Những người đến tham gia nghi thức đính hôn của Trang Duệ, ngoài chú Đức thì đều đã rời khỏi Bắc Kinh, Lưu Xuyên thì vội vàng chạy về Ngao viên ở Bành Thành, khoảng thời gian này chính là lúc mà Ngao con thường sinh bệnh, bây giờ chúng chính là bảo bối của Lưu Xuyên, ngay cả Lôi Lôi cũng trở thàn bà bảo mẫu cho đám Ngao con.
Hai ngày sau Trang Duệ cũng không đi ra ngoài, hắn ở trong tứ hợp viện, ngoài những lúc bàn luận với Hào Vinh về phỉ thúy để tăng kiến thức thì căn bản chỉ nói chuyện với mẹ và Tần Huyên Băng, vì hắn thật sự có chút áy náy với hai người.
Tần Huyên Băng từ nước Anh quay về đã được nửa năm, nhưng Trang Duệ thật sự còn chưa đến thăm nàng được mấy lần, ngược lại để cho một người phụ nữ bắt máy bay nhiều giờ đến Bắc Kinh. Còn Trang Mẫu thì khác, một năm Trang Duệ cũng thật sự không có mấy ngày ở bên cạnh bà.
Thừa dịp năm mới vừa nhàn rỗi vừa không có ai quấy rầy, Trang Duệ bỏ nhiềut thời gian ở bên cạnh mẹ và vợ.
Nhưng lúc này Trang Duệ còn bận một chuyện, chính là số vàng đưa về từ Myanmar, hắn mang theo quản lý Ngô của cửa hàng Tần Thụy Lân để cùng Hào Vinh đi nhận vàng về nhà.
Nhưng điều làm cho Trang Duệ xấu hổ chính là Hào Vinh tự mình xuất tiền túi ra trả tiền thuế, đây cũng không phải là một con số nhỏ, nhưng thái độ của đối phương rất kiên quyết, Trang Duệ cũng không thể làm gì hơn được.
Số vàng này tất nhiên được vận chuyển đến tứ hợp viện của Trang Duệ, những ngày nay Bành Phi chở chú Đức đi thăm hỏi bạn bè, Hách Long phải cùng Trang Duệ làm bốc công, đem hai tấn vàng bỏ xuống tầng hầm.
Vài trăm khối vàng được xếp lên vài khung đặt đồ cổ bên dưới tầng hầm bùng ra những luồng sáng vàng chói mắt dưới ánh sáng đèn chân không, vì vậy mà cả gian phòng được bao phủ trong một tầng sáng vàng, ngay cả gương mặt trắng như phấn của Tần Huyên Băng cũng được dát vàng.
Chuyện làm ăn của Trang Duệ trước nay đều không được Âu Dương Uyển hỏi đến, nhưng bà cũng giật mình vì con mình có nhiều vàng như vậy, nhưng cuối cùng thì bà cũng không hỏi. Tần Huyên Băng thì thật sự hiếu kỳ, thế là truy hỏi cho rõ ràng, tất nhiên đây cũng là chuyện xảy ra sau khi Hào Vinh quay về Myanmar.
Hai người phụ nữ nghe được những gì Trang Duệ đã trải qua thì thầm cảm thán Trang Duệ quá may mắn tìm ra được kho báu, nếu chuyện này mà không dùng hai chữ may mắn thì khó thể nào giải thích cho rõ ràng được.
- Trang Duệ, mau đến xem, lá sen đã xanh rồi...
Âm thanh của Tần Huyên Băng vang lên bên phía mái đình, Trang Duệ đang phơi nắng đọc sách cũng nhanh chóng chạy đến, sau lưng còn có Tiểu Bạch Sư với hình thể to lớn. Sau hơn nửa năm điều dưỡng thì lúc này Tiểu Bạch Sư đã hơn hai trăm cân, nhìn qua giống như một con sư tử.
Lúc này đã gần tháng ba, mùa xuân đến rộn rã, vạn vật trên mặt đất bừng bừng sức sống, những cây sen héo rũ trong hồ cũng đã trồi lên lá xanh, có lẽ đến tháng tư thì trong hồ sẽ đầy hương sen.
Lú này những cây táo, hoa quế cổ thụ trong sân cũng đã đâm mầm, tin chắc vài ngày nữa cả vườn sẽ tràn đầy sắc xuân, tứ hợp viện có hoa viên thì căn bản không cần ra ngoài đạp thanh, vì trong nhà thứ gì cũng đã có.
Trang Duệ còn để cho Bành Phi đi mua vài con chim bồ câu, hắn rất thích tiếng gù của bồ câu, đặt biệt là âm thanh khi bay càng có hương vị, đây chính là cuộc sống mà Trang Duệ hướng tới.
- Trang Duệ, anh nói xem chúng ta là những ông bà sáu bảy mươi sao? Thế nào lại cứ ở nhà thế này?
Tần Huyên Băng dựa nửa người lên Trang Duệ, nàng dùng giọng lười biếng nói, vài ngày qua Tần Huyên Băng càng thêm xinh đẹp động lòng người, vung tay nhấc chân có thể bùng ra tư thái mê hoặc lòng người, dù là Trang Duệ cũng thật sự cảm thấy ăn không tiêu lực quyến rũ của nàng.
- Nếu có một cô vợ xinh đẹp như em ở nhà, anh thật sự cam tâm tình nguyện ở nhà...
Trang Duệ trả lời một câu, hắn dùng tay phải ôm lấy vòng eo của Tần Huyên Băng, sau đó lại nói tiếp:
- Sao vậy? Em muốn ra ngoài làm gì?
- À, quá rảnh rỗi cũng không nên, mỗi ngày chỉ biết ăn ngủ, cơ thể sẽ béo phì lên mất...
Tần Huyên Băng vuốt mái tóc, gió khẽ thổi qua, mái tóc tung bay, quyến rũ nói không nên lời, điều này hầu như làm cho Trang Duệ ngây cả người.
- Này, anh đang nghĩ gì thế?
Tần Huyên Băng thấy vẻ mặt mê muội của Trang Duệ thì không khỏi lấy tay véo một cái, nàng cũng cảm thấy lời nói của mình có chút vấn đề, vì vậy mà gương mặt trắng nõn có chú đỏ ửng.
Nói ra thì cũng thật sự ngại ngùng, những hoạt động giữa hai người thậm chí còn vượt quá thời gian ngủ. Béo lên sao? Điều này hầu như là không thể, không phải hoạt động như vậy sẽ rất tiêu hao calo sao?
- Béo lên cũng tốt, như vậy sẽ đáng yêu giống Tiểu Niếp Niếp.
Trang Duệ cười hôn lên mặt Tần Huyên Băng một cái, điều này làm nàng sợ đến mức vội vàng đẩy hắn ra, nhìn thoáng qua xung quanh. Hai người còn chưa làm giấy kết hôn, dù ai cũng biết rõ rồi nhưng thân mật trước mặt mọi người cũng làm cho Tần Huyên Băng cảm thấy ngại ngùng.
- Thế này đi, Huyên Băng, nếu em thật sự cảm thấy nhàm chán, có thể thiết kế vài món trang sức phỉ thúy, anh còn nhiều nguyên thạch chưa cắt ra, đến khi đó anh cắt ra vài khối nguyên thạch lấy ra phỉ thúy cho em thiết kế châu báu, em thấy thế nào?
Trang Duệ suy nghĩ một chút và thấy nên cho Tần Huyên Băng có việc làm, hai người là những thanh niên hơn hai mươi, cũng không thể cứ ngồi ở nhà như các cụ ông cụ bà.
Còn có một nguyên nhân chính là nghệ thuật tạo hình của La Giang rất tinh xảo, nhưng phương diện thiết kế châu báu thì còn kém so với các nhân sĩ chuyên nghiệp.
Bây giờ những món La Giang tạo hình ra chỉ là những thứ như mười hai con giáp, Tần Thụy Lân lại đang thiếu những vật phẩm phỉ thúy có thiết kế đặc sắc, có thể thấy Tần Huyên Băng hoàn toàn thay thế vào chỗ trống đó.
- Tốt, nếu có cực phẩm phỉ thúy như mắt tím thì quá tốt...
Tần Huyên Băng nghe được lời của Trang Duệ thì tỏ ra vui sướng, nhưng lời nói của nàng lại làm cho Trang Duệ cười khổ. Trong công bàn phỉ thúy ở Myanmar có biết bao nhiêu nguyên thạch mà khó tìm ra được một khối phỉ thúy cực phẩm, nào dễ dàng cho ra phỉ thúy mắt tím như vậy?
- Dù có bán cả chồng em cũng không mua được một khối phỉ thúy tím như vậy, ôi, đợi anh chút, anh nghe điện thoại...
Trang Duệ nói một câu vui đùa với Tần Huyên Băng, đột nhiên điện thoại trong túi vang lên.
- Alo, là anh Trang phải không? Tôi là Đại Hùng đây...Tôi muốn hỏi một chút, anh em chúng tôi khi nào có thể đi làm đây?
Trong điện thoại vang lên âm thanh của Đại Hùng, Trang Duệ có chút sững sốt, hai ngày qua hắn chỉ ở cùng mẹ và Tần Huyên Băng trong tứ hợp viện, tâật sự quên mất chuyện công tác của Đại Hùng và Hầu Tử ở cửa hàng trong Phan Gia Viên.
Trang Duệ nhìn giờ, bây giờ là mười một giờ sáng, vì ngày mai chú Đức về Trung Hải, thế nên giữa trưa hắn đã mời chú Đức về nhà dùng cơm, có lẽ chỉ có đến chiều mới đi đến Phan Gia Viên được. Vì vậy hắn nói vào trong điện thoại
- Đại Hùng, đến chiều tôi sẽ đưa hai người đến cửa hàng, đúng rồi, Tiểu Tĩnh đã đi làm chưa?
Ngày Trang Duệ đính hôn đã giới thiệu Tiểu Tĩnh cho quản lý Ngô, việc này do quản lý Ngô sắp xếp, chỉ là hai ngày nay hắn chưa hỏi, thế nên cũng không biết quản lý Ngô sắp xếp thế nào.
- Anh Trang, Tiểu Tĩnh hôm qua đã đi làm, rất tốt, anh em chúng tôi cũng đã đến đó tham quan...
Đại Hùng nghe nói đến chiều Trang Duệ sẽ đưa hai anh em đi đến cửa hàng thì không khỏi có chút hưng phấn.
Hai ngày sau Trang Duệ cũng không đi ra ngoài, hắn ở trong tứ hợp viện, ngoài những lúc bàn luận với Hào Vinh về phỉ thúy để tăng kiến thức thì căn bản chỉ nói chuyện với mẹ và Tần Huyên Băng, vì hắn thật sự có chút áy náy với hai người.
Tần Huyên Băng từ nước Anh quay về đã được nửa năm, nhưng Trang Duệ thật sự còn chưa đến thăm nàng được mấy lần, ngược lại để cho một người phụ nữ bắt máy bay nhiều giờ đến Bắc Kinh. Còn Trang Mẫu thì khác, một năm Trang Duệ cũng thật sự không có mấy ngày ở bên cạnh bà.
Thừa dịp năm mới vừa nhàn rỗi vừa không có ai quấy rầy, Trang Duệ bỏ nhiềut thời gian ở bên cạnh mẹ và vợ.
Nhưng lúc này Trang Duệ còn bận một chuyện, chính là số vàng đưa về từ Myanmar, hắn mang theo quản lý Ngô của cửa hàng Tần Thụy Lân để cùng Hào Vinh đi nhận vàng về nhà.
Nhưng điều làm cho Trang Duệ xấu hổ chính là Hào Vinh tự mình xuất tiền túi ra trả tiền thuế, đây cũng không phải là một con số nhỏ, nhưng thái độ của đối phương rất kiên quyết, Trang Duệ cũng không thể làm gì hơn được.
Số vàng này tất nhiên được vận chuyển đến tứ hợp viện của Trang Duệ, những ngày nay Bành Phi chở chú Đức đi thăm hỏi bạn bè, Hách Long phải cùng Trang Duệ làm bốc công, đem hai tấn vàng bỏ xuống tầng hầm.
Vài trăm khối vàng được xếp lên vài khung đặt đồ cổ bên dưới tầng hầm bùng ra những luồng sáng vàng chói mắt dưới ánh sáng đèn chân không, vì vậy mà cả gian phòng được bao phủ trong một tầng sáng vàng, ngay cả gương mặt trắng như phấn của Tần Huyên Băng cũng được dát vàng.
Chuyện làm ăn của Trang Duệ trước nay đều không được Âu Dương Uyển hỏi đến, nhưng bà cũng giật mình vì con mình có nhiều vàng như vậy, nhưng cuối cùng thì bà cũng không hỏi. Tần Huyên Băng thì thật sự hiếu kỳ, thế là truy hỏi cho rõ ràng, tất nhiên đây cũng là chuyện xảy ra sau khi Hào Vinh quay về Myanmar.
Hai người phụ nữ nghe được những gì Trang Duệ đã trải qua thì thầm cảm thán Trang Duệ quá may mắn tìm ra được kho báu, nếu chuyện này mà không dùng hai chữ may mắn thì khó thể nào giải thích cho rõ ràng được.
- Trang Duệ, mau đến xem, lá sen đã xanh rồi...
Âm thanh của Tần Huyên Băng vang lên bên phía mái đình, Trang Duệ đang phơi nắng đọc sách cũng nhanh chóng chạy đến, sau lưng còn có Tiểu Bạch Sư với hình thể to lớn. Sau hơn nửa năm điều dưỡng thì lúc này Tiểu Bạch Sư đã hơn hai trăm cân, nhìn qua giống như một con sư tử.
Lúc này đã gần tháng ba, mùa xuân đến rộn rã, vạn vật trên mặt đất bừng bừng sức sống, những cây sen héo rũ trong hồ cũng đã trồi lên lá xanh, có lẽ đến tháng tư thì trong hồ sẽ đầy hương sen.
Lú này những cây táo, hoa quế cổ thụ trong sân cũng đã đâm mầm, tin chắc vài ngày nữa cả vườn sẽ tràn đầy sắc xuân, tứ hợp viện có hoa viên thì căn bản không cần ra ngoài đạp thanh, vì trong nhà thứ gì cũng đã có.
Trang Duệ còn để cho Bành Phi đi mua vài con chim bồ câu, hắn rất thích tiếng gù của bồ câu, đặt biệt là âm thanh khi bay càng có hương vị, đây chính là cuộc sống mà Trang Duệ hướng tới.
- Trang Duệ, anh nói xem chúng ta là những ông bà sáu bảy mươi sao? Thế nào lại cứ ở nhà thế này?
Tần Huyên Băng dựa nửa người lên Trang Duệ, nàng dùng giọng lười biếng nói, vài ngày qua Tần Huyên Băng càng thêm xinh đẹp động lòng người, vung tay nhấc chân có thể bùng ra tư thái mê hoặc lòng người, dù là Trang Duệ cũng thật sự cảm thấy ăn không tiêu lực quyến rũ của nàng.
- Nếu có một cô vợ xinh đẹp như em ở nhà, anh thật sự cam tâm tình nguyện ở nhà...
Trang Duệ trả lời một câu, hắn dùng tay phải ôm lấy vòng eo của Tần Huyên Băng, sau đó lại nói tiếp:
- Sao vậy? Em muốn ra ngoài làm gì?
- À, quá rảnh rỗi cũng không nên, mỗi ngày chỉ biết ăn ngủ, cơ thể sẽ béo phì lên mất...
Tần Huyên Băng vuốt mái tóc, gió khẽ thổi qua, mái tóc tung bay, quyến rũ nói không nên lời, điều này hầu như làm cho Trang Duệ ngây cả người.
- Này, anh đang nghĩ gì thế?
Tần Huyên Băng thấy vẻ mặt mê muội của Trang Duệ thì không khỏi lấy tay véo một cái, nàng cũng cảm thấy lời nói của mình có chút vấn đề, vì vậy mà gương mặt trắng nõn có chú đỏ ửng.
Nói ra thì cũng thật sự ngại ngùng, những hoạt động giữa hai người thậm chí còn vượt quá thời gian ngủ. Béo lên sao? Điều này hầu như là không thể, không phải hoạt động như vậy sẽ rất tiêu hao calo sao?
- Béo lên cũng tốt, như vậy sẽ đáng yêu giống Tiểu Niếp Niếp.
Trang Duệ cười hôn lên mặt Tần Huyên Băng một cái, điều này làm nàng sợ đến mức vội vàng đẩy hắn ra, nhìn thoáng qua xung quanh. Hai người còn chưa làm giấy kết hôn, dù ai cũng biết rõ rồi nhưng thân mật trước mặt mọi người cũng làm cho Tần Huyên Băng cảm thấy ngại ngùng.
- Thế này đi, Huyên Băng, nếu em thật sự cảm thấy nhàm chán, có thể thiết kế vài món trang sức phỉ thúy, anh còn nhiều nguyên thạch chưa cắt ra, đến khi đó anh cắt ra vài khối nguyên thạch lấy ra phỉ thúy cho em thiết kế châu báu, em thấy thế nào?
Trang Duệ suy nghĩ một chút và thấy nên cho Tần Huyên Băng có việc làm, hai người là những thanh niên hơn hai mươi, cũng không thể cứ ngồi ở nhà như các cụ ông cụ bà.
Còn có một nguyên nhân chính là nghệ thuật tạo hình của La Giang rất tinh xảo, nhưng phương diện thiết kế châu báu thì còn kém so với các nhân sĩ chuyên nghiệp.
Bây giờ những món La Giang tạo hình ra chỉ là những thứ như mười hai con giáp, Tần Thụy Lân lại đang thiếu những vật phẩm phỉ thúy có thiết kế đặc sắc, có thể thấy Tần Huyên Băng hoàn toàn thay thế vào chỗ trống đó.
- Tốt, nếu có cực phẩm phỉ thúy như mắt tím thì quá tốt...
Tần Huyên Băng nghe được lời của Trang Duệ thì tỏ ra vui sướng, nhưng lời nói của nàng lại làm cho Trang Duệ cười khổ. Trong công bàn phỉ thúy ở Myanmar có biết bao nhiêu nguyên thạch mà khó tìm ra được một khối phỉ thúy cực phẩm, nào dễ dàng cho ra phỉ thúy mắt tím như vậy?
- Dù có bán cả chồng em cũng không mua được một khối phỉ thúy tím như vậy, ôi, đợi anh chút, anh nghe điện thoại...
Trang Duệ nói một câu vui đùa với Tần Huyên Băng, đột nhiên điện thoại trong túi vang lên.
- Alo, là anh Trang phải không? Tôi là Đại Hùng đây...Tôi muốn hỏi một chút, anh em chúng tôi khi nào có thể đi làm đây?
Trong điện thoại vang lên âm thanh của Đại Hùng, Trang Duệ có chút sững sốt, hai ngày qua hắn chỉ ở cùng mẹ và Tần Huyên Băng trong tứ hợp viện, tâật sự quên mất chuyện công tác của Đại Hùng và Hầu Tử ở cửa hàng trong Phan Gia Viên.
Trang Duệ nhìn giờ, bây giờ là mười một giờ sáng, vì ngày mai chú Đức về Trung Hải, thế nên giữa trưa hắn đã mời chú Đức về nhà dùng cơm, có lẽ chỉ có đến chiều mới đi đến Phan Gia Viên được. Vì vậy hắn nói vào trong điện thoại
- Đại Hùng, đến chiều tôi sẽ đưa hai người đến cửa hàng, đúng rồi, Tiểu Tĩnh đã đi làm chưa?
Ngày Trang Duệ đính hôn đã giới thiệu Tiểu Tĩnh cho quản lý Ngô, việc này do quản lý Ngô sắp xếp, chỉ là hai ngày nay hắn chưa hỏi, thế nên cũng không biết quản lý Ngô sắp xếp thế nào.
- Anh Trang, Tiểu Tĩnh hôm qua đã đi làm, rất tốt, anh em chúng tôi cũng đã đến đó tham quan...
Đại Hùng nghe nói đến chiều Trang Duệ sẽ đưa hai anh em đi đến cửa hàng thì không khỏi có chút hưng phấn.
/1160
|