- Người này không phải điên rồi đấy chứ?
Trang Duệ nhìn thấy đối phương hoa chân múa tay vui sướng mà thật sự cảm thấy giống như tình huống thi đổ trong sách vở, nhưng đó là người ta thi đổ cử nhân, anh chẳng qua chỉ trúng một khối mao liêu, có mở ra phỉ thúy hay không thì còn là vấn đề, sao lại hưng phấn như vậy.
- Người ta đã nhẫn nhịn hơn mười ngày, nếu đổi lại là cậu thì trúng tiêu cũng vui sướng, đừng nói như vậy chứ...
Mã Mập dùng ánh mắt bất mãn nhìn Trang Duệ, hắn nói ra tâm tư của tất cả những người đang có mặt ở chỗ này. Trang Duệ nghĩ lại cũng thấy có chuyện như vậy, sau khi trải qua mười mấy ngày mất nhiều tinh thần và công sức định giá mao liêu, con người thật sự giống như bị tra tấn cho phát điên, bây giờ hưng phấn một chút cũng là bình thường.
Hơn nữa đừng nói đến chuyện mao liêu có mở ra phỉ thúy hay không, dù thế nào thì anh phải trúng tiêu mới có thể mở nguyên thạch, nếu như không trúng thì ngay cả cơ hội này cũng không còn.
Cũng vì tình huống vừa rồi mà bầu không khí trong hội trường hòa hoãn trở lại, mọi người trong nước dều có thân phận, tâm tình điều tiết là khá nhanh, lúc này quan sát tình huống mở thầu và bắt đầu có thể cười cười nói nói.
Những con số chớp động trên màn hình lớn là rất nhanh, trên cơ bản là ba mươi giây sẽ có một con số mới, mà mà hình cũng chỉ giữ lại hơn hai mươi số, sau đó đã bị xóa đi ghi những số mới. Vì vậy những người trong hội trường đều dùng ánh mắt chăm chú nhìn lên màn hình lớn, sợ mình chỉ vì một phút sai lầm không chú ý mà vuột mất cơ hội.
Thật ra ở những góc của đại sảnh còn được đặt hơn mười chiếc máy kiểm tra, chỉ cần anh nhập vào số mao liêu, anh có thể kiểm tra số mao liêu kia đã mở thầu chưa, giá đấu bao nhiêu và mã số của người trúng tiêu. Nhưng máy móc lắp đặt quá ít, căn bản không đủ dùng, càng nhiều người chủ tâm nhìn về phía màn hình lớn.
Dù có máy kiểm tra và sau này có thể đến văn phòng ban tổ chức bên ngoài để nhờ xem xét nhưng lúc này tất cả mọi người đều muốn biết mình có trúng tiêu hay không, ngay cả Trang Duệ cũng thật sự hồi hộp, cũng không muốn bỏ đi, trước khi ký tên lên hợp đồng trúng tiêu thì những khối mao liêu kia vẫn chưa thuộc về mình.
Nhưng số mao liêu lúc này được đổi khá nhanh, Trang Duệ nhìn một lúc mà cảm thấy hoa cả mắt, dù hắn là dân tài chính nhưng cũng không thể nào ghi nhớ được số của hai mươi khối mao liêu kia vào đầu. Sau khi nhìn một lúc thì hắn có chút buông lỏng, cặp mắt cũng không nhìn chằm chằm vào màn hình lớn.
Lúc này trong hiện trường thỉnh thoảng vang lên tiếng hoan hô, ngay sau đó có người từ trong đi ra, đi đến phía trước để ký hợp đồng trúng tiêu, người ngoài thì nhìn đối phương bằng ánh mắt hâm mộ, người quen thì lên tiếng chúc mừng, giống như thật sự đổ thạch thắng vậy.
Nếu so với thái độ không đếm xỉa của Trang Duệ thì Bành Phi lại cầm lấy quyển vở và nhìn chằm chằm lên màn hình, ánh mắt thỉnh thoảng lại di chuyển xuống quyển vở. Sau khi nhìn thấy một con số trùng khớp thì Bành Phi chợt chụp lấy bả vai của Trang Duệ và cao giọng nói:
- Anh Trang, chúng ta, chúng ta trúng tiêu rồi.
- Trúng tiêu rồi sao? Số nào?
Trang Duệ nghe vậy thì trở nên hưng phấn, phải biết rằng số thứ tự của mao liêu cho ra phỉ thúy vàng nằm trong phạm vi hai mươi ngàn mao liêu đầu tiên, tuy còn có hai khối mao liêu khác cung nằm trong phạm vi này nhưng hắn tất nhiên sẽ chú tâm đến khối mao liêu kia hơn.
- Mười lăm ngàn Euro? Tôi nào có đặt với mức giá như vậy?
Trang Duệ nhìn số mao liêu và số tiền rồi lại nhìn Bành Phi, không khỏi tỏ ra nghi hoặc, chính mình trên cơ bản đều đặt giá mao liêu trên ba trăm ngàn Euro, hình như không có món nào thấp như vậy.
- Anh Trang, anh viết trên vở rõ ràng, số mao liêu và giá cả cũng trùng khớp, không phải đấy chứ?
Sau khi nghe nói như vậy thì Trang Duệ cầm lấy quyển vở trên tay Bành Phi xem xét vài lượt, sau đó gật đầu khẳng định:
- Không sai, chính là nó, nhưng hình như khối mao liêu này không phải do tôi đặt giá, không có ấn tượng nào cả.
- Mười lăm ngàn Euro này là tôi đặt...
Trang Duệ vỗ đầu, giọng điệu có chút buồn nản, điều này làm cho ánh mắt đám người chung quanh có chút kỳ quái. Hừ, đúng là giả vờ, người ta trúng tiêu thì biểu hiện mừng rỡ vui sướng, anh thì giả vờ giống hệt như chịu thiệt vậy.
Trang Duệ thật sự nhớ đến khối nguyên thạch kia, đó là khi mà hắn đến vùng giao tiếp giữa minh tiêu và thầm tiêu, hắn thấy khối nguyên thạch kia chưa ai đặt giá, bên trong lại có phỉ thúy cấp bậc cao, thế là đặt giá mười lăm ngàn Euro.
Lúc đầu giá của khối mao liêu chỉ là ba mươi ngàn Euro, Trang Duệ đặt đung giá đấu thấp nhất, nhưng sau đó hắn nghĩ thế nào mà tăng thêm mười lăm ngàn thành ra giá cả là bốn mươi lăm ngàn Euro, nhưng hắn lại ghi vào trong vở chỉ với giá mười lăm ngàn.
Bây giờ Trang Duệ thật sự cảm thấy thiệt thòi, phải biết rằng hắn đặt giá hai mươi khối mao liêu, cũng không có tính toán đến khối mao liêu này. Tuy bên trong khối mao liêu cũng có chứa phỉ thúy với cấp băng nhưng giá trị của nó chỉ là ba bốn triệu tệ, căn bản không thể nào so sánh với những khối mao liêu khác của mình.
- Con bà nó, sao lại mở ra khối mao liêu này sớm như vậy?
Trang Duệ thầm có chút bức bối, khối mao liêu này là có số thứ tự gần như là sau cùng, nhưng hắn cũng biết thầm tiêu và minh tiêu có sự khác biệt, thầm tiêu báo trúng tiêu theo kiểu lựa chọn ngẫu nhiên.
- Nếu không đủ tiền thì sao?
Trang Duệ ngẩng đầu nhìn Tần Hạo Nhiên, chẳng lẽ lại hỏi mượn tiền cha vợ? Phải biết rằng nếu như mình trúng toàn bộ hai mươi khối mao liêu, như vậy trên tay mình chỉ còn lại bốn chục ngàn Euro, căn bản không đủ tiền trả cho khối mao liêu này.
Trong công bàn phỉ thúy Myanmar, trừ khi anh trả tiền và có thể mang theo mao liêu, hoặc anh cắt nguyên thạch ngay tại chỗ, những chuyện còn lại sẽ do phía Myanmar lo liệu, sẽ có công ty gánh trách nhiệm vận chuyển, mà vận chuyển sẽ được tiến hành sau khi công bàn chấm dứt. Nếu Trang Duệ trốn khối mao liêu này mà không trả tiền, như vậy những nguyên thạch khác cũng đừng hòng mang đi.
Tất nhiên Trang Duệ cũng có thể trả tiền cho những khối mao liêu khác mà bỏ qua khối mao liêu kia, nhưng sau này sợ rằng thân phận của hắn sẽ từ khách quý biến thành khách được ghi trên sổ đen.
- Sao vậy Tiểu Duệ? Lầm tiêu rồi sao?
Tần Hạo Nhiên thấy biểu cảm của Trang Duệ thì lên tiếng hỏi, lầm tiêu chính là nhìn mao liêu không chuẩn và lỡ tay đặt giá, nhưng giá cả những món của Trang Duệ thường đặt cũng không quá cao, cũng không cần phải có biểu hiện như thế chứ?
- Không có gì, chú Tần...
Trang Duệ tuy lên tiếng nhưng cũng không đi lên làm hợp đồng trung tiêu như người khác, dù sao thì cũng có kỳ hạn ba tháng, đến lúc đó hắn về nước và gửi tiền vào tài khoản của ban tổ chức phía Myanmar cũng được.
Thầm tiêu của công bàn phỉ thúy Myanmar được mở thầu từ chín giờ sáng cho đến sáu giờ chiều, đến mười hai giờ trưa, ngoài khối mao liêu trúng đầu tiên, ba khối mao liêu còn lại đều không thấy tăm hơi, nhưng nhóm Tống Quân và Tần Hạo Nhiên đều trúng lần lượt ba khối mao liêu.
- Đi thôi, chúng ta đi dùng cơm, đợi đến khi cơm nước xong và quay lại thì có thể kiểm tra xem thế nào...
Tần Hạo Nhiên trúng ba khối mao liêu đều là thứ mà Trang Duệ ghi cho nhưng vẫn tỏ ra vui sướng, vẫn là câu nói trước kia, có mao liêu thì có cơ hội tìm ra phỉ thúy, nếu không có mao liêu thì cơ hội mở nguyên thạch cũng không có.
- Này, anh Tiền, ăn cơm sao? Còn ăn uống gì nữa, có người mở nguyên thạch ngoài cổng, chúng ta mau ra ngoài xem, biết đâu sẽ có thể mua được phỉ thúy...
- Thật sao? Đi, chúng ta đi mau...
Trang Duệ đi ra đến ngoài sảnh đấu giá thì nghe được một đoạn đối thoại như vậy, hắn không khỏi cảm thấy kỳ quái, sau đó nhìn Tần Hạo Nhiên rồi hỏi:
- Chú Tần, trúng mao liêu không phải có thể mang về nhà rồi mở ra sao? Cần gì phải gấp gáp như vậy?
- Ha ha, những người kia không phải là thương nhân châu báu, cũng không phải là thương nhân mao liêu, bọn họ đến đây chỉ vì muốn đổ thạch tìm kích thích mà thôi...
Tần Hạo Nhiên nở nụ cười giải thích cho Trang Duệ.
Thì ra người đến tham gia công bàn phỉ thúy Myanmar có ba loại, loại thứ nhất chính là người từ các công ty châu báu đến mua nguyên liệu, loại người này cũng có thể đến từ các nước Đông Nam Á, Châu Âu hoặc khắp nơi trên thế giới. Phỉ Thúy tuy khó buôn bán ngoài Trung Quốc nhưng cũng là một loại bảo thạch, cũng có một lượng người tiêu thụ.
Loại người thứ hai cơ bản đều đến từ Trung Quốc, bọn họ chính là những chuyên gia hiểu đổ thạch, bọn họ chỉ muốn đưa mao liêu từ Myanmar về nước để trữ hàng hoặc chọn lựa để cho tham gia công bàn phỉ thúy ở trong nước vào lần sắp tới, nghe nói đây là buôn lậu hai lần.
Loại người này thường đến từ Triều Sán, nhưng nhiều nhóm người trong nước cũng bắt chước người Triều Sán để góp vốn đến mua mao liêu, tham gia vào trong đại quân đổ thạch, đồng thời cũng có nhiều tập đoàn tài chính có ý muốn đầu tư vào mao liêu, thế là nghiêng về phía bên này.
Đến tham gia công bàn phỉ thúy Myanmar ngoài hai loại người trên còn có một loại người còn lại, chính là thuần túy đến vì đổ thạch, mục đích của bọn họ chính là muốn đánh cuộc ra phỉ thúy, sau đó bán đi ngay tại chỗ. Trong nhóm này cũng có nhiều loại người, có kẻ là phú ông lắm tiền nhiều của đến tìm kích thích như Mã Mập, cũng có nhiều kẻ đã đổ thạch táng gia bại sản, bây giờ muốn đến gỡ vốn.
Loại người này có một đặc điểm chính là chỉ cần trúng tiêu trên cơ bản đều mở nguyên thạch ngay tại chỗ, nếu như đổ thạch thắng thì sẽ bán đi ngay, dù sao thì thương nhân châu báu khắp thế giới đều tập trung ở chỗ này, không sợ bán ra với giá kém.
Nếu như đánh cuộc sụp thì đám người kia có thắt cổ hay nhảy lầu tự tận tại chỗ hay không? Điều này chỉ có trời mới biết.
Trang Duệ nhìn thấy đối phương hoa chân múa tay vui sướng mà thật sự cảm thấy giống như tình huống thi đổ trong sách vở, nhưng đó là người ta thi đổ cử nhân, anh chẳng qua chỉ trúng một khối mao liêu, có mở ra phỉ thúy hay không thì còn là vấn đề, sao lại hưng phấn như vậy.
- Người ta đã nhẫn nhịn hơn mười ngày, nếu đổi lại là cậu thì trúng tiêu cũng vui sướng, đừng nói như vậy chứ...
Mã Mập dùng ánh mắt bất mãn nhìn Trang Duệ, hắn nói ra tâm tư của tất cả những người đang có mặt ở chỗ này. Trang Duệ nghĩ lại cũng thấy có chuyện như vậy, sau khi trải qua mười mấy ngày mất nhiều tinh thần và công sức định giá mao liêu, con người thật sự giống như bị tra tấn cho phát điên, bây giờ hưng phấn một chút cũng là bình thường.
Hơn nữa đừng nói đến chuyện mao liêu có mở ra phỉ thúy hay không, dù thế nào thì anh phải trúng tiêu mới có thể mở nguyên thạch, nếu như không trúng thì ngay cả cơ hội này cũng không còn.
Cũng vì tình huống vừa rồi mà bầu không khí trong hội trường hòa hoãn trở lại, mọi người trong nước dều có thân phận, tâm tình điều tiết là khá nhanh, lúc này quan sát tình huống mở thầu và bắt đầu có thể cười cười nói nói.
Những con số chớp động trên màn hình lớn là rất nhanh, trên cơ bản là ba mươi giây sẽ có một con số mới, mà mà hình cũng chỉ giữ lại hơn hai mươi số, sau đó đã bị xóa đi ghi những số mới. Vì vậy những người trong hội trường đều dùng ánh mắt chăm chú nhìn lên màn hình lớn, sợ mình chỉ vì một phút sai lầm không chú ý mà vuột mất cơ hội.
Thật ra ở những góc của đại sảnh còn được đặt hơn mười chiếc máy kiểm tra, chỉ cần anh nhập vào số mao liêu, anh có thể kiểm tra số mao liêu kia đã mở thầu chưa, giá đấu bao nhiêu và mã số của người trúng tiêu. Nhưng máy móc lắp đặt quá ít, căn bản không đủ dùng, càng nhiều người chủ tâm nhìn về phía màn hình lớn.
Dù có máy kiểm tra và sau này có thể đến văn phòng ban tổ chức bên ngoài để nhờ xem xét nhưng lúc này tất cả mọi người đều muốn biết mình có trúng tiêu hay không, ngay cả Trang Duệ cũng thật sự hồi hộp, cũng không muốn bỏ đi, trước khi ký tên lên hợp đồng trúng tiêu thì những khối mao liêu kia vẫn chưa thuộc về mình.
Nhưng số mao liêu lúc này được đổi khá nhanh, Trang Duệ nhìn một lúc mà cảm thấy hoa cả mắt, dù hắn là dân tài chính nhưng cũng không thể nào ghi nhớ được số của hai mươi khối mao liêu kia vào đầu. Sau khi nhìn một lúc thì hắn có chút buông lỏng, cặp mắt cũng không nhìn chằm chằm vào màn hình lớn.
Lúc này trong hiện trường thỉnh thoảng vang lên tiếng hoan hô, ngay sau đó có người từ trong đi ra, đi đến phía trước để ký hợp đồng trúng tiêu, người ngoài thì nhìn đối phương bằng ánh mắt hâm mộ, người quen thì lên tiếng chúc mừng, giống như thật sự đổ thạch thắng vậy.
Nếu so với thái độ không đếm xỉa của Trang Duệ thì Bành Phi lại cầm lấy quyển vở và nhìn chằm chằm lên màn hình, ánh mắt thỉnh thoảng lại di chuyển xuống quyển vở. Sau khi nhìn thấy một con số trùng khớp thì Bành Phi chợt chụp lấy bả vai của Trang Duệ và cao giọng nói:
- Anh Trang, chúng ta, chúng ta trúng tiêu rồi.
- Trúng tiêu rồi sao? Số nào?
Trang Duệ nghe vậy thì trở nên hưng phấn, phải biết rằng số thứ tự của mao liêu cho ra phỉ thúy vàng nằm trong phạm vi hai mươi ngàn mao liêu đầu tiên, tuy còn có hai khối mao liêu khác cung nằm trong phạm vi này nhưng hắn tất nhiên sẽ chú tâm đến khối mao liêu kia hơn.
- Mười lăm ngàn Euro? Tôi nào có đặt với mức giá như vậy?
Trang Duệ nhìn số mao liêu và số tiền rồi lại nhìn Bành Phi, không khỏi tỏ ra nghi hoặc, chính mình trên cơ bản đều đặt giá mao liêu trên ba trăm ngàn Euro, hình như không có món nào thấp như vậy.
- Anh Trang, anh viết trên vở rõ ràng, số mao liêu và giá cả cũng trùng khớp, không phải đấy chứ?
Sau khi nghe nói như vậy thì Trang Duệ cầm lấy quyển vở trên tay Bành Phi xem xét vài lượt, sau đó gật đầu khẳng định:
- Không sai, chính là nó, nhưng hình như khối mao liêu này không phải do tôi đặt giá, không có ấn tượng nào cả.
- Mười lăm ngàn Euro này là tôi đặt...
Trang Duệ vỗ đầu, giọng điệu có chút buồn nản, điều này làm cho ánh mắt đám người chung quanh có chút kỳ quái. Hừ, đúng là giả vờ, người ta trúng tiêu thì biểu hiện mừng rỡ vui sướng, anh thì giả vờ giống hệt như chịu thiệt vậy.
Trang Duệ thật sự nhớ đến khối nguyên thạch kia, đó là khi mà hắn đến vùng giao tiếp giữa minh tiêu và thầm tiêu, hắn thấy khối nguyên thạch kia chưa ai đặt giá, bên trong lại có phỉ thúy cấp bậc cao, thế là đặt giá mười lăm ngàn Euro.
Lúc đầu giá của khối mao liêu chỉ là ba mươi ngàn Euro, Trang Duệ đặt đung giá đấu thấp nhất, nhưng sau đó hắn nghĩ thế nào mà tăng thêm mười lăm ngàn thành ra giá cả là bốn mươi lăm ngàn Euro, nhưng hắn lại ghi vào trong vở chỉ với giá mười lăm ngàn.
Bây giờ Trang Duệ thật sự cảm thấy thiệt thòi, phải biết rằng hắn đặt giá hai mươi khối mao liêu, cũng không có tính toán đến khối mao liêu này. Tuy bên trong khối mao liêu cũng có chứa phỉ thúy với cấp băng nhưng giá trị của nó chỉ là ba bốn triệu tệ, căn bản không thể nào so sánh với những khối mao liêu khác của mình.
- Con bà nó, sao lại mở ra khối mao liêu này sớm như vậy?
Trang Duệ thầm có chút bức bối, khối mao liêu này là có số thứ tự gần như là sau cùng, nhưng hắn cũng biết thầm tiêu và minh tiêu có sự khác biệt, thầm tiêu báo trúng tiêu theo kiểu lựa chọn ngẫu nhiên.
- Nếu không đủ tiền thì sao?
Trang Duệ ngẩng đầu nhìn Tần Hạo Nhiên, chẳng lẽ lại hỏi mượn tiền cha vợ? Phải biết rằng nếu như mình trúng toàn bộ hai mươi khối mao liêu, như vậy trên tay mình chỉ còn lại bốn chục ngàn Euro, căn bản không đủ tiền trả cho khối mao liêu này.
Trong công bàn phỉ thúy Myanmar, trừ khi anh trả tiền và có thể mang theo mao liêu, hoặc anh cắt nguyên thạch ngay tại chỗ, những chuyện còn lại sẽ do phía Myanmar lo liệu, sẽ có công ty gánh trách nhiệm vận chuyển, mà vận chuyển sẽ được tiến hành sau khi công bàn chấm dứt. Nếu Trang Duệ trốn khối mao liêu này mà không trả tiền, như vậy những nguyên thạch khác cũng đừng hòng mang đi.
Tất nhiên Trang Duệ cũng có thể trả tiền cho những khối mao liêu khác mà bỏ qua khối mao liêu kia, nhưng sau này sợ rằng thân phận của hắn sẽ từ khách quý biến thành khách được ghi trên sổ đen.
- Sao vậy Tiểu Duệ? Lầm tiêu rồi sao?
Tần Hạo Nhiên thấy biểu cảm của Trang Duệ thì lên tiếng hỏi, lầm tiêu chính là nhìn mao liêu không chuẩn và lỡ tay đặt giá, nhưng giá cả những món của Trang Duệ thường đặt cũng không quá cao, cũng không cần phải có biểu hiện như thế chứ?
- Không có gì, chú Tần...
Trang Duệ tuy lên tiếng nhưng cũng không đi lên làm hợp đồng trung tiêu như người khác, dù sao thì cũng có kỳ hạn ba tháng, đến lúc đó hắn về nước và gửi tiền vào tài khoản của ban tổ chức phía Myanmar cũng được.
Thầm tiêu của công bàn phỉ thúy Myanmar được mở thầu từ chín giờ sáng cho đến sáu giờ chiều, đến mười hai giờ trưa, ngoài khối mao liêu trúng đầu tiên, ba khối mao liêu còn lại đều không thấy tăm hơi, nhưng nhóm Tống Quân và Tần Hạo Nhiên đều trúng lần lượt ba khối mao liêu.
- Đi thôi, chúng ta đi dùng cơm, đợi đến khi cơm nước xong và quay lại thì có thể kiểm tra xem thế nào...
Tần Hạo Nhiên trúng ba khối mao liêu đều là thứ mà Trang Duệ ghi cho nhưng vẫn tỏ ra vui sướng, vẫn là câu nói trước kia, có mao liêu thì có cơ hội tìm ra phỉ thúy, nếu không có mao liêu thì cơ hội mở nguyên thạch cũng không có.
- Này, anh Tiền, ăn cơm sao? Còn ăn uống gì nữa, có người mở nguyên thạch ngoài cổng, chúng ta mau ra ngoài xem, biết đâu sẽ có thể mua được phỉ thúy...
- Thật sao? Đi, chúng ta đi mau...
Trang Duệ đi ra đến ngoài sảnh đấu giá thì nghe được một đoạn đối thoại như vậy, hắn không khỏi cảm thấy kỳ quái, sau đó nhìn Tần Hạo Nhiên rồi hỏi:
- Chú Tần, trúng mao liêu không phải có thể mang về nhà rồi mở ra sao? Cần gì phải gấp gáp như vậy?
- Ha ha, những người kia không phải là thương nhân châu báu, cũng không phải là thương nhân mao liêu, bọn họ đến đây chỉ vì muốn đổ thạch tìm kích thích mà thôi...
Tần Hạo Nhiên nở nụ cười giải thích cho Trang Duệ.
Thì ra người đến tham gia công bàn phỉ thúy Myanmar có ba loại, loại thứ nhất chính là người từ các công ty châu báu đến mua nguyên liệu, loại người này cũng có thể đến từ các nước Đông Nam Á, Châu Âu hoặc khắp nơi trên thế giới. Phỉ Thúy tuy khó buôn bán ngoài Trung Quốc nhưng cũng là một loại bảo thạch, cũng có một lượng người tiêu thụ.
Loại người thứ hai cơ bản đều đến từ Trung Quốc, bọn họ chính là những chuyên gia hiểu đổ thạch, bọn họ chỉ muốn đưa mao liêu từ Myanmar về nước để trữ hàng hoặc chọn lựa để cho tham gia công bàn phỉ thúy ở trong nước vào lần sắp tới, nghe nói đây là buôn lậu hai lần.
Loại người này thường đến từ Triều Sán, nhưng nhiều nhóm người trong nước cũng bắt chước người Triều Sán để góp vốn đến mua mao liêu, tham gia vào trong đại quân đổ thạch, đồng thời cũng có nhiều tập đoàn tài chính có ý muốn đầu tư vào mao liêu, thế là nghiêng về phía bên này.
Đến tham gia công bàn phỉ thúy Myanmar ngoài hai loại người trên còn có một loại người còn lại, chính là thuần túy đến vì đổ thạch, mục đích của bọn họ chính là muốn đánh cuộc ra phỉ thúy, sau đó bán đi ngay tại chỗ. Trong nhóm này cũng có nhiều loại người, có kẻ là phú ông lắm tiền nhiều của đến tìm kích thích như Mã Mập, cũng có nhiều kẻ đã đổ thạch táng gia bại sản, bây giờ muốn đến gỡ vốn.
Loại người này có một đặc điểm chính là chỉ cần trúng tiêu trên cơ bản đều mở nguyên thạch ngay tại chỗ, nếu như đổ thạch thắng thì sẽ bán đi ngay, dù sao thì thương nhân châu báu khắp thế giới đều tập trung ở chỗ này, không sợ bán ra với giá kém.
Nếu như đánh cuộc sụp thì đám người kia có thắt cổ hay nhảy lầu tự tận tại chỗ hay không? Điều này chỉ có trời mới biết.
/1160
|