- Anh Hách, tôi chưa từng nói sẽ cho anh đi, nhưng anh làm việc ở chỗ tôi cũng không thể cứ mãi cô độc được...
Trang Duệ nghe vậy thì nở nụ cười, hắn thật sự rất hài lòng với Bành Phi và Hách Long, nếu đổi lại là mình năm trước, trong túi chỉ có vài xu, sợ rằng sẽ khó thể chịu được sức dụ hoặc lớn như thế này.
- Thế này đi, anh Hách, tết nhất đến nơi rồi, trước tiên anh cầm hai trăm ngàn về nhà ăn tết, tiền này coi như hiếu kính các cụ, còn một trăm ngàn tôi đưa anh giữ tiêu phí, sau này nếu cần tiền thì anh chỉ cần nói với tôi một tiếng...
- Ông chủ, cảm ơn.
Hách Long gật đầu khá nặng nề, coi như đồng ý, cha mẹ tất nhiên là phải nuôi dưỡng, có hai trăm ngàn thì cha mẹ có thể sửa lại căn nhà ở nông thôn, hơn nữa bố mẹ cũng không còn vất vả, thế là hắn không thể nào có lý do từ chối ý tốt của Trang Duệ.
Khi thấy Hách Long đồng ý thì Trang Duệ nói với Bành Phi
- Cậu cũng có hai trăm ngàn, mà cậu cũng thương lượng với Trương Thiến, khi nào nên làm kết hôn, khi đó tôi sẽ đưa một trăm ngàn cho Trương Thiến bảo quản...
Sau khi giải quyết xong chuyện này thì coi như Trang Duệ đã giải quyết vài phần tâm tư, tình cảm giữa hai bên được nối liền, tuy không phải sự gắn kết do tiền tài, nhưng hắn sẽ giải quyết khó khăn cho hai người kia bất cứ khi nào họ cần. Mà Hách Long và Bành Phi sau này sẽ tuyệt đối bảo vệ cho nhà mình.
Buổi chiều Bành Phi đưa Chu Thụy và Lưu Xuyên ra xe lửa, Trang Duệ gọi taxi đi đến nhà giáo sư Mạnh, vì sau này còn có nhiều chuyện cần làm, thế nên liên hệ với giáo sư cũng không có gì xấu.
Sau khi nghe giáo sư Mạnh dạy bảo một phen, Trang Duệ lấy ra một cây trâm tinh xảo đưa cho nha đầu Mạnh Thu Lan, sau đó hắn rời khỏi nhà của giáo sư, tiếp tục chạy đến nhà Cổ lão gia tử.
Vừa vặn Cổ Vân cũng có mặt ở nhà bố, Trang Duệ ở lại dùng cơm tối, đưa đến một bộ xương hổ cho Cổ Vân, để cho đối phương đi ngâm rượu, uống thứ này tốt cho sức khỏe người già.
Nhưng Cổ Vân nghe nói Trang Duệ còn có đuôi cọp, hắn nhanh chóng kéo Trang Duệ đến chỗ không người và xin một cái đuôi, nếu không phải trời đã tối, sợ rằng hắn đã đi theo Trang Duệ lấy hàng.
Cổ Vân có hành động như vậy làm cho Trang Duệ đề cao cảnh giác, mình biết nhiều người trung niên, nếu chia hết cho bọn họ thì mình cũng chẳng còn, mà đuôi cọp là thứ có tiền cũng khó mua được.
- Alo, là ai vậy?
Ngày hôm qua bị Cổ Vân ép vài ly, Trang Duệ hôm nay vẫn cảm thấy váng đầu, hắn mơ hồ nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên, hắn cũng không xem là ai gọi mà trực tiếp nhấn nút nghe.
- Này, cậu Trang, hôm qua cậu đã đồng ý với tôi, hôm nay cậu sẽ đến thu hình, thế nào lúc này còn chưa thấy hình bóng của cậu?
Trong điện thoại truyền đến âm thanh của Kim Mập, có chút hổn hển, làm cho Trang Duệ bị đánh thức.
- Ôi, thầy Kim, anh xem, hôm qua tôi uống vài ly mà ngủ quên, chứ tôi sao lại quên chuyện này. Xin lỗi, thật sự xin lỗi anh, anh xem nếu có người thích hợp thì cho lên thay thế một chút, được không?
Trang Duệ thật sự là quên mất chuyện này, hắn thấy đây là tiết mục sau tết, chẳng qua chỉ là mua vui cho dân chúng trong dịp mừng năm mới mà thôi. Trang Duệ cũng không phải diễn viên, hoàn toàn không có nghĩa vụ kia, thế cho nên cũng không quá quan tâm.
- Điều này không được, danh sách đã đưa ra, mà cậu xem lúc này tôi biết chạy đi đâu tìm người được đây? Được rồi, cậu cũng đừng nói gì nữa, cậu Trang, cậu mau đến đây, coi như tôi xin cậu...
Kim Mập vừa nghe đến lời nói của Trang Duệ thì trong lòng chợt khó hiểu, cả nước có cả triệu diễn viên muốn đâm đầu vào trong tiết mục tết của CCTV, không ngờ huynh đệ của mình không xem ra gì, lại quên đi một chuyện quan trọng như thế này.
- Được rồi, tôi sẽ qua ngay...
Trang Duệ nói trong điện thoại có chút không tình nguyện, sau khi cúp điện thoại thì Kim Mập hà hơi vào bàn tay sắp đông cứng, hắn đứng yên tại chỗ và cười khổ.
Không phải Kim Mập tình nguyện đứng ngoài trời lạnh, mà hắn sợ Trang Duệ đến và vào không được sẽ quay đầu chạy trốn, vì lúc này giấy chứng nhận công tác của Trang Duệ còn ở trong túi quần của hắn, khoảng thời gian này khu nhà CCTV được cảnh sát quân sự bảo vệ cực nghiêm, ra vào khó khăn như Trung Nam Hải.
Trang Duệ phía bên này cúp điện thoại mà trong đầu suy nghĩ mơ hồ, hình như ngày hôm qua khi mình đang uống rượu thì có nhận được điện thoại của Kim Mập, thông báo bảy giờ sáng hôm sau đến phim trường của CCTV.
Trang Duệ kéo màn ra và thấy thế giới bên ngoài đã trắng xóa, hắn thầm cảm thấy nếu tuyết rơi đến tận ngày tết thì cũng coi như có bầu không khí.
Trang Duệ nhìn đồng hồ báo thức, bảy giờ hai mươi, hắn vỗ vỗ đầu, tranh thủ thời gian đi rửa mặt, ai bảo hôm qua mình đồng ý với bọn họ?
- Tiểu Duệ, sao lại thức dậy sớm như vậy, lại phải ra ngoài sao?
Trang Duệ đang đánh răng trong nhà vệ sinh thì Trang Mẫu đẩy cửa phòng bước vào.
Trang Duệ chỉ có thể dùng giọng mơ hồ nói:
- Mẹ, con đi làm chuyện đứng đắn đấy nhé, là thu hình ở CCTV, hai ngày nữa mẹ có thể thấy con trên tivi...
- Mẹ không hỏi con điều này, lúc này bên ngoài lại có một cô gái đến tìm con, mẹ nói con nên kìm chế một chút, cô gái này nhìn rất tốt, con đừng trêu chọc người ta...
- Cô gái nào? Là cảnh sát Miêu sao? Không có chuyện này đâ, mẹ cứ yên tâm, đó là huynh đệ của con...
Trang Duệ cầm lấy khăn lau mặt, sau đó từ nhà vệ sinh đi ra, hắn nhớ mình còn không biết CCTV ở chỗ nào, nếu Miêu Phỉ Phỉ đến thì khỏi phải nhờ Bành Phi đưa đi.
- Đứa nhỏ này đúng là, chỉ biết làm rối lên thôi...
Trang Mẫu dùng ánh mắt bất đắc dĩ nhìn con trai, có câu nói con trai lớn thoát khỏi mẹ, hắn bây giờ cũng không còn là cậu bé cứ mãi nghe lời dạy bảo của bà.
- Bành Phi, hai người thức dậy sớm thế...
Trang Duệ đi vào trung viện thì thấy Bành Phi đang dùng xẻng xúc tuyết trên mặt đất, hôm qua tuyết rơi cả đêm, tuyêt đọng khá dày, Trương Thiến thì đưa Nha Nha và Niếp Niếp đi theo sau lưng Bành Phi để đắp người tuyết.
- Anh Trang, anh đi đâu vậy? Tôi đưa anh đi...
Bành Phi mặc một bộ áo khoác của quân đội, đầu đầy mồ hôi, thấy Trang Duệ ăn mặc chỉnh tề đi ra thì hiểu sẽ ra khỏi cửa, thế cho nên vội vàng cầm xẻng cắm vào trong đống tuyết bên cạnh rồi nói.
- Không cần, cậu cứ bận rộn đi, mặc quần áo nhiều vào, đừng quá chủ quan. Mà tết nhất đến nơi rồ, cậu cũng nên đến Trương gia thăm hỏi một chút...
Trang Duệ khoát tay áo, Trương Thiến thật sự khá tốt, không nói nhiều, lại rất chịu khó, lúc không có việc gì làm thì cứ ở bên cạnh Bành Phi. Nàng và Bành Phi cũng đã bàn đến chuyện hôn nhân cưới hỏi, thế nên thường xuyên ở lại bên này.
Khi mọi người nói chuyện thì cảnh sát Miêu từ nhà chính đi ra, hôm nay nàng không mặc đồng phục cảnh sát, mặc một bộ áo khoác lông màu hồng, phối hợp với gương mặt trắng đẹp, càng có thêm hương vị mùa xuân.
- Cảnh sát Miêu, cô có lái xe đến không? Tôi cũng không biết đường...
Trang Duệ thở dài trong lòng, Miêu Phỉ Phỉ đến thăm nhiều lần, tuy Huyên Băng biết mình có người bạn này và chưa nghĩ đến điều gì khác, nhưng đó cũng là một sự kiện làm cho người ta đau đầu.
Năm 2005 thì khu nhà lớn của đài truyền hình trung ương vẫn còn nằm ở bên cạnh bảo tàng quân sự ở quận Hải Điến, cách nhà Trang Duệ cũng không quá xa, hắn ngồi trong xe Ferrari của Miêu Phỉ Phỉ chạy hơn mười phút thì đến, nhưng lại bị cảnh sát quân sự chặn lại ngoài cửa.
- Cậu Trang, ôi, cậu đến đây, mau lên, mau vào trong và thay quần áo...
Kim Mập đứng trong trời giá lạnh cả nửa giờ mới thấy Trang Duệ từ trong xe đi ra, thế là hắn vui sướng như chó sói thấy cừu, hai mắt sáng rực lên. Hắn lấy thẻ đeo lên cổ Trang Duệ, sau đó kéo Trang Duệ đi vào trong.
Trang Duệ đứng yên nơi đó rồi nói:
- Này, thầy Kim, tôi có một người bạn, cô ấy đang rãnh và đến cùng chơi đùa với tôi cho vui...
- Điều này...Tôi đây có thể không có biện pháp nào khác, những ngày nay không riêng gì chúng ta thu hình, còn có nhiều chương trình khác đang được thực hiện, nếu không có thẻ hay giấy chứng nhận, căn bản không thể vào...
Kim Mập nghe được lời của Trang Duệ thì có chút khó xử, hắn tự mình là khách quý thế nhưng cũng không thể tùy tiện dẫn người vào thăm được.
Đừng nói là Kim Mập, dù là bất cứ ai đi vào trong khu vực này cũng bị kiểm tra nghiêm khắc.
- Trang Duệ, đưa cái này cho bọn họ...
Miêu Phỉ Phỉ hạ kính xe xuống, đưa đến một quyển sổ nhỏ, bên trên có ghi bốn chữ "cảnh sát nhân dân", mở ra thì bên trong có huy hiệu và thông tin.
- Này, cảnh sát Miêu, cô thăng quan cũng nhanh quá đi nhỉ?
Trang Duệ mở sổ ra xem và thấy chức vụ của Miêu Phỉ Phỉ, rõ ràng là phó cục trưởng phân cục, xem ra vị đại nhân này cũng còn quá trẻ rồi.
Trang Duệ từ nhỏ đã chơi thân với Lưu Xuyên, tất nhiên cũng biết rõ vài phần, bây giờ Miêu Phỉ Phỉ đã là phó cục trưởng phân cục, mà bố của Lưu Xuyên lăn lộn cả đời đến khi về hưu cũng chỉ là phó cục trưởng mà thôi.
Miêu Phỉ Phỉ là một vị phó cục trưởng phân cục ở Bắc Kinh, mà Bắc Kinh lại là thủ đô, thế cho nên cấp bậc sẽ cao hơn một cấp so với các vị cùng chức vụ ở các thành phố khác, nói trắng ra thì cấp bậc của Miêu Phỉ Phỉ còn cao hơn cả bố của Lưu Xuyên.
Miêu Phỉ Phỉ đưa giấy chưngg nhận công an ra, viên cảnh sát quân sự cầm lấy xem xét, sau đó chào một cái và cho nàng đi vào. Ngược lại Trang Duệ còn phải chờ bọn họ kiểm tra xem xét giấy chứng nhận, kiểm tra thẻ, một lúc lâu sau mới được vào.
- Cậu Trang, thay quần áo đi, cũng phải trang điểm một chút, đạo diễn đã chờ rất lâu rồi...
Trong đại sảnh CCTV những tấm rèm vải ngăn thành nhiều gian nhỏ, Kim Mập vừa gọi điện thoại vừa kéo Trang Duệ đi vào một gian rộng khoảng bảy mét vuông, sau đó lấy quần áo từ trong rương để cho Trang Duệ thay lên người.
- Cũng không cần hóa trang đấy chứ?
Trang Duệ tiếp nhận áo dài và mặc lên người.
- Cậu Trang, ngay cả tôi cũng cần hóa trang, cậu cũng đừng trách, đến đây nghe tôi chỉ huy nào...
Kim Mập ngồi xuống trước gương, đằng sau là một nhân viên hóa trang không rõ nam nữ, người này cầm hộp phấn xoa lên mặt Kim Mập, sau đó dùng keo xịt tóc và chải chuốt, sau khi hóa trang thì thật sự là trẻ thêm vài tuổi.
- Điều này...
Sau khi Kim Mập hóa trang xong thì nhân viên hóa trang ép Trang Duệ ngồi xuống ghế, may mà người này chỉ đánh cho Trang Duệ chút phấn lót, nhìn qua có vẻ trắng nõn, cũng không dùng các loại son cho Trang Duệ.
Khi thấy Miêu Phỉ Phỉ đứng đó dùng ánh mắt chê cười nhìn mình thì Trang Duệ cố gắng tỏ ra hung dữ nói:
- Cười cái gì mà cười? Có tin tôi để cho anh ấy hóa trang cô thành quỷ Dại Xoa không?
- Ôi, chị gái, nếu chị trang điểm vào sẽ đẹp như tiên nữ, nếu không thì đến đây tôi trang điêm cho.
Nhân viên hóa trang rất phối hợp với Trang Duệ, sau khi đánh giá Miêu Phỉ Phỉ một lượt thì duỗi ngón tay tạo thành Lan Hoa Chỉ, muốn kéo Miêu Phỉ Phỉ ngồi xuống.
- Là nam hay nữ vậy?
Miêu Phỉ Phỉ trực tiếp hơn so với Trang Duệ, nàng há miệng hỏi.
Trang Duệ nhìn vào thẻ đeo trên ngực của nhân viên hóa trang rồi nói:
- Trương Đại Chí, có lẽ là nam...
- Người ta tên là Mi Mi, chị cứ gọi em là Mi Mi...
Nhân viên hóa trang trừng mắt nhìn Trang Duệ, sau đó lại vươn tay kéo Miêu Phỉ Phỉ, làm cho cô gái sợ đến mức chạy ra khỏi phòng trang điểm.
Trang Duệ thấy vậy thì cười phá lên ha hả, thì ra Mi Mi này khá giống như tên đàn ông trong mỏ khoáng của Hào Vinh. Nghĩ lại thì thấy khá bình thường, Trung Quốc còn nhiều thái giám hơn cả Thái lan, hơn nữa dân số Trung Quốc quá đông, cũng có nhiều kẻ mà "thằng nhỏ" mọc lộn người.
Trong khu nhà CCTV đồng thời có nhiều tiết mục được thu hình, bận rộn nhất chính là những chương trình được phát vào ngày đầu năm, từng nhóm đạo diễn và diễn viên đi qua đi lại, Trang Duệ và Kim Mập cùng nhau đi đến, hai mắt sinh ra cảm giác không đủ dùng.
Tất nhiên Trang Duệ cũng không nhìn vào những người phụ nữ đê lộ đùi hở cổ, hắn thấy nhiều ngôi sao truyền hình, trong đó có những người mà hắn thật sự yêu mến.
Cảnh sát Miêu lúc này cũng giống như biến thành một fan hâm mộ, trên đường đi liên tục chụp ảnh chung với nhiều nam diễn viên, đặc biệt là một diên viên đầu bóng mắt híp bị nàng kéo đến chụp vài tấm.
Khắp đại sảnh của CCTV chỉ làm Trang Duệ nghĩ đến một chữ "Loạn", khắp nơi đều rối loạn, người như thoi.
Có những ngôi sao ca nhạc lên tiếng luyện thang mà không quan tâm ai ở bên cạnh, có những âm thanh thúc giục người lên sân khấu, lại có vài đạo diễn khoa tay múa chân chỉ bảo cho diễn viên, thật sự ầm ĩ.
Còn có những cô gái nhỏ đang chạy loạn khắp nới, Trang Duệ cam thấy nếu đưa Niếp Niếp và Nha Nha đến đây chơi đùa thì hay quá.
Trang Duệ và Kim Mập hầu như đi qua đại sảnh, đi vào một căn phòng rộng ba bốn mươi mét vuông ở tận cùng bên trong.
Phim trường này rõ ràng cũng chỉ là cải tạo tạm thời, cửa chính là loại cửa kéo có bánh răng, hai bên cửa có treo đèn lồng, còn có chữ "hỷ" dán trên cánh cửa. Một người đàn ông trung niên đeo cà vạt đầu đội mũ quả dưa đang đứng trước cửa dùng ánh mắt lo lắng nhìn khắp chung quanh.
- Thầy Kim, người cần phải chờ là cậu ấy sao?
Thấy Kim Mập đi đến thì người đàn ông trung niên kia tiến lên nghênh đón, vẻ mặt vừa lo lắng vừa có chút tức giận.
- Đạo diễn Hào, đây là thầy Trang, năm mới rất bận rộn nhưng thầy Trang cũng bớt chút thời gian đến đây...
Kim Mập thấy vẻ mặt bất thiện của đạo diễn Hào thì vội vàng lên tiếng giảng hòa, hắn tất nhiên sẽ không dám nói lý do là Trang Duệ ngủ nướng không đến kịp.
- Bây giờ thì còn làm gì nữa, trường quay của chúng ta đã bị người khác chiếm dụng mất rồi, phải đợi hai tiếng nữa mới có thể quay tiếp, ôi, thanh niên bây giờ thật sự không có quan niệm về thời gian nữa rồi...
Hào Minh chính là tổng đạo diễn của chuyên mục giám định bảo vật đầu năm này, hắn đã là phó đạo diễn bảy năm trời, đã lăn lộn ở CCTV được mười năm, lần này xem như là vợ bé nhiều năm trở thành vợ cả, cướp được một chuyên mục tết của đài truyền hình, không ngờ ngày quay đầu tiên lại gặp vấn đề.
Trang Duệ nghe vậy thì nở nụ cười, hắn thật sự rất hài lòng với Bành Phi và Hách Long, nếu đổi lại là mình năm trước, trong túi chỉ có vài xu, sợ rằng sẽ khó thể chịu được sức dụ hoặc lớn như thế này.
- Thế này đi, anh Hách, tết nhất đến nơi rồi, trước tiên anh cầm hai trăm ngàn về nhà ăn tết, tiền này coi như hiếu kính các cụ, còn một trăm ngàn tôi đưa anh giữ tiêu phí, sau này nếu cần tiền thì anh chỉ cần nói với tôi một tiếng...
- Ông chủ, cảm ơn.
Hách Long gật đầu khá nặng nề, coi như đồng ý, cha mẹ tất nhiên là phải nuôi dưỡng, có hai trăm ngàn thì cha mẹ có thể sửa lại căn nhà ở nông thôn, hơn nữa bố mẹ cũng không còn vất vả, thế là hắn không thể nào có lý do từ chối ý tốt của Trang Duệ.
Khi thấy Hách Long đồng ý thì Trang Duệ nói với Bành Phi
- Cậu cũng có hai trăm ngàn, mà cậu cũng thương lượng với Trương Thiến, khi nào nên làm kết hôn, khi đó tôi sẽ đưa một trăm ngàn cho Trương Thiến bảo quản...
Sau khi giải quyết xong chuyện này thì coi như Trang Duệ đã giải quyết vài phần tâm tư, tình cảm giữa hai bên được nối liền, tuy không phải sự gắn kết do tiền tài, nhưng hắn sẽ giải quyết khó khăn cho hai người kia bất cứ khi nào họ cần. Mà Hách Long và Bành Phi sau này sẽ tuyệt đối bảo vệ cho nhà mình.
Buổi chiều Bành Phi đưa Chu Thụy và Lưu Xuyên ra xe lửa, Trang Duệ gọi taxi đi đến nhà giáo sư Mạnh, vì sau này còn có nhiều chuyện cần làm, thế nên liên hệ với giáo sư cũng không có gì xấu.
Sau khi nghe giáo sư Mạnh dạy bảo một phen, Trang Duệ lấy ra một cây trâm tinh xảo đưa cho nha đầu Mạnh Thu Lan, sau đó hắn rời khỏi nhà của giáo sư, tiếp tục chạy đến nhà Cổ lão gia tử.
Vừa vặn Cổ Vân cũng có mặt ở nhà bố, Trang Duệ ở lại dùng cơm tối, đưa đến một bộ xương hổ cho Cổ Vân, để cho đối phương đi ngâm rượu, uống thứ này tốt cho sức khỏe người già.
Nhưng Cổ Vân nghe nói Trang Duệ còn có đuôi cọp, hắn nhanh chóng kéo Trang Duệ đến chỗ không người và xin một cái đuôi, nếu không phải trời đã tối, sợ rằng hắn đã đi theo Trang Duệ lấy hàng.
Cổ Vân có hành động như vậy làm cho Trang Duệ đề cao cảnh giác, mình biết nhiều người trung niên, nếu chia hết cho bọn họ thì mình cũng chẳng còn, mà đuôi cọp là thứ có tiền cũng khó mua được.
- Alo, là ai vậy?
Ngày hôm qua bị Cổ Vân ép vài ly, Trang Duệ hôm nay vẫn cảm thấy váng đầu, hắn mơ hồ nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên, hắn cũng không xem là ai gọi mà trực tiếp nhấn nút nghe.
- Này, cậu Trang, hôm qua cậu đã đồng ý với tôi, hôm nay cậu sẽ đến thu hình, thế nào lúc này còn chưa thấy hình bóng của cậu?
Trong điện thoại truyền đến âm thanh của Kim Mập, có chút hổn hển, làm cho Trang Duệ bị đánh thức.
- Ôi, thầy Kim, anh xem, hôm qua tôi uống vài ly mà ngủ quên, chứ tôi sao lại quên chuyện này. Xin lỗi, thật sự xin lỗi anh, anh xem nếu có người thích hợp thì cho lên thay thế một chút, được không?
Trang Duệ thật sự là quên mất chuyện này, hắn thấy đây là tiết mục sau tết, chẳng qua chỉ là mua vui cho dân chúng trong dịp mừng năm mới mà thôi. Trang Duệ cũng không phải diễn viên, hoàn toàn không có nghĩa vụ kia, thế cho nên cũng không quá quan tâm.
- Điều này không được, danh sách đã đưa ra, mà cậu xem lúc này tôi biết chạy đi đâu tìm người được đây? Được rồi, cậu cũng đừng nói gì nữa, cậu Trang, cậu mau đến đây, coi như tôi xin cậu...
Kim Mập vừa nghe đến lời nói của Trang Duệ thì trong lòng chợt khó hiểu, cả nước có cả triệu diễn viên muốn đâm đầu vào trong tiết mục tết của CCTV, không ngờ huynh đệ của mình không xem ra gì, lại quên đi một chuyện quan trọng như thế này.
- Được rồi, tôi sẽ qua ngay...
Trang Duệ nói trong điện thoại có chút không tình nguyện, sau khi cúp điện thoại thì Kim Mập hà hơi vào bàn tay sắp đông cứng, hắn đứng yên tại chỗ và cười khổ.
Không phải Kim Mập tình nguyện đứng ngoài trời lạnh, mà hắn sợ Trang Duệ đến và vào không được sẽ quay đầu chạy trốn, vì lúc này giấy chứng nhận công tác của Trang Duệ còn ở trong túi quần của hắn, khoảng thời gian này khu nhà CCTV được cảnh sát quân sự bảo vệ cực nghiêm, ra vào khó khăn như Trung Nam Hải.
Trang Duệ phía bên này cúp điện thoại mà trong đầu suy nghĩ mơ hồ, hình như ngày hôm qua khi mình đang uống rượu thì có nhận được điện thoại của Kim Mập, thông báo bảy giờ sáng hôm sau đến phim trường của CCTV.
Trang Duệ kéo màn ra và thấy thế giới bên ngoài đã trắng xóa, hắn thầm cảm thấy nếu tuyết rơi đến tận ngày tết thì cũng coi như có bầu không khí.
Trang Duệ nhìn đồng hồ báo thức, bảy giờ hai mươi, hắn vỗ vỗ đầu, tranh thủ thời gian đi rửa mặt, ai bảo hôm qua mình đồng ý với bọn họ?
- Tiểu Duệ, sao lại thức dậy sớm như vậy, lại phải ra ngoài sao?
Trang Duệ đang đánh răng trong nhà vệ sinh thì Trang Mẫu đẩy cửa phòng bước vào.
Trang Duệ chỉ có thể dùng giọng mơ hồ nói:
- Mẹ, con đi làm chuyện đứng đắn đấy nhé, là thu hình ở CCTV, hai ngày nữa mẹ có thể thấy con trên tivi...
- Mẹ không hỏi con điều này, lúc này bên ngoài lại có một cô gái đến tìm con, mẹ nói con nên kìm chế một chút, cô gái này nhìn rất tốt, con đừng trêu chọc người ta...
- Cô gái nào? Là cảnh sát Miêu sao? Không có chuyện này đâ, mẹ cứ yên tâm, đó là huynh đệ của con...
Trang Duệ cầm lấy khăn lau mặt, sau đó từ nhà vệ sinh đi ra, hắn nhớ mình còn không biết CCTV ở chỗ nào, nếu Miêu Phỉ Phỉ đến thì khỏi phải nhờ Bành Phi đưa đi.
- Đứa nhỏ này đúng là, chỉ biết làm rối lên thôi...
Trang Mẫu dùng ánh mắt bất đắc dĩ nhìn con trai, có câu nói con trai lớn thoát khỏi mẹ, hắn bây giờ cũng không còn là cậu bé cứ mãi nghe lời dạy bảo của bà.
- Bành Phi, hai người thức dậy sớm thế...
Trang Duệ đi vào trung viện thì thấy Bành Phi đang dùng xẻng xúc tuyết trên mặt đất, hôm qua tuyết rơi cả đêm, tuyêt đọng khá dày, Trương Thiến thì đưa Nha Nha và Niếp Niếp đi theo sau lưng Bành Phi để đắp người tuyết.
- Anh Trang, anh đi đâu vậy? Tôi đưa anh đi...
Bành Phi mặc một bộ áo khoác của quân đội, đầu đầy mồ hôi, thấy Trang Duệ ăn mặc chỉnh tề đi ra thì hiểu sẽ ra khỏi cửa, thế cho nên vội vàng cầm xẻng cắm vào trong đống tuyết bên cạnh rồi nói.
- Không cần, cậu cứ bận rộn đi, mặc quần áo nhiều vào, đừng quá chủ quan. Mà tết nhất đến nơi rồ, cậu cũng nên đến Trương gia thăm hỏi một chút...
Trang Duệ khoát tay áo, Trương Thiến thật sự khá tốt, không nói nhiều, lại rất chịu khó, lúc không có việc gì làm thì cứ ở bên cạnh Bành Phi. Nàng và Bành Phi cũng đã bàn đến chuyện hôn nhân cưới hỏi, thế nên thường xuyên ở lại bên này.
Khi mọi người nói chuyện thì cảnh sát Miêu từ nhà chính đi ra, hôm nay nàng không mặc đồng phục cảnh sát, mặc một bộ áo khoác lông màu hồng, phối hợp với gương mặt trắng đẹp, càng có thêm hương vị mùa xuân.
- Cảnh sát Miêu, cô có lái xe đến không? Tôi cũng không biết đường...
Trang Duệ thở dài trong lòng, Miêu Phỉ Phỉ đến thăm nhiều lần, tuy Huyên Băng biết mình có người bạn này và chưa nghĩ đến điều gì khác, nhưng đó cũng là một sự kiện làm cho người ta đau đầu.
Năm 2005 thì khu nhà lớn của đài truyền hình trung ương vẫn còn nằm ở bên cạnh bảo tàng quân sự ở quận Hải Điến, cách nhà Trang Duệ cũng không quá xa, hắn ngồi trong xe Ferrari của Miêu Phỉ Phỉ chạy hơn mười phút thì đến, nhưng lại bị cảnh sát quân sự chặn lại ngoài cửa.
- Cậu Trang, ôi, cậu đến đây, mau lên, mau vào trong và thay quần áo...
Kim Mập đứng trong trời giá lạnh cả nửa giờ mới thấy Trang Duệ từ trong xe đi ra, thế là hắn vui sướng như chó sói thấy cừu, hai mắt sáng rực lên. Hắn lấy thẻ đeo lên cổ Trang Duệ, sau đó kéo Trang Duệ đi vào trong.
Trang Duệ đứng yên nơi đó rồi nói:
- Này, thầy Kim, tôi có một người bạn, cô ấy đang rãnh và đến cùng chơi đùa với tôi cho vui...
- Điều này...Tôi đây có thể không có biện pháp nào khác, những ngày nay không riêng gì chúng ta thu hình, còn có nhiều chương trình khác đang được thực hiện, nếu không có thẻ hay giấy chứng nhận, căn bản không thể vào...
Kim Mập nghe được lời của Trang Duệ thì có chút khó xử, hắn tự mình là khách quý thế nhưng cũng không thể tùy tiện dẫn người vào thăm được.
Đừng nói là Kim Mập, dù là bất cứ ai đi vào trong khu vực này cũng bị kiểm tra nghiêm khắc.
- Trang Duệ, đưa cái này cho bọn họ...
Miêu Phỉ Phỉ hạ kính xe xuống, đưa đến một quyển sổ nhỏ, bên trên có ghi bốn chữ "cảnh sát nhân dân", mở ra thì bên trong có huy hiệu và thông tin.
- Này, cảnh sát Miêu, cô thăng quan cũng nhanh quá đi nhỉ?
Trang Duệ mở sổ ra xem và thấy chức vụ của Miêu Phỉ Phỉ, rõ ràng là phó cục trưởng phân cục, xem ra vị đại nhân này cũng còn quá trẻ rồi.
Trang Duệ từ nhỏ đã chơi thân với Lưu Xuyên, tất nhiên cũng biết rõ vài phần, bây giờ Miêu Phỉ Phỉ đã là phó cục trưởng phân cục, mà bố của Lưu Xuyên lăn lộn cả đời đến khi về hưu cũng chỉ là phó cục trưởng mà thôi.
Miêu Phỉ Phỉ là một vị phó cục trưởng phân cục ở Bắc Kinh, mà Bắc Kinh lại là thủ đô, thế cho nên cấp bậc sẽ cao hơn một cấp so với các vị cùng chức vụ ở các thành phố khác, nói trắng ra thì cấp bậc của Miêu Phỉ Phỉ còn cao hơn cả bố của Lưu Xuyên.
Miêu Phỉ Phỉ đưa giấy chưngg nhận công an ra, viên cảnh sát quân sự cầm lấy xem xét, sau đó chào một cái và cho nàng đi vào. Ngược lại Trang Duệ còn phải chờ bọn họ kiểm tra xem xét giấy chứng nhận, kiểm tra thẻ, một lúc lâu sau mới được vào.
- Cậu Trang, thay quần áo đi, cũng phải trang điểm một chút, đạo diễn đã chờ rất lâu rồi...
Trong đại sảnh CCTV những tấm rèm vải ngăn thành nhiều gian nhỏ, Kim Mập vừa gọi điện thoại vừa kéo Trang Duệ đi vào một gian rộng khoảng bảy mét vuông, sau đó lấy quần áo từ trong rương để cho Trang Duệ thay lên người.
- Cũng không cần hóa trang đấy chứ?
Trang Duệ tiếp nhận áo dài và mặc lên người.
- Cậu Trang, ngay cả tôi cũng cần hóa trang, cậu cũng đừng trách, đến đây nghe tôi chỉ huy nào...
Kim Mập ngồi xuống trước gương, đằng sau là một nhân viên hóa trang không rõ nam nữ, người này cầm hộp phấn xoa lên mặt Kim Mập, sau đó dùng keo xịt tóc và chải chuốt, sau khi hóa trang thì thật sự là trẻ thêm vài tuổi.
- Điều này...
Sau khi Kim Mập hóa trang xong thì nhân viên hóa trang ép Trang Duệ ngồi xuống ghế, may mà người này chỉ đánh cho Trang Duệ chút phấn lót, nhìn qua có vẻ trắng nõn, cũng không dùng các loại son cho Trang Duệ.
Khi thấy Miêu Phỉ Phỉ đứng đó dùng ánh mắt chê cười nhìn mình thì Trang Duệ cố gắng tỏ ra hung dữ nói:
- Cười cái gì mà cười? Có tin tôi để cho anh ấy hóa trang cô thành quỷ Dại Xoa không?
- Ôi, chị gái, nếu chị trang điểm vào sẽ đẹp như tiên nữ, nếu không thì đến đây tôi trang điêm cho.
Nhân viên hóa trang rất phối hợp với Trang Duệ, sau khi đánh giá Miêu Phỉ Phỉ một lượt thì duỗi ngón tay tạo thành Lan Hoa Chỉ, muốn kéo Miêu Phỉ Phỉ ngồi xuống.
- Là nam hay nữ vậy?
Miêu Phỉ Phỉ trực tiếp hơn so với Trang Duệ, nàng há miệng hỏi.
Trang Duệ nhìn vào thẻ đeo trên ngực của nhân viên hóa trang rồi nói:
- Trương Đại Chí, có lẽ là nam...
- Người ta tên là Mi Mi, chị cứ gọi em là Mi Mi...
Nhân viên hóa trang trừng mắt nhìn Trang Duệ, sau đó lại vươn tay kéo Miêu Phỉ Phỉ, làm cho cô gái sợ đến mức chạy ra khỏi phòng trang điểm.
Trang Duệ thấy vậy thì cười phá lên ha hả, thì ra Mi Mi này khá giống như tên đàn ông trong mỏ khoáng của Hào Vinh. Nghĩ lại thì thấy khá bình thường, Trung Quốc còn nhiều thái giám hơn cả Thái lan, hơn nữa dân số Trung Quốc quá đông, cũng có nhiều kẻ mà "thằng nhỏ" mọc lộn người.
Trong khu nhà CCTV đồng thời có nhiều tiết mục được thu hình, bận rộn nhất chính là những chương trình được phát vào ngày đầu năm, từng nhóm đạo diễn và diễn viên đi qua đi lại, Trang Duệ và Kim Mập cùng nhau đi đến, hai mắt sinh ra cảm giác không đủ dùng.
Tất nhiên Trang Duệ cũng không nhìn vào những người phụ nữ đê lộ đùi hở cổ, hắn thấy nhiều ngôi sao truyền hình, trong đó có những người mà hắn thật sự yêu mến.
Cảnh sát Miêu lúc này cũng giống như biến thành một fan hâm mộ, trên đường đi liên tục chụp ảnh chung với nhiều nam diễn viên, đặc biệt là một diên viên đầu bóng mắt híp bị nàng kéo đến chụp vài tấm.
Khắp đại sảnh của CCTV chỉ làm Trang Duệ nghĩ đến một chữ "Loạn", khắp nơi đều rối loạn, người như thoi.
Có những ngôi sao ca nhạc lên tiếng luyện thang mà không quan tâm ai ở bên cạnh, có những âm thanh thúc giục người lên sân khấu, lại có vài đạo diễn khoa tay múa chân chỉ bảo cho diễn viên, thật sự ầm ĩ.
Còn có những cô gái nhỏ đang chạy loạn khắp nới, Trang Duệ cam thấy nếu đưa Niếp Niếp và Nha Nha đến đây chơi đùa thì hay quá.
Trang Duệ và Kim Mập hầu như đi qua đại sảnh, đi vào một căn phòng rộng ba bốn mươi mét vuông ở tận cùng bên trong.
Phim trường này rõ ràng cũng chỉ là cải tạo tạm thời, cửa chính là loại cửa kéo có bánh răng, hai bên cửa có treo đèn lồng, còn có chữ "hỷ" dán trên cánh cửa. Một người đàn ông trung niên đeo cà vạt đầu đội mũ quả dưa đang đứng trước cửa dùng ánh mắt lo lắng nhìn khắp chung quanh.
- Thầy Kim, người cần phải chờ là cậu ấy sao?
Thấy Kim Mập đi đến thì người đàn ông trung niên kia tiến lên nghênh đón, vẻ mặt vừa lo lắng vừa có chút tức giận.
- Đạo diễn Hào, đây là thầy Trang, năm mới rất bận rộn nhưng thầy Trang cũng bớt chút thời gian đến đây...
Kim Mập thấy vẻ mặt bất thiện của đạo diễn Hào thì vội vàng lên tiếng giảng hòa, hắn tất nhiên sẽ không dám nói lý do là Trang Duệ ngủ nướng không đến kịp.
- Bây giờ thì còn làm gì nữa, trường quay của chúng ta đã bị người khác chiếm dụng mất rồi, phải đợi hai tiếng nữa mới có thể quay tiếp, ôi, thanh niên bây giờ thật sự không có quan niệm về thời gian nữa rồi...
Hào Minh chính là tổng đạo diễn của chuyên mục giám định bảo vật đầu năm này, hắn đã là phó đạo diễn bảy năm trời, đã lăn lộn ở CCTV được mười năm, lần này xem như là vợ bé nhiều năm trở thành vợ cả, cướp được một chuyên mục tết của đài truyền hình, không ngờ ngày quay đầu tiên lại gặp vấn đề.
/1160
|