- Tốt, anh Triệu, tôi chờ điện thoại của anh...
Trang Duệ nghe thấy Triệu Hàn Hiên đồng ý thì thật sự vui sướng, nói thật thì hứn cũng không trông mong lợi nhuận đến từ các dụng cụ văn phòng, hắn chỉ mong số châu báu mình lấy từ Myanmar về có chỗ bán ra.
Sau vài ngày nhàn rỗi thì Trang Duệ đã xem xét lại số châu báu lấy từ Myanmar, tổng cộng phân thành nhiều loại, một phần là trang sức ngọc mềm, thường là khá nhỏ, chất ngọc thượng thừa, chạm trổ bóng loáng mềm mại, hơn nữa lại lâu năm, đa số là trước thời Minh.
Những thứ kia hoàn toàn gọ là ngọc cổ, nhưng không phải giá cả bình thường, Trang Duệ đánh giá sơ lược, những vật trang trí ngọc như vậy cũng phải đưa đến một lượng tiền năm chục triệu, đây chính là lý do vì sao hắn không muốn đưa ra những sản phẩm tinh chất nữa.
Những món còn lại đều là bảo vật, có hồng ngọc của Myanmar, còn có Lục Tùng Thạch, Mã Não Như Ý...Đều có thể phân loại vào trong phương diện đồ cổ.
Nhưng có một hạt trân châu đen đường kính chục centimet là báu vật vô giá, Trang Duệ không biết vì sao trân châu đen chỉ sinh trưởng ở đảo Polynesia lại có ở Myanmar, nhưng giá cả của nó lại là cực cao.
Thứ này Trang Duệ sẽ không bán, với làn da trắng nõn của Tần Huyên Băng mà đeo thứ này lên, đặc biệt chế tác thành chuỗi hạt trân châu, như vậy sẽ càng thêm xinh đẹp động lòng người, thế là hắn quyết định tặng nó cho Tần Huyên Băng trong ngày đính hôn.
- Này, ông chủ Trang, ngài có còn nghe máy không?
Trang Duệ nghĩ đến vài vấn đề mà có hơi thất thần, đúng lúc này trong điện thoại vang lên âm thanh của Triệu Hàn Hiên.
- À, có, có...
Trang Duệ vội vàng lên tiếng.
- Ông chủ Trang, tôi có thể đồng ý điều kiện của anh, nhưng tôi hy vọng có thể hoàn thành thủ tục trước ngày mười lăm tháng giêng, Cậu ...Cậu cũng biết đó là tiền cứu mạng tôi...
Triệu Hàn Hiên bây giờ cũng không có tâm tư gì, chỉ là muốn thanh toán nhanh chóng, sau đó thành thật làm công cho Trang Duệ một năm. Đừng nói đến vấn đề gì khác, tiền lương ba chục ngàn cũng không thấp, như vậy sau một năm thì mình còn có thể nghĩ biện pháp tiếp tục phát triển kinh doanh dụng cụ văn phòng.
- Ha ha, ông chủ Triệu, trước tiên anh cứ mở cửa buôn bán, đến trước ngày mùng ba tôi sẽ qua, đến lúc đó có vài chuyện cụ thể cần trưng cầu ý kiến của anh...
Trang Duệ cười cười, lúc này trong lòng hắn có vài điều cần suy tính, nhưng hắn chỉ suy nghĩ trong đầu, còn phải cẩn thận xem xét lại, đợi đến tết mình sẽ đến nói với Triệu Hàn Hiên.
Sau khi quay về tứ hợp viện thì trong nhà đang bận rộn cho năm mới, nhóm Âu Dương Quân vào phòng đánh bài, con nít chơi đùa trong sân, cũng may là sân rộng, tha hồ mà đùa nghịch.
Âu Dương Uyển và dì Trương dì Lý còn có vài chị vợ của Trang Duệ đi vào nhà bếp bận rộn, nào là làm bánh mật, thịt viên, làm cá, rửa rau...Những đầu bếp của ông cụ bị Âu Dương Uyển đuổi ra, vì năm mới mình tự làm sẽ có hương vị hơn.
Đám trẻ nhỏ thi thoảng chạy vào bếp nhón chút thức ăn rồi chạy ra, sau lưng truyền đến tiếng cười mắng của đám người lớn. Nhóm chị dâu của Trang Duệ như Tưởng Dĩnh đều sống từ những năm tháng bần hàn, tuy những năm qua ở nhà đều có người giúp việc nhưng bây giờ vẫn rất giỏi nấu nướng.
Khi màn đêm buông xuống thì bên ngoài dần vang lên tiếng pháo, tứ hợp viện của Trang Duệ bật sáng đèn, ngay cả ngọn giả sơn cũng có đèn nhấp nháy, cả khu nhà sáng trưng như ban ngày.
- Ăn cơm tất nhiên thôi...
Đám trẻ trong sân hôn lên, được Âu Dương Uyển đưa vào trong, chúng chạy vào nhà ăn như ong vỡ tổ, những âm thanh líu lo vang lên không ngừng.
Cơm tất niên có năm bàn, nhân viên và nhóm dì Trương dì Lý có hai bàn ở tiền viện, ở nhà ăn trung viện có hai bàn.
Vì người nhiều nên phụ nữ và trẻ nhỏ ngồi một bàn lớn, nhóm Trang Duệ, Âu Dương Quân, Triệu Quốc Đống ngồi một bàn, Âu Dương Cương à anh em Âu Dương Chấn Vũ ngồi cùng một bàn, trong thế hệ của Trang Duệ chỉ có Âu Dương Lỗi là được phép ngồi cùng bàn với Âu Dương Cương mà thôi.
- Trang Duệ, sang bên này ngồi...
Âu Dương Cương lên tiếng, âm thanh vang dội, trong phòng yên tĩnh lại, ai cũng nhìn Trang Duệ, trong mắt anh em Âu Dương Lỗi càng lóe lên cái nhìn hâm mộ.
Phải biết rằng lên ngồi bàn kia sẽ là hạch tâm của gia tộc, dù Âu Dương Long và Âu Dương Lộ bây giờ đã là cán bộ cấp sở nhưng còn chưa đủ tư cách để có một ghế.
- Đến đây ngồi đi, Tiểu Duệ, ông cụ muốn thử cậu, để xem cậu thu thập thế nào, hiểu bao nhiêu về tâp tục đón năm mới.
Âu Dương Chấn Vũ cười khoát tay áo với Trang Duệ, bỏ đi sự nghi kỵ của những vị huynh đệ đồng lứa với Trang Duệ, nhưng đây rõ ràng là Trang Duệ được ông cụ ưu ái, cũng làm mọi người hâm mộ.
- Đốt pháo, ăn cơm.
Ông cụ vung tay lên, Âu Dương Lỗi cầm theo một cây hương đốt cây pháo đặt trước cửa nhà ăn, những âm thanh đùng đoàng vang lên.
- Mừng năm mới, pháo rộn ràng...
Trong tiếng pháo nổ đinh tai nhức óc, vẻ mặt người nào cũng rất vui sướng, có đứa bé con nhà ai lớn gan chạy ra lụm pháo lép mang vào trong nhà ăn chơi đùa.
- Bố, mẹ, chúc hai ngày phúc như đông hải thọ tỷ nam sơn...
Ông cụ phất tay và mọi người bắt đầu dùng cơm, anh em Âu Dương Chấn Vũ và Âu Dương Uyển đều đứng lên chúc mừng ông cụ và kính một ly rượu.
- Ông, bà, ông ngoại bà ngoại, chúc hai ngày bách niên giai lão...
Sau đó đến lượt thế hệ thứ ba là anh em Âu Dương Lỗi đứng lên chúc tết hai cụ.
Cuối cùng đến lượt đám chắt, đám nhóc đứng thành hàng rồi quỳ dập đầu với ông cụ, sau đó nhào lên như ong vỡ tổ, líu ríu đòi tiền mừng tuổi từ ông bà cố.
- Tốt, tốt, đều có, đều có...
Ông bà cụ cười đến mức không thể ngậm miệng, bọn họ cần tiền lì xì đã chuẩn bị sẵn để phát cho từng đứa cháu.
- Một năm vui vẻ...
Trang Duệ nhìn tứ đại đồng đường trong nhà mà không khỏi cảm thấy hạnh phúc ấm áp.
Sau khi dập đầu cho ông cụ thì đám chắt dựa theo trình tự mà bắt đầu từ bác Hai của Trang Duệ để bái lạy, sau khi dập đầu xong sẽ tiếp tục lấy tiền lì xì. Đám trẻ mùa đông mặc nhiều lớp quần áo, bộ dạng vụng về lóng ngóng, làm cho người lớn nhìn mà cười rộn rã.
- Cậu, cho tiền lì xì.
Trong đám người thì Trang Duệ là nhỏ tuổi nhất, vì vậy hắn là người được bọn trẻ dập đầu xin tiền cuối cùng. Lúc này nhìn cánh tay tròn lẵng của cháu gái, hắn dở khóc dở cười lấy phần tiền mừng chuẩn bị sẵn để phát cho từng đứa cháu.
Cuối cùng Trang Duệ ôm Niếp Niếp vào lòng nói:
- Niếp Niếp, cháu đưa tiền lì xì cho cậu bảo quản hộ nhé?
- Không được à nha, mẹ nói đây là tiền đồ cưới của Niếp Niếp sau này...
Tiểu nha đầu Niếp Niếp liên tục lắc đầu, trong miệng nói làm cho cả phòng cười vang, nàng cũng không biết cái gì gọi là đồ cưới, chỉ là lặp lại lời của Trang Mẫn mà thôi.
Trang Duệ nghe thấy Triệu Hàn Hiên đồng ý thì thật sự vui sướng, nói thật thì hứn cũng không trông mong lợi nhuận đến từ các dụng cụ văn phòng, hắn chỉ mong số châu báu mình lấy từ Myanmar về có chỗ bán ra.
Sau vài ngày nhàn rỗi thì Trang Duệ đã xem xét lại số châu báu lấy từ Myanmar, tổng cộng phân thành nhiều loại, một phần là trang sức ngọc mềm, thường là khá nhỏ, chất ngọc thượng thừa, chạm trổ bóng loáng mềm mại, hơn nữa lại lâu năm, đa số là trước thời Minh.
Những thứ kia hoàn toàn gọ là ngọc cổ, nhưng không phải giá cả bình thường, Trang Duệ đánh giá sơ lược, những vật trang trí ngọc như vậy cũng phải đưa đến một lượng tiền năm chục triệu, đây chính là lý do vì sao hắn không muốn đưa ra những sản phẩm tinh chất nữa.
Những món còn lại đều là bảo vật, có hồng ngọc của Myanmar, còn có Lục Tùng Thạch, Mã Não Như Ý...Đều có thể phân loại vào trong phương diện đồ cổ.
Nhưng có một hạt trân châu đen đường kính chục centimet là báu vật vô giá, Trang Duệ không biết vì sao trân châu đen chỉ sinh trưởng ở đảo Polynesia lại có ở Myanmar, nhưng giá cả của nó lại là cực cao.
Thứ này Trang Duệ sẽ không bán, với làn da trắng nõn của Tần Huyên Băng mà đeo thứ này lên, đặc biệt chế tác thành chuỗi hạt trân châu, như vậy sẽ càng thêm xinh đẹp động lòng người, thế là hắn quyết định tặng nó cho Tần Huyên Băng trong ngày đính hôn.
- Này, ông chủ Trang, ngài có còn nghe máy không?
Trang Duệ nghĩ đến vài vấn đề mà có hơi thất thần, đúng lúc này trong điện thoại vang lên âm thanh của Triệu Hàn Hiên.
- À, có, có...
Trang Duệ vội vàng lên tiếng.
- Ông chủ Trang, tôi có thể đồng ý điều kiện của anh, nhưng tôi hy vọng có thể hoàn thành thủ tục trước ngày mười lăm tháng giêng, Cậu ...Cậu cũng biết đó là tiền cứu mạng tôi...
Triệu Hàn Hiên bây giờ cũng không có tâm tư gì, chỉ là muốn thanh toán nhanh chóng, sau đó thành thật làm công cho Trang Duệ một năm. Đừng nói đến vấn đề gì khác, tiền lương ba chục ngàn cũng không thấp, như vậy sau một năm thì mình còn có thể nghĩ biện pháp tiếp tục phát triển kinh doanh dụng cụ văn phòng.
- Ha ha, ông chủ Triệu, trước tiên anh cứ mở cửa buôn bán, đến trước ngày mùng ba tôi sẽ qua, đến lúc đó có vài chuyện cụ thể cần trưng cầu ý kiến của anh...
Trang Duệ cười cười, lúc này trong lòng hắn có vài điều cần suy tính, nhưng hắn chỉ suy nghĩ trong đầu, còn phải cẩn thận xem xét lại, đợi đến tết mình sẽ đến nói với Triệu Hàn Hiên.
Sau khi quay về tứ hợp viện thì trong nhà đang bận rộn cho năm mới, nhóm Âu Dương Quân vào phòng đánh bài, con nít chơi đùa trong sân, cũng may là sân rộng, tha hồ mà đùa nghịch.
Âu Dương Uyển và dì Trương dì Lý còn có vài chị vợ của Trang Duệ đi vào nhà bếp bận rộn, nào là làm bánh mật, thịt viên, làm cá, rửa rau...Những đầu bếp của ông cụ bị Âu Dương Uyển đuổi ra, vì năm mới mình tự làm sẽ có hương vị hơn.
Đám trẻ nhỏ thi thoảng chạy vào bếp nhón chút thức ăn rồi chạy ra, sau lưng truyền đến tiếng cười mắng của đám người lớn. Nhóm chị dâu của Trang Duệ như Tưởng Dĩnh đều sống từ những năm tháng bần hàn, tuy những năm qua ở nhà đều có người giúp việc nhưng bây giờ vẫn rất giỏi nấu nướng.
Khi màn đêm buông xuống thì bên ngoài dần vang lên tiếng pháo, tứ hợp viện của Trang Duệ bật sáng đèn, ngay cả ngọn giả sơn cũng có đèn nhấp nháy, cả khu nhà sáng trưng như ban ngày.
- Ăn cơm tất nhiên thôi...
Đám trẻ trong sân hôn lên, được Âu Dương Uyển đưa vào trong, chúng chạy vào nhà ăn như ong vỡ tổ, những âm thanh líu lo vang lên không ngừng.
Cơm tất niên có năm bàn, nhân viên và nhóm dì Trương dì Lý có hai bàn ở tiền viện, ở nhà ăn trung viện có hai bàn.
Vì người nhiều nên phụ nữ và trẻ nhỏ ngồi một bàn lớn, nhóm Trang Duệ, Âu Dương Quân, Triệu Quốc Đống ngồi một bàn, Âu Dương Cương à anh em Âu Dương Chấn Vũ ngồi cùng một bàn, trong thế hệ của Trang Duệ chỉ có Âu Dương Lỗi là được phép ngồi cùng bàn với Âu Dương Cương mà thôi.
- Trang Duệ, sang bên này ngồi...
Âu Dương Cương lên tiếng, âm thanh vang dội, trong phòng yên tĩnh lại, ai cũng nhìn Trang Duệ, trong mắt anh em Âu Dương Lỗi càng lóe lên cái nhìn hâm mộ.
Phải biết rằng lên ngồi bàn kia sẽ là hạch tâm của gia tộc, dù Âu Dương Long và Âu Dương Lộ bây giờ đã là cán bộ cấp sở nhưng còn chưa đủ tư cách để có một ghế.
- Đến đây ngồi đi, Tiểu Duệ, ông cụ muốn thử cậu, để xem cậu thu thập thế nào, hiểu bao nhiêu về tâp tục đón năm mới.
Âu Dương Chấn Vũ cười khoát tay áo với Trang Duệ, bỏ đi sự nghi kỵ của những vị huynh đệ đồng lứa với Trang Duệ, nhưng đây rõ ràng là Trang Duệ được ông cụ ưu ái, cũng làm mọi người hâm mộ.
- Đốt pháo, ăn cơm.
Ông cụ vung tay lên, Âu Dương Lỗi cầm theo một cây hương đốt cây pháo đặt trước cửa nhà ăn, những âm thanh đùng đoàng vang lên.
- Mừng năm mới, pháo rộn ràng...
Trong tiếng pháo nổ đinh tai nhức óc, vẻ mặt người nào cũng rất vui sướng, có đứa bé con nhà ai lớn gan chạy ra lụm pháo lép mang vào trong nhà ăn chơi đùa.
- Bố, mẹ, chúc hai ngày phúc như đông hải thọ tỷ nam sơn...
Ông cụ phất tay và mọi người bắt đầu dùng cơm, anh em Âu Dương Chấn Vũ và Âu Dương Uyển đều đứng lên chúc mừng ông cụ và kính một ly rượu.
- Ông, bà, ông ngoại bà ngoại, chúc hai ngày bách niên giai lão...
Sau đó đến lượt thế hệ thứ ba là anh em Âu Dương Lỗi đứng lên chúc tết hai cụ.
Cuối cùng đến lượt đám chắt, đám nhóc đứng thành hàng rồi quỳ dập đầu với ông cụ, sau đó nhào lên như ong vỡ tổ, líu ríu đòi tiền mừng tuổi từ ông bà cố.
- Tốt, tốt, đều có, đều có...
Ông bà cụ cười đến mức không thể ngậm miệng, bọn họ cần tiền lì xì đã chuẩn bị sẵn để phát cho từng đứa cháu.
- Một năm vui vẻ...
Trang Duệ nhìn tứ đại đồng đường trong nhà mà không khỏi cảm thấy hạnh phúc ấm áp.
Sau khi dập đầu cho ông cụ thì đám chắt dựa theo trình tự mà bắt đầu từ bác Hai của Trang Duệ để bái lạy, sau khi dập đầu xong sẽ tiếp tục lấy tiền lì xì. Đám trẻ mùa đông mặc nhiều lớp quần áo, bộ dạng vụng về lóng ngóng, làm cho người lớn nhìn mà cười rộn rã.
- Cậu, cho tiền lì xì.
Trong đám người thì Trang Duệ là nhỏ tuổi nhất, vì vậy hắn là người được bọn trẻ dập đầu xin tiền cuối cùng. Lúc này nhìn cánh tay tròn lẵng của cháu gái, hắn dở khóc dở cười lấy phần tiền mừng chuẩn bị sẵn để phát cho từng đứa cháu.
Cuối cùng Trang Duệ ôm Niếp Niếp vào lòng nói:
- Niếp Niếp, cháu đưa tiền lì xì cho cậu bảo quản hộ nhé?
- Không được à nha, mẹ nói đây là tiền đồ cưới của Niếp Niếp sau này...
Tiểu nha đầu Niếp Niếp liên tục lắc đầu, trong miệng nói làm cho cả phòng cười vang, nàng cũng không biết cái gì gọi là đồ cưới, chỉ là lặp lại lời của Trang Mẫn mà thôi.
/1160
|