Lúc này tuyết ngừng chưa lâu, trong Phan Gia Viên cũng không có nhiều người, phần lớn những ông chủ quầy đang mặc áo đỏ, đang xoa tay vào nhau thở phì phò trò chuyện với những người bên cạnh. Khi thấy Trang Duệ tiến vào thì ồn ào nghênh đón:
- Huynh đệ muốn mua thứ gì?
- Hai vị đại ca, đến đây mà xem, tranh chữ của danh nhân, đồ sứ cổ, thứ gì cũng có...
- Đứng cách xa ra một chút, đứng cách xa ra một chút, tôi cũng không phải người dễ chịu đâu...
Trang Duệ đã đến đây nhiều lần, biết rõ không thể nào cứ để mặc đám người này thích làm gì thì làm, như vậy tuyệt đối ảnh hưởng đến chính mình, tuy không ép mua ép bán nhưng nhất định sẽ rất phiền.
Sau khi nghe ra khẩu âu Bắc Kinh của Trang Duệ thì đám người chợt mất đi hứng thú, sau đó tiếp tục quay về tám dóc với nhau, đối tượng phục vụ của bọn họ chính là những du khách đến từ tỉnh ngoài và khách nước ngoài, còn thịt người Bắc Kinh bản địa thì hơi khó.
- Tứ ca, rốt cuộc anh muốn mua thứ gì?
Trang Duệ thấy Âu Dương Quân đi dạo hào hứng bừng bừng, vật gì cũng muốn cầm lên xem thì hỏi.
Chơi đồ cổ cũng cần chú ý, ví dụ như ấm tử sa thì phải xem xét từ đâu, những vật gốm sứ dù lớn hay nhỏ cũng phải cầm như thế nào, thế là người bán có thể căn cứ vào những hành động của người mua để thấy đó là lính mới hay lính cũ.
Âu Dương Quân thì hoàn toàn là một con thỏ trắng, hầu như là cầm lấy tất cả lên xem, Trang Duệ cũng coi như bị chủ quầy làm phiền tối mắt. Vì sao? Âu Dương Quân là dê quá béo, hắn hầu như rất ít khi đến nơi này, gặp thứ gì cũng cho là thật, mà trong mắt những ông chủ quầy thì Âu Dương Quân là thượng đến, hàng của mình lại luôn là hàng thật giá đúng.
Tuy lúc này gần đến tết và ai cũng nở nụ cười trên môi, nói chuyện cũng khách khí, nhưng khi trả giá thì Trang Duệ hầu như muốn lây vật phẩm ném lên đầu đối phương, hầu như là ra giá trên trời.
Lúc này Âu Dương Quân đang đứng bên cạnh một quầy gốm sứ, nghe được lời của Trang Duệ thì nói:
- Anh thật sự muốn mua, Ngũ Nhi, cậu nói xem cái chén này có gì khác với cái trong nhà anh Bạch? Anh thấy nó thậm chí còn sáng láng và đẹp đẽ hơn nhiều...
Chủ quầy nghe được lời của Âu Dương Quân thì tinh thần chợt tỉnh táo hẳn lên, hắn nói ngay:
- Hì, đại gia, anh thật sự có con mắt tinh đời, xin lỗi anh chứ cái chén này năm xưa từng được con trai Càn Long là hoàng đế Gia Khánh sử dụng qua, anh nhìn ra mặt sau mà xem, tuyệt đối là đồ sứ Quan Diêu...
Ông chủ quầy không dám nói thứ này từng được vua Càn Long sử dụng qua, vì như vậy là quá giả dối.
- Thứ này giá bao nhiêu?
Âu Dương Quân thuận miệng hỏi.
- Tứ ca, đi thôi, thứ nàyy nếu anh muốn thì tôi ra siêu thị bỏ ra một trăm đồng mua cho mười món, để cho anh ném đi nghe cho vui tai.
Trang Duệ vừa rồi đã ở đài truyền hình giám định nhiều món tốt, bây giờ thật sự không có hứng thú với những thứ ở chỗ này, vì thế mà thật sự lười sử dụng linh khí để xem xét.
Cái chén kia ngoài bên dưới có dấu ấn, căn bản không khác gì chén được bán trong siêu thị, Trang Duệ nhìn qua và thấy Âu Dương Quân căn bản chỉ là nhìn trúng một món hàng rởm.
- Này, anh cũng không nên nói như vậy, anh biết vì sao gọi là đồ cổ không? Đừng nói là chén cơm mà hoàng đế Gia Khánh từng sử dụng, dù là bồn cầu năm xưa của hoàng đế cũng là một vật phẩm giá trị liên thành, sao anh lại so sánh nó với những vật phẩm trời ơi được bán trong siêu thị...
Lời nói vừa rồi của Trang Duệ thật sự có lực sát thương, vì thế mà chủ sạp lập tức tỏ ra không vui, hắn thấy hai người này một người lớn tuổi một kẻ nhỏ tuổi hơn, nhưng hình như kẻ lớn tuổi hơn chỉ là người bình thường mà thôi, còn tên nhỏ tuổi hơn thì xem ra có đi đến chợ vài lần, có chút kinh nghiệm.
- Là chén Đồng Trì Thanh Hoa sao?
Trang Duệ nhận lấy cái chén xanh trong tay Âu Dương Quân, hắn lật qua xem, cũng không thèm dùng linh khí để nhìn, kiểu dáng rõ ràng là thời Minh, vị chủ sạp cũng quá nghiệp dư rồi.
- Ôi, chén Gia Khánh của ngài xin thu lại, nếu không hai anh em chúng tôi khó thể bồi thường được...
Trang Duệ ném chén xanh cho chủ sạp, mà chủ sạp tiếp nhận cũng biết mình gặp kẻ gây rối, lập tức không lên tiếng.
- Huynh đệ, bán cho tôi giá hai đồng, để tôi ném thử cho vui tai nhé? Này, ngũ Nhi, cậu kéo anh làm gì?
Âu Dương Quân thật sự ỉu xìu, khi hắn còn định kích thích đối phương thì bị Trang Duệ kéo đi.
- Anh Trang Duệ...
Trang Duệ vừa rời khỏi quầy hàng thì chợt nghe thấy có người gọi tên mình, hắn nhìn lại thì thấy bên kia có hai cô gái đang đứng ở cửa hàng bên kia, một cô gái lớn tuổi hơn đang vẫy tay với mình.
- Thu Thiên, nha đầu kia sao lại chạy đến đây rồi?
Trang Duệ có chút sững sốt, hắn vội vàng đi đến, đây là cháu gái bảo bối của vị giáo sư tương lai của mình, nhưng gần đây nàng cũng không có hứng thú với những thứ này, hôm nay sao lại chạy đến đây? Mà Phan Gia Viên cũng đâu pha chỗ gì vui thú?
- Hì hì, anh Trang, em và ông nội đến đây, đây là em họ của em, là Mạnh Tích U, anh gọi cô ấy là U U thì được...
Em họ của Mạnh Thu Lan là một cô gái mười hai tuổi, hai bên có vóc người tương đồng, dù sao thì trong mắt Trang Duệ cũng thấy cả hai rất xinh đẹp nhưng lại có chút tinh quái.
Trang Duệ nhìn theo ngón tay của Mạnh Thu Lan, hắn thấy giáo sư đang ở trong cửa hàng, đang cùng trò chuyện với một người, mà người kia cũng có chút quen thuộc với hắn.
- Này, cậu Tiểu Duệ, bình thường thì ỉu xìu như bánh bao chiều nhưng lại quen biết khá nhiều cô gái, mà cô gái nhỏ kia cũng là rất tốt...
Âu Dương Quân nhìn Mạnh Thu Lan từ đầu xuống chân, sau đó lại nhìn U U mà vẻ mặt không biến đổi nhưng lời nói từ trong miệng lại làm Trang Duệ hận không thể bóp miệng hắn lại.
Nhưng hai cô gái đứng trước cửa hàng kia thật sự là hấp dẫn nhiều ánh mắt, hai cô gái vốn rất xinh đẹp, lại mặc áo lông đỏ giống như hai búp bê, thật sự làm cho nhiều người đi qua phải ngước nhìn.
Đặc biệt là nha đầu Mạnh Thu Lan, cặp mắt to, lông my dài, nháy mắt đã có thể thu hút người khác, thật sự không khác gì các cô gái trong phim hoạt hình. Mõi lần Trang Duệ thấy nàng cũng cảm thấy buồn bực, đó là cặp lông my kia là thật hay giả?
- Sao không để ý đến anh?
Âu Dương Quân thấy Trang Duệ không nói lời nào thì dùng tay đụng đụng.
- Ngày đi sang chỗ khác chơi, đây là cháu gái của thầy em, còn đang là vị thành niên, đừng nói loạn...
Trang Duệ tức giận trừng mắt nhìn Âu Dương Quân, hắn nói một câu chào hỏi hai cô gái, sau đó đi vào trong cửa hàng.
Trang Duệ đi đến dưới biển hiệu của cửa hàng thì mới phát hiện ra mình từng đến chỗ này, bên trên là ba chữ "Từ Lai Phường"(cửa hàng gốm sứ), lần trước Trang Duệ mua được một sản phẩm gốm Long Sơn đen, sau đó đã đến cửa hàng này để cho chiếc hũ kia khôi phục vẻ đẹp ban đầu.
Nhưng lúc này ở trước cửa có treo hai cái lồng đèn đỏ khá lớn, đồng thời ở hai bên mặt tiền cửa hàng có dán hai câu đối, từ bên ngoài đã có không khí vui tươi của ngày tết, làm cho Trang Duệ lúc này nhìn mà không nhận ra đây là chốn cũ mình từng đến.
- Cậu...Cậu là Trang tiên sinh?
Trang Duệ vừa mới đi đến bên cạnh giáo sư Mạnh, người đang đứng nói chuyện bên cạnh giáo sư Mạnh đã nhận ra hắn.
- Ha ha, chào ông chủ, chúc mừng năm mới phát tài phát lộc, coi như sớm chúc tết ngài...
Trang Duệ cười chắp tay với ông chủ cửa hàng, sau đó lại bắt chuyện với giáo sư Mạnh, vì hắn ngày hôm qua mới từ nhà giáo sư Mạnh đi ra, thế nên cũng không quá khách sáo.
- Khoảng thời gian trước có mua được một món đồ sứ, vốn định cho cậu thưởng lãm nhưng gọi điện thoại không được, hôm nay thì vừa đúng dịp, có thể mời Trang tiên sinh thưởng thức...
- Tôi mới từ Myanmar quay về, ông chủ mua được món gì thế?
Trang Duệ cười cười hỏi.
- Anh Trang Duệ, anh tặng chị em một cái trâm hoa, rất đẹp đấy...
Cô gái tên Uu chợt chen vào một câu, Trang Duệ có chút sững sốt, hắn nhìn về phía Mạnh Thu Lan, nha đầu kia lại nhìn đi nơi khác mà không đối mặt với mình, chắc là cô nàng nói cho U U biết điều này.
Giáo sư Mạnh lên tiếng:
- U U, đừng hồ đồ...
- Không được, không được, chị có mà cháu không có, cháu cũng muốn như vậy...
Tiểu nha đầu U U không sợ ông nội, nàng dùng hai tay giữ lấy quần áo của giáo sư Mạnh mà lắc tới lắc lui, điều này làm cho một vị giáo sư khảo cổ đầu ngành cảm thấy rất khốn khổ.
- U U, sau này anh sẽ cho em một cái, lúc này anh cũng không mang theo bên người...
Trang Duệ có chút buồn bực, mình cũng không phải là Tây Môn Khánh, không có việc gì lại lấy đồ trang sức để dụ dỗ các cô bé thay cho kẹo.
Sau khi nghe được lời của Trang Duệ thì nha đầu U U cũng không tiếp tục quấn lấy giáo sư Mạnh, nàng cùng nha đầu Mạnh Thu Lan lại tiếp tục đùa giỡn hi hi ha ha, giáo sư Mạnh thấy vậy mà chỉ biết lắc đầu, bộ dạng giống như một kẻ gia môn bất hạnh.
- Tiểu Trang...Giúp tôi xem xét vật phẩm này, tôi còn chưa biết nên thu vào hay không...
Giáo sư Mạnh là người khảo cổ chuyên nghiệp, thật sự rát thích sưu tầm, nếu không cũng không kết thành bạn bè thân thiết với chú Đức.
Lúc này giáo sư Mạnh gặp Trang Duệ thì thật sự vui sướng, lão biết đồ đệ của mình đi theo chú Đức, đã giám định không ít đồ cổ, chính mình dù làm khảo cổ nhưng ánh mắt cũng không cao hơn Trang Duệ. Vì vậy mà lão cũng không bày ra cái giá nào cả, trực tiếp kéo Trang Duệ cùng ông chủ kia đi vào trong cửa hàng.
- Trước tiên mời hai vị ngồi, tôi đi lấy thứ đó đến đây...
Ông chủ vội vàng gọi nhân viên dâng trà, sau đó chính mình đi vào gian trong.
- Huynh đệ muốn mua thứ gì?
- Hai vị đại ca, đến đây mà xem, tranh chữ của danh nhân, đồ sứ cổ, thứ gì cũng có...
- Đứng cách xa ra một chút, đứng cách xa ra một chút, tôi cũng không phải người dễ chịu đâu...
Trang Duệ đã đến đây nhiều lần, biết rõ không thể nào cứ để mặc đám người này thích làm gì thì làm, như vậy tuyệt đối ảnh hưởng đến chính mình, tuy không ép mua ép bán nhưng nhất định sẽ rất phiền.
Sau khi nghe ra khẩu âu Bắc Kinh của Trang Duệ thì đám người chợt mất đi hứng thú, sau đó tiếp tục quay về tám dóc với nhau, đối tượng phục vụ của bọn họ chính là những du khách đến từ tỉnh ngoài và khách nước ngoài, còn thịt người Bắc Kinh bản địa thì hơi khó.
- Tứ ca, rốt cuộc anh muốn mua thứ gì?
Trang Duệ thấy Âu Dương Quân đi dạo hào hứng bừng bừng, vật gì cũng muốn cầm lên xem thì hỏi.
Chơi đồ cổ cũng cần chú ý, ví dụ như ấm tử sa thì phải xem xét từ đâu, những vật gốm sứ dù lớn hay nhỏ cũng phải cầm như thế nào, thế là người bán có thể căn cứ vào những hành động của người mua để thấy đó là lính mới hay lính cũ.
Âu Dương Quân thì hoàn toàn là một con thỏ trắng, hầu như là cầm lấy tất cả lên xem, Trang Duệ cũng coi như bị chủ quầy làm phiền tối mắt. Vì sao? Âu Dương Quân là dê quá béo, hắn hầu như rất ít khi đến nơi này, gặp thứ gì cũng cho là thật, mà trong mắt những ông chủ quầy thì Âu Dương Quân là thượng đến, hàng của mình lại luôn là hàng thật giá đúng.
Tuy lúc này gần đến tết và ai cũng nở nụ cười trên môi, nói chuyện cũng khách khí, nhưng khi trả giá thì Trang Duệ hầu như muốn lây vật phẩm ném lên đầu đối phương, hầu như là ra giá trên trời.
Lúc này Âu Dương Quân đang đứng bên cạnh một quầy gốm sứ, nghe được lời của Trang Duệ thì nói:
- Anh thật sự muốn mua, Ngũ Nhi, cậu nói xem cái chén này có gì khác với cái trong nhà anh Bạch? Anh thấy nó thậm chí còn sáng láng và đẹp đẽ hơn nhiều...
Chủ quầy nghe được lời của Âu Dương Quân thì tinh thần chợt tỉnh táo hẳn lên, hắn nói ngay:
- Hì, đại gia, anh thật sự có con mắt tinh đời, xin lỗi anh chứ cái chén này năm xưa từng được con trai Càn Long là hoàng đế Gia Khánh sử dụng qua, anh nhìn ra mặt sau mà xem, tuyệt đối là đồ sứ Quan Diêu...
Ông chủ quầy không dám nói thứ này từng được vua Càn Long sử dụng qua, vì như vậy là quá giả dối.
- Thứ này giá bao nhiêu?
Âu Dương Quân thuận miệng hỏi.
- Tứ ca, đi thôi, thứ nàyy nếu anh muốn thì tôi ra siêu thị bỏ ra một trăm đồng mua cho mười món, để cho anh ném đi nghe cho vui tai.
Trang Duệ vừa rồi đã ở đài truyền hình giám định nhiều món tốt, bây giờ thật sự không có hứng thú với những thứ ở chỗ này, vì thế mà thật sự lười sử dụng linh khí để xem xét.
Cái chén kia ngoài bên dưới có dấu ấn, căn bản không khác gì chén được bán trong siêu thị, Trang Duệ nhìn qua và thấy Âu Dương Quân căn bản chỉ là nhìn trúng một món hàng rởm.
- Này, anh cũng không nên nói như vậy, anh biết vì sao gọi là đồ cổ không? Đừng nói là chén cơm mà hoàng đế Gia Khánh từng sử dụng, dù là bồn cầu năm xưa của hoàng đế cũng là một vật phẩm giá trị liên thành, sao anh lại so sánh nó với những vật phẩm trời ơi được bán trong siêu thị...
Lời nói vừa rồi của Trang Duệ thật sự có lực sát thương, vì thế mà chủ sạp lập tức tỏ ra không vui, hắn thấy hai người này một người lớn tuổi một kẻ nhỏ tuổi hơn, nhưng hình như kẻ lớn tuổi hơn chỉ là người bình thường mà thôi, còn tên nhỏ tuổi hơn thì xem ra có đi đến chợ vài lần, có chút kinh nghiệm.
- Là chén Đồng Trì Thanh Hoa sao?
Trang Duệ nhận lấy cái chén xanh trong tay Âu Dương Quân, hắn lật qua xem, cũng không thèm dùng linh khí để nhìn, kiểu dáng rõ ràng là thời Minh, vị chủ sạp cũng quá nghiệp dư rồi.
- Ôi, chén Gia Khánh của ngài xin thu lại, nếu không hai anh em chúng tôi khó thể bồi thường được...
Trang Duệ ném chén xanh cho chủ sạp, mà chủ sạp tiếp nhận cũng biết mình gặp kẻ gây rối, lập tức không lên tiếng.
- Huynh đệ, bán cho tôi giá hai đồng, để tôi ném thử cho vui tai nhé? Này, ngũ Nhi, cậu kéo anh làm gì?
Âu Dương Quân thật sự ỉu xìu, khi hắn còn định kích thích đối phương thì bị Trang Duệ kéo đi.
- Anh Trang Duệ...
Trang Duệ vừa rời khỏi quầy hàng thì chợt nghe thấy có người gọi tên mình, hắn nhìn lại thì thấy bên kia có hai cô gái đang đứng ở cửa hàng bên kia, một cô gái lớn tuổi hơn đang vẫy tay với mình.
- Thu Thiên, nha đầu kia sao lại chạy đến đây rồi?
Trang Duệ có chút sững sốt, hắn vội vàng đi đến, đây là cháu gái bảo bối của vị giáo sư tương lai của mình, nhưng gần đây nàng cũng không có hứng thú với những thứ này, hôm nay sao lại chạy đến đây? Mà Phan Gia Viên cũng đâu pha chỗ gì vui thú?
- Hì hì, anh Trang, em và ông nội đến đây, đây là em họ của em, là Mạnh Tích U, anh gọi cô ấy là U U thì được...
Em họ của Mạnh Thu Lan là một cô gái mười hai tuổi, hai bên có vóc người tương đồng, dù sao thì trong mắt Trang Duệ cũng thấy cả hai rất xinh đẹp nhưng lại có chút tinh quái.
Trang Duệ nhìn theo ngón tay của Mạnh Thu Lan, hắn thấy giáo sư đang ở trong cửa hàng, đang cùng trò chuyện với một người, mà người kia cũng có chút quen thuộc với hắn.
- Này, cậu Tiểu Duệ, bình thường thì ỉu xìu như bánh bao chiều nhưng lại quen biết khá nhiều cô gái, mà cô gái nhỏ kia cũng là rất tốt...
Âu Dương Quân nhìn Mạnh Thu Lan từ đầu xuống chân, sau đó lại nhìn U U mà vẻ mặt không biến đổi nhưng lời nói từ trong miệng lại làm Trang Duệ hận không thể bóp miệng hắn lại.
Nhưng hai cô gái đứng trước cửa hàng kia thật sự là hấp dẫn nhiều ánh mắt, hai cô gái vốn rất xinh đẹp, lại mặc áo lông đỏ giống như hai búp bê, thật sự làm cho nhiều người đi qua phải ngước nhìn.
Đặc biệt là nha đầu Mạnh Thu Lan, cặp mắt to, lông my dài, nháy mắt đã có thể thu hút người khác, thật sự không khác gì các cô gái trong phim hoạt hình. Mõi lần Trang Duệ thấy nàng cũng cảm thấy buồn bực, đó là cặp lông my kia là thật hay giả?
- Sao không để ý đến anh?
Âu Dương Quân thấy Trang Duệ không nói lời nào thì dùng tay đụng đụng.
- Ngày đi sang chỗ khác chơi, đây là cháu gái của thầy em, còn đang là vị thành niên, đừng nói loạn...
Trang Duệ tức giận trừng mắt nhìn Âu Dương Quân, hắn nói một câu chào hỏi hai cô gái, sau đó đi vào trong cửa hàng.
Trang Duệ đi đến dưới biển hiệu của cửa hàng thì mới phát hiện ra mình từng đến chỗ này, bên trên là ba chữ "Từ Lai Phường"(cửa hàng gốm sứ), lần trước Trang Duệ mua được một sản phẩm gốm Long Sơn đen, sau đó đã đến cửa hàng này để cho chiếc hũ kia khôi phục vẻ đẹp ban đầu.
Nhưng lúc này ở trước cửa có treo hai cái lồng đèn đỏ khá lớn, đồng thời ở hai bên mặt tiền cửa hàng có dán hai câu đối, từ bên ngoài đã có không khí vui tươi của ngày tết, làm cho Trang Duệ lúc này nhìn mà không nhận ra đây là chốn cũ mình từng đến.
- Cậu...Cậu là Trang tiên sinh?
Trang Duệ vừa mới đi đến bên cạnh giáo sư Mạnh, người đang đứng nói chuyện bên cạnh giáo sư Mạnh đã nhận ra hắn.
- Ha ha, chào ông chủ, chúc mừng năm mới phát tài phát lộc, coi như sớm chúc tết ngài...
Trang Duệ cười chắp tay với ông chủ cửa hàng, sau đó lại bắt chuyện với giáo sư Mạnh, vì hắn ngày hôm qua mới từ nhà giáo sư Mạnh đi ra, thế nên cũng không quá khách sáo.
- Khoảng thời gian trước có mua được một món đồ sứ, vốn định cho cậu thưởng lãm nhưng gọi điện thoại không được, hôm nay thì vừa đúng dịp, có thể mời Trang tiên sinh thưởng thức...
- Tôi mới từ Myanmar quay về, ông chủ mua được món gì thế?
Trang Duệ cười cười hỏi.
- Anh Trang Duệ, anh tặng chị em một cái trâm hoa, rất đẹp đấy...
Cô gái tên Uu chợt chen vào một câu, Trang Duệ có chút sững sốt, hắn nhìn về phía Mạnh Thu Lan, nha đầu kia lại nhìn đi nơi khác mà không đối mặt với mình, chắc là cô nàng nói cho U U biết điều này.
Giáo sư Mạnh lên tiếng:
- U U, đừng hồ đồ...
- Không được, không được, chị có mà cháu không có, cháu cũng muốn như vậy...
Tiểu nha đầu U U không sợ ông nội, nàng dùng hai tay giữ lấy quần áo của giáo sư Mạnh mà lắc tới lắc lui, điều này làm cho một vị giáo sư khảo cổ đầu ngành cảm thấy rất khốn khổ.
- U U, sau này anh sẽ cho em một cái, lúc này anh cũng không mang theo bên người...
Trang Duệ có chút buồn bực, mình cũng không phải là Tây Môn Khánh, không có việc gì lại lấy đồ trang sức để dụ dỗ các cô bé thay cho kẹo.
Sau khi nghe được lời của Trang Duệ thì nha đầu U U cũng không tiếp tục quấn lấy giáo sư Mạnh, nàng cùng nha đầu Mạnh Thu Lan lại tiếp tục đùa giỡn hi hi ha ha, giáo sư Mạnh thấy vậy mà chỉ biết lắc đầu, bộ dạng giống như một kẻ gia môn bất hạnh.
- Tiểu Trang...Giúp tôi xem xét vật phẩm này, tôi còn chưa biết nên thu vào hay không...
Giáo sư Mạnh là người khảo cổ chuyên nghiệp, thật sự rát thích sưu tầm, nếu không cũng không kết thành bạn bè thân thiết với chú Đức.
Lúc này giáo sư Mạnh gặp Trang Duệ thì thật sự vui sướng, lão biết đồ đệ của mình đi theo chú Đức, đã giám định không ít đồ cổ, chính mình dù làm khảo cổ nhưng ánh mắt cũng không cao hơn Trang Duệ. Vì vậy mà lão cũng không bày ra cái giá nào cả, trực tiếp kéo Trang Duệ cùng ông chủ kia đi vào trong cửa hàng.
- Trước tiên mời hai vị ngồi, tôi đi lấy thứ đó đến đây...
Ông chủ vội vàng gọi nhân viên dâng trà, sau đó chính mình đi vào gian trong.
/1160
|