Sau khi nước sôi thì Cổ lão gia tử chú ý san trà ra ba bốn chiếc ly, sau đó đổ nước sôi vào, lại lắc lắc coi như súc rửa rồi đổ ra. Cuối cùng mới bỏ trà vào ấm, đổ nước vào rồi rót đi, lại châm thêm nước vào hai phần ba, bỏ lên chóp mũi ngửi ngửi, hít hà vài hơi giống như một người nghiện trà thứ thiệt.
Trang Duệ cũng nâng ngửi thử, cũng thấy khá hấp dẫn, màu nước xanh trong, mùi thơm bùng lên bốn phía, bình thủy tinh được phủ lên một màu xanh. Cổ lão gia tử hít hà và cảm thấy hương thơm bùng vào trong phổi, đầu óc thanh tỉnh.
- Tiểu Trang, cậu xem lá trà kìa, đây gọi là trà trân phẩm, tôi cũng thường được người ta tặng trà nhưng thật sự là kém xa trà của ông cậu.
Cổ lão gia tử vừa nói vừa nâng bình trà lên như thưởng thức tác phẩm nghệ thuật, như ngắm một đóa hoa.
- Bác thích uống thì sau này cháu sẽ thường xuyên lấy ra, đúng rồi, bác, khối ngọc liệu tạp sắc lần trước đã điêu khắc thành hình chưa?
Mục đích hôm nay Trang Duệ đến đây là thế này, khi thấy Cổ lão gia tử tỏ ra vui vẻ vì trà mình đang đến thì mới dám mở miệng hỏi.
Cổ Thiên Phong cười cười nói:
- Ha ha, tôi đang định khen cậu là người biết trầm ổn, cuối cùng vẫn là mất kiên nhẫn. Tất cả đã được làm xong, đã đặt ở trong phòng, bản thân cậu kohnog thấy được thôi...
- Trong phòng này?
Trang Duệ thấy Cổ lão gia tử nói xong thì không để ý đến mình, vì thế hắn cũng không thể không đưa mắt nhìn khắp phòng.
Tứ hợp viện của Cổ lão gia tử cũng không phải rất lớn, cũng không phải giống như của Trang Duệ, tất nhiên sẽ gọn hơn.
- Ủa, không đúng.
Ánh mắt Trang Duệ đảo qua bàn, sau đó cảm thấy mình bỏ sót thứ gì đó, vì thế tiếp tục nhìn cho kỹ, lúc này mới phát hiện trên mặt bàn có một cái khay giống như một đóa hoa nở rộ.
Trong khay có đủ mọi loại hoa quả, có nho, táo, anh đào, chuối, có cả quả lựu, tất nhiên thứ làm cho Trang Duệ chú ý chính là quả lựu, đây là món đã lâu rồi hắn chưa từng ăn. Nhưng thứ bắt mắt nhất trên mâm quả chính là hai quả đào mừng thọ màu hồng phấn, to như nắm tay, dưới ánh đèn bàng bạc thậm chí còn thấy cả lông tơ trên vỏ.
Lúc này là mùa lạnh, cũng không biết ai đưa đến cho Cổ lão gia tử mâm quả kia, bây giờ là thời kỳ trồng trọt hiện đại, vào mùa đông có những thứ kia cũng không có gì là quái lạ. Hắn nhìn qua một lúc mà không thấy có gì quá mức ngạc nhiên, vì thế mà tiếp tục đưa mắt thăm dò khắp phòng.
- Bác, rõ ràng là trêu chọc cháu, trong phòng này làm gì có vật nào?
Trang Duệ tìm một lúc lâu mà thật sự không thấy khối ngọc kia của mình ở đâu, trong phòng này sắp xếp rất đơn giản, ngoài cái bàn và cái giá đặt chậu rửa mặt ngoài cửa thì ngay cả một cái tủ cũng không có.
- Ha ha, tiểu tử cậu đúng là mù rồi.
Cổ lão gia tử nghe được lời của Trang Duệ thì cười phá lên ha hả, bộ dạng thật sự là đắc ý mãn nguyện.
- Mắt mù sao?
Trang Duệ thật sự sững sốt, sau đó hắn chợt hiểu ra, ánh mắt nhìn về phía khay hoa quả.
- Đây...Đây là khắc ra từ khối nguyên liệu ngọc thạch kia sao?
Trang Duệ thật sự không dám tin vào mắt mình, vừa rồi hắn không dùng linh khí nhìn vào nhưng cũng thấy rõ lớp lông tơ trên vỏ quả đào, hơn nữa trên mặt hoa quả còn có những giọt nước như thật, đây chính là những nguyên nhân làm hắn không chú ý.
- Đúng là như vậy.
Đến khi Trang Duệ dùng hai tay sờ lên khay hoa quả kia thì mới phát hiện ngay cả cái khay cũng được làm từ ngọc, tất cả trái cây trên khay, dù là chuối, nho, táo, đào mừng thọ đều là giả.
Trang Duệ thật sự sinh ra cảm giác ngạc nhiên cao độ, những màu sắc xanh đỏ tím vàng nâu xám đều được sử dụng, mỗi màu đều được tận dụng triệt để, nhìn có vẻ lộn xộn nhưng trật tự rất rõ ràng, trông rất sống động, thật sự làm cho Trang Duệ phải nhìn nhầm, có thể nói là cách chạm trổ cướp công tạo hóa.
- Chậc chậc, bác Cổ, thứ này thật sự là khó thể tin được, tay nghề của bác thật sự là có một không hai trong thiên hạ...
Trang Duệ đưa mắt xem xét kỹ càng mà không khỏi mở miệng tán thưởng, hoa quả vốn là những thứ có thể kéo dài tuổi thọ, hơn nữa còn có hai quả đào mừng thọ, càng là điềm lành. Trang Duệ dùng thứ này làm quà mừng thọ cho ông ngoại thì nhất định là độc nhất vô nhị, không ai có thể so sánh được.
Cổ lão gia tử tiếp nhận mâm trái cây trong tay Trang Duệ, trong mắt đầy vẻ không muốn, giọng điệu thổn thức:
- Tay nghề tốt cũng không so được với nguyên liệu tốt, Tiểu Trang, vậy này là sản phẩm niêm phong cuối cùng của tôi, sau này sẽ không tiếp tục tạo hình nữa...
Sau khi cầm trong tay khối ngọc này thì Cổ Thiên Phong đã vắt óc toàn lực bỏ ra ba tháng mới có thể hoàn công, lão hao phí nhiều tinh lực, khi vật này được làm xong thì cảm thấy sức khỏe của mình giảm sút, đây cũng là tác phẩm đầy toan tính trong đời lão, mà phản ứng vừa rồi của Trang Duệ thật sự làm lão rất thỏa mãn.
- Bác, bác còn chưa già, tiếp tục điêu khắc chục năm nữa cũng không là vấn đề...
Trang Duệ sau khi nghe được lời của Cổ Thiên Phong thi thật sự sững sốt, sau đó tiện đà có phản ứng. Hắn nhìn về phía Cổ lão gia tử và thấy nếp nhăn trên mặt nhiều hơn trước, già hơn rất nhiều lúc mình gặp mặt ở Nam Kinh, hắn biết Cổ lão gia tử có lẽ đã tiêu hao khá nhiều tinh lực để điêu khắc ra vật phẩm này.
Trang Duệ không khỏi cảm thấy áy náy, nửa năm qua hắn đã nhờ Cổ lão gia tử điêu khắc khá nhiều vật phẩm, mình cũng nên tìm cơ hội để dùng linh khí chải chuốt cơ thể cho bác Cổ.
- Già rồi, đúng là già rồi, cũng không phải sắp chết, có gì mà không thừa nhận được? Sau này thiếu quản đi vài chuyện, lại rơi vào giai đoạn thanh nhàn, không có gì làm thì đi thăm bạn bè cũ, nếu tiếp tục làm thêm mười năm thì không phải mệt chết người à?
Cổ lão gia tử cười mắng Trang Duệ một câu, vật cầm trên tay lại đặt xuông mặt bàn, tuy trong lòng cảm thấy rất khó có thể bỏ đi công tác gắn bó với mình cả đời nhưng vào lúc tuổi già mà điêu khắc ra được một vật phẩm như vậy thì đúng là đáng tự hào, dù vào thời đại nào cũng có thể là tuyệt tác cho đời sau.
Trang Duệ cầm lấy khối ngọc quan sát, sau đó phát hiện Cổ lão gia tử cũng không để lại tiêu chí gì, vì vậy nói:
- Bác Cổ, vật này cháu chưa lấy đi ngay, bác cứ khắc linh ấn bên trong, nhất định phải phải có nó...
- Tốt, xem như không uổng tôi lo lắng cho cậu...
Cổ lão gia tử nghe được lời của Trang Duệ thì vui vẻ nở nụ cười, không ai muốn vật phẩm qua tay mình lại lưu danh kẻ khác, đặc biệt là một tác phẩm oanh động như thế này.
Nếu là vật phẩm bình thường thì Cổ Thiên Phong sẽ không hỏi Trang Duệ mà tự mình lưu danh, vì như vậy sẽ làm cho giá trị của nó tăng lên gấp bội, nhưng vật trang trí này cực kỳ quý giá, thật sự là rất quý hiếm, lão thật sự còn chưa dám vung đao ghi lại tiêu chí của mình. Bây giờ lão nghe rõ lời nói của Trang Duệ, cũng xem như giải tỏa nghi ngờ trong lòng.
- Bác Cổ, hôm nay cháu đến khai quật nhà cổ, xem như tăng thêm kiến thức...
Trang Duệ lúc này nói ra những gì mình đã gặp phải ngày hôm nay cho Cổ Thiên Phong, hắn không nói mình dùng linh khí và phát hiện ra những món hàng giả đặt ở bên trong, chẳng qua chỉ không cẩn thận mà đẩy cửa nhìn vào, điều này làm cho Cổ lão gia tử nghe xong mà cười phá lên ha hả.
- Hơn sáu mươi tuổi? Hì, có lẽ là đệ tử của những đại sư lừa gạt trước giải phóng...
Cổ Thiên Phong là người Bắc Kinh, lão thật sự biết nhiều về những mánh khóe lừa gạt thế này, vì thế mà giảng giải cho Trang Duệ một lượt.
Trước giải phóng thì trên giang hồ có tứ đại môn phái là Phong, Ma, Yến, Tước, ngoài ra còn có những tiểu môn phái như Kim, Bì, Thải, Quải, Bình, Đoàn, Điều, bọn họ đều là những môn phái sản xuất và buôn bán đồ giả.
Gọi là Phong cũng vì đó là tác phong của bọn họ, chính là một đám người chen chúc cùng nhau đi lừa gạt kẻ khác, đại khái là tốc chiến tốc thắng, mang đi tất cả như gió lốc.
Gọi là Ma cũng vì đám người này thích làm việc một mình, Yến chính là dùng sắc để lừa gạt, Tước chính là một đám người dùng tiền mua quan, sau đó vơ vét một lượng lớn tiền bạc rồi bỏ chạy.
Còn những tiểu môn phái thì thường là cần câu cơm của người trong giang hồ, ví dụ như Kim Môn còn tự xưng là Cân Môn, giở trò bói toán là Bình Môn, nghệ nhân có tạp kỹ được gọi là Thải Môn, cưỡi ngựa bắn cung có võ thuật phòng thân gọi là Quái Môn.
Nói tóm lại thì tứ đại môn phái chủ yếu là dùng mánh khóe thông thiên để đi lừa gạt người ta, những tiểu môn phái thì dùng kỹ nghệ của mình để làm cần câu cơm, thời điểm trước năm chín mươi vẫn còn thịnh hành, những tên mời chào bên đường phần lớn là người của Quái Môn.
- Cậu thật sự rất may mắn, nếu không nhất định đã bị lừa gạt, đây rõ ràng là diễn xuất của Phong Môn, có lẽ vài gia đình ở bên cạnh cũng đều là hàng dựng, đợi đến khi cậu mua và quay lại xem xét thì tất cả đã trống hoang rồi.
Việc này thật sự là Cổ lão gia tử nói chuẩn, vì bây giờ trong căn tứ hợp viện kia đã không còn bóng người.
- Bác, hôm nay trời lạnh, tối nay cháu sẽ ngụ lại, chỗ này của bác có phòng ngủ không?
Trang Duệ thấy Cổ lão gia tử tỏ ra mệt mỏi, hắn muốn đợi bác Cổ đi ngủ và dùng linh chải chuốt cơ thể. Nhìn vào công hiệu của linh khí trên người ông ngoại thì hắn nghĩ rằng linh khí tuy không chũa hết bách bệnh nhưng có thể giảm bớt quá trình lão hóa, hiệu quả tươgn đối cao.
Cổ lão gia tử cũng không nghĩ nhiều mà chỉ vào một gian phòng ở bên cạnh nói:
- Phòng còn nhiều, tôi ngủ bên kia, cậu đến nhà hông mà ngủ, Tiểu Vân đến đây đều sang nơi đó, thứ gì cũng có sẵn hết rồi.
Ngày hôm sau Trang Duệ đi về trung hải của mình thì mang luôn cả khay trái cây mừng thọ ông ngoại, vì tối qua hắn đã dùng linh khí chải chuốt cho Cổ lão gia tử, vì vậy mà lão thức dậy bảo buổi sàng mà cảm thấy rất tinh thần, chỉ cần dùng nửa giờ đã ghi lại lạc khoản của mình trên khay trái cây rồi giao cho Trang Duệ đưa đi.
Vài ngàu sau Trang Duệ rất thanh nhàn, Âu Dương Quân đang vội vã vì hôn sự của mình, hắn cũng không đến quấy rầy Trang Duệ, vì thế Trang Duệ chỉ ở nhà đọc sách và đi dạo hoa viên với Tiểu Bạch Sư.
Khí trời càng lúc càng lạnh, vài ngày qua còn có một đợt tuyết lớn, cả tứ hợp viện được bao quanh lớp tuyến trắng bóng, hồ nước và hòn non bộ như được mặc áo trắng, lá sen trong hồ cũng héo rũ, phải chờ đầu xuân sang năm mơi có thể sinh trưởng lại.
Đi ra khỏi cửa là sẽ thấy tuyết đọng lại đến ngang đầu gối, Hách Long đang cầm xẻng xúc tuyết, Tiểu Niếp Niếp thấy tuyết thì hưng phấn như Tiểu Bạch Sư, nàng ăn mặc như một con mèo nhỏ, kéo cha mẹ và Trang Duệ ra sân đắp người tuyết.
Mùa đông đối với con người thì rất khổ sở nhưng đối với Tiểu Bạch Sư thì rất thoải mái, nàng vốn là vua tuyết sơn, bộ lông dày đặc trên người có thể ngủ dưới trời lạnh âm vài độ, nó đủ để ngăn cản được cái giá lạnh ùa đến. Tiểu Bạch Sư nếu đứng giữa trời tuyết mà không động đậy thì căn bản sẽ nhập luôn vào hoàn cảnh, dung nhập thiên địa.
Sau vài ngày nhàn nhã thì Trang Duệ bắt đầu bận rộn, đầu tiên là hôn lễ của Âu Dương Quân, đối phương kéo hắn đi làm phù rể, đây là công tác làm cho Trang Duệ bị hành xác khá nhiều.
Âu Dương Quân còn mời cả nhà trang điểm nổi tiếng đến, trước tiếp là xem xét trang phục cho Trang Duệ, sau đó là trang điểm cho cả Trang Duệ, kết quả cuối cùng thì thật sự giống như là một tên mặt trắng thứ thiệt. Điều này làm cho hắn cảm thấy bức bối, cũng tỏ ra bất mãn với tên khốn trang điểm cho mình, tên kia nam không ra nam nữ không ra nữ, không chịu hầu hạ chú rể mà hành xác mình làm gì?
Hôn lễ được tổ chức tại Quốc Tân Quán, tuy người đến dự không nhiều nhưng quy cách rất cao, những người Trang Duệ thường gặp trên tivi cũng đã xuất hiện.
Dù có những ông lão lãnh đạo cấp cao đã về hưu nhưng khi bọn họ còn tại vị cũng nắm tương lai của nhiều người, mọi hành vi đều biểu hiện sự tôn nghiêm, vì thế mà bầu không khí hôn lễ có chút ngưng trọng.
Mặt khác còn có ban bè tân nương, bọn họ đều là những nhân vật tai to mặt lớn trong giới điện ảnh. Nếu là một năm trước thì Trang Duệ sợ rằng sẽ phải cầm vở đi xin chữ ký, nhưng bây giờ hắn thật sự đã quen, khi tài sản liên tục tăng lên thì thân phận cũng tăng tiến, sau đó lại có thân phận là cháu ngoại của Âu Dương Cương, thế là hắn càng ngày càng trầm ổn.
Chỉ là Trang Duệ không có hứng thú với những cô gái ngôi sao, nhưng điều này cũng không có nghĩa là các cô gái kia sẽ không chú ý đến phù rể, đặc biệt là những cô nổi tiếng giới giải trí và thương nhân, không ít lần lên tiếng hỏi thân phận của phù rể, còn hỏi có bạn gái hay chưa, thật sự làm cho hắn có không ít phiền hà.
- Được rồi, tôi khi mới mười mấy tuổi đã từng xem phim của các người và cảm thấy thích thú, nhưng các chị năm nay cũng đã hơn bốn mươi, da mặt sắp lỏng đến nơi, còn muốn danh thiếp của tôi làm gì?
Trang Duệ sau khi thoát khỏi nanh vuốt của một nữ ngôi sao thì trốn ở trong góc mà đổ mồ hôi lạnh, tất nhiên những lời kia chỉ nghĩ ở trong lòng, nói ra thật sự đả kích người.
Những cô ngôi sao kia thjat sự có cơ thể rất tốt, trời lạnh mà mặc váy, áo trễ ngực, có cô mặc sườn xám xẻ đến tận bên hông, lộ ra cả quần lót màu đen, thật sự khá mê người.
Trang Duệ thấy vậy mà thật sự bốc lửa, hắn cũng không quá sốt ruột, vài ngày nữa sẽ về Bành Thành tham gia hôn lễ của Đại Xuyên, sau đó sẽ phải sang Hongkong vì nhà ngoại Lôi Lôi bày tiệc rượu ở Hongkong. Tần Huyên Băng sẽ về ăn cưới Lôi Lôi, tuy chỉ có thời gian một ngày nhưng dù sao cũng có thể giải tỏa được biết bao ức chế.
Người đến đây hôm nay đều có thân phận, không đến mức làm cho chỗ này náo loạn, Âu Dương Quân tìm được người hầu rượu, vì vậy Trang Duệ cũng có không gian yên tĩnh, trốn khỏi vài cô ngôi sao và chạy đến một góc để ăn uống.
- Này Tiểu Duệ, cậu định cư ở Bắc Kinh mà không biết chào hỏi anh một tiếng...
Trang Duệ sau khi ăn uống no say thì đang định đánh tiếng với chị gái và anh rể để đi về trước, nhưng đúng lúc bị một người vỗ xuống vai.
Trang Duệ cũng nâng ngửi thử, cũng thấy khá hấp dẫn, màu nước xanh trong, mùi thơm bùng lên bốn phía, bình thủy tinh được phủ lên một màu xanh. Cổ lão gia tử hít hà và cảm thấy hương thơm bùng vào trong phổi, đầu óc thanh tỉnh.
- Tiểu Trang, cậu xem lá trà kìa, đây gọi là trà trân phẩm, tôi cũng thường được người ta tặng trà nhưng thật sự là kém xa trà của ông cậu.
Cổ lão gia tử vừa nói vừa nâng bình trà lên như thưởng thức tác phẩm nghệ thuật, như ngắm một đóa hoa.
- Bác thích uống thì sau này cháu sẽ thường xuyên lấy ra, đúng rồi, bác, khối ngọc liệu tạp sắc lần trước đã điêu khắc thành hình chưa?
Mục đích hôm nay Trang Duệ đến đây là thế này, khi thấy Cổ lão gia tử tỏ ra vui vẻ vì trà mình đang đến thì mới dám mở miệng hỏi.
Cổ Thiên Phong cười cười nói:
- Ha ha, tôi đang định khen cậu là người biết trầm ổn, cuối cùng vẫn là mất kiên nhẫn. Tất cả đã được làm xong, đã đặt ở trong phòng, bản thân cậu kohnog thấy được thôi...
- Trong phòng này?
Trang Duệ thấy Cổ lão gia tử nói xong thì không để ý đến mình, vì thế hắn cũng không thể không đưa mắt nhìn khắp phòng.
Tứ hợp viện của Cổ lão gia tử cũng không phải rất lớn, cũng không phải giống như của Trang Duệ, tất nhiên sẽ gọn hơn.
- Ủa, không đúng.
Ánh mắt Trang Duệ đảo qua bàn, sau đó cảm thấy mình bỏ sót thứ gì đó, vì thế tiếp tục nhìn cho kỹ, lúc này mới phát hiện trên mặt bàn có một cái khay giống như một đóa hoa nở rộ.
Trong khay có đủ mọi loại hoa quả, có nho, táo, anh đào, chuối, có cả quả lựu, tất nhiên thứ làm cho Trang Duệ chú ý chính là quả lựu, đây là món đã lâu rồi hắn chưa từng ăn. Nhưng thứ bắt mắt nhất trên mâm quả chính là hai quả đào mừng thọ màu hồng phấn, to như nắm tay, dưới ánh đèn bàng bạc thậm chí còn thấy cả lông tơ trên vỏ.
Lúc này là mùa lạnh, cũng không biết ai đưa đến cho Cổ lão gia tử mâm quả kia, bây giờ là thời kỳ trồng trọt hiện đại, vào mùa đông có những thứ kia cũng không có gì là quái lạ. Hắn nhìn qua một lúc mà không thấy có gì quá mức ngạc nhiên, vì thế mà tiếp tục đưa mắt thăm dò khắp phòng.
- Bác, rõ ràng là trêu chọc cháu, trong phòng này làm gì có vật nào?
Trang Duệ tìm một lúc lâu mà thật sự không thấy khối ngọc kia của mình ở đâu, trong phòng này sắp xếp rất đơn giản, ngoài cái bàn và cái giá đặt chậu rửa mặt ngoài cửa thì ngay cả một cái tủ cũng không có.
- Ha ha, tiểu tử cậu đúng là mù rồi.
Cổ lão gia tử nghe được lời của Trang Duệ thì cười phá lên ha hả, bộ dạng thật sự là đắc ý mãn nguyện.
- Mắt mù sao?
Trang Duệ thật sự sững sốt, sau đó hắn chợt hiểu ra, ánh mắt nhìn về phía khay hoa quả.
- Đây...Đây là khắc ra từ khối nguyên liệu ngọc thạch kia sao?
Trang Duệ thật sự không dám tin vào mắt mình, vừa rồi hắn không dùng linh khí nhìn vào nhưng cũng thấy rõ lớp lông tơ trên vỏ quả đào, hơn nữa trên mặt hoa quả còn có những giọt nước như thật, đây chính là những nguyên nhân làm hắn không chú ý.
- Đúng là như vậy.
Đến khi Trang Duệ dùng hai tay sờ lên khay hoa quả kia thì mới phát hiện ngay cả cái khay cũng được làm từ ngọc, tất cả trái cây trên khay, dù là chuối, nho, táo, đào mừng thọ đều là giả.
Trang Duệ thật sự sinh ra cảm giác ngạc nhiên cao độ, những màu sắc xanh đỏ tím vàng nâu xám đều được sử dụng, mỗi màu đều được tận dụng triệt để, nhìn có vẻ lộn xộn nhưng trật tự rất rõ ràng, trông rất sống động, thật sự làm cho Trang Duệ phải nhìn nhầm, có thể nói là cách chạm trổ cướp công tạo hóa.
- Chậc chậc, bác Cổ, thứ này thật sự là khó thể tin được, tay nghề của bác thật sự là có một không hai trong thiên hạ...
Trang Duệ đưa mắt xem xét kỹ càng mà không khỏi mở miệng tán thưởng, hoa quả vốn là những thứ có thể kéo dài tuổi thọ, hơn nữa còn có hai quả đào mừng thọ, càng là điềm lành. Trang Duệ dùng thứ này làm quà mừng thọ cho ông ngoại thì nhất định là độc nhất vô nhị, không ai có thể so sánh được.
Cổ lão gia tử tiếp nhận mâm trái cây trong tay Trang Duệ, trong mắt đầy vẻ không muốn, giọng điệu thổn thức:
- Tay nghề tốt cũng không so được với nguyên liệu tốt, Tiểu Trang, vậy này là sản phẩm niêm phong cuối cùng của tôi, sau này sẽ không tiếp tục tạo hình nữa...
Sau khi cầm trong tay khối ngọc này thì Cổ Thiên Phong đã vắt óc toàn lực bỏ ra ba tháng mới có thể hoàn công, lão hao phí nhiều tinh lực, khi vật này được làm xong thì cảm thấy sức khỏe của mình giảm sút, đây cũng là tác phẩm đầy toan tính trong đời lão, mà phản ứng vừa rồi của Trang Duệ thật sự làm lão rất thỏa mãn.
- Bác, bác còn chưa già, tiếp tục điêu khắc chục năm nữa cũng không là vấn đề...
Trang Duệ sau khi nghe được lời của Cổ Thiên Phong thi thật sự sững sốt, sau đó tiện đà có phản ứng. Hắn nhìn về phía Cổ lão gia tử và thấy nếp nhăn trên mặt nhiều hơn trước, già hơn rất nhiều lúc mình gặp mặt ở Nam Kinh, hắn biết Cổ lão gia tử có lẽ đã tiêu hao khá nhiều tinh lực để điêu khắc ra vật phẩm này.
Trang Duệ không khỏi cảm thấy áy náy, nửa năm qua hắn đã nhờ Cổ lão gia tử điêu khắc khá nhiều vật phẩm, mình cũng nên tìm cơ hội để dùng linh khí chải chuốt cơ thể cho bác Cổ.
- Già rồi, đúng là già rồi, cũng không phải sắp chết, có gì mà không thừa nhận được? Sau này thiếu quản đi vài chuyện, lại rơi vào giai đoạn thanh nhàn, không có gì làm thì đi thăm bạn bè cũ, nếu tiếp tục làm thêm mười năm thì không phải mệt chết người à?
Cổ lão gia tử cười mắng Trang Duệ một câu, vật cầm trên tay lại đặt xuông mặt bàn, tuy trong lòng cảm thấy rất khó có thể bỏ đi công tác gắn bó với mình cả đời nhưng vào lúc tuổi già mà điêu khắc ra được một vật phẩm như vậy thì đúng là đáng tự hào, dù vào thời đại nào cũng có thể là tuyệt tác cho đời sau.
Trang Duệ cầm lấy khối ngọc quan sát, sau đó phát hiện Cổ lão gia tử cũng không để lại tiêu chí gì, vì vậy nói:
- Bác Cổ, vật này cháu chưa lấy đi ngay, bác cứ khắc linh ấn bên trong, nhất định phải phải có nó...
- Tốt, xem như không uổng tôi lo lắng cho cậu...
Cổ lão gia tử nghe được lời của Trang Duệ thì vui vẻ nở nụ cười, không ai muốn vật phẩm qua tay mình lại lưu danh kẻ khác, đặc biệt là một tác phẩm oanh động như thế này.
Nếu là vật phẩm bình thường thì Cổ Thiên Phong sẽ không hỏi Trang Duệ mà tự mình lưu danh, vì như vậy sẽ làm cho giá trị của nó tăng lên gấp bội, nhưng vật trang trí này cực kỳ quý giá, thật sự là rất quý hiếm, lão thật sự còn chưa dám vung đao ghi lại tiêu chí của mình. Bây giờ lão nghe rõ lời nói của Trang Duệ, cũng xem như giải tỏa nghi ngờ trong lòng.
- Bác Cổ, hôm nay cháu đến khai quật nhà cổ, xem như tăng thêm kiến thức...
Trang Duệ lúc này nói ra những gì mình đã gặp phải ngày hôm nay cho Cổ Thiên Phong, hắn không nói mình dùng linh khí và phát hiện ra những món hàng giả đặt ở bên trong, chẳng qua chỉ không cẩn thận mà đẩy cửa nhìn vào, điều này làm cho Cổ lão gia tử nghe xong mà cười phá lên ha hả.
- Hơn sáu mươi tuổi? Hì, có lẽ là đệ tử của những đại sư lừa gạt trước giải phóng...
Cổ Thiên Phong là người Bắc Kinh, lão thật sự biết nhiều về những mánh khóe lừa gạt thế này, vì thế mà giảng giải cho Trang Duệ một lượt.
Trước giải phóng thì trên giang hồ có tứ đại môn phái là Phong, Ma, Yến, Tước, ngoài ra còn có những tiểu môn phái như Kim, Bì, Thải, Quải, Bình, Đoàn, Điều, bọn họ đều là những môn phái sản xuất và buôn bán đồ giả.
Gọi là Phong cũng vì đó là tác phong của bọn họ, chính là một đám người chen chúc cùng nhau đi lừa gạt kẻ khác, đại khái là tốc chiến tốc thắng, mang đi tất cả như gió lốc.
Gọi là Ma cũng vì đám người này thích làm việc một mình, Yến chính là dùng sắc để lừa gạt, Tước chính là một đám người dùng tiền mua quan, sau đó vơ vét một lượng lớn tiền bạc rồi bỏ chạy.
Còn những tiểu môn phái thì thường là cần câu cơm của người trong giang hồ, ví dụ như Kim Môn còn tự xưng là Cân Môn, giở trò bói toán là Bình Môn, nghệ nhân có tạp kỹ được gọi là Thải Môn, cưỡi ngựa bắn cung có võ thuật phòng thân gọi là Quái Môn.
Nói tóm lại thì tứ đại môn phái chủ yếu là dùng mánh khóe thông thiên để đi lừa gạt người ta, những tiểu môn phái thì dùng kỹ nghệ của mình để làm cần câu cơm, thời điểm trước năm chín mươi vẫn còn thịnh hành, những tên mời chào bên đường phần lớn là người của Quái Môn.
- Cậu thật sự rất may mắn, nếu không nhất định đã bị lừa gạt, đây rõ ràng là diễn xuất của Phong Môn, có lẽ vài gia đình ở bên cạnh cũng đều là hàng dựng, đợi đến khi cậu mua và quay lại xem xét thì tất cả đã trống hoang rồi.
Việc này thật sự là Cổ lão gia tử nói chuẩn, vì bây giờ trong căn tứ hợp viện kia đã không còn bóng người.
- Bác, hôm nay trời lạnh, tối nay cháu sẽ ngụ lại, chỗ này của bác có phòng ngủ không?
Trang Duệ thấy Cổ lão gia tử tỏ ra mệt mỏi, hắn muốn đợi bác Cổ đi ngủ và dùng linh chải chuốt cơ thể. Nhìn vào công hiệu của linh khí trên người ông ngoại thì hắn nghĩ rằng linh khí tuy không chũa hết bách bệnh nhưng có thể giảm bớt quá trình lão hóa, hiệu quả tươgn đối cao.
Cổ lão gia tử cũng không nghĩ nhiều mà chỉ vào một gian phòng ở bên cạnh nói:
- Phòng còn nhiều, tôi ngủ bên kia, cậu đến nhà hông mà ngủ, Tiểu Vân đến đây đều sang nơi đó, thứ gì cũng có sẵn hết rồi.
Ngày hôm sau Trang Duệ đi về trung hải của mình thì mang luôn cả khay trái cây mừng thọ ông ngoại, vì tối qua hắn đã dùng linh khí chải chuốt cho Cổ lão gia tử, vì vậy mà lão thức dậy bảo buổi sàng mà cảm thấy rất tinh thần, chỉ cần dùng nửa giờ đã ghi lại lạc khoản của mình trên khay trái cây rồi giao cho Trang Duệ đưa đi.
Vài ngàu sau Trang Duệ rất thanh nhàn, Âu Dương Quân đang vội vã vì hôn sự của mình, hắn cũng không đến quấy rầy Trang Duệ, vì thế Trang Duệ chỉ ở nhà đọc sách và đi dạo hoa viên với Tiểu Bạch Sư.
Khí trời càng lúc càng lạnh, vài ngày qua còn có một đợt tuyết lớn, cả tứ hợp viện được bao quanh lớp tuyến trắng bóng, hồ nước và hòn non bộ như được mặc áo trắng, lá sen trong hồ cũng héo rũ, phải chờ đầu xuân sang năm mơi có thể sinh trưởng lại.
Đi ra khỏi cửa là sẽ thấy tuyết đọng lại đến ngang đầu gối, Hách Long đang cầm xẻng xúc tuyết, Tiểu Niếp Niếp thấy tuyết thì hưng phấn như Tiểu Bạch Sư, nàng ăn mặc như một con mèo nhỏ, kéo cha mẹ và Trang Duệ ra sân đắp người tuyết.
Mùa đông đối với con người thì rất khổ sở nhưng đối với Tiểu Bạch Sư thì rất thoải mái, nàng vốn là vua tuyết sơn, bộ lông dày đặc trên người có thể ngủ dưới trời lạnh âm vài độ, nó đủ để ngăn cản được cái giá lạnh ùa đến. Tiểu Bạch Sư nếu đứng giữa trời tuyết mà không động đậy thì căn bản sẽ nhập luôn vào hoàn cảnh, dung nhập thiên địa.
Sau vài ngày nhàn nhã thì Trang Duệ bắt đầu bận rộn, đầu tiên là hôn lễ của Âu Dương Quân, đối phương kéo hắn đi làm phù rể, đây là công tác làm cho Trang Duệ bị hành xác khá nhiều.
Âu Dương Quân còn mời cả nhà trang điểm nổi tiếng đến, trước tiếp là xem xét trang phục cho Trang Duệ, sau đó là trang điểm cho cả Trang Duệ, kết quả cuối cùng thì thật sự giống như là một tên mặt trắng thứ thiệt. Điều này làm cho hắn cảm thấy bức bối, cũng tỏ ra bất mãn với tên khốn trang điểm cho mình, tên kia nam không ra nam nữ không ra nữ, không chịu hầu hạ chú rể mà hành xác mình làm gì?
Hôn lễ được tổ chức tại Quốc Tân Quán, tuy người đến dự không nhiều nhưng quy cách rất cao, những người Trang Duệ thường gặp trên tivi cũng đã xuất hiện.
Dù có những ông lão lãnh đạo cấp cao đã về hưu nhưng khi bọn họ còn tại vị cũng nắm tương lai của nhiều người, mọi hành vi đều biểu hiện sự tôn nghiêm, vì thế mà bầu không khí hôn lễ có chút ngưng trọng.
Mặt khác còn có ban bè tân nương, bọn họ đều là những nhân vật tai to mặt lớn trong giới điện ảnh. Nếu là một năm trước thì Trang Duệ sợ rằng sẽ phải cầm vở đi xin chữ ký, nhưng bây giờ hắn thật sự đã quen, khi tài sản liên tục tăng lên thì thân phận cũng tăng tiến, sau đó lại có thân phận là cháu ngoại của Âu Dương Cương, thế là hắn càng ngày càng trầm ổn.
Chỉ là Trang Duệ không có hứng thú với những cô gái ngôi sao, nhưng điều này cũng không có nghĩa là các cô gái kia sẽ không chú ý đến phù rể, đặc biệt là những cô nổi tiếng giới giải trí và thương nhân, không ít lần lên tiếng hỏi thân phận của phù rể, còn hỏi có bạn gái hay chưa, thật sự làm cho hắn có không ít phiền hà.
- Được rồi, tôi khi mới mười mấy tuổi đã từng xem phim của các người và cảm thấy thích thú, nhưng các chị năm nay cũng đã hơn bốn mươi, da mặt sắp lỏng đến nơi, còn muốn danh thiếp của tôi làm gì?
Trang Duệ sau khi thoát khỏi nanh vuốt của một nữ ngôi sao thì trốn ở trong góc mà đổ mồ hôi lạnh, tất nhiên những lời kia chỉ nghĩ ở trong lòng, nói ra thật sự đả kích người.
Những cô ngôi sao kia thjat sự có cơ thể rất tốt, trời lạnh mà mặc váy, áo trễ ngực, có cô mặc sườn xám xẻ đến tận bên hông, lộ ra cả quần lót màu đen, thật sự khá mê người.
Trang Duệ thấy vậy mà thật sự bốc lửa, hắn cũng không quá sốt ruột, vài ngày nữa sẽ về Bành Thành tham gia hôn lễ của Đại Xuyên, sau đó sẽ phải sang Hongkong vì nhà ngoại Lôi Lôi bày tiệc rượu ở Hongkong. Tần Huyên Băng sẽ về ăn cưới Lôi Lôi, tuy chỉ có thời gian một ngày nhưng dù sao cũng có thể giải tỏa được biết bao ức chế.
Người đến đây hôm nay đều có thân phận, không đến mức làm cho chỗ này náo loạn, Âu Dương Quân tìm được người hầu rượu, vì vậy Trang Duệ cũng có không gian yên tĩnh, trốn khỏi vài cô ngôi sao và chạy đến một góc để ăn uống.
- Này Tiểu Duệ, cậu định cư ở Bắc Kinh mà không biết chào hỏi anh một tiếng...
Trang Duệ sau khi ăn uống no say thì đang định đánh tiếng với chị gái và anh rể để đi về trước, nhưng đúng lúc bị một người vỗ xuống vai.
/1160
|