- Tôi nghe lời anh, anh nói sao thì làm vậy...
Bành Phi thì không quan tâm quá nhiều, ném quyền cho Trang Duệ.
Trang Duệ trừng mắt tức giận nói:
- Tiểu tử cậu đúng là, nơi này có mười tấn vàng, giá trị cả tỷ tệ, đủ cho cậu sống vài đời...
- Ha ha, anh Trang, đừng nói mười tấn vàng, hai chúng ta mang theo mười ký cũng khổ rồi...
Bành Phi xem như nhìn thấu vấn đề, súng ống đạn dược trên người bọn họ đã hơn hai mươi cân, căn bản không thể mang theo thứ gì khác.
- Mười ký? Tôi cũng không cần...
Mười ký vàng chỉ hơn một triệu, Trang Duệ đưa nó ra không bằng đến chợ phỉ thúy ở Pagan mua vài khối nguyên thạch tốt.
- À, anh Trang, tôi nghĩ thế này, nếu vẫn giấu vàng ở đây, người ta không có bản đồ sẽ nhất định không tìm được, chúng ta bây giờ không lấy đi mà gài mìn nổ tung chỗ này, sợ rằng bị người ta phát hiện ra mất, tôi thấy nên bảo trì nguyên trạng thì hay hơn...
Bành Phi nhìn sắc trời và nói ra ý kiến của mình, hắn muốn nhanh chóng quay về, nếu không thì sau khi trời tối sẽ chẳng còn thấy những ký hiệu trên thân cây, thật sự sẽ lạc ở Dã Nhân Sơn.
Trang Duệ đi vài vòng xem xét, số lượng vàng này quá lớn, đừng nói là hai người, dù là hai mươi người ở chỗ này nếu không có thiết bị hiện đại thì khó thể nào chở đi.
- Hay chúng ta ngã bài với Hào Vinh, nói cho anh ấy biết?
Trang Duệ thật sự có ý nghĩ này, nhưng đã bị hắn chối bỏ.
Cũng không phải Trang Duệ không tin Hào Vinh, chủ yếu là không tin thủ hạ của đối phương. Có câu tiền bạc làm lu mờ nhân tâm, đám đàn ông kia thấy được vàng thì sợ rằng sẽ không nghe lời Hào Vinh, phải biết rằng mười tấn vàng cũng đủ cho bốn năm mươi người chạy sang nước ngoài sống tiêu dao cả đời.
Nếu xảy ra tình huống như vậy, Trang Duệ nói cho Hào Vinh rõ ràng chỉ là làm hại.
- Hay là ném cho anh Lỗi?
Với năng lượng của Âu Dương Lỗi thì sẽ phái một nhóm bội đội đặc chủng đến đây, muốn đưa vàng đi cũng không khó.
Trang Duệ thật sự suy nghĩ rối loạn, vì số vàng này thật sự làm cho hắn động tâm.
- Anh Trang, nếu anh có thể đưa đến một chiếc trực thăng, tôi sẽ có biện pháp đưa số vàng này ra ngoài.
Bành Phi thấy Trang Duệ cau mày thì biết rõ đang suy nghĩ gì, đầu phía bên kia của Dã Nhân Sơn chính là Trung Quốc, nếu cho trực thăng đến chỉ mất khoảng hai giờ.
Bành Phi sẽ lái trực thăng, đến lúc đó gọi đến vài ba chiến hữu thân thiết, nhất định có thể vận chuyển số vàng này về nước mà quỷ không biết thần không hay.
Trực thăng không vượt qua được biên giới Trung Quốc và Myanmar sao? Nói đùa à? Khu vực biên giới căn phòng không nghiêm, đừng nói là rừng rậm nhiệt đới, dù là hai thôn giữa hai nước cũng chỉ cách nhau vài chục mét, rất nhiều người từ hai bên đi làm công cho nhau, tối lại là về nhà ngủ, không có vấn đề gì.
- Trực thăng sao? Nhất định phải kinh động quân đội trong nước, thôi bỏ đi, sau này hãy nói, chúng ta về trước...
Trang Duệ biết rõ chỗ này không nên ở lâu, sau đó hắn quyết định quay về mỏ khoáng, sau này chậm rãi nghĩ biện pháp. Vì vài chục năm sau thì chỗ này sợ rằng cũng không có người, hắn không sợ người ta đến lấy mất bảo bối của mình.
Sau khi quyết định thì hai người bắt đầu quay về, lúc này không cần nhìn mặt trời để phân biệt hướng đi, thế là tốc độ của cả hai tăng lên khá nhanh, mà sức chịu đựng của Trang Duệ cũng làm cho Bành Phi sợ líu lưỡi, dù là lúc nghỉ ngơi thì Trang Duệ vẫn còn sức bắn vài phát. Chương 503(p1): Về nước (1).
Khi kim đồng hồ chỉ qua năm giờ thì Trang Duệ và Bành Phi đã đi qua vài khu vực chướng khí, xem như đi đến biên giới Dã Nhân Sơn, lúc này ánh mặt trời cũng dần hạ xuống.
Lúc này trong rừng rậm rất tối, Bành Phi đi phía trước phải bật đèn pin để phân biệt ký hiệu để lại. Nơi này rừng rậm mênh mông, chỉ cần đi chệch hướng sẽ lạc vào Dã Nhân Sơn, năm xưa số người chết oan như vậy cũng rất nhiều.
- Một giờ nữa có thể ra khỏi chỗ này, anh Trang, anh cẩn thận một chút, có nhiều động vật ra ăn đêm...
Bành Phi đi phía trước quay đầu nói một câu với Trang Duệ, nhưng hắn còn chưa dứt lời thì đỉnh đầu vang lên tiếng gào, sau đó một bóng đen từ trên cây nhảy xổ xuống.
Bóng đen này giống như e ngại đèn pin trên tay Bành Phi, nó lại tấn công từ phía sau Trang Duệ, khi cơ thể còn ở giữa không trung thì móng vuốt sắc bén đã chộp về phía Trang Duệ.
- Á...
Trang Duệ căn bản không biết vật gì nhào về phía mình, hắn chỉ cảm thấy trên đầu truyền đến tiếng gió, cánh tay trái vô ý đưa lên, trong tai truyền đến âm thanh xé toạc, cánh tay mát lạnh, một cảm giác đau đớn dữ dội thông qua cánh tay truyền vào trong óc.
Không đợi Trang Duệ kịp phản ứng, trước ngực lại vang lên tiếng móng vuốt vồ vào lá sắt, thì ra bóng đen kia vồ một lần không trúng thì ngay sau đó móng vuốt đã vồ vào băng đạn trong ngực Trang Duệ.
- Báo đấy, anh trang, nổ súng...
Bành Phi quay đầu lại dùng đèn phin chĩa vào bóng đen, hai mắt nhìn thấy rõ ràng, là một con báo gấm cực đẹp, da lông vàng óng, bừng sáng dưới ánh đèn.
Vì con báo quấn lấy Trang Duệ nên Bành Phi căn bản không thể nổ súng, mà Trang Duệ thì đang vác súng sau vai, cũng không có thời gian dùng súng, dưới tình huống nguy cấp chỉ có thể cầm dao đâm vào bụng con báo.
- Gào...
Con báo bị đâm chựt gào lên thê lương, nó bây giờ biết hai người này không phải là thức ăn của mình, thế nên xoay người tháo chạy lên cây.
- Đùng...
Súng trong tay Bành Phi cuối cùng cũng nhả đạn, một âm thanh nặng nề vang lên, con báo ngã xuống đất. Trang Duệ nhìn theo ánh đèn, con báo đang nằm đó và run rẩy.
- Anh Trang, anh không sao chứ?
Bành Phi không quan tâm đến con báo mà chĩa đèn về phía cánh tay Trang Duệ.
- Không có gì, ôi, con bà nó, tay nâng lên không nổi...
Trang Duệ thử nhúc nhích cánh tay phải, lập tức cảm thấy một cơn đau nhức dữ dội truyền đến, có lẽ là bị thương đến xương cốt, trên cánh tay có một miếng thịt bị kéo xuống, đang không ngừng thấm máu ra ngoài.
- Anh Trang, anh ngồi xuống đi...
- Xoẹt...
Bành Phi xé toạc cánh tay áo rách mướp của Trang Duệ, sau đó vùi đầu vào trong bọc lấy ra một chai rượu và băng gạc.
- Ôi, ôi, đừng, trực tiếp quấn lại là được...
Khi dùng rượu cồn đổ lên vết thương thì cơn đau nhức dữ dội làm cho Trang Duệ thật sự hét lên, cơ thể muốn dựng ngược lên, cảm giác đau đớn này thật sự là khó thể chịu được, giống như xát muối lên vết thương vậy.
Bành Phi đè Trang Duệ xuống, hắn cũng không quá quan tâm đến nhiều thứ, dùng miệng ngậm đèn pin, cẩn thận nhặt nhạnh những sợi lông động vật dính trên vết thương của Trang Duệ ra ngoài.
- Này, Bành Phi, tôi cũng không phải là Quan Vân Trường, cậu đừng áp dụng phương án cạo xương chữa thương cho tôi đấy nhé...
Vừa rồi Bành Phi dùng băng gạc và rượu cồn tẩy độc cho vết thương thì Trang Duệ đã dùng linh khí trị liệu qua, nhưng hắn không dám dùng quá nhiều, chỉ là không cho máu tiếp tục chảy ra mà thôi.
Lúc này Bành Phi cũng đã lấy con dao ra, Trang Duệ nhịn không được phải vùng vẫy, sớm biết như vậy thì mình nhanh tay nhanh chân lên một chút, trước khi Bành Phi ra tay thì chữa trị tốt cho mình là xong.
Nhưng miệng vết thương khá sâu, có lẽ đã ảnh hưởng đến xương, dù là Trang Duệ có linh khí hộ thân cũng khó thể chữa lành hoàn toàn. Động tác của Bành Phi tuy rất nhẹ nhàng dịu dàng nhưng Trang Duệ vẫn đau đến mức méo miệng.
- Anh Trang, có lẽ bị thương đến xương cốt, anh đừng nhúc nhích...
Bành Phi tỏ ra rất ngưng trọng, con báo kia nặng năm sáu chục cân, hơn nữa lại từ trên cây vồ xuống, lực lượng của nó đủ để cắt đứt một con lợn rừng. May mà lúc vừa rồi Trang Duệ lui lại, nếu không thì bị con báo đổ lên người cũng sinh ra hậu quả gãy xương.
- Đùng, đùng, đùng, đùng...
- Đùng, đùng, đùng, đùng, đùng, đùng...
Khi Bành Phi đang băng bó vết thương cho Trang Duệ, dùng băng gạc làm thành một cái dây đeo, để Trang Duệ treo tay bị thương lên cổ, đúng lúc này trong rừng truyền ra tiếng súng, lúc đầu là tiếng súng ngắn, sau đó là súng trường, âm thanh vang vọng rất lâu.
- Có lẽ là Hào đại ca tìm đến...
Trang Duệ móc súng lục trong túi ra, định nổ súng thì bị Bành Phi cướp mất.
Bành Phi lấy súng ngắn của mình và Trang Duệ, đồng thời còn lấy thuốc nổ plastic và lựu đạn cho vào trong một túi nhựa, ném vào trong một vũng bùn sau lưng, cuối cùng mới lấy súng Ak ra bắn vài phat lên trời.
Trang Duệ nhìn khẩu súng ngắn theo mình vài ngày có kết cục như vậy thì cũng có chút đáng tiếc, nhưng hắn cũng không cần phải dùng súng làm gì nữa, nếu về nước và bị kiểm tra có súng thì rất phiền.
Dù biết nhóm người sắp đến là Hào Vinh, nhưng Bành Phi vẫn tắt đèn pin, đỡ Trang Duệ đi xuống dưới một tán cây đại thụ rộng, giấu mính vào trong bóng tối.
- Đùng đùng đùng đùng...
Từ xa truyền đến vài tiếng súng, khoảng cách ngày càng gần Trang Duệ và Bành Phi, lúc này Bành Phi cũng bắn vài phát súng để đối phương tìm ra vị trí của mình.
Sau chừng mười phút thì có vài chiếc đèn pin ánh sáng mạnh chiếu đến, trong rừng còn vang lên tiếng hô của Trương Quốc Quân và Hào Vinh, bọn họ đang gọi tên Trang Duệ và Bành Phi.
- Hào đại ca, không có gì cả.
Bành Phi cũng không cho Trang Duệ lên tiếng, mãi đến lúc hình bóng Hào Vinh lộ ra dưới ánh sáng thì mới đứng lên, cũng đỡ Trang Duệ đứng lên theo.
- Hào đại ca, là chúng tôi.
Âm thanh của Trang Duệ đưa đến những tiếng hoan hô vang dội, ngay sau đó ánh đèn đều chiếu lên người hắn và Bành Phi.
- Sao rồi? Bị thương à?
Hào Vinh thấy cánh tay của Trang Duệ treo lên cổ thì vội vàng bước nhanh đến.
- Không có gì, bị báo vồ một phát, Hào đại ca, thật sự xấu hổ quá, làm kinh động mọi người...
Trang Duệ giả vờ như không quan tâm, khẽ nhúc nhích tay trái, nhưng ngay sau đó lại đau đến mức méo miệng, lần này vết thương quá sâu, ngay cả linh khí cũng không có bao nhiêu tác dụng.
- Cậu Trang, đều là tôi không đúng, không nên để cậu nghỉ lại một mình...
Trương Quốc Quân từ sau lưng Hào Vinh đi ra với vẻ mặt áy náy, bọn họ tìm năm sáu giờ trong rừng, hầu như đều thất vọng, nếu như không tìm được thì ngày mai Hào Vinh sẽ cầu cứu quân đội, sẽ phái trực thăng đi tìm.
Bây giờ chợt gặp lại Bành Phi và Trang Duệ, Trương Quốc Quân thật sự kích động đến mức rơi nước mắt, nếu hai người bọn họ có việc gì thì sai lầm là của hắn.
- Trương đại ca, không trách anh, hai chúng tôi thấy một con sói nên chạy theo, thế là đi lạc, việc này không thể trách anh...
Trang Duệ cũng thật sự cảm thấy có lỗi, vì không thê nói rõ nguyên nhân mà cũng không muốn Trương Quốc Quân phải nhận tội thay, thế là nhanh chóng nói ra cái cớ mà hắn và Bành Phi đã thương lượng tốt.
Bành Phi thì không quan tâm quá nhiều, ném quyền cho Trang Duệ.
Trang Duệ trừng mắt tức giận nói:
- Tiểu tử cậu đúng là, nơi này có mười tấn vàng, giá trị cả tỷ tệ, đủ cho cậu sống vài đời...
- Ha ha, anh Trang, đừng nói mười tấn vàng, hai chúng ta mang theo mười ký cũng khổ rồi...
Bành Phi xem như nhìn thấu vấn đề, súng ống đạn dược trên người bọn họ đã hơn hai mươi cân, căn bản không thể mang theo thứ gì khác.
- Mười ký? Tôi cũng không cần...
Mười ký vàng chỉ hơn một triệu, Trang Duệ đưa nó ra không bằng đến chợ phỉ thúy ở Pagan mua vài khối nguyên thạch tốt.
- À, anh Trang, tôi nghĩ thế này, nếu vẫn giấu vàng ở đây, người ta không có bản đồ sẽ nhất định không tìm được, chúng ta bây giờ không lấy đi mà gài mìn nổ tung chỗ này, sợ rằng bị người ta phát hiện ra mất, tôi thấy nên bảo trì nguyên trạng thì hay hơn...
Bành Phi nhìn sắc trời và nói ra ý kiến của mình, hắn muốn nhanh chóng quay về, nếu không thì sau khi trời tối sẽ chẳng còn thấy những ký hiệu trên thân cây, thật sự sẽ lạc ở Dã Nhân Sơn.
Trang Duệ đi vài vòng xem xét, số lượng vàng này quá lớn, đừng nói là hai người, dù là hai mươi người ở chỗ này nếu không có thiết bị hiện đại thì khó thể nào chở đi.
- Hay chúng ta ngã bài với Hào Vinh, nói cho anh ấy biết?
Trang Duệ thật sự có ý nghĩ này, nhưng đã bị hắn chối bỏ.
Cũng không phải Trang Duệ không tin Hào Vinh, chủ yếu là không tin thủ hạ của đối phương. Có câu tiền bạc làm lu mờ nhân tâm, đám đàn ông kia thấy được vàng thì sợ rằng sẽ không nghe lời Hào Vinh, phải biết rằng mười tấn vàng cũng đủ cho bốn năm mươi người chạy sang nước ngoài sống tiêu dao cả đời.
Nếu xảy ra tình huống như vậy, Trang Duệ nói cho Hào Vinh rõ ràng chỉ là làm hại.
- Hay là ném cho anh Lỗi?
Với năng lượng của Âu Dương Lỗi thì sẽ phái một nhóm bội đội đặc chủng đến đây, muốn đưa vàng đi cũng không khó.
Trang Duệ thật sự suy nghĩ rối loạn, vì số vàng này thật sự làm cho hắn động tâm.
- Anh Trang, nếu anh có thể đưa đến một chiếc trực thăng, tôi sẽ có biện pháp đưa số vàng này ra ngoài.
Bành Phi thấy Trang Duệ cau mày thì biết rõ đang suy nghĩ gì, đầu phía bên kia của Dã Nhân Sơn chính là Trung Quốc, nếu cho trực thăng đến chỉ mất khoảng hai giờ.
Bành Phi sẽ lái trực thăng, đến lúc đó gọi đến vài ba chiến hữu thân thiết, nhất định có thể vận chuyển số vàng này về nước mà quỷ không biết thần không hay.
Trực thăng không vượt qua được biên giới Trung Quốc và Myanmar sao? Nói đùa à? Khu vực biên giới căn phòng không nghiêm, đừng nói là rừng rậm nhiệt đới, dù là hai thôn giữa hai nước cũng chỉ cách nhau vài chục mét, rất nhiều người từ hai bên đi làm công cho nhau, tối lại là về nhà ngủ, không có vấn đề gì.
- Trực thăng sao? Nhất định phải kinh động quân đội trong nước, thôi bỏ đi, sau này hãy nói, chúng ta về trước...
Trang Duệ biết rõ chỗ này không nên ở lâu, sau đó hắn quyết định quay về mỏ khoáng, sau này chậm rãi nghĩ biện pháp. Vì vài chục năm sau thì chỗ này sợ rằng cũng không có người, hắn không sợ người ta đến lấy mất bảo bối của mình.
Sau khi quyết định thì hai người bắt đầu quay về, lúc này không cần nhìn mặt trời để phân biệt hướng đi, thế là tốc độ của cả hai tăng lên khá nhanh, mà sức chịu đựng của Trang Duệ cũng làm cho Bành Phi sợ líu lưỡi, dù là lúc nghỉ ngơi thì Trang Duệ vẫn còn sức bắn vài phát. Chương 503(p1): Về nước (1).
Khi kim đồng hồ chỉ qua năm giờ thì Trang Duệ và Bành Phi đã đi qua vài khu vực chướng khí, xem như đi đến biên giới Dã Nhân Sơn, lúc này ánh mặt trời cũng dần hạ xuống.
Lúc này trong rừng rậm rất tối, Bành Phi đi phía trước phải bật đèn pin để phân biệt ký hiệu để lại. Nơi này rừng rậm mênh mông, chỉ cần đi chệch hướng sẽ lạc vào Dã Nhân Sơn, năm xưa số người chết oan như vậy cũng rất nhiều.
- Một giờ nữa có thể ra khỏi chỗ này, anh Trang, anh cẩn thận một chút, có nhiều động vật ra ăn đêm...
Bành Phi đi phía trước quay đầu nói một câu với Trang Duệ, nhưng hắn còn chưa dứt lời thì đỉnh đầu vang lên tiếng gào, sau đó một bóng đen từ trên cây nhảy xổ xuống.
Bóng đen này giống như e ngại đèn pin trên tay Bành Phi, nó lại tấn công từ phía sau Trang Duệ, khi cơ thể còn ở giữa không trung thì móng vuốt sắc bén đã chộp về phía Trang Duệ.
- Á...
Trang Duệ căn bản không biết vật gì nhào về phía mình, hắn chỉ cảm thấy trên đầu truyền đến tiếng gió, cánh tay trái vô ý đưa lên, trong tai truyền đến âm thanh xé toạc, cánh tay mát lạnh, một cảm giác đau đớn dữ dội thông qua cánh tay truyền vào trong óc.
Không đợi Trang Duệ kịp phản ứng, trước ngực lại vang lên tiếng móng vuốt vồ vào lá sắt, thì ra bóng đen kia vồ một lần không trúng thì ngay sau đó móng vuốt đã vồ vào băng đạn trong ngực Trang Duệ.
- Báo đấy, anh trang, nổ súng...
Bành Phi quay đầu lại dùng đèn phin chĩa vào bóng đen, hai mắt nhìn thấy rõ ràng, là một con báo gấm cực đẹp, da lông vàng óng, bừng sáng dưới ánh đèn.
Vì con báo quấn lấy Trang Duệ nên Bành Phi căn bản không thể nổ súng, mà Trang Duệ thì đang vác súng sau vai, cũng không có thời gian dùng súng, dưới tình huống nguy cấp chỉ có thể cầm dao đâm vào bụng con báo.
- Gào...
Con báo bị đâm chựt gào lên thê lương, nó bây giờ biết hai người này không phải là thức ăn của mình, thế nên xoay người tháo chạy lên cây.
- Đùng...
Súng trong tay Bành Phi cuối cùng cũng nhả đạn, một âm thanh nặng nề vang lên, con báo ngã xuống đất. Trang Duệ nhìn theo ánh đèn, con báo đang nằm đó và run rẩy.
- Anh Trang, anh không sao chứ?
Bành Phi không quan tâm đến con báo mà chĩa đèn về phía cánh tay Trang Duệ.
- Không có gì, ôi, con bà nó, tay nâng lên không nổi...
Trang Duệ thử nhúc nhích cánh tay phải, lập tức cảm thấy một cơn đau nhức dữ dội truyền đến, có lẽ là bị thương đến xương cốt, trên cánh tay có một miếng thịt bị kéo xuống, đang không ngừng thấm máu ra ngoài.
- Anh Trang, anh ngồi xuống đi...
- Xoẹt...
Bành Phi xé toạc cánh tay áo rách mướp của Trang Duệ, sau đó vùi đầu vào trong bọc lấy ra một chai rượu và băng gạc.
- Ôi, ôi, đừng, trực tiếp quấn lại là được...
Khi dùng rượu cồn đổ lên vết thương thì cơn đau nhức dữ dội làm cho Trang Duệ thật sự hét lên, cơ thể muốn dựng ngược lên, cảm giác đau đớn này thật sự là khó thể chịu được, giống như xát muối lên vết thương vậy.
Bành Phi đè Trang Duệ xuống, hắn cũng không quá quan tâm đến nhiều thứ, dùng miệng ngậm đèn pin, cẩn thận nhặt nhạnh những sợi lông động vật dính trên vết thương của Trang Duệ ra ngoài.
- Này, Bành Phi, tôi cũng không phải là Quan Vân Trường, cậu đừng áp dụng phương án cạo xương chữa thương cho tôi đấy nhé...
Vừa rồi Bành Phi dùng băng gạc và rượu cồn tẩy độc cho vết thương thì Trang Duệ đã dùng linh khí trị liệu qua, nhưng hắn không dám dùng quá nhiều, chỉ là không cho máu tiếp tục chảy ra mà thôi.
Lúc này Bành Phi cũng đã lấy con dao ra, Trang Duệ nhịn không được phải vùng vẫy, sớm biết như vậy thì mình nhanh tay nhanh chân lên một chút, trước khi Bành Phi ra tay thì chữa trị tốt cho mình là xong.
Nhưng miệng vết thương khá sâu, có lẽ đã ảnh hưởng đến xương, dù là Trang Duệ có linh khí hộ thân cũng khó thể chữa lành hoàn toàn. Động tác của Bành Phi tuy rất nhẹ nhàng dịu dàng nhưng Trang Duệ vẫn đau đến mức méo miệng.
- Anh Trang, có lẽ bị thương đến xương cốt, anh đừng nhúc nhích...
Bành Phi tỏ ra rất ngưng trọng, con báo kia nặng năm sáu chục cân, hơn nữa lại từ trên cây vồ xuống, lực lượng của nó đủ để cắt đứt một con lợn rừng. May mà lúc vừa rồi Trang Duệ lui lại, nếu không thì bị con báo đổ lên người cũng sinh ra hậu quả gãy xương.
- Đùng, đùng, đùng, đùng...
- Đùng, đùng, đùng, đùng, đùng, đùng...
Khi Bành Phi đang băng bó vết thương cho Trang Duệ, dùng băng gạc làm thành một cái dây đeo, để Trang Duệ treo tay bị thương lên cổ, đúng lúc này trong rừng truyền ra tiếng súng, lúc đầu là tiếng súng ngắn, sau đó là súng trường, âm thanh vang vọng rất lâu.
- Có lẽ là Hào đại ca tìm đến...
Trang Duệ móc súng lục trong túi ra, định nổ súng thì bị Bành Phi cướp mất.
Bành Phi lấy súng ngắn của mình và Trang Duệ, đồng thời còn lấy thuốc nổ plastic và lựu đạn cho vào trong một túi nhựa, ném vào trong một vũng bùn sau lưng, cuối cùng mới lấy súng Ak ra bắn vài phat lên trời.
Trang Duệ nhìn khẩu súng ngắn theo mình vài ngày có kết cục như vậy thì cũng có chút đáng tiếc, nhưng hắn cũng không cần phải dùng súng làm gì nữa, nếu về nước và bị kiểm tra có súng thì rất phiền.
Dù biết nhóm người sắp đến là Hào Vinh, nhưng Bành Phi vẫn tắt đèn pin, đỡ Trang Duệ đi xuống dưới một tán cây đại thụ rộng, giấu mính vào trong bóng tối.
- Đùng đùng đùng đùng...
Từ xa truyền đến vài tiếng súng, khoảng cách ngày càng gần Trang Duệ và Bành Phi, lúc này Bành Phi cũng bắn vài phát súng để đối phương tìm ra vị trí của mình.
Sau chừng mười phút thì có vài chiếc đèn pin ánh sáng mạnh chiếu đến, trong rừng còn vang lên tiếng hô của Trương Quốc Quân và Hào Vinh, bọn họ đang gọi tên Trang Duệ và Bành Phi.
- Hào đại ca, không có gì cả.
Bành Phi cũng không cho Trang Duệ lên tiếng, mãi đến lúc hình bóng Hào Vinh lộ ra dưới ánh sáng thì mới đứng lên, cũng đỡ Trang Duệ đứng lên theo.
- Hào đại ca, là chúng tôi.
Âm thanh của Trang Duệ đưa đến những tiếng hoan hô vang dội, ngay sau đó ánh đèn đều chiếu lên người hắn và Bành Phi.
- Sao rồi? Bị thương à?
Hào Vinh thấy cánh tay của Trang Duệ treo lên cổ thì vội vàng bước nhanh đến.
- Không có gì, bị báo vồ một phát, Hào đại ca, thật sự xấu hổ quá, làm kinh động mọi người...
Trang Duệ giả vờ như không quan tâm, khẽ nhúc nhích tay trái, nhưng ngay sau đó lại đau đến mức méo miệng, lần này vết thương quá sâu, ngay cả linh khí cũng không có bao nhiêu tác dụng.
- Cậu Trang, đều là tôi không đúng, không nên để cậu nghỉ lại một mình...
Trương Quốc Quân từ sau lưng Hào Vinh đi ra với vẻ mặt áy náy, bọn họ tìm năm sáu giờ trong rừng, hầu như đều thất vọng, nếu như không tìm được thì ngày mai Hào Vinh sẽ cầu cứu quân đội, sẽ phái trực thăng đi tìm.
Bây giờ chợt gặp lại Bành Phi và Trang Duệ, Trương Quốc Quân thật sự kích động đến mức rơi nước mắt, nếu hai người bọn họ có việc gì thì sai lầm là của hắn.
- Trương đại ca, không trách anh, hai chúng tôi thấy một con sói nên chạy theo, thế là đi lạc, việc này không thể trách anh...
Trang Duệ cũng thật sự cảm thấy có lỗi, vì không thê nói rõ nguyên nhân mà cũng không muốn Trương Quốc Quân phải nhận tội thay, thế là nhanh chóng nói ra cái cớ mà hắn và Bành Phi đã thương lượng tốt.
/1160
|