Hoàng Kim Đồng

Chương 434: Đến Myanmar(hạ)

/1160


- Anh Trang nói đến đổ thạch Myanmar sao? Em cũng nghe được chút tin tức về nơi đó, trước đó người trong nước đến tham gia đổ thạch ở Myanmar và bị bắt cóc yêu cầu tiền chuộc, nếu may mắn thì trao tiền còn có thể được về, nếu không may mắn thì đừng hòng thấy được thi thể...

Trước kia Bành Phi thi hành nhiệm vụ và tiện thể cứu được một người đến Myanmar đổ thạch vài bị bắt cóc, vì thế hắn rất hiểu những chuyện như thế này.

- Myanmar cũng rối như vậy à?

Trang Duệ bị những lời của Bành Phi làm cho có hơi lo lắng, trong ấn tượng của hắn thì Myanmar là nước láng giềng, trước đó là thuộc địa của Anh, có rất nhiều phỉ thúy, còn những thứ khác thì hắn thật sự không biết.

- Không loạn sao được, anh Trang, "Tam Giác Vàng" nổi tiếng ở Myanmar, đó là nơi trồng thuốc phiện số lượng lớn.

- Nơi đó chủ yếu là dân tộc thiểu số của Myanmar, thời nay bọn họ vì kế sinh nhai mà đối kháng với chính phủ, bọn họ phải vũ trang để bảo vệ thuốc phiện của mình, giống như mỗi tập đoàn đều có một lực lượng lớn, căn bản là một cánh quân ba ngàn người tất nhiên sẽ không gnaij đối kháng với chính phủ.

- Nơi đó khắp núi đều có hoa Anh Túc, thật sự là địa ngục, nhưng nếu chỉ nói về hoa thì rất đẹp...

Bành Phi vừa nói thì chuyển chủ đề, giống như nghĩ đến cái gì đó, vẻ mặt trầm tư.

Hách Long thấy vẻ mặt Trang Duệ trở nên khó coi thì vội vàng nói:

- Ông chủ, những chỗ kia tương đối nguy hiểm, nhưng đó là những vùng biên giới, là nơi mà tội phạm ma túy hoạt động mạnh, thế lực của chính phủ không mạnh bằng địa phương, mà anh đi đến đổ thạch cũng là thủ đô Yangon, tình hình trị an ở đó là đặc biệt tốt...

Vừa rồi sau khi nghe lời của Bành Phi thi Trang Duệ thật sự là cảm thấy lo lắng, có câu quân tử không đứng dưới vách tường lâm nguy, nếu thật sự như những gì Bành Phi nói thì hành trình đến Myanmar lần này cần phải xem xét lại. Trang Duệ cũng không muốn chạy đến hang ổ của ma túy, vì những năm gần đây đám trộm mộ ở Tống Quân dám buộc cả thuốc nổ lên người, tất nhiên đám buôn lậu thuốc phiện thì càng không cần phải nói, có lẽ ngay cả súng ống đạn dược cũng đều được sử dụng.

- Tôi đi cùng một đoàn người trong nước, có lẽ là không có vấn đề gì chứ?

Trang Duệ suy nghĩ một chút, mình đến thủ đô Yangon của Myanmar, nơi đó dù sao cũng là thủ phủ, chắc chắn không xuất hiện những tình huống như Bành Phi nói.

- Anh Trang, hay là tôi đi với anh? Chỗ kia tôi tương đối quen thuộc, cũng biết nói tiếng Miễn, có gì phát sinh cũng dễ xử lý hơn...

Nói thật thì Bành Phi thật sự không muốn quay về chỗ kia, nơi đó có ký ức của hắn, đơn giản đó chỉ là những ngày gian khổ khó khăn, chiến đấu với buôn ma túy, sinh tồn tử vong. Nhưng lúc này hắn vừa tìm được một ông chủ tốt, Bành Phi thật sự sợ Trang Duệ xảy ra chuyện, vì thế mới chủ động đi theo.

- Đúng vậy, ông chủ, để cho Bành Phi đi cùng anh, như vậy tôi ở nhà cũng yên tâm hơn...

Hách Long cũng mở miệng nói.

- Được, Bành Phi, cậu tạm thời làm phụ tá cho tôi, cậu đưa chứng minh đây để tôi đi làm thủ tục...

Tuy Bành Phi cùng đi với Trang Duệ với thân phận là vệ sĩ, nhưng Trang Duệ không thích từ vệ sĩ, thế là phải sắp xếp thân phận cho Bành Phi.

- Giấy chứng minh sao?

Bành Phi nghe được lời của Trang Duệ mà có chút cổ quái, trước kia hắn đi lại vùng Tam Giác Vàng nào có cần thủ tục gì, thậm chí cũng không giữ giấy chứng nhận gì trên người, đây cũng là vì sợ giữa hai nước phát sinh tranh cãi ngoại giao.

Nhưng Bành Phi vẫn lấy ra giấy chứng minh đưa cho Trang Duệ, đối với hắn thì có thân phận thương nhân tiến vào Myanmar là rõ ràng quá mới lạ, đây chính là thứ mà trước đó nằm mơ cũng không ngờ được.

Ngày hôm sau Trang Duệ đưa bành phi đến hiệp hội ngọc thạch mà trước nay chưa đến bao giờ, hắn lấy giấy chứng minh của mình và Bành Phi đưa cho nhân viên công tác, sau đó để cho bọn họ làm hộ chiếu, tất nhiên tất cả phí tổn phải tự mình gánh vác, hiệp hội ngọc thạch chỉ có tác dụng làm một biểu tượng mà thôi.

Trang Duệ phát hiện danh hiệu chủ tịch danh dự hiệp hội ngọc thạch của mình cũng là khá tốt, sau khi báo danh thì một vị chủ tịch hiệp hội ngọc thạch hơn năm mươi tuổi đơn giản kéo tay hắn hàn huyên một lúc lâu mới cho đi...

- Hì, anh Mã, mới vài tháng không gặp mà nhìn anh càng ngày càng thêm phúc hậu đấy...

Sau khi rời khỏi văn phòng của hiệp hội ngọc thạch thì Trang Duệ đưa Bành Phi đến khách sạn ước hẹn với Tống Quân và tên mập họ Mã, hôm nay Mã Mập đến Bắc Kinh, ông chủ Tống đưa đi đón gió tẩy trần. Chưa nói thứ gì khác, bây giờ hai vị ông chủ này có mối quan hệ rất tốt.

- Tiểu tử cậu đang mắng khéo tôi sao? Mập thì nói mập, anh Mã của cậu cũng không sợ bị người ta nói như vậy, vị này chính là...

Mã Mập thấy Trang Duệ đến gần thì từ trên ghế chậm rãi đứng lên, hắn là người tám mặt lung linh, dù nhìn thấy Bành Phi là người hầu của Trang Duệ nhưng vẫn mở miệng hỏi thăm.

- Đây là phụ tá của tôi, là Bành Phi, lần này đi với tôi đến Myanmar. Bành Phi, cậu ngồi đi, anh Mã là bạn tôi, cũng đừng gò bó ở chỗ này...

- À, ngồi đi, anh Tống cũng thật là, nói là đưa tôi đi đón gió tẩy trần, đến bây giờ còn chưa gặp được người nào khác...

Mã Mập mời Trang Duệ và Bành Phi ngồi xuống, sau đó khoát tay cho hai người phía sau ngồi xuống.

Lần này Mã Mập thật sự không mang theo phụ nữ, điều này làm cho Trang Duệ thở dài một hơi, nói thật thì mỗi lần thấy một cô gái nhỏ ở bên cạnh đối phương thì hắn không khỏi liên tưởng được vài vấn đề, đó là mỗi khi làm việc thì đối phương sẽ không bao giờ có thể chọn tư thế nam trên nữ dưới được.

- Mã Mập, sao tiểu tử cậu lại giống đàn bà rồi? Thích nói xấu sau lưng người khác sao?

Mã Mập còn chưa nói dứt lời thì Tống Quân đã đẩy cửa phòng bước vào, vài người xem như có hẹn trước, sau lưng Tống Quân cũng có hai người, chỉ cần nhìn vào độ tuổi thì rõ ràng là vệ sĩ sẽ theo cùng đến Myanmar.

Tống Quân là người thích phô trương, hắn cũng không thích bàn luận những chuyện đại sự khi có mặt người ngoài, vì vậy sau khi ngồi xuống thì nói với Trang Duệ:

- Cậu Trang, đây là người cậu mang đến sao? Cứ để cho bọn họ sang phòng bên, tôi có chuyện cần nói...

- À, đây là trợ lý của tôi đấy...

- Anh Trang, các anh cứ bàn chuyện, có gì cứ gọi tôi một tiếng...

Trang Duệ đang định giữ Bành Phi ở lại, nhưng Bành Phi đã đứng lại, cùng vài người khác đi ra khỏi phòng.

- Tiểu tử cậu đúng la, những tháng trước còn nói là không đi, bây giờ còn kiếm được cả trợ lý, chẳng lẽ muốn ăn một mình sao?

Sau khi nhóm Bành Phi đi ra thì Tống Quân dùng ánh mắt bất mãn nhìn Trang Duệ, trong mắt hắn thì Bành Phi giống như một sinh viên mới tốt nghiệp, có lẽ là phiên dịch cho Trang Duệ.

- Hì, anh Tống, anh có lẽ đã nhìn lầm, tiểu tử kia cũng không đơn giản như vậy...

Mã Mập cười hì hì, vừa rồi hắn đã thấy hương vị tang thương trên người Bành Phi, chỉ sợ cũng không phải đơn giản như những gì biểu hiện ở vẻ bề ngoài.

Trang Duệ cười cười, cũng không giải thích thân phận của Bành Phi, hắn nói:

- Anh Tống, lần này đi cũng sợ sẽ không thể kết nhóm đổ thạch với hai anh được...

- Sao? Vì sao? Cậu Trang, tôi là người mời cậu đi Myanmar, nếu cậu không ra tay, hai chúng tôi đi có ý nghĩa gì nữa chứ?

Mã Mập dù sao cũng biết được nhiều về Trang Duệ, hắn thấy Trang Duệ có một trực giác đổ thạch cực chuẩn, giống như mình nhìn người vậy, chưa bao giờ nhìn lầm.

- Tôi khẳng định là sẽ đổ thạch, nhưng anh Mã cũng biết rồi đấy, bây giờ tôi có một cửa hàng châu báu ở Bắc Kinh, đang rất cần nguyên liệu phỉ thúy, tôi mua được nguyên thạch cũng sẽ không bán. Hai vị đều là đến kiếm tiền, chúng ta cùng đi, đến lúc đó tất cả mua....

Trang Duệ nói rõ nguyên nhân, Tống Quân và Mã Mập đưa mắt nhìn nhau, cả hai đều trợn mắt, với mức độ thưởng thức và giám định ngọc thạch của bọn họ thì muốn đi đến đổ thạch ở Myanmar là thật sự không đủ, vì nơi đó có rất nhiều chuyên gia, rất nhiều người trong nghề.

- Điều này...Điều này...

Mã Mập há miệng một lúc lâu mà vẫn không thể nào nói ra được, việc này thật sự là không dễ làm, hắn và Tống Quân chỉ có mục đích là mua nguyên liệu phỉ thúy để độn hàng, thứ hai là muốn mua vài khối nguyên liệu mở ra lấy kích thích, thứ ba tất nhiên là kiếm tiền, nhưng mục đích chuyến đi lần này của Trang Duệ lại là ngược lại.

- Thế này đi, nếu lúc đó có một khối nguyên liệu mà tôi cũng không thể nào thu một mình được, sẽ cho ba anh em cùng ra tay, đến lúc đó các anh muốn bán thì bán, nhưng phần của tôi thì sẽ mang về...

Trang Duệ suy nghĩ một lúc, chính mình bây giờ chỉ có thể vận dụng được khoảng gần ba trăm triệu. Số tiền thắng được từ Hongkong vốn là có hơn một trăm triệu, nhưng ông ngoại bắt hiến tặng hơn ba chục triệu, hắn cũng muốn làm ông cụ vui vẻ nên không so đo.

Mặt khác còn có chín chục triệu từ tiền chia hoa hồng mỏ ngọc Tân Cương, vốn có một trăm năm chục triệu, nhưng khi mỏ ngọc mở rộng khai thác thì phải mua rất nhiều thiết bị, còn có những khoản chi khác. Ngọc Vương Gia liên hệ với Trang Duệ, mỗi người bỏ sáu chục triệu, thế cho nên hoa hồng của Trang Duệ lúc này chỉ được hơn chín chục triệu.

Còn một trăm triệu là lấy từ Bành Thành, bây giờ cửa hàng 4s ở Bành Thành phát triển khá mạnh, sau khi bán đi hai đợt xe, sau khi trả tiền cho nhà sản xuất thì vẫn còn lời một trăm năm chục triệu. Trang Duệ lấy ra một trăm triệu, hắn sợ đến Myanmar không đủ tiền, sợ thấy mao liêu tốt mà không thể thu vào nên cố gắng mang đi nhiều tiền.

Hôm qua Trang Duệ đã nhờ Âu Dương Quân sai người đổi toàn bộ tiền kia thành đô la Mỹ, bây giờ tờ chi phiếu trong bóp của hắn tổng cộng có hơn hai chục triệu đô la Mỹ, hơn nữa cũng có cả tiền Myanmar.

Việc này nói ra cũng phức tạp nhưng cũng rất đơn giản, chính là tìm một công ty có thực lực, Trang Duệ chuyển số tiền vào công ty kia, sau đó dựa theo tỷ suất hối đoái của thị trường để đổi thành đô la, sau đó khai ra một tờ chi phiếu theo hạn ngạch ngân hàng Thụy Sĩ cho hắn.

Tất nhiên việc này chẳng phải ai cũng có thể làm, không có Âu Dương Quân thì căn bản sẽ chẳng ai chịu vung tay xử lý chuyện khó như vậy.

Trang Duệ vốn định trực tiếp mở tài khoản ở ngân hàng Thụy Sĩ nhưng việc này cũng không đơn giản như vậy, ngân hàng UBS và Reditsuiss đều không có nhân viên nghiệp vụ ở Trung Quốc, hơn nữa nếu không có đầy đủ giấy tờ và địa chỉ thì khó thể nào mở được tài khoản. Còn về chuyện tài khoản có ít nhất một triệu đô la lại không đáng là gì với Trang Duệ.

Tất nhiên cũng chẳng phải là hoàn toàn không thể làm, nghề gì cũng có kẻ môi giới, hơn nữa còn là môi giới quốc tế, có những người đặc biệt phụ trách chuyện nay, tốn hao không nhiều tiền đã có thể làm xong, chỉ là thời gian quá gấp nên làm không kịp mà thôi.

- Cậu Trang, lần này mang theo bao nhiêu?

Mã Mập chỉ có thể trông mong Trang Duệ mang theo ít tiền, như vậy khả năng bọn họ cùng tham dự sẽ lớn hơn.

- Hơn hai chục triệu...

- À, không ít, không ít...

Mã Mập nghe vậy thì cảm thấy vui sướng, hai chục triệu là khoản tiền lớn với người ngoài nhưng muốn tạo nên sóng gió ở hội chợ đổ thạch Myanmar thì hoàn toàn không có chút động tĩnh gì.

- À, anh Mã, là tiền đô la Mỹ...

Trang Duệ dùng giọng yết ớt bổ sung một câu.

- Khụ...Khụ khụ...Cậu...Tiểu tử cậu đừng chơi lớn như vậy chứ?

Mã Mập đang uống trà mà thiếu chút nữa không bị Trang Duệ làm cho sặc chết, hơn hai chục triệu đô la, chính là cả ba trăm triệu, chính tên mập lần này đi cũng không mang theo nhiều như vậy. Tống Quân cũng là như vậy, bọn họ chỉ chuẩn bị hơn mười triệu đô la, cũng chỉ là như vậy mà thôi.

- Này hai vị đại ca, nếu đến hội chợ đổ thạch Myanmar mà mang theo ít tiền thì căn bản không đủ, đến lúc đó còn phải dựa vào hai anh, coi như đi một bước làm một bước, không nghĩ nhiều như vậy...

Trang Duệ nói làm cho vẻ mặt hai người kia tốt hẳn lên, Trang Duệ nói không sai, quy mô của hội chợ đổ thạch ở Yangon là lớn hơn rất nhiều so với Bình Châu. Nếu mao liêu ở hội chợ Bình Châu tính bằng số ngàn thì chỉ sợ ở Myanmar sẽ là cả chục triệu.

Đến lúc đó thương nhân châu báu trên thế giới sẽ tập trung ở Yangon, ba người bọn họ cộng lại chỉ có hơn năm chục triệu đô la, thật sự cũng không xem là gì.

Nghĩ đến đây thì Tống Quân và Mã Mập không khỏi cảm thấy buồn cười, bọn họ cảm thấy tâm tình của mình không đúng, giống như tất cả đều ép lên người Trang Duệ. Nhưng điều này cũng không thể trách hai người bọn họ, vì thật sự là Trang Duệ thường tạo ra kỳ tích trong lúc đổ thạch. Sự việc ở hội chợ lần trước đã tử thành sự tích, bây giờ được coi là truyền thuyết, vang vọng trong giới đổ thạch, hấp dẫn những kẻ muốn giàu sau một đêm lao vào đổ thạch.

...

- Hình như thời tiết có hơi nóng.

Trang Duệ xuống máy bay và có chút buồn bực, tuy đã sớm chuẩn bị, mặc trên người áo du lịch và quần jean nhưng mới đi vài bước đã đổ mồ hôi. Hắn nhìn ánh mặt trời treo cao mà cảm thấy nhiệt độ lúc này phải hơn ba mươi.

Đừng nói là Trang Duệ, chính là Tống Quân, Mã Mập và những người trong hiệp hội ngọc thạch cung có chút ăn không tiêu. Vài giờ trước còn là tuyết bay tán loạn, vài giờ sau là mặt trời rực rỡ, thật sự là chênh lệch sông biển. Mã Mập còn bức bối hơn cả trang duệ, ai bảo hắn mập hơn?

- Anh Trang, về khách sạn tắm cho thoải mái...

Lúc này Bành Phi đã làm tốt thủ tục, hắn kéo hành lý của mình và Trang Duệ đi ra, vẻ mặt thoải mái, có vẻ rất thích ứng với khí hậu này.

- Bành Phi, cây đao của cậu có mang lên máy bay không?

Trang Duệ có chút tò mò, hắn biết người lính Lang Nha luôn có thói quen không bỏ dao ra, nhưng máy bay kiểm tra rất chặt, không biết có qua được sân bay ở Bắc Kinh không.

- Tất nhiên...

Bành Phi lật cổ tay để thỏa mãn lòng hiếu kỳ của Trang Duệ, mà như thế nào có thể mang đi thì hắn lại không nói.

Trang Duệ, Tống Quân, Mã Mập và những vệ sĩ cùng đi ra, trong sân bay còn chưa có vấn đề, vừa ra ngoài đã bị đám tài xế taxi bao quanh. Hắn nhìn những vị tài xế ăn mặc sặc sỡ với gương mặt tươi rói, hắn chợt phát hiện mình đang ở nơi tha hương.

- Tiên sinh, mời lên xe...

- Tiên sinh, xe của tôi mới mua, mời anh...

Những tài xế này còn biết vài câu tiếng Hán, bọn họ quen thuộc lôi kéo khách, có người còn đi đến giằng lấy hành lý trên tay Bành Phi. Nhưng Bành Phi không buông, hắn dùng tiếng Miễn nói với vị tài xế kia, sau đó kéo Trang Duệ lên xe.

Chiếc taxi này hơi cũ, bên trong không có điều hòa, Trang Duệ ngồi mà đầu đầy mồ hôi.

Tống Quân trước kia đã cho người đặt khách sạn ở Yangon, đây là lúc mở hội chợ đổ thạch, nếu đến muộn thì đừng hòng có phòng.

Từ sân bay vào nội thành là hơn chục kilomet, Trang Duệ thấy Bành Phi móc ra mười đô đưa cho tài xế, khi lái xe chuẩn bị thối tiền lẻ thì Bành Phi khoát tay dùng tiếng Miễn nói vài câu, đối phương móc thẻ ra đưa cho Bành Phi rồi lái xe bỏ đi.

- Ông chủ, tiền xe là sáu đô, bốn đô xem như bo, vài ngày sau chúng ta có thê sử dụng xe của anh ấy.

Bành Phi thấy bộ dạng của Trang Duệ thì mở miệng giải thích, Trang Duệ nghe xong thì không nói gì, hắn muốn tìm mọt chiếc xe có điều hòa hơn.

/1160

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status