải biết rằng cháu lão thua một trăm triệu đô la Hongkong, nếu dùng bao tải đựng cũng khó thể mang theo.
- Ha ha, tôi đã từng gặp Phật sống, ngay cả Phật sống cũng nói tôi rất may mắn, chỉ cần đánh bạc là thắng. Nhưng tôi là người không thích đánh bạc, hôm nay nếu không có Ngưu thiếu gia làm cho hứng thú, sợ rằng cũng sẽ không ra tay...
Tân Cương cười cười, hắn dùng tay khẽ sờ chuỗi hạt thiên châu, lời nói lại không nhận lầm, chỉ nói cháu của đối phương không hiểu chuyện. Hắn không thích gây sự nhưng chọc ra chuyện lại chưa từng sợ phiền phức.
Không phải Trang Duệ không muốn chừa đường sống cho Ngưu Hồng, thật sự là tên này quá bực mình, thật sự dai như da trâu, dính vào khó thể dứt ra. Nếu không lấy sạch tiền của đối phương, chỉ sợ canh bạc này còn lâu mới xong.
Hơn mười triệu mất sạch chỉ sau nửa giờ, trước mặt Ngưu thiếu gia đã không còn gì, sự đả kích này thật sự làm cho hắn ngây người, ngồi ngơ ngác, hai mắt đăm đăm.
Phải biết rằng hôm nay Ngưu Hồng coi như thua lớn, cả trăm triệu đô la Hongkong, nếu số tiền kia dùng để bao các ngôi sao ở Hongkong, một đêm cũng chỉ mất vài ba triệu, mà một trăm triệu cũng đủ cho hắn bao vài chục cô ngôi sao. Trước nay tiền tài luôn được Ngưu thiếu gia liên hệ với gái.
Đừng nói là Ngưu Hồng, những người xem đánh cuộc hôm nay cũng ngây người, đã hơn một năm qua có không ít những vị khách sộp đến đánh bạc, thường xuyên vào phòng chơi, thắng thua vài trăm triệu cũng có vài lượt. Nhưng những người kia thường chơi xì tố, một canh bạc hơn chục giờ và thậm chí là vài ngày, thật sự chưa từng có trường hợp nào chơi theo phong cách của Trang Duệ và Ngưu Hồng.
- Được rồi, Huyên Băng, chúng ta đi dùng cơm.
Trang Duệ ném một xèng cho Kế Dịch rồi nói:
- Giám đốc Kế, xèng này phân chia cho mọi người, vất vả mọi người...
Tiền boa một triệu đối với canh bạc vừa qua rõ ràng là không cao, phải biết rằng tiền boa ở trên đổ thuyền thường là rất lớn, nhưng đây là hai người đánh cuộc, không liên quan đến sòng bạc, tiền boa một triệu cũng thật sự không là con số nhỏ.
- Cám ơn, cám ơn Trang tiên sinh...
Kế Dịch không ngờ một người nội địa như Trang Duệ lại biết quy củ như thế, vô tình ai ở chỗ này cũng tỏ ra vui mừng, chỉ sau một buổi trưa mà mỗi người được hơn trăm ngàn, bọn họ rất thỏa mãn.
- Không có gì, gọi người thu dọn những thứ này về phòng cho tôi, còn số xèng này, chuyển hết thành chi phiếu ngân hàng Thụy Sĩ không ký danh...
Trang Duệ cười khoát tay áo, hôm nay hắn thu hoạch lớn nhất không phải là tiền, chính là vài món đồ cổ gồm bốn món sứ Quan Diêu và bức tranh của Lang Thế Ninh, đó là những thứ tốt mà có tiền chưa chắc đã mua được. Lúc này căn hầm ngầm của hắn ở tứ hợp viện Bắc Kinh chắc chắc sẽ có thêm vài vật phẩm trưng bày.
- Chờ chút, mày làm bừa, chắc chắn là làm bừa, nếu không sao lại thắng mãi được?
Đung lúc Trang Duệ ôm Tần Huyên Băng đứng lên chuẩn bị ra ngoài thì Ngưu Hồng chợt nhảy dựng lên, hắn la lớn. Lúc này mặt hắn đầy mồ hôi lạnh, tót tết lên trán, không còn bộ dạng của một cậu công tử phú quý, không khác gì một con bạc thua sạch tiền ở bên dưới.
- Thắng mãi?
Những người trong đại sảnh nghe được lời của Ngưu Hồng thì đều cảm thấy buồn cười, Trang Duệ không phải là thắng mãi, rõ ràng là thắng nhiều thua ít, tất nhiên sẽ là người thắng cuối cùng, Ngưu Hồng nói như vậy rõ ràng là không có lực tin.
Nếu nói làm bừa hay chơi xấu thì người ta càng không tin, súc sắc được chế tạo để lừa gạt thì chỉ có thể nghe và đoán, nhưng Trang Duệ căn bản không thèm nge khi lắc súc sắc, trừ khi hắn nhìn thấu bên trong. Tất nhiên ai cũng mong có được cặp mắt như vậy, nhưng đó chí là giấc mơ mà thôi.
- Ngưu tiên sinh, anh có chứng cứ gì để chứng minh Trang Duệ chơi bịp?
Kế Dịch nói làm cho Ngưu Hồng ngây cả người, thật sự không có gì để nói, nếu muốn nói người ta chơi bịp thì phải có chứng cớ rõ ràng.
- Tôi mặc kệ chuyện của các người, dù sao hắn cũng chơi bịp, chắc chắn đám phục vụ này là người của hắn.
Ngưu Hồng không có chứng cứ, hắn dứt khoát bộc lộ bản tính vô lại, muốn dùng gia thế để ép người.
- Đủ rồi, còn chưa náo loạn đủ sao?
Đột nhiên cửa bị người ta đẩy ra, bốn năm người từ bên ngoài đi vào.
Điều làm cho người ta kinh ngạc chính là Ngưu công tử vốn rất kiêu ngạo nhưng bây giờ vừa nghe âm thanh thì vội rụt đầu rụt cổ ngồi xuống ghế.
Trang Duệ ngồi đưa lưng về phía cửa phòng, hắn cũng không hiểu lời vừa rồi có ý nghĩa gì, hắn cũng không nhìn bộ dạng của Ngưu Hồng, chỉ nghiêng đầu nhìn ra phía sau.
- Người nước ngoài?
Đi ở phía trước là một người nước ngoài mũi cao mắt xanh, mái tóc trắng, mặc một bộ tây trang màu xanh da trời. Tuy gương mặt lão rất hồng nhưng Trang Duệ cũng thấy phải hơn sáu mươi rồi.
- Vị này là Trang tiên sinh sao? Xin lỗi cậu, cháu trai của tôi không hiểu chuyện, mong Trang tiên sinh đừng chê cười...
Lúc này có bốn năm người nước ngoài đi đến trước mặt Trang Duệ, bọn họ dùng tiếng phổ thông lưu loát làm cho Trang Duệ ngây cả người, hơn nữa hắn cũng nghe và hiểu người vừa lên tiếng quát Ngưu Hồng chính là những người này.
Nhóm Trịnh Hoa thấy những người kia đến thì thở dài một hơi, nếu cứ tiếp tục để Ngưu Hồng làm loạn thì không biết bao giờ mới xong việc.
- Ngài là?
Trang Duệ vươn tay bắt chặt tay ông lão người nước ngoài, trong lòng mơ hồ, cháu trai? Quan hệ thế nào vậy? Ngưu Hồng tuy không nên thân nhưng tướng mạo là của người Trung Quốc, sao lại có người thân là người nước ngoài?
- Trang Duệ, đây là tiến sĩ Thư, đang giữ chức chủ tịch tập đoàn vận tải đường biển Hoàn Cầu, cũng là chủ tịch hội thương mại ở Hongkong, là con rể của Thuyền Vương...
Trang Duệ không biết ông lão kia nhưng Tần Huyên Băng thì biết, nàng khẽ giới thiệu cho hắn.
- Hì, chẳng lẽ đánh thua và gọi người đến?
Trang Duệ khẽ nháy mắt, vị tiến sĩ Thư kia hắn có biết nhưng lại cho rằng đối phương là người nước ngoài, không ngờ kế thừa sản nghiệp của Thuyền Vương lại là một người nước ngoài.
Trang Duệ cũng không biết tiến sĩ Thư là người Áo, sau khi tốt nghiệp đại học luật ở Vienna thì sang Chicago học hành pháp, công pháp quốc tế và pháp luật công ty, lấy được bằng tiến sĩ thì làm luật sư, chịu trách nhiệm cho ngân hàng hoàng gia Canada.
Năm 1970 tiến sĩ Thư gia nhập tập đoàn Hoàn Cầu, trước đó khi làm luật sư ở Canada thì kết hôn với con gái của Thuyền Vương, sau đó Thuyền Vương liên tục lên tiếng, hắn phải gia nhập tập đoàn Hoàn Cầu. Năm 1996 khi Thuyền Vương về hưu thì hắn tiếp nhận chức vụ chủ quản, thời đó vận tải đường biển cực kỳ kém phát triển.
Khi tiến sĩ Thư tiếp nhận tập đoàn thì mở rộng kinh doanh sang dầu thô, khí hóa lỏng, phát triển tập đoàn theo hướng thăm dò khai thác dầu hỏa.
Sau khi cải tổ thì nghiệp vụ vận tải bắt đầu sống lại, đến năm 2000 thì mua được thuyền chở dầu của Thụy Điển, đến năm 2003 thì mua hàng của công ty Gerson, dần thể hiện phong thái năm xưa.
Có thể nói nếu không có sự cố gắng của tiến sĩ Thư thì sự nghiệp của Thuyền Vương đã sụp đổ, vì vậy Ngưu Hồng không sợ ai nhưng sợ người cậu kia, những năm gần đây trán lên thuyền đánh bạc chỉ vì muốn đứng xa gia trưởng ra một chút.
- Cậu, hắn chơi bịp, thắng cháu gần trăm triệu, chúng ta không thể tha cho hắn...
Ngưu Hồng ngồi trên ghế đảo mắt nhìn khắp chung quanh, tỏ ra bộ dạng đáng thương, dứt khoát lên tiếng tố cáo.
Ngưu Hồng muốn có chút tiền quay về, nếu không sẽ phải sống một thời gian không tiền, không gái, tất nhiên những người phụ nữ kia sẽ không vì hắn đẹp trai mà lên giường, đây là điều khó khăn nhất với Ngưu Hồng.
- Câm mồm, còn chưa cảm thấy xấu hổ sao? Mau lên trực thăng quay về, cô cô đang chờ ở nhà...
Tiến sĩ Thư dùng tiếng phổ thông rõ ràng để cắt đứt lời Ngưu Hồng, sau khi lão nhận được điện thoại của Trịnh Hoa thì bỏ một hội nghị quan trọng để bay trực thăng đến đây. Lão cũng hiểu sự việc thông qua điện thoại, thật sự không tin lời đứa cháu phá phách của mình.
Mà tiến sĩ Thư cũng không quan tâm Trang Duệ thắng một trăm triệu, đối với mộ người lãnh đạo cấp cao như hắn thì số tiền kia cũng không quá chấn động.
Ngưu Hồng tuy cuồng vọng nhưng không dám không nghe lời cầu quyền lớn trong gia tộc, hắn trừng mắt nhìn Trang Duệ rồi nổi giận bỏ đi, có hai người sau lưng tiến sĩ Thư đi theo.
- Vãn bối không nên thân đã làm cho Trang tiên sinh phải chê cười, nhưng vận may của Trang tiên sinh thật sự là rất tốt...
Tuy tiến sĩ Thư trách cháu mình nhưng cũng không có ấn tượng tốt với Trang Duệ, phải biết rằng cháu lão thua một trăm triệu đô la Hongkong, nếu dùng bao tải đựng cũng khó thể mang theo.
- Ha ha, tôi đã từng gặp Phật sống, ngay cả Phật sống cũng nói tôi rất may mắn, chỉ cần đánh bạc là thắng. Nhưng tôi là người không thích đánh bạc, hôm nay nếu không có Ngưu thiếu gia làm cho hứng thú, sợ rằng cũng sẽ không ra tay...
Tân Cương cười cười, hắn dùng tay khẽ sờ chuỗi hạt thiên châu, lời nói lại không nhận lầm, chỉ nói cháu của đối phương không hiểu chuyện. Hắn không thích gây sự nhưng chọc ra chuyện lại chưa từng sợ phiền phức.
/1160
|